Chương 1.4: Hình hài của sao băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi thứ đang quay vòng trong đầu tôi: Kim đồng hồ điểm mười giờ đêm, những bài toán nâng cao khó mà hiểu nổi, những bài thơ dài ba trang mà tôi phải học thuộc, hình ảnh trang giấy dày đặc từ vựng Tiếng Anh. Tôi úp mặt xuống bàn và cảm nhận cảm giác nhẹ nhõm khi làm xong đống bài tập. Cơ thể gầy gò này không thể chịu nổi thêm sức lực cầm cây bút và viết thêm những dòng chữ với cổ tay đổi hướng liên tục, tôi cứ làm thế có ngày bị gãy tay thì không nên trách bản thân. Thi thoảng lại nhớ những hồi ức vui sướng khi cầm lấy cây bút chì gỗ và "Xoạch" một phát lên mặt giấy trắng tinh, hồi ức này dẫn ra cái khác, bức chân dung tôi vẽ và cuộc gặp mặt giữa tôi và Thần Lừa Dối. Cảnh tôi... Không tôi không muốn nhắc lại tới nó một lần nữa, lần nữa nhắc tới là bị đột quỵ chết luôn cũng phải. Và sau ký ức là lần đầu tôi gặp Thần Sao Băng.

Truyền thuyết Sao Băng...

Đúng rồi, đó là thứ tôi đang cần tới. Để biết được thật sự cô có phải là Thần không, tôi cần xác minh xem truyền thuyết đó có phải là thật không.

Ba tiếng trước khi tôi hướng vào mặt bàn với vở phiếu xếp lộn xộn, cô Thần đã bảo tôi rằng cô sẽ đi ra ngoài. Ba tiếng đã trôi qua, rốt cuộc cô làm gì ở đó vậy? Sáng hôm sau cô tỉnh dậy với một người khác bên cạnh nữa thì tôi không biết làm thế nào, vậy là dồn hết sức lực còn lại vào bàn chân, tôi ra ngoài nhà tìm cô.

Âm thanh "két két" lại xuất hiện khi tôi cố gắng đi những bước chân nhỏ nhẹ nhất qua sàn gỗ mục nát, Mai Anh đang nằm ngủ trên đệm phòng khách. Con bé vẫn nằm ngủ yên bình trên đó, mái tóc xơ rối óng đen nhuộm màu chiếc gối, bàn tay yếu ớt đó đè chặt trên đầu em, tôi vẫn thấy thật an lành khi em ấy không sao. Tôi mở đóng cửa nhẹ nhàng và chạy ra ngọn đồi nơi tôi mở mắt sáng nay. Quả thực, như tôi nghĩ, Thần Sao Băng ở đó.

Cô ấy quay lại bộ đầm cổ đó, mái tóc ánh bạch kim bay tỏa ra theo làn gió. Đôi cánh tỏa ra ngoài, những chiếc lông vũ rơi cũng tan biến mà thôi. Hình ảnh xấu của cô với tôi như bị xóa sạch khỏi tâm trí. Loại ma thuật nào đây?

Tôi lần đầu được nhìn thấy sao băng gần thế này. Nó bắt đầu với hình dạng đốm sáng trên bàn tay cô, rồi bay ra, để lại ánh dải băng sa tanh nhuộm đầy kim tuyến. Như sao chổi vậy, không phải là sao băng.

Mọi thứ lại trở nên đầy màu sắc, lặp lại y như giấc mơ đó. Đây có phải một vòng lặp vô tận không? Dù đây mới là lần thứ hai tôi chứng kiến nhưng suy luận đầu tiên của tôi lại là sẽ có lần thứ ba chuyện này xảy ra.

Cô ấy đang nhìn tôi. Không phải bằng ánh mắt khinh người như lần trước. Có gì đó rất lạ. Cô ta cứ đứng đó với ánh mắt tuyệt vọng, sao băng tiếp tục bay lượn trên bầu trời, cắt ngang dải mây trắng xóa, để lại bầu trời thoáng đãng đầy sao.

Có gì đó vừa đi qua người tôi. Dây thần kinh tôi không kịp phản ứng lại. Thứ tiếp theo tôi nhìn thấy là một thảm cỏ màu đỏ. Mùi tanh đọng lại trên đó vẫn còn mới, nó tiếp tục trào ra khi tôi úp mặt xuống đó.

Không gian nào đây? Không gian mà cơn đau không còn, chỉ còn lại màu đen của trời tối, màu trắng của những ngôi sao băng chạy vụt qua mà không để lại một lời chào, màu đỏ của máu?

Tôi ở nhầm nơi rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro