Chương 80: Dọn nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ra khỏi trường, Phác Thái Anh cảm thấy tâm tình buồn chán, tuy đã chuẩn bị trước tâm lý không trúng tuyển, nhưng khi nó thật sự xảy ra, cảm giác rất không thoải mái. Nàng thật rất cần công việc như vậy, đặc biệt vào thời điểm này, nàng nhất định phải tìm được công tác, phải nhanh nhanh trưởng thành tự lập hơn.


Phác Thái Anh về đến nhà, TV trong phòng khách đang mở, ba ba thì ngồi uống trà trên sofa, Phác Thái Anh nhìn thoáng qua liền đi vào phòng ngủ.


"Thái Anh, mới đi đâu vậy?" Không đợi Phác Thái Anh vào phòng, Phác ba ba đã gọi nàng lại.


"Trường học tổ chức buổi phỏng vấn, con đi tham gia."


"Lại đây ngồi." Phác ba ba vẫy vẫy tay.


Phác Thái Anh do dự nhưng vẫn đến ngồi bên cạnh, hai người gần như không nói gì một hồi, Phác ba ba thở dài: "Ba ba thật sự không biết làm sao bây giờ? Thái Anh, con nói cho ba biết, ba nên làm gì thì mới có thể thay đổi được con?"


Phác Thái Anh không trả lời, nàng cúi đầu vặn vẹo ngón tay của mình.


"Tối hôm qua ba ba đã nặng lời, ba thật có lỗi với con. Nhưng mà, con cũng phải biết rằng ba ba là vì con mà lo lắng." Phác Khải Hồng kéo tay Phác Thái Anh, chân thành nói.


Phác Thái Anh rầu rĩ gật đầu, tỏ vẻ mình cũng hiểu.


"Chuyện con thích phụ nữ không nói, nhưng nhìn thân phận của đối phương đi. Thái Anh con có nghĩ tới không? Các con căn bản không có khả năng hạnh phúc, tuổi của thị trưởng, còn cuộc sống phức tạp của nàng, hết thảy cùng nhà chúng ta căn bản là hai thế giới khác nhau."


"Nhưng mà, con yêu chị ấy." Phác Thái Anh nghe ba ba nói, mắt nàng đỏ hồng, ngẩng đầu có chút đáng thương nói.


"Thị trưởng là người đã có gia đình, là mẹ của một đứa nhỏ 7 tuổi, người ta có gia đình, có sự nghiệp, dựa vào cái gì sẽ thích con? Lại có thể thích con bao lâu? Thái Anh, con rốt cuộc yêu thích nàng ở điểm nào?" Phác Khải Hồng nhìn con gái mình, bất giác cao giọng.


"Ba ba, con không muốn tiếp tục nói những thứ này, con biết rõ hai chúng con phải đối mặt rất nhiều khó khăn. Con chỉ đáp ứng ba, trước khi mọi việc chưa giải quyết, cũng sẽ không làm ra cái gì quá đáng. Cũng xin ba không cần phải ép con nữa, trong lòng con thực rất khó chịu, con cũng không muốn như vậy." Phác Thái Anh đứng lên vừa lắc đầu vừa nói, rồi chảy nước mắt chạy vào phòng ngủ.


Nhìn bóng lưng Phác Thái Anh, Phác Khải Hồng thở dài, hắn cảm thấy tất cả chuyện này phát sinh bởi vì Phác Thái Anh thiếu khuyết tình thương của mẹ. Con gái nếu quản lý quá nghiêm khắc hoặc bỏ mặc không quan tâm cũng đều không được, Phác Khải Hồng cảm thấy rất đau đầu. Còn nàng thị trưởng Giang Vịnh nữa, lúc trước hắn cũng như mọi người dân bình thường, vì thị trưởng làm những chuyện thực tế giúp dân chúng mà hạnh phúc...bây giờ hết lần này tới lần khác lại phát sinh chuyện như vậy.

*******************

Sau vài ngày cư xá bắt đầu dán thông báo, đài phát thanh của cư xá cũng vang lên cả ngày, mọi người đều vội vội vàng vàng lo dọn nhà. Phác Khải Hồng trả lại phần trợ cấp riêng cho nhà máy, chỉ nhận tiền đền bù giống những nhà khác, xuất ra tất cả tiền mua căn hộ ba phòng ngủ hắn đã chọn được, cho vay trả góp trong 10 năm.


Mấy ngày nay bởi vì dọn nhà, bà nội cũng vội từ quê trở về, mỗi ngày Phác Thái Anh đều ngoan ngoãn ở nhà giúp đỡ thu dọn đồ đạc. Lúc thị trưởng gọi điện tới, trở ngại ba ba bên cạnh, với cả còn nhiều thứ phải dọn, nàng cũng không đi ra ngoài, thị trưởng chỉ hỏi nàng thời gian dọn nhà và địa điểm cụ thể rồi cũng cúp máy, không nói thêm gì nữa.


Hôm dọn nhà Phác Khải Hồng mượn xe của một người bạn. Nhà Phương Đào mấy hôm trước vừa dọn đi, nên nay hắn cũng trở về giúp đỡ.


Vài người đem tất cả đồ đóng gói chồng chất trong phòng khách, rồi chờ bạn Phác ba ba lái xe đến. Vốn hẹn 8 giờ, bây giờ đã muốn 9 giờ, bạn hắn gọi đến nói có việc chậm trễ phải tối mới tới được. Lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Phác Thái Anh ra mở cửa, bên ngoài có 4 thanh niên trẻ, Phác Thái Anh nhíu mày hỏi: "Các người tìm ai?"


"Xin hỏi đây là nhà của cô Phác Thái Anh phải không?" Một người trong số đó mở miệng hỏi.


Phác Thái Anh khó hiểu, gật gật đầu.


"Vậy đúng rồi, Lạp thị trưởng gọi bọn tôi đến giúp khuân vác chuyển đồ, nàng nói đã nói qua với các người." Hắn cười cười với Phác Thái Anh, liền dẫn ba người kia đi vào.


"Này..." Phác Thái Anh chưa kịp nói, họ đã đi vào phòng khách. Nàng bất đắc dĩ trở vào, trông thấy sắc mặt ba ba không được tốt, Phác Thái Anh nói với mấy người đó: "Các người trở về đi, chúng tôi đã gọi người đến giúp rồi."


Bọn hắn nhìn nhau, có chút không hiểu tình hình, một người nhìn nhìn mấy đống đồ chồng chất trong phòng khách, nói ra: "Chúng tôi đã thu tiền, sao có thể mặc kệ được, xe đã chờ dưới lầu rồi."


Phác Thái Anh chưa có gặp qua tình huống như vậy, thấy ba ba cùng bà nội cũng không nói gì, nàng nghĩ nghĩ nói với ba ba: "Con gọi điện thoại cho chị ấy." Nói xong tính đi về phòng lấy điện thoại.


"Thôi mọi người cũng đã đến đây, con còn gọi làm gì?" Phác Khải Hồng nhìn đồng hồ lên tiếng.


Phác Thái Anh quay qua nghi hoặc nhìn ba ba, rồi cong khoé miệng vui vẻ gật đầu.


"Chuyện gì xảy ra?" bà nội nhìn hai cha con, khó hiểu hỏi, bà không rõ sao đột nhiên có nhiều người lại giúp dọn nhà như vậy?!


Phác Thái Anh đến trước mặt bà nội, nắm hai tay của bà cười ha ha nói: "Không có chuyện gì, bạn của ba ba tới rồi a."


Trông thấy con gái của mình nói dối không chớp mắt, Phác Khải Hồng đen mặt trừng mắt liếc Phác Thái Anh, rồi kêu mọi người bắt đầu khuân đồ xuống lầu.


Phác Thái Anh le lưỡi, trong nội tâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nếu mới vừa rồi ba ba kiên trì không cần mấy người thị trưởng phái tới, nàng thật sự cũng không còn cách nào. Phác Thái Anh trong lòng không khỏi thầm oán thị trưởng, người này làm cái gì cũng không nói trước với nàng một tiếng.


Đồ đạc nhà Phác Thái Anh cũng không coi là nhiều, cộng thêm Phương Đào, năm người đàn ông liền đem đồ mang xuống hết. Thu thập thoả đáng xong, xe chở đồ hướng về nhà mới.


Nhà mới Phác Thái Anh ở phía bắc thành phố Giang Vịnh, từ nhà cũ qua nhà mới chưa đến nửa tiếng lái xe. Dưới sự chỉ dẫn của ba ba, xe lái vào khu cư xá cũng không phải quá mới, rẽ vào mấy vòng dừng trước một toà nhà.


Phác Thái Anh xuống xe taxi, liền trông thấy phía trước xe chở đồ còn ngừng một chiếc xe, hình như cũng có người sắp dọn nhà, mấy nhân viên đang khuân đồ nội thất xuống xe.


Phác Thái Anh đi đến bên người ba ba hỏi: "Ba ba, như thế nào còn có người dọn nhà cùng một ngày với chúng ta?"


"Không biết, cứ để bọn họ chuyển trước đi, bà nội con đang đợi kìa, ba dẫn hai người lên xem nhà trước."


Mấy người cầm ít đồ linh tinh đi lên lầu, căn này so với nhà trước tốt hơn rất nhiều, hành lang cũng rộng rãi sạch sẽ hơn, một lầu cũng không có nhiều nhà như trước.


"Căn này đã lắp đặt qua thiết bị đơn giản, tổng cộng có 8 tầng, chúng ta ở tầng 4." Phác Khải Hồng vừa nói vừa đi lên lầu, cuối cùng hắn dừng ở một căn trên tầng 4, móc ra chìa khoá mở cửa.


Vào nhà, đi qua hành lang ngắn bên tay trái là một phòng ngủ hướng nam, bên phải là phòng vệ sinh. Đi vào không gian lớn bên trong là phòng khách, phía bắc của phòng khách là phòng ăn và nhà bếp. Tiếp theo là hai phòng ngủ. Đây là lần đầu Phác Thái Anh đến căn hộ này, nàng nhìn chung quanh bốn phía, không gian rộng rãi rất thoải mái.


Phác Thái Anh đi khắp hết mấy phòng, thật sự nàng rất vui. Với căn hộ này, nàng và bà nội mỗi người đều có phòng ngủ riêng. Phác Thái Anh thầm suy nghĩ, mặc dù vì căn hộ này mà tiền gởi trong ngân hàng còn lại không bao nhiêu, nhưng nàng có lòng tin, đợi tốt nghiệp xong nàng có thể cố gắng kiếm tiền giúp ba ba trả tiền vay.


Phác Khải Hồng dẫn mẹ mình tham quan một vòng rồi dừng ở cửa sổ, chiếc xe bên dưới vẫn chưa đi, đồ trên xe đã dỡ xuống đặt một bên, mấy người nhân viên thì đứng cùng một chỗ hút thuốc, như đang đợi ai đó.


"Ta đi xem, hỏi bọn họ khi nào thì xong việc." Nhìn một hồi, Phác Khải Hồng quay qua nói.


"Con cũng đi." Phác Thái Anh cũng đi theo ra cửa.


"Mẹ, mẹ ở đây phụ trách kiểm kê đồ đạc xem đặt ở đâu a."


Bà nội gật gật đầu, đem đồ bọn họ mang lên đặt cùng một chỗ, bắt đầu cân nhắc coi nên để chỗ nào mới tốt.


Phác Thái Anh theo ba ba xuống lầu, Phác ba ba đến hỏi mấy người nhân viên kia, bọn họ chắn ngang đường lên lầu, lâu như vậy không biết bao giờ mới xong.


"Thái Anh, cho em nè...Uống nước đi." Phương Đào nãy giờ vẫn dưới lầu, giờ đi đến cạnh Phác Thái Anh, đưa cho nàng chai nước suối.


Phác Thái Anh nhận lấy, cười cười với Phương Đào, khách sáo nói: "Cám ơn anh tới giúp đỡ."


Phương Đào có chút ngại ngùng gãi gãi sau đầu, nói: "Đừng khách sáo với anh..." Bất kể như thế nào, Phác Thái Anh chịu cùng hắn nói chuyện cũng đã làm cho hắn rất vui vẻ.


Lúc này truyền đến tiếng xe, mọi người nghe tiếng nhìn qua, thì thấy một chiếc xe lái rẽ vào. Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn, thoáng chốc mở to mắt, đây rõ ràng là xe của thị trưởng hay lái, thị trưởng làm sao tìm tới đây a?


Xe dừng phía sau xe chở đồ nhà Phác Thái Anh, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang xuống xe, hắn vòng qua bên kia mở cửa sau, Lạp Lệ Sa đeo kính râm, thần thái sáng láng bước xuống.


Phác Thái Anh cầm chai nước đứng ngây người, phản ứng đầu tiên của nàng là quay qua nhìn ba ba. Mà Phác Khải Hồng cũng đang nhìn con gái, Phác Thái Anh chột dạ đóng nắp chai, kín đáo đưa cho Phương Đào liền đi đến cạnh thị trưởng.


Mấy nhân viên kia cũng đi qua chỗ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đứng trước mặt thị trưởng, thắc mắc nhỏ giọng hỏi: "Sao chị lại tới đây?"


Lạp Lệ Sa tháo kính ra, cười với Phác Thái Anh, nàng dừng bước nhìn mấy nhân viên, chỉ về hướng Phác Khải Hồng nói ra: "Theo hướng dẫn của người kia, mang đồ chuyển hết lên đi." Rồi quay qua người đàn ông tây trang bên cạnh, ra hiệu bằng ánh mắt.


Bọn họ gật gật đầu đi theo người đàn ông, Lạp Lệ Sa mới kéo Phác Thái Anh đến bên người, cười nhẹ nói: "Em đã công khai với ba của em rồi, chị cũng không che giấu làm gì. Chuyển nhà mới là đại sự, chị làm sao có thể không đến?" Nàng vừa nói vừa nháy mắt với Phác Thái Anh, rồi đi tới bên cạnh Phác Khải Hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro