Liệp giả thiên hạ- Q4- C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Ngấm ngầm tính kế

Khóe môi Lưu Niên rốt cục cũng nhếch lên, trong ánh mắt của hắn phát ra ý tứ khiến Diệp Từ không rét mà run. Hắn ta thuộc loại ngấm ngầm mưu tính, để cho ngươi ngoại trừ thúc thủ chịu trói, căn bản cũng không có biện pháp nào thoát ra.

Diệp Từ rất không thích cảm giác bị tính toán như thế này. Kỳ thực, căn bản không có ai thích bị tính toán.

Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, có phải nàng làm sai cái gì không? Tốt nhất không nên đáp ứng cái hiệp nghị này, sẽ không cùng Lưu Niên dây dưa với nhau?

Chỉ là, bây giờ nói điều này không phải là đã quá muộn rồi, lời đã nói ra thật giống như nữ nhi đã gả ra ngoài, bát nước hắt đi cũng không thu trở lại. Nàng hiện tại tuy rằng hơi có chút bất an, thế nhưng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.

Lưu Niên cũng không có trả lời Diệp Từ ngay, hắn vẫn vẫn duy trì tư thế ban nãy, mắt híp nhỏ hơn, ánh mắt của hắn gắt gao rơi lên mặt Diệp Từ, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra sơ hở gì. Thế nhưng, Lưu Niên cuối cùng có chút nhụt chí, nữ nhân này cư nhiên che giấu tâm tình của mình tốt như thế, khiến hắn nhìn hồi lâu cũng không có được đầu mối hữu dụng gì, cuối cùng chỉ có thể thôi.

"Thời gian một năm." Lưu Niên chậm rãi nói ra một thời gian.

"Cái gì một năm?" Diệp Từ nhướng mày, có chút không rõ Lưu Niên đang nói cái gì.

"Trong vòng một năm, em có thể cự tuyệt trở thành nữ nhân của tôi, thế nhưng, em không thể cự tuyệt sự theo đuổi của tôi, nếu như sau một năm, em không thay đổi đáp án cuối cùng, như vậy tôi nhất quyết biến mất trong thế giới của em, sẽ không dây dưa với em nữa, cũng tuyệt đối sẽ không làm phiền." Nói đến chỗ này, Lưu Niên hơi dừng lại một chút: "Thậm chí... Tôi có thể rời khỏi trò chơi."

Lưu Niên khiến Diệp Từ cực kỳ chấn động. Nàng chợt nhớ tới thời gian Lưu Niên biến mất ở đời trước, tựa hồ là một năm sau. Như vậy là không phải nói hắn vốn dĩ cũng cùng người khác ký kết hiệp nghị gì đó sao? Sau đó cũng là bởi vì cuối cùng thua cuộc nên rời khỏi trò chơi? Hay là bởi vì những nguyên nhân khác nên hắn ly khai trò chơi? Diệp Từ thật sự không biết, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lưu Niên, ánh mắt tràn ngập thần sắc không thể tin được, qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi nói: "Vì sao ta phải đáp ứng ngươi ký cái hiệp nghị này? Cái hiệp nghị này tựa hồ đối với ta mà nói không có chỗ nào tốt."

"Đúng không?" Lưu Niên cười cười: "Nói như vậy, em đối với quan hệ bây giờ của chúng ta rất hài lòng, thậm chí đối với hành động dây dưa của tôi rất hài lòng? Thậm chí muốn tôi tiếp tục dây dưa mười năm tám năm, thẳng đến khi trò chơi xuống dốc sao?" Thanh âm của Lưu Niên nhiều hơn vài phần ngả ngớn. Làm cho người nghe có chút cảm giác phù phiếm.

Lưu Niên làm cho ánh mắt Diệp Từ híp lại, nàng tựa hồ có chút tức giận, nàng lẳng lặng nhìn Lưu Niên, sau một lúc lâu, nàng mới dùng một âm thanh bình tĩnh như nước nói rằng: "Lưu Niên. Không nên tính toán làm ta tức giận, phép khích tướng đối với ta mà nói một chút cũng không dùng được."

Lưu Niên lắc đầu: "Tôi cũng không có muốn chọc giận em. Hơn nữa, tôi biết biện pháp khích tướng này tựa hồ đối với em mà nói cũng không thể dùng được, tôi chỉ muốn nói cho em biết sự thật này. Con người của tôi rất cố chấp, đối với bất cứ chuyện gì không đạt mục đích đều thề không bỏ qua." Ngón tay phải của hắn ở trên đầu gối nảy lên vô cùng đẹp, tinh tế như bạch ngọc. Tinh xảo mà không làm mất đi vẻ mạnh mẽ: "Nếu như không quyết định một kỳ hạn, tôi sẽ vẫn theo đuổi em tiếp."

Lưu Niên khiến lông mi Diệp Từ hơi nhíu lại. Lưu Niên nói xong lời này Diệp Từ một chút nghi ngờ cũng không có. Nàng biết, ở phương diện này, kỳ thực mình ngược lại rất giống Lưu Niên, đồng dạng là người cố chấp, đồng dạng cực đoan, đồng dạng không đạt mục đích thề không bỏ qua.

"Vì để cho em sẽ không bị phiền lâu như thế, cũng vì để cho tôi không thống khổ như vậy, không bằng chúng ta định ra thời gian một năm. Sau một năm này nếu như còn không thể làm tan chảy trái tim em, như vậy tôi liền rời đi." Lưu Niên nở nụ cười, đem chuyện này nói thật nhẹ nhàng. Dường như đang nói đến một việc nhỏ mà thôi.

"Nếu như..." Diệp Từ há miệng, muốn nói gì đó. Thế nhưng sau đó nàng còn là ngậm miệng lại, cũng không nói gì nữa, cười cười.

"Nếu như cái gì?" Diệp Từ muốn nói lại thôi khiến Lưu Niên có chút kỳ quái, hắn nhìn Diệp Từ hỏi.

"Không có gì." Diệp Từ lắc đầu, sau đó bắt đầu suy xét kiến nghị của Lưu Niên, không có sai, hắn nói quả thực không có sai, nếu như đáp ứng cái hiệp nghị này, nàng sẽ chỉ bị phiền một năm mà thôi, nếu như không đáp ứng, thật bị phiền mười năm tám năm, chẳng phải rất không có lời. Chỉ là... Diệp Từ cắn môi, chỉ là nàng mới vừa rồi không có hỏi ra, vẫn quanh quẩn ở trong lòng.

Nếu như, nếu như một năm sau mình thay đổi chủ ý, sẽ như thế nào đây?

Diệp Từ tự giễu cười cười, cái này thật đúng là một chút khả quan cũng không có. Chính mình cùng Lưu Niên? Làm sao có thể! Tuy rằng nàng thừa nhận Lưu Niên vẫn để cho nàng có chút trầm mê, thế nhưng, đây chẳng qua chỉ là hôn thôi. Nàng là người trưởng thành, một cái hôn có thể đại biểu cho cái gì? Ý tưởng của nàng? Tâm ý của hắn? Quyết định của nàng? Cũng không thể đi.

Cho nên, nàng chỉ mới thích nụ hôn kia mà thôi, thích cảm giác mà nó mang đến, trừ lần đó ra, không còn cái gì khác.

Nhất định, nhất định là như vậy.

Diệp Từ xây dựng cho mình thêm một hàng rào tâm lý, để nàng có thể thuyết phục chút xíu không cam lòng còn xót lại trong lòng.

"Như vậy, đáp án của em là gì?" Lưu Niên nhìn Diệp Từ, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng. Đối với câu trả lời của nàng, Lưu Niên tuyệt không sốt ruột muốn biết, hắn chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, tuy rằng theo đuỏi Công Tử U là một chuyện bản thân không xác định được, thế nhưng, không có nghĩa là những chuyện khác khiến hắn mất đi kar năng tính toán. Hắn nắm chắc Công Tử U sẽ đồng ý, bởi vì, nàng ước gì được tránh xa bản thân mình.

Cái này đáp án cuối cùng khiến trong lòng Lưu Niên không rõ chua xót hay là đau, lợi dụng đáp án này dẫn đến thắng lợi cuối cùng, vô luận Công Tử U đồng ý hay là không đồng ý, Lưu Niên kỳ thực cũng sẽ không vui. Dù sao từ lúc đáp ứng ký hiệp nghị, Công Tử U tựa hồ cũng đã quyết định phải rời xa mình.

Mà, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới nàng có suy nghĩ sẽ rời xa mình, một cảm giác toàn thân vô lực khiến hắn nhịn không được muốn hét lên.

Thực sự là, rất buồn bực.

"Tốt, ta đồng ý." Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Diệp Từ rốt cuộc vẫn đồng ý, ánh mắt của nàng hơi có chút né tránh, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt Lưu Niên, mặc cho thanh âm của mình ở trong phòng giam yên tĩnh vang lên, trống rỗng tới cực điểm.

Lưu Niên nói không nên lời trong lòng mình là loại cảm giác gì, trống rỗng, lại mang một loại chua xót không nói nên lời. Hắn bỗng nhiên mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc. Tựa hồ hiện tại chỉ có ngủ một giấc mới có thể có khí lực tiếp tục kiên trì chiến đấu.

Diệp Từ nói không nên lời trong lòng mình là loại cảm giác gì, tựa hồ thoáng cái trở nên vắng vẻ, lại không cách nào nói ra. Nàng giương mắt lên nhìn Lưu Niên, không biết vì sao cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc, không phải ở trong trò chơi nghỉ ngơi, mà muốn chui vào chăn mềm mại ngủ một giấc, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể lên tinh thần ứng phó sự tình từ nay về sau.

"Ta muốn hạ tuyến." Hai người hầu như đồng thời lên tiếng. Sau đó lại đồng thời ngẩn người, nhìn nhau có nặn ra một nụ cười coi như đẹp mắt.

"Cả ngày hôm nay thật nhiều chuyện, hơi mệt chút, ta đi ngủ trước, mai sẽ trở lại." Cuối cùng vẫn là Diệp Từ mở miệng trước quay qua nói với Lưu Niên.

"Ừ, tôi cũng có ý định này." Lưu Niên gật đầu, biểu thị đồng ý với lời nói của Diệp Từ.

Kỳ thực, tình hình của hai người giờ khắc này đã trở nên không đúng lắm. Thực ra phải nói, từ lúc Diệp Từ đáp ứng ký hiệp nghị kia, tâm tình bọn họ đều trở nên có chút không đúng lắm. Ai cũng nói không rõ nguyên nhân vì sao.

"Được rồi, ta đây hạ." Diệp Từ liếc nhìn Lưu Niên, hạ tuyến. Nhìn Diệp Từ biến mất Lưu Niên cũng không có nán lại phút nào, cũng theo đó hạ tuyến.

Mở ra máy chơi trò chơi, Lưu Niên nằm trong máy trò chơi, nhìn bên trong phòng ánh sáng sáng sủa, thật lòng cảm thấy rất mệt. Hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó bò từ máy trò chơi đi ra, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía giường, cả người lập tức gục lên giường, chỉ trong chốc lát, cũng đã tiến nhập trong mộng.

Diệp Từ mở máy trò chơi, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu xuyên vào phòng, đem mặt đất nhuộm thành một mảnh màu trắng bạc, nàng ngồi ở khoang trò chơi, nửa ngày cũng không biết đang suy nghĩ gì. Qua một hồi lâu, nàng mới từ trong khoang trò chơi đi ra, đi tới bên giường nằm xuống, trừng mắt nhìn trần nhà màu trắng, Diệp Từ một chút buồn ngủ cũng không có, nàng thở dài một tiếng, ép buộc bản thân nhắm mắt lại. Vừa nhắm hai mắt lại, nàng tựa hồ lại cảm thấy bên môi xẹt qua cái gì ấm áp mềm mại, để cho nàng nhịn không được run rẩy một chút.

Mở mắt ra, không có gì cả.

Nàng bị điên rồi sao? Diệp Từ trùm chăn kín mít, cũng không mặc kệ nóng đến nổi mẩn.

Hỗn loạn, mê man, ngay cả chính Diệp Từ cũng không biết nàng rốt cuộc ngủ lúc nào.

Một đêm không mộng mị, ngủ thật là ngon. Mà ngày thứ hai, nàng tỉnh giấc thật sớm, cơ hồ là mới tảng sáng, nàng cũng đã tỉnh lại, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Diệp Từ nửa ngày đều không có nhận ra mình đang ở nơi nào, thẳng đến khi bên ngoài tựa hồ truyền đến có người rón rén bước đi thì nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Xoay người xuống giường, Diệp Từ mở cửa phòng, khập khễnh chuẩn bị qua buồng vệ sinh rửa mặt, nhưng không nghĩ gặp Đàm Phá Lãng. Đàm Phá Lãng nhìn thấy Diệp Từ hiển nhiên bị hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn nhìn nàng một chút sau đó thở dài một tiếng, vỗ lồng ngực của mình nói: "Làm em sợ muốn chết."

"Thế nào? Chị lớn lên giống quỷ?" Diệp Từ đối với thái độ của Đàm Phá Lãng khi nhìn thấy mình hết sức bất mãn, nó ngứa răng à?!

Mà Đàm Phá Lãng nhìn Diệp Từ lại nhớ đến tấm ảnh nàng và Lưu Niên ôm hôn nhau, có một tia mất tự nhiên, hắn liền vội vàng xoay người giải thích: "Không có không có, em đi ra ban công học thuộc, buồng vệ sinh cho chị." Dứt lời liền lưu lại cho Diệp Từ một cái nhìn không thể giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro