Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tết nhất mà nhà cũng không yên ổn, bây mà chạy đi tìm con Lệ Sa đó nữa là cha đánh chết nó."

"Cha không thấy mình vô lý hả cha? Lệ Sa có làm gì cha chưa? Chị ấy còn không biết bản thân đã làm gì cho cha ghét cay ghét đắng như vậy... "

"Sinh ra mồ côi, nghèo nàn đã là cái tội rồi."

Thái Anh tức giận ném mạnh cái ly trà mà con Hạnh vừa đưa cho mình vào một góc nhà làm nó vỡ tan tành, ánh mắt em tràn đầy sự thất vọng nhìn cha mình. Chỉ vì cô nghèo mà cha em hết lần này đến lần khác ngăn cấm em ở cạnh Lệ Sa, còn đánh đập cô, trước mặt em mà ông đã đối xử với cô như vậy thì sau lưng em còn xảy ra chuyện gì nữa? Thái Anh thật sự không dám nghĩ...

Ông hội đồng nhìn con gái mình trân trân rồi lại nhìn đến những mảnh vỡ của ly trà em vừa ném đi ban nãy, bàn tay giơ lên không trung.

Chát

Gương mặt em nghiêng hẳn sang một bên, gò má bắt đầu đỏ ửng. Mỹ Anh đứng một bên vội vã ôm lấy cha mình, lớn tiếng gọi con Hạnh.

"Con mau đưa cô ba vào trong buồng đi, ở đây để cô hai nói chuyện với ông."

"Dạ cô hai."

"Bây buông cha ra, hôm nay không dạy dỗ nó thì nó đổ hư ra ai dạy được? Trước mặt cha nó mà nó dám ném cái ly như vậy hả?"

Ông hội đồng sấn tới chuẩn bị giáng cho em thêm một bạt tay thì nghe được tiếng cười nho nhỏ của Thái Anh phát ra. Tiếng cười làm mọi người đều dừng mọi hành động, khó hiểu nhìn em.

"Cha có dạy con ngày nào sao hả cha?"

"Chính vì vậy bây mới trở nên như thế này đây, nhìn coi? Riết rồi bây còn không xem lời nói của thằng cha này ra gì nữa mà?"

"Cha nhớ lại đi cha... từ ngày mẹ bỏ đi... cha chỉ biết lao đầu làm ăn... cha không hề... để ý đến tụi con... "

"..."

"Lệ Sa là người ở bên con lúc con tủi thân, lúc con muốn nhảy sông tự tử cũng là chị ấy cứu con... sao cha không đi cảm ơn người ta đã cứu con gái cha?"

"Thái Anh...

"Đừng..."

Em lùi lại vài bước tránh khỏi vòng tay con Hạnh, ngay lúc này em chỉ muốn bên cạnh Lệ Sa.

"Lúc con cần nhất tình thương thì cha đã không thể cho con... lúc con cần lắm những lời khuyên nhủ thì cha cũng không thể cho con... "

"Cha cũng là đi kiếm tiền về..."

"Con không cần tiền... con cần cha... nếu cha đã không thể cho con thứ con cần, thì xin cha đừng quan tâm đến việc con chơi cùng ai nữa, chỉ có Lệ Sa mới cho con được thứ con cần."

Em chạy vào phòng mình rồi đóng sầm cửa lại, bó gối gục mặt mà nức nở, bản thân em thiếu thốn tình thương từ gia đình những ngày còn ngây dại, thật may khi có Lệ Sa bên cạnh cùng em lớn lên, cùng em làm mọi thứ em muốn, cô cho em biết những thứ mà Thái Anh chưa bao nghĩ đến rằng em sẽ có thể làm được, nếu thật sự phải rời xa Lệ Sa thì em sẽ phải làm sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc không có Lệ Sa bên cạnh tự dưng Thái Anh lại thấy cuộc đời sao mông lung quá...

***

"Chiều rồi mà còn thơ thẩn quá vậy? Hông tranh thủ đi hái ấu mai bán hả em?"

Trí Tú choàng tay qua cổ Lệ Sa cười cười, ánh mắt ngó nghiêng tìm kiếm gì đó làm cô bất mãn, gỡ tay chị ra khỏi cổ mình, cô huých nhẹ vào bụng Trí Tú làm chị nhăn mày.

"Chị qua tìm chị Trân Ni phải không? Ở đó mà bày đặt hỏi thăm em."

"Thì... tìm Trân Ni, nhưng mà thấy em ngồi chán đời quá nên mới hỏi thăm, rồi Trân Ni đang ở đâu vậy? Nhìn quài hỏng thấy."

"Ở trỏng á, lần sau khỏi quan tâm em đâu."

"Thôi mà, chị em cả, ha Lệ Sa ha?"

"Hông nha, chê á nha."

Trí Tú sượng trân đập lên bả vai cô một cái rồi chạy đi tìm Trân Ni, chị không biết tại sao lại có người nhạt nhẽo như Lệ Sa tồn tại.

Nhìn theo bóng dáng Trí Tú dần khuất sau cánh cửa nhà cô lại thở dài thườn thượt, mang theo cái thúng bên nách hướng bước chân đi ra ruộng ấu. Ánh nắng chiều tà dần buông trên mái đầu cháy nắng của Lệ Sa, mấy con cò đang bắt cá khi thấy có người liền sải đôi cánh trắng muốt bay đi, cô nhìn theo mà lòng buồn rười rượi, nhìn tụi nó tự do làm sao, không bị gò bó, chèn ép, không bị cái nợ cái nghèo đeo bám, không phải vì tình cảm tâm tư mà nặng lòng suy nghĩ.

Nhúng mình vào làn nước mát, Lệ Sa ngụp lặn như con cá lìm kìm trôi nổi, thoáng chốc thúng ấu cũng đầy, trời bắt đầu tối đi, tiếng ếch nhái kêu vang làm cô rợn người.

"Nghe thấy sợ ghê á trời."

"Hù."

"Áaa... ông bà cha má tổ tiên độ con... "

"Ai mà độ nổi Lệ Sa, chỉ có Thái Anh này thôi."

"Đứng tim chết có ngày."

Lệ Sa vuốt ngực mình hít thở mấy hơi, may mà không dựt cùi chỏ, chứ mà dựt xong mà bảo đảm đầu cắm xuống sình liền

Con Hạnh đứng đằng sau ló đầu nhìn rồi cười tủm tỉm, đôi chim sẻ lại mổ nhau nữa rồi. Ông hội đồng luôn căn dặn nó phải trông chừng cô ba, không cho cô ba chơi với chị Lệ Sa mà con Hạnh chẳng những không ngăn mà ngược lại còn tạo cơ hội, mấy lần nó nói dối cho Thái Anh sau khi em đi chơi với Lệ Sa về thành thử ra được Thái Anh ưng dữ lắm.

Nhác thấy trời sắp tối rồi Lệ Sa liền nắm tay em, tay còn lại bưng thúng ấu. Thái Anh thấy vậy liền nhíu mày.

"Bỏ xuống."

"Hả?"

Lệ Sa khó hiểu bỏ tay em ra, lặng lẽ đưa tay mình lên mũi ngửi ngửi, không lẽ em chê tay cô hôi tanh mùi sình sao?

Thái Anh bực mình chỉ vào thúng ấu, lớn tiếng nhắc cô.

"Bỏ cái đó xuống chứ không phải tay tui."

Lúc này Lệ Sa mới vỡ lẽ, cô vội vã đặt thúng ấu bên nách xuống, miệng cũng không quên căn nhằn.

"Người ta hái cực lắm đó, bỏ lại mất hết."

"Kêu bỏ xuống thì bỏ đi."

Dứt lời, Thái Anh liền quay sang nhìn con Hạnh làm nó tròn mắt nhìn lại em, ngón tay tự động run run chỉ vào bản thân mình, trong lòng thầm khấn vái sao cho suy nghĩ của nó là sai. Nhưng nụ cười ngọt ngào của Thái Anh làm nó chết đứng, khóc không được mà cười cũng không nổi.

"Hạnh bưng đi."

"..."

"Trời ơi, nặng lắm, để tui bưng được rồi, cái này nặng... "

Lệ Sa lên tiếng can ngăn nhưng chưa dắt câu đã bị Thái Anh nắm tay lôi đi, để lại con Hạnh với thúng ấu đầy ắp, nó khom lưng đội cái thúng lên đầu, lòng đau như cắt mà bước theo cô ba nhà nó, quá đáng, thật sự rất quá đáng, nó đã bao che cho cô ba bao nhiêu lần cô trốn ông đi chơi với Lệ Sa rồi mà cô ba còn ghim nó cái vụ nó lỡ tay nhấn chìm cái xuồng của cô.

Tuy được em nắm tay nhưng Lệ Sa lại liên tục ngoái lại nhìn phía đằng sau, phòng khi con Hạnh nổi khùng đổ bỏ luôn thúng ấu mưu sinh của cô, khi không tự dưng em lại xuất hiện ở giữa đồng không mông quạnh này làm Lệ Sa sợ muốn xỉu, cô không sợ ma, nhưng đó là Lệ Sa của lúc trước, từ ngày có Thái Anh thì mả cỏ cũng phải xếp sau em. Nói Lệ Sa không sợ Thái Anh thì trời sập chắc luôn.

"ổn không Hạnh?"

"Dạ ổn... em ổn... rất ổn... "

"..."

"Vậy bưng về nhà cho Lệ Sa đi rồi quay lại đây."

"Dì dậy chờiiii... "

"Đi hay không?"

"Thì con đi nèeee."

"Lần sau mà còn làm tao lật xuồng là tao đục dô mỏ mày nha Hạnh."

"Chuyện xui rủi chắc con muốn cô ơi."

Nó bĩu môi rồi chạy đi mất dép, bỏ lại Thái Anh cùng Lệ Sa ngồi ở cái bến sông cả hai thường ngồi ngắm hoàng hôn, dòng nước cứ lặng lẽ trôi êm đềm, từng khóm lục bình lững lờ nương theo dòng nước mà đi về những miền đất khác, thuyền ghe chạy ầm ầm, chắc là đang đi về hướng cửa ngõ sông nước. Đầu em nhẹ nhàng tựa lên bờ vai áo bạc màu của Lệ Sa, nhắm nhẹ đôi mắt hưởng thụ từng cơn gió mát rượi thổi qua kẽ tóc, cảm giác bình yên này mới chính là thứ em cần, còn tiền bạc mà cha em mang cho em cũng chỉ như cỏ rác, nhận cũng chẳng thấy vui vẻ.

Chần chừ mãi Lệ Sa mới dám đưa tay mình vuốt mái tóc em, ta nói mềm mượt gì đâu.

"Lệ Sa... "

"Sao đó?"

"Lệ Sa không thể bán ấu cả đời được... "

"Vậy chứ vác lúa có nổi đâu?"

"..."

"Aaa... đừng có cắn... đau quá à."

"Cho chết."

Cô mếu máo ôm lấy cánh tay mình mà xoa, người gì đâu hỏ xíu là cắn, hở xíu là đánh người, kiểu này sao mà ai dám lấy về làm vợ.

"Lệ Sa có muốn lập nghiệp không?"

"Có."

"Vậy tui... "

"Nhưng tui muốn tự mình lập nghiệp... "

"Thái Anh mà giúp đỡ là tui giận đó, để tui tự thân làm lụm, hơi lâu, nhưng sẽ được... "

"Nếu em không đợi được thì sao?"

Lệ Sa nghe đến đấy liền nhìn em bằng ánh mắt lo lắng, không phải là cha em lại muốn gả em đi nữa chứ?

"Yên tâm, cha em không có người mai mối."

"Vậy sao... "

"Em sẽ đợi Lệ Sa."

"Hứa đi."

"Em hứa... "

Dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ thẫm, Phác Thái Anh cứ vậy tựa đầu vào vai Lạp Lệ Sa mà ngắm nhìn sông nước, lời hứa nói ra có đất trời minh chứng.

Gặp nhau không phải quên nhau Gặp nhau là đặng bên nhau cả đời...


_______________

:) Hứa cho nhiều vô rồi thất hứa một thể luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro