chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lý Tương Di, hẹn ước của chúng ta, không ai có thể thay thế.”
“Lý Liên Hoa, rốt cuộc huynh đã đi đâu rồi?”
“Tiếp tục tìm!”
“Ta không tin, huynh ấy nhất định chưa chết!”
-----------------------------------------------
-Th…thiếu gia! Thiếu gia cử động rồi! Người đâu! Thiếu gia có phản ứng rồi!

Người hầu vốn dĩ đang thay khăn lau người cho người con trai đang nằm trên giường, bỗng dưng thấy ngón tay người nọ động đậy, cô người hầu kinh ngạc vô cùng, liền hốt hoảng chạy đi gọi người đến.

Người con trai cử động nhẹ, đôi mắt nặng trĩu dần dần mở ra, tầm mắt mờ mờ nhìn trần nhà trắng tinh cùng không gian lạ lẫm xung quanh. Cậu nhíu mày, cảm thấy đầu đau như búa bổ

-Con trai, con trai của ta!

Bỗng chốc 1 đám người xông vào phòng, đi đầu là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy người trước mặt tỉnh lại, bà mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy con trai mình

-Con trai ngoan của ta, tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt!

Đột nhiên bị ôm chặt như vậy, cậu ngẩn người, bọn họ rốt cuộc là ai? Đây là chỗ nào…? Còn có sao bọn họ lại ăn mặc kì quái như vậy!

-Con trai, sao con không nói chuyện!? Con…con không nhận ra mẹ sao?

-Mẹ?

Lý Liên Hoa trợn mắt, vị phu nhân này bảo bà ta là mẹ cậu. Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, cậu đều chưa từng gặp mặt mẹ mình, trong kí ức của cậu, hình ảnh của cha mẹ quá mơ hồ.

-Đúng! Ta là mẹ con đây mà! Con trai ngoan của ta!

Nhìn đứa con trai ngơ ngác nhìn mình, bà rơm rớm nước mắt, kể lại mọi thứ liên quan đến cậu. Ngay cả vì sao cậu lại hôn mê bất tỉnh suốt mấy năm trời, đều cũng do lỗi của bà sơ sẩy khiến cậu bị bắt cóc, khi trở về, bác sĩ nói rằng cậu bị chấn thương tâm lý, tỉnh lại hay không còn phải xem bản thân cậu.

Lý Liên Hoa nhận được quá nhiều thông tin cùng một lúc, cậu hoàn toàn không biết vì sao mình lại đến một nơi xa lạ như thế này thay vì chết vì độc Bích Trà

-Ờm…mẹ…Con cảm thấy hơi mệt, muốn an tĩnh nghỉ ngơi 1 lát!

Cậu khó khăn cất giọng, cũng may vẫn là giọng của bản thân mình, có điều hình như non nớt hơn 1 chút, dù sao thì bây giờ cậu cũng chỉ mới 15 tuổi.

-Được…được, con trai! Con nghỉ ngơi một lát, mẹ kêu người làm vài món cho con bồi bổ!

Bà nghe tiếng con trai bà gọi một tiếng “mẹ” sau bao nhiêu năm trời, vội vàng lau nước mắt của mình, cùng những người khác rời khỏi, để con trai bà hảo hảo nghỉ ngơi

Lý Liên Hoa nhìn thấy không còn ai trong phòng, cậu mới từ từ đi xuống giường. Không gian xung quanh đối với cậu lạ lẫm vô cùng, đồ đạc cùng cách bày biện của căn phòng này hoàn toàn khác với những gian phòng mà cậu từng thấy. Đang chậm rãi đi xung quanh thám thính, Lý Liên Hoa liền dừng chân lại khi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong gương.

-Cái quỷ gì thế này????

Lý Liên Hoa nhìn bản thân trong gương, mái tóc dài búi nửa đầu của cậu đâu mất tiêu rồi!? Còn nữa, bộ y phục này, sao lại ngắn như vậy!

Lý Liên Hoa thật sự chưa thể thấm hết sự việc này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ đây là mộng?

-Không phải mộng đâu, là thực đó!

-Ai!?

Lý Liên Hoa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa rồi có một giọng nói vang lên, chắc chắn còn có kẻ khác trong căn phòng này

-Không cần tìm! Ta là hệ thống 77, người sẽ chịu trách nhiệm cho sự tồn tại của ngươi trong thế giới này!

-Thất Thất? Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì!?

-Đừng căng thẳng, ta biết ngươi vốn dĩ chưa muốn chết, nhưng con người ngươi quá cố chấp cùng chỉ biết nghĩ cho người khác, hoa Vong Xuyên thứ duy nhất cứu được ngươi, ngươi lại không dùng, ngay cả nội lực của mình, ngươi cũng sử dụng để cứu người khác. Những người tâm niệm ngươi thật đáng thương, ngươi chết rồi nhưng chúng chưa bao giờ bỏ cuộc.

-Ngươi nói…Phương Tiểu Bảo, Địch Phi Thanh?

Lý Liên Hoa nhắc đến hai người họ lại cảm thấy một trận chua xót, đời này quen được 2 bằng hữu tốt, lại vì mình mất mạng mà không thể cùng họ uống rượu, phiêu bạt giang hồ. Nghĩ đến quả thật đáng tiếc…

-Hai tên đó, một người thì ngốc nghếch đi khắp nơi tìm ngươi, một người thì lục tung tứ hải bốn phương cũng phải tìm thấy ngươi. Ngươi nói xem, có phải chết rồi thì thật đáng tiếc không?

Giọng của hệ thống 77 tràn đầy kiêu ngạo, lúc nó tìm hiểu kí chủ của mình là Lý Liên Hoa, cư nhiên nó sẽ biết tất cả mọi thứ về cậu

-Cho nên…ngươi giúp ta sống lại, ở thế giới này?

Lý Liên Hoa tuy cảm thấy thật hoang đường, nhưng bản thân thật sự đã sống lại, còn đang ở trong một thân phận khác tại thế giới này. Không muốn tin cũng phải tin!

-Đúng vậy, ta chọn ngươi làm chủ nhân của ta, vốn dĩ là cơ duyên trùng hợp. Cơ hội lần này, ngươi phải hảo hảo nắm bắt thật tốt, bù đắp lại những gì mà kiếp trước ngươi hối tiếc.

Hệ thống 77 lúc này mới xuất hiện trước mặt của Lý Liên Hoa, dưới hình dạng là một con yêu tinh nhỏ. Nó tinh nghịch bay vòng vòng trước mặt Lý Liên Hoa, còn biến ra một con tiểu cẩu lông vàng coi như là quà gặp mặt

-Hồ Ly Tinh!

Lý Liên Hoa mừng rỡ nhìn con tiểu cẩu đang vui vẻ vẫy đuôi, cậu đưa tay nựng nó, vuốt ve nó. Hồ Ly Tinh nhà cậu vẫn lanh lợi như vậy, nó sủa gâu gâu mấy tiếng vui mừng khi gặp lại chủ nhân, trong ánh mắt còn có chút long lanh, tựa như cảm động khi có thể lẩn nữa thấy chủ nhân.

-Nó cũng rất đáng thương, coi như là quà gặp mặt của ta dành cho ngươi đi!

-Cảm ơn ngươi, Thất Thất!

Hệ thống 77 nghe Lý Liên Hoa gọi nhũ danh của mình, liền đỏ mặt ngại ngùng, dẫu sao hình hài của nó cũng là 1 thiếu nữ, mà kí chủ lần này lại rất đẹp trai, cười lên lại ôn nhu vô cùng. Hệ thống lần đầu tiên cảm thấy mình rõ ràng theo nhiều người như vậy rồi, sao đến người này nó lại thấy đặc biệt như vậy chứ.

-Được rồi được rồi, về thân phận của ngươi, đã nắm rõ rồi đúng không?

Hệ thống 77 nhìn cảnh 2 chủ tớ nhận nhau có chút đau đầu, liền lên tiếng

-Ta…chưa quen lắm!

Lý Liên Hoa gãi mũi, bắt đầu sống với thân phận mới, cậu còn chưa biết phải thích nghi thế nào

-Lý gia là gia tộc giàu có, tiếng tăm cũng lừng lẫy, ngươi lại là con trai út mà bọn họ cưng chiều nhất, đương nhiên ăn sung mặc sướng, cái này tốt hơn hoàn cảnh nghèo nát kiếp trước của ngươi nhiều.

Hệ thống 77 biết người trước mặt này, cho dù kiếp trước là môn chủ của Tứ cố môn, đệ nhất cao thủ Lý Tương Di tiếng tăm lừng lẫy, nhưng vẫn là một người nghèo đến không có gì trong tay ngoài Liên Hoa Lâu khi mai danh ẩn tích.

-Người mà ngươi gặp lúc nãy là mẹ của ngươi, con dâu trưởng của Lý gia - Hạ Uyển Như. Ngươi còn 1 ca ca tên Lý Tương Hiển, không cần hỏi ta đâu, hắn chính là ca ca ngươi kiếp trước, kiếp này lại lần nữa làm ca ca của ngươi.

Lý Liên Hoa nghe xong có chút sững người, ca ca Lý Tương Hiển của hắn, kiếp trước xấu số, chết vì bạo bệnh, kiếp này lại may mắn gặp lại. Lý Liên Hoa cảm thấy kiếp này sống lại, thật tốt!

-Hiện tại ngươi 15 tuổi, 7 năm trước nguyên chủ của cơ thể này bị bắt cóc, chịu đủ loại tra tấn biến thái, thành ra lúc được cứu đã hôn mê bất tỉnh, cơ hội tỉnh lại vốn dĩ rất thấp vì tinh thần hắn bị tổn thương nghiêm trọng. Nay ngươi trọng sinh trong cơ thể hắn, coi như là thay hắn sống phần đời còn lại, chắc là giờ này hắn cũng đã đầu thai rồi.

Hệ thống 77 đã sắp xếp ổn thỏa cho nguyên chủ của thân xác mà Lý Liên Hoa nhập vào, hắn ta biết bản thân không thể nào tiếp tục sống, lại nhìn thấy cảnh ngộ của Lý Liên Hoa, hắn liền không nói hai lời đồng ý cho cậu sống với thân phận của mình. Bản thân cũng chẳng còn nuối tiếc gì, cứ thế mà rời khỏi.

-Thì ra là vậy, lúc nãy ta cũng đã nghe qua toàn bộ mọi chuyện xảy ra với thân xác này, đến lúc này rồi, ta sẽ cố gắng sống thật tốt, cũng coi như không phụ lòng của hắn.

Hệ thống 77 nhìn bộ dạng của Lý Liên Hoa, một tay để trước bụng, một tay chắp ra sau, hoàn toàn là bộ dạng của mấy nam nhân ở kiếp trước. Nó thở dài, thầm nghĩ sắp tới sẽ rất bận rộn, nó còn phải dạy cho Lý Liên Hoa những gì liên quan đến thế giới này, đầu tiên là phải thay đổi cách đi đứng, nói năng cái đã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro