Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh ở nhà Lạp Lệ Sa ăn cơm mấy ngày, nhìn Lạp Lệ Sa làm cảm thấy thật đơn giản, thực sự muốn làm cho bọn họ ăn, còn không để cho Lạp Lệ Sa hỗ trợ. Lạp Lệ Sa hết sức không vui.

"Ai nha, tay ngươi không thể làm cái này." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh tay nhỏ hết sức mềm mại, cảm giác không nỡ. Phác Thái Anh không chịu nghe lời, Lạp Lệ Sa đành phải tùy nàng.

Khi Phác Thái Anh bưng đồ ăn đen thui nhìn không ra cái gì lên, Trần Tiểu Đông nhìn một chút ở phía sau có hai món ăn nhìn ra được nguyên liệu, chẳng qua là những thứ đó chung một chỗ, rất kỳ lạ, làm cho mọi người không thể ăn.

Khoai Lang một bộ dáng hứng thú, cầm đũa muốn động thủ, Phác Thái Anh vỗ mu bàn tay hắn một cái.

"Lệ Sa ăn trước." Chuột vội vàng đem thức ăn đẩy cho Lạp Lệ Sa.

"Lão đại, mời." Làm bộ dáng tráng sĩ đau buồn vì đi xa.

"Ăn ngon lắm." Lạp Lệ Sa ho khan hai tiếng, cầm đũa lên kẹp hai miếng lớn đưa vào trong miệng, không nhai liền nuốt vào bụng. Vừa nói vừa gật đầu, Khoai Lang cuối cùng không nhịn được ăn, Tiểu Đông cùng Chuột hai người không thể không ăn, nhắm hai mắt bỏ vào miệng.

"Các ngươi nếu thích ngày mai ta làm tiếp." Một bàn thức ăn, chưa đến phiên Phác Thái Anh động thủ, liền bị bốn người ăn hết, Phác Thái Anh dĩ nhiên là vui vẻ. Biểu tình bốn người khác nhau, gật đầu, Phác Thái Anh chỉ xem Lạp Lệ Sa có thích hay không thôi.

Một lát sau, thì có người chạy tới nói có người ở sòng bạc gây chuyện, Lạp Lệ Sa vỗ bàn, còn không quên đưa Phác Thái Anh trở về. Đám người Lạp Lệ Sa đi đến sòng bạc, mới vừa vào cửa, còn chưa kịp đối với nhóm người kia nói lời độc ác thì.

"Ai nha, ta đi nhà vệ sinh trước." Bụng Chuột có phản ứng, cùng lúc, Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy bụng không thoải mái, cùng Khoai Lang đi nhà vệ sinh, để lại Trần Tiểu Đông một người ở nơi đó.

"Chuột, ngươi mau đi ra, mau mau mau, ta không chịu nổi." Lạp Lệ Sa ôm bụng khom người, vội vả gõ cửa.

"Không được a, lão đại, ta còn chưa xong mà." Chuột chiếm cái hố không chịu đi ra.

"Này này này." Lạp Lệ Sa hít một hơi.

"Mau đi ra cho ta, Khoai Lang, đem hắn lôi ra ngoài." Khoai Lang nghe lời, thuần thục đem Chuột lôi ra, Lạp Lệ Sa vội vàng chui vào, thong thả đi ra.

Đợi lúc đi ra, chỉ thấy Khoai Lang hai ngón tay cắm lỗ mũi.

"Xong rồi, ngươi vào đi."

"Ta không đi." Chuột không hề động.

"Thế nào? Không vui a." Lạp Lệ Sa dừng lại, bước chân đi ra ngoài.

"Cũng đã đi xong rồi." Chuột đứng bất động ở đằng kia, Lạp Lệ Sa đến gần ngửi một cái, nhíu mày.

"Ghê tởm!" Nói xong liền đi phòng khách.

"Ghê tởm!" Khoai Lang xoay người hướng Chuột nói, rồi đi theo Lạp Lệ Sa. Lưu lại Chuột mặt đầy ủy khuất.

"Người đâu?" Bên trong sòng bạc ngược lại vẫn náo nhiệt như thường, chẳng qua là Trần Tiểu Đông bị thương đầy mặt ngồi ở một bên, Lạp Lệ Sa đi nhanh tới.

"Mới vừa đi."

Lạp Lệ Sa mang Tiểu Đông, Khoai Lang xông ra ngoài, nhân tiện kéo theo Chuột mới thay quần xong. Đến cửa, thấy nhóm người kia cưỡi ngựa đi, bốn người nhanh chóng vào trong sân kéo xe ngựa ra, Tiểu Đông lái đuổi theo, ba người ở trong xe ngựa lớn tiếng kêu, sòng bạc mở ở ngoại thành, những người đó lại đi đường mòn, Tiểu Đông lái đâm vào cây lớn, ngựa không có sao, xe hư, trên mặt Tiểu Đông lại bị thương thêm.

"Mẹ nó, đừng để cho lão tử gặp lại các ngươi!" Lạp Lệ Sa xuống xe chạy theo một lúc, không đuổi kịp, không cam lòng cỡi giày ném tới. Theo sát phía sau Khoai Lang cũng đuổi theo, cỡi giày ném tới, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu mắng.

"Đem giày nhặt về đi."

Khoai Lang đứng ở đằng sau không nói lời nào.

"Lão đại, giày."

Lạp Lệ Sa chân trần đi trở về, Khoai lang lượm giày về, ném sau lưng Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa xoay người trợn mắt nhìn Khoai Lang, Khoai Lang buồn bực đi tới đường nhỏ bên cạnh, làm bộ như đi lang thang bẻ nhánh cây, len lén liếc sắc mặt Lạp Lệ Sa.

"Chậc chậc." Lạp Lệ Sa đánh xe về, đau lòng. Tiểu Đông ở một bên nói chuyện.

"Lão đại, không có chuyện gì, ta không đau."

"Ta đau lòng cái xe!" Lạp Lệ Sa nói mấy người bên cạnh ngốc theo.

"Mau mau mau, đem xe kéo ra." Khoai Lang nghe lời dùng sức kéo một cái, chiếc xe tan tành.

Đoàn người lết nửa chiếc xe trở lại sòng bạc, liền thấy Phác Thái Anh đang đứng trước cửa chờ, Lạp Lệ Sa chạy mau tới.

"Ngươi tới đây làm gì?" Kéo Phác Thái Anh trên dưới quan sát một phen, chắc chắn không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đến tìm ngươi nha." Ngồi ở nhà, Phác Thái Anh cảm thấy muốn đến tìm Lạp Lệ Sa, nhìn Lạp Lệ Sa bộ dáng trước khi đi, muốn đánh nhau với người ta, huống chi, hôm nay cũng chưa trò chuyện nữa.

"Nơi này rất loạn, không có ta dẫn, ngươi đừng tự mình tới. Ngươi đi chỗ đó đất ruộng dưa sẽ dính vào." Lạp Lệ Sa chỉ bên cạnh sòng bạc ruộng đất, kêu Tiểu Đông mấy người hợp lại đem xe tới, trong lòng phiền não. Hôm nay nhóm người kia lạ mặt, không phải ở trong huyện. Từ huyện khác tới nơi này ầm ĩ, gan không nhỏ.

"Ngươi hái nơi nào?" Còn chưa hiểu rõ, Phác Thái Anh cầm quả dưa chạy tới, Lạp Lệ Sa nhận lấy dưa ngọt màu vàng.

"Nơi đó." Phác Thái Anh chỉ chỉ Lạp Lệ Sa chỗ mới vừa hái.

"Hái thật xinh đẹp." Lạp Lệ Sa liếc nhìn, lại nhìn dưa trong tay, cười.

"Tốt lắm tốt lắm, đừng giằng co, ngày mai vào đi trong huyện." Vừa nói cắn một cái, chưa có mùi vị gì, hôm nay bụng khó chịu, nhai không nuốt nổi.

Vừa nói chuyện, liền ho khan, dưa trong miệng phun ra ngoài, Phác Thái Anh có chút lo lắng giúp Lạp Lệ Sa vỗ lưng, Lạp Lệ Sa ném dưa cho Tiểu Đông.

"Dưa cho ngươi, Đại tẩu ngươi hái." Vừa nói xong kéo Phác Thái Anh đi trước.

"Cho ta." Chuột đoạt mất. Cắn một cái ném cho Tiểu Đông. Tiểu Đông cắn một miếng, vội vàng phun ra ngoài, đem dưa ném đi, Khoai Lang đi tới nhặt dưa lên, không thấy bẩn cắn hai cái, nhai nhai cũng phun ra ngoài, đem dưa ném xuống đất.

"Dưa gì đây, khai như vậy."

Giằng co một ngày, Lạp Lệ Sa hơi mệt, trên đường trở về không nói lời nào, Phác Thái Anh cũng ngoan, cầm tay nàng, không ồn ào, không làm khó, ngoan ngoãn đi. Đi một lúc, suy nghĩ đường còn dài, Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh mệt mỏi.

"Có mệt không? Ta cõng ngươi đi." Không đợi Phác Thái Anh nói chuyện, Lạp Lệ Sa khom người đứng ở trước Phác Thái Anh.

"Lệ Sa, Trư Bát Giới cõng vợ cũng là như vầy sao?" Phác Thái Anh nằm ở trên lưng Lạp Lệ Sa, hiển nhiên có chút hưng phấn.

"Vậy ngươi tình nguyện gả cho ta sao?" Lạp Lệ Sa muốn giải thích thích hợp hơn, nhưng là không nghĩ ra cái gì tốt hơn.

"Ừm!" Phác Thái Anh gật đầu.

"Vậy chờ góp đủ sính lễ liền đi cầu hôn." Mấy ngày này, Lạp Lệ Sa không cố chấp thân phận là nữ, mình đối với tâm ý Phác Thái Anh có nhiều thứ không thể nói rõ. Phác Thái Anh nghe nghiêng đầu ở trên mặt Lạp Lệ Sa hôn thật mạnh. Lạp Lệ Sa đưa qua gò má bên kia.

"Bên này cũng hôn một cái." Phác Thái Anh hôn tiếp.

"Vậy khi chúng ta thành thân, ta có phải đến nhà ngươi ở chung với ngươi không?" Phác Thái Anh ở bên tai Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói chuyện, bỗng nhiên xấu hổ giống như vợ chồng vành tai tóc mai chạm nhau.

"Hẳn là thế, sợ cha mẹ ngươi không bỏ được, kêu ta ở chỗ ngươi." Lạp Lệ Sa đã định ở rể, dù sao ở một mình ngay cả họ gì cũng không biết, cái họ này chẳng qua là tùy tiện đặt cho mình, ngược lại tình huống Phác Thái Anh, sợ Phác gia sẽ không dễ dàng đưa cho mình, đến cửa còn có thể.

"Vậy cũng tốt, ngươi còn chưa có đi qua nhà ta đâu, trong phòng ta rất đẹp." Phác Thái Anh không có chê Lạp Lệ Sa, chẳng qua là đơn thuần nói khuê phòng mình, muốn Lạp Lệ Sa tới.

"Còn chưa thành thân, không thể đi phòng ngươi được đâu." Lạp Lệ Sa có chút sợ người Phác gia, dẫu sao bọn họ không phải Phác Thái Anh, mình xuất thân thấp hèn, thấy người giàu có chút khó thở.

"Vậy mà ta đã đi vào phòng ngươi." Phác Thái Anh cảm thấy hai người nên giống nhau, lời này ngược lại nhắc nhở Lạp Lệ Sa, tuy nói thương nhân văn minh, nhưng không đến nổi, mấy ngày này có lời ong tiếng ve ra vào, Phác gia cũng không có tới tìm mình, đại khái là ngầm cho phép.

"Ta có thể phải kiếm tiền thật tốt, sớm đi cầu hôn mới được."

"Nếu kiếm không đủ cũng không có chuyện gì." Phác Thái Anh giống như sợ chờ quá lâu.

"Được a, ngươi còn chưa gả liền ngại lâu." Lạp Lệ Sa đùa giỡn chạy, Phác Thái Anh có chút sợ hãi ôm chặt lấy Lạp Lệ Sa, không nhịn được cười.

Chờ đi tới Phác phủ, Phác Thái Anh đã nằm ở đầu vai Lạp Lệ Sa ngủ, Lạp Lệ Sa không đành lòng đánh thức nàng, đi vòng quanh trước Phác phủ mấy vòng, sợ nàng muốn ngủ tới khi sáng mai đi, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhẹ nhàng kêu nàng.

"Thật đúng là giống như trẻ con." Nhìn bộ dáng nàng dần dần tỉnh lại, Lạp Lệ Sa không nhịn được ở trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái.

"Ngươi yên tâm ta như vậy, ta không phải là người tốt lành gì." Để Phác Thái Anh xuống, còn có chút mơ hồ, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nắm lỗ mũi nàng.

"Nếu mỗi sáng sớm tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi thật tốt." Phác Thái Anh còn không có thanh tỉnh, giơ tay lên nắm lỗ mũi Lạp Lệ Sa.

"Thế nào cũng nhìn phát chán." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh cười cười.

"Vậy ngươi sẽ chán ta sao?" Phác Thái Anh tay xoa tai Lạp Lệ Sa, không buông ra.

"Tiểu nương tử đẹp như vậy, làm sao chán được a!" Lạp Lệ Sa vừa nói vừa sờ cằm Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đỏ mặt, đánh bạo lấy tay chỉ trán Lạp Lệ Sa.

"Tiểu tướng công ngươi cũng rất tuấn tú a." Lạp Lệ Sa đỏ mặt, lớn như vậy, ai dám trêu đùa nàng, cũng không biết Phác Thái Anh học được từ 'tiểu tướng công' ở đâu. Phác Thái Anh thấy nàng đỏ mặt, cười không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro