Chương 17: Lúc ấy chỉ nói là tầm thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh mấy độ muốn cất bước đi ra ngoài, nhưng nhìn bóng dáng Lạp Lệ Sa tập tễnh đi trước đều ngừng bước chân. Lúc này hiển nhiên cũng không phải thời cơ tốt nhất, Phác Thái Anh cứ như vậy tránh ở mặt sau lều trại, nhìn theo Lạp Lệ Sa chậm rãi rời khỏi tầm mắt nàng.

Vô Ảnh Vệ hiệu suất rất cao, vào ban đêm Phác Thái Anh liền thu được một phần báo cáo phi thường tường tận về Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh như cũ ngồi ở trước bàn để một chiếc đèn dầu vàng phát ra ánh vàng khẽ lay động, nhìn mảnh lụa trên tay, mặt trên là rậm rạp chữ nhỏ, tường tận viết về thân thế Lạp Lệ Sa cùng hết thảy sự tình xảy ra với nàng.

Chỉ là liên quan đến tư liệu trước khi Lạp Lệ Sa tòng quân chỉ có ngắn ngủn mấy kí tự: Lâm Phi Tinh, tuổi mười sáu, đại trạch quận Thuyền Quyên thôn, Thiên Hưng 28 năm ・ Thu, Hung nô tới, Thuyền Quyên thôn 118 khẩu toàn tang, người này nhân lúc lên núi hái thuốc mà vượt qua được kiếp nạn. Sau, độc hành trăm dặm đến quân doanh của Phác Mộc tướng quân, quỳ thẳng xuống trước thư ký quan Hàm Khang cầu được tòng quân nếu không chấp nhận thì không đứng dậy. Hàm, xem việc này vào mắt không đành lòng nên đành dẫn hắn đến trước mặt Phác Mộc để đại soái chủ trương. Sau, được đại soái phê chuẩn dịch hộ, tòng quân.

Mà đối với hai năm sau khi Lạp Lệ Sa tòng quân miêu tả liền thập phần tường tận, số lượng từ ước chừng nhiều gấp mấy lần phần trước.

Phác Thái Anh xem xong nội dung trong mảnh lụa trên tay, nâng tay đem mảnh lụa giơ lên trên ánh nến. Một lát sau mảnh lụa từ từ bị lửa thiêu đốt, toát ra một làn khói nhẹ.

Ngón tay trắng nõn có tiết tấu gõ gõ trên mặt bàn trước mặt, để Phác Thái Anh không nghĩ tới chính là: Lạp Phi Tinh này quan hệ xã hội cư nhiên đơn giản như thế. Tòng quân hơn hai năm, trừ bỏ Lâm Vũ ngoài ra cư nhiên không có người bằng hữu nào khác. Ngày thường cũng sẽ không cùng bất kì kẻ nào chủ động đối đáp, ngoại trừ tác chiến cũng sẽ không tham gia bất kì hoạt động tập thể nào, không có bất kì ham mê gì, trừ bỏ một đoạn thời gian trước ngoại lệ không có tham gia ra thì hơn hai năm này chưa bao giờ gián đoạn việc thao luyện.

Phác Thái Anh trong lòng cân nhắc một chút thời gian Lạp Lệ Sa không có tham gia thao luyện, kết hợp theo như lời Lâm Vũ lần trước, thực nhanh liền đưa ra kết luận: Tên Lạp Phi Tinh này phá lệ không có tham gia thao luyện chỉ sợ cũng là bởi vì bị thương gây ra, xem ra lời Lâm Vũ nói không ngoa.

Nghĩ đến đây, mặt Phác Thái Anh nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng. Dù sao cũng là cô nương gia chưa từng xuất giá, da mặt đến tột cùng đều rất mỏng.

Để Phác Thái Anh không nghĩ tới chính là: Lúc trước nàng cảm thấy cữu cữu mình đối Lạp Phi Tinh này đánh giá đã rất cao, chỉ là sau khi đọc xong nội dung trên mảnh lụa kia, Phác Thái Anh cảm thấy tên Lâm Phi Tinh này chỉ sợ so với trong lời nói của cữu cữu còn muốn xuất sắc hơn rất nhiều.

Không biết làm sao, trong đầu Phác Thái Anh lại lần nữa hồi tưởng lại bộ dáng Lạp Lệ Sa kéo cung bắn tên, liền ma xui quỷ khiến nói: "Không nghĩ tới Lạp Phi Tinh này hôm nay dùng cư nhiên là nhị thạch cung mà cữu cữu đã vứt bỏ, cung đã mất đi chính xác, vất vả cho hắn có thể bắn chuẩn như vậy."


Lúc này ấn tượng Phác Thái Anh đối Lạp Phi Tinh hoàn toàn thay đổi. Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong, bộ dáng đen đen gầy gầy kia cư nhiên có thể tiện tay liền kéo căng nhị thạch cung trăm lần như thế.


Lập tức, ở trong lòng Phác Thái Anh chính thức quyết định xong kế hoạch mà mình bố trí từ trước. Lạp Phi Tinh này bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, nếu bồi dưỡng thích đáng, trải qua quãng thời gian nhất định sẽ thay thế được cữu cữu của chính mình trở thành một thế hệ nguyên soái đại tài đối kháng Hung Nô mới.


Một lát sau trong lòng Phác Thái Anh lại hiện lên một nan đề: Lạp Phi Tinh này hiện giờ cô độc một mình, lại cũng không giao tế, không có bất kì ham mê gì, nghe lời Lâm Vũ nói lúc trước, sau khi bị thương liền tâm tư theo đuổi công danh cũng không còn nữa.

Một người như vậy, phải như thế nào mới có thể thu về dưới trướng đây?

Phác Thái Anh hơi nhíu đôi mày thanh tú lại. Nàng thưởng thức tài năng của Lạp Lệ Sa, chỉ là nàng không thích cách Lạp Lệ Sa "Làm người". Đối với Phác Thái Anh mà nói, một người vô dục vô cầu, không có nhược điểm, chẳng những khó có thể lung lạc hơn nữa không thể hoàn toàn khống chế tốt trong lòng bàn tay.

Hôm sau, Lạp Lệ Sa như cũ đến khối đất trống kia để luyện tập kéo cung bắn tên, luyện tập còn chưa quá nửa, một bóng hình liền nhanh nhẹn tới.

"Tiễn pháp rất tốt!"

Lạp Lệ Sa nghe được thanh âm buông cung tiễn trong tay, quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy một nữ tử đang đứng phía, xem nữ tử này: Đôi mày như đen nhạt như núi xa, làn da đào hoa ẩn tình, mịn màng như làn nước, con ngươi trong vắt như thu thủy, đôi môi không điểm mà chu lên, bên môi nổi lên một đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt, ngữ điệu chân thật, nhu tình, một thân cung trang đẹp đẽ quý giá, eo nhỏ nhắn dịu dàng khó tả, thon thon một tay có thể ôm hết. Nàng chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó, chỉ là khi Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn lại, liền phảng phất thấy được cảnh trí trăm hoa đua nở.

Lạp Lệ Sa ngốc lăng tại chỗ, nàng sống mười sáu năm, chưa từng gặp qua nữ tử mỹ lệ như thế. Hơn hai năm nay, Lạp Lệ Sa ngày ngày đêm đêm cùng những đại hán tử trong quân doanh thao luyện, đều có chút quên mất chính mình cũng là một nữ tử.

Nhưng cùng là nữ tử, người trước mặt này liền có thể sinh ra trong bộ dáng khuynh quốc khuynh thành như vậy, trái lại chính mình, cùng là một nữ tử so ra quả thực là khác nhau một trời một vực. Trong khoảnh khắc Lạp Lệ Sa từ những suy tư trong lòng bỗng chốc sinh ra một chút cảm giác xấu hổ thẹn thùng, mặt bất giác đỏ lên.

Biểu tình biến hóa của Lạp Lệ Sa cũng không có tránh được đôi mắt Phác Thái Anh. Nàng vẫn luôn nhìn chăm chú vào Lạp Lệ Sa, thấy người này ở khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn đến mình nảy lên một cổ ngoài ý muốn. Sau đó trong mắt liền ánh lên vẻ kinh diễm, cuối cùng lại dâng lên một cổ ngượng ngùng rồi biến thành không biết làm sao, dường như đã quên hành lễ với mình.

Người này quả nhiên là so với những gì trong tình báo nói, giống nhau như đúc, chất phác đến cực điểm. Thậm chí liền cảm giác mẫn cảm chính trị cơ bản nhất đều khiếm khuyết vô tận cùng.

"Ngươi là ai?" Phác Thái Anh cười mắt cong cong nhìn Lạp Lệ Sa, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên tia ngượng ngùng làm Phác Thái Anh cảm thấy có chút buồn cười.

Lạp Lệ Sa nghe được trước mặt người này hỏi chuyện mới bừng tỉnh hoàn hồn, giương mắt nhìn nhìn Phác Thái Anh, trên mặt nóng lên trở lại: "Ta tên...Lạp Phi Tinh."

Nghe vậy, Phác Thái Anh xinh đẹp cười, nói: "Nga, nguyên lai ngươi chính là vị doanh trưởng thiếu niên mà cữu cữu thường xuyên nhắc tới."

Cữu cữu???

Lạp Lệ Sa rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện thân phận Phác Thái Anh, cuống quít quỳ xuống đất nói: "Tiểu nhân Lạp Phi Tinh, tham kiến trưởng công chúa điện hạ."

"Lạp Doanh Trưởng không cần đa lễ, bổn cung vốn là vô tình đi ngang qua nơi này, thấy Lạp Doanh Trưởng tại đây luyện tên, mong rằng không có quấy rầy đến ngươi."

"Tạ công chúa." Lạp Lệ Sa chịu đựng đau nhức từ cái mông truyền đến chậm rãi đứng dậy, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Tiểu nhân không biết công chúa đại giá quang lâm, còn thỉnh công chúa thứ tội."

"Sao? Là bổn cung thất lễ trước đây, Lạp Doanh Trưởng có tội gì. Nếu bổn cung không có nhìn lầm nói, cây cung mà Lạp Doanh Trưởng cầm trong tay chính là nhị thạch hắc cung của cữu cữu?"

"Công chúa quả thật tuệ nhãn. Cây cung này đúng là vật đại soái sở hữu. Bất quá bởi vì khom lưng của cung này tổn hại mất chính xác bị đại soái vứt bỏ, tiểu nhân thấy được bèn tự tiện nhặt đem cây cung trăm năm hiếm gặp này lưu lại dùng. Sau đó đại soái đem nó ban cho ta."

"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không nghĩ tới Lạp Doanh Trưởng tuy rằng nhìn qua không bằng các võ tướng khác khổng võ hữu lực như vậy, thế nhưng có thể tiện tay kéo căng được nhị thạch cung, thật là làm bổn cung lau mắt mà nhìn."

Nghe được Phác Thái Anh khen ngợi, mặt Lạp Lệ Sa mạc danh đỏ lên. Cũng may tòng quân mấy năm nay, nhiều lần cực khổ thao luyện đã làm làn da nàng trở nên ngăm đen, sắc mặt biến hóa không dễ bị người phát hiện.

Bởi vì thân thể bản thân Lạp Lệ Sa chính là một bí mật, cho nên những năm gần đây, vì giữ được bí mật chính mình, Lạp Lệ Sa cơ hồ cũng không cùng người khác giao tiếp. Ở trong quân doanh, cảm tình hai người "Nam nhân" nếu muốn tốt, liền mang ý nghĩa rằng là thân thể có thể tùy ý đụng chạm kéo theo hàng loạt phiền phức khác. Đây cũng là nguyên nhân hơn hai năm nay trên mặt Lạp Lệ Sa vẫn luôn mang theo một cổ "Người sống chớ lại gần".

Có lẽ đều là nữ tử. Có lẽ đối phương là trưởng công chúa cao quý sẽ không giống như hán tử trong quân doanh động tay động chân như vậy. Có lẽ là bởi vì người trước mặt này sinh ra quá mức tốt đẹp liền thanh âm đều là dễ nghe như vậy, lại có lẽ... Là từ cha mẹ qua đời liền không còn có người như thế khen ngợi chính mình.

Kỳ thật, ngay cả chính Lạp Lệ Sa đều không rõ rốt cuộc là bởi vì duyên cớ nào, sau khi nghe xong Phác Thái Anh khen ngợi, vẫn luôn ít khi nói cười Lạp Lệ Sa hướng tới Phác Thái Anh cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro