Chương 1: Bánh Tét Và Gà Rán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì là fic edit bằng auto nên chắc chắn sẽ có lỗi, các bạn đọc nếu thấy lỗi câu từ thì cmt giúp mình nhé.

______________


Giữa tháng giêng, thành phố S đón đợt không khí lạnh nhất trong năm, người vừa đáp chuyến bay từ miền Nam không còn cách nào khác phải mở vali, lấy áo khoác nhung, mũ, khăn choàng bọc lấy hết toàn thân, chỉ còn hở đôi mắt, cả người trông không khác một đòn bánh tét.

Xuống xe taxi, Phác Thái Anh kéo hành lý đi về hướng đồn cảnh sát, gần đến nơi bỗng nhìn thấy một quán gà rán, cho dù trời giông gió rét vẫn còn rất nhiều người xếp hàng.

"Đông như thế chắc sẽ rất ngon." Giọng ồm ồm phát ra từ sau lớp khăn choàng cổ, từ từ bụng cũng réo vang ùng ục, liếc nhìn bảng quảng cáo gà rán, bước chân nàng vô thức đi về nơi đâu đó.

Phác Thái Anh đứng vào hàng, nghiêng đầu đếm số người ở trước mặt, mùi gà rán thơm nức, nàng hít một hơi thật sâu, mạnh đến mức hít luôn một cọng len vào mũi.

Đang đứng đợi được vài phút, điện thoại di động trong túi rung lên, nàng nhìn màn hình, nhìn luôn đồng hồ chỉ giờ: "Ôi chao!"

Nàng tháo găng tay, ấn nút nhận cuộc gọi, rồi nhanh chóng nhét di động vào chiếc khăn quàng cổ: "Alo!"

"Cô Phác, cô đến đâu rồi ạ?"

"À! Tôi đã đến trước cổng Cục cảnh sát rồi!"

Phác Thái Anh vội cúp điện thoại nhìn đoàn người xếp hàng, chỉ còn ba bốn người nữa thôi, nàng chun mũi, xem ra đành đợi dịp sau vậy.

Trước khi rời đi nàng kéo chiếc khăn quàng xuống, hít lấy hít để mùi thơm của gà rán, rồi ngẩng đầu, kéo vali đi thẳng không quay đầu lại.

Gà rán, hẹn ngày tái ngộ!

Đến cổng Cục cảnh sát, nàng tự giới thiệu mình. Một anh cảnh viên trẻ tuổi dẫn đường, còn giúp nàng cầm hành lý.

Nhiệt độ ấm áp trong cảnh cục khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nàng nới lỏng khăn quàng cổ, kéo mũ trùm đầu và cởi áo khoác nhung to kềnh. Đưa nàng đến trước cửa phòng hình sự, anh cảnh viên quay đầu lại, chứng kiến loạt hành động này anh ta ngây người nhìn Phác Thái Anh, trông nàng không khác gì một nàng bé con mặc áo người lớn.

Phác Thái Anh không lý giải được ánh mắt của anh ta đang nhìn mình, đành cười cười: "Cám ơn!"

"Là cô Phác sao?"

Nghe tiếng gọi mình, Phác Thái Anh quay đầu nhìn lại. Một người đàn ông mặc cảnh phục, làn da ngăm đen, dáng người cao lớn đang đi về phía nàng. Cao, rất cao!

"Vâng, là tôi!"

Anh ta càng tiến tới gần,nàng "Phác nhỏ bé" bất giác đứng thẳng người, ưỡn ngực, cố gắng có thể ngang hàng với tầm mắt của đối phương.

"Tôi là Đội trưởng đội trinh sát hình sự, Cao Lâm. Lần này thật làm phiền cô Phác quá, nhưng đụng phải kẻ tình nghi lỳ lợm thế này không biết phải làm sao. Từ sau khi bắt giam đến giờ hỏi một chữ cũng không chịu nói."

Phác Thái Anh theo Cao Lâm tiến vào phòng thẩm vấn, nàng cất hành lý vào một góc, treo áo khoác lên giá, lấy thun cột lại mái tóc, rồi nhận tư liệu từ trên tay Cao Lâm. Nàng đọc từ đầu đến cuối, trong vòng một phút có thể nắm rõ được các thông tin chính.

Phác Thái Anh trả tư liệu lại cho anh ta. Ánh mắt của Cao Lâm có hơi kinh ngạc.

Cô từ tốn lên tiếng: "Tôi muốn coi đoạn băng quay lại cuộc thẩm vấn trước đó."

Cảnh viên kỹ thuật, Chu Tề Xương, vừa nghe nàng nói liền mở miệng nhắc: "Nhưng hắn không chịu nói bất cứ điều gì!"

Phác Thái Anh nhún vai, thờ ơ: "Không sao! Tôi không cần hắn nói chuyện."

Nàng ngồi trước màn hình vi tính, nhìn khoảng thời gian thẩm vấn, nàng chớp mắt, ngẩng đầu nói với Cao Lâm: "Trong khoảng thời gian này, có thể giúp tôi gọi một phần thức ăn ngoài được không, là cửa hàng gà rán cạnh cảnh cục."

"Hic... Được chứ!" Yêu cầu này không thành vấn đề.

Ghi lại món ăn nàng thích, liếc nhìn thân hình của Phác Thái Anh, anh ta có hơi nghi ngờ: "Tất cả chỉ một mình cô ăn?"

"Ừm! Đúng!" Nàng rất đói.

Chờ đến khi xem xong đoạn băng ghi hình thức ăn cũng đã mang đến. Trông thấy Cao Lâm cầm một túi lớn và một ly nước vào trong, hai mắt Phác Thái Anh sáng rỡ, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Ngay sau đó, Cao Lâm và các cảnh viên im lặng nhìn Phác Thái Anh một tay ôm túi gà rán, tay kia cầm ly nước hút hút, kẹp laptop bên nách, một mình đi vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn chỉ có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mắt một mí, có hơi dữ dằn. Hắn rung chân nhìn cửa phòng bật mở, nở nụ cười khinh bỉ nhưng ngay lập tức nheo mắt thắc mắc. Vương Thành phát hiện người vào đây không phải là cảnh sát mà là một nàng gái nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, nhìn qua chỉ độ khoảng hai mươi tuổi, khá non nớt, hơn nữa trong không khí còn có thêm mùi gà rán thoang thoảng.

Hắn nhíu mày, quan sát cô gái.

Phác Thái Anh đặt đồ ăn thức uống lên bàn, rồi mở laptop, ngồi xuống đối diện với hắn. Toàn bộ chuỗi hành động không hề liếc hắn lấy một cái.

Vương Thành muốn coi nàng sẽ làm gì, hắn chờ nàng lên tiếng.

Mấy giây sau nàng mở một phần cánh gà rán, mấy phút sau lại thêm phần gà viên, mấy phút sau nữa lại lôi ra khoai tây chiên và sốt tương cà.

Cả nửa tiếng trời, Vương Thành nhìn túi đồ ăn căng phồng từ từ xẹp dần, ăn xong miếng khoai tây chiên cuối cùng, nàng rút khăn lau tay, rồi hút một hơi nước ngọt.

Nghe tiếng nàng hắng giọng một cái, ngay lập tức Vương Thành nhếch miệnglộ ra vẻ mặt châm biếm, hắn muốn coi nàng làm trò khỉ gì, câu hỏi đầu tiên sẽ là gì.

Cạch! Cạch! Cạch!

Nhưng bắt đầu từ lúc đó bên tai hắn chỉ có tiếng lạch cạch của bàn phím, tiếng hút nước, ngoài ra không hề có tiếng động thứ ba.

Hắn hoàn toàn bị coi thường, thở hồng hộc, vẻ mặt căm phẫn rống lên: "Mẹ bà nó! Mày đang làm gì?"

Nghe thấy đối phương nói chuyện, Phác Thái Anh ló đầu khỏi màn hình laptop, chậm rãi lên tiếng: "Hả? Phiền đến anh sao? Tôi đang viết tiểu thuyết, tiểu thuyết ngôn tình."

Vương Thành hung hăng chất vấn nàng: "Mày không phải cảnh sát à?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không! Tôi chỉ chờ người, không có phòng nên bọn họ sắp xếp tôi vào đây."

"A!!!" Vương Thành cười lạnh: "Không phải chúng phái mày đến tìm hiểu tao sao?"

Phác Thái Anh nheo mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, trong vắt như chú mèo vô tội: "Không, tôi viết tiểu thuyết. Này, nếu anh tẻ nhạt, có thể xem giúp tôi coi chương này nên viết thế nào.... Độc giả của tôi quá...." Nói đến đây Phác Thái Anh thầm thở dài trong lòng, tiểu thuyết cô Phác khi nào đã "hot" như vậy?!!

Rầm!

Tiếng đập bàn của hắn khiến Phác Thái Anh giật mình, nàng rụt cổ lại, giọng đầy oan ức: "Nếu như anh không thích thì thôi!"

Vương Thành chẳng muốn phí lời với nàng: "Mẹ mày lại giở trò quỷ gì. Chúng mày đang làm cái chó gì!"

"Đang bận vụ án lớn!" Phác Thái Anh khép laptop lại, nhướn đầu về phía hắn, hạ thấp giọng: "Nghe đâu là vụ án giết người liên hoàn, đừng nói chỉ đội cảnh sát hình sự mà là dốc toàn bộ cảnh lực trong Cục điều tra!"

Phác Thái Anh trông thấy Vương Thanh cau mày, hơi thở gấp gáp, cổ nổi gân xanh, nàng bỗng thở dài: "Anh đang đợi bọn họ thẩm vấn sao? Vậy... chuyện đó... khả năng chỉ cần qua mấy ngày là không xong rồi, dù sao..."

Vương Thành: "Tao giết ba người!"

Phác Thái Anh: "Tôi viết được bốn quyển sách!"

Vương Thành cười gằn từng tiếng, hất cằm: "Còn có một mạng người trong tay tao, bọn chúng mặc kệ sự sống còn của đứa trẻ ấy ư?!!"

Phác Thái Anh giả bộ giật mình: "Đứa trẻ? Ở đâu rồi?"

Vương Thành nở nụ cười khinh bỉ: "Dĩ nhiên là một nơi không ai tìm ra được!"

Vừa dứt lời, Phác Thái Anh tiếp lời: "Trong dãy nhà lầu cao tầng sao?!!"

Vẻ mặt châm biếm của hắn cứng đờ, con ngươi co rụt lại: "Không phải!"

Phác Thái Anh giơ ngón trỏ đặt lên môi: "Nhà anh... À không... Nhà xưởng."

"A..." Phản ứng trên khuôn mặt của Vương Thành khiến Phác Thái Anh lần nữa lộ ra vẻ hưng phấn như khi nhận được đồ ăn: "Đúng rồi, là tòa nhà gần nhà xưởng anh đang làm việc."

Hai mắt hắn mở lớn đầy kinh ngạc, lửa giận bùng phát, hắn rống lên với Phác Thái Anh, cố gắng che dấu nội tâm hoảng loạn: "Mày nói láo!"

Phác Thái Anh vươn ngón tay ra trước mặt hắn: "Chính anh đã nói cho tôi biết, chính vẻ mặt này đã tố cáo anh!"

Vương Thành trợn mắt, nếu không phải bị còng, hắn thật sự muốn xông lên bóp chết nàng.

Phác Thái Anh đứng lên, nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: "Có phải anh cho rằng giết người rất lợi hại?" Nàng lắc lắc ngón trỏ, "Không! Từ đầu đến cuối anh vẫn là một kẻ thất bại."

Rồi sau đó, mặc kệ cho Vương Thành gào thét, nàng thản nhiên thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng thẩm vấn.

Cao Lâm đứng chờ sẵn ở cửa, trông thấy Phác Thái Anh bước ra liền lấy tay đỡ laptop, "Tôi đã phái người đi tìm những căn hộ cho thuê tại khu vực xung quanh nhà xưởng. Chắc hắn vừa mới thuê thôi, sẽ nhanh chóng tìm ra được đứa trẻ bị bắt cóc."

"A! Vậy thì tốt!"

Cao Lâm vừa khâm phục vừa bất ngờ với thành quả này của Phác Thái Anh: "Mấy người chúng tôi thay phiên nhau thẩm vấn, lúc trước nửa chữ hắn cũng không nói, tại sao khi cô vừa đi vào lại..."

"Là thế này!" Phác Thái Anh cẩn thận giải thích: "Vì hắn muốn có được sự quan tâm. Khi mọi người tra hỏi hắn, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý, tôi đã biết hắn có vẻ rất hưởng thụ trạng thái này, hắn cho rằng chỉ cần trong tay hắn còn giữ con tin, cảnh sát buộc phải thỏa hiệp với hắn. Do vậy, hắn chọn lựa không nói lời nào, điều này sẽ khiến mọi người lo lắng. Tuy nhiên, một khi hắn phát hiện mình bị coi thường, hắn sẽ rất phẫn nộ, muốn mau mau chóng chóng nói ra tất cả, để mong nhận được sự chú ý!" Thông qua sự quan sát, Phác Thái Anh nắm được nhược điểm tâm lý của hắn, nhờ vậy từng việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Cao Lâm nghe đến đây tựa như đã giác ngộ, à một tiếng: "Vì lẽ đó cô mới mang đồ ăn vào trong, giả bộ trước mặt hắn gõ gõ máy tính."

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Cao Lâm, vuốt cằm, ngữ khí trịnh trọng và nghiêm túc: "Ừm! Chính là như vậy!"

Nhưng trong lòng nàng có hơi chột dạ, thật ra vào đó để được ăn là chính, hơn nữa trong thời gian ấy nàng còn viết được thêm một đoạn tiểu thuyết hơn trăm chữ!

"Sao cô có thể biết được hắn nhốt đứa bé ở dãy nhà lầu?" Về điểm này Cao Lâm cũng không nghĩ thông, rõ ràng tên Vương Thành không nói gì hết.

Phác Thái Anh giải thích: "Tôi hỏi hắn đứa trẻ ở đâu, tầm mắt của hắn nhìn lên trên, nên tôi đoán là ở chỗ cao, càng hỏi hắn càng hoảng loạn nên tôi có thể cam đoan những suy luận là đúng."

"Thì ra là như vậy!"

Nghe Phác Thái Anh kể thì rất đơn giản nhưng Cao Lâm biết điểm này không phải ai cũng có thể nhìn ra.

Cao Lâm phái người đưa Phác Thái Anh về nhà. Một lần nữa, nàng lại gói mình thành một đòn bánh tét, rồi yên tâm theo cảnh viên lên xe.

Về đến trước cửa tòa nhà, kéo hành lý vào trong, Phác Thái Anh phát hiện thang máy sắp đóng, nàng rảo bước nhanh hơn, tiếng bánh xe ma sát với nền nhàphát ra những tiếng lộc cộc.

"Xin chờ một chút!" Phác Thái Anh đưa tay, nàng cách cửa thang máy chỉ còn vài bước, cửa thang đang khép dần, nàng nhìn thấy bên trong là một người phụ nữa cao lớn, cô mặc áo khoác nhung đen, anh tuấn, ngũ quan như điêu khắc, làn da trắng nõn.

Phác Thái Anh nhếch miệng, bàn tay còn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn cánh cửa từ từ đóng lại.

Oh.... Nooooo!!!!

"..."

Phác Thái Anh vô lực, nhấn nhấn nút thang máy, nhớ lại tình huống vừa rồi, đôi mắt lạnh lùng, hờ hững, rõ ràng là đang nhìn nàng...

Phác Thái Anh nhìn con số biểu thị số tầng không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng ở tầng mười hai.

"Aizza!!!" Người phụ nữ đó là hàng xóm của nàng sao?


______

editor: t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro