#3:.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm bao quanh căn biệt thự màu xám tro chỉ có lấy những chiếc đèn đường cô độc soi sáng rõ màu căn biệt thự lạnh lẽo kia.Ánh sáng hắt ra từ một căn phòng ở tầng hai.Ngồi trên chiếc ghế da tựa đệm anh suy nghĩ về người con gái tên Linh Đan.Sự lạnh nhạt hay hận trong lòng anh vẫn đang phân vân.Nụ cười đó ẩn hiện ý nghĩ gì trong anh.Nụ cười tuổi thanh xuân của cô đâu?Nụ cười làm anh phải động lòng một thời giờ ở đâu?.Nó được thay thế bằng một sự sắt đá được rèn luyện qua nỗi đau và khổ cực sao?.Anh lắc đầu lại bắt đầu uống thêm một ngụm Whisky nữa,vị đắng,chát thẩm thấu vào cổ họng anh làm anh lại thêm đau lòng.Tình yêu nhỏ nhoi len lóm lên giữa những cái nhìn hằng ngày những cái gật đầu chào nhẹ nhàng,những cái nhìn lén nụ cười thuần khiết của tuổi thanh xuân giờ đã biến tan.Nghĩ đến lòng anh chợt chùn xuống nặng trĩu.
****
Nụ cười không thay đổi đâu chỉ là nó phân biệt và đối xử đúng người đúng chỗ mà thôi.Tại sao anh lại trách nụ cười nó làm gì nên tội.Nên trách là trách người điều khiển nụ cười.Cô mới là người khiến nó đối xử với anh như vậy.Vì đơn giản cô nghĩ anh chỉ là người xa lạ chẳng việc gì phải hoa mỹ với anh.
Anh quyết tâm theo đuổi cô nhưng nó không phải sự theo đuổi của tình yêu mà là của thù hận.Anh hận không thể giết ba cô trả thù năm xưa.
Năm xưa người đàn ông bị bọn mặc áo đen đánh cho đến máu me bê bết.Nhát dao cuối cũng là lúc người đàn ông lìa trần.Chỉ có anh lúc đó còn rất nhỏ chỉ là một cậu bé chả có tích sự gì.Đứng trơ mắt nhìn ba mình chết dưới tay bọn côn đồ.Căn nhà xộc mùi máu tanh với một vũng máu ở giữa nhà cùng cái xác của người đàn ông.Ba anh bị họ giết chết trước dự khóc lóc năn nỉ của mẹ anh và ánh mắt của một đứa trẻ thơ nhỏ.Sau này căn nhà chẳng còn gì mẹ anh phải vấn vả kiếm từng chút một nuôi anh khôn lớn.Còn anh không lớn với mối hận về cái chết của ba mãi không nguôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro