Chap 10 : End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỳnh đi chậm lại, hỏi tôi khe khẽ:

– Giờ mày tính như thế nào?

– Thế nào là thế nào? Hết rồi!

– Để đêm về cứ khóc đến nỗi mắt dại ra và cười không nổi à?

– ...

– Thầy Sơn chắc không có ý dối mày...

– Nhưng anh ấy không động tĩnh chi – Tôi cướp lời Quỳnh

– Tức là bỏ không đành?

– Tao không có nề chi, chuyện anh ấy có con rồi nhưng...

– Bà nội à, bà bảo người ta đừng để bà thấy người ta nữa, người ta lại trót như vậy với bà, chưa kịp nói ra sự thật thì ai dám đến nữa. Để tao hoà giải giúp, nha!

– Tao sẽ tự làm.

Mải đi không để ý, tôi và Quỳnh đã vòng ra gần cửa thoát hiểm vắng người nhưng bất ngờ, một thằng bé chạy qua đâm sầm vào tôi, nó ngã lăn ra, khá đau, tôi tưởng nó khóc, toan chạy đến hỏi han thì thằng bé đã tự đứng dậy, phủi phủi tay chân rồi cúi gập người, khoanh tay nói với tôi:

– Dạ, con xin lỗi cô!

Tôi hơi ngạc nhiên vì lối ứng xử của thằng bé mới chừng 3 tuổi. Khu này mát như vậy mà nhìn từ trên, tóc nó bết lại vì mồ hôi. Tôi bất giác mỉm cười cũng là lúc thằng bé ngẩng lên cười với tôi. Tôi hơi sững lại, rõ ràng là con trai Sơn, không thể lẫn đâu được đôi mắt và nụ cười đó. Nó cũng hơi chỉ tay về phía tôi, cau cau mày như cố nghĩ điều gì rồi bất chợt reo vang:

– A, cô là bạn của ba con, đúng không cô? Cô An!

Tôi hơi quỳ xuống cạnh thằng bé, ngạc nhiên:

– Sao con biết?

– Ảnh cô trong cái quyển sổ ba Sơn cho con ngắm hoài, hay cho con thơm vào cái ảnh đó nữa.

Tôi ứa nước mắt khi nghe thằng bé nhắc tên Sơn, chợt thấy anh bước ra từ phía thang máy, thằng bé ngây ngô đi theo lời dỗ dành của Quỳnh để quay lại khu vui chơi khi nhận được cái gật đầu của ba nó. Nom Sơn gầy hơn, phờ phạc hơn, vẫn đôi mắt sáng, jeans đen và sơ mi trắng, tôi cứ thế đưa tay gạt vệt nước mắt ngắn dài và nhìn Sơn trách móc. Sơn đến bên, ôm tôi rồi đùa:

– Thằng nhóc đóng tròn vai lắm, cả bạn em cũng vậy!

Tôi cười trách móc:

– Anh hư lắm, dám mua chuộc cả bạn em...

Sơn lại chặn câu nói của tôi bằng nụ hôn nồng lên bờ môi hơi cong lên như tinh nghịch lắm. Bàn tay vòng ôm siết bờ eo tôi, anh thì thầm:

– Rồi cũng qua hết phải không em?

Tôi thấy mình lâng lâng xúc cảm. Sơn nói phải, rồi cũng qua hết thôi, những sóng gió ấy, miễn là lại tìm thấy nhau lần nữa, miễn là có người ôm tôi để vỡ oà tức tưởi, chỉ vậy thôi, là đủ.

                                                                                            Hết truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro