Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuỗi ngày sau có lẽ sẽ khó khăn với tôi, Sơn biết, với cả anh cũng thế. Khi dứt bỏ hay buộc phải rời xa những yêu thương thân thuộc, tim chới với vì mất đi điểm tựa, suy kiệt vì trống rỗng những cảm xúc trước giờ vốn là tất cả. Lúc vợ anh mất vào ngày sinh cu Bin, Sơn tưởng mình chết được. Người phụ nữ của cả thanh xuân, anh đã yêu bằng một tình yêu trong trẻo, rồi gắn bó cùng nhau. Còn cái khoảnh khắc tôi chạy khỏi phòng bệnh, ánh mắt tôi nhìn anh lúc đó, Sơn tưởng cả thế giới rời bỏ mình, đau đến nghẹt thở, trống rỗng đến mực sợ hãi. Sơn đã yêu tôi như thế, không phải thứ tình yêu như đối với vợ anh ngày xưa, nó dằn vặt hơn, chua xót hơn và đau hơn thế rất nhiều, tình yêu của một người đàn ông từng trải với một cô gái đã vực lại trong mình những xúc cảm tươi mới, khỏa lấp những vết thương cũ kĩ và nhẹ nhàng hôn lên đó, dịu dàng, e ấp đã làm Sơn như say sưa và muốn ghì chặt lấy. Vậy mà... Có lẽ thứ tôi cần nhất bây giờ là thời gian, tôi cần bình tâm lại sau bất ngờ để nhận ra rằng Sơn không có ý định dối tôi, rằng anh đối với tôi không phải là thoáng vui đùa. Sơn sẽ đợi, anh nhất định không buông tay tôi dễ dàng như vậy, chỉ cần tôi còn yêu anh, là đủ.

Thấm thoắt cũng đến ngày tôi tốt nghiệp. Sớm hôm đến dự lễ nhận bằng tốt nghiệp, nhiều người ngạc nhiên nhìn thần sắc tôi đổi khác sau một thời gian ngắn, trông tôi tiền tụy đi hẳn. Quỳnh lúc nào cũng kè kè cạnh tôi, buồn rầu chẳng nói thêm lời nào khác. Từ sau buổi sáng kinh khủng đó, cũng đã hơn một tháng tôi không gặp Sơn. Anh nghỉ phép một thời gian, môn của anh trên lớp có người khác đảm nhận, tôi vẫn cố duy trì mọi việc bình thường song lòng chẳng thiết tha. Tôi ít nói ít cười, người ta không còn thấy tôi phơi phới như quãng thời gian trước khi quen Sơn.

Sơn có gọi điện cho tôi, cũng có nhắn tin, email cũng có nhưng tôi không muốn trả lời, chỉ một buổi tối thấy mệt mỏi quá, nhắn cho anh một dòng cụt lủn: "Đừng để em thấy anh nữa..." 

Tôi không biết Sơn có thể cảm nhận được tôi ra sao sau lớp ngôn từ không bộc lộ quá nhiều kia nhưng không còn thấy anh cố liên lạc với tôi nữa. Con gái, nói vậy mà chẳng nghĩ vậy, tôi thất vọng thực sự, không phải những hờn ghen vô cớ. Thì ra người tôi tin tưởng bấy lâu lại là người dối tôi từ đầu chí cuối. Tôi không cần biết, không quan trọng mình là người thứ mấy trong cuộc đời Sơn, chỉ quan trọng hai người yêu nhau là đủ. Vậy mà Sơn không thành thực, không nói cho tôi biết. Rõ ràng tôi đối với anh chẳng chút gì vững chắc còn tôi, tin anh vô điều kiện. Nếu Sơn thành thực, tôi có thể chấp nhận tất cả vì anh, yêu thương đứa trẻ đó, tôi cũng mất mẹ, cũng hiểu được niềm vui trẻ thơ khi được người ta bù đắp. Lẽ nào trong mắt tôi, tôi sống vị kỉ và non nớt đến vậy sao? Tôi đã khóc rất nhiều, ban đầu vì sốc, vì ấm ức và bây giờ, vì Sơn giấu tôi. Anh cũng không đến tìm tôi, không thèm giải thích một lời, không thèm ôm tôi một cái thật chặt để bao nhiêu ấm ức vỡ oà ra tức tưởi. Thực lòng, tôi đâu thể để Sơn phía sau mà yên tâm bước tiếp.

Kết thúc buổi lễ, Quỳnh cố kéo tôi vào cái Trung tâm thương mại mát lạnh hơi điều hoà giữa trời nắng rát. Hai cô sinh viên vừa tốt nghiệp dắt tay nhau vào khu vui chơi trẻ em đã nhận được không ít ánh nhìn hiếu kì, Quỳnh cười, tôi cũng cười, chắc phải rất lâu rồi mới thấy tôi cười như thế dù ánh mắt vẫn lộ nét mỏi mệt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro