#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Từ đây đi khoảng 40m nữa sẽ về đến trung tâm London. Hiện tại chúng ta chỉ có một con dao phây của tôi và một khẩu súng của bồ, vẫn là nên cẩn thận.

Tiếng ngựa bước đi vang vọng cả quãng đường lộ vắng tanh làm họ như bước vào một thành phố chết từ rất lâu về trước. Trời đã hửng sáng từ bao giờ, thời gian vượt qua những cánh đồng hoang cuối cùng cũng kết thúc khi quốc lộ 85 hiện ra trước mắt Park Jisung và Na Jaemin. Đây là quốc lộ dẫn thẳng đến trung tâm thành phố sương mù và cũng là con đường duy nhất một chiều. Jaemin cưỡi trên người con ngựa với bộ lông nâu trà đưa mắt nhìn người bên cạnh đang bâng quơ suy nghĩ gì đó, tay anh cầm chặt con dao phây bám đầy máu đông từ vụ vật nhau với Norman Weasley hỏi Jisung. Nhưng cậu ta không trả lời mà thay vào đấy, cậu ta chỉ lẳng lặng tiếp tục thúc ngựa đi, tốc độ ngày càng nhanh hơn khiến Na Jaemin không kịp trở tay mà lúi húi giắt dao vào bên hông rồi cũng đuổi theo cậu trai Slytherin đang càng đi xa.

Thành phố đã trở thành một bãi tha ma khổng lồ làm Jaemin đã không thể tưởng tượng được cái khung cảnh trước mắt này dù anh đã từng rất nhiều lần chuẩn bị tinh thần trên đường đến đây. Đầy rẫy ở khắp mọi nơi. Từ ngoài đường vành đai của thành phố như thế này thôi cũng đã cảm nhận được sự kinh khủng mà con người vẫn đang nhởn nhơ ở thành phố này đón nhận. Quốc lộ hai chiều rời khỏi thành phố thật kinh hoàng, nơi hướng ra ngoài London có bao nhiêu là xe. Những chiếc ô tô và xe tải nối đuôi nhau nghẹt kín cả con quốc lộ rộng lớn nhưng đường vào thì thế nào? Không có lấy một chiếc xe nào cả, dù có là xe đạp đi chăng nữa cũng không hề thấy bóng dáng. Hai con ngựa một đen một nâu chậm rãi lướt ngang qua quốc lộ, Jaemin nhìn dòng xe đã hỏng hóc hết cả đang nối đuôi nhau muốn chạy khỏi thành phố mà trong lòng ngán ngẩm, không có bất kì ai ở trong xe nữa, chắc đã có một cuộc bạo loạn xảy ra. 

- Bọn họ chắc đã trốn đi được khá nhiều rồi nhỉ?

Anh hỏi Jisung nhưng cậu ta cứ giữ vững sự im lặng mà chậm rãi tiến sâu vào thành phố, Jaemin khó chịu thở dài một tiếng. Từ lúc ở bệnh viện thì cậu thanh niên Slytherin đã rất kì lạ. 

Lúc bọn họ nghe tiếng nổ lớn ở đại sảnh bệnh viện đã vội vàng bỏ phần thức ăn mình vừa gọi ra chạy đến xem đã có chuyện gì. Và y như dự cảm không lành của Na Jaemin, đại sảnh đã nổ tan hoang nhờ những viên pháo đại bác của hàng quân đội đang xếp ngay ngắn trước cổng bệnh viện cách đó không xa. 

- Vì sao quân đội lại có mặt ở đây?

Vuột miệng hỏi một câu, Jaemin nhìn thấy Jisung vượt ngang qua người mình chạy thẳng vào trung tâm bệnh viện túm lấy một cậu binh nhì đang canh gác bên cổng thang máy. 

- Đang có chuyện gì?

- Ngài không có phận sự trong sự kiện này, xin lỗi nhưng xin mời ngài buông tay khỏi ống tay áo tôi.

Binh nhì nghiêm mặt nói với Jisung, cậu ta tặc lưỡi cười khinh một tiếng rút đũa chĩa thẳng vào cuống họng của người lính nọ, gằn giọng đe dọa.

- Đừng tưởng tao không biết bọn mày là lính của ai. Bộ Pháp Thuật cử tụi mày đến đây làm gì? Khu vực của Muggle vốn giới phép thuật không được can thiệp. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Mày không nói tao liền lập tức cắt đứt gân cổ mày.

Trái với vẻ mặt đáng sợ của Park Jisung, binh nhì bình thản lặp lại một câu.

- Ngài không có phận sự ở đây, thưa ngài Park.

Nói đoạn, cậu ta dời đũa phép của Jisung sang một bên rồi lại tiếp tục.

- Dù cho cha ngài có là Thần Sáng tổ đặc biệt thì trong sự kiện này ngài không nên biết thì tốt hơn. Xin ngài cùng bạn ngài rời khỏi đây càng sớm càng tốt. 

- Đừng buộc tao phải dùng bùa lên mày.

Nghiến răng đe dọa, đầu đũa lại trở về vị trí đâm thẳng vào cuống họng chàng binh nhì. Người lính nuốt ực một ngụm nước bọt, cuối cùng thở dài chịu thua.

- Được rồi, tôi chỉ nói một phần thôi, xem như nể tình cha ngài. Chúng tôi được ra lệnh bảo vệ bệnh viện này, và đó là nội dung duy nhất tôi được biết. Tôi chỉ là một binh nhì nên thật xin lỗi, tôi không thể cung cấp thông tin nào thêm.

Nói xong liền rời đi, chàng lính nhìn Jisung với vẻ mặt vô cảm làm sao.

Jisung nghe xong thông tin kia liền trở nên bực tức, cậu ta nhét đũa lại vào túi áo rồi quay sang nhìn Jaemin.

- Bồ đi đến phòng Jeno mang bồ ta xuống hoặc làm gì đó có thể mang Jeno ra khỏi chỗ này. Tôi đi xem xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra. 

- Tên lính đó đã nói gì với bồ?

- Cứ đi đi, xong việc gặp tôi ở phía sau bệnh viện.

Jisung gấp rút bỏ đi để lại mỗi mình Na Jaemin ngơ nghệch đứng một chỗ cho đến khi có người đến bảo anh ta nhanh chóng chạy. Theo lời của Jisung, Jaemin chạy khỏi khu vực bị phong tỏa rồi theo lối thang bộ thoát hiểm muốn tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt nơi Jeno đang nằm. Anh ta guồng chân chạy qua bốn năm tầng rồi mở toang cánh cửa thoát vào trong hành lang. Nơi này tại sao lại vắng lặng như tờ. 

Trước mắt hiện ra một cảnh tượng kì lạ. Đèn trần đã bị đập vỡ, trên tường có những vệt máu loang và cả trên sàn cũng thế. Những chiếc giường bệnh lật ngã ở khắp nơi và những vết nứt trên tường. Jaemin chậm rãi đi trên hành lang, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Chợt, anh nghe thấy một thứ âm thanh đậm mùi quỷ ám. Có tiếng rít gào đến từ một căn phòng gần đó, Jaemin đứng gần đó nhìn lên bảng tên. Phòng chăm sóc đặc biệt 1. 

- Đây là... Không phải, Jeno ở phòng thứ ba.

Jaemin lắc lắc đầu, anh định bước ngang qua nhưng đột nhiên cánh cửa bật mở. Một người lính ngã nhào ra và đưa mắt cầu xin anh. Na Jaemin giật mình nhìn cậu ta, vừa vặn thấy một bàn tay lò ra tóm lấy chân người lính kéo ngược vào trong.

- Không! Cứu tô- A!!!

Anh ta vỡ giọng sợ hãi đưa mắt nhìn Jaemin lắc đầu nguầy nguầy, lời cầu cứu chưa bật ra trọn vẹn đã bị tiếng la bịt kín. Người lính trẻ ứa nước mắt nhìn Jaemin, anh cũng hốt hoảng nhìn anh ta và Jaemin nheo mắt nhìn vào sâu hơn, một người phụ nữ đang cúi đầu ngậm một mảng thịt đùi trên miệng. Ravenclaw rùng mình, người phụ nữ ấy đã nhìn thấy anh và từ những góc khuất trong phòng bệnh những kẻ khác đang lù lù xuất hiện. Nam nữ già trẻ đều có đủ, thậm chí có cả một đứa trẻ chỉ tầm khoảng tám chín tuổi gì đó. Tất cả đang xiêu vẹo bước đi và nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu hằn đầy sợi tơ máu. Jaemin hơi lùi lại nhưng anh không để ý đến một kẻ bò dưới mặt đất vừa nắm được chân anh. Theo đà ngã xuống đất, cũng như người lính đang khóc rống kia, Na Jaemin bị kéo thẳng vào trong. Căn phòng bệnh dài gấp đôi một căn hộ nhỏ rơi vào tình cảnh khốc liệt. Những người lính trên tay cầm đũa phép đang chĩa thẳng vào những bệnh nhân mà liên tục phóng ra những câu chú tấn công nhưng chẳng có ai có thể khiến bùa chú hoạt động. Jaemin vẫn bị nắm chặt cổ chân, anh nghiến răng trấn tĩnh bản thân rút đũa niệm một câu chú vào kẻ đang nắm chân mình khiến gã bay thẳng vào vách tường phòng. 

- Cái gì đang diễn ra?

Anh lầm bầm rồi đứng bật dậy nhìn tình thế trước mắt, những ánh sáng đủ màu sắc vẫn đang phóng vào những con bệnh đang đứng lên lũ lượt ở góc phòng. Đếm sơ qua thì có đến mười hai mười ba người và quân đội có khoảng hơn hai mươi nhưng họ lại bất lực chẳng làm được gì. Jaemin sau khi đánh văng một kẻ liền lụi cụi ngồi dậy, một học sinh như Ravenclaw thì làm được cái gì chứ. Thế là Jaemin quyết định muốn chạy ra ngoài tìm Jeno và nhanh chóng hội ngộ cùng Jisung nhưng việc trước mắt lại không đồng ý để anh rời đi. 

- Ngài Na Jaemin đúng chứ?

Một người binh nhì đứng cạnh bên Jaemin từ khi nào đột nhiên mở miệng hỏi một câu khiến người thanh niên đang muốn trốn ra khỏi căn phòng giật mình nhìn sang. Na Jaemin hơi hoảng, anh ta đã mất một bên má phải, cả hàm trong đang lồ lộ ra trước mắt với những mảng máu đỏ rực nhuộm đầy chiếc áo lục quân. Nhưng ánh mắt của người lính vẫn phủ một lớp tĩnh lặng lạ lùng, anh ta vẫn đang nhìn Jaemin chờ câu trả lời. Người nhà Ravenclaw gật nhẹ đầu, anh nghe người nói tiếp.

- Thật tốt quá. Ngài có thể giúp chúng tôi một chút không? Ở đây hơi loạn và chúng tôi cần phải ngăn chặn điều này, thêm người thêm sức. À tôi là Jay.

Jay nhẹ nhàng nói với Jaemin cầu xin sự giúp đỡ, Ravenclaw hơi ngớ người nhìn rồi anh rút đũa ra. Suy nghĩ muốn bỏ chạy trong chớp mắt biến mất, Jaemin tặc lưỡi, làm sao mà có thể bỏ bọn họ lại trong khoảnh khắc này chứ.

- Tóm tắt tình hình cho tôi, tôi ở lại giúp mọi người.

Trong đôi mắt tĩnh lặng của Jay hiện lên vẻ mừng rỡ, anh ta như nhếch môi cười. Khuôn mặt bị mất một mảng thịt khi cười có chút quái dị nhưng Jaemin kiềm lòng lại, đó cũng là một sự đáng thương đến từ người lính còn quá trẻ. Anh ta có khi chỉ hơn anh vài ba tuổi gì đó mà đã phải chịu thương tổn thế này, gương mặt ấy lúc bình thường chắc chắn là một vẻ điển trai mạnh mẽ. 

Jay phóng đũa phép đẩy lùi một người phụ nữ đang có ý định tấn công anh, rồi xoay sang nói với Jaemin.

- Ở cuối dãy hành lang này có một ô cửa sổ lớn, ngài có thể từ đó gọi xuống tìm viện binh được không? Chúng tôi đã đánh rơi bộ đàm ở đâu đó từ khi này và với số lượng hiện tại không thể đẩy lùi chúng nữa. Chúng tôi chỉ còn cầm cự được ít nhất ba mươi phút nữa thôi, hơn nửa số quân binh đã bị quét sạch.

Lại một tia bùa bất động phóng ra, Jay cố gắng nói và mở đường cho Jaemin chạy ra ngoài. Kẻ Ravenclaw gật đầu nắm bắt tình hình rồi trấn an người lính, mở cửa chạy ào ra. Trên đường đi, có lẽ anh sẽ sẵn tìm Jeno luôn vậy. 

Phía sau vẫn phát ra những âm thanh tấn công điên cuồng của đũa phép và tiếng rít gào của những con bệnh, trong não Jaemin là một trận rối như tơ vò. Anh cố gắng guồng chân chạy, anh phải tìm được Jeno và gọi viện binh đến cứu lấy họ. 

Na Jaemin chạy qua ba dãy phòng liên tiếp để tìm được khung cửa sổ khổng lồ có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Trời đang bốc lên từng tầng khói đen nghi ngút, âm thanh đại bác rền vang giữa màn đêm vốn vô cùng tĩnh lặng. Trên trán anh đổ đầy mồ hôi lạnh, sẽ không lâu nữa đâu, nơi này sẽ hoàn toàn thành một đống hỗn độn với nào cát và đá tảng chất chồng lên nhau đè lên những kẻ khốn khổ. Quân đội muốn chôn sống họ ở đây cùng với thứ dịch bệnh quái đản mà đến tận bây giờ Jaemin vẫn không thể hiểu biết về nó một cách rõ ràng. Hít sâu một hơi, Jaemin phá cửa sổ. 

- Làm ơn đưa đến cứu viện! Chúng tôi không còn trụ được nữa!

Lấy hết sức rống lên một tiếng vang trời, Jaemin bắn lên tầng mây một quả pháo đỏ rực "SOS". Xong nhiệm vụ của mình, anh vòng ngược lại muốn tìm phòng của Jeno. Nhưng bàn chân chưa kịp xoay hết đã nghe thấy âm thanh giường bệnh ngã ầm trên sàn, Jaemin toát mồ hôi quay ngoắt lại liền nhìn thấy từ căn phòng để bảng Phòng chăm sóc bệnh viện 2 bước ra hai kẻ. Vừa nhìn thấy anh đã rùng mình, Na Jaemin nhanh chân nép vào góc khuất hành lang ở ngay bên cạnh thở hổn hển. Hai người vừa bước ra là bác sĩ già Johnathan với cô y tá luôn đi cùng ông, Jessy. Họ là người đã cấp cứu cho Jeno đồng thời cũng là bác sĩ duy nhất theo dõi tiến trình điều trị của cậu trai Gryffindor. Và nếu họ ở đây, chẳng lẽ Jeno đã?

Na Jaemin bịt kín miệng mình không muốn phát ra bất kì âm thanh nào, anh liếc mắt nhìn theo hướng đi của hai kẻ kia. Chúng xiêu vẹo bước, giống như những con bệnh ở phòng một. Họ cũng đã bị nhiễm rồi sao? Jaemin không tin nổi, anh không nghĩ loại bệnh lạ này có thể lan nhanh như thế. Chậm rãi hít thở, Jaemin lại tiếp tục theo dõi hai người kia. Jessy đã mất một bên chân, cô ta đang lê lết trên sàn kéo dài đường máu đỏ rực xuất ra từ chính bên chân bị cắn mất của cô. Ở đó không còn gì cả, chỉ còn phần xương đang ngoe nguẩy theo từng chuyển động của cô gái tóc xù mì nọ. Còn Johnathan, ông ta có vẻ không bị thương gì nhiều trừ việc một bên vai đã mất, vết lõm xuống có thể nhìn thấy rõ máu thịt lẫn lộn vô cùng nhầy nhụa. Họ cứ tiến về phía trước, dường như không cảm thấy đau đớn gì cả. Jaemin vẫn nhìn theo họ cho đến khi đột nhiên phía sau anh vang lên một tiếng rầm. 

Ravenclaw cảnh giác xoay lại nhìn, anh nhìn thấy cánh cửa đã khóa chặt đang rung lắc dữ dội. Jaemin ngước nhìn bảng tên của căn phòng, là nhà xác.

- Ôi không.

Lầm bầm một tiếng, Jaemin dè chừng nhìn cánh cửa vẫn đang run rẩy mà không để ý phía sau lưng mình. Johnathan và Jessy đã đứng ở đó từ bao giờ. Tiếng rít gào khô khan vang lên bên tai khiến Jaemin lạnh sống lưng, anh vừa xoay người lại nhìn thì phát hiện hai con bệnh đang trơ mắt nhìn mình. Anh lùi lại vài bước, chúng tiến đến vài bước, cứ thế tạo ra một điệu tango dị hợm pha lẫn mùi ma quỷ giữa hành lang lạnh lẽo bên cạnh những tiếng rầm rầm của cánh cửa phía sau lưng. Bàn tay siết chặt đũa phép đổ đầy mồ hôi lạnh, Jaemin vung đũa đến trước mặt hai kẻ kia phát một lời chú bất động nhưng người bác sĩ và cô y tá nọ vẫn chậm rì rì tiến đến trước mặt anh. 

- Không được?

Hoảng loạn không biết mình có đọc nhầm hay không, Jaemin thử thêm vài lần và gọi cả Thần hộ mệnh của mình ra. Chú thỏ trắng nhảy vọt ra từ đầu đũa rồi tấn công thẳng vào hai con bệnh, nhưng chẳng có gì xảy ra. Jaemin thấy chú thỏ nhỏ co rúm người lại rồi vụt biến mất trong không khí. Johnathan lườm nguýt anh sau nhiều lần bị phóng bùa vào người, như khó chịu người trước mặt, ông đột nhiên gào lên một tiếng đổ nhào đến Jaemin. Tốc độ đột nhiên tăng lên bất chợt khiến anh chới với không tránh kịp cứ thế bị đè ngã xuống đất. Đến giờ Jaemin mới phát hiện ra, người bác sĩ già khi chiều vẫn một mặt ưu tú nay mất hết gần nửa gò mà, đôi mắt bị kéo ra ngoài lung lay giữa không trung như muốn rớt thẳng xuống đất. 

Ho khan một tiếng, Na Jaemin cảm thấy vô cùng buồn nôn. Anh cố gắng tránh né vòm họng tanh tưởi đang há ra muốn cắn xuống, vừa vặn thấy Jessy phía sau cũng đang muốn nhào đến. 

- Chết tiệt.

Gằn giọng mắng chửi một câu, Jaemin bằng tất cả sức bình sinh của mình đẩy Johnathan ra rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy. Nhưng anh đúng là một tên Ravenclaw xui xẻo, vì người con trai ấy chỉ vừa đứng lên thì cánh cửa nhà xác cũng đổ sầm. Bên trong, hàng ngàn đôi mắt điên dại phóng thẳng lên người của chàng thanh niên chỉ vừa mười bảy. Jaemin cảm thấy tận thế đã đến rồi.

- Thôi xong.

Anh đã bị chặn ở cả hai đầu, Johnathan đã đứng dậy và đang lăm le nhìn anh, cả Jessy cũng thế. Những khuôn mặt giận dữ điên cuồng đồng loạt hướng mắt vào Jaemin như căm hận một thực thể còn sống với cơ thể còn quá nguyên vẹn. Không như chúng, mất tay mất chân, gò má bị cắn nát bấy, có kẻ còn bị cắn mất mũi và chọc thủng đôi mắt. Những kẻ khác bị vỡ đầu, Jaemin có thể nhìn thấy thứ chất lòng màu vàng ngà đang chậm rãi chảy dài trên mặt chúng. Lỗ tai xuất huyết ồ ạt, hàm răng ố vàng nhớp nháp những máu. Lớp máu khô chồng lên lớp mới rồi lại chồng lên nhau tạo thành một thứ màu đen đỏ lẫn lộn bám đầy trên cơ thể chúng. Quần áo rách bươm, những mảnh vải bị xé rách lung lay theo từng cử động chậm chạp của những con bệnh. 

Tiếng gào rít hòa trộn vào nhau ở nhiều tầng dao động khác nhau tạo thành một biển hỗn độn, Jaemin tái mặt cầm chặt đũa phép của mình, nó không có tác dụng và anh đang ở trong một tình trạng tiến thoái lưỡng nan. 

Một cô gái chủ động nhào đến, như hiệu ứng domino khiến những kẻ khác cũng đồng loạt vồ lấy Jaemin. Anh né trái tránh phải, muốn guồng chân chạy nhưng chúng đến ngày càng đông. Có kẻ đã bắt được tay anh và đang muốn ngoạm lấy nó. Jaemin hoảng loạn niệm một câu bùa nổ khiến xung quanh nổ tung, những tên thây ma bị chấn động mà bắn thẳng lên không trung rồi ngã xuống đất. Jaemin thở dốc, muốn nhân lúc này tìm đường thoát nhưng đột nhiên từ trong tường lòi ra một cánh tay kéo thẳng anh qua lớp bê tông xám xịt lạnh ngắt. 

- Thật ổn quá, ngài vẫn chưa bị cắn.

- Jay?!

- Phải, là tôi.

Trong bóng đêm phát ra giọng nói trầm trầm của người lục quân vừa quen khiến Jaemin yên tâm phần nào. Anh nhìn xung quanh, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Màu đen bao trùm cả không gian vắng lặng, Jaemin dường như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Jay. 

- Ở đây là đâu?

- Là phòng đựng dụng cụ. Nó nằm sát bên cạnh vách tường của phòng hai và ngay cạnh bên nhà xác. 

Tiếng nói cứ vang vọng giữa không gian yên tĩnh, Jaemin im lặng lắng nghe Jay nói và anh hình như vừa nghe được tiếng nước nhỏ tong tong xuống nền sàn thì phải. 

- Bên chỗ kia các anh đã thắng rồi à?

- Không, chúng tôi không thắng. Đồng đội tôi đều bị ăn hết rồi, chỉ còn mỗi tôi vừa kịp trốn khỏi. Tôi đã định đi đến ổ cửa sổ kia xem xem viện binh đến hay không nhưng tôi nghe tiếng bùa nổ và tôi biết ngài vẫn còn ở đó.

- Anh lớn hơn tôi, không cần xưng hô kính trọng như vậy đâu. Vậy Jay, viện binh có đến hay không?

Trong màn đêm Jaemin nghe thấy Jay bật cười khan.

- Không có ai đến cả. Bọn họ muốn chúng tôi hy sinh ở đây, đành vậy, có cách nào khác.

- Tại sao anh lại cứu tôi?

Khi nãy nếu Jay không kịp kéo Na Jaemin đi thì có lẽ giờ này anh đã trở thành một trong số chúng. Một thây ma chỉ biết kêu gào và ăn thịt người với những vết thương thối rữa trên cơ thể cùng một bộ não chết. Nghĩ đến đó thôi Jaemin cũng đã rùng mình, giờ thì anh đã nhận thức được bản thân đang đối mặt với chuyện gì. Đây chắc chắn sẽ là một tương lai không hề có tia sáng với máu và thịt lẫn lộn vào nhau cùng những âm thanh gào thét bất kể nằm ở đoạn thời gian nào đi chăng nữa. 

Bên tai vẫn vang vọng âm thanh nước nhỏ giọt xuống sàn, Jaemin còn nghe thấy tiếng thở dốc của Jay. Anh nhíu mày khó hiểu, vung đầu đũa tạo ra một đốm sáng trắng. Hình ảnh trước mặt vừa rõ ràng hiện lên Jaemin đã tắt đi ánh sáng, anh không có can đảm nhìn những gì đã hiện diện trước mặt mình. 

- Tồi tệ lắm đúng không? Thật xin lỗi khi phải để cậu thấy cảnh tượng này.

Jay gượng cười bảo một câu tràn đầy thất vọng, anh hít một hơi thật sâu rồi đột ngột ho sặc sụa. Chỉ một ngụm khí cũng khiến Jay đau đến cả cơ thể cảm giác như bị xé toạc ra. Trong bóng đêm, Jay thở dài ngao ngán.

- Tôi đã bị hai tên nhào vào cắn xé. Lúc đó đũa phép không hiệu nghiệm nên tôi thật sự lực bất tòng tâm rồi. Cứ để mặc chúng cắn nát chân tay mình, nỗi đau thấu tận tim gan ấy chứ. Tôi đã lê lết phần người này qua hẳn một hành lang, chẳng còn bao lâu nữa đâu rồi tôi cũng tắt thở thôi. Và rồi tôi sẽ trở thành chún-

Lời còn chưa nói hết, Jaemin nghe thấy một tiếng phịch thật lớn, cả thân người Jay đổ rầm xuống đất. Anh giật mình bật tia sáng yếu ớt lên từ đầu đũa liền phát hiện Jay đã tắt thở, đôi mắt anh vẫn tĩnh lặng nhìn thẳng vào Jaemin, đôi môi vẫn giữ vững khẩu hình của lời chưa nói hết. Jaemin cảm thấy vô cùng chua xót từ tận đáy lòng, một người lính trẻ đã ra đi, khi anh ta không còn một cơ thể lành lặn. Ravenclaw đặt đũa xuống bên cạnh chân mình, khụy gối cúi đầu đưa tiễn người lính trẻ đầy quả cảm. Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng nổ của đại bác, mặt đất run lắc dữ dội, nơi này sắp bị san bằng. 

Cánh cửa phòng dụng cụ bị làm cho nổ toang ra, từ bên ngoài bước vào, cả người Park Jisung nhuộm đầy máu, mùi tanh tưởi cứ thế xộc thẳng vào mũi Jaemin.

- Nhanh rời khỏi đây, nơi này sắp nát dưới tay quân đội rồi. 

- Bồ? Không phải bồ nói sẽ đợi ở sân sau sao?

- Tôi không chờ được. Bây giờ cứ rời đi trước kẻo bọn chúng kéo đến nữa thì toi mạng.

Rồi họ rời khỏi bệnh viện bằng lối thang bộ mà không hề có một cản trở nào, sau đó cả hai chạy một mạch đến Trang Trại Hang Sóc.

~o~

- Thật tội nghiệp Jay, chết cũng không được tử tế.

Cả hai đã vượt qua quốc lộ song song tiến gần hơn vào trung tâm thành phố. Jisung chỉ điểm dừng ngựa ở một ngôi nhà đã tan hoang hết cả, đề nghị chỉ nên dùng một con để đi vào thành phố. Jaemin cũng đồng ý không nên gây quá nhiều chú ý nên đã chủ động để con ngựa mình cưỡi lại, dùng con màu đen đi vào sâu bên trong. Chỉ hy vọng bọn thây ma kia không đếm xỉa đến động vật. 

- Chúng ta sẽ đi từ phố Royal vào vì nó gần đây nhất. Nhà bố ở số 28 khu thứ ba của Seeth đúng chứ? Bồ có cần đến đó xem tình hình chị gái mình không?

Na Jaemin có một người chị gái, từ ngày bệnh dịch nổ ra đến giờ chị gái của anh ta vẫn luôn ở trong nhà. Nhắc đến đây Jaemin mới nhớ bản thân còn một người chị cần phải lo lắng liền sốt sắng nói.

- Rẽ qua đó, tôi muốn mang chị ấy đi cùng chúng ta. Không thể bỏ mặc chị ấy được. 

Ngồi sau lưng Jisung, Jaemin buồn bã nói. Kẻ Slytherin chỉ hơi thở dài, cậu cũng hy vọng Huang Renjun không có gì xảy ra. 

Thúc ngựa đi vào phố Royal, con phố vẫn vắng lặng như tờ. Ở khu hai nhà của Renjun và Jisung đã tan nát hết cả, cứ như bãi tha ma quy mô nhỏ vậy. Xe hơi nằm rải rác khắp nơi, vỡ kính, hỏng hư và cả những kẻ chết lang thang trên đường. Jaemin nhìn thấy phía xa xa trước cổng hàng rào trắng của một ngôi nhà nào đấy có một kẻ đang ngồi thừ người ra, cổ ngoẹo qua một bên, cánh tay lỏm chỏm chỗ thịt chỗ không. Anh nheo mày nhìn, phát hiện kẻ nọ không bình thường liền khều nhẹ vai Jisung.

- Jisung, bồ nhìn xem, phía đằng kia.

Nhìn theo hướng Jaemin chỉ, Jisung đã nhìn thấy kẻ đáng ngờ liền tặc lưỡi một tiếng nhảy xuống khỏi ngựa. 

- Bồ cưỡi ngựa đi tìm chị đi, tôi tìm một chiếc xe rồi đến đó tìm bồ. Chứ như thế này, chúng ta đánh không nổi đâu.

- Được rồi, vài giờ nữa gặp bồ sau.

Jaemin biết Park Jisung là người nói được làm được nên anh không hoàn toàn lo lắng lắm vì cậu thanh niên nhà Slytherin đó là một trong những kẻ mạnh nhất Hogwarts hiện tại trong lứa học viên năm nay. Yên tâm tin tưởng cậu ta, Na Jaemin thúc ngựa đến nơi căn hộ số 28 khu thứ ba của con phố Seeth từng vô cùng sôi nổi. Muốn đến khu ba, trước tiên phải đi qua khu hai.

- Bọn mình đã chia ra như vậy, sau đó Jisung tìm được xe và đến đón. Nhưng mình lại không như bồ ta, mình không tìm được chị.

Na Jaemin chua chát nói, nhìn qua Renjun liền giật mình, vẻ mặt của cậu ta không khác nào vừa nhìn thấy quan tài trước mặt. Renjun tái nhợt đau đớn nhìn Jaemin, khẽ khàng nói.

- Mình hiểu, điều đó thật đau đớn. Ôi Jaemin đáng thương, chắc hẳn bồ đã chịu đựng rất nhiều chuyện. 

Huang Renjun đưa tay sờ mặt Jaemin, bàn tay mềm mại áp lên gò má cao gầy trong buổi đêm lạnh lẽo cảm thấy có chút ấm áp. Hành động đơn thuần này khiến Jaemin nhớ về kì nghỉ đông một năm về trước, trong căn lều Hoang Tưởng chỉ có cả hai tồn tại. 

- Thôi, ngày mai trên đường đi mình sẽ tiếp tục kể bồ nghe. Chúng ta thay phiên nhau canh gác vậy nên bồ tranh thủ ngủ trước một chút đi. 

Vội vàng đẩy Huang Renjun vào lều trước sự từ chối của cậu, khuôn mặt đỏ bừng của Na Jaemin cúi gằm xuống đất không dám nhìn thẳng chỉ biết đưa tay che lại tấm bạt trước cửa lều. Anh ngồi thừ bên ngoài trên tảng đá cuội, lửa bập bùng cháy và cá đã khét lẹt. Mùi khói văng vẳng bên mũi, mùi hương giống hệt như mùi khói lá của những ngày bên hồ nước Đen trêu đùa con bạch tuột xấu số dưới lòng hồ. Mùi khói lá của kì nghỉ đông lấy tuyết đắp ướt lá khô rồi đốt lên cho nó cháy phừng phực, mùi khói lá của căn lều Hoang Tưởng bên ly bia bơ và cốc kem đủ vị. 

Na Jaemin tha thiết nhìn ánh trăng trên cao, đêm ấy trăng cũng tròn thế này chỉ có điều không mang màu xám lạnh như hiện tại. Ánh trăng du đãng trên bầu trời hôm ấy có màu vàng nhạt, đung đưa cùng áng mây mỏng tênh giữa bầu trời màu xanh mực. Jaemin còn nhớ rõ bản Sonata buồn bã từ trong tiệm bia bơ phát ra hòa vào lớp không khí lạnh run người của mùa tuyết tháng Mười vội vã. Chất giọng ngọt ngào của người bạn cùng nhà Huang Renjun trong cơn say bí tỉ quên cả trời đất quyến luyến bên tai anh khẽ nói.

- Này Na Jaemin, mình thích bồ.

Đêm đông phiêu đãng cùng tiếng nhạc ngọt ngào đến nao lòng người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro