Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm nói đến chữ "giết" kia, Từ Tình ánh mắt thẳng tắp một mực dừng lại một nơi nào đó, nắm tay gắt gao siết chặt, toàn thân run rẩy không ngừng. Rồi sau đó lại cuối đầu ho khan, hai tròng mắt vẫn mở to như trước, vẻ mặt hoảng hốt, khuôn mặt dữ tợn.

Lâm Dược bị bộ dáng này của y làm cho hoảng sợ, vội vàng tiến lên phía trước, đưa tay vuốt vuốt lưng y, ôn nhu khuyên nhủ: " Ngươi thân thể không tốt, trăm ngàn lần đừng tùy tiện tức giận"

Đáng tiếc Từ Tình một chút cũng không cảm kích, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hất tay hắn ra khỏi thân mình.

Lâm Dược liền thở dài một hơi, cười khổ vài tiếng, tiếp tục xem thường mềm giọng dỗ dành an ủi: " Đều là ta sai. Sớm biết ngươi sẽ sinh khí như vậy, ta sẽ không nhắc đến tên hỗ đản giáo chủ không chuyện ác nào không làm kia rồi! "

"Không chuyện ác nào không làm? Ngươi biết được chuyện ác giáo chủ từng làm sao? "

"Đương nhiên! " Lâm Dược nguyên bản muốn nói lão cha nhà mình bị giáo chủ bắt đi, nhưng cuối cùng vẫn là sửa lại lời sắp từ miệng phát ra, nói: " Ta cho dù ngu ngốc, cũng nhìn ra được ngươi bị hắn làm hại thê thảm."

"Đúng vậy" Từ Tình cười lộ ra vẻ sầu thảm, cúi đầu thanh âm trầm trầm, hữu khí vô lực nói: " Cả đời này của ta, tất cả đều bị hủy trong tay hắn"

Nghe vậy, ngực Lâm Dược bỗng nghẹn lại, thật sự rất đau lòng, nhịn không được nắm tay áo y, lòng đầy căm phẫn nói: " Cái tên sắc lão nhân(1) kia thật sự dáng giận! Cho dù có thích ngươi như thế nào, cũng không nên cưỡng bức nam dân, dám đem ngươi nhốt tại nơi này a! Nếu không phải võ công của ta không được tốt, thì lúc này ta đã đi liều mạng với hắn..."

(1): Lão già háo sắc.

Lâm Dược càng nói càng hăng, Từ Tình nghe thấy lại kinh ngạc không thôi, chậm rãi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: " Ngươi thế nào biết... Giáo chủ là một lão nhân"

"A? Ách, ta nghe nói giáo chủ võ công cao cường, hơn mười năm trước một tay sáng lập ma giáo này, nói vậy tuổi cũng đã lớn đi? "

"......" Từ Tình chớp mắt cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm Lâm Dược, trên mặt biểu tình kỳ lạ, cách hồi lâu mới thu lại cảm xúc, thản nhiên mở miệng nói: " Giáo chủ cầm tinh con hổ, năm nay bất quá cũng chỉ ba mươi hai tuổi, tuyệt không già"

"A?, Cái này cũng chưa tính là già sao?" nghe vậy, Lâm Dược không chút nghĩ ngợi hỏi lại một câu.

Từ Tình bị hắn làm nghẹn họng nói không ra lời, sắc mặt âm âm u u, cực kỳ cổ quái. Một lát sau, đột nhiên khẽ cong khoé miệng, phì bật cười, đứt quãng đáp: " Đối với ngươi mà nói... Đích thật là lão rồi"

Y vừa nói, vừa nâng một tay lên che nửa khuôn mặt, cười không ngừng rồi lại không ngừng ho khan, cũng không chịu dừng lại.

Hắn vốn là một bộ dạng yếu đuối, lung lay sắp đổ, giờ phút này lại không ngừng ho khan, càng ra vẻ chật vật, thập phần làm cho người khác sợ hãi.

Lâm Dược ngơ ngác đứng bên cạnh, không hiểu ra sao.

Hắn tuy rằng cùng Từ Tình hơn nửa tháng, lại không chút nào hiểu rõ tâm tư đối phương, rõ ràng một khắc trước còn lạnh lùng, hận ý tràn đầy, như thế nào một khắc sau lại cười to không ngừng?

Y đến tột cùng .... Là đang cười cái gì?

Lâm Dược liền hỏi mấy lần, cũng không thấy Từ Tình đáp trả, cuối cùng đành phải ngậm miệng, không nói một lời nào dõi theo y.

Đợi một lúc lâu, Từ Tình mới rốt cục ngừng tiếng cười, hơi thở hổn hễn, cười như không cười liếc nhìn Lâm Dược một cái, nói: " Ngươi nếu là quét xong rồi, cũng đã đến lúc nên rời khỏi nơi này đi. Giáo chủ tuy rằng là một lão già, tính tình nóng nảy, nếu là thấy mặt ngươi, tuyệt đối không có khả năng tha mạng cho ngươi.

Nói xong, lại mỉm cười đứng lên, xoay người đi trở về phòng.

Lâm Dược kìm lòng không đậu đi theo hai bước, im lặng nhìn tấm lưng kia, mặc dù không biết vì cái gì Từ Tình mà cười, lại nhịn không được tim đập nhanh hơn, hô hấp hỗn loạn.

Chính mình đến tột cùng bị cái tật xấu gì?

Lão cha bị giam nơi nào chưa tìm được, lại ở nơi này si tình, thật sự nên đánh.

Nghĩ nghĩ, hắn lấy tay gõ lên trán thật mạnh, vác cái chổi đi ra khỏi rừng cây. Dọc theo đường đi, vừa đi vừa cân nhắc cha hắn rốt cục bị giam nơi nào, đang lúc xuất thần, chợt nghe sau lưng có người hô một tiếng: " Tiểu Dược "

"Ả?  A a! " Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, vội vàng nắm chặt cái chổi đánh loạn, miệng hô lớn: " Ta vẫn luôn tại nơi này quét rác, chuyện xấu gì cũng chưa từng làm! "

Lúc vừa thét lên được một nửa, đột nhiên nhớ đến âm thanh vừa rồi thật sự quen tai, nhìn lại, không khỏi vui mừng quá đỗi. Nguyên lai, phía sau là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú, mỉm cười hiền lành-- đúng là Lâm Trầm ca ca của hắn.

"Đại ca" Lâm Dược không chút nghĩ ngợi xông đến, cánh tay ôm cổ Lâm Trầm, kêu lên: " Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
Lâm Trầm nhìn xung quanh, xác định xung quanh phụ cận không có người ngoài, mới vừa cười vừa nói: " Cha bị giam giữ nơi nào không rõ, ngươi xú tiểu tử này lại rời nhà trốn đi, ta đương nhiên đến nơi này tìm ngươi a"

Ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, mang theo hàm ý sủng nịch.

Lâm Dược bất giác hướng bên người hắn nhích lại gần hỏi: " Đại ca, ngươi làm như thế nào trà trộn vào ma giáo? Bọn họ cũng cho ngươi đi quét rác sao?

"Đương nhiên sẽ không, ta là phụ trách nấu nước dốn củi"

"A?  Kia chẳng phải là so với ta còn vất vả hơn? Thế nào đường đường là một võ lâm minh chủ lại làm loại chuyện này, quả thực....." Lâm Dược càng nghĩ càng giận, lập tức chửi ầm lên.

Lâm Trầm lại cười cười, nhẹ nhàng nói vài câu cho qua, rồi sau đó lại đưa tay sờ sờ tóc Lâm Dược, hỏi: " Ngươi ở ma giáo lâu như vậy, có hay không phát hiện nơi cha bị giam giữ? "

"Không có a, ma giáo này như một mê cung, ta chung quanh đều chạy một lần, lại ngay cả địa lao ở nơi nào cũng không thấy. "

"Ác?" Lâm Trầm nhíu nhíu mày, híp mắt hỏi: " Ngươi cả ngày chạy tới chạy lui, cũng không có làm người khác hoài nghi sao? "

"Đương nhiên, đệ đệ ngươi thông minh thật sự, như thế nào có khả năng bị người khác nhìn thấy?"

"Cũng không có thấy việc gì khác lạ? "

Lâm Dược trong lòng chợt nảy, lập tức nhớ đến gương mặt tái nhợt của Từ Tình, do dự một lâu, lại cười gượng nói: " ..... Không có"

"Phải không? Kia thật đúng là cổ quái"

"A? Có ý tứ gì? "

Lâm Trầm đảo đảo mắt, sâu kín nói: " Chúng ta từ trước đến nay thủy chung tìm không được tung tích ma giáo, nay lại dễ dàng trà trộn vào như vậy, hơn nữa lại canh gác lỏng lẻo, ngay cả một tiểu tư quét rác như người đều có thể chạy loạn, chẳng lẽ không kỳ quái sao? "

"Có thể là bởi vì giáo chủ bế quan luyện công, cho nên mới không có phòng thủ đi? "

"Chỉ hy vọng như thế" Lâm Trầm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: " Chỉ sợ, trong đó có âm mưu gì... "

"Đại ca? "

"A, "Lâm Trầm liếc mắt một cái nhìn Lâm Dược, đột nhiên mỉm cười, khoé mắt đuôi mày mang vẻ ngượng ngùng, ánh mắt kiên quyết " Không quan hệ, cho dù có là âm mưu, ta cũng sẽ có biện pháp... Tương kế tựu kế"

Lâm Dược chấn động toàn thân, sau lưng đột nhiên nổi lên hàn ý.

Đại ca hắn tuy rằng võ công cao cường, tính tình lại dịu dàng hoà nhã, vinh viễn là một bộ dáng ôn nhu trầm tĩnh. Nhưng gần đây nhất cũng không biết sao lại thế này, miệng thì cười sáng lạng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy tay chân rụng rời.

Nhất định là do họ Lý kia làm hại!

Lâm Dược nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đem toàn bộ sai lầm quy lên đầu người nào đó, nếu không phải tên tiểu tử kia quấn lấy đại ca không buông, thì mọi chuyện cũng không trở thành như này.

Cho nên, chỉ có thể mau chóng tìm ra tung tích cha hắn, mới có biện pháp tống cổ cái tên vô lại kia.

Vì nguyên cớ này mà mấy ngày kế tiếp, hắn an phận không ít, ngoan ngoãn đi theo đại ca hắn tìm hiểu tin tức, không còn chạy đến chỗ kia cùng Từ Tình nữa.

Nhưng bất quá cũng không được mấy ngày, liền trong lòng chịu không nổi, lại vụng trộm chạy vào phiến rừng cây.

Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy Từ Tình vẫn như cũ ngâm mình trong nước, mày nhíu lại như trước, một bộ dáng ốm yếu. Cho dù thấy Lâm Dược, y cũng chỉ liếc mắt xem thường, hoàn toàn lười quan tâm.

Nhưng Lâm Dược vừa thấy y liền cảm thấy vui mừng, nhịn không được tiến lên quấn lấy y nói chuyện phiếm, vô nghĩa nói thật nhiều lại thật nhiều, còn lâu lâu lại đỏ mặt, tâm tư tất cả đều viết lên trên mặt.

Từ Tình thủy chung khuôn mặt lạnh, chỉ khi nhắc tới tội ác tày trời của giáo chủ, khi đó y mới có chút phản ứng-- lúc nghiến răng nghiến lợi, khi lại ầm ĩ cười to, thật sự kỳ lạ đến cực điểm.

Lâm Dược bị y biến thành không hiểu ra sao, thật cẩm thận dè dặt từng lời nói, đang lúc mờ mịt, chợt thấy Từ Tình biến sắc, mở to hai mắt nhìn thẳng một nơi nào đó. Hắn vội vàng thay đổi tầm mắt nhìn theo, bên tai lại  truyền đến một âm thanh kỳ lạ, ngay sau đó chỉ thấy một hắc y nhân từ trong rừng cây nhảy ra, trong tay nắm trường kiếm vung thẳng tắp đánh về phía Từ Tình.

Thích khách?

Vì cái gì muốn giết Từ Tình?

Lâm Dược giật mình, tuy rằng cảm thấy hoang mang, thân thể lại hành động trước, vội vàng xông lên cứu người.

Nhưng hắn võ công rõ ràng không so lại hắc y nhân, trong tay chỉ có một cái chổi, đánh nhau sau một lúc, rất nhanh liền rơi xuống thêa hạ phong, kế tiếp thối lui.

Lâm Dược không có cách nào, chỉ phải quay đầu lại hướng Từ Tình kêu to: " Chạy mau! "

Nào biết Từ Tình dường như có tai như điếc, vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở trong nước,con ngươi đen sâu kín âm thầm, đáy mắt không vui không buồn.

Lâm Được bị y chọc tức giận đến đòi mạng, càng không chống đỡ nổi thế công của hắc y nhân kia, chỉ một thoáng không tập trung, trên cánh tay đã bị rách một đường thật dài, đau đến kêu to.

Từ Tình lại thủy chung không hề phản ứng.

Cho dù trước mắt thấy được kiến đang hướng chính mình lao tới, hắn cũng chỉ lạnh lùng trừng lớn con ngươi, không né không tránh.

Lâm Dược xa xa nhìn thấy, sợ tới mức tim súyt nữa ngừng đập, trong lúc nhất thời cái khó ló cái khôn, không quan tâm tiến lên đưa tay ôm lấy eo hắc y nhân.

Dù là như thế, trên mặt Từ Tình vẫn bị mũi kiếm xoẹt qua một chút, máu tươi chảy ròng.

Mà hắc y nhân kia khẽ hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên xuất chưởng đẩy Lâm Dược ra, tiếp theo dưới chân điểm nhẹ, thu kiếm trở về, vài cái lên xuống, lại biến mất trong rừng cây.

Lâm Dược hổn hễn thở, chưa hoàn hồn té ngã trên mặt đất, hoàn toàn không rõ hắc y nhân kia là tới làm gì. Ám sát Từ Tình yếu đuối? Hay là...

Hắn hồi tưởng võ công người nọ, mơ hồ đoán ra cái gì, nhưng chưa kịp suy nghĩ tới đã bị vết máu trên mặt Từ Tình hấp dẫn lực chú ý.

"Có đau không? " Lâm Dược bình thường đều không dám tiếp cận Từ Tình, lúc này lại đánh bạo sờ hai bên má y, hỏi: " Ngươi vừa rồi vì cái gì không tránh? Cố ý muốn chết sao? "

Từ Tình nhắm chặt đôi mắt, rầm một tiếng từ trong nước đứng lên, nâng tay vuốt lại mái tóc dài ướt sủng, lành lạnh đáp: " Đúng vậy, chết đi ngược lại còn tốt hơn"

"Ngươi.... " Lâm Được đùng nổi giận, miệng vết thương trên liền đau nhói, sau khi ai ai kêu đau vài tiếng, cười khổ nói: " Nói như vậy, chẳng phải ta là đang xen vào việc của người khác sao? "

Từ Tình thản nhiên liếc hắn một cái, lại thành thành thật thật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: " Ta cho đến bây giờ không cần ngươi cứu ta"

Vừa nói xong, một bên lấy ra xiêm y mặc vào, cúi đầu ho khan.

Lâm Dược vừa tức giận vừa đau lòng, thở phì phì kêu: " Ngươi chán ghét ta cũng không sao, nhưng ít ra cũng nên yêu quý mạng sống mình a! Lần tới gặp lại sự tình này, hẳn là lập tức chạy trốn mới đúng. Còn có, ngươi đến tột cùng có hay không hảo hảo uống thuốc? Như thế nào ở trong hàn đàm lâu như vậy, ngược lại càng ho đến lợi hại? "

Từ Tình không đáp trả, tiếp tục cúi đầu ho khan, khụ khụ liên tục, khoé miệng thậm chí còn rỉ ra tơ máu. Thế nhưng y lại chẳng màn quan tâm một chút, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, hơi thở mỏng manh đáp:" Mạng này.... Có cái gì đáng yêu quý? Những người quan trọng cũng đã mất,  ta này tên đáng chết lại còn sống, thật sự buồn cười"

Lúc nói chuyện, khuôn mặt tái nhợt dần dần vặn vẹo, con ngươi đen sâu thẳm như nước, vừa không giống khóc cũng không giống cười, thật sự là khủng bố vạn phần.

Lâm Dược đương nhiên là cảm thất sợ hãi.

Nhưng hắn chẳng những không có lùi buớc, ngược lại còn tiến lên vài bước, đưa tay đấm một quyền đi qua.

Từ Tình bất ngờ bị hắn đánh, nhất thời kinh ngạc đến cực điểm, nói không ra lời.

Lâm Dược cũng biết chính mình có chút xúc động, nhưng một chút cũng không lùi bước, gần như là trực diện cùng Từ Tình nhìn nhau, từng chữ từng chữ một nói:" Tìm cáu chết thật sự khá đơn giản, tùy tiện một đao có thể chấm dứt màn sống. Nhưng bản thân ngươi thì tiêu dao khoái hoạt, này người thích ngươi phải làm sao bây giờ? Ngay cả dũng khí sống sót cũng không có, lại một lòng muốn tìm cái chết, bất quá cũng chỉ là một kẻ nhát gan, yếu đuối mà thôi"

Hắn nói đến hiên ngang lẫm liệt, đạo lý rõ ràng, Từ Tình nghe được sửng sốt rồi lại sửng sốt, nhất thời á khẩu không trả lời được. Cách hồi lâu, mới khẽ nhếch khoé miệng, gần như trào phúng bật cười, khàn giọng nói: "Đúng vậy, ta cho đến bây giờ là một kẻ nhát gan. Huống chi, trên đời này sớm không còn người thích ta"

Y ngày thường ngũ quan cực kỳ tuấn tú, nhưng bơi vì bệnh nặng quấn thân, nên khuôn mặt gầy yếu doạ người, hai mắt lại trống rỗng vô thần, bộ dáng cùng quỷ quái không khác biệt mấy.

Nhưng Lâm Dược cũng không biết trúng loại tà gì, càng nhìn càng mê muội, một lòng thẳn thắng rộn ràng, kìm lòng không được bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Từ Tình, bật thốt lên: " Ai nói không có? Ta.... Ta thích ngươi"

Dứt lời, cả hai đều sửng sốt.

Từ Tình nhìn chằm chằm Lâm Dược, đáy mắt ám quang lưu chuyển, thần sắc cực kỳ phức tạp.

Lâm Dược lập tức đỏ mặt, liếc cũng không dám liếc nhìn y, lắp bắp nói: " Ta ta ta.... Còn chưa có quét xong, ta đi trước đây. "

Vừa xong, một bên xoay người muốn đi, nhưng cái tay kia cũng không chịu nghe lời, như cũ gắt gao bám lấy Từ Tình không buông.

Hắn vì thế mặt lại càng đỏ đến lợi hại, động từng ngón từng ngón tay dời đi, sau đó cúi đầu, như trốn tránh hướng bìa rừng chạy đi. Sau khi chạy vài bước, lại quay đầu hướng Từ Tình nhìn, cố ý dặn dò nói: " Ngươi thân thể không tốt, nhớ chiếu cố tốt bản thân"

Nói còn chưa dứt câu, trước mặt va phải tảng đá, phanh té lăn trên đất.

Sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ cố nén của Từ Tình.

Lâm Dược dãy dụa bò dậy, không còn can đảm quay đầu nhìn y, chỉ cười khổ gõ gõ cái đầu mình, đi thẳng về phía trước. Đi được một hồi lâu, mới hậu tri hậu giác cảm thấy canh tay bị thương ẩn ẩn đau, vội vàng xé ống tay Áo băng bó lại vết thương.

Kết quả vừa kêu đau vài tiếng, bên tai liền vang lên một tiếng cười khẽ.

Lâm Dược biến sắc, vội vàng quay đầu xem xét xung quanh , hạ giọng nói: " Họ Lý, ta biết ngươi ở gần đây!  Nhanh lăn ra đây cho ta"

"Ai nha, tiểu đệ ngươi nhĩ lực thật sự tốt" Khi nói chuyện, chỉ thấy bóng cây lay động, một nam tử tuấn mỹ thân vận trang phục màu đen chậm rì rì bước ra, cười nói: " Đã lâu không gặp"

"Vừa rồi hắc y nhân kia quả nhiên là ngươi" Lâm Dược không cùng người kia chào hỏi, ngược lại tiến liền nhấc chân đá một cái, hung tợn hô lên: " Lý Phượng Lai, ngươi đến cùng là đang làm trò quỷ gì đây?"

Lý Phượng Lai híp mắt cười cười, trong tay chiết phiến lay lay, nghiêng đầu đáp: " Không có a, ta bất quá chỉ là muốn mở mang kiến thức xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân thôi"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu đệ ngươi ngoài miệng là nói muốn cứu người, kỳ thật là mỗi ngày đều chạy tới gặp mỹ nhân, vừa rồi còn liều mình cùng ta đánh nhau. Chậc chậc, nếu để đại ca ngươi biết, sẽ không nghĩ được sẽ ra sao?. "

"Không được nói cho đại ca ta biết" Dừng một chút, có chút không được tự nhiên hạ mí mắt, nói: " Ta cùng người trong rừng cây kia không có quan hệ. Ta, ta chỉ là lần đầu nhìn thấy y liền thích, nhịn không được thường xuyên chạy tới xem hắn.... "

"Ác, nguyên lai là nhất kiến chung tình" Lý Phượng Lai bừng tỉnh gật đầu, cười hì hì nói: " Tựa như đại ca ngươi lúc trước vậy, liếc mắt một cái liền bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo"

"Nói hưu nói vượn" Lâm Dược trừng mắt chằm chằm người kia, lại đá hắn mọt cước, thở phì phì nói: " Ngươi sai lại chạy đến nơi này? Vừa rồi vì cái gì giả trang thích khách doạ người? "

"Đương nhiên là vì cứu người a! Đại ca ngươi vội vàng tìm điều tra tung tích cha ngươi, ta như thế nào lại khoanh tay đứng nhìn? "

"Cứu người cùng giả trang thích khách có cái gì quan hệ? "

Lý Phượng Lai hắc hắc cười một tiếng, trong tay chiết phiến cơ hồ muốn che khuất nửa khuôn mặt, âm thanh trầm thấp mềm mại, mê hoặc lòng người: " Người trong rừng nọ là nam sủng của giáo chủ, nói vậy đối với những việc trong giáo là rất quen thuộc đi? Ngươi chỉ cần lừa được lòng tin của y, còn sợ không tìm ra được nơi cha ngươi giam giữ? Nghe nói gần đây giáo chủ đang bế quang luyện công, ngươi có thể thừa dịp mà trà trộn vào. Huống chi ngươi vừa rồi biểu hiện cứu người anh dũng như vậy, khẳng định không có vấn đề gì. "

Lâm Dược ngơ ngác trừng mắt nhìn, cách hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói ngươi nọ, bất giác sắc mặt đạu biến, lúc xanh lúc đỏ, trông rất đẹp mắt.

"Chúng ta là người chính đạo, như thế nào có khả năng làm những chuyện vô sỉ này? "

"Không làm? Ngươi này là người chính đạo, còn không phải giả làm tiểu tư quét rác trà trộn vào đây? "

"Ta..... "

"Hơn nữa, ngươi nếu thật tâm thích y, vậy cũng không coi là lừa gạt tình cảm người y đi" Lý Phượng Lai lay động chiết phiến trong tay, mặt mày tiêu sái, thần thái phong lưu: " Ngươi sau khi diễn xong màn này, vừa có thể cứu cha ngươi, vừa có khả năng ôm được mỹ nhân về, cớ sao lại không làm?"

"........" Lâm Dược thật sự thống hận cái bộ dáng hiện giờ của Lý Phượng Lai, lại cố tình không phản bác, chỉ phải gắt gao trừng mắt nhìn hắn.

Lý Phượng Lai miệng vẫn cười sáng lạng, nhẹ nhàng chuyển động chiết phiến trong tay, nói: " Như thế nào? Ta nói rất có đạo lý đi? Tuy rằng ta hôm nay giúp ngươi một cái đại ân, bất quá ngươi không cần nói lời cảm tạ, kêu một tiếng " hảo ca ca" cjo ta nghe là được rồi"

Nói xong, đưa tay nâng nâng cằm Lâm Dược, ngữ khí khinh bạc đến cực điểm.

Lâm Dược tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nâng chân đá hắn thật mạnh một cước, nghiến răng nghiến lợi mắng: " Vô lại!"

Sau đó lắc lắc tay áo, xoay người bỏ chạy vào rừng cây.

Lý Phượng Lai nói một lời kia đương nhiên là rất có đạo lý.

Bất quá........

Bất quá, hắn vô luận là như thế nào cũng không làm ra cái loại sự tình này.

Nhất kiến chung tình cũng tốt, lâu ngày sinh tình cũng được, dù sao hắn chính là thích Từ Tình. Nếu thích y, thì làm sao có thể liên kết cùng người khác lừa y.

Nhưng nếu như nói với Từ Tình chân tướng mọi việc, lại chỉ sợ ảnh hưởng đến kế hoạch cứu người.

Lâm Dược nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy tiến thối lưỡng nan, bất tri bất giác lại đi trở lại hàn đàm kia. Nhưng Từ Tình lại không ở trong nước, trái lại trong thạch ốc lại truyền đến tiếng ho khan.

Lâm Dược trước kia chưa từng tiến vào gian phòng này, giờ phút này bởi vì tâm tình hoảng loạn, lại đưa tay đẩy cửa phòng ra, thật nhẹ nhàng đi vào.

Trong phòng tối đen một mảnh.

Lại mơ hồ có thể thấy được một cái bàn cùng một chiếc giường, thật sự là đơn sơ đến cực điểm.

Mà Từ Tình đang nằm trên giường kia, thân thể hơi hơi cuộn mình lại, kho khan không ngừng. Y sau khi thấy Lâm Dược cũng chỉ lười biếng nâng nâng mí mắt, khàn giọng hỏi: " Ngươi như thế nào đã trở lại? "

Lâm Dược há miệng thở dốc, căn bản không biết nói thế nào mới tốt.

Nói vừa rồi thích khách kia kỳ thật là giả?

Hay là nói, kỳ thật chính mình là gian tế trà trộ vào ma giáo?

Vô luận nói như thế nào cũng không thỏa đáng.

Hắn ánh mắt đảo đảo, tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng lại tiến lên một bước, biểu tình thật nghiêm túc nói: " Ta thích ngươi"

Từ Tình nghe được sửng sốt một chút, hừ lạnh đáp: " Ngươi vừa rồi đã nói qua"

"Ta là thật sự thích ngươi" Lâm Dược lặp lại một lần, đột nhiên nghiên thân về phía trước, xoay người hôn nhẹ lên mặt Từ Tình, sau đoa nhanh chóng thối lui, từng chữ từng chữ một nói: " Ngươi đã không thích giáo chủ kia, như vậy dứt khoát cũng ta bỏ trốn đi, được không? ".

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro