Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Địch Phi Thanh xuất hiện đứng sau lưng bọn hắn.

Phương Đa Bệnh nhìn thấy hắn, thần sắc trở lên khẩn trương, hắn lập tức đứng chắn trước người Lý Liên Hoa.

"Địch Phi Thanh, ngươi định làm gì?"

Địch Phi Thanh hoàn toàn phớt lờ Phương Đa Bệnh, ánh mắt hắn chuyển dời đến trên khuôn mặt Lý Liên Hoa, gương mặt hắn lúc này tái nhợt không có chút huyết sắc.

"Lý Tu...Lý Liên Hoa, theo ta trở về."

Nghe thấy Địch Phi Thanh gọi danh tự của mình, Lý Liên Hoa toàn thân chấn động, cảm giác phía sau của hắn giống như đau, bàn tay hắn nắm lấy bả vai Phương Đa Bệnh càng lúc càng mạnh càng lúc càng run rẩy.

Phương Đa Bệnh biết được Lý Liên Hoa đang rất sợ hãi, hắn tức giận hướng về phía Địch Phi Thanh quát:"Địch Phi Thanh, ngươi đường đường là tôn chủ Kim Uyên Minh mà lại đi làm chuyện hèn hạ như vậy."

Chân mày Địch Phi Thanh càng nhíu chặt hơn, thần sắc hắn lạnh lùng:"Tiểu hài tử, ở đây chưa đến lượt ngươi nói chuyện biết điều chút đi."

Phương Đa Bệnh trực tiếp cười nhạo lên tiếng:"Tiểu hài tử? Ta thấy ngươi mới là hài tử lên ba không biết điều, bắt nạt kẻ yếu mà dám lên tiếng giảng đạo lí với ta, ta khinh."

Địch Phi Thanh nghe thấy bản thân bị sỉ nhục, sự nhẫn nhịn của hắn cuối cùng cũng  bị phá vỡ, lửa giận trong đáy mắt của hắn tần tầng lớp lớp chồng lên nhau:"Được ta thanh toàn cho ngươi." Hắn tức giận hướng về phía Phương Đa Bệnh đánh ra một chưởng.

"Hài tử, ngông cuồng quá sẽ chết sớm." Mắt thấy Địch Phi Thanh mạnh mẽ lao tới Phương Đa Bệnh cũng lập tức rút kiếm chống trả.

Lý Liên Hoa biến sắc, vội vàng đưa tay ngăn cản Phương Đa Bệnh lại, nhưng không kịp. Thanh âm của hắn có chút run gọi :"Tiểu Bảo, đừng đánh, đừng đánh..."

Thân thủ của Phương Đa Bệnh vốn rất tốt, nhưng tiếc là so với Địch Phi Thanh hắn lại chẳng là gì cả. Chỉ qua mấy chiêu thức Phương Đa Bệnh đã bị Địch Phi Thanh chế ngự. Mặt hắn không biểu lộ ra một tia xúc cảm nào một tay bóp lấy cổ Phương Đa Bệnh giơ lên cao, lực tay hắn bóp rất mạnh khiến Phương Đa Bệnh không thể phát ra tiếng động.

Lý Liên Hoa thần sắc lo lắng trên gương mặt hắn còn biểu lộ sự tức giận:"Địch Phi Thanh, ngươi buông hắn ra."

Địch Phi Thanh cẩn thận thưởng thức biểu cảm trên gương mặt Lý Liên Hoa,có một loại cảm giác ức bách, vô lực biểu lộ trên mặt hắn. Khóe miệng Địch Phi Thanh móc ra một ý cười:"Theo ta trở về."

Lý Liên Hoa siết chặt ngón tay, mở miệng đáp:"Được, ta theo..."

"NẰM MƠ" Phương Đa Bệnh dùng chút sức lực còn lại dùng chân đạp một cái mạnh vào ngực Địch Phi Thanh.

Nhận thấy nguy hiểm Địch Phi Thanh cũng nhanh chóng hướng vào ngực Phương Đa Bệnh đánh ra một chưởng mạnh mẽ. Phương Đa Bệnh nhắm mắt lại chờ đợi cái chết tới, nhưng không như hắn tưởng tượng không có cơn đau nào xảy đến, hắn từ từ mở mắt ra chỉ thấy Lý Liên Hoa nằm trên mặt đất, thần sắc của hắn vô cùng thống khổ miệng phun ra một ngum máu tươi cơ thể không ngừng run rẩy cảnh tượng này lập tức doạ sợ hắn.

Địch Phi Thanh gặp cảnh này, một tia lo lắng xông lên đầu. Hắn lập tức đi đến đỡ Lý Liên Hoa dậy, sắc mặt của Địch Phi Thanh càng lúc càng tối sầm lại:"Bị thương nặng thế này vẫn còn muốn cứu hắn, ngươi có phải muốn chết không." Hắn vừa nói vừa không ngừng truyền nội lực vào cơ thể Lý Liên Hoa giúp điều chỉnh lại nội lực.

Lý Liên Hoa không nói gì chỉ làm ra một bộ dạng thở dài. Địch Phi Thanh cũng không tiếp tục truyền nội lực, hắn lập tức đưa tay túm lấy cổ áo của Lý Liên Hoa đặt hắn lên vai.

Tư thế này thật sự quá xấu hổ, Lý Liên Hoa giãy giụa muốn xuống, nhưng hắn nửa điểm khí lực cũng không có chỉ đành để Địch Phi Thanh mang đi.

Nhìn thấy bóng lưng hai người bọn hắn xa dần, Phương Đa Bệnh rất muốn nhanh chóng đứng lên giành lại Lý Liên Hoa, nhưng thân thể hắn lại không nghe lời hắn, hắn bất lực nằm trên mặt đất, từng giọt nước mắt trên mặt hắn không ngừng rơi xuống:"Là lỗi của ta, ta không bảo vệ được ngươi..."

       .........

Trở về Kim Uyên Minh, Địch Phi Thanh đưa hắn đến một mật thất tối. Trên mặt đất, hai tay của Lý Liên Hoa bị buộc trên đỉnh đầu, khoảng cách giữa dây thừng với mặt đất buộc hắn phải quỳ thẳng. Cơ thể hắn chỉ mặc một lớp áo trắng mỏng, giày và tất đều  bị lột sạch, căn phòng tối âm lãnh để hắn cảm thấy cơ thể lạnh lẽo.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro