Chương 1.3: Hình hài của sao băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là Chủ Nhật, tôi đưa cô về lại nhà tôi để tạm trú. Cô em gái đi học thêm Violin, tôi vừa mới nhận tin mẹ đi công tác thêm, vậy nên chỉ còn chúng tôi ở nhà.

Nhà gia tộc tôi là một ngôi nhà xây kiểu cổ điển theo phong cách Trung Quốc, như tôi được kể thì do nhà cũng có một phần dòng máu lai Trung Quốc. Ngôi nhà chiếm toàn bộ khu đồi cao nhất ngay sát lề thành phố, thể hiện sự giàu có và sang trọng. Cao chỉ tầm hai ba tầng nhưng trông thật đồ sộ khi có diện tích khổng lồ cộng thêm sân ngay giữa nhà.

Tôi đang ở trong phòng mẹ cùng cô, cố gắng lục tìm một bồ quần áo nào đó phù hợp cho cô, vì cái bộ kia dễ hiểu lầm tới chết, người ta đi qua lại tưởng có người Châu Âu mê tín ở lại qua. Đáng tiếc là mẹ tôi chẳng giữ lại bộ nào khi còn học cấp ba hay đại học, thứ duy nhất vừa với cô ta là bộ Yukata cũ rích mà mẹ tôi được tặng khi làm việc bên Nhật một vài năm trước. Dù sao có cũng hơn không.

Ồ bộ này trông hay ghê!

Cô ta khen trầm trề sau khi mặc thử, tôi thấy cũng bình thường. Nó vừa chỉ trừ phần tay, cái dải in hoa phía dưới khá là phiền đối với cô, nên tôi đã phải bảo vệ bộ Yukata cũ này khỏi sự phiền phức của cô ta.

Cô chưa bao giờ thấy Yukata à?

Không. Tôi không biết gì về trang phục con người cả.

Tự dưng tôi vô cùng nghi vấn về truyền thuyết "Thần luôn dõi theo con người".

Tôi pha chút trà Ô long và hai người chúng tôi ngồi xuống bàn trà phương Đông. Bộ Yukata của cô ấy trông có vẻ khá vướng khi cô ngồi khụm chân lại, đôi cánh phải bó lại tránh đổ đồ trong nhà. Tuy nhiên, vẻ mặt cô không hề thể hiện bất cứ biểu hiện gì về những vấn đề đó, vẫn là khuôn mặt kiêu sa trẻ tuổi nghiêm ngắt của một vị thần.

Trần Văn Thành.

Cô đứng bật dậy, tay chống vào bàn. Cốc trà vẫn còn đang phải thổi nguội của tôi suýt nữa tạo thêm một vết thương bên tay phải. Cô gọi to tên đầy đủ của tôi, có chút trầm nhưng khó mà lờ đi cái khuôn mặt đó, dù nghiêm đến bao nhiêu vẫn phải để lộ sự dễ thương khó tả nổi của vị Thần Sao Băng.

Cảm ơn cậu vì sự hợp tác vừa qua. Tôi giờ có thể sống tự lập và hoà nhập với thế giới con người được rồi.

Câu nói đó hình như vừa đi qua tai tôi rồi chui vọt sang tai ngoài, tôi vẫn chưa rõ cô ta muốn gì. Một lúc trước cô ấy vừa là thần tượng của tôi - ma thuật của cô thật đẹp đẽ, giọng nói ngọt dịu, ngoại hình của một mỹ nhân, hơn cả đó là đôi cánh đẹp hơn những gì tôi từng thấy, cô ấy thề để trở thành một người bảo vệ cho sinh mạng của tôi, cảm giác như đời tôi tươi sáng hơn. Bây giờ câu nói vừa xong hình như làm một thứ gì đó trong người tôi tan nát - một thứ gọi là "Niềm tin trong tình yêu".

Thế còn việc "Vệ sĩ"?

Lúc trước cô ấy đã hứa với tôi một điều rằng cô sẽ bảo vệ tôi bất cứ lúc nào để không bị Thần Lừa Dối tước mất sự sống, tôi phải hỏi lại để xem cô ấy thật sự có nghiêm túc về chuyện sống độc lập không.

À tôi gửi Tinh Linh ở đây canh gác cậu là được rồi.

Niềm tin của tôi với Thần vừa tan vỡ và xua tan theo gió rồi, tôi không thể lấy lại được nữa. Chắc chắn là cô ta không hiểu cách sống của con người. Đây không phải là một nơi mà bạn cứ ra ngoài đường rồi xin người ta tiền và nơi ở là sống được, đây là một thành phố lẻ loi trên một hòn đảo rộng lớn!

Vậy còn hồ sơ công dân? Giấy khai sinh? Hộ chiếu? Học bạ? Tôi không thể làm ra những thứ đó, đặc biệt là với một người được sinh ra một cách bất thường như thế này! Nếu như cô đến trường, làm việc một cách bất thình lình mà thiếu những thứ đó thì coi như sự hiện diện của cô không tồn tại.

Tôi - Trần Văn Thành mười bảy tuổi là cư dân sống ở đây, tôi hiểu rất rõ. Một ngày đi học bốn tiếng, rồi cả buổi chiều đi làm thêm tới hai công việc bồi bàn và người bán hàng phụ, tối thì phải đi học thêm để chuẩn bị cho kì thi đại học, tôi còn không có đủ thời gian để chăm lo cho cô em gái ốm yếu mới lên lớp tám đòi làm nghệ sĩ Violin. Thi thoảng cuối tuần mới có ngày nghỉ chỉ khi bão ập tới hoặc giáo viên phụ đạo trở ốm, khi đó khả năng cao em gái ốm thêm một trận nữa, tôi lại phải chăm sóc em. Cha bỏ nhà, mẹ hay đi công tác, còn ai hiểu nỗi khổ này như tôi? Giờ phải chăm thêm cô Thần bướng bỉnh này nữa có lẽ thân tôi còn phải bán nhà để kiếm sống như Lão Hạc bán chó. Giờ thì hi vọng cô ta lắng nghe về lời giải thích của tôi.

Trường học là chi?

Tôi chính thức từ bỏ khỏi cuộc thi này.

Thành! Cậu bất tỉnh à? Có cần tôi chích điện không? - Tôi đang tự hỏi cô ta có nghĩ trước khi nói không.

Vậy người bất tỉnh có nói được không? - Tôi đang mong câu trả lời "có".

Hả? Hỏi gì kỳ vậy? Đương nhiên là không. Giờ im đi để tôi gọi cậu dậy.

Một câu trả lời nằm ngoài dự kiến. Thần Sao Băng không còn là một con ngu nữa rồi, mà là một con đại ngốc! Cô ta vẫn nhìn vào đôi mắt đơ người ra, mái tóc dài cô rũ xuống thẳng vào mặt tôi, không hiểu thế nào mà cô vẫn nhìn vào tôi dù có mái tóc vướng hết. Tôi đành phải ngồi dậy để tránh sự rũ rượi của cô ta, điều tiếp theo bản thân lo lại và đôi cánh khổng lồ đó đập phá bất cứ gì đó chỉ với một cú bật.

Ầy ầy tránh xa tôi ra! Tôi tỉnh rồi, khỏi cần cô chích điện nữa đâu.

May mắn là cuộc đời tôi đã không kết thúc một cách khó diễn tả nổi, tôi còn tưởng tượng đám tang sẽ thế nào khi một cô gái đến khóc lóc vì cô ta đã giật điện tôi tới chết. Liêm khiết của tôi vẫn còn... may ra, nếu không chắc tôi đang phải gặp cảnh cô ta đang đứng ở ngoài đòi tôi vào nhà như một đứa bé vô gia cư thiếu sự chăm sóc nhưng ăn mặc như một diễn viên giàu có đến từ Châu u.

Mỗi lần tôi nhìn toàn cảnh thân của cô, dưới bộ Yukata đó là một đôi cánh đang ẩn dấu. Tôi lại bắt đầu nghĩ thầm:

Cô ấy là Thần Sao Băng, người trong truyền thuyết của thành phố. Cô muốn bảo vệ tôi và hòa nhập vào thế giới con người. Chỉ bộ Yukata và cốc trà Ô long không hề đủ như cô nghĩ. Nếu muốn cải thiện thêm thì tôi cần phải cung cấp cho cô ấy quần áo, đồ ăn, tiền bạc. Vậy một thỏa thuận là xong nhỉ?

Tôi vùng người lên sau cơn sốc về tính bất cẩn kia, cốc trà giờ của tôi đã nguôi lại. Cầm lấy húp một hớp rồi tôi đứng dậy, nói với đầy sự tự tin:

Thần Sao Băng!

Ừm có vấn đề gì mà tự tin ghê, bị bắn bởi Thần Cupid rồi thấy yêu chú chim sẻ đằng kia à? - Tôi hận cô ta, tôi giúp đỡ bao nhiêu và cách trả ơn của cô đây...

Không phải! Tôi có một thỏa thuận này! Cô muốn hòa nhập vào thế giới con người phải không? Tôi có thể giúp cô! Số tiền hiện tại của tôi đủ để nuôi ăn nuôi ở một người nhờ làm ba công việc bán thời gian.

Ừm vậy à. - Con người tự tin của cô vừa lúc nãy đâu rồi mà bây giờ làm lây ra cả tôi vậy?

Tuy nhiên, tôi còn em gái để chăm. Nhỏ tên là Mai Anh, năm nay mới lên lớp tám, chưa đủ tuổi làm việc. Tôi không đủ lương để nuôi cả hai người, dù cha mẹ tôi có giàu đến bao nhiêu, tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi chỉ xung quanh mức một trăm nghìn đồng một tháng. Vậy nên...

Ừm? - Miệng cô bị chắn bởi cốc trà và hai bàn tay nâng niu nó, ánh mắt cô chiếu thẳng vào tôi. Cô ta đã chú ý tới tôi hơn, dù sự khinh bỉ vẫn thể hiện rõ qua giọng điệu.

Cư dân quanh đây toàn người tử tế, nếu tôi có thể đưa ra một hồ sơ giả tử tế về cô tôi có thể kiếm cho cô việc làm tại chỗ tôi. Vậy là cô có công việc làm riêng, tiền bạc không còn là chuyện to. Cô có thể làm rất tốt việc hầu gái!

Tôi nói không chần chừ chút nào, tôi không hề nói dối. Cô ấy có thể làm vô cùng tốt, với gương mặt của một dòng máu quý tộc Châu Âu, chắc chắn quán cà phê, nhà hàng nào cũng muốn tuyển. Tôi không lo cách làm việc, tôi vừa nhìn thấy cảnh cô cầm lấy ấm trà thật hoàn hảo, ngay đến cách cô uống cũng cẩn trọng. Có lẽ thứ duy nhất tôi lo là... thái độ với khách hàng.

Ừm, tôi đồng ý. - Nói xong, cô khẽ nhắm mắt lại và đặt tách trà Ô long xuống. Cô xua tay nhẹ cho đỡ mỏi rồi đặt đầu ngón tay lên bàn, và nói tiếp.

Uaaa! Trà tuyệt quá! Ai làm vậy Thành để tôi gửi lời cảm ơn chân thành nhất!

Sắc giọng đó khác hẳn với hồi nãy, lúc đôi môi cô hiện lại cũng chính là lúc tính tình ngu xuẩn song vẫn còn chút nghiêm túc hiện hồn về với tôi. Xét lại thì... Ban đầu như thế là lúc cô bắt đầu uống trà Ô long, miệng cô vẫn chất đầy trà từ lúc đó, rồi lúc tách trà rời khỏi miệng cô là lúc vị Thần bướng bỉnh trở lại. Cảm giác như lúc uống trà, cô đang nghĩ thầm: "Đừng nói nữa và để tôi thưởng thức trà một cách bình thản." Phải chăng cô bận uống quá mà chẳng thèm để ý tới những lời tôi nói mà có thể quyết định tới cuộc sống của cô ở nơi này? Vậy chẳng lẽ tôi còn không bằng một ấm trà Ô long mua tạm với vài ngàn đồng để uống trong mấy đại lý nhỏ?

Tôi đang cảm thấy hối lỗi vì quên không dạy Giáo dục công dân cho cô ta.

Tôi cũng nên bắt chuyện tiếp với cô chứ không nên lờ đi mà để não lại với hàng loạt suy nghĩ tiêu cực về cô.

Ừm là tôi đó, trong căn nhà này hiện giờ ngoài tôi ra còn ai pha trà được nữa. - "Thần Sao Băng không biết pha trà... nghe mới buồn cười làm sao..."

Là cậu pha à...

Cô ta hình như cũng suy nghĩ tiêu cực không kém về tôi.

Mà thôi, về thỏa thuận kia... hầu gái là gì?

Đáng lẽ tôi nên lường trước câu trả lời đó. Để tránh cô ta không đồng ý, tôi cũng phải nói toàn những điều tích cực, nếu nói "phục vụ người khác" chắc là còn lâu cô mới bắt tay với chủ quán và tôi.

À, cô sẽ được bộ trang phục vô cùng dễ thương! Cô còn được học cách pha trà Ô long và cho mọi khách hàng thưởng thức vị ngon mà cô vừa cảm nhận được đó!

Ồ nghe hay ghê! Ừm tôi nhận lời! Nếu được giới thiệu vẻ đẹp của trà Ô long tôi sẽ sẵn sàng làm mọi thứ!

"Cô ta yêu trà Ô long hơn bản thân..."

Ừm. Vậy để thế đi. Cuối tuần sau tôi sẽ dẫn cô ra chỗ làm.

Cô ta và tôi tạo một thỏa thuận với nhau: Tôi cung cấp cho cô ấy đủ điều kiện để sống ở đây, còn cô tự kiếm tiền, làm việc giúp tôi. Có lẽ thỏa thuận này nghiêng lợi về cô ta quá nhỉ? Dù sao nếu tôi không thể nuôi cô thì có thể là bây giờ Thần Lừa Dối đã đứng sau tôi, và cảnh tượng trong con mắt tôi kết thúc với máu đỏ văng ra nhà.

!

Bất chợt, tiếng cót két vang ra từ cửa, nối tiếp là tiếng bịch lớn và âm thanh lạch cạch càng ngày càng to dần.

Em về rồi.

Đó là giọng nói của một cô bé, không được rõ lắm do khàn. Thần Sao Băng trông vô cùng hoảng sợ do cô chưa bao giờ tiếp xúc với ai ngoài tôi, ngay cả tôi nói chuyện với cô ta cũng đã thấy sợ rồi. Tuy nhiên, giọng nói này vô cùng quen thuộc với tôi, tôi có thể nhận ra mà không cần nhìn mặt.

Anh Thành? Ai đây?

Mai Anh bước vào phòng tôi với hộp đàn Violin vắt chéo qua vai. Em ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu than dài đến tận đầu gối, bộ này từ hồi mấy năm trước đã phai màu rồi, không hiểu tại sao em vẫn thích mặc tới thế. Chiếc váy dài để lộ cẳng chân bầm tím và dơ xương. Gọng kính màu xanh lam và hộp đàn được dán rất nhiều sticker là những thứ duy nhất nổi bật lên ở trên người em. Ánh mắt của em đang nhìn vào Thần, Thần không dám nhìn lại do ngại ngùng và sợ hãi. Không hiểu tại sao tôi lại muốn những khoảnh khắc như thế này để cô Thần có thể bớt phần năng động kì quái trong giao tiếp.

Xin chào. Bạn tên là gì? - Khác với lúc nãy, miệng cô không phát ra tiếng nào, chỉ còn hơi thở nhè nhẹ tỏa ra.

À cô ấy là một du học sinh từ Sài Gòn vào.

Lạ ghê, tại sao bạn lại đến hòn đảo hẻo lánh này, nếu nhà có điều kiện thì chắc phải sang nước ngoài mới đúng.

Mai Anh hôm nay rất khác. Con bé hay bị bắt nạt do ngoại hình và cách giao tiếp của em. Nhưng em đang nói chuyện với Thần vô cùng cởi mở, cũng lạ lùng, rất lạ. Em ấy không hề hỏi gì về đôi cánh đó, như thể em không nhìn thấy nó vậy.

Cha cô ấy là một nhà thiên văn, mẹ cô là một giáo sư địa lý. Hai người không thạo Tiếng Anh nên phải ở đây đó, họ cũng không có thời gian nuôi con nên nhờ nhà chúng ta ý mà.

Tôi đang cố gắng nghĩ ra đủ kiểu hoàn cảnh cho Thần, đương nhiên, tất cả chỉ là giả tưởng.

Ừm. Bạn tên là gì vậy?

Tôi không ngờ đến câu hỏi này. Tim tôi lần nữa đập nhanh, màng nhĩ tôi như cụp lại, thứ duy nhất tôi nghe được là hoạt động hệ tuần hoàn này. Khi đang nghĩ ngợi, bất chợt Thần hét lên:

L... Linh Chi!

Cái gì cơ? - Tôi hỏi với sự ngạc nhiên về cái tên mà cô ấy nghĩ ra, điều này lại không thể hiện trên khuôn mặt tôi.

Linh Chi!

Mắt cô hướng về tôi rồi lại nhìn ra một vật khác như đang bảo nhìn vào thứ đó, tôi bèn quay ra đó cùng tôi. Từ đó tôi cũng thấy nguồn gốc của cái tên Linh Chi, đó là từ hộp trà linh chi nằm bên cạnh Mai Anh. "Rót cho tôi trà Linh chi đi!" đó là điều mà tôi nghĩ đang trong đầu cô ta. Nhưng nếu mà tôi làm thế thì bản thân tôi lại phải rót trà cho cô Thần này trong khi Mai Anh còn chưa biết gì về cô ấy.

Ừm, cô ấy tên là Phạm Hoàng Linh Chi! Đúng rồi đó... -

"Thần Sao Băng, kể từ đây, tên cô sẽ là Phạm Hoàng Linh Chi, nhớ điều đó nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro