Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Phi Thanh ôm hắn trở ra ngoài, nhẹ nhàng đặt người ở trên giường. Dược ma đã chờ sẵn ở đấy, hắn vội vàng đi đến xem xét tình hình, khi nhìn vào vết thương trên chân Lý Liên Hoa,hắn không khỏi giật mình, liền nhanh chóng băng bó vết thương cho Lý Liên Hoa, xong xuôi hắn cung kính nói:"Tôn thượng, vết thương trên chân Lý công tử rất nặng, hằng ngày cần phải bôi thuốc đầy đủ nếu không sẽ để lại di chứng."

"Ta biết rồi, ngươi chăm sóc hắn đi."Địch Phi Thanh chỉ để lại mấy chữ này sau đó rời đi mất.

Hôm sau...

Lý Liên Hoa đã tỉnh lại từ lâu nhưng trên chân có thương tổn khiến hắn không thể đi lại chỉ có thể nằm trên giường. Vô Nhan đẩy cửa ra, cung kính hành lễ với Lý Liên Hoa rồi đặt ba bát thuốc lên bàn.

Hắn vừa bước vào, Lý Liên Hoa liền ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc khó chịu, hắn giả ngơ tiếp tục đọc sách.

 Vô Nhan nhìn thấy Lý Liên Hoa không có uống thuốc cũng không đi ra ngoài, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm hắn, Lý Liên Hoa mất kiên nhẫn nói: "Vô Nhan, tại sao ngươi cứ đứng đó vậy? Có việc gì làm thì đi làm đi."

"Lý môn chủ, tôn thượng nói nhất định phải nhìn ngài uống thuốc vào bụng mới có thể rời đi."

"Ngươi thật là trung thành, Vô Nhan." Lý Liên Hoa nghiến răng, nheo mắt nói.

"Tôn thượng đối đãi rất tốt với ta, ta sẽ theo người đến chết." Vô Nhan rất chính nghĩa nói.

"Ta thấy tôn thượng các người không tốt một chút nào."

"Lý môn chủ, thật ra tôn thượng là lo lắng cho ngài. Ai biết ngài lại lén ra chạy trốn, cho nên tôn thượng mới tức giận như vậy."

Lý Liên Hoa xấu hổ ho khan, lẩm bẩm nói: "Không phải vì Địch Phi Thanh kia quá đáng sợ đi."

"Lý môn chủ, ngài mau uống thuốc nhanh lên, để nguội sẽ càng đắng hơn."

Nghe Vô Nhan nói như vậy, Lý Liên Hoa đành bất đắc dĩ bưng bát thuốc lên uống hết bát này đến bát khác."Ai, đắng quá, uống lâu như vậy vẫn chưa quen mùi vị. "

Vô Nhan vội vàng bưng tách trà đưa cho Lý Liên Hoa: "Uống chút trà cho trong miệng không đắng. Nếu còn đắng, lát nữa ta sẽ mang một chút kẹo cho ngài."

Rất nhanh, Vô Nhan cất bát thuốc đi, mang vào mấy viên kẹo đường đưa cho Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa nhanh chóng bỏ vào miệng:"Thật thơm." hắn híp mắt cười.

"Ngài cứ thích là được. Tôn thượng đặc biệt yêu cầu ta mua cái này, không ngờ ngài lại thực sự thích nó."

Lý Liên Hoa tiếp tục ăn kẹo nói:" Tôn thượng của ngươi đang làm gì? Tại sao khoảng thời gian này không thấy hắn?"

"Có lẽ đang bận rộn sự tình nào đó." 

"Ngươi không phải là cận vệ của hắn sao? Sao ngươi không đi cùng hắn?" 

"Đây là mệnh lệnh của tôn thượng, để ta đích thân bảo vệ ngài."

"Ta thấy rõ ràng đang theo dõi ta." Lý Liên Hoa cắn một miếng bánh kẹo, trút giận.

"Sao có thể được?" Vô Nhan cảm thấy áy náy nói.

Mười ngày trôi qua, vết thương trên lòng bàn chân Lý Liên Hoa đã gần như khỏi hẳn chỉ còn để lại một số vết tím nhỏ. Nhưng Địch Phi Thanh cũng không có đến xem hắn. Hắn cảm thấy nhớ Phương Tiểu Bảo, nhớ Hồ Ly Tinh, hắn muốn về nhà.

Lúc này, Vô Nhan như thường lệ bước vào, hắn đặt ba bát thuốc lên bàn hướng về phía Lý Liên Hoa nói:"Lý môn chủ, đến giờ uống thuốc."

Lý Liên Hoa khịt mũi chán nản:"Vô Nhan ngươi cho ta ra ngoài được không?"

"Không được, tôn thượng bảo ngài phải ngoan ngoãn ở lại đây." Vô Nhan nhẹ giọng giải thích.

"Ngươi không nói hắn làm sao biết được, ngươi với ta đi cùng nhau sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ra ngoài một chút được không?" Lý Liên Hoa một bộ dạng ủy khuất nhìn hắn.

Vô Nhan gặp điệu bộ này của Lý Liên Hoa chỉ có thể tận tình khuyên nhủ hắn:"Không được, Lý môn chủ ngài mau uống thuốc đi, nếu không ta chỉ đành..." Hắn còn chưa nói xong thì Lý Liên Hoa cướp lời hắn.

"Ngươi ngậm miệng một cái tôn thượng, há miệng một cái tôn thượng, thuốc này ta không uống nữa ngươi thích thì bảo hắn đến mà uống." Lý Liên Hoa càng nói càng tức giận, hắn chùm chăn lên đầu không để ý đến người bên cạnh đang bối rối.

Vô Nhan không biết phải làm gì chỉ thở dài bưng thuốc trở ra ngoài.

Lý Liên Hoa ôm một bụng tức giận dần dần thiếp đi. Hắn ngủ đến tối mới thức dậy, Lý Liên Hoa một bên vuốt mặt, một bên ngáp một cái. 

"Ngươi tỉnh" Một thanh âm quen thuộc khiến Lý Liên Hoa lập tức giật bắn mình, hắn coi là nghe lầm hướng về phía có thanh âm nhìn lại đã nhìn thấy Địch Phi Thanh đứng trước giường hắn, Lý Liên Hoa dụi dụi con mắt tập trung nhìn lại quả đúng là Địch Phi Thanh thật. Hắn nhớ lại chuyện hồi chiều xảy ra liền hiểu tại sao Địch Phi Thanh lại xuất hiện ở đây, Lý Liên Hoa vội vàng lên tiếng giải thích:"Chuyện này ngươi nghe ta giải thích trước."

Gặp hắn một mặt thất kinh có chút bồn cười, Địch Phi Thanh liền cố ý trêu trọc hắn:"Ồ, vậy ngươi giải thích đi"Hắn chậm rãi hướng về phía Lý Liên Hoa.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Liên Hoa, loại cảm giác áp bách quen thuộc này khiến cho hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ:"Không phải ta không uống thuốc, tại vì ngươi không xuất hiện, ta ở chỗ này cảm thấy rất buồn chán." Thanh âm của hắn dần dần nhỏ lại.

"Ngươi chán?" Địch Phi Thanh nhướng mày nhìn hắn. Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa:"Ừm, một mình ở đây buồn chán rất dễ sinh bệnh."

Địch Phi Thanh suy tư một lát luôn cảm thấy có gì không thích hợp:"Ngươi có phải lại có ý đồ gì?"

Lý Liên Hoa có chút chột dạ vội vàng phủ định:"Ta làm sao có ý đồ gì được, Địch minh chủ ngươi đáp ứng ta đi, ta hứa mỗi ngày sẽ uống thuốc đầy đủ."

Địch Phi Thanh vốn không định nhốt hắn ở đây, liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn:"Được ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta ba điều."

Thứ nhất, phải uống thuốc đầy đủ.

Thứ hai, không được tùy ý sử dụng nội lực.

Ba là ngươi phải chăm sóc cơ thể thật tốt.

Lý Liên Hoa đạt được mục đích, tâm trạng hắn lập tức vui vẻ, hắn nắm chặt lấy tay Địch Phi Thanh hỏi lại:"Ngươi nói thật sao? Ngươi thật tốt A Phi." Địch Phi Thanh nhìn xem Lý Liên Hoa vui vẻ, trong lòng chỉ cảm thấy hắn đáng yêu quá mức.

 "Được rồi ngươi đi ngủ sớm đi, mai ta dẫn ngươi ra ngoài." "Được, ngươi cũng ngủ sớm đi."Lý Liên Hoa vui vẻ đáp lại hắn.

Địch Phi Thanh mỉm cười xoa xoa đầu hắn rồi đi ra ngoài.

(Cứu t, cứu t bị kiểm tra dí😢😢)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro