Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Phác Thái Anh dậy thật sớm, gọi nha hoàn ăn mặc thật tốt, mặc xong ngồi ở cửa sổ nhìn trời, chờ đến giờ hẹn, đợi đã lâu cũng mới giữa trưa, chờ nhàm chán, cầm kim chỉ ra bắt đầu thêu. Phác Đại tiểu thư, tuy nói tâm trí không bình thường, nhưng đối với thêu thùa rất có thiên phú, từ sớm sản phẩm thêu thùa của nàng chính là bảng hiệu Phác phủ.

Đến giờ Thân, Phác Thái Anh ném xuống chiếc thêu, nhấc chân chạy ra bên ngoài, Phác Lão Gia nào dám ngăn cản, chẳng qua là để cho người đi theo ở phía sau.

Lạp Lệ Sa dĩ nhiên cảm thấy Phác Lão Gia làm sao yên tâm để cho Phác Thái Anh một mình ra cửa, nếu để cho mấy người đi theo tìm không ra Phác Thái Anh là không được, Lạp Lệ Sa cũng không trốn tránh, dưới cây lớn trước cửa Phác phủ chờ. Phác Lão Gia nếu không chịu cho nàng chơi cùng Phác Thái Anh, tất nhiên sẽ không để cho nàng đi ra, mình bớt phiền toái.

Phác Thái Anh vừa ra cửa thì nhìn thấy Lệ Sa, nhắc làn váy chạy tới, Lạp Lệ Sa thấy nàng chạy tới, theo bản năng đưa tay ra che chở, Phác Thái Anh vọt vào trong ngực Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa biết được ở trong mắt người ngoài, mình là một nam tử, nào dám ôm Phác Thái Anh, đẩy nàng ra.

Phác Thái Anh thấy nàng đẩy mình ra không mấy vui vẻ, chờ đợi Lệ Sa một ngày, nhìn bộ dáng Lệ Sa ngược lại không thích mình như vậy, rõ ràng ngày hôm qua đối với mình thật tốt, suy nghĩ không chịu được ủy khuất bỉu môi. Lạp Lệ Sa không tự chủ nhìn cửa Phác phủ, muốn dắt Phác Thái Anh nhưng lại không dám, nhìn biểu tình Phác Thái Anh như vậy không đành lòng.

"Ngươi cầm quần áo ta."

Phác Thái Anh nghe lời cầm quần áo Lạp Lệ Sa, thoáng vui vẻ chút, đi theo Lạp Lệ Sa chưa được mấy bước dừng lại không chịu đi, tay vẫn kéo vạt áo Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa dừng bước quay đầu lại.

"Làm sao vậy?"

Phác Thái Anh không nói chuyện, đứng im, Lạp Lệ Sa đi về phía trước, Phác Thái Anh vẫn đứng im, Lạp Lệ Sa có chút không kiên nhẫn, đang muốn xoay người lại, Phác Thái Anh buông vạt áo nàng ra, cầm tay nàng, sau đó hướng Lạp Lệ Sa cười ngọt ngào, Lạp Lệ Sa nhìn nàng ánh mắt như trăng lưỡi liềm, ánh mắt lại bị gương mặt má lúm đồng tiền câu dẫn, làm sao còn giận, cầm tay Phác Thái Anh đi ra ngoài.

Giờ ăn cơm tối, trên chợ có người thu dọn đồ đạc về nhà, cũng có người mới vừa từ nhà chuẩn bị mở cửa. Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đến quán ăn ngồi xuống, kêu một bát mì hoành thánh, một bát mì xương sườn.

Hai người không có lời gì muốn nói, Phác Thái Anh nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không mặt dày nên bị nhìn có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là thúc giục chủ quán mau chút.

"Lệ Sa, ngươi rất đói sao?". Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa thúc giục chủ quán, cho là Lạp Lệ Sa đói bụng. Lạp Lệ Sa có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái.

"Không có, ta sợ ngươi đói bụng." Vừa nói, mì xương đã bưng lên, Lạp Lệ Sa đem mì đưa tới trước mặt Phác Thái Anh, từ trong ống trúc lấy đũa, nhìn kỹ, lại lấy khăn tay ra lau rồi mới đưa cho Phác Thái Anh.

"Có chút nóng, ngươi thổi trước rồi mới ăn."

Phác Thái Anh nhận lấy đũa, lại muốn lấy muỗng, Lạp Lệ Sa vội vàng cầm cái muỗng lau đưa tới. Phác Thái Anh nhận lấy cái muỗng hướng về phía Lạp Lệ Sa nở nụ cười, múc nước lên nhẹ nhàng thổi, mím môi uống, bộ dáng kia cực kỳ ưu nhã, làm Lạp Lệ Sa không khỏi hoài nghi, người nhà giàu thật là khác biệt, tâm trí bảy tuổi liền có thể làm như vậy, mình lúc bảy tuổi ăn như hổ đói, lại quyết định giả làm nam tử cả đời, khôi phục lại thành nữ nhân sợ là không ai muốn, còn không có miếng cơm ăn.

"Ăn ngon không?" Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh tỉ mỉ thưởng thức, không nhịn được nuốt xuống nước miếng, tuy nói có mấy tháng tiền, Lạp Lệ Sa cũng là sợ nghèo, không chịu ăn mì xương. Phác Thái Anh ngẩng đầu lên gật đầu một cái, như là nhìn ra tâm tư Lạp Lệ Sa, lại múc một muỗng muốn đút cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa lắc đầu liên tục.

"Không được không được, ngươi tự mình ăn đi, mì của ta nhanh có rồi." Dứt lời mì hoành thánh bưng lên.

Lạp Lệ Sa đưa tay đổ giấm, Phác Thái Anh học theo nàng, lấy khăn tay ra, cầm đũa tỉ mỉ lau, Lạp Lệ Sa lúc nhận lấy đũa, có chút không muốn dùng, Phác Thái Anh đưa tay lại muốn cầm cái muỗng, Lạp Lệ Sa vội vàng cầm.

"Không cần lau, khăn của ngươi thật đắt."

Phác Thái Anh không nghe Lạp Lệ Sa, lấy cái muỗng từ trong tay Lạp Lệ Sa cầm trở về, tỉ mỉ lau một lần mới đưa cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nhìn đôi đũa trong tay cùng cái muỗng, cảm thấy mình như dùng qua chén đĩa đắt tiền nhất.

"Ta cũng muốn ăn hoành thánh." Lạp Lệ Sa ăn mấy viên hoành thánh, nghe Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói.

Lạp Lệ Sa ngẩn người, muốn gọi chủ quán làm thêm một chén hoành thánh, còn chưa mở miệng, người nọ đã dùng cái muỗng từ trong chén mình vớt một viên hoành thánh, nàng cũng không ngại mình, đem chén của mình đẩy về trước, Phác Thái Anh người nghiêng về trước, ăn hoành thánh, mặt đầy thỏa mãn, lại đem thịt trong chén mình muốn đút cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đầu tiên là lắc đầu nói không muốn, Phác Thái Anh không phản ứng, tay vẫn nâng lên, Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là để cho nàng bỏ vào chén mình, ai ngờ Phác Thái Anh vẫn không nhúc nhích, bộ dáng nhất định phải đút nàng ăn, Lạp Lệ Sa không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là nghiêng về trước ăn, Phác Thái Anh lúc này mới hài lòng.

Những người bên cạnh thấy, suy nghĩ Lạp Lệ Sa diễm phúc, không biết là tiểu thư nhà nào, nhất định là người bên ngoài, nếu không trong huyện sẽ không ai vừa ý Lạp Lệ Sa đâu, khó trách không biết. Trong lòng nghĩ, ngoài miệng không dám trêu ghẹo Lạp Lệ Sa, sợ chọc nàng, lơ đãng liếc mặt qua tràn đầy khinh bỉ.

Ngoài ra thật đúng dịp, hai người ăn mì kia đụng phải Trần Tiểu Đông, một ngày mới nói chuyện đại tẩu, hôm nay lại thấy lão đại cùng một mỹ nhân ăn cùng nhau, không khỏi kích động, chạy mau tới chào hỏi.

"Lão đại, đại tẩu!" Không chờ Lạp Lệ Sa nói gì, tự mình ngồi xuống, kêu chủ quán mang tới tô mì.

"Ngươi tại sao kêu ta đại tẩu nha?" Lạp Lệ Sa còn chưa mở miệng, Phác Thái Anh ngược lại là hứng thú bừng bừng đặt câu hỏi.

"Vợ của lão đại dĩ nhiên là đại tẩu rồi." Tiểu Đông trêu ghẹo nói.

Phác Thái Anh cũng không nghe qua gọi là lão đại, nghe Trần Tiểu Đông nói, liền cảm giác đại khái là đại ca. Thấy Phác Thái Anh như có điều suy nghĩ, cuối cùng vui vẻ gật đầu. Trần Tiểu Đông không nhịn được len lén hướng Lạp Lệ Sa giơ ngón tay cái lên, lão đại chính là không bình thường nha, cái này còn chưa kết hôn đâu.

"Phác Thái Anh, hắn gọi là Tiểu Đông." Lạp Lệ Sa lười để ý Trần Tiểu Đông, hướng Phác Thái Anh giới thiệu, vừa nói xong, Trần Tiểu Đông nhìn Phác Thái Anh ánh mắt mở thật to, lại nhìn Lạp Lệ Sa, giống như là nghĩ thông suốt, giơ tay lên vỗ vai Lạp Lệ Sa, còn hướng về phía Lạp Lệ Sa gật đầu, Lạp Lệ Sa không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chịu đựng một chưởng, làm bộ như không nhìn thấy.

Lạp Lệ Sa vốn dĩ có chút cẩn trọng giờ càng cứng ngắc, không dám nhìn tới Phác Thái Anh, ngược lại Phác Thái Anh không hề quan tâm Trần Tiểu Đông ngồi ở một bên, luôn luôn muốn đút Lạp Lệ Sa uống canh, Trần Tiểu Đông nhanh chóng giải quyết xong đứng lên.

"Lão đại, đại tẩu các ngươi từ từ ăn, ta đi về trước." Lạp Lệ Sa còn chưa kịp nói gì, Tiểu Đông liền biến mất.

Hai người chậm rãi ăn, ăn xong Lạp Lệ Sa nói muốn đưa Phác Thái Anh trở về, Phác Thái Anh như thế nào đáp ứng.

"Ta vừa mới ra ngoài, tại sao lại phải đi về, ngươi không nhớ ta sao?" Lạp Lệ Sa quả thực không nghĩ ra trả lời Phác Thái Anh làm sao, không thể làm gì khác hơn là dẫn Phác Thái Anh tiếp tục đi dạo.

Mà ở Phác phủ nghe người làm báo cáo, biết Phác Thái Anh đi cùng ai, Phác Phu Nhân cùng Phác Nhuận Sân gấp đến độ muốn đi ra ngoài kéo Phác Thái Anh trở về, ngược lại là Phác Lão Gia ngăn cản.

"Các ngươi đừng nóng vội, có người đi theo không xảy ra vấn đề lớn, các ngươi đi đem người kéo về, nàng sẽ làm ầm ĩ. Nàng cũng đã lớn, chúng ta không lo được cả đời, không ngại trước tiên để xem một chút."

Phác Phu Nhân nghe không ngừng than thở, con gái nhà mình làm sao có thể đi cùng lưu manh, Phác Nhuận Sân cũng trầm xuống trong lòng suy nghĩ, bắt đầu khuyên bảo.

"Mẹ, cha chưa nói nhất định là phải đem nàng gả, tình trạng hôm qua mọi người cũng thấy, nếu như thực sự thích, như vậy, muốn tìm hôn sự toàn tâm toàn ý không dễ, Lạp Lệ Sa một người độc thân, ngược lại là có thể khuyên nàng ở rể phủ ta, không sợ nàng bị người mang đi."

"Nhuận nói không sai, tuy là lưu manh nhưng là lưu manh tốt, người đàng hoàng, không phải bị kẻ ác khi dễ, Lạp Lệ Sa khi dễ người, đối với nàng coi như tốt, nếu không nàng như thế nào đòi đi cùng hắn, chúng ta không ngại theo dõi mấy ngày. Hắn nếu thật lòng, ta ngược lại là yên tâm."

Phác Lão Gia cùng Phác Nhuận Sân suy nghĩ khác biệt, Phác Nhuận Sân tuy đã lấy vợ, có thể thừa kế gia sản, sau này hắn cùng phu nhân qua đời, Nhuận Sân một người chịu trách nhiệm tất nhiên bận rộn, sợ là không chiếu cố được nàng.

Phác Phu Nhân nghe hai người giải thích cảm thấy có chút đạo lý, cũng đồng ý.

...

"Cho nên ngươi không thể nói bậy bạ với ai ngươi là nương tử, biết không?" Bên kia Lạp Lệ Sa đang kiên nhẫn cùng Phác Thái Anh giải thích ý nghĩa nương tử.

"Ta biết nương tử có ý gì, Ta gả cho ngươi, ta chính là vợ ngươi." Phác Thái Anh nghiên người nghe nàng nói xong, không thấy lạ nói.

"Ngươi không thể gả cho ta." Lạp Lệ Sa quả thực không cùng nàng giải thích được, không thể làm gì khác hơn là theo nàng nói.

"Tại sao?" Phác Thái Anh liếm liếm kẹo đường trên tay, nhìn chằm chằm kẹo đường một chút, đem đưa cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa lười để ý nàng, qua loa lấy lệ nói.

"Chúng ta không môn đăng hộ đối*."

(*Nhà cửa ngang nhau, gia đình xứng đáng với nhau, chỉ sự tương đương về gia thế giữa hai bên trai gái trong việc hôn nhân.)

"Cửa gì hộ gì, ngươi có thể ở nhà ta nha, ta cũng có thể đi nhà ngươi." Phác Thái Anh không hề hiểu chuyện môn đăng hộ đối, nàng chỉ biết hai người kết hôn có thể vĩnh viễn chung một chỗ, nàng muốn ở cùng Lạp Lệ Sa.

"Vậy ta cùng ngươi nói một chuyện, ngươi không thể cùng người khác nói, đối với cha mẹ ngươi cũng không được." Lạp Lệ Sa suy nghĩ, quyết tâm nói ra mình là nữ tử, nghĩ Phác Thái Anh tính tình trẻ con, sẽ không nói ra.

"Chúng ta nghéo tay, ngươi đáp ứng ta, ngàn lần không thể nói ra, ngươi nếu nói ra, ta sẽ chết."

Trẻ nít nghe chuyện bí mật là vui vẻ, Phác Thái Anh hứng thú đưa ra ngón út, Lạp Lệ Sa thấy tốt đem ngón út ngoéo lại. Lạp Lệ Sa đem chuyện quan trọng nói, Phác Thái Anh quả nhiên có chút sợ hãi gật đầu liên tục.

"Ta giống ngươi là nữ tử." Lạp Lệ Sa nói xong nhìn phản ứng Phác Thái Anh, chỉ thấy ánh mắt Phác Thái Anh dời xuống trước ngực Lạp Lệ Sa dừng lại, như là muốn xem xảy ra chuyện gì, Lạp Lệ Sa không nhịn được, lại nghe Phác Thái Anh 'Ừm' một tiếng, Lạp Lệ Sa còn chưa hiểu ý nghĩa trong đó, Phác Thái Anh nói tiếp:

"Vậy ta biết bí mật nhỏ của ngươi, ngươi phải kết hôn với ta mới được."

"Đại tiểu thư, nử tử không thể cùng nữ tử lập gia đình." Lạp Lệ Sa thì có cảm giác đàn gãy tai trâu, Đại tiểu thư này từ đầu đến cuối không hiểu ý nàng, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

"Ngươi không thể gọi ta là tiểu thư, ngươi phải gọi ta là vợ, nương tử hoặc là Anh nhi." Phác Thái Anh đáp một nẻo. Phác Thái Anh nhớ, nha đầu từng nói với nàng những thứ này, lần này nhắc tới, hơi có chút đắc ý.

Lạp Lệ Sa quả thực không nói được gì, bước nhanh đi về phía trước, trong lòng thầm chửi mình không nên xen vào việc của người khác, ngươi quản người ta kẻ ngốc đáng thương không thể thương hại, người ta ăn uống ngon miệng, đáng thương là mình mới đúng. Lần này tốt rồi, mới gặp hai lần, kẻ ngốc quấn nàng đòi làm nương tử, thật là hoang đường.

Phác Thái Anh vội vàng đuổi theo, kéo tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa tránh né không cho nàng cầm tay.

"Ngươi đừng theo ta, ngươi phải lập gia đình tìm người khác đi, ta bận rộn."

"Lệ Sa không thích Anh nhi sao?" Phác Thái Anh ủy khuất nói, vừa nói nước mắt liền rơi xuống.

"Anh nhi sẽ ngoan mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro