Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhiên thấy khuôn mặt người đàn ông chợt nhớ ra hóa ra người ấy là người giúp cô hôm ở nhà hàng, môi cô khẽ giương lên không chỉ vì cảm kích mà còn vì vẻ đẹp trai của anh ta. Đang chìm đắm trong chuyện cũ Cố Như đập vai An Nhiên bốp một cái kéo cô về với bàn ăn:'' Này định đưa hồn theo anh ta đến bao giờ? '' An Nhiên lườm Cố Như một cái rồi quay lại hồn mình với món ăn trên bàn.
Tối nay Tố gia mở một bữa tiệc nhỏ chỉ mời một số bạn bè thân thiết hay qua lại đến nên An Nhiên sau khi ăn trưa xong cũng trở về ngay sau đó để phụ giúp gia đình trang hoàng nhà cửa. Về đến nhà, An Nhiên lao ngay vào bếp với Hạ Tuệ Tuệ ôm chầm lấy bà nũng nịu :'' Mẹ, mẹ còn giận con đấy à?" Bà nhẹ bỏ tay cô ra :'' Còn chịu về cơ đấy?'' - " Mẹ đừng thế mà mẹ xinh đẹp dịu dàng nhất trần đời sao lỡ bỏ con đúng không" An Nhiên đung đưa tay bà làm nũng. Hạ Tuệ Tuệ vẫn không thèm chú ý đến cô. An Nhiên lại tiếp tục :'' Mẹ ơi mje đại nhân giúp con thuyết phục bố tha cho con đi con biết lỗi rồi mà. Mẹ lỡ bỏ con ăn cơm hàng ngủ ngoài đường ư. Mẹ không biết mấy hôm ra khỏi nhà con ăn uống khổ sở như thế nào đâu.'' Cô vờ véo má trước mặt bà :'' Đấy mẹ xem này con gầy đi không ít rồi đấy''. Phụ nữ vốn dễ mềm lòng đằng này không phải người ngoài mà là con gái bà, bà liền xót xa :'' Đấy ai kêu ra khỏi nhà làm trái ý bố mẹ cho đáng đời '' An Nhiên thấy tình hình biến đổi tiếp tục tấn công :'' Đó nên mẹ tha cho con đi rồi giúp con thuyết phục bố để con có thể hàng ngày về để mẹ chăm sóc nhé! Đi mà đi mà mẹ!'' An Nhiên đung đưa tay Hạ Tuệ Tuệ. Cuối cùng sau một hồi Hạ Tuệ Tuệ lòng cũng mềm nhũn đáp:'' Được rồi'' An Nhiên như mở cờ trong bụng ôm lấy bà lần nữa:'' Mẹ là nhất''
Bữa tiệc nhỏ chỉ gồm có gia đình nhà Cố gia với một số bạn bè của bố, nhưng năm nau bỗng có 2 vợ chồng mà cô chưa gặp bao giờ cũng đến. Người đàn ông nghiêm nghị, khí chất vô cùng còn người phụ nữ bên cạnh thì toát lên vẻ cao quý phúc hậu của một phi nhân chính hiệu. Mẹ biết cô không biết bèn giới thiệu :'' Đây là bác Lăng Giang và bác Tần Chi. '' Cô nghe xong vội vàng chào hỏi:'' Cháu chào hai bác ạ'' Tần Chi cười :'' Ừ. Mới hồi nào An Nhiên còn bé giờ thành thiếu nữ xinh xắn thế này ròi đây. Đúng là mình già rồi bà ạ'' Hạ Tuệ Tuệ gật đầu:'' Đúng đúng. Quả là già hết rồi. Vậy mà vẫn chưa hết lo cho chúng nó '' Tần Chi cười :'' Ôi bà cứ khéo lo giờ lũ trẻ nó sống theo thời chúng nó giờ mình còn sức đâu mà theo''. Hạ Tuệ Tuệ gật gù:'' Phải phải''
Khi tiệc xong mọi người ngồi uống trà, Tố Giang Minh bắt đầu bóc quà, đến túi quà của cô ông bỗng cười thành tiếng, Hạ Tuệ Tuệ thấy vậy bèn hỏi:'' gì mà ông cười lớn vậy?'' Giang Minh liền đưa tấm thiệp cho bà.Bà cũng không nhịn được cười làm mọi người tò mò theo, để giải đáp tò mò của mọi người Hạ Tuệ Tuệ liền lên tiếng:'' Là thiệp của đứa to đầu nhất nhà tôi ha ha các ông các bà nghe xem '' Rồi bà đọc thiệp của cô lên :'' Gửi papa đại nhân yêu dấu! Nhân dịp sinh nhật bố con chúc bố mạnhkhoer như siêu nhân, luôn vui vẻ, hay cười nhiều hơn để đỡ nếp nhăn và luôn dùng quà tặng của con để nhắc nhở bố là luôn phải làm đầy ví tiền để có thể nuôi con mãi nếu một khi con ế chỏng chơ không ai thèm. Cũng mong papa đại nhân rộng lượng đại nhân đại lượng bỏ qua mọi lỗi lầm của con. Yêu papa.Kí tên: con gái đáng yêu '' Mọi người nghê thấy đều cười vui vẻ một trận làm cô ngượng chín mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro