Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Liên Hoa bị buộc quỳ trong phòng tối, Địch Phi Thanh đem hắn trói ở đây rồi rời đi, hắn mê man không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một giờ hay hai canh giờ. Qùy như vậy phi thường khó chịu, vừa định cúi xuống thì sợi dây lại lôi kéo cổ tay hắn ép hắn phải quỳ thẳng thân thể.

Cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra Địch Phi Thanh nhẹ nhàng tiến vào, đi đến trước mặt Lý Liên Hoa cẩn thận quan sát hắn từ trên xuống dưới, đối diện với kiệt tác của mình, hắn tựa hồ như rất hài lòng.

Lý Liên Hoa nâng mí mắt nặng trĩu ngước lên nhìn Địch Phi Thanh, nhìn thấy người trước mặt hắn một bộ mặt sắc lạnh, Lý Liên Hoa bất đắc dĩ cười một tiếng:"Ngươi đây là có ý gì? Thả ta xuống, ta thật sự khó chịu."

Địch Phi Thanh mỉm cười một cái:"Có ý gì? Cũng không có gì chỉ là bắt hồ ly, một con hồ ly không nghe lời luôn muốn chạy ra bên ngoài, bây giờ cần phải cho nó một chút giáo huấn."

Địch Phi Thanh nói xong cũng không quan tâm đến biểu cảm trên gương mặt Lý Liên Hoa, hắn đi đến bên cạnh tủ sau đó mở tất cả ra cho Lý Liên Hoa xem:"Ngươi khó chịu? Chỉ sợ một lát nữa ngươi không chịu đựng được."

Lý Liên Hoa nhìn thấy các loại hung khí trong tủ hắn không khỏi rùng mình, thần sắc trên mặt chợt biến đổi:"Địch Phi Thanh."

Địch Phi Thanh hất cằm từ bi ra hiệu cho hắn:"Ngươi thích cái nào? Tự mình chọn hay là để ta giúp ngươi."

Mắt thấy Địch Phi Thanh đã tại trong tủ chọn chọn lựa lựa, Lý Liên Hoa lập tức nhíu mày, mặt lộ ra vẻ thống khổ:"Đau..."

Chọn một hồi cuối cùng hắn quyết định chọn một cây roi nhỏ được làm từ thân tre. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Lý Liên Hoa lên khẽ cười:"Vừa ý?" Hành động của hắn lập tức dọa sợ Lý Liên Hoa, hắn theo bản năng lùi về phía sau bỏ trốn nhưng lại bị sợi dây thừng trói buộc ngang ngạnh kéo lại, hắn cảnh giác nhìn Địch Phi Thanh:"Ngươi đừng làm càn."

Địch Phi Thanh nhìn xem dáng vẻ sợ hãi của Lý Liên Hoa, không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt hắn vẫn là bộ dáng muốn ăn thịt người:"Như thế nào, Lý Tương Di ngươi sợ sao?" Lý Liên Hoa trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:"Ta đương nhiên là sợ, ngươi đánh ta còn đau như thế, Địch minh chủ tha cho ta đi cơ thể ốm yếu này của ta chịu không nổi, chẳng may ngươi lỡ tay chắc chắn sẽ đánh ch...ưm."

Địch Phi Thanh không muốn tiếp tục cùng hắn càm ràm, trực tiếp nhét một miếng vải lớn vào miệng hắn. 

Hắn bước sau lưng Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa trực tiếp cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hắn. Địch Phi Thanh nhẹ nhàng dùng cây roi tùy ý di chuyển qua lại lòng bàn chân hắn:"Lòng bàn chân sáu mươi cái đây là hình phạt vì ngươi dám bỏ trốn." Nghe thấy con số Lý Liên Hoa không khỏi kinh hãi sáu mươi cái đừng nói là chạy ngay cả bước đi hắn cũng sẽ không bước nổi. 

''Pa" Cây roi mang theo tiếng gió mạnh mẽ đánh thẳng vào lòng bàn chân hắn. Mặc dù cây roi trông có vẻ mỏng và không đáng sợ như cây thước lần trước nhưng uy lực của nó lại rất mạnh, nên khi dùng nó đánh người, sẽ làm cho người bị đánh đau đớn gấp bội. Trong phút chốc, lòng bàn chân trắng nõn của Lý Liên Hoa xuất hiện một vết đỏ dài, hắn không khỏi rung mình vì đau, khóe mắt dần dần ửng đỏ, hắn cắn chặt miếng vải trong miệng cố gắng làm giảm bớt cơn đau.

Địch Phi Thanh nhíu mày vung roi càng lúc càng mạnh hơn, hơn mười nhát đều rơi vào cùng một vị trí, lòng bàn chân yếu ớt không như những nơi khác chỉ sau vài cú đánh đã trực tiếp bị đánh rách..

Lực tay của Địch Phi Thanh rất mạnh, nhất là khi đánh người hắn ra tay càng hung ác hơn cây roi trên tay hắn không ngừng vung lên hạ xuống. Roi không ngừng quất vào vết thương chồng chất trên bàn chân Lý Liên Hoa, mỗi một cái giống như có thể cạo xuống một lớp da của hắn. Chỉ sau hơn bốn mươi nhát lòng bàn chân Lý Liên Hoa đã không thể nhìn ra hình dạng gì, lớp da rách nhuốm đầy máu trông rất đáng sợ, mơ hồ có thể nhìn thấy thịt bên trong. Tiếng nức nở của hắn ngày càng lớn, ý thức của hắn ngày càng trở nên mơ hồ, thân thể không tự chủ được vặn vẹo, ý đồ thoát khỏi cơn đau.

"Pa,pa..." Cây roi hung hẵn quất lên lưng hắn ba phát, Lý Liên Hoa chỉ mặc một lớp áo trắng mỏng, áo trắng lập tức bị xé toạc để lộ ra một vệt máu dài ẩn hiện trên lưng hắn.  "Ưm..." Cơn đau đột ngột khiến Lý Liên Hoa không khỏi phát ra một tiếng thống khổ, hắn quay đầu nhìn Địch Phi Thanh, vẻ mặt của Lý Liên Hoa lúc này trông rất đáng thương, hai mắt hắn đã đỏ hoe vì khóc, ánh mắt của hắn nhìn Địch Phi Thanh như muốn cầu xin hắn dừng lại. Địch Phi Thanh không có nhìn hắn chỉ lạnh lùng nói:"Ngươi còn cử động thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu, còn gần hai mươi nhát nữa, chịu đựng." Lý Liên Hoa nghe hắn nói vậy thân thể lập tức cứng đờ không dám cử động.

Mặc dù nói như vậy nhưng lực tay của Địch Phi Thanh đã nhẹ đi rất nhiều, hai mươi nhát rất nhanh đã đánh xong, hắn ném cây roi trong tay xuống, đi đến trước mặt Lý Liên Hoa nhẹ nhàng cởi trói cho hắn, lấy miếng vải từ trong miệng hắn ra. 

Lý Liên Hoa kịch liệt ho khan vài tiếng, ngay lập tức vào ngã nhào vào ngực Địch Phi Thanh, hắn tại trong ngực Địch Phi Thanh khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn khóc đến cái mũi đỏ bừng, hốc mắt cùng đuôi mắt cũng đỏ không còn hình dáng, mí mắt phía dưới cũng có chút phát sưng.

"Ngươi đừng khóc..." Địch Phi Thanh không kiên nhẫn nhìn xem Lý Liên Hoa, nhưng trong lòng cũng có chút đau hắn thở dài đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Lý Liên Hoa, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng an ủi:"Làm sao lại trở nên dễ khóc như vậy..."

Một hồi lâu sau, cảm xúc của hắn cuối cùng cũng ổn định, Lý Liên Hoa ngước con mắt tội nghiệp lên nhìn Địch Phi Thanh:"A Phi, ngươi đừng giận nữa"  Giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nghẹn ngào, còn có chút ủy khuất càng lộ ra vẻ đáng yêu. Nhìn thấy bộ dạng này của Lý Liên Hoa, trái tim Địch Phi Thanh như đập nhanh hơn một nhịp, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng:"Ngươi biết sai?" "Ưm..."Lý Liên Hoa nhẹ giọng đáp.

Địch Phi Thanh cũng không tiếp tục làm khó hắn, trực tiếp ôm ngang hắn lên trở ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro