Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời mới vừa tờ mờ sáng, Lạp Lệ Sa cùng hai người đứng ở trước cửa sòng bạc chờ Trần Tiểu Đông. Đợi một hồi, Trần Tiểu Đông dẫn theo một nữ nhân đi ngựa về phía này, nữ nhân kia có vóc dáng gầy, tóc xõa trước hai bên tai, trên mặt có chút thô, tuy là mặc nữ trang, so với giả trang nam tử như Lạp Lệ Sa càng giống nam tử.

Hai người xuống ngựa, ba người nhìn chằm chằm nữ nhân kia một lúc, không phản ứng kịp, đợi Tiểu Đông đến gần, Lạp Lệ Sa kéo Tiểu Đông đi qua một bên.

"Chúng ta đi đánh nhau, ngươi dẫn mẹ ngươi tới làm gì?"

"Không phải, nàng là vợ ta." Tiểu Đông trên mặt nhàn nhạt, khiến Lạp Lệ Sa bội phục, Lạp Lệ Sa nhìn hai mắt nữ nhân kia, tựa như trấn an vỗ vai Tiểu Đông.

"Ngươi có khẩu vị thật nặng."

"Quá khen quá khen." Trần Tiểu Đông cười hai tiếng gật đầu.

"Cái đó, đệ phụ(em dâu) a!" Lạp Lệ Sa chậm rãi đi tới nữ nhân bên cạnh. Lời còn chưa nói hết, Trần Tiểu Đông đẩy nữ nhân kia một cái.

"Còn không mau kêu đại ca." Nữ nhân kia khom người nói.

"Đại ca!"

"Để cho ngươi cùng Tiểu Đông bồi dưỡng cảm tình, ngươi hãy cùng hắn đi một ngựa, đừng ở trong xe ngựa ngột ngạt, ta không muốn ngươi buồn chán ở trong này." Tiểu Đông với Hoa Lau gật đầu liên tục, đoàn người lên đường đi đón Phác Thái Anh.

"Lệ Sa, cha mẹ còn chưa tới." Phác Thái Anh vốn là hớn hở vui mừng vào xe ngựa, đợi xe ngựa bắt đầu đi, nàng vén rèm nhìn cha mẹ ngoài cửa sổ, đột nhiên khó chịu.

"Bọn họ không đi." Đây là đi đánh nhau không phải đi giải sầu a, không thể mang Phác Lão Gia Phác Phu Nhân đi, nàng đảm đương không nổi. Phác Thái Anh đột nhiên buồn, bỉu môi, nước mắt liền rớt xuống, nàng ra ngoài chơi, nàng chưa bao giờ khỏi Phác phủ, đương nhiên không vui.

Lạp Lệ Sa thấy nước mắt nàng không ngừng rơi, cũng là đau lòng.

"Nếu không ngươi đừng đi." Phác Thái Anh nghe, ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, nước mắt vẫn không ngừng, đi sang ngồi tựa vào trên người Lạp Lệ Sa, đầu tựa vào hõm vai Lạp Lệ Sa, đem nước mắt toàn bộ lau lau trên y phục Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, có cảm giác thành thân đón cô dâu.

Mấy người có gan lớn, không đi đường lớn, mà đi đường tắt, một đường cũng coi như yên tĩnh, đến núi Bình Sơn, không thể tránh khỏi gặp sơn tặc, mấy tên sơn tặc không phải hướng tới bọn họ, thời điểm bọn họ đi qua, mấy tên sơn tặc đang nắm kéo một đại cô nương, thấy đoàn người đến sững sốt, mặt mũi bọn họ từng người khó ưa, liền phỏng đoán bọn họ làm gì.

"Ai! Các ngươi có biết người trên đầu có sẹo không, nghe người ta gọi hắn Toàn ca."

Tiểu Đông cưỡi ngựa đi ở phía trước, dừng lại hỏi thăm người gây chuyện ngày đó. Ai ngờ đám người kia ném đại cô nương chạy lên núi, giống như sợ cái gì đó.

Lúc này xe ngựa cũng dừng lại, Lạp Lệ Sa mới vừa mở xe ra nhìn xem là tình huống gì, thấy đám sơn tặc kia chạy trối chết, mà đại cô nương chạy đến bên cạnh nàng.

"Đại ca, ngươi thật tốt, cám ơn ngươi cứu ta." Đại cô nương kia kéo cánh tay Lạp Lệ Sa không chịu buông, khóc bù lu bù loa, có chút nghĩ mà sợ.

"Này này này, tay ngươi để đâu đó." Lạp Lệ Sa muốn rút tay mình ra.

"Ta không có cứu ngươi, ta mới ra tới ngươi cũng thấy, mấy huynh đệ ta hù được bọn họ, không tính là cứu, ngươi đi nhanh lên đi. Ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn mấy vị huynh đệ của ta."

"Đại ca, cảm ơn ngươi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi." Khoai Lang cùng Chuột không biết lúc nào bị đại cô nương kia kéo xuống xe, đại cô nương kia một bên kéo tay Lạp Lệ Sa vừa dập đầu, tư thế này làm Lạp Lệ Sa cảm thấy khi nãy nhất định là nàng kéo đám sơn tặc mới đúng, người Bình Sơn thật hung mãnh.

"Lệ Sa, nàng là ai vậy?" Phác Thái Anh chờ ở trong xe không nhịn được chui ra, nhìn cô nương kia kéo Lạp Lệ Sa, chu miệng có chút không vui, đem tay Lạp Lệ Sa kéo trở lại.

"Không quen biết a, đột nhiên chạy tới." Lạp Lệ Sa không muốn ở chỗ này dây dưa cùng cô nương kia.

"Như vậy đi, ngươi trước đi theo chúng ta, đến huyện liền về nhà." Nói xong không đợi cô nương kia nói gì, vội vàng chui vào xe ngựa. Cô nương kia không dám chui vào, cùng Chuột, Khoai Lang ngồi với nhau. Chuột trò chuyện cùng cô nương kia, mới biết nhà nàng ở nông thôn, hôm nay ngẫu nhiên trong huyện có hội chợ, đi xem một chút, ai ngờ bị những sơn tặc kia làm ngất đi, vào lúc này mới tỉnh lại, nếu không phải bọn họ đi qua, chỉ sợ là gặp nạn.

Vào xe ngựa, Phác Thái Anh không vui.

"Làm sao vậy, nàng ấy thật đáng thương, một người ở nơi hoang dã này, giúp nàng đưa tới địa phương nhiều người sẽ để cho nàng đi." Lạp Lệ Sa dỗ Phác Thái Anh. Phác Thái Anh mới không hiểu những thứ này, chẳng qua là cảm thấy không vui.

"Nàng kéo tay ta!" Ngước đầu rất là không phục.

"Lúc nào nắm tay ngươi?" Lạp Lệ Sa tỉ mỉ hồi tưởng, không nghĩ ra cô nương kia lúc nào kéo tay nàng.

"Kéo nơi này!" Phác Thái Anh thấy nàng không nhớ nổi, chỉ chỉ cánh tay Lạp Lệ Sa.

"Nơi đó là tay ngươi, rõ ràng là của ta..." Nói những lời này, thấy mặt Phác Thái Anh càng ngày càng không vui, vội vàng quay đầu.

"Ngươi chính là của ta, tay ngươi, tay ngươi..." Phác Thái Anh lúc này mới khá hơn một chút, cầm khăn tay ra lau cánh tay Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa suy nghĩ, cái này coi như không thích, nhưng là cách quần áo không có gì cần lau nha, cũng không dám đối nghịch với Phác Thái Anh, để tùy ý nàng.

"Đây là người nào cắn?" Vén lên tay áo Lạp Lệ Sa, có một dấu răng nhàn nhạt in ở phía trên, Phác Thái Anh miệng lập tức hỏi.

"Đây là ngươi cắn a, lần đầu tiên gặp mặt, ta nói ngươi ngốc." Lạp Lệ Sa mắt thấy Phác Thái Anh sắp rơi lệ, vội vàng dỗ dành. Phác Thái Anh nhìn chằm chằm dấu răng kia, mới tin Lạp Lệ Sa.

"Ai bảo ngươi nói ta ngốc. Nhưng là ta cắn rất nhẹ a, làm sao có dấu?"

"Chỗ nào nhẹ a, ngươi cắn mạnh, còn phải nắm tay cắn tới a! Răng ngươi không đau a, sau này nếu là có người khi dễ ngươi, ngươi chớ cắn hắn, ngươi phải nói với ta, ta giúp ngươi đánh hắn." Lạp Lệ Sa đem tay áo buông xuống.

"Tay kia của ngươi có dấu không?" Phác Thái Anh hỏi.

"Không a." Lạp Lệ Sa không hiểu.

"Nếu không ta cắn một cái, hai tay ngươi đều có." Phác Thái Anh nói xong thật muốn kéo cánh tay kia.

"Không cần, không cần, không giống nhau rất tốt." Lạp Lệ Sa vội vàng né tránh.

Đến quán trà, mọi người dừng lại uống ly trà.

"Đại ca!" Cô nương kia cuối cùng tỉnh táo lại, biết Lạp Lệ Sa không muốn mang nàng theo, cũng sẽ không cấp cho làm trâu làm ngựa.

"Ừm, ngươi tên gì? Sau này trở về cẩn thận một chút." Thấy cô nương kia cũng không điên, Lạp Lệ Sa bình tĩnh lại.

"Gọi ta Tiểu Huệ là được. Đại ca các ngươi đây là tới trong huyện làm gì? Trong huyện rối loạn, ngươi phải cẩn thận chút." Tiểu Huệ tuy không thể đi theo Lạp Lệ Sa, muốn nhắc nhở mấy câu.

"Chúng ta tới tìm người, đúng rồi, ngươi biết người nào tên Toàn ca, trên đầu có sẹo dài không?" Lạp Lệ Sa thuận tiện hỏi thăm.

"Toàn ca? Người Bình Sơn đều biết." Tiểu Huệ nói đến Toàn ca thanh âm nhỏ chút, đầu xít lại gần Lạp Lệ Sa lặng lẽ nói.

"Hắn đứng thứ hai trong nhóm Hàm Hải, ngày thường hắn ra mặt, rất hung dữ." Lạp Lệ Sa còn muốn hỏi, Phác Thái Anh không vui, kéo kéo Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa tay vỗ lưng của nàng, tiếp tục hỏi.

"Nhóm Hàm Hải làm cái gì?"

"Không biết làm gì, giống như là mua bán, ở núi Bình Sơn chẳng qua là ăn uống hỗn tạp, mua bán đều ở bên ngoài." Tiểu Huệ biết gì nói nấy, nhưng không biết được nhiều. Lạp Lệ Sa hỏi xong, uống trà suy nghĩ, Phác Thái Anh đột nhiên đứng lên, một mình đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa vội vàng đứng dậy đuổi theo.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lạp Lệ Sa kéo nàng, không để cho nàng đi.

"Ta phải về nhà." Phác Thái Anh vừa nói vừa rơi lệ, đưa tay lau đi về phía trước.

"Lúc này vừa mới tới núi Bình Sơn, chờ mấy ngày đem chuyện làm rõ rồi về." Lạp Lệ Sa không hiểu nỗi buồn của Phác Thái Anh, nên đoán là nhớ nhà.

"Ngươi ở chỗ này không thích ta." Phác Thái Anh có chút ủy khuất, lời chưa nói rõ ràng liền khóc, nguyên lai lần đầu xa nhà, nhớ nhà là điều tự nhiên, chẳng qua là có Lạp Lệ Sa bên cạnh nên một đường coi như vui vẻ, chính là Tiểu Huệ giống như muốn đoạt Lạp Lệ Sa vậy, Lạp Lệ Sa cũng không để ý, Phác Thái Anh càng nghĩ càng thương tâm.

"Ta làm sao không thích ngươi? Ta chỗ nào cũng đều thích ngươi." Lạp Lệ Sa có chút ngượng ngùng, kéo Phác Thái Anh đi tới phía sau xe ngựa, Phác Thái Anh không nghe lời nàng, chính là cứ khóc, Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là để cho Phác Thái Anh tựa vào trong ngực mình, lướt qua nước mắt của nàng.

"Tốt lắm, đừng khóc. Chúng ta đến trong huyện chọn chút lễ vật cho cha mẹ ngươi, trở về ta đi cầu hôn dễ nói chuyện một chút." Phác Thái Anh nghe được nàng đi cầu hôn, lúc này mới dừng lại.

"Ngươi không thể lừa gạt ta."

"Ta lúc nào lừa gạt ngươi." Lạp Lệ Sa lại ôm Phác Thái Anh một lúc.

"Vậy ngươi không được đứng cùng với Tiểu Huệ." Phác Thái Anh oán trách bất mãn, Lạp Lệ Sa cuối cùng hiểu được, tiểu nữ nhân trong ngực đang ghen.

"Được, không đứng cùng, nàng ấy đợi một lúc đến nhà sau này không gặp nữa."

Hai người đứng sau xe ngựa nói chuyện một lúc, leo lên xe ngựa gọi Tiểu Đông bọn họ đi.

Còn chưa tới trong huyện, Tiểu Huệ xuống xe, đến huyện, mấy người tìm quán trọ ở, để lại Phác Thái Anh cùng Hoa Lau, đi ra ngoài hỏi thăm nhóm Hàm Hải.

Bốn người vốn dĩ một bộ dạng lưu manh, chui vào trong đám lưu manh cũng đơn giản, gọi thêm mấy tiếng ca là được. Lạp Lệ Sa không hỏi trực tiếp, ngược lại là tìm nhóm Hàm Hải giúp nhóm Đầu hổ đánh, làm bộ lơ đãng nhắc tới nhóm Hàm Hải, muốn giúp, mấy người kia quả nhiên mặt đầy khinh thường.

"Không phải buôn bán muối lậu sao, ngày nào đó cũng bị triều đình bắt." Mặc dù phái Đầu hổ sớm suy nghĩ giết chết nhóm Hàm hải.

"Buôn muối lậu sao? Vậy chúng ta báo quan, bọn họ không phải xong sao?" Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc, buôn bán muối lậu có thể là tử tội.

"Nào có đơn giản như vậy. Nếu được vậy, chúng ta đã sớm báo quan. Mấy người các ngươi mới tới đây hay sao, chuyện này không phải chuyện ly kỳ gì, trước đây không lâu, Toàn cẩu đi bên ngoài một chuyến, làm buôn bán lớn." Quả nhiên Lạp Lệ Sa đoán trúng, thật đúng là một đại án tử, nếu là ở Thương huyện tra ra làm muối lậu, lập công lớn, đáng tiếc Lạp Lệ Sa thật không phải là người tra án.

"Ta cũng thấy chó má, hận không được đi lên đánh hắn một trận."

"Hừ, cái này còn không dễ dàng, ngươi tới đúng dịp, sáng ngày mốt theo chúng ta làm một trận, ở vùng ngoại thành. Các ngươi đi theo là được." Tuy nói không phải nhóm Đầu hổ, có nhiều người giúp là được. Lạp Lệ Sa liên tục đáp ứng, coi như mình chiếm tiện nghi, nàng không để ý cái khác, mấy huynh đệ đang đợi liều mạng đánh tên Toàn cẩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro