Chương 2: Vịt Bát Bửu Và Thịt Kho Tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh không lăn tăn nhiều về chuyện người phụ nữ lạnh lùng kia có phải là hàng xóm của nàng hay không. Đến lầu mười hai, nàng mở cửa, kéo hành lý vào nhà. Sau khi tốt nghiệp, chỉ có một mình nàng sống ở đây, không tính là bừa bãi nhưng cũng không được coi là sạch sẽ.

Cởi bỏ lớp trang phục dày cộm bằng bộ quần áo ở nhà, nàng mở vali lấy laptop, còn những thứ khác để nguyên trong đó, rót một ly trà sữa, cầm túi snack rồi ngồi trên bàn bắt đầu làm việc. Tuy rằng ở trong phòng thẩm vấn đã viết được vài trăm chữ, nhưng chương hôm nay vẫn chưa viết xong!

Là một tác giả chăm chỉ hầu như ngày nào cũng ra chương mới, Phác Thái Anh nhìn số lượng độc giả và số điểm trên tài khoản chỉ biết khóc ròng, còn may đây không phải nghề chính, nếu không ngay cả trà sữa và mì gói cũng chẳng mua nổi!

Rốt cục cũng viết xong ba ngàn chữ, Phác Thái Anh đọc đi đọc lại hai lần, đăng lên mạng rồi ngả người ra giường, lăn qua lăn lại mấy vòng, đây chính là thời điểm nàng cảm thấy đạt thành tựu nhất trong ngày.

Nhoài người lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, Phác Thái Anh phát hiện có tin nhắn: Phác Thái Anh, ngày mai nhớ đến tham gia buổi họp lớn, lần trước cậu đã hứa sẽ đến. Mười hai giờ tại phòng riêng 302 nhà hàng Tụ Phong, đừng quên nhé!

Phác Thái Anh dĩ nhiên không quên, và cũng chẳng thể nào quên, tin nhắn ấy luôn quanh quẩn trong đầu nàng, thường xuyên nhắc nhở nàng.

Sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên lớp cấp hai tổ chức họp lớp, Phác Thái Anh chẳng hề có chút hứng thú với mấy chuyện này, điều nàng quan tâm chính là nhà hàng Tụ Phong, vì nơi ấy có hai món tuyệt đỉnh là vịt bát bửu và thịt kho tàu. Trước đây được ăn một lần, hương vị nhớ mãi không quên. Có thể do bạn bè một mực mời mọc hoặc cũng có thể một người ham mê "mỹ thực" như Phác Thái Anh không thể chống đỡ nổi nên nàng đã đồng ý.

Ngày hôm sau, nằm lăn lộn trên giường một lúc lâu, khoảng mười một giờ Phác Thái Anh mới chậm rì rì chui khỏi mền, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Phác Thái Anh đeo balo, cùng với chiếc bụng rỗng ra khỏi nhà.

Đúng mười hai giờ, Phác Thái Anh đến nhà hàng Tụ Phong, phục vụ đưa nàng đến phòng riêng 302. Cửa mở, nàng quét một vòng quan sát, có khoảng hơn ba mươi người, lớp nàng có tổng cộng ba mươi sáu người, nói cách khác coi như đã đến đông đủ.

Sao mọi người đến sớm như thế? Có chút tò mò, Phác Thái Anh đi vào trong, mọi người đang tụm năm tụm ba cười cười nói nói, bầu không khí khá náo nhiệt.

"Đây là...?" Phác Thái Anh đang muốn đi đến sofa liền nghe tiếng một người cắt ngang, nàng đành phải dừng lại, đưa tay chào hỏi.

"Có phải Phác Thái Anh không?" Gương mặt Phác Thái Cô Lạp lúc cấp hai cho đến bây giờ chẳng khác nhau là bao, một nàng gái ngay lập tức nhận ra nàng.

"Phác Thái Anh?" Nghe đến tên của nàng, hầu như tất cả mọi người đều hướng mắt về phía này, Phác Thái Anh quan sát từng người, đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt họ: khinh bỉ có, kinh ngạc có, đợi xem trò hay cũng có,.... Tựa như phản xạ có điều kiện, những biểu hiện này tự động truyền đến não bộ của nàng, khiến nàng không thể ngó lơ, coi như không có gì.

"Đúng là Phác Thái Anh rồi, tớ còn tưởng cậu không đến cơ."

Phác Thái Anh khẽ mỉm cười.

"May quá, cậu đến rồi, chúng tớ đều nhớ cậu lắm!"

Nàng nhận ra người nói câu này, là Hàn Văn Anh. Phác Thái Anh biết nụ cười trên môi nàng ta là giả tạo: khóe môi khẽ nhếch chưa đầy một giây nhưng mang theo vẻ châm biếm. Câu nói vừa rồi của nàng ta, thực tế chính là:May quá kẻ lót đáy đến rồi, nếu không bọn tao mất đi ít nhiều lạc thú. Ha ha ha!

Một nàng gái khác khá thân với Hàn Văn Anh cũng mở miệng: "Đúng đúng! Phác Thái Anh cậu sao rồi? Đang làm công việc gì?"

Phối hợp với ánh mắt khinh bỉ đầy mong đợi của bọn họ, Phác Thái Anh chỉ cần một giây cũng có thể hiểu ra được ý bọn họ là gì: Nào mau mau kể cho bọn tao nghe xem mày sống khó khăn thế nào, nàngng việc chán nát ra sao.

Khi còn học cấp hai, đầu óc và năng lực phản ứng của Phác Thái Anh rất kém, lúc nào cũng chậm chạp, còn chậm hơn bây giờ nhiều, nên học hành không khá, nhất là các môn khoa học tự nhiên. Đám bạn học xem thường không phải vì nàng không cố gắng học tập mà vì đầu óc chậm phát triển. Do vậy Phác Thái Anh bị bạn bè xa lánh, tuy nhiên vì nàng phản ứng chậm chạp nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tốt nghiệp cấp hai cũng chẳng tạo thành bất cứ bóng ma tâm lý nào.

Thế nhưng bây giờ nàng có thể nhìn thấu tâm tư của bọn họ, nàng lên tiếng nói hai chữ: "Giáo viên!"

Lời vừa thốt ra, Phác Thái Anh có thể nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng và ánh mắt hoài nghi: "Giáo viên?"

"Giáo viên cấp hai?"

Phác Thái Anh: "Không phải!"

"Giáo viên mầm non?"

Phác Thái Anh: "Không phải!"

"A...." Nội tâm bọn họ muốn thốt lên: Giáo viên tiểu học.

Phác Thái Anh: "Không phải!"

"A..." Nội tâm bọn họ lại muốn nói: Giáo viên trợ giảng.

Kết hợp lại chính là Giáo viên trợ giảng khối tiểu học. Mọi người thầm nghĩ nghề nghiệp này hoàn toàn hợp với Phác Thái Anh, dù sao nàng cũng không giỏi.

Phác Thái Anh chẳng giải thích, nàng không muốn phí lời trước mặt bọn họ, mặc kệ bọn họ suy đoán; còn nàng, những lời nàng nói đều là sự thật.

Phát hiện cuộc sống và nàngng việc của Phác Thái Anh không tệ hại như tưởng tượng nên chẳng ai còn hứng thú. Một cậu thanh niên chuyển qua đề tài khác, mọi người lại tiếp tục bàn tán.

Họp lớp chính là thời điểm tốt nhất để khoe khoang công việc, người yêu hoặc vợ chồng. Phác Thái Anh ngồi yên lặng ở một góc, lúc đầu còn hứng thú quan sát vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể của bọn họ, không nỡ vạch trần những lời nói dối gượng gạo kia, nhưng bây giờ nàng đói.

Làm sao vẫn chưa có đồ ăn... Vịt bát bửu của tôi đâu! Thịt kho tàu của tôi đâu!

Phác Thái Anh khép hờ đôi mắt.

Ngồi bên cạnh là một cậu bạn khá hướng nội, trông thấy biểu hiện của Phác Thái Anh liền lên tiếng hỏi: "Cậu sao vậy?"

Phác Thái Anh uể oải trả lời: "Đói quá!"

"..."

Mọi người vẫn còn đang tán gẫu: "Hôm nay lớp chúng ta đến đông đủ hết rồi chứ?"

Một nàng bạn kêu lên: "Còn thiếu Lạp Lệ Sa!"

Đám con gái lập tức phụ họa: "Đúng đúng! Sao cậu ấy còn chưa đến? Lớp trưởng cậu không thông báo với cậu ấy sao?"

Lý Húc đáp: "Rồi, nhưng người ta bận!"

Đám con gái ồ lên thất vọng, người đó chính là nam thần hồi còn đi học, là cái tên mà mấy nữ sinh nhớ mãi không quên, nhưng riêng với Phác Thái Anh mà nói có hơi xa lạ, trí nhớ của nàng có vấn đề rồi ư? Nàng hỏi cậu bạn ngồi bên: "Lạp Lệ Sa là ai?"

"Lớp bảy, lớp tám, cậu ấy là đứng đầu khối môn số học, lớp chín cậu ấy đứng đầu khối môn vật lý, cậu không nhớ sao?"

"À... chẳng trách không nhớ rõ!" Từ khi còn đi học nàng đều không có ấn tượng với mấy môn khoa học tự nhiên nên thường chọn lãng quên, dĩ nhiên quên luôn cả người đứng đầu.

"..."

Hai lần bắt chuyện với Phác Thái Anh đều không thành không, đối phương đành phải từ bỏ.

Món ăn từ từ được đưa lên, Phác Thái Anh cầm đũa gắp thức ăn, lâu lâu cùng các bạn chạm cốc. Đánh chén ngon lành món vịt bát bửu và thịt kho tàu, Phác Thái Anh cực kỳ hài lòng, coi như chuyến đi lần này không uổng công.

Ăn xong, mọi người rủ nhau đi karaoke, Phác Thái Anh không có hứng thú với chuyện hát hò nên đi qua báo với lớp trưởng về trước. Nàng cũng chẳng cùng "cấp độ" với cả lớp, nên đương nhiên không ai giữ nàng ở lại, Phác Thái Anh im lặng ra về.

Vừa bước khỏi phòng riêng, vừa khít có người đi đến, may đối phương phản ứng nhanh nên không va vào Phác Thái Anh.

"Xin..." Phác Thái Anh định ngẩng đầu mở miệng xin lỗi, phát hiện người va vào nàng là người mới gặp hôm qua.

Đội trưởng đội hình sự Cao Lâm cũng nhận ra Phác Thái Anh: "Cô Phác... À! Không..." Anh ta sửa lại: "Giáo sư Phác!"

Lớp trưởng Lý Húc đi vệ sinh, vừa mở cửa nghe rõ mồn một danh xưng này, anh ta há miệng kinh ngạc:Phác... Giáo sư Phác?!!!!

Cao Lâm tiếp lời: "Nghe Cục Trưởng nói tôi mới biết cô là giáo sư được mời đến buổi tọa đàm tại đại học Thiên Hà."

Giáo sư khách mời? Nội tâm Lý Húc đấu tranh kịch liệt, danh xưng này và "Giáo viên trợ giảng khối tiểu học" cách nhau quá xa.

"Không cần gọi tôi là Giáo sư!" Phác Thái Anh không quen với chức danh này.

Cao Lâm không miễn cưỡng, anh ta đề nghị: "Vậy tôi gọi là Cố vấn Phác được không?"

Phác Thái Anh gật đầu.

Cao Lâm thấy nàng đang cầm túi xách, nhìn phòng riêng phía sau: "Chuẩn bị về nhà chưa? Tôi đưa cô về!"

Phác Thái Anh không từ chối, vừa định bước đi liền trông thấy Lý Húc đứng như trời trồng ở trước cửa, nàng nghiêng đầu, vẫy tay chào: "Chào tạm biệt lớp trưởng!"

Nàng nhìn ra được vẻ mặt lúng túng của anh ta, không đợi anh ta đáp lời theo Cao Lâm đi khỏi.

Ra khỏi nhà hàng, theo thói quen, Phác Thái Anh mở cửa sau xe của Cao Lâm vì nàng nghĩ khả năng ghế phụ lái sẽ để túi xách và đồ đạc. Đợi đến khi an tọa, nàng mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người phụ nữ.

Tầm mắt của Phác Thái Anh dời từ đôi chân thon dài lên đến khuôn mặt, đối phương cũng đang nghiêng đầu nhìn nàng. Ngũ quan như điêu khắc, vẻ mặt kiêu ngạo ánh mắt lạnh nhạt thêm chút ghét bỏ.

"Thang máy...." Phác Thái Anh lập tức nhận ra được cô chính là người phụ nữ lạnh lùng trong thang máy.

Đối phương không mở miệng nói nửa chữ, còn không thèm nhìn mặt nàng.

Cao Lâm lên xe, xoay người giới thiệu: "Cố vấn Phác, đây là Lạp Lệ Sa, pháp y của đội hình sự."

Lạp Lệ Sa.... Đứng đầu môn vật lý, toán học cũng tên Lạp Lệ Sa, là một người sao?

"Lạp Lệ Sa, đây chính là người hôm qua tôi đã đề cập với cô, Cố vấn Phác, Phác Thái Anh!"

Nghe tên nàng, Phác Thái Anh cảm nhận được Lạp Lệ Sa quét đuôi mắt nhìn nàng.

Cao Lâm hỏi địa chỉ của nàng sau đó ồ lên kinh ngạc, hỏi kỹ ra lại cảm thấy thần kỳ: "Hai vị lại ở cùng một tầng ư... Quá trùng hợp!"

Trên đường đi chỉ có Cao Lâm và Phác Thái Anh thỉnh thoảng hàn huyên vài câu, còn Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích, nếu không phải nhan sắc của cô ở mức "quá đỉnh" khiến không ai có thể dời mắt thì quả thật sẽ có cảm giác như cô không tồn tại.

Nửa tiếng sau xe lái vào tiểu khu, dừng lại trước cửa lớn của tòa nhà.

"Đi nhé!"

Đây là câu nói đầu tiên Phác Thái Anh nghe được từ Lạp Lệ Sa, thanh âm trầm thấp mê người, không giống như vẻ ngoài lạnh lùng của cô.

Phân tích xong giọng nói của Lạp Lệ Sa, nàng cáo biệt Cao Lâm rồi xuống xe, quay qua quay lại không thấy Lạp Lệ Sa đâu.

Chân dài đúng là thích thật! Nàng thầm cảm thán, nhấc chân lên từng bậc tam cấp.

Bọn họ vẫn gặp nhau trước cửa thang máy.

Phác Thái Anh liếc Lạp Lệ Sa, chậm rì rì mở miệng: "Có phải chị bị say xe?"

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu liếc xéo nàng, dựa vào nét mặt của cô, Phác Thái Anh khẳng định mình đoán không sai, cũng nhìn ra được đối phương không thích nói chuyện nên tự mình kết luận: "À! Đúng là bị say xe!"

Thang máy đến tầng trệt, cửa mở, Lạp Lệ Sa bước vào, Phác Thái Anh cũng theo sau.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa đưa tay bấm tầng mười hai, hành động rất nhanh nhưng nàng có thể thấy rõ ràng bàn tay của cô, các đốt ngón tay rõ ràng, hoàn mỹ. Sau đó, Phác Thái Anh phát hiện, người phụ nữ bên cạnh nàng luận nhan sắc, nghề nghiệp hay khí chất đều không khác gì nhân vật chính trong các tiểu thuyết ngôn tình.

Cửa thang máy vẫn chưa khép lại, Phác Thái Anh tiến lên ấn nút đóng cửa, động tác này làm nàng nhớ đến chuyện hôm qua.

Phác Thái Anh cắn cắn môi, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định hỏi: "Cô Lạp, hôm qua trong thang máy chị nhìn thấy tôi đúng không!"

"Nhìn thấy!"

Thừa nhận... rất tốt!

"Vậy tại sao chị không thể nhấn nút chờ tôi một chút!"

"Phiền phức!" Thanh âm lạnh lùng truyền đến.

"Phiền phức?" Phác Thái Anh nhìn về phía trước, cửa nhôm kính sáng bóng phản chiếu chiều cao đối lập của bọn họ, nàng không hiểu ý của Lạp Lệ Sa: "Cũng chỉ cần giơ tay bấm một cái thôi mà." Vừa nói Phác Thái Anh vừa thị phạm lại động tác một lần nữa.

"Giơ tay cần đến cơ nhị đầu tay trước(1), bắp tay sau(2), cơ vai (3)và một số các cơ bắp khác phối hợp với nhau để hoàn thành. Ấn nút lại cần nhiều hoạt động cơ bắp hơn, loại vận động này không có ý nghĩa, và không cần thiết." Ngữ khí hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn, giải thích cặn kẽ xong, cửa thang máy cũng vừa vặn mở ra, Lạp Lệ Sa sải bước dài ra ngoài, còn lại một mình Phác Thái Anh đứng đó.

Một người chỉ hứng thú với mỗi cơ bụng như Phác Thái Anh thì chỉ nghe được một đống cơ.... Ngẩn người suy nghĩ suýt chút nữa nàng lại bị giam trong thang máy. Nàng bấm nút mở cửa lần nữa, chẳng hiểu tại sao lần này nàng cảm giác như mình đang vận động rất ghê gớm.

Nàng đi về hướng nhà mình, nhìn cánh cửa 1202 sắp đóng, quay sang nhìn cánh cửa đối diện 1201, thở dài một cái, rồi rút chìa khóa.

***

(1) Cơ nhị đầu tay (Biceps) Là cơ có 2 đầu, đầu dài và đầu ngắn. Cơ này có hình thoi dài, nằm ở khu cánh tay và thuộc loại cơ hai khớp (khớp vai – khớp khuỷu vì nó vắt qua hai hố khớp).

(2) Bắp tay sau (Triceps) là cơ lớn nhất mà mãnh mẽ nhất của cánh tay chúng ta. Chịu trách nhiệm mở rộng khuỷu tay (duỗi cánh tay). Vị trí: Nằm ở mặt sau cánh tay, giữa vài và cẳng tay.

(3) Cơ vai (Deltoids) Bao gồm: Altrerior Deltoilds (trước). Lateral Deltoids (giữa). Posterior Deltoid (sau). Cơ vai là cơ bắp tạo nên viền trong của vai. nằm giữa xương đòn, bả vai và cánh tay.Nó bao gồm ba bó cơ lớn riêng rẽ làm nhiệm vụ nhấc cánh tay của chúng ta lên cao. Nó được gọi tên như vậy là do có hình dáng giống chữ cái Delta trong chữ Hy Lạp.

Editor: t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro