Chương 1: Uống thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bà sa bộ, quả nhiên là ngươi, Lý Tương Di." Đứa trẻ thần bí đột nhiên biến thành đại ác ma trong truyền thuyết: Địch Phi Thanh.

Lý Liên Hoa trong lòng lẩm bẩm phải chạy thật nhanh :"A, đã lâu không gặp, Địch minh chủ, haha." Địch Phi Thanh bay lên đáp xuống trước mặt Lý Liên Hoa, chặn đường hắn...

"Mười năm không gặp, Lý Tương Di, ngươi vẫn khỏe chứ?" Lý Liên Hoa nhìn chung quanh, nghĩ tới cơ hội chạy trốn. "Đánh với ta thêm một trận nữa" Địch Phi Thanh là một người cuồng võ thuật, việc hắn làm sau mười năm bế quan tu luyện là chiến đấu với Lý Tương Di thêm một làn nữa.

"Ồ, thật ngại quá, ta phải trở về nấu cơm, nhà có trẻ con đang chờ." Hắn quay người định bỏ chạy, Địch Phi Thanh đã nhanh chóng hướng về phía hắn đánh một chưởng.

Lý Liên Hoa không thể không tránh, đành phải giơ tay chống trả, hai người đứng đối mặt nhau, Lý Liên Hoa lùi về sau năm bước lấy tay che ngực, một ít máu chảy ra từ khóe miệng của hắn.

"Sao ngươi chỉ còn một thành công lực?" Địch Phi Thanh thắc mắc

........

"Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm đan dược." Địch Phi Thanh không ngờ mười năm nay Lý Tương Di lại sống sa đọa thành bộ dạng như thế này, Hắn không đành lòng nhìn một thiếu niên nhiệt huyết trở nên vô dụng như thế này.

Địch Phi Thanh nắm lấy tay Lý Liên Hoa muốn mang hắn đi. Nhưng Lý Liên Hoa đã hất tay của hắn ra.

"Địch minh chủ, vô dụng thôi. Hơn nữa, giờ ta cũng không muốn dùng đến nó nữa. Ngươi thấy đấy hiện giờ ta đang sống hết sức thoải mái..." Lý Liên Hoa nở một nụ cười mong Địch Phi Thanh sẽ hiểu ý hắn.

"Hừ! Đi theo ta." Đại ma đầu Địch Phi Thanh đâu dễ lừa như vậy, hắn dựa vào nội lực cưỡng ép mang Lý Liên Hoa đi.

.........

"Dược ma ta muốn người này khôi phục nội lực." Địch Phi Thanh ném Lý Liên Hoa về phía hắn.

"Haha..." Lý Liên Hoa mỉm cười, nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: tại sao người này vẫn hung dữ như mười năm trước vậy, haizz...

"Tôn thượng, nội lực của người này đã trống rỗng, chỉ sợ hắn bị thương đã lâu, bệnh mãn tính không thể chữa khỏi." Dược ma kiểm tra mạch đập của Lý Liên Hoa cau mày khó chịu nói.

"Tức là ngươi không thể chữa khỏi cho hắn." Địch Phi Thanh hông quan tâm đến những phiền toái này, hắn chỉ muốn biết kết quả: Lý Lý Tương Di có thể trở lại như trước không.

"Thần sẽ cố hết sức." Dược ma sợ hãi trước thanh âm của Địch Phi Thanh, nhưng lại không dám khẳng định quá chắc chắn.

Một lúc sau, ba chén thuốc sẫm màu đặt trước mặt của Lý Liên Hoa, bề mặt đen sì, ngửi qua không khí cũng cảm thấy đắng chát.

Lý Liên Hoa nhìn ba chén thuốc, khó chịu qua đầu đi lấy tay che mũi:"Cái này đắng quá, ta không uống đâu."

Dược ma nhìn thấy hắn không chịu thỏa hiệp như vậy, không biết phải lầm sao, nhìn sang Địch Phi Thanh đang nhắm mắt thiền định, nói: "Tôn thượng, cái này...."

Địch Phi Thanh vẫn nhắm chặt mắt: "Cho hắn uống!"

Dược ma lần nữa đưa bát thuốc về phía Lý Liên Hoa: "Mời"

"Được rồi, để ta tự làm." Lý Liên Hoa mặc dù ngoài mặt nói uống, nhưng thấy Địch Phi Thanh nhắm mắt vận công, hắn lại đứng lên hướng ra cửa bỏ chạy.

Địch Phi Thanh làm sao lại không biết cái tiểu âm mưu của Lý Liên Hoa, hắn vung tay, ngay lập tức cửa đóng sập lại. Thấy không thể ra ngoài, Lý Liên Hoa đành phải quay người ngại ngùng nói: " Lão Địch, ngươi làm gì vậy? Ngươi làm vậy thì ta cũng không uống thuốc đâu...."

"Được rồi, Dược ma, ngươi ra ngoài trước đi." Địch Phi Thanh đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa như muốn ăn thịt hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro