Quyển 2: Mộng hoa đông kinh, trời xuân vì ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung (Xiêm áo tựa mây, mặt tựa hoa)

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa là người trọng tình, nhưng đồng thời cũng đa tình... Đa tình này không phải chỉ nàng phong lưu đa tình.

Chính là tính tình tốt quá, cho nên mới được nhiều người thích như vậy. Kiếp trước Phác Thái Anh có thể làm như không thấy, là bởi vì Lạp Lệ Sa trong lòng nàng ngay từ đầu cũng không quan trọng như vậy, cho nên không sợ mất đi.

Mà nay vừa lúc trái ngược, là nàng nhìn trúng Lạp Lệ Sa, thâm ái Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nói làm nàng sợ hãi, trốn, như thế nào trốn? Đến Phổ Thiên, hay là Vương Thổ, nếu chạy trốn thì chạy đi đâu?

"Nột, A Sa."

"Ân?"

"Mặc kệ sau này ta làm gì, nàng cũng phải tin ta."

Như thế nào lại nói lần nữa, Lạp Lệ Sa trong lòng suy tư: "Được, ta tin nàng."

"Ta chính là muốn nàng nhớ kỹ, mặc kệ sau này ta làm gì, ta đều sẽ không hại nàng."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ân."

"Chuyện A Anh không muốn nói, Lệ Sa sẽ không hỏi, chờ A Anh khi nào muốn nói, Lệ Sa đều sẽ kiên nhẫn ngồi xuống lắng nghe. Chuyện A Anh không thích, Lệ Sa cũng sẽ không chạm vào, mặc kệ A Anh làm cái gì, Lạp Nhược Quân Lạp Lệ Sa sẽ luôn bồi nàng, vẫn luôn đứng sau lưng ủng hộ, không rời, không bỏ!" Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói, trong con ngươi toàn là thẳng thắn thành khẩn.

Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy, kiếp trước trải qua tất cả trắc trở, chỉ có quen biết, hiểu nhau, yêu nhau với Lạp Lệ Sa, mới là việc nàng làm chính xác nhất.

Vài ngày sau, Thành tây Đông Kinh.

Từ cửa Vạn Thắng, cấm quân cầm đao đứng hai bên dọn dẹp người dân mở đường.

Trên lầu hai một quán trà, lửa nhỏ đun nước, hơi nước lượn lờ, một chung trà màu nâu cực kỳ xinh đẹp lẳng lặng nằm trên bàn bên cửa sổ.

"Đây là vương hầu nhà ai ra cửa, thế trận lớn như vậy?" Ấn ký ức, đây là lần thứ hai Lạp Lệ Sa tới Đông Kinh.

Đối với một ít gia đình phú quý ra đường cũng phô trương thanh thế, nàng đều khinh thường xem, hôm nay trận thế này so dĩ vãng nàng gặp đều đồ sộ hơn.

Con đường chen chúc đột nhiên trở nên an tĩnh, bốn con tuấn mã lôi kéo một chiếc xe ngựa tráng lệ, vững vàng chạy ở giữa đường. Phác Thái Anh cầm lấy chung trà đi đến cạnh Lạp Lệ Sa, nghiêng đầu liếc nhìn người đang cưỡi ngựa đi ở đằng trước đám người.

Thuận miệng nói: "Thiên tử sáu ngựa, chư hầu bốn ngựa, con nối dõi của thiên tử và chư hầu ngang hàng, đi ra ngoài có thể làm Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ tự mình đưa đón tự nhiên chỉ có Trưởng công chúa của Đại Tống."

Trưởng công chúa Đại Tống, em gái thiên tử, Vạn Thọ trưởng công chúa Phác Câm, tiểu nữ nhi được tiên đế sủng ái nhất.

Lạp Lệ Sa nhướng mày, nhìn người mặc bộ Công phục lạnh lùng màu đỏ ngồi trên lưng ngựa: "Điện tiền chỉ huy sứ..."

"Như thế nào, nàng đối với hắn..."

"Không phải." Lạp Lệ Sa nhanh chóng phủ định: "Ta xem hắn tuổi tác cùng ta không sai biệt lắm, còn trẻ như vậy đã thân cư địa vị cao... Hẳn là có chút bản lĩnh."

Phác Thái Anh đối với tên tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này biết, quen, cũng hận. Nàng hiện giờ biết hết tất cả xấu xí trong lòng hắn.

Người đang xuân phong đắc ý này, bởi vì phụ thân tiến cử vào Tam nha, nhưng chỉ làm ở hậu doanh binh bộ. Sau này Liêu xâm Tống mới có cơ hội theo Quan gia thân chinh, ở trên chiến trường kiêu dũng thiện chiến, nhiều lần lập chiến công được Quan gia thưởng thức. Sau lại bởi vì Lưu Hoàng Hậu đề cử thụ phong Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ, tấn chức Trung Võ tướng quân.

Phụ thân Đinh Vị nhân cứu tế Hoàng Hà, cơ trí lui địch mà được đề bạc làm Hữu tướng, có thể nói phụ tử cùng phong.

Trước đó, quan lại trong triều không được phép vào Hậu uyển đại nội, mà Phác Thái Anh lại ru rú trong nhà. Bọn họ chưa bao giờ gặp mặt cho nên đời trước Phác Thái Anh mới đối với hắn tri nhân tri diện bất tri tâm.

"Hắn xác thật có bản lĩnh, hơn nữa..."

Gió thu từ Biện hà thổi tới, cuốn lên rèm châu bên trong xe, vừa lúc bên trong xe Phác Câm đang nghiêng người dựa vào bên trái thùng xe, xa xa nhìn lên đối diện một bóng người cực kì quen thuộc trên lầu.

Vừa vặn liếc một cái, hai người liền đối mặt nhau.

Chung trà dừng ở trên bàn, chân đế xoay thành một vòng tròn trên mặt bàn. Phác Thái Anh cúi xuống nhào vào trong lòng Lạp Lệ Sa.

"Nàng..." Thanh hương trên người nữ tử xông vào mũi.

"Suỵt!" Phác Thái Anh đặt tay lên môi ra dấu im miệng.

Lạp Lệ Sa nuốt một ngụm nước bọt, hai bên vành tai đỏ chót, nghiêng đầu nhìn xuống lầu.

Nguyên lai dưới lầu cảnh đẹp ý vui, mắt đẹp long lanh, miệng cười duyên dáng. Trên trán ngọc nữ vẽ một cánh hoa, bên dưới cổ là áo gấm Tứ Xuyên thêu hoa.

"Dừng xe!" - Bên trong xe ngựa Phác Câm ôn nhu nói.

Đinh Thiệu Văn kẹp bụng ngựa quay đầu: "Công chúa?"

Phác Câm nhấc rèm che bên phải lên ló đầu ra, ngẩng lên nhìn. Đinh Thiệu Văn kéo dây cương lui về sau, tránh khỏi tầm nhìn, cũng quay người cùng nàng nhìn về phía lầu hai của quán trà.

Phác Câm lại lần nữa đối diện, là hai tròng mắt ôn nhu ngậm ý cười của Lạp Lệ Sa, bóng người quen thuộc đã biến thành một Đạo trưởng ôn nhuận như ngọc, mặt mày như hoạ, vì thế chớp mắt nói: "Đạo trưởng này, thật là tuấn tú như sơn như ngọc."

Lạp Lệ Sa biết người trước mặt này, chính là con gái của kẻ thù mình, nhưng cô gái này nhìn thế nào cũng thấy ôn nhu, nhất tầng nhất tiếu, như hoa như ngọc, nhìn kỹ ngũ quan lại có chút giống Nguyên Trinh?

Bất quá khuôn mặt là không giống, Lạp Lệ Sa biết, người trong lòng ngực nàng cao gầy đơn bạc, mà người ngồi trong xe ngựa...

Lạp Lệ Sa hơi mở môi bạc lẩm bẩm: "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung." Phác Câm không nghe được thanh âm nàng, nhưng từ khẩu hình có thể nhìn ra đây là một câu trong bài thơ miêu tả Dương Quý Phi của Lý Thái Bạch.

Thấy Trưởng công chúa khó được khen một Đạo sĩ như thế, Đinh Thiệu Văn không khỏi ngưng thần nhìn Lạp Lệ Sa, nghiền ngẫm một lúc chuẩn bị gọi Lạp Lệ Sa xuống dưới.

Chưa bao giờ có ai dám tùy tiện nói nàng như thế, vì thế Phác Câm ngượng ngùng buông màn xe xuống trốn trở về trong xe, hô: "Đi thôi!"

Đinh Thiệu Văn liếc mắt nhìn lên lầu lần nữa, thúc ngựa, phất tay.

Thấy phản ứng của nữ tử trong xe Lạp Lệ Sa hiểu ý cười, nhìn đoàn cấm quân hộ tống đi xa, mới nhẹ giọng nói: "Lời này, ta không phải nói cho ngươi nghe."

Vừa cúi đầu liền thấy Phác Thái Anh đang ngẩng lên trừng mắt nhìn mình: "Vậy nàng nói cho ai nghe?"

"Ách... Đương nhiên là nói cho A Anh nghe." Lại duỗi tay nâng cằm nàng lên. "Sắc nước hương trời khéo sánh đôi."

Phác Thái Anh nghe nàng tán tỉnh trên mặt hiện lên hai đoá mây hồng, nghiêng đầu qua một bên nói: "Nàng không biết xấu hổ!" Vì thế đứng dậy tránh ra.

Lạp Lệ Sa trong tay không còn, thả tay xuống nhìn chăm chú Phác Thái Anh, nhẹ giọng cười nói: "Tá vấn Hán cung thùy đắc tự, khả liên Phi Yến ỷ tân trang.*"

(* Hỏi nơi cung Hán ai người giống, Phi Yến còn nhờ mới điểm trang)

Phác Thái Anh xoay người đối diện nàng: "Nàng khi nào học được miệng lưỡi trơn tru như vậy?"

Lạp Lệ Sa sửng sốt, chợt oan uổng nói: "Này nơi nào là miệng lưỡi trơn tru, đây là thơ tả Dương Quý Phi của Lý Thái Bạch tổng cộng ba bài. Ta cảm thấy mỗi một câu đều thích hợp với A Anh."

"A Sa nói như vậy, là muốn làm Đường Minh Hoàng sao?"

"Ai~" Lạp Lệ Sa xua tay." Lệ Sa sao có thể sánh bằng Đường Minh Hoàng sáng lập Khai Nguyên thịnh thế, nhưng thật ra tên Nguyên Trinh của nàng... Khai Nguyên, Trinh Quán." Lạp Lệ Sa nghĩ phụ thân của Nguyên Trinh hẳn cũng là một người hùng tâm tráng chí.

"Như thế nào so không được, ở vai nào làm việc đó, thiên hạ lại không chỉ của vua, vô hiền thần đâu ra minh quân?" Không phải chỉ làm hoàng đế mới có thể tạo nên thịnh thế.

Phác Thái Anh nói làm Lạp Lệ Sa khiếp sợ trong lòng: "Nguyên Trinh giải thích..." Lạp Lệ Sa nhìn nàng: "Lệ Sa chỉ, không phải là Đường Minh Hoàng trị quốc."

"Vậy thì là gì?"

"Mặc ông ấy sủng ái Dương Quý Phi thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là phụ."

"Nếu không phải do chính biến, triều thần khuyên can, ta nghĩ Đường Minh Hoàng là tuyệt đối không giết nàng."

Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng, đối với những kẻ chỉ biết đem tội danh mất nước đổ lên đầu nữ nhi nàng cực kỳ khinh thường: "Ta cũng không tin chỉ một nữ tử có thể ảnh hưởng quân vương, mê hoặc quân vương. Nếu không phải về cuối đời hắn u mê xa xỉ, mê đắm tửu sắc, bỏ bê triều chính, sao có thể xảy ra biến An Lộc Sơn, sao đến nỗi thân là hoàng đế mà ngay cả một nữ nhân cũng bảo vệ không được."

"Ta không làm Đường Minh Hoàng, nàng cũng không phải Dương Quý Phi. Ở trong mắt ta, nàng so với Dương Ngọc Hoàn kia còn đẹp hơn." Đây mới là ý nghĩ chân chính của Lạp Lệ Sa. "Ta không cần giang sơn, ta chỉ cần nàng!"

Phác Thái Anh cười: "Nàng không sợ bà ấy bò từ trong đất ra hù chết nàng à?"

Lạp Lệ Sa cười ha ha: "Ta không sợ, bởi vì ta biết, Nguyên Trinh nhất định sẽ không cho bà ấy hại ta!"

Đúng vậy, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào hại nàng, Phác Thái Anh thầm thề.

Từ cổng thành Vạn Thắng đến cổng thành Lương Môn, lại đến cổng Tây Hoa của đại nội, xe ngựa dừng trước đại nội, Đinh Thiệu Văn đã có thể báo cáo công tác, vì thế đến cổng Tây Hoa liền xuống ngựa.

Khom người nói: "Thần trong nhà có chút việc."

Theo lệ công chúa từ nơi khác hồi kinh đều phải đến đại nội bái kiến trưởng bối trước, tiên đế mất sớm, trưởng huynh như cha.

Cung nhân nâng Phác Câm xuống xe, tuy là công chúa, nhưng trên người nàng cũng chỉ mặc gấm Tứ Xuyên bình thường: "Trên đường đã làm phiền tướng quân."

"Công chúa khách khí, có thể làm việc cho công chúa và Quan gia, là vinh hạnh của thần."

Phác Câm gật đầu, thái giám và cung nữ từ Tây Hoa Môn ra đã đợi sẵn vây xung quanh đón nàng về cung.

Đinh Thiệu Văn lên ngựa mang theo cấm quân hồi Đinh phủ.

Công phục màu đỏ chói mắt, cùng hai hàng cấm quân chỉnh tề chạy chậm theo sau càng tăng thêm uy phong.

Kinh quan ở Đại Tống không được phân phối quan xá (nhà ở), cho nên hầu hết kinh quan ở lại Đông Kinh đều tự mình mua đất xây nhà. Quan đông nhà ít, cho nên giá đất trong nội thành cực cao. Dù là quan lớn, cũng không thiếu người hai bàn tay trắng, vì thế xuất hiện hình thức cho thuê nhà. Cũng có không ít quan viên mua phòng ở ngoài thành, thậm chí là vùng ngoại ô. Mỗi ngày vào triều phải thức dậy lúc trời chưa sáng.

Phủ Hứa Quốc Công cách Tướng Quốc Tự không xa, phụ cận cũng là trung tâm mậu dịch, còn có chợ đêm. Phác Thái Anh đeo khăn che mặt ngồi xe ngựa đi dọc theo tường nội thành đến cổng Chu Tước, lúc qua Biện Hà nghe thấy có người nghị luận.

Một người khách uống trà nhìn hướng cấm quân vừa chạy qua hỏi: "Vừa rồi tiểu tướng quân mặc Công phục đỏ là ai?"

"Người vừa đi qua kia sao?"

Trà khách gật đầu.

"Đó là trưởng tử của Tham tri Chính sự, tân quý của Quan gia."

"Là người còn trẻ đã trúng tiến sĩ, nhưng không nhập sĩ lại đi tòng quân, kết quả lập được công lớn Trung Võ tướng quân?"

Người kia gật đầu.

Trà khách ngạc nhiên: "Trách không được, oai phong như vậy!"

"Cha hắn gần đây được đề bạt làm Tham tri chính sự, hắn lại là tướng tài kiêu dũng, Quan gia có thể không coi trọng sao, vừa tròn hai mươi, đã được phong làm Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ."

Một trà khách khác có vẻ biết nhiều hơn nhấp một ngụm trà, ung dung nói: "Đinh gia bốn đứa con trai, liền trưởng tử này lợi hại nhất, không chỉ lớn lên đoan chính mà còn văn võ song toàn."

Mọi người gật đầu, thập phần hâm mộ nói: "Thiên chi kiêu tử như vậy, thật không biết cô nương nhà ai mới có thể xứng đôi."

Trà khách buông chung trà: "Cái này còn phải nói sao, nhất định là Huệ Ninh công chúa được thánh thượng sủng ái nhất. Hai người trai tài gái sắc, quả thật duyên trời tác hợp!"

Bọn họ lại lần nữa gật đầu.

Phác Thái Anh bước xuống xe ngựa, Trương Khánh lại đây khom người nói: "Nếu không thuộc hạ đem bọn ruồi bọ đó đuổi đi?"

Quán trà quán rượu đều đàm luận một ít thú sự trong nhà, những kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm liền thích ngồi lại với nhau bàn công tử chưa lập gia đình nhà này thích cô nương nhà kia, cô nương nhà kia tới tuổi kết hôn còn chưa xuất giá.

Người càng nhàn thì biến thành ông tơ bà nguyệt, nghe ngóng tìm người cho huynh đệ tỷ muội chưa xuất giá ở nhà, tránh phải nộp số tiền phạt không cần thiết kia.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Ngươi cũng nói là ruồi bọ, chúng ta đây hà tất vì những người râu ria này mà động binh đao."

"Vâng."

Phủ Hứa Quốc Công ở ngay trước mặt, bảng hiệu do Hoàng đế ngự bút đề treo cao cao trên cổng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro