Chương 9. Đoàn thương nhân phương bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ môn quan nằm cách Nam Sơn ải một dặm về phía nam. Vua Lý Thái Tổ tiền triều cho mở “đại lộ thông quốc” làm con đường đi sứ được thuận tiện.

Đường ải nhỏ hẹp, đá núi hiểm cao, phía tây gần khe sâu, nước độc không thể uống, hình thế hiểm ác, có đá như đầu ma đầu quỷ, nên đặt tên như vậy.

Nơi đây được xây đắp bằng huyết nhục của bao anh linh chiến sĩ Đại Việt. Cũng là chỗ chôn thây không biết bao nhiêu xác giặc ngoại xâm.

"Muốn vào đất An Nam

Ắt qua Quỷ môn quan".

Hai câu thơ trên không biết từ bao giờ đã được binh lính phương Bắc ngấm ngầm truyền tai nhau mỗi khi nhắc đến nước Đại Việt.

Ai ai cũng biết ý nghĩa trọn vẹn của "Quỷ môn quan" được nói đến là gì.

"Cái xứ Man di này đúng là không có gì thú vị. Đâu đâu cũng thấy chướng khí. Ngay cả núi đá, tàng cây cũng quỷ dị như vậy. Các người xem, cái khe vực này thật rợn người, cứ như là miệng địa ngục". Một nam nhân trẻ tuổi, mang trên mình y phục Mông Cổ màu xanh da trời sặc sỡ đứng giữa Quỷ môn quan chỉ trỏ với một đám người đang đứng phía sau.

Hắn dùng tiếng quan thoại nói chuyện.

Thanh âm của người này nghe hơi lờ lợ.

"Dã Lang vương tử đừng bận tâm. Cậu lần đầu tiên đến Đại Việt nên chưa quen thổ nhưỡng. Qua một hai ngày sẽ thích nghi hơn". Một người trung niên mặc Hán phục màu trắng  đứng ngay phía sau từ tốn lên tiếng.

"Phải rồi, Lưu đại nhân dù sao cũng thông hiểu xứ An Nam này hơn bọn ta. Chúng ta lớn lên tại thảo nguyên, quen với vó ngựa tung hoành. Nơi này đất đai cằn cỗi, rừng hiểm nước độc. Nếu không phải vì Bình Nam vương, ta cũng không nguyện ý tới đây". Một kẻ mày dài, râu rậm tuổi chừng bốn mươi thở phì phò nói. 

Ba kẻ này chính là đám người quyền cao chức trọng của Nguyên triều sang Đại Việt với thân phận thương nhân. Đứng phía sau ba người là hơn hai mươi tùy tùng. Một đoàn ngựa xe trang bị đầy đủ, mang theo mấy chiếc hòm gỗ lớn.

"Vương tử cùng A Lý thống lĩnh đừng vội. Nơi đây là vùng biên ải, cho nên địa hình, khí hậu có chút khắc nghiệt. Nhưng chỉ cần đi qua nơi này, thời tiết sẽ dễ chịu hơn. Qua một ngày nữa tới Thăng Long, tôi đảm bảo nơi đó tuyệt đối không kém vùng Giang-Hoài". Kẻ lên tiếng là Lưu Hầu. Y năm nay bốn mươi lăm tuổi, hiện giữ chức Trung thư tỉnh Vân của Nguyên triều.

"Cũng may có Lưu trung thư tính toán hợp lý thời điểm cùng lộ trình. Bây giờ đang là giữa thu. Khí trời không quá nóng cũng không có mưa phùn giá rét". Dã lang vương tử cũng thôi oán thán.

Lần này, hắn được phụ vương phái sang Đại Việt cùng đám người Lưu Hầu, mục đích để hắn rèn rùa bản lĩnh. Nhưng kỳ thực hắn lại có ý đồ riêng tại Thăng Long. Cho nên hắn rất muốn nhanh chóng đến đó.

A Lý Phục Man thống lĩnh cũng phụ cười cười họa: "Nghe nói, tại Thăng Long mùa thu khung cảnh rất đẹp. Không biết nữ nhân nơi đó ra sao?".

"Phụ nữ Đại Việt đều rất ôn nhu, khéo léo. Nữ nhân đều thẹn thùng, e lệ. Tuy nhiên cũng có không ít nữ trung cường liệt". Lưu Hầu chầm chậm đánh giá. Những lời hắn nói, đều là những điều hắn biết.

"Tốt tốt. Dù là thẹn thùng hay cường liệt, đều là để chinh phục". A Lý cười ha hả.

"Ngươi nói hay lắm A Lý. Lúc đó để bổn vương tử cho ngươi thấy bản lĩnh". Ô Kim Dã Lang lại thần bí. Giọng điệu tràn đầy hưng phấn.

Đúng lúc này từ xa vang lên dồn dập những tiếng vó ngựa phi.

Chỉ thấy có đến ba mươi thớt khoái mã đang dồn dập tiến về phía Quỷ môn quan. Trên mỗi con ngựa là một nam nhân tráng kiệt. Y phục trên thân mấy chục người cưỡi ngựa đều gọn gàng mà lại hoàn toàn tương đồng. Bên hông mỗi người đều đeo một thanh trường đao.

Một lá cờ ngũ sắc rộng chừng hai thước vuông phấp phới bay phía trước đoàn người cưỡi ngựa. Trên lá cờ thêu bốn chữ lớn "Uy Phong Tiêu Cục" đỏ chói cực kỳ bắt mắt.

Trông thấy đám người mới xuất hiện, bọn Ô Kim Dã Lang chỉ yên lặng đứng đó.

Mấy chục kẻ cưỡi ngựa rất nhanh đã chạy đến trước mặt Ô Kim Dã Lang.

Sau đó đồng loạt dừng lại, nhảy xuống ngựa.

Một người trung niên mắt sáng mày rậm, ăn vận theo lối võ gia bước lên hai bước ôm quyền nói: "Tại hạ Phùng Bá Đao, phó tổng tiêu đầu Tiêu cục Uy Phong xin chào công tử".

Ô Kim Dã Lang dường như đã biết trước người đến là ai. Hắn đứng đó chắp tay ra sau khẽ cười đáp: "Phó tổng tiêu đầu vất vả rồi. Chuyện còn lại đều giao cho Lưu tiên sinh cùng ông phụ trách".

"Đã hiểu thưa công tử". Phùng Bá Đao cũng không nhiều đáp nhanh.

Việc đoàn thương nhân phương bắc này, ủy thác cho Uy Phong tiêu cục hộ tống bọn họ từ Quỷ môn quan về tới kinh sư sớm đã được hai bên bàn bạc từ mấy ngày trước.

Uy Phong tiêu cục sau khi tiếp nhận ủy thác bảo tiêu đã vạch sẵn kế hoạch cũng như lộ trình. Sau đó thông báo tới người của Lưu Hầu.

Về phía Lưu Hầu, ông ta nhanh chóng đồng ý với kế hoạch của Uy Phong tiêu cục.

Uy Phong tiêu cục sẽ phụ trách an toàn suốt lộ trình cho đoàn người Ô Kim Dã Lang. Phía Ô Kim Dã Lang chỉ cần chú ý đến vấn ăn uống, nghỉ ngơi giữa đường mà thôi.

Kỳ thực Lưu Hầu để cho Uy Phong tiêu cục đứng ra bảo tiêu là bởi, lần này bọn họ sang Đại Việt dưới danh nghĩa thương nhân. Hoàn toàn không theo chỉ lệnh nào từ Nguyên triều. Bởi vậy Lưu Hầu không thể dùng thân phận của mình để điều động quân đội bảo vệ.

Tuy nhiên số tùy tùng mang theo lần này của ông ta đều là các cao thủ được huấn luyện nghiêm ngặt. Bọn chúng là thân tín bên cạnh Ô Kim Dã Lang và A Lý Phục Man, chịu trách nhiệm bảo vệ hai người. Chỉ với hơn hai mươi người tùy tùng này đủ sánh với một đội quân tinh nhuệ ba trăm người.

Với hai mươi mấy cao thủ này, Lưu Hầu không hề lo lắng việc an toàn dọc đường đi. Ông ta chịu bỏ số tiền lớn ủy thác cho Uy Phong tiêu cục hộ tống bọn họ, là bởi đề phòng những tình huống phát sinh ngoài tính toán. Cũng như để cho Uy Phong tiêu cục đứng ra xử lý những vấn đề xảy ra nếu gặp phải sẽ dễ dàng hơn là tự mình phải động tay.

Lưu Hầu nghe Ô Kim Dã Lang nói xong thì hướng phía Phùng Bá Đao từ tốn cất tiếng: "Phó tổng tiêu đầu, chúng ta cứ thực hiện theo kế hoạch đã định sẵn. Có Uy Phong tiêu cục đứng ra áp tiêu, Lưu mỗ vô cùng an tâm".

"Vậy được. Tại hạ không làm chậm trễ thời gian của các vị nữa. Chúng ta lập tức xuất phát". Phùng Bá Đao đáp nhanh mà không cần hỏi thêm điều gì.

Ông ta làm tiêu sư tại Uy Phong tiêu cục đã hơn hai mươi năm. Trải qua hơn năm trăm lần áp tiêu. Ban đầu chỉ là một tiêu sư bình thường phụ trách bốc xếp hàng hóa. Dần dần với nỗ lực của bản thân đã leo lên được chức đội trưởng. Sau đó là phó tổng tiêu đầu. Kinh nghiệm trong giới bảo tiêu cũng như lịch duyệt giang hồ vô cùng phong phú. Có loại khách hàng nào, hay tình huống nào mà ông ta chưa từng gặp qua.

Bởi vậy Phùng Bá Đao đao biết lúc nào nên nói, lúc nào thì im lặng.

Ô Kim Dã Lang khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý.

Phùng Bá Đao liền phất tay với đám tiêu sư, nghiêm trọng nói lớn: "A Lực tiên phong. A Miêu bọc hậu. Chuẩn bị xuất phát".

Ngay lập tức mười tiêu sư nhảy lên ngựa, chia thành hai hàng đi vòng ra phía sau đoàn người Ô Kim Dã Lang. Phùng Bá Đao cùng hai mươi tiêu sư còn lại cũng nhanh chóng lên ngựa xếp thành ba hàng lối chỉnh tề.

Cùng lúc đó, Ô Kim Dã Lang, Lưu Hầu đều đã đi lên xe ngựa. Chỉ riêng A Lý Phục Man là cưỡi một con hắc mã to lớn đứng cùng với đám tùy tùng.

Sau khi tất cả đã yên vị. Phùng Bá Đao thúc ngựa đi trước, đồng thời hô lớn: "Xuất phát".

Đoàn người, ngựa xe lần lượt nối tiếp nhau băng qua Quỷ môn quan, thẳng hướng kinh thành mà đi.

Cho đến gần trưa, đoàn người Ô Kim Dã Lang đi tới một khe núi nhỏ hẹp. Con đường đất ở giữa khá bằng phẳng. Hai bên là hai dãy núi đá hoang sơ, không một bóng người.

Dù là ban ngày nhưng khung cảnh nhìn có chút âm u. Mấy làn sương mù vẫn lẩn quẩn chưa tan. Mặt trời khuất sau đỉnh núi khiến cho cảnh vật nơi đây đều trông lờ mờ như buổi chạng vạng.

Phùng Bá Đao đi trước, dẫn đầu đoàn người tiến vào khe núi.

Đột nhiên ông ta có cảm giác bất an khó tả.

Không khí trong hẻm núi dường như dâng lên chút ngột ngạt.

Cả một dải vắng lặng như tờ. Đến tiếng chim chóc kêu cũng không nghe thấy.

Kinh nghiệm hơn hai mươi năm trong nghề bảo tiêu, mách bảo Phùng Bá Đao biết  chỗ này ẩn chứa nguy cơ.

Phùng Bá Đao giơ tay ra hiệu cho các tiêu sư phía sau chú ý cảnh giới.

Lập tức mấy chục tiêu sư đều thần sắc nghiêm trọng đưa mắt quan sát khắp bốn phía, tám phương hai bên dãy núi.

Phùng Bá Đao biết rằng, chỉ cần vượt qua hẻm núi sâu này, con đường phía trước đều là đại lộ vô cùng thuận lợi cho hành trình.

Quét đôi mắt sắc lẹm như chim ưng về phía trước, Phùng Bá Đao cẩn thận cho ngựa đi nước kiệu.

Đoàn người chầm chậm tiến sâu vào khe núi.

Đúng lúc này, một tiếng hú dài như của loài vượn bất chợt vang lên.

Hai bên con đường đều là vách núi nhỏ hẹp kéo dài, khiến cho tiếng hú kia cứ ngân vang liên miên.

Trong khung cảnh âm u, mờ ảo  tiếng hú đó nghe thật quỷ dị.

Tiếp sau tiếng hú đó, một loạt tiếng hú khác đồng thanh phát ra.

Cả khe núi nhất thời như bị những tiếng hú quái dị kia bao trùm lấy.

Phùng Bá Đao ngay lập tức giữ chặt dây cương sau khi nghe được tiếng hú dài đầu tiên. Nét mặt ông ta trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Phùng Bá Đao nhận ra tiếng hú đó.

Tiếng hú báo hiệu nguy hiểm cận kề.

Nguy hiểm thuộc về bọn người Phùng Bá Đao.

Tiếng hú phát động một cuộc chiến của cả một bộ tộc.

Cuộc chiến của tộc người Nùng nhắm tới kẻ địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro