Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối thu, lá rơi đầy mặt đất

Một nam tử trẻ tuổi thân áo xám đứng ở phía sau núi giả,  một bên vùi đầu dọn dẹp lá cây rơi đầy mặt đất kia, một bên tự nhủ thầm: " phía nam-- không có,  phương bắc-- cũng không có,  chỉ còn lại phía đông và phía tây là chưa tìm qua. Bất quá chỉ là một cái ma giáo mà thôi,  sao lại thần thần bí bí làm gì, địa lao ở nơi nào chứ, tìm khắp nơi cũng không thấy a? Thật sự đáng giận!"

Đang lúc mắng tới hăng say, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng hô to: "Tiểu Dược."

"A! " Lâm Dược lắp bắp kinh hãi,  vội vàng thu liễm nỗi lòng, liền bày ra bộ mặt tươi cười, cao giọng đáp: " Trương đại ca, ta ở trong này."

Khi nói chuyện, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tướng mạo thường thường vác theo cái chổi to hướng hắn đi tới,  miệng đang cắn khối bánh lớn, hàm hàm hồ hồ hỏi: " Tiểu Dược hôm nay ngươi lại thức dậy sớm như vậy a?  Thật là chịu khó nha"

"Hắc hắc" Lâm Dược có chút ngượng ngùng cười cười, không đáp lại.

Nam tử kia liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nói: " Làm việc tuy rằng trọng yếu, nhưng giữa trưa đừng bỏ lỡ giờ cơm a"

"Ân"

"Ta đi trước đây, ngươi hãy quét cho tốt đi"

"Ừm"

Lâm Dược gật đầu thật mạnh, tươi cười đến hết sức ngây thơ.

Thẳng đến lúc sau khi nhìn thấy nam tử họ Trương kia rời đi, hắn mới khôi phục lại biểu tình nghiến răng nghiến lợi, đem cái ma giáo hại người này mắng từ đầu đến chân mấy lần.

Đúng vậy, hắn chính là gian tế thường thấy trong võ lâm.

Trăm phương nghìn kế trà trộn vào ma giáo này, lại ủy khuất chính mình là tiểu tư quét rác, chính vì dò la tung tích của cha mình. Đáng tiếc hắn ở trong này quét rác nửa tháng, cả bóng dáng địa lao cũng tìm không thấy,  hiện còn lại hai phương hướng chưa tìm qua, không biết đến tột cùng là ở nơi nào?

Phía đông là vài cái cửa đá, phía tây là một mảnh rừng rậm... Ngô, vẫn là đi tìm phía tây trước đi thôi.

Suy nghĩ xong, Lâm Dược đem cái chổi kia vác trên vai, nhìn khắp nơi một lần, sau đó lén lút đi về mảnh rừng rậm phía tây.

Nghe nói nơi này là cấm địa của ma giáo, hắn quét lâu như vậy còn chưa từng đặt chân đến, tìm tới tìm lui mới phát hiện bên trong có hang động. Nguyên lại là sau khi xuyên qua mảnh rừng rậm kia là một cái bích đàm(1), lại đi tiếp sẽ là mấy gian phòng nhỏ, trước cửa đầy kỳ hoa dị thảo, khung cảnh thật là thanh u.

Lâm Dược nhìn thấy ngẩn ngơ, thầm đoán trong phòng kia có hay không có người, bên tai lại đột nhiên vang lên một trận tiếng nước ào ào, ngay sau đó chỉ thấy bóng dáng một người theo đàm trong nước nổi lên-- đầu tiên là tóc dài đen nhánh mềm mại, kế đến là tấm lưng trần bóng loáng trắng noãn,  cuối cùng là vòng eo tinh tế động lòng người...

Thình thịch.

Lâm Dược từ xa xa liếc mắt nhìn một cái liền thấy miệng đắng lưỡi khô, tay chân cứng còng, khuôn mặt không thể khống chế đỏ lên.

Nhanh lên!

Quay đầu rời đi!

Hắn trong lòng hô nay vậy, lại vô luận nhưng thế nào cũng không chuyển được tầm nhìn, trơ mắt nhìn người nọ trong đàm lay động bọt nước, chậm rãi xoay người lại.

Di di? Không có ngực a

.... Nam nhân?

Lâm Dược thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi thấy rõ gương mặt người nọ, trong lòng lại cảm thấy kinh hoàng.

Rõ ràng là ngũ quan tinh xảo động lòng người, dung nhan thanh tú tuấn mỹ, kia thế nhưng gương mặt lại trắng bệch, trên môi không hề huyết sắc, con ngươi đen sâu thẳm đến doạ người, mơ hồ lộ ra quỷ khí dày đặc.

Lâm Dược ngón tay run lên, sau lưng nổi lên từng hồi hàn ý, quả thực không thể xác định đứng trước mặt mình đến tột cùng là một người, hay là quỷ?

Ngay khi hắn định xoay người chạy trốn, người trong nước nọ đột nhiên từng bước đi về phía trước, mặt không chút thay đổi mở miệng hỏi:
" Ngươi là người nào? "

"Ta ta ta... " Lâm Dược lắp bắp nửa ngày mới nhớ tới cây chổi còn vác trên vai, vội vàng đặt xuống chỉ chỉ vào nói: " Ta là quét rác, ta mỗi ngày làm việc từ sáng đến tối, da lại vừa thô vừa già, ăn tuyệt đối sẽ không ngon đâu! Cho nên ngươi trăm ngàn lần đừng ăn thịt ta. "

Hắn gấp đến độ mồ hôi túa ra, bộ dạng hoang mang rối loạn, tay chân luống cuống trông thật sự buồn cười.

Nam tử đứng trong nước kia lại coi như không nhìn thấy, nhẹ nhành hỏi một câu: "Quét rác? Ngươi như thế nào lại ở nơi này?. "

"Ta...  Không cẩn thận nên lạc đường"

"Rẽ trái, đi thẳng về trước, liền tìm được đường ra." người nọ giơ tay vén mái tóc dài ướt sũng lên, con ngươi đen tuyền lại tối đi vài phần, sương mù mênh mông. "Nơi này là cấm địa của giáo, về sau không cần lại đến"

Lâm Dược gật đầu không ngừng, thẳng đến giờ phút này mới phát hiện, người trước mặt nói chuyện cực kỳ cổ quái. Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, âm diệu lại vừa nhẹ vừa chậm, giống như nhiều đi một câu sẽ tắt thở ngay lập tức.

Hắn rõ ràng là nên xoay người né tránh, lại vẫn là nhịn không được hỏi: " Thời tiết như thế này, ngươi bên ngoài này tắm không thấy lạnh sao? "

Ngụ ý, kỳ thật chính là muốn hỏi đối phương đến tột cùng là người hay quỷ.

Nhưng người nọ cũng không trả lời, chỉ thản nhiên liếc mắt cậu một cái, một lần nữa chìm vào đáy nước.

Quả nhiên là quỷ!

Hơn nữa lại là một con quỷ nước!

Lâm Dược cảm thấy hai chân như nhũn ra, cầm trong tay cây chổi tùy tiện ném đi, quay đầu bỏ chạy.

Hắn một đường chạy ra khỏi mảnh rừng kia, lại một đường chạy thẳng về núi giả nơi ngày thường quét rác, thân thể vẫn run rẫy không ngừng, tìm không ngừng đập mạnh, tùy thời cơ có thể nhảy ra ngoài.

Thẳng cho đến khi Trương Phong đi tới gọi hắn ăn trưa, hắn mới hồi thần lại một chút, một bên cắn màn thầu khô cằn, một bên cẩn thận hỏi: " Trương đại ca, ngươi có hay không đã từng tiến vào khu rừng phía tây kia? "

Trương Phong cả người chấn động, dường như bị kinh hách lớn, vội nói: "Ta cũng không phải chán sống, như thế nào có khả năng chạy tới cái địa phương quỷ quái kia?"

" Nơi đó rất nguy hiểm sao?"

" Đương nhiên, phàm là bất kể người nào đi vào cũng chẳng một người nào còn sống"

Nghe vậy, Lâm Dược nhịn không được toàn thân lại bắt đầu run lên, lẩm bẩm nói: " Quả nhiên....  Quỷ nước là muốn tìm người thế mạng"

Đáng thương hắn xuất sư chưa được việc đã chết sớm, còn chưa kịp cứu cha hắn thì đã mất cái mạng này.

Lâm Dược càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, biểu tình ai oán cho bản thân tuổi trẻ chết sớm, Trương Phong cảm thấy kỳ quái trừng mắt liếc hắn một cái, nói: " Cái gì quỷ với không quỷ? Ngươi đến cùng là đang nói bậy bạ cái gì a? "

"Ả?, kia trong rừng cây không phải là một con lệ quỷ sao? "

"Sai rồi, ở trong đấy là một người", dừng một chút, gương mặt thoáng vặn vẹo, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi " Một mỹ nhân chuyên giết người"

"Ả, sát thủ? "

" Ngu ngốc" Trương Phong không ngại  trừng lớn ánh mắt, tiện tay gõ mạnh lên tráng Lâm Dược, từng chữ một nói: " Người kia... Là nam sủng của giáo chủ đại nhân a"

" Ác, thì ra là thế" Lâm Dược bừng tỉnh đãi ngộ gật đầu liên tục, nhưng lập tức lại nhăn mày hỏi: " Vì cái gì nam sủng của giáo chủ lại lợi hại như vậy?"

" Xú tiểu tử, ngươi đến cùng là có đầu óc hay không a? " Trương Phong nhịn không được lại gõ thật mạnh lên trán Lâm Dược, nói: "  Đương nhiên là vì giáo chủ có hủ dấm chua rất lớn, không muốn kẻ nào tiếp cận nam sủng của hắn, nếu ai nhìn thấy người nọ trong rừng, cũng chỉ có con đường chết. "

Lâm Dược vốn đã hận ma giáo bắt đi cha mình, giờ phút này lại bực tức trong lòng, không khỏi thốt lên: " Giáo chủ kia thật khinh người quá đáng! "

"A?, Tiểu Dược ngươi lại ở đây nói bậy bạ gì đó? "

" Ách...." Lâm Dược giờ phút này mới ý thức được lời mình nói, vội vàng cắn một ngụm màn thầu trong tay, nói: " Không có a, ta cái gì cũng chưa nói. "

"Giáo chủ đại nhân tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, ngươi trăm ngàn lần không được xằng bậy" Trương Phong thần sắc cổ quái nhìn Lâm Dược vài lần, cố ý nhồi thêm một câu: " Hơn nữa, đừng bước vào khu rừng kia"

" Ân, ta hiểu được"

Lâm Dược liên tục gật đầu, trước mắt lại không tự chủ được hiện ra dung nhan diễm lệ của " quỷ thủy"-- Đôi mắt tối đen như mực, bờ môi không chút huyết sắc, quả thật là tuấn tú vô cùng.

Khó trách giáo chủ lại xem hắn như bảo bối, cũng không để cho người khác liếc mắt nhìn một cái.

Sớm biết rằng người nọ không phải cái gì quỷ quái liền trong rừng lâu thêm một chút, nói chuyện với hắn nhiều mấy câu a.

Lâm Dược một bên tưởng tượng,  một bên hướng mắt về cánh rừng phía tây, sau đó lại cấp tốc đỏ mặt, cuối đầu tiếp tục gặm màn thầu. Dùng qua bữa trưa xong, hắn vốn nghĩ sẽ đi đến địa phương khác quét rác, nhưng đột nhiên nghĩ tới chính mình đem cái chổi ném trong khu rừng kia, căn bản là không muốn sống mà.

Làm sao bây giờ, nên hay không quay lại lấy?

Đáp án kỳ thật đã quá rõ ràng.

Lâm Dược như bị một ma lực nào đó hấp dẫn, sau khi hết nhìn đông lại ngó tây một phen, lại lặng lẽ từng bước một đi vào cánh rừng kia.

Đi được tới bích đàm, liền nhìn thấy " quỷ nước kia từ trong đàm đi ra, trên người khoác kiện trường sam màu đen, mái tóc vẫn như cũ ướt sũng nước nhỏ xuống từng giọt, quỷ khí bức người.

Lâm Dược lại thấy ngực đập liên hồi, rõ ràng là sợ hãi muốn đòi mạng, nhưng tầm mắt lại hoàn toàn dính trên người nọ, vô luận như thế nào cũng không dời mắt được.

Mà người nọ sau khi thấy hắn, trên mặt không chút nào gọi là kinh ngạc, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: " Ngươi như thế nào lại tới nữa? "

" Ta... " Lâm Dược sắc mặt ửng đỏ, lắp bắp một hồi lâu mới tiến lên nhặt cây chổi, như bắt được cọng rơm cứu mạng mà ôm thật chặt " Ta đến là lấy cái này!"

Nghe vậy, người nọ thản nhiên liếc mắt một cái, bộ mặt thủy chung không hề thay đổi " Nếu lấy xong rồi thì đi nhanh đi"

"Ắc"

Lâm Dược ngoài miệng sảng khoái đáp lời, hai chân lại cố tình không động đậy, giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc mới xoay người rời đi. Nhưng mới vừa đi được hai bước, liền lại liều mạng quay lại, lấy hết dũng khí nói một câu thật dài: " Ta vừa tới nơi này nữa tháng, là tiểu tư quét rác trong vườn, mọi người đều gọi ta Tiểu Dược, Ngươi tên là gì?"

"..." Người nọ thản nhiên nhìn hắn,  không đáp lời

Lâm Dược vì thế thở dài, đem cái chổi siết chặt trong lòng, lưu luyến xoay người rời đi.

Nào ngờ hắn vừa đi vào bước, chợt nghe sau lưng truyền đến một trận ho khan, ngay sau đó lại nghe âm thanh kia ngày càng doạ người, giống như tùy thời điểm có thể tắt thở ngay.

Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hắc y nam tử kia đã quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm ngực, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo đứng lên, bộ dáng cực kỳ khủng bố.

"Uy, ngươi làm sao vậy? " Lâm Dược vội vàng tiến lên đỡ lấy bờ vai của hắn, hỏi: " Thân thể không thoải mái sao?  .Muốn hay không vào nhà nghỉ ngơi? Cần thỉnh đại phu đến không? "

Hắc y nam tử cuối đầu, kịch liệt ho khan một hồi lâu mới dần dần khôi phục lại, hữu khí vô lực nói: " Đừng chạm vào ta"

" A?"

"Ngươi chẳng lẽ không biết...ta là người thế nào sao? " Y nhấc tay lên, lại không chút sức lực nào, hao tốn rất nhiều công phu cũng chỉ đẩy Lâm Dược được một cái, thanh âm khàn khàn hỏi.

Lâm Dược mặt liền đỏ lên, lúng ta lúng túng đáp: " Đương nhiên là biết"

"Vậy còn không mau buông tay?"

"Ngươi bệnh nặng như vậy, ta như thế nào có thể mặc kệ ngươi? Ta đường nhiên là biết ngươi là nam sủng của giáo chủ tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt, phàm là bất kể người nào nhìn thấy ngươi đều chỉ có mất mạng, nhưng là... " Lâm Được nói xong, lại có chút nói năng lộn xộn đứng lên, thanh âm lại càng nhỏ đến không thể nghe thấy " Nhưng là...  Ta vừa nhìn thấy ngươi trong lòng liền cảm thấy thích, nhịn không được muốn thân cận với ngươi. "

Lâm Dược nói không đầu không đuôi, hắc y nam tử kia nghe xong cực kì kinh ngạc, trừng lớn mắt sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cậu. Cách hồi lâu, mới nhắm mắt lại, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng kia, nhẹ nhàng nói: " Đưa ta đến bờ đàm đi"

"A, Được" Lâm Dược không rõ vì sao y lại thay đổi chủ ý, trong lòng cũng thấy vui vẻ lên, vội vàng động thủ đem nam tử kéo đứng lên, thật cẩn thận đưa đến bờ đàm.

Hắc y nam tử kia lúc này không có trực tiếp nhảy vào trong nước, mà khom người, chậm rãi cuối xuống thân mình, đem mặt trầm sâu vào trong nước.

Lâm Dược ở bên nhìn xem sửng sốt, nghĩ rằng quỷ thủy chân chính cũng không có khủng bố đến vậy đi, vài lần do dự muốn chạy trốn, lại vẫn là kiên cuờng nhịn xuống, ngoan ngoãn chờ ở bên bờ.

Một lát sau, chỉ nghe tiếng nước ầm ầm vang lên, người nọ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc. Khuôn mặt y thấm đầy nước, khuôn mặt trắng bệch như trước, đôi mắt lại sâu kín thâm trầm, quỷ khí lành lạnh.

Lâm Dược sợ tới mức mồ hôi chảy ào ào, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hai chân như muốn nhũn ra, không thể động đậy. Hắn lúc trước là luyến tiếc rời đi, hiện tại là muốn chạy đi cũng không chạy được, chỉ phải cười gượng vài cái, run giọng hỏi: " Ngươi... Ngươi đến tột cùng là người hay quỷ? "

Hắn ánh mắt chớp a chớp đáy mắt còn ẩn chứa hơi nước, biểu tình rõ ràng là sợ muốn chết, bộ dáng thật sự buồn cười.

Hắc y nam tử kia nhìn thấy ngẩn người, quả nhiên khoé miệng cong lên, khẽ cười.

"Ngươi không phải muốn hỏi tên ta sao? "

"Ách, đúng vậy"

"Ta họ Từ, Hắn nâng tay vén mái rối ra sau tai, cuối đầu giọng nói trầm thấp khàn khàn, khoé mắt đuôi mày lộ ra vẻ mê hoặc, chậm rãi phun ra hai chữ: " Từ Tình"

Lâm Dược ngẩng đầu, cơ hồ nhìn đến ngây dại. Sau một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, trộm dò xét Từ Tình vài lần, thì thào nhỏ giọng: " Tên này rất êm tai"

Dừng một chút, lại mặt đỏ tai hồng thêm một câu: " Ngươi cười lên trông thật đẹp"

Hắn vừa nói xong, Từ Tình liền thu liễm nụ cười, đáy mắt nổi lên hàn ý, lành lạnh nói một câu: " Ngươi có thể đi rồi"

Lâm Dược cũng hiểu được chính mình không nên ở nơi này quá lâu, nhưng hai chân hắn mềm nhũn, hoàn toàn không nghe theo ý mình, tầm mắt lại chặt chẽ dính trên người nam tử kia, căn bản không muốn rời đi.

Cho nên hắn chẳng những không có nghe lời mà rời đi, ngược lại càng đi về phía trước, há mồm hỏi: "Ngươi vừa rồi vì cái gì dìm đầu vào trong nước? "

Nghe vậy, Từ Tình chỉ lạnh lùng liếc Lâm Dược một cái, y nâng tay lau đi giọt nước đọng lại trên mặt, rõ ràng là lười quan tâm đến hắn.

Lâm Dược liền lại thấy trống ngực dồn dập, thân thể một trận phát run, thì thào lẩm bẩm: " Chẳng lẽ là nghi thức nào đó của quỷ thủy, trước khi ăn thịt phải tẩy mặt một phen?, ta lông dày thịt thô, thật sự tuyệt ăn không ngon a"

Từ Tình nghe hắn nói xong một tràn, quả nhiên dở khóc dở cười, nhịn không được lại nhếch khoé miệng, hừ nhẹ một tiếng : " Người nào nói ta muốn ăn thịt ngươi? Chỉ có hàn đàm thủy này mới có thể áp chế độc dược trong cơ thể ta. "

"A, thì ra là thế" Lâm Dược thở phào một hơi, đôi mắt lấp lánh, vô cùng hưng phấn mà nói: " quả nhiên ngươi là người không phải quỷ! "

Từ Tình cũng không đáp lại, chỉ tà tà nhìn hắn, môi bạc hơi cong lên, cười như không cười.

Lâm Dược lại đỏ mặt lên, nói tiếp: "Ngươi là trúng độc gì a? Vì cái gì phải ngâm nước lạnh mới trị được? Mặt của ngươi sắc kém như vậy cũng là do bị trúng độc sao? Ngươi tìm đại phu xem qua chưa? Có hay không thường xuyên uống thuốc? "

Hắn lấy hơi cũng không màn, nói ra một tràng thật dài, Từ Tình lại coi như không nghe thấy, hoàn toàn không đáp trả.

Lâm Dược vì thế lại hỏi một lần.

Từ Tình lúc này rốt cục có chút động tĩnh, vung tay Áo, chậm rãi đứng lên, lung lay hướng mấy gian nhà đá đi đến.

Lâm Dược hai chân vẫn mềm nhũn, không thể động đậy thân mình, chỉ có thể hướng về phía bóng dáng y hô to: "Uy, ngươi trên người đã có bệnh, tốt nhất nên tìm đại phu chữa trị cẩn thận mới được"

Từ Tình bất chợt ngừng cuốc bộ, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại.

"Dù sao cũng không chết được, trị với không trị có cái gì khác nhau? Huống chi... " Y khuon mặt trắng bệch, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia trào phúng, tiếng nói khàn khàn đến cực điểm" Chết đi ngược lại còn thoải mái hơn"

Dứt lời, giơ tay lên, bước chân lảo đảo đi vào trong phòng " phanh" đóng sầm cửa phòng.

Lâm Dược bị tiếng đóng của kia làm chấn động cả người, biết rõ "quỷ thủy" kia thực rất đáng sợ, vẫn không tự chủ được nghĩ đến y, thầm nghĩ y đến tột cùng là trúng loại độc gì? Nghĩ đến một mình y ở trong phòng có thể nào phát bệnh lại hay không?, nghĩ đến tính tình y lạnh lùng như vậy, như vậy, như thế nào lại trở thành nam sủng của giáo chủ được? Nghĩ...

Nghĩ tới nghĩ lui, thẳng đến thái dương đã lặn xuống núi, mới lưu luyến không rời mà bước khỏi phiến rừng kia

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dược vẫn như cũ sáng sớm đều quét rác, chung quanh dò thám nơi giam giữ cha hắn, trong đầu hiện ra thân ảnh Từ Tình. Kết quả hắn địa lao vẫn chưa tìm được, trái lại một lần nữa lại đi vào phiến rừng kia.

Cơ hồ mỗi thời điểm đi vào, Từ Tình đều ướt đẫm thân mình ngâm trong hàn đàm kia, khuôn mặt lãnh đạm, quỷ khí lành lạnh.

Lâm Dược tuy răng cảm thấy sợ hãi, lại nhịn không được muốn cùng y thân cận, cho dù rước lấy vô số xem thường của y, cũng muốn nói với y mấy câu mới bằng lòng bỏ qua.

Sau vài lần như thế, Từ Tình bị hắn quấn lấy không buông, cho dù vẻ mặt y vẫn như cũ, nhưng khi rãnh rỗi y sẽ đáp lại hắn mấy câu.

Một ngày thời tiết vô cùng tốt, Lâm Dược sau khi bay nhảy một vòng, lại chạy tới trong rừng cây quấn lấy y. Từ Tình mới từ trong nước đứng lên, một mặt lười biếng khoác vào xiêm y, một mặt mở miệng nói: " Ngươi không phải quét rác sao?  Như thế nào cả ngày hướng bên này chạy đến? Không cần làm việc sao?"

Lâm Dược chớp chớp mắt, dùng sức giơ giơ cái chổi trong tay, thản nhiên đáp: " Ở núi giả quét rác cũng là quét, ở trong này quét rác cho cũng là quét, có cái gì khác sao? Hơn nữa nơi này bình thường không người đến, hẳn là càng nên là phải quét tước cẩn thận, nếu như ngươi một đại mỹ nhân mà lại ngồi trên đống rác thì giống cái dạng gì? "

Hắn ở ma giáo quét rác một tháng, tự nhiên thành thói quen, lại thuận miệng nặn ra một bài kinh quét rác, hơn nữa nói thật có đạo lý, biểu tofnh còn thật sự nghiêm túc.

Từ Tình nghe xong thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, thật vất vả mới kiềm nén được gương mặt, lạnh nhạt nói: " Ngươi nếu nói như vậy mà không sợ chết, liền cứ tiếp tục quét đi."

"Ta sớm đã hỏi thăm qua, giáo chủ gần đây đang bế quan luyện công, đã rất lâu chưa có lộ diện, cho nên ta tạm thời có thể giữ được cái mạng này đi." vừa nói vừa một bên nâng cây chổi đang cầm trong tay lên một chút, xuyên thấu qua cái chổi nhìn chằm chằm Từ Tình, nhỏ giọng nói:" Hơn nữa, cho dù thật sự nguy hiểm, ta cũng sẽ chạy tới gặp ngươi"

Nam tử trước mặt này tướng mạo tuy rằng tuấn mỹ, nhưng khuôn mặt lại trằn bệch như quỷ, thập phần doạ người. Hơn nữa, thỉnh thoảng lại ho khan kịch kiệt, lại mỗi ngày phải ngâm mình trong nước, thật sự cùng quỷ quái cũng không có khác biệt.

Nhưng Lâm Dược cũng không biết trúng tà gì, chính là lúc nào cũng thời thời khắc khắc nghĩ tới y, một ngày không thấy y, hắn liền buồn muốn đòi mạng. Lúc này hắn thấy y không đáp lời của mình, cũng chỉ cười khổ sờ sờ cái mũi, tự nhủ nói: " Nghe nói người nào gặp qua ngươi cũng chỉ có đường chết, nhưng ta vẫn sống đến hiện giờ đi, vận khí đúng là thật tốt. Giáo chủ đại nhân hủ dấm chua to như vậy, liền nhìn mặt ngươi cũng không cho nhìn, chắc là cực sủng ngươi đi? Ngươi... Ngươi không phải là... Cũng thích hắn đi? "

Dứt lời lại nhìn đăm đăm, đôi mắt đen toả sáng,  rất sợ y lại khong trả lời.

Nhưng ngay lúc này Từ Tình lại phản ứng thật mạnh mẽ,gương mặt vốn dĩ tái nhợt lại càng thêm thâm trầm, thân thể hơi phát run, ánh mắt băng tuyết, hàn ý bức người.

"Sao có thể?  Ta cho tới bây giờ đều hận hắn thấu xương" khi nói ra, hơi thở hỗn hễn, cố đè ép tiếng ho khan kia xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: " Hận không thể một đao giết chết hắn".
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro