Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Đông đi đầu thổi kèn dẫn theo một đám người khua chiêng gõ trống, Lạp Lệ Sa ngồi ở trên ngựa theo sát phía sau, mặt mũi hồng hào, cười ha hả giơ tay lên cùng mọi người chúc mừng, Chuột dắt ngựa, Khoai Lang dẫn bảy người kiệu phu khiêng cổ kiệu đi phía cuối cùng.

Còn có một đám anh em ăn mặc nhân mô cẩu dạng* đi theo phía sau, từng người cười toe toét, tuy nói hôn sự tốt, có thể cười không chút căng thẳng.

(Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người, dùng để chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng nội tâm hèn nhát, mưu mô.)

Đến Phác gia, Chuột đỡ Lạp Lệ Sa xuống ngựa. Phác phủ mọi người dáng vẻ vui mừng, trước cửa treo đèn lồng màu đỏ, ở trên tấm bảng treo những quả cầu đỏ, chẳng qua cửa còn đóng chặt. Lạp Lệ Sa đi lên phía trước gõ cửa, chỉ mở ra một cái kẽ hở, Lạp Lệ Sa vội vàng từ trong tay áo cầm ra mấy đồng tiền đưa tới.

"Tới đón dâu a!" Người nọ liền mở cửa, Chuột vung tay lên, vẩy rất nhiều đồng tiền, những hạ nhân và trẻ con vội vàng nhặt lên, Lạp Lệ Sa thuận lợi vào phòng khách.

Phác Lão Gia cùng Phác Phu Nhân đang ngồi ở phòng chính, theo như tập tục, Lạp Lệ Sa chỉ cần khom người hành lễ nhưng Lạp Lệ Sa làm đại lễ, quỳ xuống, dập đầu.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế là tới đón Anh Nhi." Phác Phu Nhân vội vàng đem Lạp Lệ Sa đỡ lên, người làm mai bên kia đi theo Phác Nhuận Sân vào khuê phòng Phác Thái Anh, đem Phác Thái Anh cõng đi ra.

Lạp Lệ Sa mang Phác Thái Anh đi một vòng quanh trấn, ngừng ở bên cạnh cửa hàng, bởi vì ngày này cô dâu không thể xuống đất, Lạp Lệ Sa lại xuống ngựa đem Phác Thái Anh cõng đi ra, đến trước cửa hàng, có mấy cái huynh đệ chờ ở chỗ này. Lạp Lệ Sa dùng răng cắn giây đỏ, đem tấm vải đỏ trên tấm bảng kéo xuống, tấm vải đỏ rớt xuống, phủ lên trên hai người, một mảnh hồng diễm. Nhất thời tiếng pháo nổi lên bốn phía, cửa hàng coi như đã khai trương. Phác Thái Anh rất là yên lặng, không mở miệng nói chuyện, tùy Lạp Lệ Sa cõng nàng đi tới đi lui.

Lạp Lệ Sa làm xong chuyện khai trương cửa hàng, lại đem Phác Thái Anh bỏ vào trong kiệu, cưỡi ngựa đi Phác phủ, không nhịn được quay đầu nhìn nhà của mình một chút, dùng tấm vải đỏ trang trí, không hề so với Phác phủ kém đi. Trước cửa kia là chữ 'Hỷ', do mình tự làm. Vừa quay đầu nhìn cổ kiệu ở phía cuối, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Đợi trở lại Phác phủ, Phác gia đã ở trong sân dọn lên bàn ghế, đem phòng khách bố trí xong. Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh vượt qua chậu lửa, vượt qua ngưỡng cửa, đi thẳng vào phòng khách. Tấm đệm bày xong bao bố, Lạp Lệ Sa đứng ở trên bao bố, đem Phác Thái Anh để xuống, dắt Phác Thái Anh đi vào bao vải, ý là 'Đời đời tương tuyền'. (Từ thế hệ này sang thế hệ khác)

Phác Thái Anh đang đắp khăn cô dâu, chỉ có thể nhìn thấy mủi chân của mình, Lạp Lệ Sa đi chậm rãi, dắt cẩn thận. Hai người cùng ở chung, dắt tay cũng không ít, thế nhưng lần này tựa như không thấy mặt cảm thấy xấu hổ. Phác Thái Anh mặc cho Lạp Lệ Sa dắt, không dám lộn xộn, hai người song song ở trên tấm đệm quỳ xuống, bái thiên địa, mới đứng dậy vào động phòng.

Trên đất trải bao bố, Lạp Lệ Sa biết được nơi này cách khuê phòng Phác Thái Anh gần, đi tới không quá mệt mỏi, khom người ôm lấy Phác Thái Anh, Phác Thái Anh không chuẩn bị, kinh hô lên, ôm thật chặt Lạp Lệ Sa, bốn phía có người cười lên. Đi mấy bước, Phác Thái Anh thanh tĩnh lại, tựa vào đầu vai Lạp Lệ Sa, giống như tiểu tức phụ nhu thuận.

Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh đặt lên giường, người làm mai đẩy hắn đi ra ngoài dự tiệc, Lạp Lệ Sa dặn dò a Bình len lén cho Phác Thái Anh ăn một ít, a Bình nói sớm có chuẩn bị, Lạp Lệ Sa lúc này mới yên tâm rời đi.

Những những khách này vốn không quen thuộc, Lạp Lệ Sa lòng không ở chỗ này, những người khách này là của Phác gia cụng ly đổi chén. Lạp Lệ Sa cùng các huynh đệ uống rượu, ăn thức ăn, hướng Phác Lão Gia nói, trở về động phòng. Ở trong phòng, lại làm một đống chuyện rườm rà, mới để hai người lại.

"Nàng mau vén khăn cô dâu, mẹ nói nàng nhất định phải vén." Phác Thái Anh cuối cùng không nhịn được, mở miệng nói. Giọng nói không giống ngày thường, mềm mại, làm Lạp Lệ Sa cảm thấy lấy khăn cô dâu xuống nhất định quyến rũ.

Lạp Lệ Sa đem khăn cô dâu lấy xuống, thấy Phác Thái Anh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, không biết là phấn hay cái khác. Lạp Lệ Sa cảm thấy mới mẻ, cuối cùng thấy xấu hổ. Lại nghĩ tới trước đây không lâu Phác Thái Anh xụ mặt nghiêm túc giảng đạo, để cho nàng muốn hôn thì hôn, cúi đầu xuống đem mặt lại gần, Phác Thái Anh quả nhiên ngẩng đầu lên nghênh đón.

Lúc Lạp Lệ Sa rời Phác Thái Anh, Phác Thái Anh còn có chút chưa thỏa mãn, Lạp Lệ Sa đưa tay đem đồ trang sức trên đầu Phác Thái Anh lấy ra từng cái.

"Nàng đã ăn chưa? Có đói bụng hay không?"

"Mẹ một ngày không để cho ta ăn cái gì, ta sắp đói chết, may mắn khi nãy a Bình len lén cho ta đồ ăn, ta ăn nhiều bánh ngọt." Lạp Lệ Sa vừa nhắc tới chuyện này, Phác Thái Anh liền oán trách Phác Phu Nhân, cái miệng nhỏ nhắn rất là bất mãn.

"Vậy chúng ta uống rượu *hợp cẩn*". Lạp Lệ Sa đi tới bàn lấy rượu, đưa cho Phác Thái Anh một ly, Phác Phu Nhân dặn dò nhiều lần rượu này cùng Lạp Lệ Sa vai kề vai mà uống, cho nên ngoan ngoãn chờ. Uống rượu, Lạp Lệ Sa thấy trong phòng còn có nước nóng, liền hỏi.

(*Rượu hợp cẩn: cẩn là quả bầu, bổ quả bầu làm đôi, cô dâu chú rể mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau.)

"Nàng muốn rửa mặt không?"

Phác Thái Anh nhớ tới sáng sớm ma ma cho tự mình súc miệng dùng quá sức, còn có chút đau, liền vội vàng lắc đầu.

"Ta đã tắm rất sạch sẽ."

Lạp Lệ Sa tự mình đi rửa mặt.

Phác Thái Anh một người ngồi ở trên giường chờ. Nàng còn chưa muốn ngủ, suy nghĩ Lệ Sa lúc trước nói, hôm nay ma ma cũng dặn dò, sẽ có chút đau là cái gì, xuống đất đi tìm Lệ Sa cũng không tốt, chỉ có thể ngồi ở trên giường chờ.

Lạp Lệ Sa còn tưởng rằng chờ nàng đi ra, Phác Thái Anh đã ngủ, không nghĩ tới người kia ngồi ở đằng kia con mắt mở thật lớn, không có một tia buồn ngủ, thấy Lệ Sa đi ra, vội vàng hướng nàng ngoắc, để cho nàng đi tới.

"Lệ Sa, mau tới, chúng ta có một việc chưa có làm xong đâu."

Lạp Lệ Sa nghĩ còn có chuyện quan trọng gì, đi nhanh tới, sắc mặt khẩn trương.

"Làm sao?"

"Nàng lúc trước có nói, sẽ đau." Thấy Lạp Lệ Sa khẩn trương như vậy, Phác Thái Anh ngược lại thật xin lỗi. Phác Thái Anh giọng nói nhẹ nhàng, Lạp Lệ Sa nghe rõ, có chút hoảng hốt, nghĩ lúc đó còn thề sẽ không cùng nàng thành thân, bây giờ ở trong phòng ngây ngô sao. Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng.

"Tại sao phải nằm?" Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh cởi áo khoác cùng giày, đỡ Phác Thái Anh nằm xuống, Phác Thái Anh ngoan ngoãn nằm xong, lại có chút nghi hoặc.

"Không nằm cũng có thể, nhưng trước cứ nằm a." Lạp Lệ Sa cả người nằm lên, hôn bên tai nàng.

Phác Thái Anh còn muốn hỏi, Lạp Lệ Sa không có cho nàng cơ hội.

***

Lúc Phác Thái Anh tỉnh lại, Lạp Lệ Sa vẫn còn ngủ. Phác Thái Anh lại nhích vào ngực Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa thuận thế thu cánh tay, đem nàng ôm càng chặt hơn, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn thấy trên cổ Lệ Sa có vết đỏ, có chút hiếu kỳ ở trên vai Lạp Lệ Sa hút hút, thấy da đỏ lên, nhìn ở trên người mình tìm. Nhích tới nhích lui, đem Lạp Lệ Sa đánh thức.

"Còn đau hay không?" Lạp Lệ Sa ôm eo Phác Thái Anh, nhớ tới đêm qua Phác Thái Anh đau đến kêu la om sòm, không ngừng kêu Lạp Lệ Sa gạt người.

"Làm sao đau một chút chứ, đây là rất đau rất đau a!"

Lạp Lệ Sa có chút buồn cười.

"Nơi đó giống nàng khoa trương như vậy, nàng đây là muốn hù chết ta a!"

Thấy trong mắt Phác Thái Anh lập tức có lệ, vội vàng dỗ nói.

"Tốt tốt tốt, là ta không tốt. Ngoan." Vừa nói chuyện lại kiên nhẫn hôn, Phác Thái Anh một hồi quên chuyện đau.

"Còn có một chút đau." Phác Thái Anh lấy tay sờ eo.

"Ngày hôm qua lập tức rất đau, sau đó liền hết đau. Chúng ta có phải hay không còn có thể làm chuyện như vậy?" Phác Thái Anh rất sợ Lạp Lệ Sa sợ nàng đau, không cùng nàng làm chuyện như vậy.

"Nàng thích sao?" Lạp Lệ Sa than thầm nương tử nhà mình quả thật là mạnh mẽ vô cùng, nếu là mình mặt mỏng, còn không phải chạy trốn?

Phác Thái Anh sảng khoái gật đầu, lại đột nhiên đỏ mặt tiến tới bên tai Lạp Lệ Sa lặng lẽ nói. Lạp Lệ Sa không nhịn được đỏ mặt, suy nghĩ gì Phác Thái Anh cũng dám nói, những chuyện này chẳng lẽ không phải là hiểu trong lòng là tốt sao? Lại suy nghĩ đêm qua Phác Thái Anh không che giấu chút nào biểu đạt, đại khái nàng không hiểu. Trong lòng cũng là vui vẻ, chính mình rõ ràng.

"Ta giúp nàng xoa xoa." Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh xoa eo, Phác Thái Anh nắm tai Lạp Lệ Sa chơi. Hai người vuốt ve một hồi, mới đứng lên, thời gian không còn sớm, còn phải hướng Phác Lão Gia Phác Phu Nhân thỉnh an. Phác Phu Nhân thấy hai người mặt mũi hồng hào, nghĩ cuộc sống mình làm bà ngoại sắp tới. Phác Nhuận Sân sinh hai nam một nữ, Phác Lão Gia Phác Phu Nhân đã sớm làm ông nội bà nội, cuối cùng đã có thể làm ông ngoại bà ngoại.

Phác Thái Anh vui vẻ nghe lời, thậm chí so với Phác Phu Nhân còn mong đợi hài tử ra đời hơn. Lạp Lệ Sa ở một bên có chút quẫn bách, Phác Thái Anh chẳng lẽ nghĩ hai cô gái có thể sinh ra đứa trẻ sao.

Thỉnh an xong, Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đi nhìn cửa hàng. Một ngày này, trong nha môn không cần đi. Vì phòng ngừa quan thương cấu kết, làm công vụ không thể buôn bán, cửa hàng vốn là làm sính lễ cho Phác Thái Anh, thuận tiện lấy danh nghĩa Phác Thái Anh mở.

Chưởng quỹ là Lạp Lệ Sa mời người tới, từng làm qua chưởng quỹ, dọn đồ, khai trương cửa hàng, nhìn thấy nhiều người, mỗi người mua một ít, chưởng quỹ rất bận rộn, Khoai Lang ngồi một bên nhìn.

Lạp Lệ Sa mang Phác Thái Anh vừa đi vào cửa hàng, Khoai Lang liền chào đón, so với đón khách nhanh nhẹn hơn, Lạp Lệ Sa không nhịn được oán trách.

"Ngươi đầu lớn chặn cửa còn có ai dám tới, ngươi không có gì vào trong sân ngồi đi. Trương chưởng quỹ nói ngươi làm gì ngươi đi qua." Cảm thấy cửa hàng Trương chưởng quỹ một người không giúp được, suy nghĩ kêu Chuột tới bên này mới được, quán trà tại sòng bạc bên cạnh, Tiểu Đông một người cũng đủ rồi.

Lạp Lệ Sa mang Phác Thái Anh đi dạo khắp nơi, thứ bên trong, làm chuyện vui, Phác Thái Anh nhìn, có thể biết công dụng là gì.

"Tại sao không có đồ dùng trẻ con, trẻ con cũng phải làm chuyện vui."

Bởi vì mới vừa nói chuyện hài tử xong, Phác Thái Anh trong đầu suy nghĩ đứa trẻ, vốn chính là trong lòng không có ý gì nói, Lạp Lệ Sa cảm thấy có lý, người thường thành hôn qua một năm nửa năm phải có hài tử, rượu đầy tháng phải có, đây cũng tính là chuyện vui.

Lạp Lệ Sa cùng chưởng quỹ thương lượng, muốn dành một góc bày bán rượu đầy tháng đồ cần dùng không nhiều chỉ cần để cho tốt là được. Phác Thái Anh đi theo Lạp Lệ Sa nghiêm túc nghe, cảm thấy Lệ Sa cùng phụ thân và ca ca dáng vẻ làm việc không giống nhau, nếu là mình có thể giúp Lệ Sa.

"Lệ Sa, ta muốn giúp một chút."

"Nếu nàng thích, để cho Trương chưởng quỹ dạy nàng, ta còn không có học đâu. Ngày mai bắt đầu, ta muốn đi nha môn, nàng nếu muốn đến, để cho a Bình dẫn tới nơi này. Chuột cùng Khoai Lang cũng ở nơi này cùng Trương chưởng quỹ học."

Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh nhìn nhà mới, Phác Thái Anh không chút nào keo kiệt khen ngợi. Lạp Lệ Sa bộ dáng rất đắc ý. Trở về để cho a Bình thu thập một ít, Phác Thái Anh rất vui, nàng có thể giống phụ thân và ca ca đi làm việc.

Phác Thái Anh mỗi ngày cùng Lạp Lệ Sa đi ra cửa, Lạp Lệ Sa đem nàng đưa đến cửa hàng xong rồi đi nha môn, tuần tra cửa hàng. Phác Thái Anh ngồi ở trong phòng, có lúc đi theo Trương chưởng quỹ làm bộ nhìn hàng tính sổ. Thật giống như nàng mà nói, chỉ là một trò chơi. Đến chiều, Lạp Lệ Sa tới chỗ này hỏi chút tình huống, Phác Thái Anh lại tự nhiên nói mấy câu, đóng cửa hàng hai người cùng nhau trở về phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro