Chương 79: Come out

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh về đến nhà, Phác ba ba cao hứng bừng bừng nói cho nàng biết hôm nay hắn chọn được một căn hộ rất tốt, còn đem một xấp giấy quảng cáo phòng ốc cho nàng xem. Phác Thái Anh ngồi trên sofa mất đi sự hào hứng, hôm nay ầm ĩ nhiều chuyện làm nàng rất buồn phiền..


"Làm sao vậy? Không thích?" Phác ba ba nói một tràng thấy Phác Thái Anh một câu cũng không đáp ứng, hắn buông tờ quảng cáo xuống hỏi Phác Thái Anh.


"Không có, rất tốt, ba ba quyết định là tốt rồi."


Phác ba ba nhếch miệng, nói: "Nuôi con lớn như vậy còn nhìn không ra con đang không vui sao, nói cho ba ba biết, con có chuyện gì?" Hắn kéo Phác Thái Anh ngồi lại cạnh mình.


Phác Thái Anh nhìn ba ba đang giơ tay lên xoa đầu nàng, vẫn như khi còn bé, hắn nói: "Sao? Lớn rồi thì không muốn tâm sự cùng ba nữa sao?"


"Ba, nếu con làm một chuyện khiến ba không thể chấp nhận cũng không lý giải được, ba có trách con hay không?" Phác Thái Anh do dự một lúc rồi nghiêm túc hỏi ba ba.


Phác ba ba nghe xong liền nhíu mày, nói ra: "Còn phải coi là chuyện gì đã, nếu là chuyện sai trái, ba ba tất nhiên sẽ đứng ở lập trường của người lớn mà dạy dỗ con."


Phác Thái Anh thở dài, nhỏ giọng nói: "Ba sẽ không tưởng tượng được chuyện con làm đâu, ba nhất định sẽ thấy thương tâm, sẽ rất đau lòng."


"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Phác ba ba nghe Phác Thái Anh nói rất là khó hiểu, trong lòng đột nhiên nổi lên ngờ vực, đứa con gái này của hắn từ nhỏ luôn ngoan hiền lại có thể làm ra chuyện gì mà hắn không chấp nhận được chứ?


"Thái Anh, con là bảo bối, là toàn bộ thế giới của ba ba, trên thế giới này ba và bà nội là hai người thân yêu nhất của con. Nếu như ngay cả chúng ta mà con cũng không thể nói ra, thì con còn định một mình chịu đựng tới khi nào?"


Phác Thái Anh nghe xong lời ba ba nói, mắt dần đỏ lên. nàng chớp chớp mắt rơi lệ nói: "Ba ba, thực xin lỗi..."


"Ngốc, vĩnh viễn cũng không cần phải nói xin lỗi với ba ba." Phác ba ba không biết con gái bị làm sao, nhìn nàng thương tâm khổ sở liền ôm nàng để nàng dựa lên vai mình.


Phác Thái Anh dựa vào người ba ba, nhỏ giọng khóc, đợi nàng cảm thấy giải toả đủ rồi, mới ngẩng đầu bĩu môi vừa lau nước mắt vừa nói: "Con cho ba biết một bí mật, dù sao bà nội cũng không ở nhà sẽ không sợ doạ đến bà. Nhưng mà, sau khi con nói xong, không cho ba mắng con, cũng không cho tức giận."


Phác ba ba bất đắc dĩ nở nụ cười, bàn tay thô ráp vuốt lên cái mũi đỏ hồng của Phác Thái Anh, ôn hoà nói: "Con nói đi, ba ba không tức giận."


"Con nói..." Phác Thái Anh ngừng một hồi, trong lòng hạ quyết tâm nói ra:" Con... con thích một phụ nữ."


Phác Thái Anh nói dứt lời liền khẩn trương nhìn ba ba, Phác ba ba nhíu mày trong đầu loáng thoáng hiện lên hình ảnh buổi chiều hôm Phác Thái Anh sốt cao, trong miệng nàng vẫn không ngừng kêu: 'Sa, Sa'.


"Người kia có phải là Lạp thị trưởng?" Phác Khải Hồng im lặng thật lâu, mới mở miệng hỏi.


Phác Thái Anh sững sờ, ba ba như thế nào đoán được nhanh vậy? Nàng gật đầu, thấy sắc mặt ba ba càng thêm khó coi.


"Làm sao con có thể yêu thích một người phụ nữ." Phác Khải Hồng đứng lên, ánh mắt lạ lẫm nhìn Phác Thái Anh, cao giọng hỏi.


Phác Thái Anh uỷ khuất nhìn ba ba, nàng biết là ba sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nàng nghĩ nghĩ nói: "Con không định nói ra với ba ba bây giờ nhưng mà chuyện nhà chúng ta bị giải toả..."


Nghe xong lời này, mặt Phác Khải Hồng đỏ lên, trong nháy mắt hắn hiểu được, vì cái gì trong cư xá nhiều gia đình như vậy chỉ có duy nhất nhà hắn được cho nhiều tiền hơn. Thì ra mình thật sự là trèo lên được cành cao... Ánh mắt Phác Khải Hồng dần lộ ra tức giận, hắn cầm mấy tờ quảng cáo trên bàn xé nát, nhìn Phác Thái Anh nói: "Một phân tiền ta cũng sẽ không cần, nàng ta đừng có mơ dùng tiền mua chuộc để ta đưa con gái cho nàng...Thái Anh, tình cảm này là sai lầm, không thể chấp nhận...Ba ba kiên quyết không để con như vậy."


Phác Thái Anh nhìn ba ba quá khích, làm nàng hơi lo sợ, nàng không nghĩ ba mình từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều mình bây giờ lại có biểu lộ lạ lẫm như thế. Vốn hôm nay đã trải qua nhiều sự việc không hay, nàng muốn tìm một chút an ủi từ ba ba, mà không nghĩ rằng ba lại có phản ứng mãnh liệt còn hơn ba của thị trưởng.


Phác Thái Anh cúi đầu, nước mắt chảy dọc theo gương mặt, rơi xuống. Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, vì cái gì hai người yêu nhau chỉ muốn ở bên nhau thôi lại khó khăn như vậy?



Đêm nay, hai cha con đều không vui vẻ, lúc đi vào phòng Phác Khải Hồng nói với Phác Thái Anh: 'Sau này đi ra ngoài đều phải có sự đồng ý của hắn, đi đâu, với ai, đều phải nói rõ cho hắn biết.'


Phác Thái Anh nằm trên giường nhỏ, nhìn trần nhà, yên lặng chảy nước mắt, ba ba đang muốn can thiệp tự do của nàng sao? Nàng có thể lý giải ba ba, dù sao chuyện này ở trong nước còn không tán thành, nhưng đâu ai có thể lý giải được tình cảm của bản thân? Nàng chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ muốn cùng người yêu bên nhau cũng không được sao? Cứ khóc không biết tới khi nào thì Phác Thái Anh ngủ mất.


Mà ở phòng đối diện, Phác Khải Hồng cũng không ngủ được, hắn ngồi trên giường hút hết điếu này đến điếu nọ, hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình lại đối mặt với vấn đề như vậy, nhìn con gái đau lòng khổ sở, hắn có muốn trách cũng không nỡ oán trách. Bất tri bất giác đã trôi qua mấy tiếng, Phác Khải Hồng rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng Phác Thái Anh, lấy điện thoại của nàng đi ra ngoài.



Lạp Lệ Sa đang ngồi trong xe xem báo, điện thoại trong túi vang lên. Nàng nhíu mày, sáng sớm như vậy ai lại gọi đến số cá nhân của nàng?


Màn hình hiển thị số Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút liền tiếp nghe.


"Lạp thị trưởng, ngài khoẻ không, tôi là ba của Phác Thái Anh, nếu như có thời gian tôi muốn gặp mặt ngài nói chuyện."


Lạp Lệ Sa suy nghĩ vài giây, mở miệng nói: "10 giờ, tôi xong việc sẽ gọi cho ngài."


"Tốt, vậy tôi đợi điện thoại của ngài."


Chỉ mấy câu ngắn gọn, điện thoại bị cắt đứt. Lạp Lệ Sa cầm điện thoại nghĩ: Ba Thái Anh đột nhiên tìm mình làm gì? Xe đang dừng đèn đỏ, từ xa đã có thể trông thấy cơ quan làm việc, Lạp Lệ Sa nghĩ hay là gọi hỏi qua Phác Thái Anh.


Nhưng rốt cuộc lúc gọi, nàng chỉ nói công tác hôm nay bận quá không thể gặp mặt, chứ không nói tới chữ nào về chuyện Phác ba ba muốn gặp mình. Lạp Lệ Sa cảm thấy sự việc chưa rõ ràng, nàng không muốn tăng thêm phiền não cho Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa ở văn phòng xử lý công việc xong vừa đúng 10 giờ, nàng kêu tài xế chuẩn bị xe rồi gọi điện thoại nhà Phác Thái Anh, hẹn Phác ba ba ở một quán trà. Trên đường Lạp Lệ Sa ẩn ẩn cảm thấy lần nói chuyện này với Phác ba ba cũng không phải chuyện tốt.


Lạp Lệ Sa ngồi đợi một lúc, người phục vụ dẫn Phác Khải Hồng tới, đợi phục vụ lui rồi, Lạp Lệ Sa đứng lên, bắt tay Phác ba ba.


Hai người chào hỏi rồi ngồi xuống, Lạp Lệ Sa rót một chén trà cho Phác Khải Hồng, mở miệng nói: "Có chuyện gì, ngài cứ nói đi."


"Tôi là muốn cùng ngài nói chuyện Phác Thái Anh, tối hôm qua con bé nói cho tôi biết nó thích phụ nữ." Phác Khải Hồng cũng không kiêng kị thân phận của Lạp Lệ Sa, hắn nghiêm mặt nói thẳng với Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa tuy ra vẻ bình tĩnh nhưng tâm lí có chút không yên, tối qua lúc gọi cho Thái Anh còn khá tốt, sao nàng đột nhiên lại nói ra với ba ba những chuyện này?!


"Lạp thị trưởng, tôi biết rõ ngài bận rộn nhiều việc, cũng rất cảm tạ nàng có thể tới gặp tôi. Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ muốn nói với ngài, Thái Anh còn nhỏ, có nhiều chuyện còn chưa nhận biết rõ ràng, khó tránh khỏi nhầm lẫn. Ta tin tưởng ngài không phải là người làm việc không đúng mực." Phác Khải Hồng nghiêm túc nói, đánh thái cực cũng không phải sáng suốt, tốt hơn cứ nói trắng ra.


"Chuyện này... Nếu ngài không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm thời gian hẹn ngài nói chuyện." Lạp Lệ Sa nâng chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: "Nếu Thái Anh đã nói cho ngài, tôi cũng không có gì giấu diếm nữa, tôi rất yêu Thái Anh, hơn nữa cũng rất nghiêm túc lo lắng cho nàng." Lạp Lệ Sa đặt chén trà lên bàn, ngẩng đầu nhìn Phác Khải Hồng.


Phác Khải Hồng rõ ràng sững người, hắn không nghĩ tới Lạp thị trưởng sẽ thẳng thắn thừa nhận chuyện này.


"Tôi biết Thái Anh nhất định đã nói với ngài chuyện giải toả. Thật ra chuyện đó không cần tôi đụng đến, chỉ là, khi tôi đã biết sự việc, thân là thị trưởng cũng sẽ không thể trơ mắt nhìn nhiều hộ dân mất đi chỗ ở như vậy, cho nên chuyện này, ngài không cần đặt nặng trong lòng, mặc dù nhà ngài không ở đó, tôi cũng sẽ theo lẽ thường mà làm."


Đối mặt một phụ nữ bình tĩnh như vậy, Phác Khải Hồng có chút rối loạn, hắn cau mày nói: "Nếu đã thế, vậy tiền trợ cấp thêm cho nhà chúng tôi, một phân tiền ta cũng sẽ không nhận."


"Tôi nghe Thái Anh nói qua, cũng đã tìm hiểu, chuyện này tôi xác thực không biết, là cấp dưới của tôi tự chủ trương." Lạp Lệ Sa không có nói rõ, thật ra chuyện đó là Giang Minh Kiệt muốn nịnh bợ nàng nên phân phó cho mấy người cấp dưới an bài.


Lạp Lệ Sa thấy Phác Khải Hồng im lặng, nàng nói tiếp: "Nếu ngài không tiếp nhận, vậy chỗ tiền này ngài cứ đưa lại cho nhà máy là được. Về phần tôi cùng Thái Anh, cũng xin ngài hiểu cho, tôi là nghiêm túc."


"Nó còn là sinh viên." Phác Khải Hồng không còn cách nào, hắn từ tốn nhìn Lạp thị trưởng nói.


"Tôi sẽ đợi nàng tốt nghiệp, đợi nàng dần dần trưởng thành."


"Tôi kiên quyết sẽ không đồng ý, đây căn bản là chuyện trái với bình thường."


"Phác tiên sinh, ở nước ngoài hôn nhân đồng tính cũng như dị tính đều được công nhận, có thể kết hôn. Tôi cũng không muốn tranh cãi với ngài làm gì, tôi chỉ nói cho ngài biết, ngài đồng ý hay không với tôi mà nói, cũng không có ý nghĩa gì lớn." Lạp Lệ Sa làm mặt lạnh, xuất ra khí thế thị trưởng, nhìn Phác Khải Hồng nói ra.


"Ngài..." Phác Khải Hồng đứng lên, hắn từ bỏ ý định thuyết phục, nói với Lạp thị trưởng: "Tôi biết rõ tôi không có quyền can thiệp ngài nghĩ gì, nhưng đối với con gái mình tôi nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo." Dứt lời, hắn nói câu "Cáo từ!" Liền mở cửa đi ra ngoài.


Lạp Lệ Sa xoa xoa huyệt thái dương dựa vào ghế, nàng cảm thấy có phải mình vừa rồi có chút hơi nặng lời, làm tức giận ba của Thái Anh rồi hay không, đây thật không phải là một chuyện tốt.

**************

Sáng sớm Phác Thái Anh đã không nhìn thấy ba ba, nàng đơn giản ăn sáng vốn định ngồi đợi thị trưởng đến đón mình, sau lại nhận được điện thoại, thị trưởng nói không thể gặp nhau hôm nay, nàng liền dọn dẹp nhà cửa rồi chuẩn bị đi gặp Tiểu Nam.


Chưa đợi nàng thay đồ xong, điện thoại lại vang lên, lần này là giảng viên ở trường, hắn nói 10 giờ sáng ở hội trường có buổi phỏng vấn của đài truyền hình, tên nàng đã có trong danh sách.


Tin tức bất ngờ này làm Phác Thái Anh rất vui vẻ, nàng ném những chuyện không vui ngày hôm qua sang một bên, thay quần áo phù hợp, đi đến trường học.


Đài truyền hình cử 6 người đến phỏng vấn, ngồi ở hàng ghế đầu. Sinh viên tham gia phỏng vấn cộng thêm Phác Thái Anh cũng bất quá được 10 người, ngoại trừ Phác Thái Anh thuộc khoa khác, tất cả các bạn còn lại đều thuộc khoa phát thanh truyền hình.


Phỏng vấn rất đơn giản, vài người thay phiên lên khán đài tự giới thiệu rồi trả lời một số câu hỏi của giám khảo, cả quá trình cũng chỉ mất hơn một tiếng. Phác Thái Anh bị một người đàn ông hơn 30 tuổi hỏi đến: "Em không phải khoa phát thanh truyền hình vì cái gì muốn tiến vào đài truyền hình?"


"Em yêu thích nghề nghiệp này."


"Nếu yêu thích sao lúc trước không thi vào chuyên khoa này?"


"Em trúng tuyển một trường ngoài tỉnh, ba ba không muốn em rời nhà quá xa."


"A..." Giám khảo cầm lý lịch sơ lược của Phác Thái Anh chăm chú nhìn, nói tiếp: "Cá nhân tôi rất xem trọng em, chỉ là hiện tại chúng tôi cần tuyển một nhân tài chuyên nghiệp, em dù sao cũng không có học tập đúng hệ thống."


"Em hiểu điều này". Đối với loại từ chối khéo này, Phác Thái Anh đơn giản cười nhẹ một cái.


"Vậy đi, tôi cho em danh thiếp của tôi." vừa nói giám khảo vừa rút ra danh thiếp, nói: "Tôi có một đồng nghiệp, nàng cũng đang cần người, chỉ là đang ở nước ngoài, em có thể nói chuyện bàn với nhà trường, suy nghĩ qua một chút."


Phác Thái Anh lễ phép tiếp nhận danh thiếp, nàng nói rõ "Cảm ơn" với vị giám khảo nhiệt tình này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro