Chương 146: Bất thức lư sơn chân diện mục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rất nhanh, nước mắt từ trong hốc mắt Lạp Lệ Sa tràn ra thấm qua ướt phương khăn gấm kia, chạm đến đầu ngón tay Phác Thái Anh.


Bên tai, tiếng nức nở Lạp Lệ Sa cường ngạnh nén lại trong cổ họng cũng không có chút ý tứ nào muốn dừng lại.


Năm năm này của Lạp Lệ Sa, tuy Phác Thái Anh không có tham dự toàn bộ hành trình, nhưng tốt xấu đều dùng phương thức quyên bố chứng kiến đại đa số tháng ngày đó, đương nhiên thấu hiểu hết thảy những chuyện này đều rớt xuống trên người của một vị nữ tử, lại nghe thanh âm nức nở bị tận lực đèn nén, làm Phác Thái Anh thật sự đau lòng.


"Ai..." Phác Thái Anh than nhẹ một tiếng, đem Lạp Lệ Sa ôm vào trong lòng ngực.


"A... Ô ô ô......"


Nghe thấy Lạp Lệ Sa bởi vì bị chính mình ôm lấy, kinh ngạc run rẩy một tiếng, ngay sau đó lại bắt đầu nức nở lên, Phác Thái Anh đang ôm lấy Lạp Lệ Sa lại có chút buồn cười.


"Ô ô......" Lạp Lệ Sa nằm ở trên bờ vai đơn bạc của Phác Thái Anh, vừa lúc che khuất đôi mắt.


Có lẽ là nước mắt chảy ra quá nhiều, Lạp Lệ Sa lắc đầu cọ cọ ở trên vai Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh mỉm cười nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Lạp Lệ Sa. Khi ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da trần, Lạp Lệ Sa đang nức nở bỗng dưng khựng lại, thân thể cứng đờ.


Phác Thái Anh lập tức cảm nhận được biến hóa của Lạp Lệ Sa, lặng lẽ đem tay nhấc ra, chỉ là đem Lạp Lệ Sa ôm vào trong lồng ngực, để Lạp Lệ Sa gối lên trên vai chính mình, tận lực cẩn thận không đụng vào thân thể Lạp Lệ Sa.


Quả nhiên, thân thể Lạp Lệ Sa rất nhanh liền mềm hoá, thanh âm nức nở dần dần thấp xuống, hít cái mũi lại ở trên vai Phác Thái Anh cọ cọ qua lại.


Phác Thái Anh nghiêng đầu, cơ hồ là dán ở bên tai Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói: "Thực sự xin lỗi."


Hô hấp Lạp Lệ Sa cứng lại, ngừng tiếng khóc, ngẫu nhiên sẽ không khống chế được mà khụt khịt vài cái. Nàng vẫn nằm ở trên vai Phác Thái Anh không nhúc nhích. Bình tĩnh lại một lúc sau Lạp Lệ Sa mới phát hiện chính mình hình như là ở trong lòng ngực của Phác Thái Anh.


Còn ghé vào trên vai nhân gia, còn dùng cung trang công chúa lau nước mắt, còn có nước mũi.


Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu thổi quét toàn thân nàng, liền vành tai đều nóng, làm sao bây giờ?


Phác Thái Anh tựa hồ không thèm để ý Lạp Lệ Sa trầm mặc, ưu nhã đĩnh thân mình, ở dưới điều kiện tiền đề không đụng vào làn da trần của Lạp Lệ Sa, để cho nàng có thể thoải mái ghé vào trên vai chính mình, hoàn toàn không cảm thấy nặng, cũng cũng không có bởi vì Lạp Lệ Sa dùng quần áo của mình lau nước mắt mà lộ ra bất luận biểu tình không vui nào.


Nhưng thật ra Lạp Lệ Sa trước mở miệng: "Ngươi... Tránh ra."


Thanh âm quá nhỏ, Phác Thái Anh không có nghe rõ, hỏi: "Hửm?"


"Thỉnh... Công chúa tránh mặt một lúc."


"À."


Phác Thái Anh cười cười, ứng Lạp Lệ Sa yêu cầu lui về phía sau một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.


Ở khoảnh khắc Phác Thái Anh rời đi, đồng thời làm tấm chăn mỏng mất điểm tựa cũng lặng lẽ rơi xuống.


Phong cảnh trước ngực Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh nhìn không sót gì.


Phác Thái Anh không hề có ý tứ nhắc nhở, bình tĩnh đánh giá từ xương quai xanh đến cái bụng thật nhỏ, tới lui qua lại mấy lần.


Thấy Lạp Lệ Sa căn bản không phát hiện chính mình "xuân quang xạ tiết", đôi tay bám lấy thành giường, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Phác Thái Anh mới từ từ hỏi: "Phò mã không lạnh sao?"


Lạnh? Ta nóng...


Lạp Lệ Sa lúc này mới phản ứng lại trạng huống của chính mình, hô nhỏ một tiếng, luống cuống tay chân dưới ánh nhìn chăm chú của Phác Thái Anh kéo chăn che ở trước người.


Lại cảm thấy thật sự quá mức xấu mặt, dứt khoát nằm xuống giường, lại không cẩn thận chạm vào miệng vết thương giữa lưng, đau đớn hô một tiếng, ở trên giường trở mình, túm lấy chăn mỏng phủ qua đỉnh đầu chính mình.


"Ôi..." Lạp Lệ Sa thở dài một hơi thật mạnh, nghĩ thầm: Cái này xong rồi.


Phác Thái Anh ngơ ngẩn nhìn Lạp Lệ Sa: Hai chân thẳng tắp bại lộ ở bên ngoài, lại đem toàn bộ nửa người trên phủ ở trong chăn, che chắn đến tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không lọt).


"Công chúa thứ tội, thất lễ..." Trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ của Lạp Lệ Sa.


"... Công chúa mời trở về đi!"


Phác Thái Anh nhìn một đoàn cuộn lại ở trên giường, dở khóc dở cười. Người khác đều đối với thân phận của mình có vài phần kiêng kị, người này thế nhưng khen ngược, phảng phất như trước nay cũng chưa từng sợ chính mình. Lúc bắt đầu đại hôn đã "đổi tốt" một đoạn thời gian, hiện tại thân phận bại lộ, đơn giản "hiện nguyên hình", liền ngay cả làm bộ làm dạng cũng không muốn nữa.


"Cũng được, phò mã nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi về trước."


Thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Lạp Lệ Sa mới xốc chăn lên, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trên mặt mang theo một mạt ửng hồng.


Lại nói Phác Thái Anh ở một khắc mở cửa kia thấy được Lạc Y đứng ở trong sân, ánh mắt liền trầm xuống, đóng cửa đi đến trước mặt Lạc Y.


Phác Thái Anh dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Ngươi đi theo ta."


Lạc Y nhếch miệng cười, thống thống khoái khoái đi theo Phác Thái Anh rời khỏi nơi ở của Lạp Lệ Sa.


Hai người một đường không nói gì, trở lại tiểu viện hẻo lánh Lạc Y tạm ở. Phác Thái Anh dừng lại bước chân, bình tĩnh nhìn Lạc Y, cùng nàng đối diện thật lâu sau nói: "Không phải đã dặn ngươi, không được xuất hiện ở trước mắt nàng sao?"


"Ta vừa rồi đột nhiên cảm thấy hẳn là nên để nàng giáp mặt cảm tạ một chút ân nhân cứu mạng chính mình. Đừng tưởng rằng là quân y đã cứu chữa nàng thật tốt, lại đi cảm tạ quân y mới là đại đại không ổn nha!"


Thấy Phác Thái Anh không nói một lời, Lạc Y ra vẻ ngoài ý muốn nói: "Chẳng lẽ Tiểu Anh nhi không có nói cho nàng, sự tình quân y đã bị ngươi xử chết? Chậc chậc... Thật là sạch sẽ lưu loát!"


Nghe được Lạc Y nói, trên mặt Phác Thái Anh như cũ bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí liền một tia buông lỏng đều không có, dùng đôi con ngươi thâm thúy kia nhìn chằm chằm Lạc Y.


Bị ánh mắt như vậy của Phác Thái Anh nhìn chằm chằm, Lạc Y thu liễm thần sắc bất cần đời, nghiêm túc nói: "Tiểu Anh nhi, có người nào từng nói ngươi khi gỡ xuống lớp ngụy trang, thật sự thật đáng sợ hay chưa?"


Phác Thái Anh lạnh lùng nói: "Gặp qua một mặt này của bổn cung, ngoại trừ ngươi, đều đã chết."


"Ta đây thật đúng là muốn làm cho vị Lạp Lệ Sa kia cũng nhìn xem bộ dáng này của ngươi."


"Lạc Y!"


"Như thế nào? Ngươi thực khẩn trương vì nàng?"


Phác Thái Anh lắc lắc đầu: "Nàng thực sự là một nước cờ rất trọng yếu, bổn cung đã cùng ngươi giải thích qua rất nhiều lần. Quân quyền Bắc Cảnh không thể đánh mất, ngươi tốt nhất không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của bổn cung."


Đối với lời Phác Thái Anh giải thích, Lạc Y bám lấy cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Thu hồi lý do thoái thác lừa gạt tiểu hài tử của ngươi đi. Hiện giờ ngươi nắm giữ một cái nhược điểm lớn như vậy của nàng, còn sợ nàng không ngoan ngoãn nghe ngươi sai sử? Nói đến cùng chính là ngươi sợ hãi nàng nhìn thấy những việc làm dơ bẩn của ngươi, bài xích việc nàng kiến thức được ngươi chân chính!"


Phác Thái Anh hừ lạnh một tiếng, thẳng tắp nhìn chăm chú con ngươi Lạc Y, không chút dao động cùng thoái nhượng nào, hỏi: "Cho nên?"


Lạc Y bị lời Phác Thái Anh hỏi làm cho nghẹn cứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Phác Thái Anh, cuối cùng trầm mê dưới dung nhan khuynh thành của Phác Thái Anh, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.


"Lạc Y, ván cờ đã tới một bước này rồi, ngươi tốt nhất không cần cành mẹ đẻ cành con (cố ý gây rắc rối)."


"Tiểu Anh nhi..."


Khóe môi Phác Thái Anh gợi lên tia tiếu ý: "Lạc Y, nếu ngươi cho rằng hiểu được hết thảy bổn cung, chính là ngươi có vốn liếng đến áp chế bổn cung, vậy ngươi liền mười phần sai, không cần ỷ vào vài phần ân tình năm đó mà cố tình làm bậy."


Phác Thái Anh nói xong, xem đều không liếc mắt nhìn Lạc Y lấy một cái, xoay người rời đi. Trước khi rời đi lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất không nên xuất hiện ở trước mặt nàng."


Lạc Y ngốc lăng lăng nhìn Phác Thái Anh đi xa. Ở khoảnh khắc thân ảnh Phác Thái Anh hoàn toàn biến mất ở tiểu viện phía trước, Lạc Y đột nhiên bùng nổ, đối với bóng lưng Phác Thái Anh không cam lòng quát: "Giấy không gói được lửa! Liền tính ta không nói! Chuyện của ngươi sớm muộn gì sẽ bị nàng biết, đến lúc đó nàng sẽ tiếp thu ngươi như vậy sao? Trên thế này, chỉ có ta! Chỉ có ta mới có thể bao dung con người chân thật nhất của ngươi!"


Bước chân Phác Thái Anh dừng lại một chút, cuối cùng quyết đoán nện bước rời khỏi tiểu viện.


Lạc Y thống khổ ôm đầu, ngồi xổm xuống, biểu tình trên mặt trong chốc lát dữ tợn, trong chốc lát lại mê ly.


Sáng sớm hôm sau thời điểm Phác Thái Anh đến phòng Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đã rửa mặt xong, từ trong ngăn tủ lấy ra một kiện quần áo mặc ở trên người, ngồi ở trên giường chờ Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh đem khay đặt lên bàn, trên đó là một chén cháo dược thiện, một chén thuốc.


"Phò mã hôm nay khí sắc không tồi, đã có thể xuống giường sao?"


"Ân."


Lạp Lệ Sa đi đến trước bàn, tự mình lấy chén cháo dược thiện ăn, Phác Thái Anh liền ngồi xuống ở đối diện cùng Lạp Lệ Sa.


"Công chúa..."


"Ân?"


"Cái kia... Thân phận của ta bại lộ rồi sao?"


"Không có, cũng may thương ở trên lưng, ngự y rút mũi tên không có nhìn thấy cái gì, vì bảo toàn bí mật ta đã cho một nhà ngự y chút bạc, để cho bọn họ dọn đến một địa phương khác ẩn cư."


"Ồ." Lạp Lệ Sa gật gật đầu, nuốt xuống cháo trong miệng, nói: "Tạ ơn công chúa."


"Công chúa, trong quân doanh thế nào?"


"Hết thảy như thường, người đã phái ra đi, tin tưởng lại qua mấy ngày liền sẽ trở lại, trước đó phò mã an tâm dưỡng thương là được."


"Đạo nhân mã do hai vị phó soái phái ra đi kia hẳn là có kết quả rồi?"


"Ân." Phác Thái Anh gật gật đầu, đúng sự thật đáp: "Thất bại, toàn quân bị diệt."


"Ai..." Lạp Lệ Sa thật mạnh thở dài một hơi. Kỳ thật sớm tại thời điểm Phác Thái Anh ngăn cản chính mình đem kế hoạch này nói cho bọn người Bạch Duệ Đạt, Lạp Lệ Sa đã đoán trước sẽ thất bại rồi. Nhưng tựa như Phác Thái Anh nói, kế hoạch lần này có thể thành công một nửa đã là rất may.


"Công chúa..."


"Hửm?"


"Cái kia... Ta muốn mảnh vải quấn ngực...."


Phác Thái Anh tự hỏi một lát, trả lời: "Vết thương của ngươi ở giữa lưng, buổi tối cũng nên đổi thuốc. Đến lúc đó ta trước nhìn xem thương thế của ngươi lại quyết định. Ta cảm thấy, phò mã vẫn là an tâm dưỡng thương cho tốt đi. Ta nhận được mật báo: Quân đội của Tề Vương huynh còn năm ngày nữa liền sẽ vào thành, phúc đáp của phụ hoàng về Ung Vương huynh cũng đã ở trên đường, đến lúc đó phò mã hẳn sẽ bận rộn, không bằng nhân cơ hội này dưỡng thương cho thật tốt đi đã."


Phác Thái Anh liếc mắt nhìn ngực Lạp Lệ Sa một cái, thầm nghĩ: Huống hồ, ngay cả khi ngươi không mang vải quấn ngực, chỉ cần không chạm đến ngực ngươi, chỉ dùng đôi mắt cũng là nhìn không ra được.


"Được."


Sau khi dùng xong chén thuốc, trong phòng lâm vào yên lặng. Lạp Lệ Sa ngồi ở đối diện Phác Thái Anh, đôi tay mười ngón giảo vào nhau, một đôi mắt liếc tới liếc lui.


Ngày hôm qua sau khi Phác Thái Anh rời khỏi, Lạp Lệ Sa suy nghĩ rất lâu. Nếu Phác Thái Anh đã cùng chính mình xin lỗi, lại còn bao dung chính mình lừa gạt, nàng cũng nên cùng Phác Thái Anh công bằng nói chuyện một chút mới đúng.


Lạp Lệ Sa thanh thanh giọng nói, lấy hết can đảm nhìn Phác Thái Anh, nghiêm túc nói: "Công chúa... Kỳ thật buổi tối ngày thành hôn hôm đó, ta vốn định..." cùng ngươi thẳng thắn thân phận của ta.


Không chờ Lạp Lệ Sa nói xong, Phác Thái Anh cũng nghiêm túc trả lời: "Ta biết."


"A."


Trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc. Lần này lại là Phác Thái Anh đánh vỡ trầm mặc: "Kỳ thật trong mấy ngày phò mã hôn mê, ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Ta cũng từng hỏi qua chính mình, nếu là sớm chút biết được thân phận của ngươi, ta phải làm như thế nào?"


Lạp Lệ Sa trong lòng căng thẳng, mười ngón nắm chặt, dựng lỗ tai lên.


Phác Thái Anh cười cười, tiếp tục nói: "Ta suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng không có nghĩ thấu triệt, có lẽ sớm chút biết thân phận của ngươi, có rất nhiều sự tình đều cùng hiện tại bất đồng. Có lẽ... sẽ không để cho ngươi chịu nhiều khổ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro