Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời mở đầu

Tôi vô tình tìm được một vài chap của truyện nên reup lại cho mọi người đọc. Tuy chưa full nhưng nếu ai có fic book truyện này thì ib với tôi để tôi làm full luôn nha

Nghe nói là kết Li chết mà Chaeng không biết...day dứt lắm

Mà kể ra mới tức, biết rồi mà không được đọc cũng cay chúa chứ đùa. Mong Hanyu comeback rồi đăng full đi chứ tôi ức sắp chớt rồi

_______________

"Ai ấu nóng không, ấu nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây. Ai ấu nóng không."

Một người con gái gánh trên vai một gánh ấu đang đi lòng vòng khu chợ rao bán số ấu của mình, cô bê gánh tấp vào một chỗ để nghỉ ngơi.

Cô gái thở phào lấy chiếc khăn choàng trên cổ mình chậm mồ hôi, còn tiện tay cởi đôi dép dưới chân để lót dưới đất làm chỗ ngồi.
Hai chân co lại, đôi tay ôm trọn lấy chân mình. Đôi mắt láo liên nhìn người qua đường.

"Ấu nóng đây bà con ơi, mua ấu tiếp con đi bà con ơi."

"Lệ Sa! Lấy cho thím năm lạng ấu coi con."

"Dạ thím hai ăn ấu, đợi con một chút."

Lạp Lệ Sa vui vẻ ngồi dậy mở nắp nồi ấu, khói trắng nghi ngút bốc lên. Cô gắp ấu cho vào một túi giấy rồi để lên cái cân, canh đúng năm lạng ấu rồi mới gói ghém lại đưa cho người đàn bà trước mặt.

"Năm lạng ấu của thím hai đây, con cân thêm cho thím hai lạng nữa. Con không lấy thêm cắt bạc nào đâu, thím yên tâm."

"Cho gì dữ vậy con, để dành đó còn bán cho người ta chứ."

"Dạ thôi, ngày nào thím cũng mua ấu tiếp con. Hai lạng ấu thì có bao nhiêu."

"Con nhỏ này, tốt tánh dữ không biết. Nè! Thím gửi sáu đồng, cầm thêm một đồng nữa đi cho thím vui."

"Dạ thôi con không lấy thêm đâu."

"Cầm lấy! Mày mà không cầm là thím không có mua ấu nữa đâu biết chưa."

Thím hai dúi sáu đồng vào tay Lệ Sa bắt cô phải nhận, bà cầm lấy túi ấu rồi bỏ đi mất tiêu.

Lệ Sa phì cười nhìn số tiền hôm nay bản thân kiếm được, một ngày cô chỉ nấu bán có mười lạng ấu. Vậy mà lúc nào thím hai cũng mua tiếp cô phân nửa, bữa nay lại được nghỉ sớm nữa rồi.

Nghĩ rồi Lệ Sa nhanh chóng dọn dẹp hàng ấu, cô còn phải đi gặp một người. Người ta chắc là đang đợi cô sắp đói mốc meo tới nơi, phải dọn hàng nhanh mới được.

Đặt thúng ấu lên đầu, Lệ Sa nhanh chân chạy thật nhanh ra khỏi chợ đi đâu đó. Vừa đi lại còn vừa nhảy chân sáo, chắc là đang đi siết lên để gặp ai đó quan trọng lắm đây.

"Bà hai Thắm, suốt ngày bà mua ấu hoài vậy. Ăn không ngán hả?."

"Ngán cũng phải mua, không mua tội con nhỏ lắm. Lệ Sa nó không tía không má, từ cái hồi còn nhỏ xíu đã phải bưng bê ra chợ bán ấu. Tôi thấy thương nên ngày nào cũng ra mua tiếp nó, giúp được cái gì thì hay cái đó thôi bà ơi."

"Mà tôi thấy nó khờ khờ."

"Con nhỏ nó thật thà chất phác, gặp ai cũng dạ thưa. Ai nói gì cũng nghe, bởi có khi bị người ta dụ lừa lấy ấu mà nó cũng cười cười cho qua."

"Vừa thấy thương, cũng vừa thấy tội."

***

"Hộc... hộc..hộc."

Lệ Sa chạy riết trên đường mương, băng qua cả con ruộng lớn mới tới được con sông gần đó, cô gánh cả thúng ấu trên đầu mà vẫn cứ chạy bán sống bán chết.

Phía trước có một vũng sình, Lệ sả cũng thẳng chân dậm lên nó làm sình văng tứ tung. Vừa hay lại văng trúng người tá điền đang chuẩn bị bước lên khỏi ruộng, vậy mà chưa gì hết hứng trọn đống sình.

"Mả cha con nhỏ này, cô hồn rượt mày hả? Thứ quỷ thứ yêu."

Không màng tới lời trách móc của người tá điền, Lệ Sa vẫn cứ cắm đầu mà chạy. Chạy hồi lâu cuối cùng cũng tới được mé sông, cô đi đến gần cây cổ thụ gần đó.

Tức khắc nhìn thấy bóng dáng một thiếu nữ đang ngồi cạnh góc cây từ lúc nào, Lệ Sa hớn hở chạy tới bên cạnh người thiếu nữ la lớn.

"Thái Anh! Thái Anh!"

Nghe thấy tiếng cô thì em liền quay đầu lại, dưới ánh nắng chiều tà Thái Anh nở nụ cười nhỏ làm Lệ Sa điêu đứng, cô ngẩn ngơ nhìn em, mái tóc em sao mà nó mượt mà quá, từng cơn gió cứ vậy luồn vào rồi đùa giỡn với những lọn tóc mềm mại, lắc đầu mình vài lần để lấy lại sự tỉnh táo, Lệ Sa tự vỗ vào mặt mình rồi tiếp tục chạy đến chỗ em đang ngồi.

Đặt thúng ấu xuống một bên, Lệ Sa xắn cái ống quần ngồi bên cạnh Thái Anh, hai chân thả xuống dòng nước sông mát rượi. Nhanh tay bẻ một củ ấu, cô đưa nó cho em.

"Còn nóng lắm á, nay tui bán được nhiều hơn hôm qua thành ra dìa sớm."

"Bữa hổm mấy người để tui đợi tới gần tối."

Lệ Sa gãi gãi đầu mình cười hối lỗi, nụ cười vụng về đến mức làm Thái Anh cũng bật cười theo, củ ấu nóng bị em cắn một cái, vừa ngọt vừa mềm.

"Thái Anh đừng có giận tui nữa, nay tui chừa cho Thái Anh nhiều ơi là nhiều, ăn hông hết thì mang về cho tía của Thái Anh luôn."

"Bán lấy tiền thì hông lo, mấy người có một thân một mình thôi đó đa."

"Tưởng gì, tui khỏe như trâu cày, tiền này để dành sau này mua trầu cau đi qua dạm ngõ nhà Thái Anh."

Nghe xong câu nói của Lệ Sa làm khuôn mặt em đỏ ửng, cái độ mười tám xuân xanh dễ e thẹn lắm, không phải em không có mối mang mà là em hổng có ưng ai, mấy tên trai nhà hội đồng làng bên cứ õng ẹo làm em sợ phát khiếp, gặp là em xách quần chạy tám hướng chứ đừng nói ưng.

Riêng Lệ Sa thì khác, không biết có phải vì cô là con gái giống em hay không mà khi ở cạnh Lệ Sa lại khiến Thái Anh vui vẻ, nụ cười em luôn tươi tắn chứ không phải gượng ép xíu nào, gia cảnh không tốt nhưng Lệ Sa lại rất tốt, cô luôn đối xử với mọi người xung quanh bằng cả trái tim nhân hậu vốn có. Mấy đứa hầu trong nhà em hay nói nếu em chơi với Lệ Sa sẽ bị lây cái sự ngu ngơ của cô, nhưng đối với Thái Anh thì chính sự khờ khạo của Lệ Sa là điểm mà em ưng lắm,cô chơi với em không phải vì em là con gái nhà hội đồng lớn trong vùng, cô ở cạnh em vì em là Phác Thái Anh thôi.

"Tối nay tui đưa Thái Anh về hen?"

"Tới đầu ngõ thôi, chứ Lệ Sa mà bị chó rượt nữa thì tui hông có chạy ra kịp như lần trước đâu."

"Chó gì mà hung quá trời, chọc có một tí mà rượt người ta chạy muốn xúc cái quần."

"Không đốt lửa thì chắc có khói, cãi một hồi tui đá mấy người lọt sông luôn giờ."

"Chị Trí Tú kêu chó nhà Thái Anh hiền như Thái Anh, chứ tui có biết cái gì đâu? Thái Anh đá tui thì tội nghiệp tui."

Trên đầu em là những tia sét đen kịn, Kim Trí Tú chắc chưa bị em đánh vô cuống họng nên chưa biết sợ chắc luôn.

"Đi dìa."

"Ơ... Thái Anh sao đó? Đợi tui dới coi."

"Lẹ cái chân lên."

"Ê còn thúng ấu nữa... từ từ Thái Anh ơi."

Em bỏ đi một mạch báo hại Lệ Sa còn chưa kịp xả cái ống quần xuống đã vội vội vàng vàng chạy theo em.

Trên đường đê nhỏ xíu, hai dáng người một người giận một người năn nỉ ĩ ôi rùm beng, Lệ Sa còn xém chút nữa là bước hụt chân cắm đầu xuống ruộng vì mải lo năn nỉ em, cô nhăn mặt nhìn Thái Anh đang ngoe nguẩy đi phía trước.

Người gì đâu là dễ giận ghê, nhưng thôi không sao, Thái Anh thích là được.

"Sao mà Thái Anh đẹp quá xá đẹp vậy chèn ơi."

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro