Chương 35: Hồng tô thủ khuấy lộng phong vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong quân doanh Phác Mộc dùng bát lớn để ăn cơm, chí ít có thể bằng với năm bát trong quý phủ Hạ Chí Thanh.


Lạp Lệ Sa mặc dù là một nữ tử, nhưng tòng quân hơn hai năm qua, lượng cơm ăn của nàng đã không khác một tên nam tử trưởng thành là bao.


Đột nhiên giảm một nửa lượng cơm ăn, Lạp Lệ Sa cảm giác cả người mình vắng vẻ, luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.


Vị trí Dương Quan thành hẻo lánh cũng tự nhiên không có hoạt động ban đêm gì, sau khi yến hội tản đi liền từng người đều đi nghỉ ngơi.


Lạp Lệ Sa không dám lười biếng chút nào, nàng tự mình khảo sát địa hình cùng hoàn cảnh xung quanh Hạ phủ, sau đó tự mình dự tính lộ tuyến binh sĩ tuần tra cùng thời gian thay ca, trọng điểm là sân cùng gian phòng Công chúa.


Hạ Chí Thanh để tỏ lòng tôn trọng của hắn đối với Công chúa cùng với Thế tử còn cố ý điều một nhóm quan binh trong nha môn Dương Quan thành giao cho Lạp Lệ Sa tạm thời thống ngự, mà đám nha dịch này bị Lạp Lệ Sa phân công đi tuần tra viện tử của Phác Trung.


Sau khi bố trí tất cả xong xuôi, Lạp Lệ Sa lại đem toàn bộ Hạ phủ trong ngoài kiểm tra một lần, bao quát sài phòng cùng nhà bếp, phòng hờ có chuyện bất trắc.


Mãi đến lúc xác định không tồn tại vấn đề gì nữa, Lạp Lệ Sa mới trở lại phòng của mình.


Lạp Lệ Sa đánh giá gian phòng trước mắt, có chút hoài niệm. Từ sau khi tòng quân đều là ở trong trướng bồng, đã rất lâu không có ở gian phòng vuông vức có bốn bức tường cùng hai cánh cửa.


"Đốc đốc đốc" còn chưa chờ Lạp Lệ Sa ngồi xuống, cửa phòng sau lưng vang lên tiếng gõ.


"Ai?"


"Lạp Doanh trưởng, nô tỳ Thập Nhất, là Công chúa điện hạ phái nô tỳ đến."


Nghe được cung tỳ như thế nói, Lạp Lệ Sa quay người mở cửa phòng ra.


"Lạp Doanh trưởng, đây là bánh ngọt Công chúa mệnh nô tỳ đưa tới."


Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn, thấy tỳ nữ hai tay bưng một cái khay, trên khay có hai bàn bánh ngọt.
Lạp Lệ Sa lập tức hai tay tiếp nhận khay Thập Nhất đưa, tạ nói: "Làm phiền, thay ta cảm ơn Công chúa."


Nghe xong Lạp Lệ Sa nói, Thập Nhất nhún người hành lễ trả lời: "Điện hạ để nô tỳ chuyển lời, thịnh yến Hạ phủ bát cơm có chút nhỏ, đường đi khổ cực, Lạp Doanh trưởng nhất định không có ăn no, còn dặn nô tỳ ở đây chờ chốc lát, nếu Doanh trưởng ăn không no, nô tỳ lại đi lấy tiếp."


Nói xong, Thập Nhất nhìn Lạp Lệ Sa giơ tay che môi nở nụ cười, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.


"Không không không, không cần, cô nương đi về nghỉ ngơi đi, ta ăn đủ, ăn đủ."


Lạp Lệ Sa thấy Thập Nhất như vậy nhìn chính mình, mặt nóng lên, một tay nâng khay sau đó dùng một cái tay khác đóng nửa cánh cửa phòng lại, rồi tiếp tục nói với Thập Nhất rằng: "Cô nương trở về đi thôi, không cần chờ ở chỗ này, ngày mai còn phải lên đường, thật sự đủ ăn rồi, cảm ơn."

Sau đó "Cạch" một tiếng đóng cửa lại.


Ngoài cửa Thập Nhất nhìn Lạp Lệ Sa cửa phòng đóng chặt không hề có một tiếng động cười cười, thầm nghĩ trong lòng: Lâm Doanh trưởng này còn rất thú vị. Sau đó xoay người rời đi, tìm Phác Thái Anh phục mệnh.


Lạp Lệ Sa đem hai bàn bánh ngọt Phác Thái Anh đưa tới đặt lên bàn, ngồi ở trước bàn nhìn nhìn, có chút ngượng ngùng: Công chúa chỉ sợ là nhìn ra chính mình không ăn no, sau đó trong lòng lại tiếp tục dâng lên một luồng ấm áp.


Lạp Lệ Sa cầm lên một khối bánh ngọt đặt ở trong miệng nhai, trong lòng không khỏi so sánh bánh ngọt ngày đó Phác Thái Anh đưa cho nàng, phát hiện căn bản cũng không có bất kỳ lí do gì để so sánh. Chỉ là Lạp Lệ Sa cũng không kén chọn, một trận gió cuốn mây tan, trong chốc lát, hai bàn bánh ngọt bị Lạp Lệ Sa quét đi sạch sành sanh.


Lạp Lệ Sa lấy cái chén để sẵn trên bàn rót cho mình một chén nước, "ực ực" hai tiếng liền uống sạch, sau đó liếm môi cái, thở ra một hơi, sờ sờ cái bụng, vừa vặn no rồi, lần này cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều.


"Hồi điện hạ, bánh ngọt đã đưa đến cho Lạp Doanh trưởng."


"Ân."


Lúc này Phác Thái Anh đã cởi cung trang, mặc áo mỏng, bên ngoài khoác một cái áo choàng ngồi ở trước bàn, dưới ánh đèn xem một quyển sách.


"Công chúa, Lạp Doanh trưởng này thu rồi bánh ngọt còn thẹn thùng, hoang mang hoảng loạn liền đóng cửa lại."


"Ừm, bản cung biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."


"Là."


 Nhất hướng về Phác Thái Anh nhún người hành lễ một cái, sau đó rón rén lùi ra.


Trong phòng liền còn lại một người, Phác Thái Anh mới nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.


Lạp Lệ Sa thư thư phục phục rửa mặt xong xuôi, thích ý nằm ở trên giường, chăn gối mềm mại, trong phòng còn có đàn mộc hương vị.


Nàng nhắm hai mắt lại, nhưng một lát sau lại mở mắt ra.


Lạp Lệ Sa liên tiếp ở trên giường thay đổi vài cái tư thế cũng ngủ không được, cuối cùng bất đắc dĩ mở mắt ra, thở dài một hơi: Ngủ trên giường ván gỗ cứng trong quân doanh rồi, giờ nằm loại giường êm ái này...


Nàng dĩ nhiên ngủ không được!


Cuối cùng Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là từ trên giường đứng lên, sau đó đem chăn đệm dày dặn dưới thân xếp gọn lại, mang để lên bàn, toàn bộ giường chỉ còn dư lại một khối ván giường cùng một cái đệm chăn, Lạp Lệ Sa một lần nữa nằm xuống. Cảm nhận một hồi, sau đó thoả mãn "Ừ" một tiếng, là cảm giác quen thuộc.


Sau đó hài lòng nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau liền nặng nề ngủ...


Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, đội ngũ tiếp tục lên đường. Sau khi tiễn đoàn người Phác Thái Anh đi, thị nữ Hạ phủ hoảng cuống quít tất bật đến báo cáo, nói có trộm đột nhập gian phòng, bị đổ đến lung ta lung tung.


Hạ Chí Thanh theo hạ nhân đến xem, phát hiện cũng không có thiếu bất luận là đồ vật gì. Sau khi cẩn thận suy tư, Hạ Chí Thanh nghĩ ra một kết luận khiến hắn kinh hồn bạt vía: Chẳng lẽ Lâm Doanh trưởng này kỳ thực là khâm sai triều đình, muốn kiểm tra chính mình có hay không thu nhận hối lộ.


Càng đi về phía Nam, liền thấy càng phồn hoa, phong cảnh cũng càng tú lệ, đối với người chưa từng rời đi biên cảnh như Lạp Lệ Sa mà nói, một đôi mắt quả thực không đủ nhìn.


Trong thời gian này, Phác Thái Anh cũng sẽ vén rèm cửa sổ bên trái xe ngựa lên cùng Lạp Lệ Sa đơn giản trò chuyện vài câu, hoặc là hỏi một chút canh giờ, hoặc là hỏi một chút lịch trình, tình cờ cũng sẽ đơn giản giới thiệu cho Lạp Lệ Sa một chút vị trí thành trì phong thổ hiện nay.


Mà trải qua ba ngày ở chung này, Lạp Lệ Sa cũng không câu nệ giống trước, tình cờ còn có thể khiêm tốn thỉnh giáo Phác Thái Anh một chút vấn đề.


Đối với vấn đề của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh hoàn toàn kiên trì giải đáp.


Thấy cảnh này Phác Trung dị thường tức giận, Ly quốc lấy hữu làm đầu, nhưng hắn không nghĩ tới Công chúa điện hạ lại có thói quen quay về hướng cửa sổ bên trái.


Thế là đến trưa ngày thứ ba, đội ngũ ra Hồ Châu thành, đi trên quan đạo rộng rãi, Phác Trung buộc chặt cương thúc ngựa, từ mặt sau đội ngũ vòng tới bên trái xe ngựa, đối với Lạp Lệ Sa nói: "Ngươi đến bên kia đi."


"Tại sao?"


"Bản thế tử nhìn chán phong cảnh bên kia, muốn tới bên này đi, làm sao?"


Nghe xong Phác Trung giải thích, Lạp Lệ Sa không nhúc nhích.


"Ngươi lại dám cãi lời mệnh lệnh bản thế tử?"


Lạp Lệ Sa quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Phác Trung trả lời: "Tiểu nhân thô bỉ, bình sinh lần thứ nhất cưỡi ngựa, chỉ có thể đi thẳng tắp, sẽ không quay đầu."


"Ngươi!"


"Đã xảy ra chuyện gì?"


Phác Thái Anh nghe được âm thanh ở ngoài xe ngựa, xốc rèm cửa sổ lên, xem tình huống bên ngoài.



Phác Trung quay đầu nhìn một chút Phác Thái Anh, mừng rỡ kêu lên: "Công chúa!"


"Thế tử đi như thế nào đến bên này?"


"Thế tử nói hắn muốn nhìn một chút bên này phong cảnh, muốn cùng tiểu nhân đổi vị trí."


Phác Thái Anh nghe xong Lạp Lệ Sa trách móc giải thích, thoáng suy tư một hồi, đối với Phác Trung ôn nhu nói: "Trước mắt đường đến kinh thành càng ngày càng gần, các Phủ quan chức sẽ ra ngoài chào đón, nếu nhìn thấy Thế tử đi tả, sợ là không hợp quy củ."


Phác Trung nghe xong Phác Thái Anh nói, ngượng ngùng cười cười trả lời: "Công chúa nói có lý, là ta sơ sẩy, ta liền trở về."


Nói xong Phác Trung lần thứ hai ghìm ngựa quay đầu, trở lại vị trí ban đầu.


Đội ngũ lại đi được một lúc, đột nhiên Lạp Lệ Sa phát hiện trên đường phía trước đột ngột xuất hiện rất nhiều vết chân ngổn ngang, hơn nữa phương hướng là hướng ngang, Lạp Lệ Sa đánh giá một vòng hoàn cảnh chung quanh, thấy: Quan đạo hai bên đều là đại thụ một người không thể vây quanh, thế là quyết định thật nhanh quát: "Dừng lại!"


Tiếng rống to của Lạp Lệ Sa đột nhiên vang lên, đem phu xe dọa sợ hết hồn, lập tức mạnh mẽ nắm lấy dây cương, nương theo bốn con mã hí lên, xe ngựa Phác Thái Anh ngừng lại.


"Tất cả nghe lệnh, bày trận!"


Lạp Lệ Sa rút bội đao bên hông ra, vươn mình từ trên lưng ngựa nhảy xuống.


Lạp Lệ Sa xuất thân là bộ binh, không rành thuật cưỡi ngựa, dưới tình huống này cưỡi ngựa trái lại hỏng việc.


Đội ngũ hhai mươi người lập tức hoả tốc tập trận, đem xe ngựa Phác Thái Anh vây quanh ở chính giữa.


"Xảy ra chuyện gì?" Phác Thái Anh nhấc lên rèm cửa sổ hướng về Lạp Lệ Sa hỏi.


Lạp Lệ Sa đứng bên dưới cửa sổ xe Phác Thái Anh, trong tay chăm chú nắm binh khí, con mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, hồi đáp: "Công chúa, cẩn thận chút, phía trước có điều kì hoặc."


Nghe được Lạp Lệ Sa nói, vẻ mặt Phác Thái Anh lộ ra một tia bất ngờ, con mắt lấp lóe.


Phác Trung ngồi trên đại mã, ban đầu nhìn thấy tất cả mọi người đề phòng còn có chút sốt sắng, thế nhưng đợi một lúc, cũng không có thấy có tình huống nào phát sinh, liền có chút không vui buộc chặt dây cương quay về Lạp Lệ Sa phương hướng hô: "Xảy ra chuyện gì?"


Không nghĩ tới Phác Trung vừa dứt lời, lập tức từ phía bên phải rừng rậm bắn ra một loạt tiễn, trong đó có một chi trực tiếp bắn vào trên cổ ngựa.

Theo tiếng kêu thảm thiết, hộ vệ che ở trước xe ngựa Phác Thái Anh bị bắn chết, bắn bị thương vài vị, người phu xe bị một mũi tên trực tiếp đóng ở mi tâm, trong nháy mắt liền chết rồi!


"Ô!" Đột phát tình hình hơn nữa mất đi phu xe điều động, bốn con Mã Tề cùng phát ra kêu to.


Lạp Lệ Sa lập tức khiêu lên xe viên, gắt gao nắm lấy dây cương, thoáng ổn định ngựa bị hoảng sợ.


Mà con ngựa của Phác Trung bởi vì bị bắn trúng, chịu kinh hãi nghiêm trọng lập tức phát sinh một tiếng tiếng hý thật dài, không tiếp tục nghe Phác Trung khống chế, hướng về phía trước ra sức chạy trốn.


Nhưng mà, ngay thời điểm con ngựa kia mới vừa chạy đến chỗ lúc trước Lạp Lệ Sa phát hiện vết chân mất trật tự, ngay lập tức bị mấy thanh móc từ phía bên phải rừng rậm tung trúng, theo một tiếng kêu to, đại mã mang theo Phác Trung đồng thời xuống ngã trên mặt đất.


Tình cảnh này đập thẳng vào mắt Lạp Lệ Sa, nàng quyết định thật nhanh một tay xách thi thể phu xe chặn ở trước người, sau đó một cước đá văng cửa xe ngựa.


"A!" Hai tên cung tỳ lập tức rít gào lên, sợ đến hoa dung thất sắc, nhìn thấy người tiến vào là Lạp Lệ Sa mới thoáng yên lặng một chút.


Lạp Lệ Sa xách thi thể phu xe, duỗi ra một cái tay khác một phát bắt được cánh tay Phác Thái Anh, dùng thi thể phu xe cùng thân thể của chính mình vì Phác Thái Anh làm thành hai tầng che chắn, sau đó đem Phác Thái Anh từ trên xe ngựa kéo đi.


"A! Ngươi định làm gì Công chúa, người đâu mau hộ giá!"


Một tên cung tỳ thấy Lạp Lệ Sa lại đối với Công chúa thô lỗ như vậy, lớn tiếng gọi lên.


"Câm miệng!" Lạp Lệ Sa quay đầu thô bạo hống một tiếng, cung nữ bị Lạp Lệ Sa làm cho sợ hãi run run, lập tức ngậm miệng lại, run lẩy bẩy nhìn Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy các binh sĩ đã cùng một đám hắc y nhân đánh nhau loạn xạ, người Lý Mộc chọn đều là tinh binh trăm người tuyển một, đều sống sót dưới lưỡi đao liếm máu, nhưng đối mặt những này số lượng hắc y nhân cũng không nhiều lại chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, một chút lợi thế đều không có chiếm được.


Thấy cảnh này, trong lòng Lạp Lệ Sa chìm xuống.


Ngạnh tra tử (Kẻ khó chơi)!


Lạp Lệ Sa ném thi thể đi, một tay lôi kéo Phác Thái Anh, một tay kéo con ngựa đỏ thẫm vòng ra phía sau xe ngựa. Sau khi nâng Phác Thái Anh lên ngựa, đối với Phác Thái Anh nói: "Công chúa đi mau, trở về Hồ Châu thành đi, nơi này sợ là chống cự không được bao lâu."


Phác Thái Anh ngồi ở trên lưng ngựa cúi đầu nhìn Lạp Lệ Sa không nói gì.


Thấy Phác Thái Anh chậm chạp không chịu đánh mã đào tẩu, Lạp Lệ Sa sốt sắng: "Công chúa đi nhanh đi! Thích khách có cung tên! Không đi e là không kịp!"


Lại không nghĩ rằng Phác Thái Anh lại hướng về Lạp Lệ Sa duỗi ra tay ngọc nhỏ dài: "Lên ngựa."


"Công chúa!?"


"Vạn nhất con đường quay về cũng có mai phục, bản cung đi một mình chắc chắn phải chết."


Nghe vậy, Lạp Lệ Sa hơi run run, nàng lại không nghĩ tới việc này...


Lạp Lệ Sa quay đầu lại, hổ thẹn liếc mắt nhìn những chiến hữu của chính mình đang cùng hắc y nhân liều mạng quyết đấu, thật giống như lại có hai người ngã xuống...


Lạp Lệ Sa lại quay đầu nhìn một chút tên cung tỳ run lẩy bẩy kia, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một cây chủy thủ đưa cho tên cung tỳ áy náy nói: "Cô nương, xin lỗi, ngươi bây giờ trở lại trên xe ngựa đi, dùng cái này mạnh mẽ đâm vào trên mông ngựa, có thể trốn ra ngoài hay không liền phải xem thiên ý."


Nói xong Lạp Lệ Sa đem chủy thủ nhét vào trong tay cung tỳ, kéo tay ngọc nhỏ nhắn của Phác Thái Anh vươn mình ngồi ở trên lưng ngựa, đem Phác Thái Anh bảo hộ ở trước người của chính mình.


Hai tay Lạp Lệ Sa gắt gao cầm lấy dây cương, cắn chặt răng, lông mày nhướng lên cao vút, cuối cùng không có quay đầu lại.


Lạp Lệ Sa mạnh mẽ kẹp bụng ngựa, gầm nhẹ nói: "Giá!", ngựa lập tức chạy trốn lên, vung lên một trận bụi bặm.


Sau khi Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt thì thân thủ những người mặc áo đen kia đột nhiên như tăng cao vài lần!


Thời điểm đánh nhau với những binh sĩ này, rõ ràng dáng vẻ vẫn còn có chút vất vả, trong chớp mắt liền phát sinh kinh thiên nghịch chuyển. Chỉ thấy đám hắc y nhân này giơ tay chém xuống những binh sĩ trong đội ngũ xung phong, trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, máu tươi tung bay.


Theo từng tiếng kêu thảm thiết, các binh sĩ từng người từng người ngã xuống, sắp chết, trên mặt còn mang theo vẻ không thể tin tưởng.


Một lát sau, đội ngũ hai mươi người liền còn lại một người, người kia hai tay nắm binh khí, mặt đối mặt với chín tên hắc y nhân không mất một sợi tóc, liên tục lùi về phía sau.


"Các ngươi là người nào!"


"Ha ha ha." Nghe vậy, chín tên hắc y nhân đều lớn tiếng cười to, theo tiếng cười kia, bên trong những người mặc áo đen này nữ có nam có.


Binh sĩ nắm binh khí chậm rãi lùi về sau, mà trước mặt chín tên hắc y nhân tựa hồ căn bản không có dáng vẻ vội vã gϊếŧ hắn, bọn họ xếp hàng ngang, có người thẳng thắn ôm cánh tay đứng tại chỗ, trên mặt hoàn toàn mang theo nụ cười cổ quái, như đang xem một vở kịch bình thường đang diễn ra.


Nhìn thấy vẻ mặt những người mặc áo đen này, binh sĩ cũng hơi kinh ngạc, hắn theo ánh mắt hắc y nhân, cưỡng chế trong lòng hoảng sợ, chậm rãi quay đầu về nhìn về phía sau.


Không nghĩ tới vừa mới quay đầu đến một nửa, liền bị người từ phía sau nhanh nhẹn cắt ngang cổ.


Binh sĩ ngã xuống, trong nháy mắt sắp chết, hắn nhìn thấy người trước mắt, hai tay của hắn gắt gao bưng cổ của chính mình, một mặt kinh ngạc, nhưng không cách nào ngăn cản máu tươi dâng trào.


Hắn há miệng, máu tươi liền theo hắn miệng phun ra ngoài, hắn kinh ngạc nhìn trước mắt, bất luận làm sao cũng nghĩ không thông, sau đó hắn phát ra câu nghi vấn cuối cùng trong đời, một câu bị máu tươi trong miệng mơ hồ che lấp: "Tại sao..."


Binh sĩ chết không nhắm mắt, hắc y nhân tụ tập cùng một chỗ cười to.


"Ha ha ha ha ha..."



"Tiểu Thập Nhị, Lạp Doanh trưởng người ta cho ngươi chủy thủ là để ngươi đánh ngựa chạy trốn? Ngươi làm sao lại đi cắt cổ người?"

...

Lạp Lệ Sa mang theo Phác Thái Anh một khắc cũng không dám ngừng lại, giục ngựa lao nhanh hướng về Hồ Châu thành. Điều khiến Lạp Lệ Sa bất ngờ chính là: Dọc theo con đường này cũng không có thích khách mai phục. Mắt thấy Hồ Châu thành càng ngày càng gần, Lạp Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm: Những thích khách kia lại có thể đối mặt tinh binh, lấy ít thắng nhiều, nghĩ đến cũng là tự phụ thân thủ tuyệt vời, không nghĩ tới sẽ thất bại, mới không có bố trí hai tầng mai phục đi...


Nhớ tới nơi này, Lạp Lệ Sa trong lòng lóe lên một tia may mắn: Cũng còn tốt, nếu như có mai phục, e rằng nàng cùng Công chúa đều phải chết.


Sau đó trong lòng Lạp Lệ Sa lại dâng lên một luồng thất vọng: Chiến hữu của chính mình vào lúc này sợ là đều chết rồi đi, không biết hai cung tỳ kia có thoát khỏi hay không...


Còn có tên Thế tử Phác Trung kia, chỉ nhìn thấy hắn té xuống không có đứng lên, cũng không biết chết chưa. Bây giờ xảy ra sai lầm lớn như vậy, e là chính mình trở lại quân doanh cũng bị quân pháp xử trí.


"Lạp Doanh trưởng, ngừng lại một hồi!"


Nghe được Phác Thái Anh lên tiếng, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn phía sau một chút, xác định thích khách tạm thời không có đuổi theo, thế là liền siết chặt dây cương cho ngựa ngừng lại: "Hu!"


"Công chúa, làm sao?"


"Ngươi trước tiên đỡ bản cung xuống."


"Nhưng Công chúa, vạn nhất thích khách đuổi theo..."


"Bản cung sợ Hồ Châu thành cũng chưa chắc là an toàn."


Nghe được Phác Thái Anh nói như vậy, Lạp Lệ Sa tung người xuống ngựa, sau đó đỡ Phác Thái Anh từ trên ngựa xuống.


"Công chúa vì sao nói như vậy?"


Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa một chút nhàn nhạt nói: "Cữu cữu phái những binh sĩ kia, thân thủ làm sao Lạp Doanh trưởng phải hiểu rõ ràng. Khả năng giặc cướp lục lâm bình thường trong tay bọn họ có thể chống đỡ nổi ba cái hiệp?"


"Tuyệt đối không thể..." Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu, lập tức rõ ràng Phác Thái Anh muốn nói gì.


"Vậy Công chúa chúng ta bước kế tiếp làm sao bây giờ?"


"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, một thân cung trang này của bản cung quá mức dễ thấy, e là tiến vào Hồ Châu thành sẽ khiến đám người ám sát bản cung ngay lập tức biết vị trí cụ thể của bản cung. Vì lẽ đó bản cung trước tiên ở đây trốn một hồi, Lạp Doanh trưởng đến Hồ Châu thành đi mua một bộ nữ trang bình thường cho bản cung đổi, tốt nhất Lạp Doanh trưởng cũng mua một bộ y phục để đổi luôn đi."


"Nhưng Công chúa, ta làm sao có thể để một mình ngươi ở lại chỗ này, vạn nhất lại có nguy hiểm gì..."


"Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, ta nghĩ thích khách chắc chắn sẽ không biết ngươi sẽ để Bổn cung một người ở lại chỗ này, hơn nữa Bổn cung mặc quần áo này quá rõ ràng rồi, ngươi đi nhanh rồi mau trở về, ta sẽ trốn kỹ. "


"Được, vậy Công chúa, ngươi ngàn vạn giấu kỹ, chờ ta trở lại."


"Đi thôi." Phác Thái Anh quay về Lạp Lệ Sa gật gật đầu, cho Lạp Lệ Sa một nụ cười trấn an.


Lạp Lệ Sa sâu sắc nhìn Phác Thái Anh một chút, sau đó đem bội đao bên hông cởi xuống đến đưa cho Phác Thái Anh, lúc này mới xoay người lên ngựa, dùng sức thúc ngựa: "Giá!"


Phác Thái Anh nắm trong tay bội đao nặng trình trịch, nhìn bóng người Lạp Lệ Sa càng ngày càng nhỏ, trầm mặc.


Phác Thái Anh nâng bội đao xoay người đi vào phía sau rừng cây. Sau một chén trà, một bên đường kia truyền đến tiếng vó ngựa mơ hồ.


"Hu!"


Hai con ngựa đứng ở địa phương lúc trước Phác Thái Anh đã đứng, một người trong đó đối với một kẻ khác nói: "Xem, ký hiệu."


Hai người tung người xuống ngựa, một người lôi kéo ngựa chờ ở ven đường, một người đi vào rừng cây.


"Tử, tham kiến Công chúa điện hạ."


"Phác Trung làm sao?"


"Chúng ta khống chế lực đạo rất tốt, chỉ là ngất đi."


"Ừm, rất tốt, bí mật giam cầm, thỉnh thoảng cho hắn nếm chút khổ sở, không nên để cho hắn chết."


"Dạ."


"Hộ vệ đều xử lý tốt?"


"Chưa, lưu lại một người sống."


"Tin tức bao nhiêu ngày có thể truyền đến trong cung?"


"Hồi Công chúa, không quá ba ngày bệ hạ liền nhận được tin tức Công chúa bị ám sát, tung tích không rõ."


"Tổng cộng xử lý mấy tốp thích khách?"


"Hồi Công chúa, Sở Vương Ung Vương trước sau phái ba đợt thích khách đều bị chúng ta xử lý xong, còn có thích khách một đường, thân phận vẫn đang tra."


"Ồ? Không phải người của Tề Vương?"


"Hiện nay tuy rằng vẫn còn không thể xác nhận, nhưng cơ bản bài trừ khả năng này, nhóm người này xương cứng, chỉ là sớm muộn cũng sẽ để bọn họ mở miệng."


"Một đường Bản cung hồi kinh như cũ dựa theo kế hoạch tiến hành."


"Là."


"Trong cung tình huống làm sao?"


"Thái tử tất cả mạnh khỏe, đối với yêu cầu Bình Dương Hầu đưa ra bệ hạ chưa tỏ thái độ."


"Người cùng lúc hạ độc Lương phi tra ra được chưa?"


"Hồi Công chúa, hiện nay vẫn chưa thể xác nhận."


"Vậy thì nghĩ biện pháp dẫn tới trên người Tề Vương."


"Rõ!"


"Liên quan với Phác Trung mất tích, thoáng để lộ cho Bình Dương Hầu một ít manh mối chỉ về Ung Vương."


"Rõ!"


"Lui ra đi."


"Vâng!"


Một lát sau, trên quan đạo ngoài rừng liền truyền đến tiếng vó ngựa càng ngày càng xa.


Phác Thái Anh ngạo nghễ đứng trong rừng cây, duỗi ra một cánh tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng xoa xoa vỏ cây loang lổ trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cười nói: "Việc đã đến nước này, chư vị Vương huynh, các ngươi người nào cũng không muốn không đếm xỉa đến, liền đừng trách Anh nhi vô tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro