Chương 1.1: Hình hài của sao băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vụt!

Một ngôi sao băng vừa đi qua con mắt tôi, có lẽ đây là đầu tiên trong tháng tám này. Cuốn sketchbook cũ rích kẹp kèm chì gỗ nằm trên bãi cỏ xanh ngát cùng tôi. Điện thoại tôi điểm chín giờ tối, chưa kịp liếc sang nó thì ngôi sao khác bắt kịp theo. Ngọn cỏ xanh mát xát nhẹ bàn tay, lúc tôi mới để ý điều đó thì ngôi sao băng thứ ba chạy theo, rồi thứ tư, thứ năm...

Đêm nay có mưa sao băng...

Mọi thứ bắt đầu thay đổi... Giây phút này...

Khu dân cư phía Tây thành phố đã có vài người ngó đầu ra cửa sổ, những đứa trẻ bừng sáng lên, cha mẹ chúng ôm trầm lấy, mỉm cười dưới ánh trăng, tạo nên cảnh gia đình ấm cúng giữa cơn gió se se lạnh này. Tôi đang đứng đây, tỏa sáng như họ, một mình trên ngọn đồi cao nhất thành phố. Tôi đã từng thấy mưa sao băng, nhưng tại sao lần này đẹp hơn mọi lần? Phải chăng do màn đêm đang cười tươi? Hay là đang có một vầng hào quang đang ẩn dật sau cơn mưa này?

-----Thật đẹp! Tuyệt đẹp!

Ánh mắt tôi đang tràn ngập màu cầu vồng. Xanh, vàng, tím, đỏ,... chúng hòa trộn vào nhau, đan xen vào nhau, trò chuyện với nhau. Tôi không thể không ghi lại khoảnh khắc này, cảm giác sẽ như phí một đời người.

Đầu ngón tay đang run bần bật, tôi gắng cầm lấy bút chì vẽ lại khung cảnh này. Cây cối, bầu trời, con người, làm thế nào để tất cả tràn ngập sắc màu, với cây bút chì kim đen thẳm này? Tôi bắt đầu nhìn lại, mỗi thứ một ít. Tưởng tượng sắc màu sẽ như thế nào, con người tỏa sáng tới nhường nào?

Tôi như lờ đi sự hiện diện của chiếc điện thoại dưới chân, đang kêu tưng tửng vì những tin nhắn thoại ồn ào.

.

.

.

Hãy đến đây...

Nơi sao băng biến thành những giấc mơ đẹp nhất cuộc đời bạn!

Giọng nói xuất hiện trong đầu tôi. Nó thật dịu dàng, thể hiện sự trìu mến.

-----Đó là một lời chào mừng... Tôi sẽ đến...

Tôi dang rộng người ra, chân tôi bị cuốn chặt bởi những dây leo nhuộm óng đen, chúng bắt đầu di chuyển ra toàn thân, tôi có thể cảm nhận khi chúng quấn chặt dây thần kinh giấu kỹ đằng sau bộ xương thiếu chất.

-----Đau, đau quá!

Những dây này đang siết chặt cổ tôi, như đang cố cắt dây sinh mạng mong manh này. Cảm giác này vượt xa những cơn đau tim mà tôi thường gặp. Cơn đau chà xát mạnh vào thể xác, con mắt của tôi dường như chỉ còn hình ảnh cánh cửa dẫn tới Âm phủ.

-----Làm ơn đừng bẻ gãy bộ xương này, làm ơn đừng quấn chặt lấy thanh quản tôi đến chết, làm ơn đừng bóp nát con tim đã tàn...

Những lời cầu xin liên tục được vang lên. Tôi chợt nhớ lại những khoảnh khắc khi đứng đầu đồi với chiếc dao rọc giấy cầm trên tay. Tôi luôn luôn nói không với quyết định tự tử, và bây giờ tôi cũng không muốn sinh mạng tôi bị cướp lấy bởi một lời chào mừng.

-----Không! Tôi chưa muốn chết! Không phải bây giờ!

Hãy phớt lờ... Lời chào mừng của Thần Lừa Dối...

-----Một giọng nói khác?

Trước khi kịp nhận ra, các dây leo đã hóa trắng thành những cánh hoa lan. Tôi ngước lên nhìn chúng một cách mơ hồ, không hiểu tại sao từng động tác nhỏ bé đó lại chậm lại so với lẽ tự nhiên. Rồi lại mờ dần đi, chỉ còn những đốm sáng như đàn đom đóm nhảy múa tay trong tay.

Tôi đã sốc. Tôi đã thoát chết.

Cơn đau đã chấm dứt, tôi gập hai đầu gối lại và ngã xuống bãi cỏ trên đồi. Không biết từ lúc nào, đôi mắt tôi đã đóng, để lại hơi thở bình yên hoà vào không khí. Cơn gió đầu xuân thổi bên bờ vai tôi...

Không được nghe theo những lời nói của Thần Lừa Dối.

"Tôi đã thoát chết, tôi đã thoát chết, tôi đã thoát chết..."

Và cứ như thế, cơn mưa sao băng lạ thường đã chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro