Chương 1.2: Hình hài của sao băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng vỗ sóng ập ào của biển hoà cùng với âm thanh những chiếc lá thông đan xen vào nhau. Đó là âm thanh của thiên nhiên, thật bình yên làm sao.

Tôi bật dậy và thưởng thức âm thanh tự nhiên đó, đầu óc tôi đã trống rỗng. Tôi không muốn bị làm phiền nữa.

"Này này tối hôm qua con ở đâu vậy! Em gái con lo tới phát ốm luôn đó, về nhà ngay!"

Tin nhắn thoại vang lên khi tôi nhấc chiếc điện thoại. Đó là mẹ tôi gọi. Cái giọng cáu kỉnh tuổi trên 40 đó đập thẳng vào tai, tôi chưa gì đã có một chút tiêu cực đầu ngày. Nghe lời, tôi bắt đầu lượm đồ để trên bãi cỏ.

Bút chì biến mất rồi...

Đêm qua, tôi nhớ mình đã làm rơi khi vẽ lại cảnh tượng mà tôi đã ngắm nhìn lúc đó. Sự đẹp đẽ của nó vẫn ngấm sâu vào trong tôi. Dù có nhớ như in hay không, có một điều tôi luôn làm khi nhìn thấy một thứ ngang tầm bảy kì quan thế giới như vậy: Phác họa lại nó.

Tôi bắt đầu lục tìm trang đã vẽ hôm qua. Dở lần đầu, lần hai,... Bức tranh đã biến mất, thay vào đó lại và một bức tranh chân dung một người nhưng tôi không thể thấy được mặt tôi đã vẽ...

A!

Giọng nói phản ứng lại khi cổ tay tôi bầm tím khi đang cố giữ người khỏi đập đầu. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đó không phải là một hòn đá, chắc chắn. Nó mịn hơn, mềm hơn như da?" Tôi chợt ngộ ra khi tay xoa cho vết thương.

Tôi xoay lại đằng lưng và nằm ở đó, ngạc nhiên thay, là một cô gái. Cô ấy cũng chỉ trạc tuổi tôi, mái tóc cột hai bím đằng sau màu trắng trải dài ra tận đầu gối cô, bộ đầm cao sang, trông vô cùng cổ kính như từ thời thế kỉ XIV. Cô nằm dưới thảm cỏ xanh ngát, hai chân gấp lên, khuôn mặt lộ ra sự mỹ kiều không kém phần đáng yêu, chẳng biết có phải là ảo giác không mà người này không chỉ xinh đẹp mà còn... không phải là con người?

Khi cô ấy nằm nghiêng ra, sau lưng cô xuất hiện một thứ tô trắng bãi cỏ này ngoài mái tóc cô, là một đôi cánh. Chắc chắn đó là cánh thật. Đôi lúc tôi lại thấy nó di chuyển cho thoải mái, và cũng không thấy một vật gì giúp nó gắn liền vào người cô ấy. Lờ đi ánh mắt thiếu cảnh giác đang nhắm của cô, tôi quay lại và chạm vào đôi cánh khổng lồ đó. Nó thật mềm mịn, làm tôi nhớ tới cảm giác khi vuốt ve con mèo béo bên nhà hàng xóm. Ngắm nhìn những chiếc lông vũ lấp lánh dưới ánh Mặt Trời, tính tò mò của tôi nổi dậy, ý nghĩ muốn giật lấy một chiếc lông mang về nhà đóng khung bất chợt bùng lên, làm cho tim tôi đập thình thịch mỗi tích tắc.

Giật!

"Tôi vừa giật thành công một chiếc lông! Ồ đây là một kỳ tích!"

Những ý nghĩ ích kỷ hiện ra, tôi dường như đã quên mất "chủ nhân" thật sự của đôi cánh này. Khi chợt nhớ ra, chiếc lông này đã tan biến, đầu tôi xuất hiện một câu nói lặp đi lặp lại: Hãy phớt lờ lời nói của Thần Lừa Dối. Hãy phớt lờ lời nói của Thần Lừa Dối. Hãy phớt lờ lời nói của Thần Lừa Dối...

Tay tôi đang toát mồ hôi, cái nóng từ trong ra ngoài giữa mùa xuân. Cơ thể tôi như không để ý tới thời tiết, tự hành động khác với điều mà dây thần kinh tôi chỉ bảo. Tâm hồn tôi đau đớn, điều đó thể hiện ở cả thể xác này.

Đau quá! Đau quá!

Như lên cơn đột quỵ, tôi bắt đầu bóp ngực phía trái. Cảm giác này thật mới mẻ nhưng đồng thời lại gợi nhớ? Tôi đã từng như thế này rồi?

Uaaaaaaaaa!

Bằng một cách nào đó theo lẽ lành không tự nhiên, cơn đau của tôi kết thúc đi cô ta tỉnh dậy, kèm theo đó là một tiếng hét ầm ĩ. Mái tóc cột lên rối bùng, quần áo cô cũng xộc xệch, đôi cánh bắt đầu vẩy quanh. Tôi tưởng tượng rằng nếu tôi cứ đứng yên đó, chắc là sẽ bị ăn tát bởi một đôi cánh.

Hừm....

"Cô ta đang nhìn mình?", tôi nghĩ thầm khi nhìn thấy đôi mắt đó đang đối thẳng vào mắt tôi một cách đầy sự khinh bỉ.

Tôi đang nhìn đó. - Cô nói như trả lời câu hỏi trong đầu tôi.

"Chờ chút, cô ta có thể đọc được suy nghĩ của mình?"

Ừ tôi đọc được đó.

"Trời vừa ban cho tôi một thiên thần thần giao cách cảm thô lỗ."

Hưm... Tôi đọc được suy nghĩ của cậu nghĩa là cậu không cần phải tự suy nghĩ gì đâu, bản thân tôi cũng phải vô cùng hạn chế dùng ma thuật này. À quên mất chưa giới thiệu.

Cô ấy bật dậy lên, khi đó thân hình cô mới được thấy rõ. Thân hình đúng chỉ trông ngang tuổi tôi, nhưng bộ trang phục chỉ đang phản đối điều đó. Đôi cánh khổng lồ đó chỉ trông càng lớn hơn khi chiều cao "khiêm tốn" của cô bị bại lộ.

Tôi là Thần Sao Băng, hậu duệ của Thần Biển Poseidon. Cậu là Trần Văn Thành đúng không?

Thần Sao Băng... tôi đã nghe tới cái tên này không ít lần.

Thần Sao Băng? Tôi chưa bao giờ nghe truyền thuyết về Thần là người cả.

Thành phố Sao Băng có truyền thuyết về Thần, gắn liền với hiện tượng sao băng thường xuyên ở đây. Thần Sao Băng tồn tại dưới hình hài rồng nước, Thần có khả năng vô song. Thần là một sinh vật lo cho người dân nên thường gửi những sao băng để quan sát người dân. Cứ vài năm một lần, Thần lại hóa thân, biến thành một cơn mưa sao băng khổng lồ để xem người dân. Nghe đồn rằng nếu gặp được Thần dưới hình dạng rồng nước, sẽ được ban cho một điều ước.

Truyền thuyết không nhắc đến gì về việc Thần Sao Băng là một con người, vậy nên tôi nghi ngờ cô gái này, nhưng đôi cánh đó như thôi miên vậy, tôi vẫn còn nắm chắc niềm tin của tôi với cô ta.

À tại chưa ai từng thấy tôi dưới dạng này cả! Tôi có thể hóa thân thành ba dạng, là rồng nước, mưa sao băng và hình hài này đó. Tuy nhiên mưa sao băng làm tiêu tốn rất nhiều năng lực nên tôi hạn chế.

Vậy còn rồng nước?

Dạng đó thì rất thoải mái, dùng được nhiều loại phép thuật. Cuối cùng dạng con người này hạn chế khả năng sử dụng phép thuật này của tôi, nhưng lại khá là thoải mái.

Tôi không nghĩ rằng cô ta hoàn toàn là con người, người ở đâu lại mọc cánh? Tuy nhiên vì thiếu hiểu biết, cô vẫn tự nhận mình "hoàn toàn" là một con người.

Tại sao cô đến đây vậy Thần? - Tôi hỏi tiếp.

Tôi không thích dối trá nên sẽ nói thẳng. Thành, cậu còn nhớ điều gì xảy ra tối hôm qua không?

Lạ thường, đầu tôi trống rỗng, không còn một kí ức nào tồn tại, ngoại trừ những phản ứng của tôi trước cơn mưa sao băng bất thường và... một giấc mơ kì lạ. Chắc hẳn là khi mưa, tôi đã ngủ quên và có giấc mơ thật tới kì lạ như thế.

Mưa sao băng?

Hôm qua quả thực là có một cơn mưa sao băng. Cậu còn nhớ gì nữa không?

Vì lý do ngại ngùng nên tôi không dám đưa cho cô ta xem bức hình tôi vẽ, nhưng tại sao cô ấy lại đang hỏi tôi câu này? Cô ấy đang cố chứng minh rằng mình thật sự là Thần hay sao à? Hay là có chuyện gì xảy ra với tôi mà tôi không nhớ một điều gì về nó? Hay là giấc mơ, à không, ác mộng đó?

... Không.

Cậu đang nói dối. Tinh Linh của tôi nói vậy. Tinh Linh của tôi không bao giờ nói dối.

Tôi đang nói dối, cô ấy có thể nhận ra điều đó một cách dễ dàng. Tôi không thể rời khỏi ánh mắt của cô. Nhỡ cô ta có thể theo dõi tôi bằng ma thuật thì làm sao?

Tôi tin rằng cậu không nhớ gì, nhưng vẫn còn điều gì đó cậu đang giấu giếm tôi.

Cô ta vừa nói chuyện với tôi, không phải là bằng lời nói với lời nói, mà là tâm hồn với tâm hồn. Đây là "thần giao cách cảm" ư? Quả thực tôi không biết gì cả.

Cô làm gì vậy??!

"Gần quá! Gần quá!", cô ấy đang ở ngay đây, người đối người chỉ khoảng cách một ngón tay, tôi có thể nhìn rất rõ thân thể cô hiện giờ: Làn da trắng tuốt, mềm mịn chạm vào người, đôi cánh vẩy qua do gió tạo cho chân tôi cảm giác nhột nhột. Chiếc ruy băng khổng lồ năm cánh gắn vào tóc cô, tôi đang hình dung một cảnh tượng nực cười là đầu tôi bị gắn bởi thứ đó sẽ trông như hóa trang trong một màn trình diễn văn nghệ của bọn trẻ mẫu giáo.

Bờ vai tôi có thể cảm thấy hơi thở cô ấy, nó ấm hơn nhiều so với cơn gió đầu mùa. Đôi mắt chúng tôi song song với đất trời, tim tôi lại đập nhanh, chắc chắn lần này không phải là đột quỵ. Bàn tay cô ghì chặt vào má tôi, cô thì thầm nhỏ nhẹ một câu "Xin lỗi" ... Ý thức chúng tôi liên kết.

.

.

.

"Đây là đâu?"

Cậu đang ở trong ý thức của bản thân cậu.

Ánh sáng bùng lên, Thần Sao Băng xuất hiện. Dáng đi của cô thật mỹ kiều, bộ váy xếp ly nhiều tầng đi chuyển theo từng bước, dải lụa dài đằng sau trông có vẻ vướng nhưng cô không hề có vấn đề gì về nó.

Ánh sáng soi rọi nơi này đang dần dần đổi màu. Xanh, vàng, đỏ, rồi phai mờ đi... Rồi cũng ngừng lại khi nó tạo thành một thứ nhất định: Một mảnh ký ức. "Đây là đầu tôi, chắc chắn là tôi có thể nhận ra thứ Thần muốn tôi xem."

Tôi đã nghĩ thế cho tới khi xem nó, mảnh kí ức được xem như một đoạn băng replay. Tôi đã nhận ra nó nhưng không thể xem nó như một kí ức thật sự.

Cảnh tôi bị giết bởi chính những thứ tạo hoá bởi thiên nhiên, hình bóng của một kẻ có áo choàng chùm kín người. Tôi có thể thấy chút đỏ ở má tôi lúc đó, cơn đau và tiếng ho sặc sụa thể hiện với không một âm thanh nào

Đó không phải là thật. Đó chỉ là một giấc mơ.

Quả thực là cậu có nhận ra...

Cô ấy không nghe theo tôi. Cô chỉ thấy rằng tôi có một chút hồi ức về cái cảnh đó. Nếu như chúng tôi ở tình thế của nhau, tôi còn phải chất vấn cô ấy thêm rất nhiều câu hỏi nữa chứ không thể kết luận vội như vậy. Khi không để ý về suy nghĩ của tôi hiện giờ, cô ấy bắt đầu giải thích với tôi về sự kiện bất thường này.

Kẻ mặc áo choàng đó tên là Thần Lừa Dối, một kẻ man rợ, tâm thần, ma thuật vô cùng mạnh. Hắn ta giết người bằng cách đóng giả, rồi mời nạn nhân tới cõi chết. Thành, đó không phải là một giấc mơ, đó là hiện thực. Sự thật là hắn ta đã dùng ma thuật ảo giác để tạo ra mưa sao băng, giả thân phận Thần Sao Băng là tôi, hấp dẫn nạn nhân và làm mất toàn bộ kí ức của mọi người về những nạn nhân bị đày xuống âm phủ.

Tại sao tôi vẫn còn sống? Hay tôi không hề biết rằng tôi đã chết?

Cậu vẫn còn sống vì tôi đã kịp thời cứu lấy mạng cậu.

Vậy cô đã cứu được bao nhiêu người, gồm cả tôi?

... - Cô ấy ngắt quãng lại, khuôn mặt có chút đượm buồn rồi nói tiếp. - Một. - Bờ môi cô có chút chuyển động. Tôi không biết liệu đó có phải là một câu dài dòng khác sau đó hay chỉ là hơi thở bay ra. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng tôi đã nghe thấy một từ, khiến cho cảm xúc mang tên "tức giận" bớt chợt lên cơn.

Chờ đã! Bao nhiêu người đã chết??!

Bốn người.

Bốn người!!? Đùa tôi à! Đó có thể là bất kỳ ai! Đó có thể là một người đàn ông say xỉn nguyện vọng một công việc mới, hay một bà già hiền từ chăm lo cho sáu đứa cháu, còn có thể là một đứa em bé ngộ nghĩnh vừa chào đời! Bất kỳ ai cũng có thể bị hút hồn bởi Thần Lừa Dối! Tại sao cô ấy cứu mình tôi? Trong khi đó tâm hồn mười bảy tuổi này đã sẵn sàng để từ giã nơi này.

Đôi mắt tôi đảo khắp nơi, cố gắng để thoát khỏi nơi này.

"Không thể nào mà chuyện này xảy ra được!"

Tâm trí tôi đang quay nhanh như chong chóng, cảm xúc đã thay đổi. Tôi không còn là bản thân nữa. Sự lương thiện bị giằng xé, nỗi đau tạo nên một lỗ hổng trong tâm. Tôi không còn điều khiển được bản thân nữa, người như con dã thú quỳ xuống thợ săn.

Điên loạn quá! Điên loạn quá!

Bình tĩnh. Cậu đang bị điều khiển. Bên trong ý thức là cảm xúc tăm tối nhất của cậu, nó có thể chi phối cậu, nhất là khi cậu đã một phần bị nhấm bẩn bởi Thần Lừa Dối.

Tôi đang là kẻ bị điều khiển, kẻ bị điều khiển bởi chính tiềm thức của bản thân. Tôi muốn sống nhưng tiềm thức này đang hét: "Chết đi! Chết đi! Chết đi!"

Tôi không muốn chết, Tôi không muốn chết, Tôi không muốn chết,...

Cô ta thấy thế, giọng thầm thì vài câu như thể thần chú, âm thầm ôm chặt lấy tôi, hai người chúng tôi quay trở lại hiện thực.

.

.

.

Thứ tiếp theo tôi thấy là khuôn mặt cô ấy, toả sáng dưới ánh dương, cảm giác như dễ dàng bị nhầm lẫn rằng đó chính là ánh dương, một thứ đẹp đẽ nhưng cô đơn khi cô ấy không dám nhìn tôi vì những nỗi đau trong ý thức tôi.

Xin lỗi, tôi đáng lẽ không nên đưa cậu vào đó.

Đừng lo, nếu để bảo toàn tính mạng tôi và cô thì không có vấn đề gì.

Tôi đã từng lên những cơn đau như thế, có lẽ được vài lần như thế là nó thành một thói quen của con tim tôi.

May quá. Thành, tôi có một yêu cầu này. - Cô một lần nữa mở câu bằng tên tôi.

Xin cậu...

Cô ngắt quãng lại, bầu không khí quanh tôi đang phai mờ lại như lời nói không rõ ràng của cô.

HÃY ĐỂ TÔI LÀM VỆ SĨ CỦA CẬU!!!

Hả cái gì?

Tôi hỏi lại lần nữa cho chắc chắn để xem liệu có phải đây là một trò đùa để giúp tôi đỡ buồn không?

Hãy để tôi làm vệ sĩ của cậu!

Không không tôi hiểu rồi, khỏi cần nhắc lại. Cái mà tôi hỏi là tại sao.

Có lẽ lỗi tại tôi hỏi câu trống rỗng quá.

Thần Lừa Dối sẽ trở lại để tìm và giết cậu. Trong lúc chuyện đó sắp sửa xảy ra hãy để Thần Sao Băng, là tôi, dâng lên chiếc khiên ma thuật để bảo vệ cậu!

Tay cô đặt lên ngực, khuôn mặt tràn đầy sự tự tin, tôi nhìn nụ cười nở trên đôi môi cô mà cứ lo sự tự tin đó sắp trào ra ngoài tới nơi.

Chiếc váy cô xếp chồng lại thêm các lớp mới trong làn gió thu, đôi cánh xõa rộng ra, khi đó tôi mới để ý đôi cánh thật sự to tới nhường nào. Khung cảnh này... giống những câu truyện cổ tích thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro