Chương 4: Nhập cốt tương tư tri bất tri?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tương tư tậm xương quân có biết không?

Mắt thấy mùa xuân đã sắp qua, thời tiết dần nóng bức lên, hai tỷ muội trong phủ vẫn chưa chịu lên đường, cũng mặc kệ Lạp Lệ Sa thúc giục, còn dùng hết biện pháp lôi kéo nàng.

Lần này kéo liền kéo dài đến mấy tháng, thẳng đến mùa hè, vết thương trên người Phác Thái Anh đã khôi phục hoàn toàn, ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không thấy.

Thẳng đến Đông Kinh truyền đến tin, tin tức lan truyền khắp thiên hạ. Trận chiến Tống Liêu Quan gia thân chinh đã đại thắng, hai bên ký hoà ước, ký kết hoà ước huynh đệ, Tống vi huynh, Liêu vi đệ, Liêu rút binh, trả lại Doanh Châu, Mạc Châu cùng các thành trì lân cận.

"Thắng, thắng." Vương Kế Anh hưng phấn đi vào hậu viện báo tin vui. "Công... Tiểu nương tử thắng rồi, Quan gia thắng, Đại Tống thắng."

Phác Thái Anh liễm mi, nàng biết Vương Kế Anh đang nói đến chiến tranh, nhưng lại có gì đáng mừng.

"Lần này chiến thắng, Phó sử Tào Sùng Nghi đã soạn ra hoà ước ký kết với Khiết Đan, ước định hai nước Tống Liêu lấy Bạch Câu Hà làm ranh giới lui binh, cũng ký kết hoà ước huynh đệ giữa hai nước, trả lại Doanh Châu, Mạc Châu."

Trong lòng biết rõ, Phác Thái Anh vẫn đề ra nghi vấn: "Yên Vân mười sáu châu đâu?"

Vương Kế Anh nghẹn họng, vui mừng tan đi hơn phân nửa, nhỏ giọng nói: "Yên Vân mười sáu châu không thể thu hồi."

"Không chỉ Yên Vân mười sáu châu không thể thu hồi, mà hằng năm còn phải nộp thuế ruộng cho nước thua trận, đây là đạo lý gì!" Giọng nói tràn ngập tức giận của Lạp Lệ Sa truyền tới.

"Chân nhân cũng quan tâm đến triều chính sao." Phác Thái Anh cười thầm.

"Lệ Sa chỉ là vô tâm với quyền thế, không có nghĩa là không quan tâm đến quốc gia." Nàng đoán được lần này thiên tử tự mình ngự giá thân chinh ủng hộ sĩ khí, lại thêm thiết kỵ của người Khiết Đan sắp đạp đến Trung Nguyên, con dân Đại Tống ái quốc, sao có thể không thể giành chiến thắng.

Nhưng lại không ngờ Quan gia yếu đuối đến vậy.

"Chân nhân cũng là người đọc binh thư, một thân tài hoa lại không dấn thân vào triều đình, cái gọi là yêu nước, chẳng lẽ chỉ là ở đây chửi trời mắng đất thôi sao?"

"Ta..." Nàng nói không lại Phác Thái Anh, lời này rất có đạo lý, vì thế không còn gì để nói, chỉ đành phải trừng mắt đứng yên.

Lạp Lệ Sa cơ hồ chưa bao giờ chủ động đến tìm nàng, lần này tìm đến hẳn là vì nghe tin chiến thắng, Đông Kinh an toàn nàng muốn vội vã đến Đông Kinh.

Lạp Lệ Sa đi thẳng vào vấn đề: "Chiến sự đã bình, vết thương của thí chủ cũng đã lành, bần đạo muốn đến Đông Kinh trước."

Tên đầu gỗ này tựa hồ không quá giống đời trước, đời trước nàng vẫn luôn dính bên người mình, ngay cả cuộc hẹn ở Đông Kinh cũng mượn cớ từ chối, nhưng hiện giờ vừa nhìn thấy mình liền chạy trốn biệt tăm.

Sống lại một đời, chẳng lẽ nàng đã đổi lại thứ gì đó, Lạp Nhược Quân của nàng, A Sa của nàng cũng đã thay đổi sao?

"Chân nhân cũng không đi thi, gấp như vậy để làm chi." Vương Kế Anh ở bên chậm rãi nói.

"Đúng vậy sư huynh, chẳng lẽ huynh không muốn cùng Chí Trùng trở về sao?" Phác Tĩnh Xu chớp mắt oán trách.

Đối với Triệu Chí Trùng, Lạp Lệ Sa ngược lại ôn hoà nói: "Đương nhiên không phải, thứ nhất là đã hẹn với bằng hữu chỉ sợ thất tín, thứ hai là tính thời gian lúc này sư tỷ cũng đã tới Đông Kinh, hai người chúng ta đã nhiều năm không gặp..." Thật là tưởng niệm bốn chữ này nàng ngậm trong miệng không nói ra.

Nhưng nàng như vậy, cũng đã lộ ra hết sức rõ ràng.

Lạp Lệ Sa không biết một câu sau cùng của mình đã chạm đến nghịch lân của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh giống như đời trước không thích Tiền Hi Vân, là bởi vì Tiền Hi Vân cũng không phải người tốt lành gì.

Tiền Hi Vân ái mộ tài hoa cùng dung mạo Lạp Lệ Sa, sau lại càng bởi vì Lạp Lệ Sa ân khoa đề danh được thiên tử sủng ái liền tìm mọi cách ăn vạ, Phác Thái Anh biết Tiền Hi Vân là muốn cái gì.

Đại Tống nữ tử địa vị thấp, mặc dù Phác Thái Anh thân là công chúa cũng phải tuân thủ nữ tắc, xuất giá tòng phu.

Ngược lại Tam cương ngũ thường lại đem địa vị nam nhân nâng lên cực cao, đặc biệt là quan lại trong triều đình, nhà ai mà không sủng thϊếp thông phòng thành đàn.

Mà Tiền thị, rất có tâm cơ, nghĩ vậy, Phác Thái Anh âm thầm thở ra, cũng may Nhị sư tỷ Tiền thị này không biết thân phận nữ nhi của Lạp Lệ Sa. Vì phòng ngừa chuyện sau này, Phác Thái Anh nghĩ thầm, vẫn là nên cẩn thận đối phó với Tiền thị mới được.

Còn có tên Lạp Lệ Sa chiêu hoa ghẹo nguyệt này nữa, nàng cũng phải xem kỹ.

Lạp Lệ Sa khăng khăng phải đi, Phác Thái Anh biết lúc này kéo không nổi nữa, liền thuận theo, chuẩn bị lên đường.

Nghĩ đến lời Lạp Lệ Sa vừa nói, nàng giận trong lòng, không chỉ có người bên cạnh ngày đêm thương nhớ nàng, mà ngay cả hai vị sư tỷ bên cạnh Lạp Lệ Sa cũng... Phác Thái Anh mắt lạnh nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Ta chính là Lý Thuần Phong của Đại Tống, bao nhiêu hoa cỏ đến cũng đấu không lại ta."

"A tỷ... Tỷ đang nói gì đó, cái gì gió to đông phong? Thu dọn xong rồi, có thể gọi sư huynh cùng đi rồi."

"Từ từ!" Phác Thái Anh gọi Tam muội lại.

"Hửm?" Phác Tĩnh Xu quay đầu lại.

"Muội đã nói với nàng tên cùng thân phận của chúng ta chưa?"

Phác Tĩnh Xu: "Không có, sư huynh trước giờ không thích qua lại với người trong đại nội."

Phác Thái Anh nhíu mày, cái này nàng biết. "Như vậy sao?" Trong lòng lại cười thầm, nhưng vài tên bạn tốt của nàng cùng với lão sư đều là người của đại nội, sau này nàng cũng phải giúp mình múc nước rửa chân... cũng coi như là trực tiếp vào đại nội.

"A tỷ... Tỷ làm sao vậy, sao lại đỏ mặt?"

Phác Thái Anh lạnh mặt, lãnh đạm nói: "Tỷ sẽ nói với quan thị vệ, không ai được phép đề cập đến thân phận của chúng ta."

Phác Tĩnh Xu đồng ý, nàng vốn cũng không muốn nói ra thân phận của mình, chỉ sợ Lạp Lệ Sa hiềm khích. Phác Thái Anh cũng không muốn sớm nói cho Lạp Lệ Sa thân phận của mình, lấy tính tình Lạp Lệ Sa, biết chuyện rồi còn không đối với nàng quy quy củ củ, nói chuyện cũng cách nàng một trượng.

Đại nội thị vệ Trương Khánh lần này giả trang đi theo, từ khi công chúa bị thương hắn vẫn luôn tự trách, mấy tháng liền đều ngủ không ngon. Nhưng hắn không biết đây là công chúa cố tình, còn bôn ba giữa các hiệu thuốc trong lúc công chúa bị thương. Phác Thái Anh rất tín nhiệm hắn, hắn cũng không phụ lòng tín nhiệm của nàng. Đời trước Đinh Thiệu Văn cầm tù nàng, Trương Khánh dẫn toàn bộ thị vệ ở phủ Huệ quốc công chúa tới cứu, cuối cùng thất bại bị liên lụy.

"Trương Khánh, ngươi đem phong thư này giao cho khoái mã đưa đến Hứa Quốc công phủ ở Đông Kinh."

Trương Khánh nhìn thoáng qua, không nhiều lời, nhận lấy thư từ tay công chúa liền ôm quyền xoay người đi.

Lạp Lệ Sa dắt ngựa ra, một người một ngựa một bao hành lý, trong bao ngoại trừ quần áo chỉ có sách, tiêu dao tự tại. Lại thấy bên ngoài phủ lớn lớn bé bé mấy chiếc xe ngựa, cùng với một đám tùy tùng.

Lạp Lệ Sa gãi má nhìn, vài thị nữ bên người Phác Thái Anh thi thoảng liếc nhìn qua.

Trên đường từ Bộc Châu đến Đông Kinh phải đi qua Đường Châu. Nhưng Phác Thái Anh tựa hồ cũng không muốn quá nhanh trở về Đông Kinh, khó được một lần vì tránh chiến tranh mà ra đại nội.

Nàng biết, trở về Đông Kinh nàng sẽ không còn được tự do như vậy, trở về Đông Kinh A Sa của nàng liền phải đi gặp người phụ nữ đáng ghét kia, trước đó, nàng phải nắm chặt lấy A Sa.

Nhưng A Sa của nàng, đời này làm sao vậy, cố tình làm như có khúc mắc với nàng.

"Chân nhân nhìn chúng ta như vậy là ý gì?"

Lạp Lệ Sa quay đầu, trúc trắc rời đi. Nàng chỉ đơn giản là nhìn bọn họ, người nhiều, hành lý nhiều, nghĩ vậy cô gái này cùng sư muội ở trong kinh cũng là gia đình quyền quý, ở chung mấy tháng, nàng còn chưa biết được tên người ta.

Mặt trời sáng mùa hạ so với buổi trưa mát mẻ hơn nhiều, nhưng cũng cực kỳ nóng. Giang Nam nhiều mưa, thời tiết nóng ẩm, Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa đi bên cạnh các nàng.

Bên trong xe ngựa có gió từ ngoài thổi vào ngược lại vô cùng mát mẻ. Phác Thái Anh tựa vào cửa sổ xe bên phải, từ cửa sổ nhìn ra liền thấy được thân ảnh Lạp Lệ Sa. Nàng nhìn sườn mặt nàng không sót gì.

May mà Lạp Lệ Sa là một đạo sĩ, mới có thể đi gần các nàng như vậy. Nếu là nam nhân khác, bên trong xe là tiểu nương tử chờ gả nhất định là muốn tị hiềm.

"A tỷ lâu nay không phải không thích ngồi bên sườn sao?"

Phác Thái Anh ngồi xe ngựa luôn luôn ngồi chính giữa, ở chung mấy ngày nay Phác Tĩnh Xu xem như hiểu được một ít tính tình của nàng. Không tính quái dị, cũng không tính quá thanh cao, chỉ là làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng thành thục thâm trầm.

"Hôm nay trời trong gió mát, cây bên đường xanh tươi, cảnh sắc thật tốt, đột nhiên có hứng thú thôi."

Phác Tĩnh Xu nhoẻn miệng cười: "Cũng không biết, hứng thú của A tỷ là từ nơi nào tới!"

Phác Thái Anh quay người qua, thật sâu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đã sớm giục ngựa chạy lên trước, nàng nhìn nhìn, lại thấy một bóng lưng ẩm ướt. "Đương nhiên là ở trước mắt."

Phác Tĩnh Xu thu lại nụ cười, hỏi: "A tỷ là coi trọng sư huynh sao?"

A tỷ là coi trọng sư huynh sao!

Những lời này, cách mấy chục năm vang lên lần nữa, Phác Thái Anh vẫn có thể như cũ nhớ được rõ ràng. Mà nàng vẫn trả lời như trước, nhưng so với trước càng kiên định hơn: "Đúng!"

Phác Thái Anh biết, đời trước Tam muội là vì câu này mà lùi bước, cũng vì Phác Thái Anh là nữ nhi Quan gia sủng ái nhất, cũng vì trong lòng Lạp Lệ Sa chỉ có Phác Thái Anh. Nhưng Tam muội là thật lòng thích Lạp Lệ Sa, thế nên một ngày trước đại hôn mặc dù biết thân phận nữ nhi của Lạp Lệ Sa nàng vẫn như cũ không lùi bước.

"Với tính tình của sư huynh, sẽ không màng công danh lợi lộc, mà Quan gia tôn nghiêm, sẽ không cho phép công chúa như tỷ gả cho một đạo sĩ thanh hàn."

"Phải không?" Phác Thái Anh sáng mắt.

Tiếp theo khoé miệng kéo ra một nụ cười nhạt, ý vị thâm trường nói: "Quan gia là sẽ không chuẩn tỷ gả cho đạo sĩ nghèo, nhưng Lạp Lệ Sa, nàng không phải."

Dòng dõi Đại Tống, đã áp sụp biết bao đôi hữu tình nhân.

Phác Tĩnh Xu nghe không hiểu lời A tỷ nói, nhưng từ mặt chữ tới xem, tựa hồ A tỷ rất hiểu biết Lạp Lệ Sa.

"Trương Khánh!" Phác Thái Anh nhẹ kêu một tiếng.

Xe ngựa bị kêu ngừng, vì thế đội ngũ cũng dừng theo

Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa tới gần, dẫm bàn đạp xuống ngựa: "Hôm nay chỉ mới đi nửa ngày, vì sao..."

Trương Khánh bưng một chén chè giải nhiệt tới, chén làm bằng ngọc, rõ ràng nàng vừa thấy người này nhận từ trong tay nàng kia.

"Nương tử nhà ta thưởng cho ngươi chén chè giải nhiệt, Giang Nam nóng ẩm, xem quần áo ngươi đều ướt, là vì ngươi mới dừng lại."

Trương Khánh trợn mắt đưa canh cho Lạp Lệ Sa. Hắn không thích những đạo sĩ tự cho là đúng này, đặc biệt là tên đạo sĩ trẻ đẹp tự xưng thanh cao trước mặt. Ai biết túi da như vậy khoác đạo bào có phải vì giấu tay mắt người đời.

Nàng xác thật cũng có chút miệng khô, mặc dù biết Trương Khánh không thích mình, nhưng vẫn ôn hoà đáp tạ: "Như thế, vậy nhờ quan nhân thay ta cảm tạ nương tử."

Trương Khánh đi rồi, Lạp Lệ Sa bưng chén, hai đầu mày hơi cau lại, chén bạch ngọc, chè đậu đỏ.

Đây là có ý gì, Lạp Lệ Sa trong lòng phức tạp, chè đậu đỏ vào miệng, hơi ngọt.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, vì thế cười nhạt: "Nguyên lai tương tư, là ngọt."

"Tương tư là ngọt, chỉ là khi tình nồng, phân ly ngắn ngủi rồi đoàn tụ, ngọt mà không ngán, chân nhân đã từng nghe qua, tiểu biệt thắng tân hôn?" Phác Thái Anh bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, cho nên Lạp Lệ Sa uống xong một chén canh cũng không phát hiện nàng tới.

Lạp Lệ Sa khẽ liếc mắt, nhìn chè đã hết, chiếc chén trống không để lộ ra ngoài một chữ Quân, lắc đầu thì thầm: "Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thải hiệt, vật ấy nhất tương tư."*

(Dịch thơ: Hồng đậu sinh nước nam, xuân đến nẩy nhiều cành, mong chàng hái nhiều vạt, vật ấy gợi nhớ thương. Người dịch: Vương Duy)

Một chén chè nho nhỏ, một hạt đậu nho nhỏ, Lạp Lệ Sa cái hiểu cái không. "Bần đạo là người xuất gia, không hỏi tình thế gian, cho nên chưa từng hiểu."

Nàng trong lòng do dự, duỗi tay đưa chén ra, muốn trả lại, cái chén đưa tới trước mặt Phác Thái Anh tựa hồ hơi sửng sốt. "Chân nhân còn nói quan tâm nữ tử, chính là thế này sao?"

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa không khỏi đỏ mặt đem chén thu lại. "Là Lệ Sa đường đột, ta đi tẩy sạch sẽ trả lại."

"Không cần." Nàng cười xấu xa: "Tiểu Nhu."

"Cô nương." Nô tỳ nghe gọi đứng dậy lại đây. "Lấy chén này, tẩy sạch đưa cho tiên sinh."

"Ai, chén ngọc này quý trọng ta không thể..."

"Sợ cái gì, cũng không phải đưa túi thơm cho nàng, chén này, nhà ta có rất nhiều." Nàng cười người này chất phác.

Nhưng Tiểu Nhu lại khiếp sợ nhìn chén kia, ngọc thạch sáng bóng như mỡ dê, là quà Quan gia tặng cô nương nhà nàng lúc cập kê, xuất sứ từ bút tích của Nhữ Châu Diêu đại sư, thiên hạ chỉ có một chén này.

Quan gia yêu thương công chúa, nghĩ đến lúc cập kê nàng phải ra ngoài khai phủ không thể ở đại nội làm bạn với mình, thời gian ăn cơm cùng nhau cũng thiếu vì thế mới ban chén này.

Tới nay vẫn luyến tiếc không cho công chúa rời đại nội ra ngoài kiến phủ.

"Bần đạo đến nay còn không biết cô nương..."

"Đạo trưởng ở cạnh cô nương nhà ta lâu như vậy, cũng không chịu mở miệng hỏi gã sai vặt, hoặc là thử hỏi ta sao, hỏi người khác trực tiếp như vậy, thật không..."

"Tiểu Nhu!"

Phác Thái Anh lạnh giọng, tiểu nha đầu bĩu môi: "Vốn là vậy mà."

"Nha đầu này bình thường được ta sủng hư, chân nhân chớ trách."

Lạp Lệ Sa khẽ lắc đầu: "Vốn là Lệ Sa không đúng, không trách cô nương."

"Chân nhân đảo ngược chén lại nhìn xem."

Lạp Lệ Sa nghe nàng nói đem chén đảo ngược lại, dưới đáy chén có khắc hai chữ Nguyên Trinh. "Nguyên Trinh?"

Phác Thái Anh gật đầu. Nguyên Trinh là tên húy của nàng, ngay cả trong đại nội cũng cực ít người biết, chỉ có cha mẹ kêu nàng như vậy.

"Không biết nương tử nàng, nhà ở nơi nào?"

Quả nhiên Phác Tĩnh Xu vẫn chưa nói gì với Lạp Lệ Sa. "Hứa quốc công là bá phụ của thiếp."

"Lữ công Lã Mông Chính?" Lạp Lệ Sa chớp mắt hâm mộ: "Đại nội quan lớn, Lệ Sa duy độc kính ngưỡng Lữ công, Lữ công hào phóng chính trực, chiêu hiền đãi sĩ, cũng có vinh hạnh được gặp Thái Tông."

"Chân nhân người không ở Đông Kinh, lại đối với quan lại ở Đông Kinh rõ như lòng bàn tay. Ta cùng với muội muội đều là con vợ lẽ, lại là dòng bên, cũng chỉ là dính chút quang mà thôi."

Đại Tống xem trọng chính thứ nàng là biết đến, con vợ lẽ nếu muốn trở nên nổi bật, chỉ có thể khổ học cầu lấy công danh.

"Lữ gia gia giáo cực nghiêm, dạy con có cách, huynh đệ dù là chính hay thứ đều đối đãi như nhau, trong nhà rất nhiều tài tử, Lệ Sa nhận thức tiến sĩ năm đầu Lữ Giản Di."

Lữ Giản Di hiện đang ở Tân Châu nhậm chức Tri châu, Lạp Lệ Sa từng du lịch đến Tân Châu, mà Lữ Giản Di thích kết giao danh sĩ, nhận thức cũng không có gì lạ.

Huống hồ Phác Thái Anh hiện giờ có lẽ còn hiểu rõ Lạp Lệ Sa hơn cả chính nàng.

"Nguyên lai nàng nhận thức huynh trưởng?"

"Huynh trưởng?"

Hứa quốc công từng dạy học cho Phác Thái Anh lúc nhỏ, khi đó Lữ Giản Di vừa trúng tiến sĩ, hai người quen biết, lén kết giao huynh muội. Phác Thái Anh nghĩ thầm, nàng thật không có lừa A Sa.

Hứa quốc công là thái sư của Thái tử, là lão sư của cha, cũng coi như sư hữu, gọi một tiếng bá phụ cũng không quá đi.

"Chân nhân vội vã đến Đông Kinh như vậy, lại không phải đi thi, rốt cuộc là vì sao?"

Nói là hẹn ước, nhưng Lạp Lệ Sa biết người lỡ hẹn không phải Lạp Lệ Sa nàng. Hiện giờ đại nội túi bụi, nơi nào còn có thời gian, lần trước trong thư đều nói khả năng phải chờ vào đông.

"Là sư tỷ, viết thư thúc giục ta, nói nàng ở Đông Kinh nhàm chán."

Phác Thái Anh trong lòng không vui, nơi nào còn là nữ tử ôn nhu như nước vừa rồi, lăng lăng nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, đem nàng doạ khiếp vía. "Nếu ta nói, là thân thể ta không khoẻ, không thể cưỡi ngựa, lại hoặc là ta không muốn nhanh như vậy hồi Đông Kinh, chân nhân có bỏ lại chúng ta đi một mình không?"

Nàng khí thế bức người năng khí phách, Lạp Lệ Sa vội lắc đầu: "Không phải..."

"Hửm?"

Lạp Lệ Sa từng tiếp xúc với không ít cô nương, Trường Xuân quan cả quan đều là nữ, nhưng mà người như Phác Thái Anh làm nàng vô pháp kháng cự như vậy là chưa từng có.

Nữ nhân này luôn có nét độc đáo, âm thầm hấp dẫn nàng, biết rõ là nàng đào hố cho mình, nhưng mình vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Nàng không rõ trong lòng mình rốt cuộc là sao vậy, mà nữ nhân này lại là đang nghĩ gì.

Con ngươi nhàn nhạt màu hổ phách giống như mặt hồ sâu không thấy đáy, có lúc bình tĩnh không gợn sóng, có đôi lúc lại sóng ngầm kích động mãnh liệt, tóm lại nàng nhìn không thấu, đoán không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro