Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thái Anh, nay bây ở nhà coi nhà nha, cha đi lên Sài Thành bàn chuyện làm ăn, sẵn rước chị Mỹ Anh dìa ăn tết, đi chắc cỡ hai bữa đó nghe."

"Vậy mình ên con ở nhà dới Minh Anh thôi hả?"

Thái Anh nhăn mặt nhìn cha mình, cả một căn nhà bự chảng mà chỉ có hai chị em thì chán dữ lắm đó đa, nhưng rồi tự nhiên trong đầu em nghĩ ra gì đó, vội vàng đẩy ông ra chiếc xe được thằng Duy mới lau chùi bóng loáng, nhanh đến nổi ông hội đồng rớt một chiếc guốc mà không kịp quay lại lụm.

Nở nụ cười thiệt là tươi, Thái Anh vẫy vẫy tay với cha mình.

"Cha đi đi, nhà này con lo được."

"Mả cha mày, về mà cha thấy hai đứa bây đi lang thang ngoài chợ thì no đòn nha con."

"Cả cái làng này ai không biết ông Phác Phương Thể giàu nhức nách."

"Ở nhà coi em cho kĩ, một đứa mười chín, đứa mười tám, cục dàng cục bạc của cha."

Thật sự là ông hội đồng không yên tâm một chút nào khi giao Minh Anh cho Thái Anh, mặc dù lớn hết rồi đó nhưng Thái Anh xốc nổi không khác gì mấy đứa choai choai, cả cái tính ăn ngay nói thật của em cũng làm ông mấy lần đổ mồ hột trước tên cai dịch, ông bà xưa nói đẻ con gái cho thùy mị, nết na. Còn Thái Anh nhà ông thì nào có khác mấy đứa con trai trạc tuổi đâu, may là còn vớt vát lại được Mỹ Anh với Minh Anh.

Đợi xe cha mình đi khuất khỏi cổng, Thái Anh liền nở nụ cười tươi hơn, em đi vào nhà trong, lớn tiếng gọi.

"Hạnh!"

Con Hạnh trên đầu còn đội cái thúng gạo chưa kịp đổ vào khạp đã vội vội vàng vàng chạy ra đứng trước mặt em.

"Dạ, có con, cô ba kêu con cái gì dậy ạ?"

"Chạy sang nhà Lệ Sa kêu Lệ Sa qua đây, rồi cầm tiền đi mua thêm thịt về nấu cơm."

"Dạ, nhưng mà lỡ như chị Lệ Sa không có ở nhà thì sao cô?"

"Thì là đi hái ấu đó, không kiếm được Lệ Sa thì cô quýnh mày nha Hạnh."

Thái Anh giơ nắm tay lên doạ dẫm con Hạnh làm nó sợ quíu dò, lẹ làng đổ cái thúng gạo vào khạp rồi chạy đi mất hút. Minh Anh đứng bên cạnh chắt lưỡi mấy cái nhìn chị ba nhà mình chán nản.

"Tối nay cho út ăn gà nướng ha? Lệ Sa làm cái đó ngon nhức nách."

"Cha mới đi là dắt gái về nhà liền luôn, đúng là chị ba."

"Nè he, người ta sợ út buồn tủi nên mới rủ thêm người đó, nhà có hai đứa mình thì chán dữ lắm đa."

"Chị ba xạo."

Minh Anh nhìn chị ba mình lần nữa rồi cười cười, đừng tưởng là em không biết Thái Anh mê mệt Lệ Sa, ngày nào cũng bắt em nói dóc cha là chị đi chơi với mấy cô tiểu thư làng bên để chạy ra chỗ "thề non hẹn biển" ngoài đồng ngồi chơi với Lệ Sa, đừng tưởng là em không biết, chỉ là em không thèm nói thôi đó nha.

Thái Anh nắm tay áo em mình lắc lắc, dù sao còn nhờ đứa út này nhiều lắm, phật lòng một cái là khỏi mơ đến chuyện trốn đi ăn ấu với Lệ Sa nữa luôn.

"Tết nay người ta kêu người may thêm cho út mấy bộ đồ hen?"

"Đừng có dụ dỗ em, em không dễ dãi vậy đâu."

"Có ai dụ dỗ đâu chèn ơi, tại út của chị được gái quá nên xứng đáng có được mọi thứ."

Thái Anh cười giả lả nhìn đứa em nhỏ của mình, Minh Anh nhìn vậy chứ thông minh lắm, sơ sẩy là Thái Anh bị em nhìn thấu hết ruột gan, bữa hổm mới đi chơi với Lệ Sa có chút xíu, về nhà cười có mấy cái là bị Minh Anh bóc hết chuyện tình cảm mà em dùng mười chín nồi bánh tét để giấu đi.

"Thôi chị làm gì làm, tối mà phiền em là em méc cha đó."

"Thương út nhất luôn."

"Sáng nay bị lôi đầu ra sớm quá giờ em buồn ngủ, nào có đồ ăn thì chị kêu con Hạnh dô trỏng kêu em ra, còn chị tình tứ với chị Lệ Sa thì em xin phép hỏng nhìn."

"Út đi đi, chị kêu người đi bẻ thêm xoài non."

"Nhà hết thuốc đi cầu rồi đó đa, có gì chị tự chạy sang nhà ông Chín Trâu mà xin ổi non đó."

Minh Anh nói hết câu liền lắc đầu rồi đi vào phòng riêng, Thái Anh ở ngoài nghĩ ngợi gì đó rồi vỗ tay cái chát, em chạy đi kiếm cái nón lá đội lên đầu. Thôi thì cứ qua xin ổi non trước đã, dù sao đề phòng trước vẫn hơn, để tới lúc đó lại chạy không kịp thì chết.

Không lâu sau đó con Hạnh cũng dắt theo Lệ Sa về, từ ngoài nhìn vào đã thấy Thái Anh ngồi ngay bàn giữa, một chân dưới đất một chân gác lên ghế, tay thì cầm chung trà, tay còn lại phe phẩy cái quạt mo, ra dáng như một phú bà chính hiệu.

Nhìn sang đó, nhưng mà vào mắt Lệ Sa không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ

"Cô ba, chị Lệ Sa nè cô."

"Mày đi bắt con gà làm sạch, rồi để Lệ Sa làm gà nướng."

"Còn thịt này cô ba định món gì nè? Con làm luôn cho."

Con Hạnh vỗ vỗ miếng thịt bự chảng trên tay, loại ba rọi này nó phải giành với thím Sáu cả một buổi bà mới chị nhường cho nó.

"Kho hột dịt đi."

"Dạ, vậy hai cô nói chuyện yêu đương đi, con đi mần con gà."

"Nhớ kiếm lá sen với đất sét luôn nha mậy."

"Chời đất cơi, sai gì sai quàiii."

"Rồi mày chủ hay tao chủ?"

Thái Anh cum tay ký lên đầu con Hạnh một cái làm nó mếu máo ôm cục thịt chạy thẳng vào bếp. Lệ Sa ngơ mặt nhìn chủ tớ cãi nhau mà chán nản, vừa nãy cô đang hái ấu thì chẳng biết con Hạnh ở đâu xuất hiện quăng nguyên cục đất chà bá xuống chỗ cô đứng làm Lệ Sa chút nữa là xỉu ngang ngoài đó, không phải tại nó nói Thái Anh kêu cô sang nhà có việc gấp thì bảo đảm đổ máu ngoài đồng rồi.

Đợi bóng con Hạnh khuất sau tấm rèm cửa Thái Anh liền nhào đến chụp lấy một bên tay Lệ Sa kéo xuống cái ghế đắt tiền nhà mình.

"Cha tui đi lên Sài Thành rước chị hai dìa quê ăn tết, ngày mơi mới dìa, tối nay Lệ Sa ở đây một đêm hen?"

"Hả? Ở qua đêm á?"

"Ừm ừm, tối nay nướng gà nhậu liền nè."

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Thái Anh khiến cô khó xử, hôm nay Lệ Sa có hứa với chị Trân Ni về ăn cơm, giờ không ăn cơm mà còn ngủ lại nhà Thái Anh luôn thì chị có giận cô không? Lỡ xui rủi Trân Ni nổi máu nóng đuổi luôn Lệ Sa ra khỏi nhà chắc cô xỉu ba ngày ba đêm.

"Nhưng mà chị Trân Ni... "

"Chị Trân Ni đã có chị Trí Tú, đằng ấy lo cho tui mới đúng nè."

Cô tròn mắt nhìn Thái Anh, sao mà em có vẻ hậm hực quá vậy cà.

"Tui ở là được mà, Thái Anh đừng nổi nóng."

"Tui là tui hỏng muốn nghe Lệ Sa lo cho ai khác ngoài tui đâu nha."

Lệ Sa tính tình khù khờ, từ nhỏ chơi chung thì Thái Anh nói sao cô nghe theo vậy, theo quán tính gật đầu lia lịa làm em cười khúc khích.

"Đi dô buồng thay đồ đi, ở trỏng có mấy bộ đồ mới, người ngợm gì mà dơ hèm."

"Lát nữa cũng đắp đất nướng con gà mà, thay đồ đẹp rồi bị dơ nữa."

"Quần áo dơ thì có người giặt, còn cãi tui là ăn cái ca dô đầu Lệ Sa nha."

Nói đoạn Thái Anh gọi hết đám người ở trong nhà lại, em nhìn từng đứa một làm tụi nó lấm lét.

"Đứa nào mà hó hé nửa lời với cha tao là tao bẻ răng hết, nghe chưa?"

"Dạ... "

Đám người ở biết rõ tính cách Thái Anh ra sao nên chỉ biết cúi đầu dạ dạ vâng vâng.

Em mỉm cười hài lòng rồi sải từng bước đi về phòng riêng.

"Thái Anh hung dữ muốn chết luôn."

"Hung dữ vậy mà còn bị mấy người chọc tức anh ách, hiền chắc xuống lỗ nằm lâu rồi."

"Chắc cỏ cũng xanh mấy lớp."

Cốp

"Ui da, lủng sọ rồi, bớ người ta... "

Lệ Sa đau điếng ôm lấy đầu mình, méo mỏ đi theo phía sau lưng em, hồi nhỏ Thái Anh đâu có hung dữ vầy đâu, em hiền dữ lắm nên Lệ Sa ưng cái bụng hết biết, giờ từ khi thấy Lệ Sa hay đi với mấy chị Huệ, Lan, Cúc, Thị, Đào, Lê,... thì thay đổi hẳn, hở chút xíu thôi là đánh cô liền.

Chị Trân Ni cũng hay thắc mắc sao mà Lệ Sa sợ Thái Anh dữ vậy trong khi bản thân cô cũng có biết đâu, chỉ biết là Lệ Sa sẽ không bao giờ cãi lời Thái Anh, em muốn gì cô cũng sẽ chiều theo ý muốn đó, để Thái Anh khóc là điều kiêng kị nhất đối với cô.

"Tắm xong rồi ra ngoải kêu con Hạnh nó đưa gà cho, tui đi ngủ."

"Cho ngủ ké đi."

"Mới bị đánh một cái chưa sợ hén?"

"Lần sau lôi lên giường đánh đi cho người ta đỡ quê nha."

Nói dứt câu Lệ Sa liền ôm đồ chạy vèo vào nhà tắm chốt cửa lại, chứ mà chậm trễ là bay đầu như chơi.

"Lần này coi như mấy người nhanh chân."

Thái Anh từ ngoài nói vọng vào rồi ôm theo cục tức bỏ đi vào trong buồng, Lệ Sa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhiều khi muốn cảm ơn những lúc chị Trí Tú dắt cô đi chọc chó, nhờ vậy mà Lệ Sa cũng rèn được đôi chân chạy nhanh hơn.

"Ngày mai phải qua nhà ông Năm Hạc chọc tiếp mới được."

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro