Chương 36: Liền giả làm một đôi phu thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn một canh giờ sau, Lạp Lệ Sa trở về, trán đầy mồ hôi.


Lạp Lệ Sa đi tới chỗ ẩn thân của Phác Thái Anh, từ trên xe lừa xuống, đem xe lừa dẫn đến bên đường, đem con lừa buộc ở trên cây, thân thủ lôi kéo dây cương, xác định dây cương sẽ không nới lỏng ra mới đi về hướng trong rừng cây.


Trong rừng rất yên tĩnh, Lạp Lệ Sa thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập. Lạp Lệ Sa rất hồi hộp, nàng máy móc cất bước, lòng bàn tay thấm mồ hôi, yết hầu lạnh lẽo.


Nàng có chút sợ, sợ không nhìn thấy bóng người Phác Thái Anh, cũng sợ sệt nhìn thấy chính là thi thể Phác Thái Anh.


Tuy rằng nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng cũng phải tốn không ít thời gian mới đến được đây.


Lạp Lệ Sa sống mười sáu năm, một trái tim xưa nay đều không có hoảng loạn quá lên như vậy. Dọc theo con đường này, nỗi lo lắng của nàng như mũi tên, theo từng nhịp kéo của chiếc xe lừa mà bay vụt theo.


Vào lúc này thật vất vả trở về, nàng trái lại sợ.


Lạp Lệ Sa giẫm lá khô dày đặc dưới chân, cảm giác lại như đạp ở trên cây bông vải. Chỉ lo đi tới cuối cùng, nhìn thấy chính là kết cục làm cho nàng không thể nào tiếp thu được.


Trên đường từ Hồ Châu thành trở về, Lạp Lệ Sa nghĩ đến rất nhiều, rốt cuộc là ai muốn muốn ám sát Phác Thái Anh đây?


Nhưng Lạp Lệ Sa lại khuyết thiếu độ nhạy cảm chính trị, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó. Một vị Công chúa ở lâu trong thâm cung, cũng không thể đoạt trữ lại không thể có kẻ thù giang hồ, hơn nữa Công chúa mang vật phẩm đi theo cũng không có kỳ trân dị bảo gì.


Lạp Lệ Sa nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cuối cùng nàng duy nhất có thể xác định chính là: Đám hắc y nhân kia không đơn giản, dựa vào chín người có thể cùng tinh binh Lý Mộc tự tay chọn đánh một trận hoà nhau, thậm chí hơi chiếm thượng phong, khẳng định không phải người bình thường có thể bồi dưỡng được.

Mảnh cánh rừng này cây cối rất tươi tốt, lúc này chính là trời thu, thỉnh thoảng có lá rụng bay xuống, Lạp Lệ Sa đi trong rừng cây, từ từ thâm nhập, ngắm nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện bóng người Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa xoa xoa mồ hôi trên trán, lo lắng nhìn chung quanh, chẳng lẽ mình trở về muộn rồi sao?


Lạp Lệ Sa nắm thật chặt nắm nắm đấm.


"Công chúa, ngươi ở đâu?"


Nghe được âm thanh Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh lắc mình xuất hiện từ mặt sau của một thân cây lớn, hai tay còn nâng bội đao của Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở đó, nỗi lo lắng đang treo lơ lửng rốt cục cũng an nhiên rơi xuống đất, nàng mang theo vẻ mặt vui mừng, sải bước đi tới trước mặt Phác Thái Anh: "Công chúa, ta đã trở về!"


Phác Thái Anh khẽ ngẩng đầu đánh giá người trước mặt. Lúc này hắn đã đổi một thân áo vải thô sơ bình thường, trên trán cùng chóp mũi đều là mồ hôi, có một ít men theo khuôn mặt ngăm đen chậm rãi chảy xuống, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng sủa, mang theo kinh hỉ không che giấu được nhìn kỹ chính mình.

Suy nghĩ trong lòng toàn bộ chiếu vào trên mặt của hắn, không mang theo một tia che giấu, cũng không đúc kết một tia giả tạo, đơn giản thuần khiết như vậy.


Nhìn Lạp Lệ Sa như vậy, Phác Thái Anh không biết tại sao, trong lòng lóe lên một tia hâm mộ. Nàng cũng đã từng có vẻ mặt như thế, không biết từ lúc nào bị nàng làm mất đi.


"Lạp Doanh trưởng cực khổ rồi." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa lộ ra nụ cười.


Lạp Lệ Sa tiếp nhận bội đao trong tay Phác Thái Anh, sau đó nhoẻn miệng cười thật tươi với Phác Thái Anh, hàm răng vốn trắng nõn bị khuôn mặt ngăm đen kia làm nổi bật lên có chút chói mắt.


"Công chúa, những thứ cần thiết ta đều đã mua đủ, chúng ta có thể xuất phát."


"Ừm." Phác Thái Anh gật gật đầu, đi theo phía sau Lạp Lệ Sa, cùng đi ra khỏi rừng rậm.


Đến ven đường, Lạp Lệ Sa có chút xấu hổ gãi gãi đầu đối với Phác Thái Anh hổ thẹn nói rằng: "Công chúa, ta không có bao nhiêu tiền, hơn nữa ta nghĩ hai người cùng nhau lên đường bằng một con ngựa cũng không tiện, thế là ta liền đem ngựa bán đi. Đó là một thớt quân mã, bán được giá tiền cao, sau đó đổi thành chiếc xe lừa này, mua cho Công chúa mấy thân xiêm y, còn mua lương khô trên đường ăn cùng với một ít những thứ đồ khác. Còn sót lại một ít lộ phí, đành phải oan ức Công chúa một chút."


Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, trả lời: "Bây giờ có thể may mắn bảo mệnh đã là vạn hạnh trong bất hạnh, cần gì xoi mói những này. Lạp Doanh trưởng ngươi làm rất tốt, con ngựa kia cũng xác thực quá gây chú ý, đổi thành xe lừa này trái lại khá hơn một chút, cũng thuận tiện một ít."


Nghe được Phác Thái Anh tán đồng rồi cái nhìn của chính mình, Lạp Lệ Sa lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, đối với Phác Thái Anh nói rằng: "Công chúa mau lên xe đi, trên xe y phục ta đã chuẩn bị kỹ càng cho ngài, ngài nhanh đi đổi, ta ở đây bảo vệ, đổi được rồi ngài đem y phục đưa cho ta, ta đi xử lý."


"Được."


Phác Thái Anh lên xe, thùng xe nho nhỏ nhiều nhất có thể chứa hai người, đây là nàng sinh thời ngồi xe ngựa đơn sơ nhất, không, là xe lừa.


Bên trong thùng xe xếp đặt mấy cái bọc hành lý, Phác Thái Anh mở bọc hành lý đặt ở vị trí bắt mắt nhất ra, bên trong quả nhiên là một bộ quần áo bình thường nông phụ mặc.


Phác Thái Anh thay quần áo trong thùng xe chật hẹp, tuy rằng những việc này vẫn luôn là do người hầu hạ, thế nhưng y phục bách tính mặc lên rất đơn giản, Phác Thái Anh chính mình cũng có thể mặc.


"Lạp Doanh trưởng, ta đổi xong rồi."


Nói xong Phác Thái Anh ôm cung trang chính mình vừa đổi từ trong buồng xe đi ra ngoài.


Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh mặc y phục nông phụ xuất hiện tại trước mặt chính mình, mắt sáng rực lên.


Lạp Lệ Sa từ trước tới nay chưa từng gặp qua người có thể mặc y phục nông phhuj mà vẫn có thể đẹp đến như vậy, thế nhân đều nói Phật dựa vào kim trang, người dựa vào ăn mặc. Nhưng bây giờ Phác Thái Anh cởi một thân cung trang cao quý của nàng đi, đổi thành y phục bách tính bình thường váy vải thô sơ, dĩ nhiên... lại vẫn khó che dấu một thân khí khái. Tuy rằng bởi vì cởi cung trang khiến Phác Thái Anh ít đi mấy phần quý khí, thế nhưng Phác Thái Anh lại hiện nhiều hơn mấy phần thanh thuần, đẹp tựa như thiên nhiên điêu khắc.


Đều nói là y phục xứng người, nhưng bộ nông phụ bình thường quần thô áo vải được Phác Thái Anh mặc trên người, nhất thời làm cho bộ y phục này giá trị tăng gấp bội lên.


"Đang nhìn cái gì?" Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa ngơ ngác sững sờ, không khỏi nghi vấn.



"Ân... Xưa nay chưa từng thấy có người có thể mặc y phục nông phụ đẹp mắt như vậy."


Lạp Lệ Sa theo bản năng nói ra suy nghĩ trong lòng, nhìn thấy đôi mắt Phác Thái Anh cong lên, nàng mới bừng tỉnh nhận ra mình đang mạo phạm, khuôn mặt ngăm đen lập tức nóng lên, tiếp nhận cung trang Phác Thái Anh đưa, cuống quít xoay người đi vào trong rừng, vừa đi vừa nói: "Ta, ta đi xử lý xiêm y Công chúa một chút."


Nhưng mới vừa đi hai bước lại quay bước trở về, đứng trước mặt Phác Thái Anh, đem cung trang trước tiên đặt ở trên xe lừa, sau đó từ trong lòng móc ra một cái chủy thủ nho nhỏ, đưa cho Phác Thái Anh nói rằng: "Công chúa cái này ta mua trong thành Hồ Châu, nhỏ ngắn thuận tiện mang theo, hơn nữa còn không nặng, ngươi cầm."


"Cảm ơn."


Phác Thái Anh tiếp nhận chủy thủ Lạp Lệ Sa đưa tới, mặt trên còn sót lại nhiệt độ thân thể của Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa nắm bội đao bản thân, ôm lấy cung trang, suy nghĩ một chút vẫn là có chút không yên lòng, liền đối với Phác Thái Anh nói: "Công chúa vẫn là cùng đi với ta đi."


Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa một chút, gật gật đầu.


Hai người đi vào trong rừng rậm, Lạp Lệ Sa chọn một khối đất trống, trước tiên ngồi xổm xuống đem lá khô trên mặt đất xới lên để ở một bên. Mãi đến tận khi lộ ra mặt đất, Lạp Lệ Sa mới đem cung trang Phác Thái Anh gấp kỹ để ở một bên, sau đó cầm đao trên đất đào lên.


Một lát sau, Lạp Lệ Sa đào một cái hố to, đem đao ném ở một bên, sau đó đem cung trang Phác Thái Anh để xuống trong hố, bắt đầu lấp đất.


Phác Thái Anh vẫn nhìn kỹ Lạp Lệ Sa làm việc, thấy Lạp Lệ Sa đem hố lấp kín, giẫm giẫm lên, san bằng mặt trên, sau đó ôm lấy đống lá khô rải vào chỗ cũ.


Sau khi làm xong, Lạp Lệ Sa còn đi xung quanh đánh giá địa phương chôn y phục, kiểm tra không có sai sót, mới thoả mãn gật gật đầu đối với Phác Thái Anh nói rằng: "Lần này khẳng định không thấy được, Công chúa chúng ta đi thôi."


Phác Thái Anh đối với phương pháp xử lý của Lạp Lệ Sa cảm thấy thoả mãn, đồng thời ở trong lòng cho Lạp Lệ Sa một phán định: Hữu dũng hữu mưu, chú trọng chi tiết nhỏ, tinh khiết, quả đoán, chỉ cần hảo hảo mài giũa một chút tương lai nhất định sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay Châu nhi.


"Lạp Doanh trưởng dọc theo con đường này ngươi không cần phải gọi ta là Công chúa, gọi tên ta là được."



Lạp Lệ Sa theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tình huống bây giờ như vậy nhất định phải tuân theo. Địch minh ta ám, chính mình há mồm một câu Công chúa ngậm miệng một câu Công chúa, cái kia chẳng phải là muốn chết sao?


Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không chút nào phản đối, ngầm thừa nhận, đối với Lạp Lệ Sa lại thoả mãn một chút, tiếp tục nói: "Ta cũng không gọi ngươi Lạp Doanh trưởng, liền gọi ngươi Phi Tinh làm sao?"


"Liền theo Công chúa."


"Ừm, ngươi ta cô nam quả nữ ra ngoài, chung quy phải có cái thân phận yểm hộ mới thuận tiện một ít, Phi Tinh ngươi nói xem?"


Nghe được Phác Thái Anh tự nhiên gọi ra tên của chính mình, tim Lạp Lệ Sa bắt đầu đập gia tốc, nàng nhìn về phía trước gật gật đầu.


"Ừm... Không bằng liền ra vẻ một đôi phu thê đi."


"Ôi!"


Lạp Lệ Sa nghe được Phác Thái Anh nói, dưới chân lảo đảo, vừa vặn phía dưới cây phía trước chồi lên một nhánh rễ, Lạp Lệ Sa lảo đảo vấp ở phía trên, sau đó "Đùng" một tiếng bò ở trên mặt đất.


"Lạp... Phi Tinh, ngươi không sao chứ."


Phác Thái Anh không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ phản ứng lớn như thế, bất giác có chút buồn cười: Phải biết rằng nàng chính là Trưởng Công chúa cao quý của Ly quốc, hơn nữa còn chưa xuất giá, chính mình cũng không ngại, người này liền trước tiên ngã xuống.


"Không có... Không có chuyện gì."


Lạp Lệ Sa từ trên mặt đất bò lên, vỗ vỗ bụi trên người sau đó mắt nhìn thẳng đối với Phác Thái Anh nói: "Công chúa chúng ta vẫn là lên xe hẵn nói đi."


"Được."


Phác Thái Anh theo Lạp Lệ Sa trở lại ven đường xe lừa trên, hai người trước sau tiến vào chật hẹp thùng xe, ngồi đối diện nhau, đầu gối cùng đầu gối trong lúc đó khoảng cách chỉ là một thước.


"Công... Thái Anh... Cô nương, ta cảm thấy chúng ta hai người giả làm một đôi phu thê thực sự là không thích hợp, không bằng ra vẻ... Tiểu thư cùng phu xe?"


Nghe được Lạp Lệ Sa đề nghị, Phác Thái Anh cười nhìn nàng hỏi ngược lại: "Một tiểu thư có thể thuê được phu xe, sẽ ngồi xe lừa? Sẽ mặc thành như vậy? Lại nói mỗi lần ngươi kêu một tiếng tiểu thư, không sợ bị tặc nhân nghe được?"


"Cái kia... Vậy chúng ta có thể ra vẻ huynh muội hoặc là... Tỷ đệ cũng được."


Phác Thái Anh cười càng lớn, trêu nói: "Ngươi gặp dáng dấp tỷ đệ nào lớn lên khác biệt như vậy sao?"


Lạp Lệ Sa trên mặt túng quẫn, nhìn một chút khuôn mặt Phác Thái Anh vô cùng mịn màng trắng sáng như mặt trời, lại nhớ đến khuôn mặt đen thui như than đá của chính mình, nói là huynh muội khẳng định cũng không ai tin, lại khiến người ta coi chính mình là phần tử xấu xa bắt cóc tống tiền, thì sẽ càng phiền toái.


"Ta biết Phi Tinh ngươi lo lắng cái gì, nhưng đây đều là kế tạm thời. Nơi này với kinh thành còn cách một đoạn, chuyện này... cước trình của xe lại chậm, khó tránh khỏi phải tìm nơi xin nghỉ trọ, chỉ có thân phận phu thê là thích hợp nhất, miễn đi rất nhiều bàn hỏi cùng hoài nghi, hơn nữa... Nếu chúng ta đã là người có vợ có chồng cũng sẽ thiếu chút phiền phức, không phải sao?"


Lạp Lệ Sa thật lòng suy nghĩ một chút lời nói của Phác Thái Anh, cảm thấy nàng nói xác thực hợp lý, hơn nữa lại nghĩ đến mình và Phác Thái Anh đều cùng là nữ nhân, bây giờ vì an toàn giả làm một đôi phu thê cũng không có cái gì quá mức.


Nghĩ thông suốt chuyện này, Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh gật đầu một cái nói: "Vậy thì nghe... Thái Anh cô nương."



Thấy Lạp Lệ Sa đáp ứng, Phác Thái Anh quay về Lạp Lệ Sa nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Ngươi gọi ta Anh nhi là tốt rồi."


"Cái kia, Anh nhi, chúng ta lên đường đi."


Nói Lạp Lệ Sa làm dáng muốn hướng về ngoài xe xuyên, lại bị Phác Thái Anh gọi lại.


"Phi Tinh chậm đã, ta còn có một số việc phải nói cho ngươi."


Lạp Lệ Sa ngồi xuống lần nữa, Phác Thái Anh mở miệng nói rằng: "Kỳ thực, ta biết đại khái đám thích khách kia là ai phái tới."


"Là ai?"


"Là trong cung phái tới, thế nhưng cụ thể là ai ta cũng không biết, dù sao cũng là mấy vị Vương gia kia, Tề Vương Sở Vương, Ung Vương, thậm chí Hoàn nhi cũng có thể."


Nghe được Phác Thái Anh nói như thế, Lạp Lệ Sa trợn to hai mắt, một mặt không thể tin tưởng nhìn Phác Thái Anh, kinh ngạc hỏi: "Tại sao? Bọn họ không đều là thân ca ca của ngươi, còn có đệ đệ sao? Làm sao sẽ hạ độc thủ đối với ngươi?"


"Đương nhiên là vì cái vị trí chí cao vô thượng kia."


"Nhưng là ngươi..."


"Ta là tỷ tỷ cùng một mẹ với Thái tử, Châu nhi bây giờ mới tám tuổi, mẫu hậu đi về cõi tiên, nếu như ta cũng chết, Châu nhi ở trong cung liền không chỗ nương tựa."


Lạp Lệ Sa há miệng, trên mặt kinh ngạc vẻ mặt khôn cùng.


Lạp Lệ Sa sinh ra trong gia đình kiện toàn, phụ mẫu hoà thuận, cảm tình tỷ đệ rất tốt, sau đó đi tới quân doanh tòng quân, xưa nay chưa có tiếp xúc qua những quan hệ thượng tầng này. Giờ khắc này, từ trong miệng Phác Thái Anh nghe được những chuyện kia, Lạp Lệ Sa có thể biết được mối quan hệ rõ ràng trong đó, nhưng nàng lại không thể tin tưởng sự thật rằng thủ túc đồng tộc có thể tự gϊếŧ lẫn nhau.


Phác Thái Anh bình tĩnh nhìn Lạp Lệ Sa, sau đó thấp giọng nói rằng: "Ta biết ngươi không thể nào hiểu được, thế nhưng đây chính là hoàng gia vô tình, quyền lực mê hoặc lớn hơn nhiều so với cốt nhục tình thân. Kỳ thực không nói gạt ngươi, ta lần này xuất cung cũng là mang một chút mục đích đến. Dù sao Tướng quân của ngươi là của ta thân cữu cữu, mẫu phi đi về cõi tiên, sau này, tháng ngày ta cùng Châu nhi ở trong cung nguy cơ tứ phía. Ta muốn, nếu chuyến này có thể cầu được cữu cữu che chở, có thể để những phiên vương kia kiêng kỵ hùng binh trong tay cữu cữu sẽ hơi hơi thu lại một ít. Nhưng cữu cữu lại từ chối, hắn không muốn dính líu đến chuyện tranh đoạt trong vũng nước đục này, mà hắn lại là thân cữu cữu của ta, ta cũng không muốn ép hắn. Vốn định sau khi hồi cung tìm phương pháp khác, không nghĩ tới bọn họ lại nhẫn tâm liền cung đều không muốn để cho ta trở lại. Ngày hôm nay nếu không phải có ngươi, chỉ sợ ta cũng đã chết rồi."

-------------------------


Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn một chút biểu tình khó nén thất lạc trên mặt Phác Thái Anh, trong lòng bị lời Phác Thái Anh nói ép nặng trình trịch. Lạp Lệ Sa không từng đọc quá nhiều sách, không hiểu nhiều đạo lý lớn như vậy. Tại quân doanh hơn hai năm qua, không dừng ngủ đêm tự mình kiềm nén cũng làm cho nàng vốn là có thể nói thiện nói năng lực biến mất hầu như không thấy hình bóng.


Nhìn Phác Thái Anh như vậy, Lạp Lệ Sa trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nên làm gì, mở lời an ủi như thế nào.


Trong buồng xe bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng.


Phác Thái Anh cũng không vội, ngồi ngay ngắn ở đó lẳng lặng đánh giá Lạp Lệ Sa, chỉ thấy hai tay Lạp Lệ Sa đặt trên đầu gối, cúi đầu, tình cờ lại nắm lại nắm đấm, thỉnh thoảng khẽ thở dài một cái.


Ngay khi Phác Thái Anh định nhắc nhở Lạp Lệ Sa xuất phát đi, Lạp Lệ Sa lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng nhìn Phác Thái Anh, ngập ngừng chốc lát, mới đối với Phác Thái Anh kiên định nói rằng: "Đại soái kỳ thực là một người phi thường trọng tình cảm, sau này... ta chỉ nói, sau này... Vạn nhất ta có thể trước mặt Đại soái chen mồm vào được một vài câu, ta sẽ giúp ngươi cầu hắn."


"Vậy thì đa tạ Phi Tinh."


Phác Thái Anh quay về Lạp Lệ Sa cười cười, trong lòng có chút kinh hỉ: Không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển nhanh như vậy, xem ra Lâm Phi Tinh này cũng không phải không có tình người như nàng tưởng tượng lúc ban đầu...


"Công... Anh nhi. Ta có một ý nghĩ, không biết có được hay không."


"Phi Tinh cứ nói đừng ngại."


"Ta cảm thấy nếu như, nếu như sự tình thật sự như ngươi nói vừa nãy, người muốn giết ngươi là những Vương gia trong cung kia... Chúng ta tốt nhất vẫn là không được đi quan đạo hồi kinh. Thứ nhất, thích khách thất bại nhất định sẽ phục kích đuổi bắt ven đường. Ngày hôm nay ta cũng đã kiến thức thân thủ của bọn họ, thật xấu hổ, nói ta đối phó một hai cái vẫn còn có thể, nếu nhiều người hơn, ta không hẳn có thể bảo vệ ngươi an toàn. Thứ hai, ta vừa nãy suy nghĩ một chút, lịch trình của ngươi nhất định là có người để lộ, nếu không bọn họ làm sao sẽ vừa vặn mai phục tại con đường chúng ta hồi kinh, hơn nữa còn là tại chuẩn xác thời gian, lại ra vẻ tình thế bắt buộc, hiển nhiên có an bài tinh vi. Ta nghĩ, bên cạnh ngươi khả năng có kẻ phản bội, mật báo cho những người muốn giết ngươi. Thế nhưng kinh vệ ngươi mang đến cũng đều chết rồi, Phác Trung Thế tử chắc cũng sẽ không, ngươi xem bản thân hắn đều sinh tử chưa biết, ta đang suy nghĩ có phải là hai cái cung tỳ của ngươi xảy ra vấn đề, bị người mua được."


Nói đến đây, Lạp Lệ Sa ngừng lại, nhìn Phác Thái Anh một chút, rất sợ suy luận của chính mình làm Phác Thái Anh không thích, thấy Phác Thái Anh vẻ mặt cũng không có gì thay đổi mới tiếp tục nói: "Đương nhiên, ta không phải nói không có người đáng hiềm nghi trong quân doanh chúng ta. Thế nhưng những thị vệ này là trước khi chúng ta lên đường Đại soái mới chọn ra, hơn nữa theo yêu cầu của ngươi còn loại ra phần lớn, vì lẽ đó độ khả thi bọn họ bán đứng lịch trình phi thường thấp. Nhưng cung tỳ của ngươi liền không giống, các nàng vẫn cùng ngươi ở lại trong hoàng cung, những phiên vương kia cũng có cơ hội cùng các nàng lén lút tiếp xúc, vì lẽ đó tương đối dễ dàng mua được, còn có A Ẩn... A Ẩn cô nương đã cứu mạng của ta... Thế nhưng, ta hiện tại cho rằng nàng hiềm nghi to lớn nhất, ta hi vọng sau khi ngươi hồi cung phải cẩn thận nhiều hơn người ở bên cạnh. Lần này thích khách thất bại, nếu ta là bọn họ chắc chắn nắm lấy cơ hội lần này, sẽ phái người dọc theo con đường ngươi hồi cung, ven đường đuổi bắt, hơn nữa sẽ trọng điểm bố trí nhân thủ phòng ngừa chúng ta trở lại quân doanh, quân doanh khẳng định là không thể trở về, quan phủ... Tốt nhất vẫn là không nên đi qua, kế trước mắt, tốt nhất là triệt để tránh khỏi tầm nhìn của bộ hạ bọn họ, trở lại kinh thành, mới là an toàn nhất, ngươi cảm thấy thế nào?"


Phác Thái Anh kiên trì nghe Lạp Lệ Sa chầm chậm nói xong nàng phân tích, ở trong lòng không khỏi đối với Lạp Lệ Sa dâng lên một luồng thưởng thức. Tuy rằng ám sát lần này là thế cục chính mình bày xuống, thế nhưng tình huống Lạp Lệ Sa phân tích hoàn toàn đúng, thậm chí nàng cân nhắc không chỉ làm sao trốn tránh đuổi bắt, nàng thậm chí đi suy nghĩ nguyên nhân, truy tìm đầu nguồn, đây là điểm đáng quý nhất. Một người cho tới bây giờ chưa từng trải qua cung đấu, chỉ là binh lính bình thường, tại tình huống không người chỉ điểm, không có bất kỳ kinh nghiệm nào lại có thể chính mình suy nghĩ đến một bước này, đủ để khiến Phác Thái Anh nhìn với cặp mắt khác xưa.


Lần này, Phác Thái Anh không có lại che giấu ý nghĩ trong lòng nàng, mà công bằng đối với Lạp Lệ Sa nói: "Phi Tinh, ngươi có khả năng làm Nguyên soái, có thể gánh vác chức trách lớn."


"Công... Anh nhi quá khen, ta... đến không được nơi thanh nhã."


"Ai nói? Ta thuở nhỏ sinh sống ở trong cung, thấy văn thần võ tướng đếm không xuể, chỉ bằng mấy câu Phi Tinh ngươi vừa nói, nếu như có thể có một vị lão sư tốt chỉ điểm thêm cho ngươi, đợi một thời gian, Phi Tinh ngươi nhất định sẽ trở thành dũng tướng năng thần văn có thể định quốc, vũ có thể an bang. Hiện nay trong triều thật nhiều khanh gia địa vị cực cao, chỉ là nhờ vào tổ tông che chở, nếu luận chân tài thực học, thì cũng thường thôi."


"Công chúa, ta vừa nãy suy nghĩ một chút con đường chúng ta tiến lên, do biên quan đến kinh đô là một phương từ bắc hướng nam thẳng tắp, ta nghĩ nơi này hướng về tây đến Liên Châu, sau đó sẽ từ Liên Châu đi về hướng Nam tới kinh thành, ngươi cảm thấy làm sao?"


Lúc này Phác Thái Anh đã nhận định Lạp Lệ Sa là một khối "ngọc trong đá" đáng giá đánh bóng. Tuy rằng sự kiện ám sát lần này là Phác Thái Anh tự biên tự diễn, bất luận bọn họ đi con đường nào đều rất an toàn. Thế nhưng muốn thích hợp tách khỏi sự tìm kiếm của triều đình, thời cơ chưa đến, Phác Thái Anh cũng không muốn sớm lộ diện như thế để hồi cung, mượn cơ hội này chỉ điểm một chút khối "ngọc trong đá" này tựa hồ cũng không tệ.


Thế là Phác Thái Anh quay về Lạp Lệ Sa nói rằng: "Ta cảm thấy không bằng chúng ta như vậy, cứ hướng về tây đi một đường đến Liên Châu, sau đó từ Liên Châu hướng về bắc lùi một thành đến Hàm thành, sau đó sẽ từ Hàm thành hướng về tây đi một thành lừa đạt, do lừa đạt một đường hướng Nam hướng về kinh thành đi."


Lạp Lệ Sa tinh tế suy tư một chút con đường Phác Thái Anh nói, ánh mắt mê man lóe lên một cái, kính phục nhìn Phác Thái Anh, kinh hô: "Công chúa quả nhiên đã có mưu kế hoàn hảo, cùng ngài so sánh, kế hoạch của ta quả thực là trò trẻ con, nếu như dựa theo ta nói: Chúng ta một đường hướng về tây mà đi, sau đó trực tiếp đi theo hướng Nam, nếu như thích khách không tìm được chúng ta trên quan đạo, nhất định sẽ phái người tăng nhân lực hướng về các thành xung quanh rà soát, cước trình xe lừa của chúng ta chậm, rất dễ dàng liền bị đuổi theo. Nhưng nếu dựa theo con đường Công chúa nói, đi về thành trì hướng tây tách phong mang, hướng về bắc lui lại một thành xuất kỳ bất ý, lại tiếp tục đi về một thành hướng tây, thích khách làm sao cũng không nghĩ ra, chúng ta dưới tình huống bị truy sát không hoả tốc hồi kinh mà lại đi một vòng lớn như vậy. Hơn nữa nếu dựa theo con đường Công chúa nói, bọn họ muốn tìm đến chúng ta e là cần phải thêm ba bốn lần nhân lực nữa. Bên cạnh đó tin tức Công chúa bị ám sát chẳng mấy chốc sẽ truyền đến kinh thành, tức thì bọn họ chắc chắn sợ ném chuột vỡ đồ không dám trắng trợn đuổi bắt."


Thấy Lạp Lệ Sa nhanh như vậy liền lĩnh ngộ kế hoạch của chính mình, Phác Thái Anh thoả mãn gật gật đầu tiếp tục nói: "Kỳ thực con đường này không chỉ hạn chế cho chúng ta thoát thân, tại thời điểm bình thường suy nghĩ vấn đề, lập ra sách lược cũng có thể như vậy."


"Ừm!" Lạp Lệ Sa gật đầu lia lịa.


Phác Thái Anh cũng không biết, nàng hôm nay chỉ là tiện tay chỉ điểm, lại có thể vì Lạp Lệ Sa mở ra một thông đạo hoàn toàn mới, một cánh càng rộng lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro