Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sớm miền quê bình yên đến lạ, con đường nhỏ với hai hàng tre xanh rì đung đưa theo gió, đám con nít đang lùa trâu ra đồng ăn cỏ, tia nắng sớm cứ vậy mà đung đưa trên vai chúng nó, có đứa trên tay còn cầm theo cái muỗng dừa đựng cơm nguội cho buổi trưa, người lớn thì tất bật hơn, họ vác trên vai cái dao, cái cuốc từng bước chân hối hả ra ngoài ruộng tranh thủ nhổ cỏ.

Thái Anh đi phía trước, Lệ Sa lẽo đẽo phía sau cách em một đoạn xa xa, ánh mắt cô lo lắng cứ liếc nhìn xung quanh xem có ai để ý đến họ hay không, lỡ chuyện này mà đến tay ông hội đồng thì chết, chỉ có Thái Anh vẫn ung dung, em chắp tay sau lưng hiên ngang sải bước.

"Đi lẹ coi, có phải vác thúng ấu đâu mà lề mề."

"Từ từ."

"Chậm chạp là nắng gắt hơn ráng chịu, đã đen rồi giờ muốn đen hơn hay sao?"

"Sao lại chê người ta đen... "

Lệ Sa bất mãn dậm chân mình, trong lòng đầy uất ức, có phải cô muốn đen đâu, da cô đen nhưng lòng cô trắng mà.

"Rồi xin lỗi được chưa?"

"Xin lỗi mà được chưa... "

"Đi lẹ giùm cái, người nghỉ họp chợ là tui cũng nghỉ chơi với Lệ Sa."

"Á... lỗ mũi ăn trầu bây giờ... đừng có kéo... "

Miệng nói đừng nhưng lòng thì tuyệt nhiên vui vẻ, bàn tay em đang nắm lấy tay cô, ấm áp hơn cả những tia nắng đang nhảy nhót trên những tán cây, dọc bên mé sông có mấy cây bông điên điển nở muộn vàng ươm, Lệ Sa âm thầm đánh giá, lát nữa về sẽ ghé lại hái làm gỏi cho Thái Anh ăn, điên điển nghịch mùa ăn là nhức nách, vì gần tết làm gì có điên điển mà ăn.

Phiên chợ sớm tấp nập người qua lại, Lệ Sa mỉm cười siết chặt tay em khi thấy Thái Anh có phần sợ sệt, cô hiểu được tiểu thư khuê cát như em thì ít khi ra mấy chỗ hôi tanh mùi cá mắm này, mấy thím mấy cô với giọng nói lanh lảnh mời gọi khách mua đồ vừa gặp Lệ Sa đã hí hửng đứng lên ngoắc cô. Thím hai đang đập hai con cá rô đồng bự chảng làm Thái Anh sợ hãi, em rụt cổ mình nấp sau Lệ Sa, khi ở nhà làm sao ông hội đồng cho con mình thấy mấy cảnh này, giờ em mơi ngọ ra, thì ra mon ca kho tộ mà em thích ăn lại tàn nhẫn như vậy.

"Lệ Sa, lại đây, thím cho bó bông súng về nấu canh chua nè con."

"Thôi thím ơi, để dành bán đi thím." -Cô xua tay từ chối.

"Bây không lấy là thím giận bây, bình thường bây bán ấu còn cho thím thêm, giờ bây không lấy mấy cái này thì thím nghỉ mua ấu."

Lệ Sa cười trừ nhìn thím hai, người sao mà hào sảng quá, vừa bán vừa cho, có bữa thì cho cô con cá, con gà, hôm thì rau này rau nọ, sản vật ở mảnh đất phương Nam được ông trời ưu ái, chỉ cần chịu cực chịu khó thì cũng không phải chịu đói, con người phương Nam thì dễ thương khỏi phải bàn.

"Ai sau lưng bây đó?" Thím đưa cho Lệ Sa hai bó bông súng thì cũng để ý đến Thái Anh.

"Dạ nè."

Nhích người để Thái Anh lộ ra phía sau, sắc mặt thím hai liền trở nên không vui, nụ cười trên môi vụt tắt làm Thái Anh thắc mắc, nếu không lầm thì em là lần đầu gặp thím.

"Ra là con gái của lão Phác."

"Kìa thím... "

"Bây coi sao thì coi, chứ để mà ổng lại đánh... "

"Dạ cảm ơn thím, con đi nghen."

Lệ Sa cắt ngang lời thím hai rồi nắm tay em chạy đi, bà chắt lưỡi nhìn theo bóng dáng cả hai làm bà ba ngồi kế bên tò mò, bà khều tay thím hai hỏi nhỏ.

"Sao nhìn con Lệ Sa nó sợ quá vậy?"

"Chắc Lệ Sa không muốn con của lão Phác biết cha nó đánh Lệ Sa."

"Gì ghê dữ vậy?"

"Ừ, bữa đánh muốn lọi cái dò con nhỏ, may mà có người can ngăn, nhìn giận lắm mà có dám làm gì đâu, không khéo lão ta lại tăng tiền đất thì chết."

"Ác quá... " Bà ba chắt lưỡi lắc đầu.

Lệ Sa kéo Thái Anh chạy một hơi ra tận đầu ngõ chợ, trên tay vẫn là hai bó bông súng, cô xoay người nhìn em, Thái Anh im lặng nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ làm Lệ Sa giật thót, thà là Thái Anh lên tiếng hỏi chứ mà im im như vầy thì chỉ có nước Lệ Sa tự đào mồ chôn bản thân cho lẹ, vuốt vuốt vai em để lấy lòng, trên môi là nụ cười giả lả.

"Thái Anh nay muốn ăn món gì? Tui nấu cho ăn... "

"Cha tui lại đánh Lệ Sa nữa hả?"

"Đâu có."

"Đừng có gạt tui..."

"Mèn ơi, tui nào có gạt gì Thái Anh, thôi đi dề ha? Tui nấu cơm cho Thái Anh ăn nè."

Một tay vẫn cầm mấy bó bông súng, tay còn lại cô ôm em vào lòng mà vỗ về, người gì đâu mà nhõng nhẽo hết biết.

Bước chân cả hai vừa quay đi, hình ảnh trước mắt làm Lệ Sa hoảng loạn, cô vội vã buông tay khỏi vai em, luống cuống đến mức làm rơi mọi thứ đang cầm trên tay, phía trước là ông hội đồng đang chắp tay sau lưng nhìn cô chằm chằm. Thái Anh thấy cha mình cũng nhất thời không biết nên làm thế nào, em cắn môi nhìn chị hai đang đứng cạnh bên, ra hiệu mau dắt cha mình đi, chỉ sợ nếu để ông đứng nhìn cả hai như vậy thì ông sẽ đánh chết Lệ Sa.

"Tao đã nói với mày sao hả con kia? Mày lại gần con tao là tao đánh gãy cặp dò mày, xem ra mày không sợ thật."

"Cha... là con rủ Lệ Sa đi, cha đừng có đánh chị ấy."

Thái Anh nhăn mày nhìn ông, Lệ Sa không hề làm gì không phải phép, càng không phật lòng ông, tại sao lại cứ thù hằn như thể có thù từ lâu?

"Con đừng có chơi với đồ nghèo nàn này nữa, lo về học hành rồi sang Tây."

"Con không đi, Việt Nam rất tốt, sang Tây sang ơ cũng có thành Tây được đâu."

"Giờ con cãi cả cha hả Thái Anh?"

"Đó là nhận thức của con, con cũng không muốn xa gia đình... "

"Và cả Lệ Sa nữa... "

"Đi về, con còn ở đây nữa là cha đánh chết nó, thứ nghèo mạt rệp đã vậy còn không cha không mẹ, thứ mồ côi."

Thái Anh trợn mắt nhìn cha mình làm ông hội đồng bất ngờ, hơn cả thế, em đẩy ông ra xa Lệ Sa khi ông đang định tát cô, dang hai tay chắn trước mặt ông, em mang Lệ Sa ra phía sau lưng mà che chở, đây là tất cả những gì em có thể làm cho cô.

"Cha đừng nói Lệ Sa như vậy, là con kéo chị ấy đi cùng con, Lệ Sa không có lỗi."

"Con... "

Mỹ Anh thấy tình hình ngày càng căng thẳng thì vội lên tiếng can ngăn, sợ Thái Anh làm liều sẽ chọc cha giận thêm.

"Có gì về nhà rồi nói, giữa đường giữa xá, Thái Anh lên xe đi em."

Thấy em cứ đứng như trời trồng, chị vội kéo em cùng cha mình lên xe rồi mới quay lại vỗ vai Lệ Sa, Mỹ Anh quý đứa nhỏ này lắm, ngoan ngoãn, hiền lành, nhưng cha chị rất ghét người nghèo, Lệ Sa không có tội gì cả, chỉ là do cái nghèo nên mới bị coi thường.

"Cha chị giận nên mới nói vậy, em đừng để bụng nha... "

"Da... em cũng không dám trách... "

Mỹ Anh vuốt mái tóc cháy nắng của cô lần nữa rồi bước lên xe, Lệ Sa vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe sang trọng chở Thái Anh của cô đi mất, nở nụ cười buồn bã, hai hàng nước mắt chảy dài, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, đôi chim nhỏ đang cùng nhau bay về tổ làm Lệ Sa chạnh lòng, thật tự do làm sao...

Nhặt lại bó bông súng rớt dưới đất, cô lau đi nước mắt rồi phủi bớt bụi bám, xoay người hướng đi ngược lại, đôi chân vô lực lê từng bước nặng nề về nhà mình, Trân Ni đang ngồi ngoài cửa lặt mớ rau muống đồng làm dưa chua cho kịp mấy ngày tết đến, thấy Lệ Sa thất thần cũng trở nên lo lắng, chị còn không kịp xỏ đôi dép, cứ vậy chân đất mà đi đến chỗ cô.

"Sao đó Lệ Sa?"

"Dạ... có sao đâu chị."

"Nhìn em nhợt nhạt quá, bệnh hả?"

"Dạ không, em hơi mệt thôi, thím hai cho mấy bó bông súng, chiều em đi móc mớ cua rồi đem về nấu canh chua... "

"Em lại gặp cha của Thái Anh đúng không?"

Trân Ni quan sát nét mặt gượng gạo của Lệ Sa thì cũng đã dám khẳng định suy nghĩ của bản thân là đúng.

"Vậy thì phải rồi."

Chị thở dài một hơi, cầm lấy bông súng đi vào nhà, về vấn đề này thì Trân Ni không thể khuyên cũng như giúp đỡ gì được, thân phận nghèo hèn quá thì làm sao mà giúp, chỉ trách số phận Lạp Lệ Sa nghèo hèn lại mơ đến Phác Thái Anh quyền quý làm chi.

"Chị ơi... "

"Sao?"

"Hay là em bỏ xứ đi lập nghiệp..."

"Em vẫn chưa bỏ cái suy nghĩ đó sao?"

Trân Ni giận dữ nhìn Lệ Sa làm cô sợ hãi, trên đời một là Thái Anh, hai là Trân Ni mới có thể khiến Lệ Sa ngoan ngoãn.

"Dù cho có chết, thì em cũng phải chết ở quê hương."

Bỏ lại câu nói dứt khoát, chị ôm rổ rau muống vào nhà, Lệ Sa nhìn theo dáng lưng Trân Ni mà thở dài một hơi, xứ này nghèo nàn, dù cho có bán ấu cả đời cũng không thể giàu lên, mà không giàu thì bị khinh, ở xã hội này chỉ khi có đồng tiền trong tay thì mới có tiếng nói, còn không thì cũng chỉ như con gà con chó.

Bước xuống cái võng dưới mé sông, Lệ Sa nằm đó gác tay lên trán suy tư gì đó, tiếng hò câu cải lương bên bờ sông bên kia của chị Thái Nghiên càng làm Lệ Sa thêm sầu não ruột...

"Hò... ơi... thân nhà nông ruộng đồng khuya sớm... mưa nắng đêm ngày mặt nám tay chai...phận nghèo nào dám nghĩ đến ai... chữ duyên chữ nợ... hò... ơi...chữ duyên chữ nợ... .biết ngày nào nên... "

_______________

:)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro