Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hạnh, mày ra ngoài lây cái bao diêm coi."

"Cô ba định đốt lửa nướng gà giữa sân nhà luôn hả?"

"Ừ, ở đây rộng mà, cũng khỏi cần đi đâu cho nó xa xôi."

"Trời ơi, cháy nhà một cái là ông vặn họng con luôn."

"Có tao mà mày sợ hả? Có gì cuốn gói qua nhà Lệ Sa ngủ."

Lệ Sa đang cặm cụi quấn con gà trong mấy lớp lá sen nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu nhìn Thái Anh, nhà cô như cái lỗ mũi, em qua đó chắc Trân Ni đuổi luôn Lệ Sa ra ngoài cho em ngủ. Trân Ni quý Thái Anh lắm, không phải vì nhà em giàu hay có tiếng tăm, mà chỉ đơn giản là Thái Anh không có giống mấy đứa con nhà hội đồng khác, em không có chảnh chọe và ra vẻ ta đây như mấy đứa con gái nhà giàu khác.

Con Hạnh ngồi một bên năn nỉ cô ba mang con gà ra ngoài sau hè mà nướng, trong nhà toàn là đồ quý, lỡ mà có cái gì sơ sẩy là coi như kiếp này nó khỏi siêu thoát.

"Thôi mà cô, ra ngoài ngoải nướng cho nó hữu tình."

"Ngoài đó muỗi con nào con nấy như con ruồi, nó chích mắc công gãi rồi nổi ghẻ."

"Nhưng mà đốt ở trong sân hỏng có an toàn... "

Thái Anh nhăn mặt giật lấy bao diêm Thống Nhất trong tay con Hạnh rồi nhìn Lệ Sa, em lẩm nhẩm gì đó thì búng tay cái bốc, nhà hết rượu nếp rồi...

"Hạnh mày chạy qua nhà bà Tám, mua một chai rượu về đây, tối nay không say thì tao không phải Phác Thái Anh."

"Chị ba mà uống quắc cần câu là em méc cha đó đa."

Minh Anh đứng dựa vào cây cột nhà mà nhìn chị ba mình dùng khăn tay chấm chấm mồ hôi trên trán Lệ Sa, chưa được gả cho người ta mà đã như vậy rồi, không khéo bà con lại đánh giá.

Tiếng xấu đồn xa, bé út chỉ là sợ chị ba sẽ bị cha đánh đòn, ông hội đồng không thích Lệ Sa lắm đâu, nếu mà để ông biết hôm nay cô đặt chân vào nhà ông thì chắc chắn sẽ cho người qua đốt luôn cái chòi rách của Lệ Sa và Trân Ni. Lẳng lặng ngồi lên cái hàng ba, Minh Anh nhìn chị mình đang không ngừng nở nụ cười tươi rói thì cảm thấy phiền lòng, đối với cha, môn đăng hộ đối mới là quan trọng, còn như một túp lều tranh hai quả tim vàng thì ông đốt luôn cái lều.

Lệ Sa vẫn cứ lụi cụi đắp đất rồi buộc dây cho con gà, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương xuống cằm, cô mím môi thắt lại cái mối dây cuối cùng rồi mỉm cười nhìn thành quả của bản thân, ngước mắt nhìn Thái Anh, ánh mắt cả hai chạm nhau làm Lệ Sa bối rối, Thái Anh gương mặt dần trở nên đỏ ửng, em ngượng ngùng dời tầm mắt khỏi đôi mắt của Lệ Sa, đôi mắt cô đẹp lắm, tựa như một mê cung huyền ảo, chỉ sợ nhìn lâu sẽ không thể dứt ra được.

Minh Anh ngồi phía trên nhìn thấy được hết toàn bộ những việc diễn ra, em khẽ lắc đầu, yêu con gái đã là khó chấp nhận, đằng này lại còn không môn đăng hộ đối, cha nhất định sẽ không chấp nhận chuyện này.

"Chị ba, em đói."

"Út đói rồi hả? Để chị với Lệ Sa nướng lẹ cho út ha? Đợi một xíu."

"Giờ em qua nhà chị Thái Nghiên chơi, hai chị nướng xong thì tự nhậu luôn đi nha, khỏi chừa phần em."

"Ủa... "

Thái Anh tròn mắt nhìn Minh Anh đi thẳng ra ngoài cổng, khi lướt qua Thái Anh còn nở nụ cười kì lạ, hình như muốn nhắn nhủ gì đó.

Thay vì ngồi đây nhìn hai người tình tứ thì thôi để Minh Anh đi tìm chốn dung thân mới.

Thái Anh hắng giọng, tay đánh vào bả vai Lệ Sa.

"Tự nhiên cái quýnh người ta... "

"Lệ Sa muốn nướng ở đây hay ngoài sân?"

Con Hạnh đợi có nhiêu đó thôi, nó sấn tới thì thầm vào tai cô gì đó mà Thái Anh dù cho cố lắng tai dõi theo cũng không thể nghe thấy, em nhăn mày khó chịu, hôm nay còn dám xì xầm to nhỏ trước mặt em luôn rồi.

Chỉ thấy Lệ Sa hai mắt sáng rỡ nhìn con Hạnh, còn nó thì gật gù tỏ vẻ rất đáng tin tưởng.

"Nướng ngoài sau hè đi Thái Anh, ở đây đen sân, ông hội đồng la rầy chết."

"Nhà tui, tui muốn nướng chỗ nào tui nướng."

"Thôi mà, ra sau hè nướng nha?"

"Nể tình mấy người thôi đó, đừng có dùng cái ánh mắt đáng thương đó nhìn tui."

Em nói xong liền quay người đi ra sau hè, Lệ Sa đập tay với con Hạnh rồi cười tủm tỉm đi theo sau, một mảnh vườn dài ơi là dài đều là đất nhà Thái Anh, Lệ Sa thầm tính chừng này là bao nhiêu tiền, chỉ biết cô có đi bán ấu cả đời cũng không thể nào mua được, Lệ Sa còn cảm thấy bản thân đôi lúc cũng tủi thân nhưng đôi khi lại thấy thật may mắn khi là một đứa mồ côi, thời này mà mang nợ từ đời cha đến đời con thì không biết bao giờ mới dứt được cái nợ đeo bám.

Ai nghèo thì nghèo hoài, còn ai giàu thì càng giàu thêm...

Ánh nắng vàng nhạt thả xuống trên mái đầu cả hai, Lệ Sa ngồi nhìn ngọn lửa nướng con gà còn Thái Anh ngồi nhìn Lệ Sa, cái nước da ngăm đen do bươn chải từ khi còn bé làm gương mặt xinh đẹp tô điểm thêm sự cơ cực, đôi chân lội ruộng lội sông bị phèn đóng vàng ươm, dáng người Lệ Sa mảnh khảnh nhưng mạnh lắm, sức cô không hề giống mấy đứa con gái õng ẹo hay xà nẹo bên cạnh cha em để xin tiền, mấy việc nặng nhọc cứ tưởng chỉ có con trai mới làm nổi thì Lệ Sa làm được hết, làm rất nhẹ nhàng.

"Thái Anh nhìn tui quài, tui ngại lắm á."

Bị bắt quả tang tại trận làm Thái Anh xấu hổ, em quay mặt đi giả vờ như không chú ý đến cô nữa.

Bản thân em cũng không biết lý do tại sao hễ cứ nhìn Lệ Sa là không dứt ra được. Đâu đó tiếng con chim bìm bịp kêu vang vang, trời dần buông những tia nắng cuối cùng để khép lại một ngày đầy mệt mỏi, lửa cũng đã tàn đi, Lệ Sa cẩn thận lấy con gà đặt lên cái tàu lá chuối xanh mơn mởn mà con Hạnh vừa cắt lại cho mình, cô đập bỏ đi lớp đất nóng, gỡ mấy lớp lá sen, mùi thơm liền khiến Thái Anh suýt xoa.

"Thơm quá trời quá đất luôn á Lệ Sa"

"Điều đương nhiên nha, học lỏm của chị Trân Ni dữ lắm đó đa."

"Sau này Lệ Sa nấu cơm cho tui ăn đi."

"Ừ ừ, chỉ cần Thái Anh muốn thì tui nấu cho Thái Anh ăn cả đời này luôn."

Lệ Sa cười hì hì vén nhẹ mái tóc nàng, tóc con nhà quyền quý có khác, vừa mượt vừa thơm nức, chả bù cho cô, cháy nắng hết cả rồi.

Đời này khổ cực quá, không biết có thể cùng em nên nghĩa vợ chồng hay không, chứ mà miệng đời lắm tiếng, chỉ mong có thể cùng nhau già đi.

Thái Anh im lặng ngẫm nghĩ gì đó, em nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Lệ Sa, cô bằng tuổi em, nhưng bàn tay cô lại không khác gì những người lam lũ, cuộc sống của Lệ Sa không như em, cô cần phải làm thì mới có miếng cơm manh áo.

"Thái Anh uống không?"

"Có chứ, lâu lâu mới có một lần."

Em dùng một tay nhận lấy ly rượu trắng từ tay Lệ Sa, tay còn lại vẫn nắm lấy tay cô mà siết chặt, mười ngón tay đan vào nhau vừa khít.

Cái vị cay xè mà nóng hổi ở cổ họng làm em nhíu mày, cũng không phải lần đầu tiên em uống nhưng sao thấy khác khác, chắc là do bên cạnh có Lệ Sa. Cay nơi đầu lưỡi, ngọt nơi cuống họng, nó giống như tình yêu vậy, phải cay đắng trước thì sau này mới có ngọt ngào.

Chai rượu vơi quá nữa, gà cũng được Lệ Sa xé nhỏ mà đút cho em, Thái Anh ngửa mặt vừa nhai vừa nhìn lên bầu trời đang tối dần đi mà cười khẽ, hôm nay tại sao chỉ có một ngôi sao sáng thế kia? Hôm nay em muốn ngắm cảnh đẹp vậy mà trời lại âm u. Đầu Thái Anh lâng lâng cảm giác chóng mặt, em tìm đến bờ vai Lệ Sa để tìm chỗ dựa dẫm, vai cô tuy nhỏ nhưng chắc chắn.

"Lệ Sa... "

"Hả? Sao đó?"

"Nếu một ngày nào đó... tui nói tui thương Lệ Sa thì sao?"

Miếng gà đang chuẩn bị đưa vào miệng em trên tay cô dừng lại, Lệ Sa ngạc nhiên đến mức ngẩn người.

"Thái Anh... "

"Nó sai trái quá đúng không? Sao mà phận con gái với nhau lại có thể... "

"Tui cũng muốn nói thương Thái Anh... "

...

"Tui biết là gia cảnh tui nghèo, nhưng mà tình cảm tui dành cho Thái Anh hông có nghèo. Thái Anh nhìn kia kìa... cái ngôi sao sáng trưng duy nhất giữa một bầu trời đen kịn đó đó, tựa như cả cuộc đời tui u ám đến mức chỉ có một mình Thái Anh là thắp lên được ánh sáng cho nó... "

"Xạo quá đi hà."

"Nói dóc là trời quánh liền luôn... "

Thái Anh đặt một ngón tay lên miệng cô ngăn những lời nói tiếp theo tuôn ra, em nhăn mặt.

"Bậy bạ... "

"Hì hì, Thái Anh tin tui, đời này ngoài Thái Anh ra thì Lệ Sa này sẽ không thương nổi ai nữa đâu."

"Nói được mà không làm được thì sao?"

"Thì trời quánh... "

Em nghiêng đầu nhìn Lệ Sa, khẽ cười một cái rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhẹ thôi, nhưng đủ khiến Lệ Sa mê đắm, cô cứ ngồi như trời trồng nhìn Thái Anh, đợi khi em rời ra thì tay trong vô thức sờ lên môi mình, trong lòng lại nghĩ đến mấy lời con Hanh nói, nó nói là chỉ cần dụ em ra ngoài này sẽ được em hôn, tưởng nó nói dóc ai ngờ là thật, Lệ Sa trong lòng không ngừng cảm thán, sao mà môi em mềm hết sức, còn thoang thoảng mùi rượu vương lại nơi khóe môi, xinh đẹp đến vậy bảo sao mấy cậu con trai trong làng và cả làng bên mê như điếu đổ.

Cố gắng lấy lại sự tỉnh táo cho bản thân, em loạng choạng đứng dậy, trời tối rồi, ở ngoài này vừa lạnh vừa muỗi.

Lệ Sa uống không ít nhưng vẫn còn giữ được em trong tay, con Hạnh núp một góc nãy giờ cũng chạy đến đỡ cô ba nó, nãy giờ thập thò ngồi xa xa nhìn, nó thấy ánh mắt cô ba nhìn chị Lệ Sa sao mà đầy tình ý, chỉ xém chút nữa là sẽ như sóng cuộn thi nhau vỗ từng lớp vào bờ.

Khó khăn đặt em lên giường, Lệ Sa đắp cho em cái mền rồi quay sang con Hạnh.

"Hạnh ở lại coi Thái Anh, chị đi lấy thau nước rửa mình cho em ấy."

"Trời đất, để em đi, chứ để cô ba hiểu lầm em đày đọa chị là kiếp này coi như bỏ luôn á."

"Hong sao đâu... "

"Để em, để em, chị ngồi đây coi cô ba đi, mấy cái việc lặt vặt này để em."

Nói rồi nó chạy tuốt ra ngoài mà không để cho Lệ Sa từ chối, căn phòng rộng lớn của Thái Anh chỉ còn em và cô, lúc này Lệ Sa mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em, tay vén đi những lọn tóc lòa xòa, cô im lặng ngắm nhìn gương mặt có chút ửng hồng vì men rượu, tự dưng trong lòng trào lên cảm giác lo sợ.

Khoảng cách giữa em và cô sao mà xa quá, xa đến mức đang ngồi cạnh nhau vẫn cảm thấy vô cùng xa cách.

"Em đẹp thật đó Thái Anh... "

"..."

"Thương em thì tui cũng có... nhưng mà với thân phận nghèo hèn làm sao dám chọc đũa mâm son... "

"..."

"Không là gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em, được cùng em ngồi ở bến sông ăn ấu là tui vui lắm rồi... "

Lệ Sa dùng ngón cái quẹt đi giọt nước mắt chuẩn bị chảy xuống, cô nở nụ cười buồn bã.

"Tui hứa là tui sẽ cố gắng hết sức... dù không cưới được em về làm vợ đi chăng nữa thì tui cũng không oán, vì đó là toàn bộ những gì tui có thể làm rồi... "

Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng, Lệ Sa ngồi trên cái ghế nhìn em ngủ, nhìn đến hết đêm vẫn cảm thấy không đủ...

_______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro