Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày vừa mới sáng, Lạp Lệ Sa cùng hai người ngồi trước cửa thợ mộc chờ Khoai Lang kéo xe tới, đợi đã lâu không thấy bóng dáng, Lạp Lệ Sa nhìn cây cột sau lưng, quay lại dựa vào, nhưng là chưa kịp dựa vào liền bị ngã về phía sau, Tiểu Đông với Chuột ngồi ở hai bên vội vàng đem kéo nàng lên.

"Lão đại, ngươi cẩn thận một chút."

"Nhìn thật gần a." Lạp Lệ Sa xoay người đưa tay sờ cây cột. Đúng lúc Khoai Lang bật người chạy tới, ba người đứng lên đi vào trong sân thợ mộc, Lạp Lệ Sa quay đầu lại, hai tay trống không, sau lưng cũng không có xe ngựa đi theo, liền ngừng lại.

"Xe đâu?"

"Ở sòng bạc a." Khoai Lang ở phía sau muốn đi về phía trước, bị Lạp Lệ Sa ngăn lại.

"Tại sao ở sòng bạc chứ?"

"Ta lấy rơm rạ phủ lên, còn dặn dò người chú ý, không ai lấy được." Khoai Lang cho là Lạp Lệ Sa không yên tâm đem xe đặt ở sòng bạc, có chút đắc ý, mình nghĩ thật chu đáo.

"Còn lấy rơm rạ phủ lên? Tới làm gì? A? Tới làm gì? Tới đi dạo a?" Lạp Lệ Sa không nhịn được đập cái ót Khoai lang.

"Kêu ngươi tới làm gì? Xe không kéo tới làm sao sửa xe?" Đánh mấy cái liền ngừng, vẫy vẫy tay có chút đỏ lên.

"Không có nói đến sửa chữa a!" Khoai Lang sờ sau ót, có chút ủy khuất, Lạp Lệ Sa sờ trán.

"Đi đi đi, ba người các ngươi trở về đem xe kéo tới, ta đi nha môn!" Nói xong liền đi. Khoai Lang đứng ở đằng sau kêu một tiếng.

"Lão đại." Lạp Lệ Sa không để ý hắn.

"Tới làm gì?" Trần Tiểu Đông đi lên trước, đánh một cái vào đầu hắn.

"Nhị ca!" Khoai Lang còn chưa kịp sờ đầu, Chuột lại đi lên trưởng một cái.

"Tới làm gì?"

"Tam ca!"

Qua giờ Thân, ba người lại đến tìm Lạp Lệ Sa, thấy Lạp Lệ Sa cẩn thận giúp Phác Thái Anh lau bánh ngọt trên mặt, bộ dáng cực kỳ ôn nhu, Khoai Lang không nhịn được càu nhàu.

"Làm sao không thấy lão đại đối với ta ôn nhu như vậy?"

"Ngươi nhìn lão đại xem mắt có bị mù hay đau mắt không?" Chuột liếc nhìn Khoai Lang.

"Lão đại, xe đã sửa xong, chúng ta cũng đã kéo tới." Trần Tiểu Đông đắc ý muốn đòi thưởng. Lạp Lệ Sa chịu đựng xung động đi lên đánh người.

"Đầu các ngươi dài như Khoai Lang, không biết đem ngựa tới ngồi xe ngựa trở về a, mới sửa xong lại kéo rớt ra a?"

Lạp Lệ Sa trợn mắt nhìn ba bộ dạng sắt không rèn được sắt, Phác Thái Anh tiến lên kéo tay Lạp Lệ Sa, khẽ kéo ngón tay, lại lắc lắc cánh tay nàng, Lạp Lệ Sa xoay mặt vui vẻ, không có vẻ tức giận.

"Được rồi được rồi, đi Ý lâu ăn cơm." Tiểu Đông không khỏi xúc động anh hùng không qua ải mỹ nhân a, Chuột đối với đại tẩu càng phát ra kính nể, Khoai Lang thầm hận mình không phải là thân nữ tử.

"Lão đại, ta điều tra, hôm qua mấy tiểu tử kia tới gây chuyện không phải huyện chúng ta, là núi Bình Sơn." Đang ăn, Trần Tiểu Đông không kịp chờ đợi báo cáo.

"Núi Bình Sơn? Nơi đó không phải chỗ sơn tặc sao, đến nơi này của chúng ta làm cái gì?"

Núi Bình Sơn không hề giống tên an bình, mà là nơi loạn lạc, cách ngọn núi thì có một người đứng đầu, trong huyện rất náo nhiệt mấy bang phái đấu tới đấu lui, xảy ra án mạng, cũng là chuyện thường xảy ra, Huyện thái gia không phải người hiền lành gì, mấy năm qua nhiều người chết oan uổng, Huyện thái gia dùng phương pháp 'Lấy ác chế ác' chính là học núi Bình Sơn.

"Mới đầu không phải tới gây chuyện, đi tới lui chơi vài bàn, trước khi đi cùng một người cãi nhau mới ra tay, người nọ đại khái là sợ chúng ta, không dám đem chuyện làm lớn, không đập bể thứ gì." Tiểu Đông vừa nói vừa uống, nắm đĩa đậu phộng ăn.

"Nếu là huyện chúng ta, thì sợ chúng ta, núi Bình Sơn làm sao sợ chúng ta, làm lớn chuyện, chắc không có người nhận ra. Ta cùng Huyện thái gia nói, đi núi Bình Sơn một chuyến." Lạp Lệ Sa vừa nói vừa hầu hạ Phác Thái Anh uống trà.

"Ngươi muốn làm gì? Chúng ta cũng đi theo, trong nha môn mấy người kia đánh không lại." Chuột thúc giục tiểu nhị lấy thêm một đĩa đậu phộng.

"Làm cái gì a, ngươi cho ta là Bao Thanh Thiên sao, phá án do Huyện thái gia làm, ta mới không có thời gian nhàn rỗi đâu, ta phải đi tìm nhóm người kia, hắn dám ở sòng bạc chúng ta đánh người, ta đi núi Bình Sơn đánh hắn." Lạp Lệ Sa nhai đậu phộng, vỗ vai Khoai Lang, chỉ chỉ phía sau, ý kêu hắn đi thúc giục thức ăn.

"Lệ Sa, ngươi phải đi rất lâu sao?" Phác Thái Anh nghe được, Lạp Lệ Sa muốn đi ra ngoài mấy ngày.

"Đi không lâu, còn chưa biết tìm được không. Trong nha môn cách sòng bạc không xa, đi năm ba ngày là trở lại." Khoai Lang thúc giục tiểu nhị bưng món ăn lên, Lạp Lệ Sa gấp hai đũa cho Phác Thái Anh, mình ăn một ngụm lớn, trên bàn náo nhiệt lên.

"Ta cũng phải đi." Phác Thái Anh không hề cầm đũa lên dùng bữa, nắm kéo quần áo Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng, không hề đáp lời.

"Ta xới cho ngươi chén cơm."

"Ta cũng phải đi." Đợi Lạp Lệ Sa bưng chén cơm ngồi xuống, Phác Thái Anh không tính bỏ qua cho. Che miệng, bộ dáng ngươi không đáp ứng ta không ăn cơm.

"Chúng ta lại không phải đi chơi, đó không phải địa phương yên bình, cùng Thương huyện không giống nhau. Ngươi đi chỗ đó quá nguy hiểm." Lạp Lệ Sa để đũa xuống nhường nhịn nói.

"Ta muốn đi cùng ngươi. Một buổi sáng không nhìn thấy ngươi ta thật là nhớ ngươi, nếu ở một mình, hai ba buổi sáng không nhìn thấy, ta rất nhớ rất nhớ ngươi." Phác Thái Anh bẻ đầu ngón tay hết sức nghiêm túc nói. Lạp Lệ Sa nghe không khỏi đỏ mặt, mà bọn Tiểu Đông ba người len lén giễu cợt lão đại.

"Được rồi được rồi, chờ lát nữa trở về đi hỏi cha mẹ ngươi, cha mẹ ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi đi, được không?" Lạp Lệ Sa không dám nói tiếp nữa, không thể làm gì khác hơn là nhận lời. Lạp Lệ Sa suy nghĩ đem chuyện giao cho Phác Lão Gia Phác Phu Nhân, như vậy Phác Thái Anh sẽ không trách mình, không hề nghĩ tới Phác Lão Gia hắn đồng ý.

...

"Cái đó, Phác Lão Gia, ta có thể nói chưa đủ rõ ràng, chúng ta phải đi núi Bình Sơn, núi Bình Sơn!" Lạp Lệ Sa đem ba chữ núi Bình Sơn nói nhấn mạnh, Phác Lão Gia tựa hồ một bộ dáng không sao, vuốt râu, trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa làm nàng có chút sợ hãi, nhưng bộ dạng nói ra lại không giống.

"Không có sao, ta tin tưởng ngươi có thể bảo vệ được nàng."

Phác Lão Gia không phải không tin nàng, hắn sẽ phái người đi theo, chỉ bất quá không cùng các nàng nói. Phác Lão Gia dĩ nhiên là biết Lạp Lệ Sa mục đích tới hỏi mình, muốn mình ngăn Anh nhi, nếu là không có Phác Thái Anh đi theo, Lạp Lệ Sa xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Anh Nhi hỏi người, vậy làm sao tìm được, nàng nhất định tự chạy ra ngoài tìm, hối hận không kịp. Như vậy, dù gì mình còn có thể phái người theo, có Lạp Lệ Sa Anh nhi sẽ an phận một chút.

"Ta nói cha sẽ đồng ý. Vậy ngày mai ngươi tới đón ta." Lạp Lệ Sa còn muốn nói nữa, Phác Thái Anh lại chạy tới kéo tay nàng hết sức đắc ý. Lạp Lệ Sa quả thực không nghĩ ra Phác gia khác biệt với người khác, thấy Phác Thái Anh vui vẻ, cũng chỉ có thể đáp lời.

"Ta hy vọng lần sau ngươi không nên tới tay không như vậy." Phác Lão Gia đứng lên, bỏ lại một câu nói rồi đi. Lạp Lệ Sa tự nhiên biết rõ những lời này, không ngốc đến nổi cho là Phác Lão Gia hướng mình đòi đồ, Phác Lão Gia đây là kêu mình đến cửa cầu hôn, biết Phác Lão Gia đã đồng ý cuộc hôn nhân này, Lạp Lệ Sa vui vẻ, vốn còn sợ hãi, bởi vì lời này nàng thả lỏng.

"Vậy ngươi tối nay thu xếp thật tốt, ngày mai ta tới đón ngươi."

"Được!" Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu, Lạp Lệ Sa sờ đầu Phác Thái Anh, Phác Thái Anh mới nguyện ý ngoan như vậy.

"Vậy ngươi có thích bánh ngọt, ta trở về chuẩn bị nhiều chút, ở trên đường ăn cái gì cũng bất tiện." Lạp Lệ Sa vốn muốn tùy tiện chuẩn bị chút lương khô, có Phác Thái Anh đi theo, không như bọn họ, đường xá cũng không gần, còn phải chuẩn bị ô mai mới được.

"Lệ Sa ăn cái gì ta ăn cái đó." Lạp Lệ Sa đã nhận lời, Phác Thái Anh không để ý những thứ khác, tựa vào Lạp Lệ Sa trên người rất ngoan ngoãn.

Lạp Lệ Sa ra khỏi Phác phủ liền đi nha môn tìm Huyện thái gia, vốn định hai ngày sau đi, có Anh nhi đi theo, nên sớm lên đường đi. Huyện thái gia không thể so với Phác Lão Gia dễ nói chuyện, không hề nhận lời.

"Lão gia, không có chuyện gì, ta sẽ không làm gì phạm luật, cấp trên Huyện thái gia không dám quản, ngươi coi như không để ý đi." Lạp Lệ Sa không giống cấp dưới, đứng ở đằng trước lưng thẳng tắp, so với Huyện thái gia có tinh thần hơn.

"Ngươi cũng biết chỗ đó rất lợi hại, các ngươi nếu làm náo loạn, cấp trên không tìm ngươi, bọn họ sẽ tìm ta." Huyện thái gia cảm thấy Lạp Lệ Sa lời cũng có lý, thì có chút do dự. Lạp Lệ Sa nghe Huyện thái gia nói, biết hắn băn khoăn.

"Lão gia ngươi yên tâm, ta không mang theo người trong nha môn đi, ta mang mấy huynh đệ của ta đi, nếu thật là có chuyện gì, ngươi nói không biết chuyện, ngươi không cần quản chúng ta ở đó làm cái gì." Lạp Lệ Sa không đến nổi đại công vô tư vì nước bán mạng, nếu là núi Bình Sơn tìm mình, Huyện thái gia đảo mắt liền đem giao ra, đây không phải là tự tìm cái chết sao.

"Ý ngươi ta hiểu, ngươi yên tâm đi, lần này ngươi tra án cũng là vì Thương huyện, nếu là bên kia cần người, ta sẽ tự giúp ngươi." Huyện thái gia không hề ngốc, Thương huyện không phải trái hồng mềm, Lạp Lệ Sa đi qua cũng coi là vì Thương huyện trút giận, đến lúc đó uy hiếp bọn họ cũng không dám làm gì.

Hai người nói mấy câu thì đi, Lạp Lệ Sa đi trên đường mua lương khô cùng với ô mai, chọn mấy loại bánh ngọt mua cho Phác Thái Anh. Qua lò rèn mua đao nhỏ, dáng vẻ nhìn qua không tệ lắm, suy nghĩ cho Phác Thái Anh dùng phòng thân. Huynh đệ bọn họ dùng, thuốc trị thương cũng chưa mua nữa. Chạy một vòng, mua đồ xong, thu thập quần áo liền ngủ.

Trong Phác phủ Phác Phu Nhân biết ý Phác Lão Gia, nháo không muốn, khăng khăng không để cho Phác Thái Anh thu dọn đồ đạc, hai mẹ con không ai nhường ai, Phác Lão Gia không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ đem Phác Phu Nhân lôi đi, Phác Nhuận Sân lưu lại cùng Phác Thái Anh nói vài chuyện cần phải chú ý, hận không đi theo được, không biết là Phác Thái Anh không sợ, còn chưa biết nguy hiểm, ngược lại kêu ca ca yên tâm, cười híp mắt càng giống như đi giải sầu. Trước khi đi, Phác Nhuận Sân trở lại kêu Phác Thái Anh phải cẩn thận đừng để Lạp Lệ Sa chiếm tiện nghi.

Lạp Lệ Sa mới vừa vào giấc ngủ hắt xì một cái, đưa tay kéo chăn qua đắp trên bụng, xoay người tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro