Chương 18: Nhân diện đào hoa tương ánh hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa đeo hắc cung, Phác Thái Anh chậm rãi đi kế bên nàng.


Nhìn hai người này, một vị quần áo mộc mạc làn da ngăm đen dáng người cao gầy, một vị quần áo đẹp đẽ quý giá làn da trắng nõn dáng người thướt tha. Hai người sóng vai cùng đi nhìn thế nào như thế nào cũng khác biệt.


Nhưng mà, luôn luôn ít nói như Lạp Lệ Sa lúc này cư nhiên lại nổi hứng dẫn đường cho Phác Thái Anh, mà Phác Thái Anh trước sau luôn mang theo nhàn nhạt tươi cười, nghiêng tai lắng nghe Lạp Lệ Sa giới thiệu sự tình bên trong quân doanh cho mình, nhất thời hứng thú dạt dào.


"Bên này đó là doanh trướng bộ binh, ta đã từng ở nơi này, điều kiện của bộ binh tương đối kém, ba người trụ tại một gian lều trại."


Phác Thái Anh nhẹ giọng hỏi: "Vì sao điều kiện bộ binh so kỵ binh kém nhiều như vậy đây?"


Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ trả lời nói: "Bởi vì thời gian bồi dưỡng ra một người bộ binh rất ngắn, yêu cầu cũng rất thấp, mà kỵ binh huấn luyện cần thời gian dài, ngựa cũng là trân quý nhất, càng là bộ đội tác chiến quan trọng của Ly Quốc ta, cho nên đãi ngộ kỵ binh so với bộ binh tốt hơn rất nhiều, kỳ thật."


Lạp Lệ Sa cũng không biết vì cái gì, nghe thanh âm ôn ôn nhu nhu của Phác Thái Anh khiến cho nàng thoải mái. Trong lúc nhất thời cư nhiên buông xuống phòng bị. Đối Phác Thái Anh biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm, thẳng đến khi phát hiện chính mình suýt nữa "Nói lỡ" mới khó khăn lắm nhịn xuống câu chuyện.


Phác Thái Anh cố ý thăm dò chân tài thực học của Lạp Lệ Sa, như thể nào lại để Lạp Lệ Sa đình chỉ như vậy? Vì thế nàng khẽ cười nói: "Lạp Doanh Trưởng cứ nói đừng ngại, bổn cung liền đem lời ngươi nói làm một bí mật nho nhỏ giữa hai ta, có được hay không?"


Lạp Lệ Sa nghe được Phác Thái Anh nói như thế, trong lòng lại lần nữa nhộn nhạo một trận cảm giác mềm mại dâng lên. Trên người Phác Thái Anh phát ra khí chất cùng người trong binh doanh này hoàn toàn bất đồng, đó là một loại cảm giác cao quý mang theo mấy phần mềm mại dịu dàng. Từng lời nói, ngữ điệu, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của Phác Thái Anh đều giống như dòng suối nhỏ giọt chảy xuôi, ôn nhu thẩm thấu vào lớp phòng ngự kiên cố trong tim Lạp Lệ Sa, để lòng đề phòng luôn luôn rất mạnh của Lạp Lệ Sa cứ như vậy tin vào lời nàng nói.

Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Kỳ thật ta cảm thấy bộ binh đáng được hưởng đãi ngộ tốt hơn, bởi vì bộ binh là bộ đội trong toàn bộ binh doanh Ly Quốc có tỉ lệ tử vong cao nhất. Đại soái thích lấy bộ binh làm chính diện xung phong, kỵ binh hai cánh bọc đánh. Đối mặt với số lượng kỵ binh Hung Nô chiếm đa số, bộ binh tỉ lệ tử vong phi thường cao, cũng là bởi vì loại bộ binh này không để ý sinh tử, chính diện xung phong liều chết tiến lên mới lớn có thể bảo toàn số lượng, cũng như giúp phát huy tốt nhất tác dụng của kỵ binh ta."


Lạp Lệ Sa nói xong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.


Phác Thái Anh sau khi nghe xong, thì đối Lạp Lệ Sa càng thêm ấn tượng tinh tế cùng thưởng thức.


"Ở nơi quân lữ sinh hoạt buồn tẻ như thế, không biết Lạp Doanh Trưởng thế nhưng có thú vui tiêu khiển yêu thích cái gì không?" Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, như lơ đãng tung ra "Quan trọng" vấn đề.

Vô luận là tiền tài, quyền lực, nữ nhân, bất luận là đồ vật kỳ quái gì, chỉ cần Lạp Lệ Sa thích, Phác Thái Anh liền có thể tìm được phương hướng đại khái để mà lôi kéo.


Nghe được Phác Thái Anh vấn đề, Lạp Lệ Sa cũng là phi thường nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng mới trịnh trọng trả lời nói: "Không có."


Nghe được đáp án, Phác Thái Anh vì đó mà có chút giận dữ, Lạp Lệ Sa này... Thật là, "Dầu muối không ăn".


"A ~~~ không cần!" Đột nhiên một tiếng nữ nhân kêu rên từ rất xa truyền tới.


Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa song song đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái.


Nhưng thật ra Lạp Lệ Sa nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, trước tiên phản ứng lại, thầm nghĩ trong lòng: Đáng chết, chính mình chỉ lo cùng trưởng công chúa điện hạ nói chuyện cư nhiên đem nàng đưa tới nơi dơ bẩn này!


"A ~~~! ~ a ~~~~~ trời ơi, cứu mạng a!"


Ly Quốc đại đa số bộ đội biên phòng doanh đều tồn tại tùy quân quân kỹ doanh. Các nàng chủ yếu là từ tù binh địch quốc cùng tiểu thư quan gia trong triều bị tội liên đới mà tuyển. Lạp Lệ Sa sớm liền biết, bất quá nàng trước nay đều chưa từng lui tới.


Lần này không cẩn thận đi tới đây, rất xa nghe được thanh âm nam nhân cười nhạt cùng một tiếng thân ngâm thêm cầu cứu to hơn. Trong lòng Lạp Lệ Sa rối loạn, không biết nên mở miệng như thế nào.


"Cứu mạng a! Cầu xin ngươi ~ tha ta a! A ~~!"


"Thanh âm gì đây?" Phác Thái Anh hơi hơi nhíu mày lại. Chưa xuất giá như Phác Thái Anh tuy rằng đọc nhiều sách vở nhưng loại tình huống này nàng vẫn là lần đầu gặp được, cho nên cũng không có nghĩ đến vấn đề kia, nghe rất xa có thanh âm nữ nhân cầu cứu, Phác Thái Anh rất là không vui.


"Công... Công chúa, chúng ta trở về đi!" Cho dù đối với việc đã xuất hiện phổ biến này nhưng khi Lạp Lệ Sa nhìn đến dung nhan khuynh tẫn thiên hạ của Phác Thái Anh, từ "Dơ bẩn" kia như thế nào cũng đều nói không nên lời.


"Quả thực to gan lớn mật, các ngươi cư nhiên dám cường đoạt dân nữ?"


Phác Thái Anh mắt trừng mắt liếc nhìn Lạp Lệ Sa, liền vén làn váy định tiến đến cứu thiếu nữ vô tội kia.


Phía sau Lạp Lệ Sa trơ mắt nhìn công chúa đi tới quân kỹ doanh, cũng không rảnh lo cho đau đớn nơi hạ bàn của mình, sải bước đuổi kịp sau đó vươn tay đến bắt được cánh tay Phác Thái Anh.


Một khắc chạm vào cánh tay mềm mại như lụa, nhu hòa như nước kia, Lạp Lệ Sa liền giật mình rút tay lại. Cũng may cái kéo tay trong chớp mắt này rốt cuộc cũng ngừng bước chân của Phác Thái Anh lại.


Lạp Lệ Sa không dám nhìn thẳng vào Phác Thái Anh, nửa cúi đầu lo sợ bất an nói: "Công chúa, bên kia, bên kia là quân kỹ doanh."


Nghe được Lạp Lệ Sa nói như thế, bình tĩnh như Phác Thái Anh cũng náo loạn, trên khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng nhiễm một mạt ửng đỏ.


Phác Thái Anh há miệng thở dốc, nhìn Lạp Lệ Sa trước mặt cúi đầu bất an, thầm nghĩ: Ngươi cư nhiên ngựa quen đường cũ mang bổn cung đi vào nơi dơ bẩn như thế, xem ra người này trước khi bị thương khẳng định là không ít lần lui tới nơi này.


Cuối cùng Phác Thái Anh cắn cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa một chút, xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ này!


Lạp Lệ Sa bước nhanh đi theo sau Phác Thái Anh, hai người cùng nhau rời đi.


Phục hành mấy chục bước, liền có hai gã binh lính dẫn theo trường kích bước nhanh tới Phác Thái Anh.


"Tiểu nhân tham kiến trưởng công chúa điện hạ, Bình Dương Hầu thế tử đã ở lều lớn, nói có chuyện gấp thỉnh công chúa điện hạ đi một chuyến."


"Trước dẫn đường."


Lạp Lệ Sa vừa bước tới đúng lúc nghe được lời kia của thân vệ, liền ngừng ở tại chỗ nhìn theo thân ảnh Phác Thái Anh rời đi.


Mà Phác Thái Anh từ đầu đến cuối cũng không hề quay đầu nhìn lại liền theo thân vệ binh Phác Mộc hướng tới lều lớn phương hướng đi đến.


Lạp Lệ Sa ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, thẳng đến khi Phác Thái Anh hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, nàng mới không tự kìm hãm được mà chà xát tay, nhớ tới cảm giác dưới tình huống cấp bách đã nắm lấy cánh tay của Phác Thái Anh kia.


Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn đôi tay chỉ có vết chai che kín của mình, xuất thần thật lâu, trong lòng dâng lên một cổ hâm mộ: Đồng dạng đều là nữ tử, tay mình thô ráp đến tận vậy, ngược lại, công chúa thì...


Lạp Lệ Sa không biết được, nhất cử nhất động của nàng đã bị bóng dáng âm thầm nhất nhất ghi nhớ.


"Lạp Doanh Trưởng! Nguyên lai ngươi ở chỗ này a!"


Lạp Lệ Sa bị tiếng la gọi hoàn hồn: "Có chuyện gì sao?"


"Mau theo ta đến đây đi, đại soái triệu ngài đi lều lớn một chuyến."


"Ta tới liền đây!"


Lạp Lệ Sa hồi thần, đi theo vệ binh hướng tới lều lớn phương hướng đi đến.


Cách thật xa, Lạp Lệ Sa liền nghe được từ trong đại trướng truyền đến âm thanh cãi vã.


"Ly Quốc ta đường đường tứ phương đại quốc, vô luận như thế nào cũng không thể đối man di Hung Nô treo lên miễn chiến bài, quả thực còn ra thể thống gì nữa."


"Hỗn trướng, thời điểm lão phu thống lĩnh Tây Bắc quân vụ, cha ngươi vẫn còn là một tên binh lính vô danh tiểu tốt, hiện giờ nhãi ranh ngươi đây cũng dám đối bổn soái khoa tay múa chân?"


"Hừ, bổn thế tử là phụng hoàng mệnh tới."


"Thế tử, cữu cữu, tạm thời đừng nóng nảy."


"Báo! Phi Vũ Doanh doanh trưởng Lạp Phi Tinh cầu kiến đại soái!"


"Lăn tới đây!" Phác Mộc đang nổi nóng, hiện hết bản sắc võ tướng, nói chuyện đều thô tục thêm vài phần.


"Là!"


Lạp Lệ Sa đi vào lều lớn, thấy được đối diện Phác Mộc đứng một vị công tử thân trường ngọc lập hoa phục, Lạp Lệ Sa nhận ra được, người này đúng là "Kinh quan" cùng trưởng công chúa cùng nhau đi vào quân doanh, lại không nghĩ rằng người này cư nhiên lớn mật như thế, công nhiên nghi ngờ quyết định Phác Mộc.


Đối với người có độ mẫn cảm chính trị cơ hồ bằng không như Lạp Lệ Sa, Phác Trung trong lòng nàng chẳng qua một vị "Kinh quan".


Phác Mộc chỉ vào Lạp Lệ Sa thô thanh nói: "Ngươi! Cùng vị Thế tử gia này nói, ngày đó hành quân bị phục kích ngươi nghe được cái gì!"


"Là!" Lập tức, Lạp Lệ Sa đem tiếng kèn kỳ quái ngày đó nghe được từ quân Hung Nô cùng với biểu hiện những ngày qua của binh lính Hung Nô, tiến thối công thủ đều như tuân thủ nghiêm chỉnh huấn luyện chỉ huy, thậm chí phá lệ đối quân doanh Ly Quốc ta tiến hành vài lần tập kích đêm. Sự tình này, từ hơn hai năm Lạp Lệ Sa tòng quân đến nay là lần đầu phát sinh.


Lạp Lệ Sa nói xong, lại nghe đến Phác Trung không kiên nhẫn nói: "Ngươi là người phương nào? Cũng xứng đến nơi đây cùng bổn thế tử giảng đạo lý? Bổn thế tử phụng hoàng mệnh mà đến, ta xem Phác Mộc tướng quân xác thật là có ý định tránh chiến. Bổn thế tử hồi kinh chắc chắn theo sự thật mà bẩm báo thánh thượng!"


Phác Mộc nghe được Phác Trung nói, tức giận đến sắc mặt tái. Mà một bên Phác Thái Anh không có nói nửa chữ, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Phác Trung, trong lòng như minh bạch cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro