Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa là một đứa bé cô nhi, để kiếm sống, từ khi còn nhỏ cải trang thành nam tử, trong huyện là một tiểu bá vương, mà Quan huyện này tư tưởng trong sạch, nhưng lại mời nàng làm sai dịch*, trong huyện này chỉ trừ nàng ra không ai dám quấy rối, trường hợp kẻ trộm gặp nàng như gặp phải tổ tông, làm vài năm, trong huyện đã trật tự, hơn mai mươi năm qua thăng cấp thành bộ đầu**, trong huyện đối với Lạp Lệ Sa vừa yêu vừa hận.

(*chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước.)

(**Người chỉ huy một tiểu đội quân nhỏ trong quan huyện.)

"Ngô đại nương, ngươi làm thức ăn này như thế nào vậy, có thể ăn không?". Lạp Lệ Sa tỏ vẻ đắc ý đứng ở trước sạp thức ăn, cầm lên thức ăn nhìn rồi lại ném trở về.

"Lạp Bộ Đầu ngài muốn mang một chút trở về ăn thử không?". Người dân trên con phố này ai mà không biết Lạp Lệ Sa tính toán nhỏ nhặt, đều nghe theo nàng, chỉ mong nàng đừng gây rắc rối gì.

"Ừm, vì mọi người, ta sẽ ăn thử một chút."

Ngô đại nương không để ý Lạp Lệ Sa cố làm ra vẻ đắc ý, lấy thức ăn đã sớm chuẩn bị xong để vào giỏ, đưa cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cười híp mắt nhận lấy giỏ, từ trong lựa ra một cái màu vàng ném trở lại. Một lần tuần tra như vậy, không đụng phải kẻ trộm, ngược lại giỏ thức ăn chứa đầy, Lạp Lệ Sa tuần tra xong về nhà.

Để đồ ăn xuống, Lạp Lệ Sa lại tới chợ tuần tra, giỏ vẫn là cầm đi, mượn thì phải trả nhưng mượn lại thì rất khó. Đao đeo kéo ra phía sau mình, nhưng nàng đã quên mất.

Huýt sáo đi bộ ngẫu nhiên, nhìn thấy bên hồ có người xiếc ảo thuật, nơi này thật náo nhiệt, kẻ trộm đã sẵn sàng để đi, Lạp Bộ Đầu xinh đẹp vì dân chờ lệnh, cầm giỏ thức ăn đi đến xem náo nhiệt. Còn chưa đi vào đoàn người, đã nhìn thấy một cô gái bị đám người chen lấn đẩy sắp rớt xuống hồ. Lúc này có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, lại có thể trêu đùa dân nữ, trong lòng Lạp Lệ Sa nghĩ so với bắt kẻ trộm thú vị hơn nhiều.

Lạp Lệ Sa ném giỏ thức ăn xuống, một sải chân vọt tới bờ hồ, mạnh mẽ kéo lại cô gái sắp rơi xuống hồ, không đợi cô gái nói chuyện, Lạp Lệ Sa kéo cô gái vào trong ngực, nâng cằm, cố làm vẻ phong lưu nói.

"Hỏi thế gian tình là gì? Mà khiến mọi người sống chết có nhau. Nay đất nước thái bình, thời tiết nắng ráo, cô nương không thể tự tử a."

Đang nói, Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn kỹ cô gái trong ngực thật sự là cô gái đẹp, chưa nói những thứ khác, cặp mắt trong suốt trong lòng cảm thán những người nam tử kia không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, làm sao có thể đẩy cô gái xuống hồ.

Suy nghĩ nửa ngày, Lạp Lệ Sa không nhớ nổi cô gái trong ngực là con nhà ai, suy nghĩ, chắc từ bên ngoài tới. Đây là Thương huyện, thương nhân* tụ tập, trong nước có nhiều thương nhân giàu có ở tại huyện này, người trong huyện này không thể so với người huyện khác, tư tưởng văn minh, ở chợ có nhiều cô gái đi lại, nằm ở Giang Nam, phong cảnh dễ chịu, khu kinh doanh này được coi là một nơi phồn hoa nhất của đất nước.

(*Người kinh doanh.)

"Ừm!" Ai ngờ đợi hồi lâu cô gái kia chỉ nói một chữ, Lạp Lệ Sa nhất thời cảm thấy không thú vị, buông cô gái ra, nhặt giỏ lên, hướng tiệm thức ăn đi. Nhưng cô gái kia lại đi theo.

"Ngươi đi theo ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi thích ta, muốn làm tiểu nương tử của ta?". Lạp Lệ Sa vừa nói vừa sờ mặt cô gái một cái, trong lòng cảm thấy vì sao cùng là con gái, người khác sinh ra gương mặt sao có thể đẹp như vậy, làn da trơn mềm, sờ lại mặt mình, phơi nắng phơi gió, không giống nhau.

Cô gái kia đỏ mặt gật đầu một cái. Lần này Lạp Lệ Sa đứng không vững, chẳng lẽ đụng phải người điên? Lạp Lệ Sa bước đi nhanh về phía trước, cầm giỏ đưa cho Ngô đại nương nhanh chóng bước đi, cô gái kia vẫn theo sát.

Lạp Lệ Sa không chạy, nếu chạy, người ta không chừng cho rằng nàng sợ cô gái này, sau này không còn mặt mũi, uy nghiêm chỗ nào. Tăng tốc bước chân, thấy người quen cố ra vẻ bình tĩnh lên tiếng chào hỏi.

"Ngươi đi theo ta làm gì a, ngươi ngốc a?!". Quả thực không bỏ được cô gái kia, Lạp Lệ Sa đành phải dừng lại xoay người.

Ai ngờ nghĩ cô gái vốn đang cười vui vẻ giống như trúng tà, xông lên, cầm cánh tay Lạp Lệ Sa hung hăn cắn một cái. Lạp Lệ Sa đau, chân không ngừng nhảy loạn, đẩy cũng đẩy không ra cô gái kia, lại không thể đánh nàng được. Đợi cô gái buông lỏng miệng, Lạp Lệ Sa lập tức kéo tay áo ra nhìn có bị cắn rớt miếng thịt nào hay không. Nhìn thấy dấu răng trên cánh tay đã ra máu, chung quanh bầm tím một vòng lớn. Chắc chắn sẽ lưu lại vết sẹo.

"Ngươi làm gì cắn ta?". Lạp Lệ Sa nhìn cô gái bên cạnh mặt đầy áy náy nhưng lại có chút bướng bỉnh, giận không chỗ phát tiết.

"Cha ta nói, ai nói ta ngốc liền cắn người đó." Nói xong hơi chu miệng, thực sự tức giận.

"Phải phải phải, ta không cùng ngươi quen biết, ngươi đừng đi theo ta. Ta còn có chuyện phải làm." Lạp Lệ Sa không biết, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi.

"Ta không ồn ào." Cô gái kia vẫn không chịu rời đi, nhắm mắt đi theo đuôi. Lạp Lệ Sa đi nơi nào nàng đi theo nơi đó, Lạp Lệ Sa dừng lại nàng cũng dừng lại.

"Ngươi xem, ta bị ngươi cắn đau muốn chết luôn, ta phải về nhà nghỉ ngơi, ngươi đừng theo ta." Đuổi không đi, chỉ có thể dụ dỗ.

"Ta giúp ngươi thổi một chút sẽ hết đau." Vừa nói xong, cô gái đi lên trước, kéo cánh tay Lạp Lệ Sa hướng về phía dấu răng nhẹ nhàng thổi khí, nhẹ nhàng, ẩm ướt cùng ấm áp, thổi Lạp Lệ Sa có chút nhột, Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn cô gái nghiêm túc thổi khí, lông mi thật dài, chớp mắt giống như một cái bàn chải, nhẹ nhàng quét vào lòng, cánh tay thật giống như không đau nữa.

"Vậy ngươi muốn đi theo thì đi, nếu như gặp kẻ trộm ngươi liền tránh đi, ta bắt kẻ trộm có thể không để ý tới ngươi." Lạp Lệ Sa mất tự nhiên rút cánh tay về, lớn như vậy, chưa có ai đối đãi ân cần như vậy, cho dù bây giờ, gặp mặt vui cười, không chừng trong lòng xem thường nàng, trong lòng chua xót ngọt ngào.

"Được!" Cô gái cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền.

Lạp Lệ Sa đi về phía trước, cô gái rất nhanh theo sau, tay nhẹ nhàng nắm quần áo Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa kéo tay cô gái, không tự chủ đi đến nơi ít người.

"Ngươi tên là gì?" Lạp Lệ Sa không có thói quen nói lời nhỏ nhẹ.

"Ta gọi Phác Thái Anh, còn ngươi?" Phác Thái Anh tên này đối với cái huyện này không xa lạ gì, là Đại tiểu thư Phác gia, xinh đẹp động lòng người, đáng tiếc bởi vì lúc nhỏ bệnh nặng, não bị tổn thương, đến nay tâm trí vẫn như trẻ con bảy tuổi. Cũng vì vậy, đã tới mười chín tuổi chưa lấy chồng, ở trong nhà đều rất được cưng chiều.

Phác phủ có cửa hàng vải lớn nhất phía Nam, không ít người đến cửa Phác gia cầu hôn. Lạp Lệ Sa suy nghĩ lúc trước cùng đồng bọn ra vẻ, nói mình họ Lạp, cùng Phác gia thân thiết, giờ cảm giác buồn cười.

"Nguyên lai ngươi thật sự là một... À, ta gọi là Lạp Lệ Sa, ngươi gọi ta Lệ Sa là tốt rồi." Lạp Lệ Sa trong lòng chẳng biết tại sao, có chút sợ.

"Lệ Sa!" Phác Thái Anh giọng nói ôn nhu, Lạp Lệ Sa cảm thấy cho tới bây giờ không có ai gọi tên nàng dễ nghe như vậy, mềm nhũn, giống như kẹo đường vậy.

"Ngươi làm sao một người đi ra ngoài chơi?" Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

"Ta theo A Uy ca ca đi ra ngoài, nhưng lại đi lạc." Phác Thái Anh chậm rãi trả lời.

"Ta trước tiên đưa ngươi trở về đi thôi, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng." Lạp Lệ Sa không dám trêu chọc Phác gia, nếu như bị Phác gia lấy tội bắt cóc báo lên Huyện thái gia*, đừng nói bộ đầu, có thể còn sống hay không mới là vấn đề.

(*Lệ Sa gọi Quan của huyện là huyện thái gia.)

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh mặt đầy không tình nguyện, biết nàng tính tình tiểu hài tử nói:

"Ngươi đi về trước, ngày mai giờ Thân* trở ra, đến lúc đó ta cũng kết thúc công việc, có thể dẫn ngươi đi chơi." Quả nhiên, Phác Thái Anh mặt đầy vui vẻ đáp ứng.

(*Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.)

Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đưa đến cửa Phác phủ, dặn dò nàng đừng nói cho người khác biết chuyện nàng, rồi đi. Phác Thái Anh vừa đi vào, gã sai vặt ở cửa lập tức tiến lên đón, một gã sai vặt khác vội vàng vào phủ thông báo Phác lão gia.

Phác Thái Anh rất là kiêu ngạo nói cho Phác Lão Gia cùng Phác Phu Nhân là tự trở về, còn nhiệt tình nói với bọn họ, mình đã trưởng thành, sau này muốn tự mình đi ra ngoài chơi. Phác Lão Gia cùng Phác Phu Nhân dĩ nhiên không chịu, Phác Thái Anh bắt đầu ầm ĩ, cơm tối cũng không ăn, ngay cả thích nhất thêu cũng không cần, nằm sắp trên giường khóc, cho đến khi huynh nàng Phác Nhuận Sân đáp ứng giúp nàng đi khuyên nhủ cha mẹ mới chịu bỏ qua. Phác Lão Gia không có cách nào đành phải đáp ứng.

Bên kia, Lạp Lệ Sa tâm tình vui vẻ, mười phần hăng hái, chạy hết mấy vòng trở về, chuyện lặt vặt vốn có sai dịch giải quyết, nàng chẳng qua là ngồi không yên mới đi bộ, hôm nay trở về nha môn bàn giao thật tốt, quyết định đi chơi cùng Phác Thái Anh.

Ra khỏi nha môn, Lạp Lệ Sa đi tới ngõ nhỏ vào sòng bạc, nàng không thích những thứ mánh khóe này, chẳng qua lăn lộn nhiều năm, cũng sẽ biết chút ít, sòng bạc này thực sự là nàng cùng mấy huynh đệ hùng vốn mở, nếu là tiểu bá vương, bên người như thế nào không có mấy binh tôm tướng cá*, nàng làm bộ đầu, mấy tên tiểu đệ không có, lại không tốt gây chuyện, không thể làm gì khác hơn là học làm chút 'mua bán'.

(*Những người làm lớn mà không có đám lăng xăng lộn xộn cận vệ bao quanh nhất định là không thể lớn được.)

Lạp Lệ Sa vào sòng bạc đi xung quanh, Trần Tiểu Đông mắt lanh lẹ, thấy Lạp Lệ Sa vội vàng gọi huynh đệ đi qua.

"Lão đại, hôm nay sao rãnh rỗi tới dạo xung quanh, thế nào, có muốn chơi hay không?"

"Ngươi cũng biết ta không chơi tốt cái này, ta tới đây nhìn một chút có người gây sự hay không. Có mang cho các ngươi mấy bình rượu." Vừa nói Lạp Lệ Sa giơ lên rượu trên tay, mấy huynh đệ vội vàng cười ha hả nhận lấy.

"Theo chân đại ca thật tốt, có ăn có uống còn có chơi." Kêu đám côn đồ này không chơi là không có khả năng, chẳng qua lão đại làm bộ đầu, ít nhiều gì cũng cảm thấy trên mặt phát sáng, lại mở ra một sòng bạc, thích chơi cứ theo lẽ thường mà chơi.

Mới đầu có bang phái khác gây chuyện, đều không cần Lạp Lệ Sa ra mặt, mấy huynh đệ tự giải quyết, có cảm giác độc chiếm thiên hạ, mấy lần như vậy, các bang phái đều gọi Lạp Lệ Sa một tiếng lão đại, hình tượng tiểu bá vương càng ngày càng lớn, làm Huyện thái gia không dám đối phó nàng. Lạp Lệ Sa biết nàng có thể làm bộ đầu chính là có đám huynh đệ này, dĩ nhiên khắp nơi giúp đỡ chiếu cố.

"Tiểu Đông, Khoai Lang, Chuột, ba người các ngươi đừng chỉ lo chơi, tuổi tác không còn nhỏ, tìm việc làm, cũng tốt tìm hôn nhân."

Đợi những người khác rời đi, Lạp Lệ Sa tận tình nói đối với Trần Tiểu Đông, Khoai Lang, Chuột. Ba người này từ nhỏ đã theo Lạp Lệ Sa lăn lộn, cảm tình rất tốt, sòng bạc chính là của bốn bọn họ, tiền lén lút, cộng thêm bổng lộc Lạp Lệ Sa mấy năm, mở ra một sòng bạc không dễ dàng.

"Chúng ta biết, lão đại ngươi thật vất vả đi đường chính, chúng ta sẽ không gây trở ngại." Chuột nhìn gầy yếu, nói ngược lại là có lực.

"Đúng vậy, lão đại, ngươi đừng bận tâm chúng ta, chúng ta phải kiếm tiền trước để rước đại tẩu về." Khoai lang đầu lớn, sờ đầu thật thà cười mấy tiếng.

"Đừng nhắc tới cái này, ta mang theo cho các ngươi thịt, bánh nướng, mau thừa dịp ăn khi còn nóng." Lạp Lệ Sa đột nhiên nhớ tới Phác Thái Anh, ngay sau đó lắc đầu một cái. Vừa nói vừa từ trong lòng ngực lấy thịt bánh nướng ra, cũng không ăn, nhìn thịt bánh nướng suy nghĩ ngày mai nên mang Đại tiểu thư kia ăn cái gì tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro