Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở mình thức giấc với cái đầu đau như búa bổ, Thái Anh nhăn mặt xoa lấy hai bên thái dương, cổ họng em khô khốc đến mức đau rát, có lẽ do uống quá nhiều rượu vào buổi chiều hôm qua, nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt em dừng lại ở thân ảnh đang nằm gục trên bàn mà ngủ, môi khẽ nở lên nụ cười nhỏ. Nói Lệ Sa khờ đúng là không sai, nếu là người khác mà thấy Thái Anh say mèm như hôm qua dễ gì mà không trèo lên giường ngủ cùng, chỉ có mỗi Lệ Sa, dù có cùng thân phận con gái như nhau nhưng cô chưa bao giờ làm gì quá phận với em.

Ánh đèn le lói làm tầm mắt em có hơi mờ ảo, Thái Anh bước đến khẽ lay vai Lệ Sa, trời vẫn còn chưa sáng, giờ này chắc cũng chỉ tầm nửa đêm và nếu cứ tiếp tục để cô ngủ như thế này thì ngày mai hẳn là đau lưng dữ lắm.

"Lệ Sa, dậy, lên giường mà ngủ."

"Hưm... Thái Anh... "

"Lên giường ngủ đi, trời lạnh dữ lắm."

"Thôi, tui làm sao dám leo lên giường đắt tiền, quần áo tui cũ mèm."

Cô vừa dụi mắt mình cho vơi bớt cơn buồn ngủ vừa từ chối.

Thái Anh nghe thấy Lệ Sa tự ti thì lại chau mày, em nói được thì chính là phải được, đây là giường của em, cho ai nằm mà chẳng được, à không, chỉ có Lệ Sa thôi.

"Lên đó đi, đừng có cãi, cãi quài là tui quýnh dô cái trái cổ mới nhú của Lệ Sa đó."

Vô lý, quá sức là vô lý.

Bất mãn ì ạch lết cái thân lại giường em, Lệ Sa ngồi ở một bên mép, đầu tựa vào cái thành giường mà thiếp đi. Thái Anh đứng một bên nhìn mà lắc đầu chán nản, em tiến đến dùng một đẩy Lệ Sa nằm hẳn lên trên giường trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô.

"Thái Anh... làm gì vậy?"

"Chê mền gối của tui thúi hay sao mà không dám nằm?"

"Hong có, thơm muốn chết, thúi đâu mà thúi."

"Vậy nằm một bên đi, tui đi uống miếng nước, quay lại mà thấy nằm không đàng hoàng là ngày mai cô ba này qua cào cái chòi của Lệ Sa quăng xuống sông."

"Trời ơi... "

"Ổng mà ơi một cái là ai chết biết liền."

Em xoay người rời khỏi phòng, cổ họng khô khốc làm em khó chịu cực kỳ, tranh cãi với Lệ Sa càng làm em bực mình, người gì đâu mà vừa cứng đầu vừa khó ưa, không phải vì khuôn mặt xinh đẹp như một bức tranh của Lệ Sa thì Thái Anh đem cô ra mà đánh mắng cho hả dạ rồi.

Lệ Sa nằm im nhìn cửa phòng khép lại, đợi đến khi tiếng bước chân của em dần xa xa thì mới dám thở mạnh một hơi, cô úp mặt mình vào cái gối đắt tiền em nằm ngủ mỗi đêm, hít một hơi thật dài.

Thơm, thơm đến mê mẩn, mùi hương tóc em còn vương đầy trên gối làm Lệ Sa chỉ muốn giấu luôn nó mà mang về nhà, cô đi bán ấu mỗi ngày cũng tiếp xúc với kha khá người có tiền nhưng tuyệt nhiên không ai có được mùi hương thanh khiết như em, nó tựa như một bông hoa sen đang nở rộ đằm thắm khoe sắc hồng. Vô cùng thanh khiết, mát lành.

Nhìn lại bản thân mình, quần áo có vài mảnh chắp vá làm Lệ Sa tủi thân muốn khóc, thương em thì có thương đó, nhưng mà cô làm sao sánh kịp với mấy người công tử làng bên, vừa giàu vừa đẹp.

"Phận nghèo hèn chỉ nên đứng một bên làm bạn cùng người ta thôi... "

Cố nuốt ngược nước mắt vào bên trong, cô khẽ thở dài một hơi chán chường, thôi ra sao thì ra, cứ cố hết sức mình thôi chứ biết sao giờ. Tiếng cửa bật mở làm Lệ Sa giật mình, Thái Anh bước vào với cái váy ngủ bằng lụa bóng loáng, cô nhìn đến bả vai trắng nõn cùng cặp chân của em thì nuốt khan, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác. Khuya rồi mà còn muốn làm người ta nóng nực nữa.

"Nằm nới qua bên kia xíu coi."

"Tui kêu tui ngủ trên ghế được rồi mà không chịu."

"Trời lạnh mà còn muỗi nữa, có ai làm gì mấy người đâu mà mấy người sợ hả?"

"Chời chời, tui mà sợ hả? Lạp Lệ Sa này không sợ trời không sợ đất... "

"..."

"Chỉ sợ mỗi Thái Anh... "

"Giỏi."

Cô cười hì hì đắp cái mền cho em, tiện tay chỉnh lại cái gối nằm của bản thân, tánh ngộ lắm, phải nằm cao hơn người ngủ chung một cái đầu mới chịu.

Thái Anh hài lòng nhìn Lệ Sa, nói khờ khờ vậy thôi chứ nhanh nhạy lắm, chỉ cần em có chút gì thay đổi thì Lệ Sa đều biết hết, em không cần phải nói bất kì điều gì, tựa như chỉ cần nhìn vào mắt em thôi thì cô đều biết được tất cả.

Do Thái Anh xoay lưng về phía Lệ Sa vậy mà cô được dịp nhìn hết phần bả vai nõn nà, công nhận Thái Anh trắng ơi là trắng, trắng như bông bưởi vậy đó, bất chợt cô đưa tay mình lên nhìn ngắm.

Đen thui... ( Ê, cái này làm tui bùn nhe ;-; )

"Haiz... " Thở dài một hơi, thôi thì không so sánh sẽ không đau lòng. Nhiều khi đi cạnh em mà Lệ Sa cứ bị chị Trí Tú chọc ghẹo, gì mà nói nhìn cả hai như hắc bạch vô thường.

"Sao mà thở dài?" Em cất tiếng hỏi, lưng vẫn đưa về phía cô.

"Sao đâu... "

"Ngủ đi, ngày mơi đi chợ huyện chơi."

"Cha Thái Anh khi nào về?"

"Ngày mốt lận, yên tâm."

Lệ Sa cắn môi suy nghĩ gì đó, nếu lỡ mà để cha em thấy cô đi cạnh em thì lại cho người sang phá nhà cô, Lệ Sa thì không sao, chỉ tội chị Trân Ni, đã có không ít lần Lệ Sa vạ lây sang chị, cô cũng nhiều lần muốn nghỉ chơi với Thái Anh, không muốn dính líu đến dân nhà hội đồng giàu có nữa nhưng chỉ cần Thái Anh đến đứng trước mặt cô nở một nụ cười thì Lệ Sa lập tức xiêu lòng. Nói cô không có tiền đồ hay tương lai mù mịt đều đúng, chỉ cần là Thái Anh thì Lệ Sa đều có thể bỏ qua mọi thứ.

Gác tay lên cái trán, Lệ Sa lại nghĩ đến những lúc bị cha em hăm dọa, ông chỉ nói nếu cứ lại gần Thái Anh thêm thì ông sẽ đánh gãy chân cô.

"Tao không muốn con gái tao dính phải phèn chua, mày còn lên theo con gái tao, thì chẳng những tao đốt cái chòi rách đó mà còn đánh gãv dò màv."

Thử hỏi có đau không? Đau chứ... bị cha người mình thương khinh rẻ như thế thì làm sao mà không đau cho được.

Bên cạnh là Thái Anh không ngừng trở mình qua lại, tự dưng lại khó ngủ lạ thường, em hít một hơi rồi đánh liều lăn vào lòng Lệ Sa, rúc mặt vào lồng ngực cô, đây rồi, điều mà em hằng đêm nghĩ đến. Lệ Sa ban đầu bất ngờ đôi chút rồi cũng vòng tay ôm lấy em, dùng ngón tay trỏ xoa nhẹ đỉnh đầu Thái Anh giúp em thoải mái, uống nhiều rượu sẽ rất đau đầu.

"Thái Anh không ngủ được hả?"

"Ừm, trong người cứ khó chịu, mà trời thì lạnh nữa."

"Hay để tui đi đốt cái bếp lò... "

"Rồi ngộp thở chết hai đứa một lượt."

Em liếc Lệ Sa một cái, đã phòng kín mà thích đốt bếp lò, sang mai hai đứa cứng ngắc rồi bảo sao xui, tết đến xuân về tới nơi rồi mà Lệ Sa còn xúi bậy bạ.

Chợt nhớ ra gì đó, em ngước mặt nhìn cô, khoảng cách gần đến mức hai chóp mũi còn chạm nhẹ vào nhau, ngay lập tức mặt em liền ửng hồng.

"Ừm... tết nay tui may cho Lệ Sa một bộ bà ba mới hen?"

"Thôi... " Không cần suy nghĩ, Lệ Sa dứt khoát từ chối.

"Thôi gì mà thôi, dù sao đồ của Lệ Sa cũng rách gần hết... "

"Tui nói thôi là thôi, đừng làm tui thấy khó xử."

Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt em, nghèo thì nghèo nhưng Lệ Sa chưa bao giờ muốn nhận bất kỳ thứ gì từ ai, kể cả là Trí Tú hay Thái Nghiên cho cô còn không lấy huống hồ gì là Thái Anh, điều đó khiến cô cảm thấy như phải có tiền thì mới có tất cả.

"Nhìn vậy mà sĩ diện dữ trời."

"Người ta là không muốn làm mặt chẩm dầm thôi, chứ người ta mà nghiêm thì e là làm Thái Anh sợ đó."

Lệ Sa cười trừ khi thấy Thái Anh đang không ngừng vo lấy vạt áo cô, siết chặt vòng tay thêm một chút, Lệ Sa mang tất cả sự dịu dàng của mình mà ôm lấy em, điều mà đến cả mơ cô cũng không dám, hồi chiều còn được em hôn...

Người ta hay nói yêu nhau là cho nhau tất cả, nhìn lại bản thân một chút, là một đứa côi cút cha mẹ, Lệ Sa chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, còn em... em lại có tất cả mọi thứ, Thái Anh có rất nhiều sự lựa chọn xung quanh em nhưng Lệ Sa lại chỉ có một mình Thái Anh, mọi thứ tốt nhất mà cô có thể trao đi đều được gửi gắm cho Thái Anh, dù sau này không có kết quả thì Lệ Sa vẫn sẽ như vậy, vẫn yêu em như những ngày đầu mối tình này chớm nở.

Miệng đời lắm điều nhiều chuyện, nếu xóm giềng mà biết cô yêu em thì chắc chắn họ sẽ làm tổn hại đến danh dự của Thái Anh, bao năm qua Lệ Sa vốn cũng đã quen với sự giấu diếm, thêm hai chữ "cả đời" thì có làm sao? Kết quả vẫn sẽ như vậy...

"Ngủ đi Thái Anh... "

"Lệ Sa hát cho tui ngủ đi... "

"Thôi, tui hát dở lắm, mắc công nghe xong thức tới sáng."

"Đâu có, hát đi."

Cô hít một hơi thật dài rồi bắt đầu cất tiếng hát, hát cho nỗi lòng một kẻ nghèo hèn mà đòi chọc mâm son

"Anh thương tóc em bay bay... trong chiều chiều gợi bao nỗi nhớ... nhớ từng nụ cười ngây thơ... thắm duyên mơ... chiều nghiêng nắng đổ... về quê anh phù sa bát ngát... "

Thái Anh nằm trong lòng Lệ Sa mà lim dim đôi mắt, từng tiếng hát nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua tai em, êm ái như mọi sự dịu dàng của Lệ Sa đều đặt cho em.

"Tình mình dù ngăn cách sông... chớ đâu cách lòng... mỗi lần nhớ em sao nghẹn lòng... "

Chỉ là cách sông chứ không cách lòng, chữ tình đã tạc thì một dạ khắc ghi.

Lệ Sa ôm em dần chìm vào giấc ngủ, cô chỉ mong khoảnh khắc này sẽ được lưu giữ mãi mãi....

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro