Liệp giả thiên hạ- Q4- C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Hiệp nghị

Bầu không khí thực sự kỳ quái.

Theo lý thuyết, qua những chuyện vừa rồi, quan hệ của hai người hẳn sẽ có chút thay đổi.

Thế nhưng, nếu như đối phương là Công Tử U, thì Lưu Niên cũng không dám dựa theo đạo lý bình thường để suy đoán. Bởi vì, Công Tử U căn bản là một người chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường, tuy rằng mới vừa rồi còn nằm ở dưới thân mình cùng môi lưỡi triền miên, chỉ là trong phút chốc như vậy, có thể với nàng dường như chỉ là một giấc mộng huyễn mà thôi.

Nàng ngồi ở chỗ kia, dựa vào tường, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Không hề động đậy lại càng không nói gì, an tĩnh như không hề tồn tại.

Lưu Niên nhìn Công Tử U, cảm giác mình phải nói chút gì, coi như không biết nói gì, cũng phải làm gì đó. Nếu cứ tiếp tục im lặng như bây giờ, chẳng khác nào hắn vẫn luôn dậm chân tại chỗ, vĩnh viễn không tiến gần nàng hơn chút nào. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, nhưng ở sâu trong nội tâm lúc này không thể kiềm chế được một chút cảm giác khẩn trương, cho đến lúc đến gần Công Tử U. Hắn tiến tới bên cạnh nàng, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Có muốn thêm một lần nữa không?"

Thanh âm của Lưu Niên vốn rất êm tai, hiện tại lại thêm vào vài tia xúc cảm khàn khàn, càng trở nên hết sức lười biếng, mị hoặc cực kỳ. Diệp Từ nghe được thanh âm của hắn liền có cảm giác có một luồng khí tức nóng hổi phả vào mặt mình, lập tức liền nổi lên một tầng da gà, nàng hơi nghiêng mặt đi, làm cho tóc dài phân tán đem mặt mình che khuất. Nàng cảm thấy mình thực sự mất mặt, nàng giống như bị trúng độc gì vậy, muốn cự tuyệt, thế nhưng thân thể lại không có khí lực gì.

Mà Lưu Niên lại càng làm cho thân thể Diệp Từ không thể kiềm chế run lên một cái. Hắn lặp lại: "Có muốn hay không một lần nữa?"

Người như vậy dùng thanh âm như vậy nói ra, bất luận kẻ nào gặp phải cũng không có cách nào chống cự.

Lưu Niên thấy Diệp Từ quay đầu đi chỗ khác, không có phản ứng lại chút nào, có chút nóng nảy. Lại càng không cam lòng, hắn đưa tay ra, kéo một cánh tay của Diệp Từ lại, sau đó gạt mái tóc dài của nàng ra, chỉ thấy nàng mặt như hoa đào, mặt mày như tranh vẽ, mặc dù không phải nhan sắc tuyệt luân,nhưng lại khiến hắn kinh tâm động phách. Hắn chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, thấp giọng nói: "Tiểu công tử, đừng cự tuyệt ta."

Diệp Từ vẫn rũ con ngươi, không có cự tuyệt, nhưng cũng không có hùa theo Lưu Niên, tựa hồ nàng đã biến thành một con búp bê không có sinh mạng. Lưu Niên chỉ cảm thấy trong thân thể của mình đốt một cây đuốc, hận không thể đem nữ nhân này cứ như vậy thời thời khắc khắc giữ ở bên người không rời xa nhau lúc nào mới tốt.

Hắn chạm vào gò má nàng, tinh tế nhìn xuống khuôn mặt nàng. Nhìn sắc mặt nàng ửng hồng, nhìn đôi môi như cánh hoa, hận không thể đem gương mặt này khắc sâu vào tim của mình. Vĩnh không thể quên.

Ngay khi Lưu Niên nhìn đến thất thần, mắt Diệp Từ nguyên bảo đang rũ xuống bỗng nhiên nhìn lên, đôi mắt kia vốn thật sắc bén, một mảnh trấn tĩnh. Không có chút nào bối rối, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lưu Niên. Yên lặng như chưa từng có bất cứ biến hóa nào.

Mà Lưu Niên lại bị ánh mắt tĩnh lặng của nàng làm hết hồn, tất cả đều không như tính toán của hắn, hắn giấu đi cảm giác khẩn trương trong lồng ngực, khiến cơ bắp toàn thân của hắn bị ép đến bức bối, ngay cả một chút ung dung cũng không còn sót lại. Hắn nhếch khóe miệng, muốn cười dịu dàng một chút, thế nhưng, lại có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể cúi đầu nỉ non: "Làm sao vậy?"

"Lưu Niên, ngươi mới vừa nói. Muốn trở thành nữ nhân của ngươi?" Diệp Từ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lùng như thường ngày, tựa hồ như đang bàn việc. Ngữ điệu bình thản giống như đang nói về chuyện ăn ngủ thường ngày, thế nhưng khi vào trong tai của Lưu Niên. Lại đâm vào khiến cho màng nhĩ đều đau, hắn đột nhiên không muốn trả lời vấn đề của Công Tử U, phảng phất chỉ cần đáp lại một câu, quan hệ của bọn họ lại bị kéo ra thật xa.

Chần chờ một chút, Lưu Niên biết kéo dài thời gian cũng không giải quyết được vấn đề, hắn tuy rằng không muốn đem quan hệ của hai người kéo ra xa, thế nhưng, hắn cũng rất muốn biết bây giờ Công Tử U đang có suy nghĩ gì?

Dựa theo lý giải của Lưu Niên đối với Công Tử U, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không để cho mình bị rơi vào hoàn cảnh xấu, vô luận bất cứ chuyện gì, bản thân mình vừa khi dễ nàng thời gian dài như vậy, thoạt nhìn, hiện tại nàng là đang ăn miếng trả miếng thì phải?

Nghĩ tới đây, Lưu Niên đột nhiên cảm thấy không còn khẩn trương như vậy, thậm chí cả người đều trở nên thả lỏng. Trong lúc chiến đấu, đáng sợ nhất không phải là đối thủ mạnh đến biến thái, mà là đối thủ từ đầu tới cuối đều không ra tay, nói như vậy, ngươi vĩnh viễn không biết con bài chưa lật của đối thủ là cái gì, ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không biết bản thân nên dùng phương pháp gì để ứng phó với đối thủ. Thế nhưng, một khi đối thủ ra tay, một khi đối thủ phản kích lại, lại đem toàn bộ tình huống thay đổi.

Vừa nãy Công Tử U là bên phía bị động, nàng không ra tay, cũng không làm gì, tuy rằng Lưu Niên từng bước tới gần, thế nhưng không thể không nói, trong lòng của hắn vẫn là không tự tin, bởi vì hắn không biết phải như thế nào mới có thể đạt được thắng lợi sau cùng. Tuy rằng cùng Công Tử U đối chiến, bọn họ tựa hồ đều đánh ngang tay, thế nhưng lúc này đây đối chiến, hắn lại hy vọng có thể thắng.

Hắn nhẹ nhàng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, tay rời khỏi khuôn mặt Diệp Từ, chống sau lưng, cả người đều dựa lên hai tay, trông có vẻ nhẹ nhõm mà mãn nguyện. Hắn nói: "Tôi nói rồi, trí nhớ của tôi luôn luôn tốt, tôi vừa đúng là nói như vậy."

"Nếu như ta nói ta cự tuyệt thì sao?" Diệp Từ híp mắt lại, bên môi xuất hiện một nụ cười lạnh, khiến cho người khác cảm giác không rét mà run.

Lưu Niên chăm chú nhìn nụ cười lạnh bên môi Diệp Từ, qua hồi lâu thì lạnh nhạt nói: "Đó cùng ta có quan hệ gì."

Diệp Từ lại bị đáp án này khiến cho ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ tới Lưu Niên trả lời, nàng đã suy nghĩ nếu như Lưu Niên tiếp tục mặt dày mày dạn cùng bản thân mình chơi đùa thì nàng nên ứng đối thế nào, nhưng lại thật không ngờ Lưu Niên lại có đáp án này. Nàng nhìn Lưu Niên như là nhìn quái vật: "Ngươi nói, cùng ngươi không có quan hệ gì?"

"Nguyên bản chính là như vậy, ngươi cự tuyệt là quyền tự do của ngươi, mà ta theo đuổi chính là quyền tự do của ta, giữa hai điều này vốn là chẳng có quan hệ gì." Lưu Niên từ khóe môi phát ra một tiếng thở dài như có như không, hắn không tiếp tục nhìn Diệp Từ, mà là ngẩng đầu nhìn trần nhà tù đen kịt, không ngờ lại nhớ tới Mạc Linh.

Kỳ thực, Mạc Linh cũng là như thế này đi. Nàng vẫn luôn theo đuổi hắn, mà hắn lại vẫn cự tuyệt nàng. Nàng dây dưa làm cho mình phiền không chịu nổi, thậm chí có mong muốn từ trước tới nay chưa từng nhận thức qua người này mới tốt. Mà bây giờ, Công Tử U cùng mình, có đúng hay không cũng như hắn và Mạc Linh vậy?

Một truy, một tránh, một yêu cầu, một cự tuyệt.

Lưu Niên đột nhiên có một chút lo sợ, chẳng lẽ mình sau này cũng sẽ bị Công Tử U cực kỳ chán ghét sao? Không, loại cảm giác này thật không tốt.

Thảo nào cầu không được lại rất đau khổ. Hắn hiện tại đột nhiên cảm giác được mình có thể lý giải Mạc Linh cảm giác 'cầu còn không được' khổ sở như thế nào. Những ngón tay của Lưu Niên gần như đâm thủng cả phiến đá, cảm giác cứng rắn khiến móng tay hắn đau dữ dội. Hắn tuyệt đối không thể trở nên như Mạc Linh, hắn là Lưu Niên, hắn có kiêu ngạo của mình và phương pháp khắc phục nó.

"Như vậy đi." Lưu Niên bỗng nhiên cúi đầu, nhìn trầm mặc Công Tử U, trong ánh mắt một mảnh vắng lặng, không có nhiệt tình như lửa, cũng không có vô lại như thường ngày, chỉ là trầm mặc như một vũng nước tù không thấy đáy. Lưu Niên như thế đối với Diệp Từ mà nói thật xa lạ, xa lạ khiến nàng lạnh lẽo không nói nên lời.

"Cái gì?" Diệp Từ nhìn Lưu Niên, chỉ thấy hắn nghiêm túc, không có ý tứ trêu chọc, cũng không tự chủ thận trọng.

"Tôi thừa nhận, tôi đối với em cảm thấy hứng thú, tôi muốn em trở thành nữ nhân của tôi, đây là nguyện vọng của tôi, thỉnh cầu của tôi, cũng là mục tiêu của tôi. Mà em tựa hồ đối với sự theo đuổi của tôi, cũng không hề có hứng thú, thậm chí còn xem thường, cho nên em cự tuyệt." Lưu Niên phân tích hết sức kỹ lưỡng, cũng cảm giác như đang nói một đề số học lạnh băng, đang nêu lên một đống số liệu lạnh lẽo, mà bản thân hắn toát ra sự trầm tĩnh, lý trí, khiến người cảm thấy áp lực.

Diệp Từ không thể không thừa nhận, nàng cũng bị loại áp lực này khiến cho hô hấp không thông, thậm chí nàng muốn phản bác một chút phân tích của Lưu Niên, thế nhưng, há miệng ra, nàng rồi lại đóng lại. Nàng phản bác cái gì đây? Phản bác nàng kỳ thực đối với sự theo đuổi của hắn cảm thấy hứng thú, kỳ thực không có xem thường, kỳ thực không muốn cự tuyệt? Buồn cười, hắn nói vốn chính là sự thực, tuy rằng chói tai khó nghe, thế nhưng không có nghĩa là lời nói dối.

"Sau đó thì sao?" Diệp Từ nhíu lông mày.

Nàng tựa hồ chưa bao giờ cùng Lưu Niên nói chuyện tùy tiện, cũng chưa từng nghiêm túc nói chuyện bao giờ, bọn họ vốn cũng không quen thuộc.

"Thế nhưng, em bảo tôi bây giờ rút lui, tôi thật không cam tâm tình nguyện, nhưng mà nếu tôi vẫn dây dưa, em lại không chịu nổi phiền phức, tôi nói thế cũng không sai một chút nào đi?" Lưu Niên đã ngồi ngay ngắn, hắn dựng chân trái lên, đùi phải lại đặt nằm dưới đất. Hắn một tay tự nhiên rũ xuống trên đầu gối chân trái, tay phải đặt lên đùi phải, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ xuống, tiết tấu như vậy chứng minh nội tâm hắn rất bình tĩnh, lý trí mà lãnh tĩnh.

Lưu Niên thuyết pháp khiến Diệp Từ không thể phản bác, cũng không biết phản bác thế nào, nói thẳng ra thì đúng là chuyện đó có xảy ra. Chỉ là, có đôi khi nói thật ra khiến người ta có chút lúng túng, Diệp Từ hiện tại là như vậy, nàng không trả lời Lưu Niên, chỉ là nhìn hắn nhíu lông mày, biểu thị thừa nhận, thậm chí ám chỉ hắn nói tiếp.

"Như vậy chúng ta không bằng đều lùi một bước, tìm một biện pháp trung hòa đi?"

Diệp Từ nghe được câu này, vốn là hô hấp không tự chủ ngừng một chút, sau đó lại khôi phục như thường, nàng hỏi tiếp: "Biện pháp gì?"

"Chúng ta ký một hiệp nghị đi?" Lưu Niên híp mắt lại, bên môi hiện lên một chút tươi cười. Nụ cười kia tựa hồ bao hàm quá nhiều hàm nghĩa, mà loại hàm nghĩa này khiến cho không ai hiểu được.

Diệp Từ cũng theo đó híp mắt lại, trong ánh mắt của nàng tràn đầy tìm tòi và phỏng đoán, cùng với đối với đề nghị này so sánh. Mà đối diện Lưu Niên vẫn rất bình tĩnh, không có cho Diệp Từ đầu mối nào để phán đoán, Diệp Từ cố chấp nhìn một hồi, rốt cục buông tha, chậm rãi mở miệng hỏi: "Hiệp nghị gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro