Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy Từ Tình bỗng nhiên hoảng sợ, không tự chỉ được trừng lớn ánh mắt, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm Lâm Dược. Cách hồi lâu, mới cúi đầu ho khan vài tiếng, hỏi lại: " Ta dựa vào cái gì đi theo ngươi? "

"Chỉ là.... " Lâm Dược gãi gãi đầu, hạ hạ mí mắt, nhỏ giọng nói: " Ta thích ngươi"

Từ Tình vẫn là ho khan, khoé miệng lại khẽ cong lên, biểu tình cười như không cười, nói: " Chữ "thích" này, hôm nay ngươi đã muốn nói bao nhiêu lần rồi?"

"......" Lâm Dược nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng, nhất thời không nói được gì.

Từ Tình trong mắt lại nổi lên vài phần di sắc, giãy dụa từ giường ngồi dậy, thân thủ nhẹ nhàng nắm cằm Lâm Dược, trầm giọng nói: " Ta hiện tại là cái bộ dạng này, chỗ nào đáng để ngươi thích? "

Y vốn là khuôn mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, hơn nữa đôi đồng tử đen như mực, ánh mắt u ám, so với quỷ quái không khác là mấy, quả thực rất doạ người.

Lâm Dược cũng không tự giác hướng lại gần y, đỏ mặt đáp: " Ta cũng không hiểu được. Dù sao ta chính là thích ngươi, vừa nhìn thấy người liền cảm thấy vui vẻ, hận không thể thời thời khắc khắc bồi bên cạnh ngươi. Nghe nói đây gọi là nhất kiến chung tình, không biết là thật hay giả?"

Dừng một chút, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, liền "A" một tiếng.

"Nghe nói vùng Miêu Cương có loại cổ thuật, có thể mê hoặc người khác, ngươi không phải là cũng biết cái loại cổ thuật này, sau đó hạ cổ ta? "

Hắn vừa nói vừa một bên nháy mắt, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

Từ Tình nghe được giật mình, đôi mi thanh tú mở ra, rốt cục cất lên tiếng cười to: " Ngươi thật sực là ngốc đến lợi hại như vậy, hay là cố tình giả ngốc để làm ta vui vẻ, ân? "

Lâm Dược mờ mịt lắc đầu, quả nhiên là một bộ dạng ngơ ngác, hỏi lại: " Ta vừa rồi nói.... Thật buồn cười sao?"

"Quên đi. " Từ Tình khoát tay áo, một lần nữa lại nằm trên giường, tiếp tục cười: " Cứ cho là ngươi là thật lòng thích ta, mà ta cũng nguyện ý đi theo ngươi đi, nhưng là, ngươi như thế nào cứu ta ra ngoài? "

"Hả? "

"Trong ma giáo này cơ quan trùng điệp, ngay cả võ công cao thủ, cũng chưa chắc có thể thoải mái đi lại, huống chi ngươi một tên tiểu tư quét rác?"

"Ta cũng không phải là tên tiểu tư quét rác bình thường, kỳ thật ta.... " kỳ thật hắn xuất thân con nhà võ, đại ca hắn là võ lâm minh chủ, lần này cải trang trà trơn vào ma giái là vì cứu người.

Những lời nói này lại không thể nói ra miệng, hắn chỉ có thể cắn cắn môi dưới, buộc chính mình câm miệng.

Từ Tình lại giống như đối với việc này cảm thấy hứng thú, sóng mắt lưu chuyển, mang theo hương vị mê hoặc lòng người: " Ngươi thế nào? "

"Ta bây giờ còn không nói được. Bất quá ngươi an tâm, ta sẽ có biện Pháp cứu ngươi ra ngoài"

Từ Tình cũng không truy vấn, lại ý vị thâm trường cười cười nói: " Không nói cũng được, dù sao ngươi vô luận như thế nào cũng không phải là đối thủ của giáo chủ"

"Cái kia, giáo chủ thật sự lợi hại đến thế sao? "

Từ tình quay đầu nhìn nơi khác, mỉm cười sâu kín nói: " Giáo chủ thân cao tám thước, mặt tựa Chung Quỳ(1), lúc giết người ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái. Hắn trời sinh khi lực lớn vô cùng, hơn nữa không thường sử dụng binh khí, chỉ thích siết cổ người khác, bị hắn siết cổ chết không biết bao nhiêu người."

Lâm Dược chấn động toàn thân, không khống chế được rụt cổ vào, run giọng nói: " Ngươi cả ngày bồi bên loại người như hắn, chẳng phải cũng bị doạ chết sao? "

"Không sao cả" Từ Tình vẫn là đang cười, bả vai hơi hơi phát run: " Ta sớm đã thành thói quen"

Lâm Dược lại nghĩ y là đang sợ hãi, đáy lòng không lý do sinh ra một cỗ hào hùng, nắm chặt bàn tay phải lạnh lẽo của y, lấy hết dũng khí nói: " Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi"

Từ Tình ngây người một chút, quay đầu nhìn hắn hỏi: " Giáo chủ lợi hại như vậy, ngươi không sợ sao? "

"Đương nhiên sợ a" Lâm Dược dùng sức gật đầu, từng chữ một nói: " Nhưng ta vô luận có sợ hãi cỡ nào, cũng sẽ liều mình vì ngươi"

Hắn con ngươi đen sáng trong suốt, mơ hồ hàm chưa hơi nước, lại làm ra một bộ dáng anh dũng không sợ hãi, thật sự buồn cười đến cực điểm.

Từ Tình lúc này lại không cười được.

Y khẽ cau mày nhìn chằm chằm Lâm Dược, đáy mắt thần sắc thay đổi liên tục, khi thì kinh ngạc, lúc kại mê mang, cuối cùng lại khôi phục thành một bộ dáng lạnh lẽo.

"Điểm đáng sợ thật sự của giáo chủ cũng không chỉ như thế"

"A?, Còn có cái gì? "

"Hắn vì muốn thành võ lâm cao thủ, luyện một môn công phu âm độc tà phái, còn đem vài vị đại hiệp chính đạo giam giữ để hắn luyện thuốc dẫn luyện công"

Lâm Dược chấn động, bật thốt lên hỏi: "Mấy vị kia hiện tại còn sống hay đã chết? "

"Hẳn là còn sống đi"

"Ngươi biết hay không biết bọn họ bị giam ở đâu?"

Từ Tình tà tà liếc nhìn Lâm Dược một cái, đáy mắt nổi lên hàn ý, bên môi lại nhếch thành nụ cười, mở miệng đáp: " Ta.... "

Vừa nói được một chữ, cả người liền phát run, mãnh liệt ho khan.

Lâm Dược hoảng sợ, vội vàng nhào tới hỏi: " Ngươi làm sao vậy? Độc lại phát tác sao? "

Từ Tình há miệng thở phì phò, cả người cuộn tròn lại, muốn nói cũng không thốt ra tiếng, khoé miệng thậm chí rỉ ra máu tươi.

Lâm Dược hoảng hốt lo sợ không biết làm sao, lắp bắp hỏi: " Làm sao bây giờ? Hẳn là nên tìm đại phu uy ngươi uống dược?"

Từ Tình trừng mắt nhìn hắn, nâng tay hướng ngoài cửa mà chỉ, hơi thở mỏng manh mắng: " Ngu ngốc".

"A, hàn đàm" Lâm Dược lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra, vội vàng đem người kéo vào trong lòng, ôm y lao ra cửa, không quan tâm mà nhảy thẳng vào hàn đàm kia.

Ào

Trong lúc nhất thời, bọt nước văng khắp nơi,

Từ Tình vẫn như cũ ho khan không ngừng, một bộ dáng sắp tắt thở, nhưng chỉ ngâm trong nước một lúc sau, hơi thở lại chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Ngược lại, Lâm Dược bị đàm thủy kia đông lạnh, hai hàm răng run run va vào nhau, môi xanh tím.

Từ Tình thấy thế, liền trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi: " Ngươi không bị trúng độc, lại nhảy vào cùng ta làm gì? "

"Ta, ta nhất thời tình thế cấp bách, liền trực tiếp ôm ngươi nhảy vào"

"Nếu đã lạnh thành cái dạng này, vì sao lại không đi lên? "

Lâm Dược mặt đỏ hồng, mềm giọng đáp: " Ngươi nảy giờ vẫn cầm lấy tay của ta"

Từ Tình lắp bắp kinh hãi, lập tức lắc lắc cái tay, hung hăng đem Lâm Dược đẩy ra. Nhưng là cách một lúc sau, lại bật cười ra tiếng, nâng tây vuốt đôi gò má lạnh lẽo của Lâm Dược, nhẹ nhàng nói: " Đồ ngốc"

Dứt lời, quay đầu sang, chậm rãi hôn lên đôi môi đồng dạng lạnh lẽo kia.

Lâm Dược trừng lớn mắt nhìn, chỉ hơi dãy dụa một chút, sau đó cả người liền cứng đờ bất động, ngoan ngoãn mặc y hôn. Thẳng đến Từ Tình buông ra, cũng vẫn là bộ dáng ngơ ngơ, biểu tình ngốc lăng, hậu tri hậu giác đỏ mặt, hỏi: " Vì cái gì hôn ta? "

Từ Tình hất hất tóc dài ướt sủng, cười như không cười đáp: " Ngươi cả ngày ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, lại luôn miệng nói thích ta, bảo ta như thế nào không động tâm? "

Y nói những lời này nhẹ nhàng bâng quơ, cũng không biết là thật hay giả.

Lâm Dược lại không chút nào khả nghi, một lát sau liền "a" kêu lên một tiếng, mặt đỏ đến lợi hại, một bộ dáng chân tay luống cuống, cánh tay cũng không biết để chỗ nào trong áo.

Từ Tình giống như rất thích bộ dáng này của hắn, nhịn không được mỉm cười yếu ớt, đưa tay kéo eo hắn qua, một tay lấy người đẩy ra khỏi hàn đàm. Mà chính mình lại ghé bên bờ đàm há miệng thở dốc, tựa hồ như một động tác đơn giản,cũng đã dùng toàn bộ sức lực.

Lâm Dược lúc này mới phục hồi lại tinh thần, do do dự dự nắm lấy tay y hỏi: " Chúng ta bây giờ.... Xem như lưỡng tình tương duyệt sao?"

"Đương nhiên"

Nghe vậy, Lâm Dược nhất thời trong mắt nổi lên thủy quang trong suốt, đầu tiên là nhìn chằm chằm Từ Tình, sau đó nghiêng người qua, nhanh chống hôn lên môi y một cái.

Từ Tình giật mình, bất giác cười ra tiếng, nhưng vừa cười hai tiếng, liền lại bắt đầu nhíu mày ho khan.

Lâm Dược hoảng sợ, vội vàng nắm tay y thật chặt, thật cẩn thận hỏi: " Ngươi thế nào? "

"Không có việc gì"

"Ngươi cuối cùng là trúng loại độc gì, vì sao phải ngâm hàn đàm thủy mới chế trụ được?"

"Cũng không có gì lớn, chỉ là không có thuốc nào cứu được mà thôi"

"Thật sự nghiêm trọng như vậy? " Lâm Được trong lòng khẽ động, hận không thể liền nhào qua ôm lấy hắn, thật vất vả mới nhịn xuống, thấp giọng hỏi:"Ngươi lúc trước làm sao trúng độc? Bị người khác ám hại sao? "

Từ Tình hừ lạnh, gần như trào phúng cười, hạ giọng đáp: " Ta là chính mình tự ăn"

"A? " Lâm Dược nhất thời không nghe rõ, vì thế hỏi lại một lần: " Ngươi nói cái gì? "

Từ Tình chậm rãi thùy hạ mi mắt, lại khôi phục thành bộ dáng không sao cả, lành lạnh đáp: " Dù sao thì cũng là không có thuốc giải, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? "

Lâm Dược lúc này đã trở nên lớn mật, kìm lòng không được hướng bên người Từ Tình dựa vào, biểu tình nghiêm túc nói: " Kia cũng không phải không có. Bằng hữu của đại ca ta có quen biết một thần y lợi hại, nghe nói người nọ có thể cứu người chết sống lại, xương trắng cũng biến ra thịt, thật sự rất cao minh. Ta chính mắt nhìn thấy một tên vô lại bị cắt đứt gân tay gân chân, nhưng sau khi được người kia cứu chữa, không được mấy tháng liền lành lặn. Cho nên, đợi sau khi chúng ta thoát khỏi ma giáo, lập tức liền đi tìm thần y kia, cố gắng có thể trị khỏi bệnh của ngươi".

Lâm Dược càng nói càng hăng say, Từ Tình lại im lặng lắng nghe, không nói được một lời.

"Đúng rồi, trị xong bệnh cho ngươi, chúng ta cùng nhau đến Dương Châu. Ngươi ở Tây Vực, cũng không có đi Giang Nam chơi đi? Dương Châu so với nơi này phồn hoa hơn, trên đường người đến người đi, thật sự rất náo nhiệt. Đến ban đêm, hoa đăng lại càng rực rỡ. Đến lúc đó, ta có thể nắm tay ngươi đi dạo..."

Nói xong, Lâm Dược tự mình hắc hắc nở nụ cười, giống như đã muốn đoán được cảnh tượng tương lai viên mãn, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào tươi cười.

Từ Tình lại thấy trong lòng đông cứng, đột nhiên đưa tay ấn chặt đôi môi hắn, cúi đầu nói: " Đủ rồi"

"A? "

"Ngươi toàn thân đều ướt đẫm, không thấy lạnh sao? Mau trở về đổi kiệm xiêm y đi"

"Ác"

Lâm Dược ngơ ngác đáp một tiếng, nhưng làm sao nỡ rời đi? Như cũ ngồi tại chỗ, tầm mắt dính trên người Từ Tình, một khắc cũng không rời.

Từ Tofnh lại không liếc nhìn hắn cái nào, chậm rãi khép lại con ngươi, từng chút một trầm vào trong màn nước lạnh lẽo kia.

Lâm Dược vẫn như cũ luyến tiếc rời đi.

Hắn tình nguyện đông lạnh đến cả người phát run, vẫn tình nguyện ở bên cạnh trông chừng y, thẳng đến sắc trời hoàn toàn tối xuống, đến khi xác nhận thân thể Từ Tình không còn lo ngại, mới lưu luyến rời khỏi rừng cây.

Trở về phòng mới phát hiện Lâm Trầm cùng Lý Phượng Lai thế nhưng đều có mặt.

Lâm Dược ban đầu là không đồng ý cũng Lý Phượng Lai liên thủ gạt người, nhưng lúc này một lòng nghĩ đến cứu Từ Tình ra, nên cũng ỡm ờ đáp ứng việc này, tính toán hành sự tùy theo hoàn cảnh, làm hết sức mình.

Lý Phượng Lai thấy hắn rốt cục cũng thông suốt, tất nhiên cảm thấy vui vẻ, lay lay chiết phiến trong tay, cười hì hì dạy hắn mấy thủ đoạn phong lưu, đem Lâm Dược tức giận đem cây chổi rượt hắn chạy khắp phòng.

Lâm Trầm tâm sự nặng nề mà ngồi bên cạnh uống trà, lần nữa dặn dò Lâm Dược không được mạo hiểm.

Lâm Dược miệng thì đáp ứng, nhưng đến ngày hôm sau thì đã đem việc này vứt ra khỏi đầu, lại không quan tâm chạy tới dây dưa cùng Từ Tình.

Từ Tình thủy chung là bộ dáng kia.

Mỗi ngày đa số thời gian là ttaarm ở trong nước, chốc lát lại ho khan vài tiếng, thời điểm nói chuyện cũng là suy yếu, không hề có sinh khí. Tính tình lại hỷ nộ vô thường, rõ ràng một khắc trước còn mỉm cười, khắc sau lại lập tức nghiêm khắc đến doạ người.

Thế nhưng, Lâm Dược vậy mà bị y mê hoặc đến đầu óc choáng váng.

Khi không gặp thì tâm tâm niệm niệm, thời điểm gặp mặt rồi lại mặt đỏ tim đập. Vô luận là Từ Tình có mặt lạnh liếc nhìn hắn, hắn đều vừa thấy mặt y là đã vui mừng, không tự chủ được muốn mỉm cười.

Kết quả Lâm Dược thật sự lún vào quá sâu, đến cả tiểu tư quét rác cùng hắn Trương Phong cũng nhìn ra chút manh mối, một ngày nọ khi ăn trưa thì vỗ vai hắn, hỏi: " Tiểu Dược, ngươi gần đây có tâm sự đúng không? "

"Hả? " Lâm Dược vừa lúc tưởng niệm Từ Tình mà không an lòng, một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt đáp: " Không có a".

Trương Phong dĩ nhiên không tin lời hắn, nhíu nhíu mày lại hỏi: " Thời điểm ngươi quét rác cũng không thấy bóng dáng, đến tột cùng là chạy tới nơi nào? "

"Ta..... Làm sao có thể đi đâu a" Lâm Dược ấp a ấp úng, trả lời có lệ.

Trương Phong liền không thèm truy vấn, liếc nhìn hắn, thở dài: " Ngươi có ham chơi một chút cũng không quan hệ, nhưng là... Trăm ngàn lần đừng đặt chân đến khu rừng phía tây kia"

"Ngô"

"Ngươi vừa tới không mấy tháng, căn bản không hiểu được giáo chủ đại nhân có bao nhiêu đáng sợ"

"Hửm? Làm sao? "

"Giáo chủ chúng ta lúc trước vốn cũng là thế gia công tử, sinh ra trong danh môn chính phái, học loại võ công thượng thừa, nguyên bản ở trong giang hồ đều có tương lai. Nhưng sau đó hắn lại thích một nam tử không rõ lai lịch, vì người kia mà khi sư diệt tổ, cuối cùng lại biến thành cửa nát nhà tan, ở võ lâm trung nguyên không còn chốn dung thân. Mà tên nam tử kia sau khi đạt mục đích, đã đem y một cước đá văng, bỏ đi tìm tân hoang khác.

"A....... "

"Bất quá, bản lĩnh của giáo chủ đại nhân không nhỏ, một tay sáng lập ma giáo, lại đem tình nhân cũ bắt về, từng đao từng đao lóc thịt hắn. Lúc ấy tiếng kêu thảm thiết kia vang suốt một ngày một đêm, không biết doạ người cỡ nào đâu. "

Khi nói chuyên khuôn mặt Trương Phong thoáng vặn vẹo một chút, quả nhiên lộ ra chút biểu tình sợ hãi.

Lâm Dược cũng run rẫy theo, không tự chủ được ôm chặt cánh tay, nhất thời chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng. Hắn sớm biết rằng giáo chủ kia lãnh khốc vô tình, lại không ngờ y lại ngoan độc đến như vậy. Từ Tình bị y bắt thành nam sủng giam giữ ở rừng cây kia, nói vậy đã bị tra tấn không ít?

Đang suy nghĩ, Trương Phong lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lâm Dược, dặn dò nói: " Ta vừa rồi nói những lời kia, tuy rằng là đồn đãi, nhưng cũng thấy được giáo chủ có bao nhiêu tâm ngoan thủ lạt. Ngươi nếu là yêu quý tánh mạng mình, liền trăm ngàn lần đừng đặt chân đến cánh rừng phía tây, miễn cho phạm vào kiêng kỵ của giáo chủ.... "

"Ân, ta hiểu được" Lâm Dược không yên lòng gật gật đầu, nhưng như cũ trong lòng lại nhớ đến Từ Tình.

Kết quả sau khi ăn trưa xong, Trương Phong vừa ly khai, hắn lại lén lút hướng khu rừng phía tây chạy đến.

Không phải không sợ hãi.

Nếu không cẩn thận bị đại ma đầu kia bắt gặp, bản thân mình đại khái sẽ thật sự chết thật thảm đi. ?

Nhưng chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt tái nhợt của Từ Tình, đáy lòng hắn liền không lý do xuất hiện ra vạn trượng nhu tình, cho dù biết roc có thiên nan vạn hiểm, cũng muốn chạy đến bên người kia.

Vì thế, Lâm Dược liền như vậy một mặt phát run, một mặt lại cất bước đi về phía trước, so với bình thường thì tốn nhiều công phu hơn, mới đi đến được bên bờ hàn đàm.

Từ Tình hôm nay cũng không có ngâm trong nước, chỉ vận trên người bộ trường sam màu xanh, lười biếng ngồi ở trước cửa đọc sách. Kia khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ, kia ngũ quan thanh tú động lòng người, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.

Lâm Dược chỉ mong y kiếc mắt một cái, liền thấy trống ngực đập dồn dập, theo thói quen thấy miệng đắng lưỡi khô.

Người xinh đẹp như vậy.... Thế nhưng lại thích mình.

Quả thực tựa như nằm mơ.

Lâm Dược nguyên bản đối với vị giáo chủ chưa từng gặp mặt kia cảm thấy vài phần sợ hãi, nhưng giờ phút này cái gì cũng không còn sợ, không quan tâm xông lên phía trước, ôm eo Từ Tình.

Từ Tình không tránh cũng không né, nét mặt thủy chung than nhiên hỏi: " hôm nay như thế nào lại tới muộn như vậy? "

Lâm Dược cả người đều dán trên người Từ Tình, đầu tiên là nhìn y đỏ mặt một trận, sau đó mới mở miệng ra đáp: " Ta vừa nghe người ta kể chuyện xưa"

Nói xong, cũng không đợi Từ Tình hỏi lại, liền đem lời của Trương Phong kể từ đầu đến cuối thuật lại một lần.

Từ Tình híp mắt, bất động thanh sắc, lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe. Chỉ có một con ngươi sâu kín âm thầm, tựa như bích đàm sâu không thấy đáy, mơ hồ lộ ra hàn ý.

Thời điểm nói đến giáo chủ kia như thế nào hành hạ tình nhân cũ đến chết, Lâm Dược kìm lòng không được rụt lui bả vai, trên mặt toát ra một chút e ngại.

Từ Tình mắt sắc bén, một chút liền hiểu thấu tâm tư của hắn, nhếch miệng cười yếu ớt nói: " Giáo chủ ngày thường thích đem người sống bót đến chết, chỉ khi lúc đối phó với loại người nào đó, mới dùng chủy thủ từng đao từng đao róc thịt xuống, tra tấn đối phương sống không bằng chết.

"A?  Là loại người nào? "

Từ Tình mâu mắt chuyển thâm vài phần, bên môi gợi lên ý cười như có như không, nhẹ nhàng đọc nhấn rõ từng chữ: " Người có gan phản bội y"

Nghe vậy, ngực Lâm Dược đột nhiên run lên, cảm giác thần sắc của người trước mặt thật sự cổ quái.

Bình tĩnh đến....  Gần như đáng sợ.

Hắn đáy lòng từng trận lạnh cả người, nhất thời nói không ra lời.

Từ Tình nâng tay nhéo nhéo hai má hắn, cười nói: " Như thế nào?  Sợ? Ngươi bây giờ hối hận còn kịp"

Dừng một chút, ý vị thâm trường nhướng cao mày hỏi: " Bằng không, nếu sau này để giáo chủ phát hiện ra chuyện của ta và ngươi, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết"

Lâm Dược lại một trận kinh hãi, lúc này không chút do dự, đem Từ Tình ôm chặt, cao giọng nói: " Ta không sợ!  Chỉ cần còn một hơi thở, ta chắc chắn bảo vệ ngươi an toàn. Cho dù có đánh không lại tên đại ma đầu kia, nhưng có thể cùng ngươi đồng sinh cộng tử, ta cũng cam tâm tình nguyện. "

Hắn một bên vừa nói vừa phát run, rõ ràng sợ đến đòi mạng, lại còn dám giả bộ hào khí nghiêm nghị mà nói, đáy mắt sương mù mênh mông, bộ dáng thật sự buồn cười.

Từ Tình bỗng nhiên cươi ra tiếng, tay phải vỗ nhẹ lên lưng Lâm Dược, ánh mắt xa xăm nhìn về phương xa, như là đang thất thần. Cách được một chốc, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, nhẹ nhàng mà nói: " Giáo chủ, ngài xuất quan? "

Lâm Dược chấn động.

Hắn nguyên bản đang tựa đầu vào ngực Từ Tình, lúc này lại nhảy mạnh lên, không chút nghĩ ngợi tiến lên phía trước ngăn chặn, nín thở mà chống đỡ. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, liếc mắt một cái nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía ngay cả một người cũng không có, phía sau truyền đến tiếng cười của Từ Tình.

Lâm Dược giật mình, lúc này mới ý thức được mình bị đùa giỡn, mặt đỏ tai hồng quay đầu lại, thở phì phì nói: " Ngươi lại đùa giỡn ta"

Từ Tình cười đến thở không nổi, sâu kín nói: " Ừ, ngươi quả nhiên là thật tâm"

Lâm Dược trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Tình, mặt lại đỏ lên.

Từ Tình liền vươn cánh tay giữ chặt tay hắn, nghiêm mặt nói: " Ký thật, giáo chủ tính tình tuy rằng ngoan độc,  nhưng không đáng sợ đến vậy. Hắn cho dù có võ công cai cường đến đâu, cũng vẫn có nhược điểm"

Lâm Dược trong lòng vừa động, vội hỏi: " Nhược điểm gì? "

"Ngươi tương lai nếu muốn giết hắn, chỉ cần rút kiếm ra, hung hăng hướng nơi này đâm đến.... " nói xong, y nâng tay đè lên ngực chính mình, ánh mắt phút chốc trở nên mờ mịt, thì thào nói: "Thì tất cả đều chấm dứt".

Nói vừa xong, liền bắt đầu kịch liệt ho khan.

Lâm Dược sợ hết cả hồn, vội vàng đi qua thay y nhuận khí, nói: " Ngươi cũng nói giáo chủ võ công cai cường, chỉ sợ ta còn chưa rút kiếm ra được, đã bị hắn một cước đá ngã lăn....  Ai nha, ngươi đừng kích động, giết giết giết, ta nhất định giết!"

Hắn tuy rằng ôn nhu an ủi, nhưng Từ Tình lại hoàn toàn không để tâm tới, lại thất hồn lạc phách mở to hai mắt, liên tục nói năng lộn xộn, ngay sau đó lại đưa ngón tay vào miệng, thật mạnh cắn xuống.

Lâm Dược thấy bộ dạng này của Từ Tình, cũng đã đoán được y nhất định là chịu rất nhiều trò tra tấn từ giáo chủ kia, nhất thời đau lòng không thôi, kìm lòng không được đem y kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên.

Ánh mắt vo thần, gương mặt tái nhợt, đôi môi bạc khép hờ....  Lúc hôn tới chiếc cổ trắng nõn thì mới phát hiện Từ Tình đã bình tĩnh trở lại, đang đưa mắt nhìn mình chằm chằm.

"Ách, thật có lỗi.... " Lâm Dược trong lòng nhảy dựng, đỏ mặt đến lợi hại.

Từ Tình vẫn như cũ nhìn hắn, cách hồi lâu, mới đưa tay nâng cằm Lâm Dược lên, khẽ nói một câu không thể nghe thấy: " Chính ngươi đưa đến tận cửa, ta không có lý nào không cần, đúng không? "

Dứt lời khoé mắt nhẹ nhướng lên, phát ra phong tình vạn chủng, thật là động lòng người đến cực điểm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro