Chương 3 : Mỗi ngày (日々)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                                 Translated+ edit: LittleDevil

Tiếng chuông quen thuộc.


Tiếng chuông reo lên cắt ngang giấc ngủ cùa tôi. Tiếng chuông đồng hồ báo thức ư? Nhưng tôi vẫn còn ngái ngủ. Mà dù sao, ngủ thêm chút nữa đã. Mắt vẫn nhắm, Tôi cảm thấy chiếc smartphone bên cạnh tấm futon.

Huh?

Với tay ra tắt. Chuông đồng hồ báo thức, nó làm tôi khó chịu. Thế quoái nào tôi cài nó chứ?

"OW!"

Ùm 1 cái, lưng tôi va chạm vào mặt sàn với một lực rất mạnh.. Rõ ràng tôi vừa mới bị té giường. Guợm đã..... giường... à?

Cuối cùng, tôi cũng tỉnh hẳn. Tôi ngồi dậy.

Hểh?

Một căn phòng xa lạ.

Tôi đang ở trong một căn phòng hòan tòan xa lạ..

Chẳng lẽ đêm qua tôi đã ngủ quên ở nơi nào đó chăng?

"Mình đang ở đâu?" Những lời ấy vừa mới bật ra khỏi miệng, cổ họng tôi có cảm giác nặng lạ. Theo bản năng, tôi đặt tay lên cổ họng. Những ngón tay cứng đờ , thô ráp. Giọng tôi nghe có vẻ trầm một cách kì lạ. Tôi đưa mắt nhìn xuống cơ thể..

Biến mất.

Một chiếc áo thun lạ lẫm tôi đang mặc trên người... biến mất.

Ngực... đã biến mất..

Ngay chính giữa phần thân dưới, có một cái gì đó, sự hiện của thứ đó làm tôi bỗng quên béng về sự biến mất kì lạ của bộ ngực.

Nó là cái gì thế?

Chầm chậm, tôi đưa tay càng lúc càng gần hơn. Cảm giác ấy như làn da và máu từ toàn bộ cơ thể tôi đang bị hút vào một điểm

... Cái này là... Phải chăng là

........

.....

....

đôi tay dần kiểm soát

Tôi gần như mất dần ý thức.

****************************************

Người này là ai?

Đứng trước chiếc gương lạ lẫm trong nhà tắm, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc phản chiếu lại trong chiếc gương.

Mái tóc hơi rối xõa xuống bờ lông mày có mức tỉ lệ khoảng 6:4 từ bỏ sự cố gắng Nhìn cặp lông mày lộ rõ vẻ bướng bỉnh, nhưng cặp mắt hơi to phía dưới lại làm người ta có cảm giác đây là một người tốt. Phía dưới là bờ môi khô có vẻ hoàn toàn không hề có khái niệm về độ ẩm. Và sau cùng là cái cổ cứng đờ.

Không biết vì lí do gì, một miếng bang cá nhân lớn được dán sẵn trên má, và khi tôi chạm nhẹ vào, một cơn đau âm ỉ lan ra khắp mặt. đ-a-u, không biết tôi tỉnh dậy chưa nhỉ. Cổ họng tôi khô gắt. Tôi vốc một ít nước vào lòng bàn tay và uống, Vị nước không hề ấm mát, còn mùi thì như nước hồ bơi.

"Taki, con dậy chưa?"

Giọng một người đàn ông thing lình gọi từ đằng xa. Tôi bật ra tiếng đáp nhỏ. Taki?

"Hôm nay con phụ trách làm bữa sáng, phải không? Con đang làm cái quoái gì thế?"

"Xin lỗi." Tôi xin lỗi như một thói quen.

"Ba đi ra ngoài trước đây. Ở đó còn ít canh miso, tự xử nhé!"

"À, vâng."

"Dù có đi trễ, thì cũng phải lo đến trường nghe chưa." Ông ta vừa nói vừa nhanh chóng gom số thức ăn thừa còn lại trên chiếc đĩa rồi đặt nó lên kệ bếp nhỏ, đi ngang qua tôi đang đứng nguyên tại lối vào phía tiền sảnh. Ông ấy xỏ giày vào chân, mở cửa bước ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại. Mọi thứ diễn ra nhanh như một con diều hâu cắp con gà con.

« Một giấc mơ lạ lùng... » Tôi nói lớn cùng lúc đảo mắt nhìn quanh căn phòng lần nữa.

Trên khắp bức tường, bản vẽ thiết kế của những cây cầu, những tòa nhà, nhiều công trình khác được treo khắp nơi. Tạp chí, túi giấy, hộp cat-tông nằm rải rác, bừa bộn khắp sàn nhà. Hòan tòan tương phản với nhà Miyamizu, một gia hộ tự hào là gia giáo và nề nếp ở mức của nhà trọ ryokan ( mặc dù tất cả do một tay bà quán xuyến), còn căn phòng này làm người ta liên tưởng đến một khu đất hoang vô luật. Căn phòng non khá nhỏ, tôi đoán đây là căn hộ chung cư.

Tôi không biết những thứ trong giấc mơ này đến từ đâu, nhưng trông mọi thứ khá thật. Trí tượng của tôi thật quá đỉnh. Có lẽ trong tương lai tôi sẽ trở thành một nghệ sĩ hay đai loại thế chăng ?

Pirorin!

Tiếng chuông tin nhắn từ chiếc smart phone reo xuống tận hành lang cắt ngang những suy tưởng của tôi. Hoảng hốt, tôi nuốt nước bọt và bối rối quay trở lại phòng ngủ. Chiếc smartphone đã rơi bên cạnh tấm ga dường, và trên màn hình hiện thị dòng tin nhắn.

"Cậu vẫn còn ở nhà hả? Chạy đi !'- Tsukasa

"Gì, gì đây ? Tsukasa là ai ?! »

Trước tiên, tôi đi học cái đã. Nhìn quanh, tôi thấy giá treo đồng phục học sinh của một cậu bé bên cạnh cửa sổ. Lúc tôi lấy bộ đồng phục ấy xuống, tôi nhận thấy một vấn đề còn nan giải hơn.

AAA.... Tại sao bây giờ lại thành ra như vậy ?

« Mình cần vào phòng tắm một lát »

Tôi thở 1 hơi dài đủ làm cơ thể gần như ngã khụy đến nơi. Cơ thể của một đứa con trai là sao ? Bằng cách nào đó, tôi hòan thành mọi việc trong toilet mà không hề hấn gì. Nhưng cơ thể tôi cứ run rẩy đến phát điên. Tại sao tôi càng cố đi 'nhẹ', càng cố điều chỉnh mục tiêu bằng tay, thì nó càng lúc càng khó theo ý muốn của tôi ? Là do tôi ngớ ngẩn ?! hay chỉ do người này kì quặc ?! Ahhh, tôi chưa từng gặp qua người này trước đây. Dù cho tất cả lời phàn nàn nàn ấy, tôi vẫn còn là một Vu nữ (巫女: Vu nữ- "người giữ đền; trinh nữ hiến thần" phục vụ tại thần xã)

Tôi cúi đầu không thể chịu nổi sự xấu hổ và cố kìm những giọt nước mắt, hay nói đúng ra là vài giọt nước mắt đang rơi xuống. Tôi thay đồng phục của trường và mở cửa căn hộ. Tôi nghĩ tốt hơn nên ra khỏi đây và đưa mắt nhìn lên.

Và sau đó.

Cảnh vật hiện hữu ngay trước mắt tôi.

Tôi gần như ngột thở...

Nuốt nước bọt.

Tôi đang đứng ở một nơi hình như là hành lang tầng trên của tòa nhà chung cư. Trải rộng trước tôi là một màu xanh bất tận. Bầu trời tươi mới nhuộm một màu xanh ngát. ở chân trời xa- nơi chia cắt bởi màu xanh của bầu trời và màu xanh của cây cỏ, những tòa nhà cao ốc lớn nhỏ nhấp nhô như ta xếp hàng giấy thành oragami. Mỗi một tòa nhà hiện lên chi tiết, những ô cửa sổ được chạm trổ tỉ mỉ như khuôn đúc. Một vài ô cửa sổ được sơn màu xanh da trời, một số khác lại sơn màu xanh thẫm của lá cây quyện với những tia nắng lấp lánh của buổi sớm mai. Phía xa ta có thể nhìn thấy đỉnh màu đỏ nhỏ cùa tòa nhà tròn màu trắng bạc khá giống một con cá voi. Tòa nhà tỏa sáng như được tạo nên từ khối hắc diện thạch nguyên chất chắc là tòa nhà hẳn rất nổi tiếng, đọng lại mơ hồ trong kí ức của tôi. Xa xa, những chiếc xe hơi nối đuôi nhau thành hàng dài len lỏi giữa những tòa nhà.

Quang cảnh trước mắt tôi thật sự tuyệt vời hơn những gì tôi đã tưởng tượng hoặc những mà tôi đã từng thấy trên ti vi hay phim ảnh. Hay có lẽ tôi chưa bao giờ cố nghiêm túc hình dung về nó, nhưng đó là : Thành phố lớn nhất và là thủ đô của Nhật Bản. Quá xúc động, tôi cứ đứng bất động và không thốt nên lời.

"Tokyo."

Tôi hít một hơi thật sâu và nheo mắt lại vì chói. Một thế giới tráng lệ ngay trước mắt tôi như thể tôi đang nhìn thẳng vào mặt trời.

***********************************

"Này này, cậu mua nó ở đâu thế?" "Ở Nishi-Azabu, Lúc mình đang trên đường về nhà"

"Về tiết mục mở màn cho buổi hòa nhạc sắp tới" 'Này, Hôm bỏ qua việc luyện tập và đi xem phim đi...' 'Thế bữa tiệc tối nay....'

Cuộc trò chuyện đó là s-sao ? Có phải những người đó thật sự là học sinh trường cấp 3 nổi tiếng Nhật Bản không ? Hay chỉ đang đọc bài đăng trên trang facebook của một người nổi tiếng hay cái gì khác ?

Tôi nép mình vào sau cánh cửa, quan sát và chờ đợi thời điểm thích hợp để lẻn vào lớp. Sau nhiều giờ nghĩ tìm kiến trong vô vọng, làm đủ mọi cách kể cả sử dụng GPS trên chiếc smartphone của mình thì cuối cùng tôi cũng đã đến được trường. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã điểm.

Nhưng thật sự, ngôi trường này....tất cả các bức tường được phủ tòan bộ bằng những tấm kính, song sắt khung cửa sổ đầy màu sắc và bên trong đó là những ô cửa sổ tròn nhỏ- Cái gì đây, một thế giới công bằng hay là gì chứ ? Một ngôi trường hiện đại và xinh đẹp như thế. Dây chính là thế giới mả Tachibana Taki- một người trạc tuổi tôi sống ư. Tên tôi được liệt kê trong danh sách lớp và khuôn mặt thờ ơ trong chứng minh thư của anh ta chợt hiện ra trong tâm trí tôi. Dường như tôi có chút giận dữ.

"Taaaki!"

"!!" Bất ngờ vai tôi bị túm lấy từ phía sau. Luồng khôg khí có chút xao động và biến thành tiếng rên kẽ phát ra từ miệng tôi. Quay đầu lại, tôi thấy một chàng trai đeo cặp kính với dáng vẻ như một công chức nở nụ cười thoải mái. Mặt cậu ta rất gần đến độ tóc mái gần như chạm vào tôi. Ahhh.. đây là lần đầu tiên vì tôi chưa từng gặp người này !

'Mãi giờ trưa mới đến trường hả ? đi ăn thôi !' Chàng trai đeo kính bảo, khoác vai và cùng tôi đi xuống hành lang.

Whoa, whoa, quá thân thiết!

"Quên lời mình nói đi!" Cậu ta lầm bầm.

À phải rổi "Stusaka-kun?"

"Haha. Kun ? đó là cách cậu xin lỗi đấy hả ?"

Dang không biết cách đáp lại ra sao. Trong lúc tôi đang dãy dụa tìm cách xử lí tình huống này.

***********************************

'Cậu quên rồi à ?' Takagi hỏi với khuôn mặt không dấu nổi sự hoài nghi.

'Thế quoái nào mà cậu lạc bị lạc trên đuờng đến trường được chứ ?'

'uhm...' Tôi lục từng từ. Ba chúng tôi đang ngồi tại một góc chỗ nhà để xe. Có lẽ là ai cũng muốn né tránh ánh mặt trời nóng bức vào mùa hè. Mặc dù lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nhưng lại chả có bóng dáng một ai ngoài ba đứa tôi. 'Ùm watashi...' (Ùm mình)

'Watashi...' (Mình..)

Takagi và Stukasa nhìn tôi nghi ngờ. Obh Phải rồi. Mình là Tachibana Taki

"À, um... watakushi!"

"Huh?"

"Boku!"

"Hả?"

"... Ore?"

Cuối cùng, cả hai đều gật đầu. Dù cho ánh mắt cả hai vẫn không khỏi ngờ vực. Hiểu rồi. Ore. Thôi được !

[Ở đây, Mitsuha đã cố dùng những đại từ nhân xưng khác nhau để ám chỉ chính mình. Watashi, Watashikumi, Boku, Ore đều mang nghĩa là tôi hoặc mình. Thử xem từ nào mà Taki sử dụng]

'Thật là thú vị quá. Tokyo này thiệc sôi động và thú vị như một lễ hội zậy.'

'Cậu đang nói phương ngữ hả ?' [Tôi không nghĩ đây là lúc thích hợp để Mitsuha nói giọng địa phương]

"Ehh!" Phương ngữ? Mặt tôi ửng đỏ

'Taki, hộp bento của cậu đâu?' Tsukasa tiếp tục chất vấn.

'Hả!!!Mình không có.'

'Cậu bị bệnh hay gì à?' Thấy tôi cuống cuồng lục lọi trong chiếc túi, những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, cả hai không nhịn nổi cười. 'Tsukasa, cậu còn gì không?'

'Sandwich kẹp trứng. Cho thịt viên của cậu chung vào đây.'

'Cảm ơn...' Tôi nói và ngay tức khắc dùng tạm món Sandwich kẹp thịt trứng của hai người. Ai biết hai chàng trai lịch lãm và tử tế sẽ thành người ck tương lai của mình hay không chứ? Khoan đã, Mitsuha. Mày không thể yêu một lúc hai chàng trai được đâu! Chắc chắn tôi sẽ không làm thế. Nhưng dù sao, Tokyo thật là tuyệt vời...!

'Vậy có muốn đi cà phê sau khi tan học không hai người?'

'Eh?'

"Cà phê...."

"Cà phê á!??!" Không thèm để ý đến sự ngờ vực càng lúc càng lớn trên khuôn mặt họ. Tôi hét lên hào hứng. đây chính là lúc phục thù vụ uống cà phê tại trạm xe bus bữa trước.

**************************************

Hai con chó nhỏ mặc đồ rất thời trang đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Chúng nhìn tôi với ánh mắt to tròn và uể oải vẫy đuôi. Ở đây có một khoảng không rất rộng ngăn cách giữa mỗi bàn. Hầu như một nửa khách hàng ở đây là người ngoại quốc. Người bàn thứ 3 đeo kính râm. 3/5 đội mũ, không phải là người duy nhất mặc com lê, tôi không thể biết họ làm ngành nghề gì ? Rốt cục thì, đây là nơi nào ? Một quán cà phê nơi người lớn tụ tập vào một buổi chiều cuối tuần và dắt theo nhưng con thú cưng ư ?

' Sàn gỗ trên trần nhà rất đẹp.'

'À. Như thể nó được làm rất tỉ mỉ .'

Không biểu hiện sự lo sợ trong khung cảnh tuyệt đẹp này Stukasa và Takagi tự nhiên chia sẻ đánh giá của mình về phần thiết kế nội thất. Rõ ràng, hai người đó thất thích thú về kiến trúc quán này và nhìn ngó ở những nơi khác xung quanh quán cà phê. Cái sở thích đó là gì vậy chứ ? Là nam sinh trung học đang đọc 'MU' hay công cụ giống thế chăng ?

'Taki, cậu quyết định chưa ?'

Tsukasa đề xuất. Tôi ngưng quan sát và xem qua bảng thực đơn.

'Số tiền trả cho chiếc bánh pancake này đủ để mình sống trong vòng một tháng'

'Cậu đang sống trong thời đại gì thế hả?' Takagi trêu.

'Hmm' Cuộc tranh luận của chúng tôi nổ ra một lúc. Rồi tôi chợt nhận ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Nếu như vậy thì sao phải quan tâm cơ chứ? Đây là tiền của Tachibana Taki, tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì tôi thích.

Ahh.. Giấc mơ đẹp gì đây. Tôi đã ăn hết một suất bánh pancake lớn- chiếc bánh trông như một pháo đài khổng lồ được tô điểm trên cùng là những quả việt quất và xoài. Tôi thở một hơi sâu tỏ vẻ hài lòng và nhấm nhá cà phê. Một tiếng chuông reo lên từ chiếc smartphone .... Tin nhắn hiện lên quá chừng icon nổi giận.

'Chết tiêu. Làm gì bây giờ? Tin nhắn ghi rằng mình đi làm trễ. Một ai đó như là xếp đang nổi giận với mình.'

'Ủa. Hôm nay cậu có ca làm hả?'

'Thế thì nhanh nhanh đi đi.'

'Mình đi đây.' Tôi đứng lên và định chạy. đột nhiên.

'Có chuyện gì à?'

'Chỗ mình làm ở đâu vậy nhỉ?'

'H-ả-ả-ả-ả?'

Hai người nhìn tôi vẻ mặt sửng sốt và gần như tức giận. Thật bất công. Tôi chả biết gì về chàng trai này cả.

*****************************************

'X-xin lỗi. .. Mấy món ăn này để ở đâu ạ?''Taki, lấy order bàn 12.' 'Em chưa lấy order bàn 12.' 'Taki, nói bao nhiêu lần là bỏ truffles ra.' 'Kiểm tra chỗ nào?' 'Taki, làm ơn nghiêm túc dùm cái.' 'Taki'

Nó phát ra từ một tòa nhà khá cao khá giống một nhà hàng kiểu Ý. Chùm đèn trần lấp lánh treo trên trần của tòa nhà hai tầng, cùng với một căn nhà lớn, cánh quạt chầm chậm quay hệt như thứ gì đó mang ra từ một bộ phim. Tachibana Taki chạy bàn tại một nhà hàng, Và mỗi buỗi tối nhà hàng lại cực kì bận rộn.

Tôi xếp lộn orders, điền sai hóa đơn. Bị hành khách và đầu bếp trong nhà hàng la rầy. Nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn giữ không cho đôi chân bị run. Đây là lần đầu tiên tôi làm việc ở đây. Ngày trước tôi thậm chí còn chưa bao giờ tìm được một công việc đàng hòang. Giấc mơ này bỗng chốc biến thành một cơn ác mộng. À, khi tôi tỉnh dậy thì Tachibana Taki sẽ là người chịu trách nhiệm vụ này!'

'Chờ đã chàng trai trẻ đằng kia.'

'À, vâng.' Tôi vội vã quay ngay đi ngang qua ông ta.

Một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi và đeo một sợi dây chuyền vàng rất lớn đang ngồi phía kia, chiếc nhẫn sáng bóng đeo trên ngón tay. Có vẻ như là một kẻ bất lương. Này, bạn có thể thấy mấy người trước cửa nhà ga thành phố bên cạnh quê hương tôi. Trong trường hợp đó tôi gần gũi với bọn họ hơn là vị khách hàng giàu có đằng kia.

Ông ta cười nhạt và bảo tôi 'Trong pizza của tôi có tăm xỉa rang kìa.'

Ông ta dơ miếng basil pizza lên, chỉ cho tôi xem cây tăm mà rõ ràng là đó là tăm của ổng. Có lẽ ỗng chỉ đang dỡn, nhưng tôi cũng không biết phải đáp lại ra sao.

'Cái này mà ăn là nguy hiểm lắm? Cũng may tôi phát hiện ra. Cậu tính sao?.' Ông ta nói, vẫn nở nụ cười.

'Ể?' Tôi chắc chắn chính ông ta là người cho cây tăm vào. Tất nhiên là tôi chả có cách nào để trả treo cả. Không biết nói gì, tôi cống gắng giữ một nụ cười thân thiện nhất. Ngay lập tức, nụ cười trên môi của ông ta biến mất.

'Tao đang hỏi mày làm cái éo gì vào pizza của tao hả?' Ông ta bất ngờ quát lớn, đầu gới của ông ta đập vào bàn phát ra tiếng kêu rất to.

Những tiếng ồn ào trong nhà hàng ngay lập tức im bặt, họ nhìn vào tôi.

- Thưa quý khách. Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

Một bồi bàn nữ xuất hiện và kéo tôi đi. Cô ấy bảo tôi lùi ra khi cô ấy đi qua. Một người bồi bàn khác, có lẽ là senpai của Taki, nắm lấy tay tôi từ phía sau ra lôi tôi ra khỏi rắc rối này.

- Hôm nay trông cậu lạ quá? Anh ấy nói vẻ mặt lo lắng.

Liếc nhìn, tôi thấy cô bồi bàn cúi đầu xin lỗi ông khách hung hăng, nhà hàng lại trở lại yên bình.

*******************************************

Cuối cùng thì nhà hàng cũng đến giờ đóng cửa. Những chiếc đèn trần dã tắt và những chiếc khan trải bàn cũng dược xếp lại, một số kiểm tra hàng tồn kho, số khác thì nhập số liệu vào máy tính. Còn tôi thì dùng chiếc máy hút bụi làm sạch sàn nhà.

Tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với người phụ nữ đã cứu tôi trước. Cô ấy đang lau dọn bàn ghế. Mái tóc dài, bao bọc và che khuất đi một phần khuôn mặt để tôi không đọc được suy nghĩ của cô. Một điều mà tôi có thể nói, mặc dù đôi môi lấp lánh của cô nở một nụ cười. Cánh tay cô thon thả, đôi chân và vòng eo thon gọn và vỏng một khá lớn. Dần dà, tôi xoay sở để đọc 'Okudera'từ tên chỗ ngồi đầu tiên. Được rồi, chúng ta đi thôi!

"– Okudera-san." Tôi thu hết can đảm để gọn tên cô sau sau đó tôi cảm thấy tôi đã gọi nhầm.

"Senpai!" Người đàn ông gắt gỏng tôi với điệu bộ chế diễu lúc đi xuống nhà bếp khi đi ngang qua tôi, trên tay cầm một mớ thực đơn. \

Hiểu rổi, là senpai hả? được rồi, thêm lần nữa.

"Um, Okudera-senpai! Về vụ hồi nãy...!"

"Hôm nay xui quá nhỉ, Taki-kun..." Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

Đôi lông mi dài và cong vút, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên làm tôi muốn thú thật là tôi rất mến cô ấy. cảm giác má tôi đỏ ửng, tôi hỏang sợ và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Ah, um..."

" Ông ta chắc chắn đã dở trò. Nhưng chị miễn phí tiền ăn cho hắn để mọi chuyện được giải quyết êm đẹp." Không tỏ vẻ tức giận, cô cầm chiếc dẻ lau bàn qua và lau chiếc bàn khác.

Lúc tôi định nói tiếp thì một người bồi bàn khác xen ngang.

"À Okudera-san! Váy của cô!"

"Ể!"

Khi cô quay người nhìn xuống dưới, Khôn mặt u ám của Okudera-senpai bỗng đỏ ửng. Trên đùi, một vết cắt sâu làm rách chiếc váy, cô kêu kẽ và nhanh chóng dùng chiếc tạp dề để che đi.

"Cô có đau không? Chắc là ông khách đó.. Hay cái này bị từ trước rồi?" "Cô bị bắt nạt hả?" "Còn nhớ mặt của ông ta không?"

Những nhân viên khác đứng xung quanh hỏi han, Okudera-senpai vẫn im lặng nhìn xuống sàn. Còn tôi đứng cạnh cô ấy như một tên ngốc, cổ họng tôi như có gì đó chặn lại. Vai cô ấy bắt đầu run nhẹ. Tôi thóang thấy hình như đâu mắt cô ấy bắt đầu ứa lệ.

Lần này tôi cứu nguy cho chị ấy. Ý nghĩ chợt lóe lên, và trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã nắm lấy tay Okudera-senpai và bắt đầu bước ra khỏi đó, bỏ qua tiếng gọi "Này, Taki!" Đằng sau lưng.

******************************

Cánh đổng xanh, hoa và bướm vàng. Tôi muốn trang trí thêm một con nhím màu nâu...và một cây kem trên mũi của nó.

Vén chiếc váy của senpai, tôi may dọc theo vết rách. Không hiểu sao mà trong phòng thay đồ lại có rất nhiều chỉ thêu nhiều màu sắc, vì vậy tôi quyết định dùng chúng để sửa chữa kĩ lưỡng chiếc váy cho senpai. Trong suốt những năm tháng sống với bà, cây kim đã trở thành vật bất li thân.

Vết cắt dài khoảng 10 phân đã được tôi khâu lại cẩn thận. Tôi thêm vào đó hình ảnh con nhím dạo chơi trên cánh đổng. Phần dư lại là đồng bằng vàng nâu. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất, mang đến cảnh sắc dễ thương cho vẻ đẹp của Senpai, Khuôn mặt cô ấy y như người mẫu trong mấy cuốn tạp chí nhưng nụ cười thân thiện đó lại rất thân quen và gần giũ.

"Xong rồi đây ạ!" 5 phút sau, tôi đưa chiếc váy đã được sửa chữa cho Okudera-senpai.

"Cái này..." Nét mặt của senpai từ nghi ngờ và lo lắng khi bị tôi kéo tới phòng thay đồ dần chuyển sang ngạc nhiên. "Wow, Taki-kun. Em tuyệt thật. Nó còn dễ thương hơn trước nữa."

"Cảm ơn chị vì hôm nay đã cứu em." Cuối cùng thì tôi cũng nói ra được.

"Hehe" Cô cười nhẹ "Thật sự là chị khá lo lắng. Em còn đi đánh nhau dù Taki-kun rất là yếu." Cô nói và vỗ vào má trái của mình. Tôi nghĩ chắc là vì có miếng băng má tôi nên cô đóan thế. "Em ổn hơn ngày hôm qua." Cô kết thúc bằng câu nói đùa. "Taki-kun cũng có sức hút con gái quá nhỉ."

Trái tim tôi như bay ra khỏi lồng ngực. Khỏanh khắc cô ấy nở nụ cười làm tôi như muốn tự nguyện cho cô ấy hết mọi thứ. Đây là thứ quý giá nhất hôm nay tôi nhìn thấy tại Tokyo

**********************************

Chuyến tàu tàu trở về nhà vắng vẻ.

Đây là lúc tôi để ý Tokyo bị bao phủ bởi vô số mùi hương ra sao. Cửa hàng tiện lợi, quán ăn gia đình, người qua đường, công viên, công trường, trạm xe lửa vào buổi đêm, hầu như 10 bước chân đều mang lại một mùi hơn khác biệt. Cho đến bây giở, tôi không biết rằng nhiều người tập hợp lại một chỗ lại tạo ra mùi hương mạnh mẽ đến thế. Và trong thành phố này tràn ngập người sinh sống, bằng chứng là những ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ lướt qua mắt tôi. Những tòa nhà mọc lên như nấm và trải dài đến tận cùng của cánh đồng xa. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Và Tachibana Taki- một người sống ở đây, trong thành phố này. Tôi bỏ tay ra để khôn cậu ta phản ành trên ô cửa kính trong toa tàu. Nó làm tôi thấy khó chịu một chút nhưng có lẽ sau cùng khuôn mặt của cậu ta không phải là quá tệ. Tôi bắt đầu thấy gương mặt này quen thuộc hơn, như thể đây là người bạn kề vai sát cánh cùng tôi sau một ngày mệt mỏi.

"Chỉ là, giấc mơ này rất thật..."

Về đến nhà, tôi phi lên chiếc dường lúc sáng. Cố suy nghi xem tôi sẽ kể với Tesshi và Saya-chin mọi thứ về giấc mơ tuyệt vời này vào ngày mai như thế nào. Khoe khoang về trí tượng tưởng siêu phàm của tôi ra sao. Có lẽ tôi có thể trở thành một họa sĩ manga. À không, tôi vẻ không giỏi cho lắm nên tôi sẽ trở thành một nhà văn chăng? Tôi có thể kiếm đủ tiền để lên Tokyo sống.

Mỉm cười với cách suy nghĩ hồn nhiên của mình, tôi cầm chiếc smartphone của Tachibana Taki trên tay và kéo nó lên. Tôi lướt qua và thấy vài dỏng nhật kí.

7/9 đi ăn tại KFC với Tsukasa và Takagi

6/9 Xem phim tại Hibiya

31/8 Architecture tour, bay coast edition

25/8 Nhận lương

Tôi kéo qua các mục, hơi ấn tượng bởi những dòng caption của cậu ta. Sau đó, tôi chạn vào mục hình ảnh. Hầu hết là những bức ảnh chụp phong cảnh, tiếp theo là những tấm hình chụp Tsukasa và Takagi. Ăn mì, cùng nhau đi chơi công viên,... nhìn họ rất thân thiết. Ngồi ăn gyuudon, đứng ăn soba tại trạm xe lửa, chia nhau ăn hamburger. Con đường về nhà, cảnh hòang hôn ló qua khỏang trống của các tòa nhà cao tầng, lưng của bạn bè, vệt dài của máy bay khi bay ngang qua bầu trời.

"Cuộc sống ở Tokyo tuyệt thật.." Tôi vừa nói vừa ngáp dài, cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi lướt qua bức ảnh tiếp theo "À. Okudera-senpai." Bức ảnh chụp lưng của senpai khi chị ấy đang lau cửa sổ của nhà hàng. Trông như là chụp lén, bức tiếp theo là cảnh chị ấy nhìn vào ống kính với một nụ cười và nhẹ nhàng ra hiệu.

Tôi nghĩ có lẽ cậu ta đang yêu thầm Okudera-senpai.. Chị ấy là sinh viên còn cậu ta chỉ là một học sinh cấp 3, đối với chị ấy cậu ta vẫn chỉ là một cậu nhóc.

Tôi ngồi dậy, tạo một thư mục mới và bắt đầu viết nhận kí, tôi gõ những kinh nghiệm đã trải qua trong ngày hôm nay. Tôi đã làm sai nhiều chuyện nhưng cuối cùng tôi đã thân thiết hơn với Okudera-senpai như thế nào. Lúc ra về, hai chúng tôi đi chung từ nhà hàng đếm trạm xe lửa ra sao. Nửa muốn cho Taki biết, nửa muốn khoe khoang, tôi đan xen những câu chuyện vào nhật kí. Cuối cùng tôi đã viết xong, tôi lại ngáp.

"Bạn là ai?"

Tự nhiên không hiểu sao tôi lại nhớ đến mấy chữ viết tay trong cuốn tập tiếng Nhật. Tôi tưởng tượng cảnh Tachibana Taki bị hóan đổi thân xác với tôi, đang ngồi trong phòng tôi tại thị trấn Itomori, đang viết những chữ đó trước khi cậu ta đi ngủ. Hình ảnh kì lạ đó, mang lại cảm giác rất thật và làm tôi cảm thấy bất an. Tôi lấy một cây bút sharpie gần đó và viết vào lòng bàn tay.

"Mitsuha."

Cái ngáp thứ 3. Chỉ là tự nhiên tôi cảm thấy mệt. Hôm nay đã là một ngày thú vị và đầy sắc màu. Giống như tôi được tắm mình trong cầu vồng hay cái gì đó tương tự. Tòan bộ thế giới lấp lánh mà không cần đặt bất cứ bản nhạc nền nào cả. Nghĩ rằng Tachibana Taki sẽ rất ngạc nhiên khi đọc được những dòng chữ trên cánh tay, tôi mỉm cười và rơi vào giấc ngủ sâu.

***************************

"Gì thế này?"

Tôi không thể nói nên lời khi nhìn vào lòng bàn tay. Bên dưới dòng chữ viết vội, tôi thấy bộ đồng phục và cà vạt đều nhăn nhúm cả. Không lẽ mình đi ngủ mà quên thay đồ?

"C-c-á-i gì thế này?"

Lần này, tôii hét lên. Bố tôi nhìn tôi một lát rồi quay lại ăn bát cơn trước mặt ông. Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc smartphone với vẻ ngờ vực. Một mục nhật kí mà tôi không nhớ nổi tôi đã viết nó lúc nào.

[Và trên về nhà từ chỗ làm, Tôi đi bộ với Okudera-senpai đến trạm xe lửa! Tất cả bởi vì sức hút con gái của tôi <3]

******************************

"Taki-kun, hôm nay có muốn đi uống cà phê chung nữa không?"

"Xin lỗi. Sau khi học xong tao còn phải đến chỗ làm."

"Haha. Có nhớ đường không đấy?"

"Hả?Vậy là mày phải không, Tsukasa?" Tôi hắng giọng ra vẻ buộc tội. Thực sự tôi hi vọng ,người đó là Tsukasa. Thật không may, đây là một câu hỏi vô nghĩa. Không lí nào có ai đó tự nhiên lại sẵn sàng làm cái đống rắc rối này chỉ vì một trò đùa ngu ngốc. Tôi rất biết điều đó.

"đừng bận tâm. Bye nha." Tôi miễn cưỡng nói và đứng lên khỏi ghế. Lúc rời khỏi lớp học, tôi thóang nghe giọng của Takagi gọi với theo. "Hôm nay mày bình thường quá nhỉ."

****************************

"....Chuyện gì thế?"

Tôi chỉ vừa mới thay đổng phục làm việc, mở cửa và bước ra khỏi phòng thay đồ. Chỉ thấy 3 senpai của tôi đang đứng chặn cửa. Một nhân viên thường và hai sinh viên đại học. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đỏ ngầu bất thường. Và nói chuyện với giọng hăm dọa.

"Taki khốn, cậu đang dụ dỗ cô ấy hửm." "Giải thích coi!" "Cậu và cô ấy đã đi chung vào hôm qua phải không?"

"Ể? Khoan đã, mọi người đang nghiêm túc!? Em? Với Okudera-senpai!?" Có nghĩa là.... Mấy thứ viết trong nhật kí là thật sao ?

"Sau đó hai người đã làm gì?"

"Mà thật sự em không nhớ rõ lắm.."

"đừng vòng vo nữa."

Một trong số họ túm lấy cổ áo tôi, một giọng nói trầm tĩnh lan khắp hành lang.

"Okudera,báo cáo công việc đi."

Đôi chân thon dài và đôi vai nhô lên phía trên, Okudesa-senpai đi qua, bứớc đi trên đôi giày cao gót và chào chúng tôi với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Làm việc tốt nhé mọi người"

"Konnichiwa~" Không thể cưỡng lại dáng điệu lộng lẫy của Okudesa-senpai, Chị ấy như một thần tựợng trong nhà hàng này, cả bốn chúng tôi vô thức quay lại đồng thanh chào. Khỏanh khắc đó, tôi quên mất những rắc rối sắp ập đến. Chị ấy quay lại và nhìn về phía tôi.

"Hôm nay lại có gắng hết mình nhé, Taki-kun." Senpai nói với tôi bằng giọng nói ngọt ngào làm tôi cảm thấy như có một icon hình trái tim ở cuối câu. Sau đó senpai nháy mắt với tôi gần như làm âm thanh tan biến ra ngoài cửa.

Khôn mặt tôi ửng đỏ như sắp bốc hơi. Bỗng nhiên tôi nhận được nhiêm vụ lau hết tất cả các cửa kính cho đến khi sạch bong.

"Này, Taki" giọng nói trầm của 3 senpai như vọng lên từ nơi tận cùng của trái đất kéo tôi về với thế giới thực tại.

Thật là tồi tệ khi phải lãnh đủ màn than thẩm của họ, tôi nghĩ. Chuyện quoái gì đang xảy ra vậy chứ ? Hay là mọi người quyết định hùa nhau 'chơi' tôi một vố lớn ? Và Mitsuha đã làm cái quái gì vậy chứ ?

********************************

Ngoài kia, giai điệu rộn ràng của tiếng chim hót buổi sớm mai vẫn sống động như mọi khi, những tia nắng tinh khiết của sự ấm áp, ánh sáng mặt trời của buổi sớm mai len lỏi qua những con đường, xuyên qua những bức tường giấy mỏng. Một buổi sáng bình thường và yên bình. Dù khi thức dậy, tôi phát hiện một dòng chữ viết tay lạ lẫm trên cánh tay, dòng chữ viết trông như ai đó trút sự cáu giận của mình vào trong cây bút.

Mitsuha ??? Bạn là gì ?? Bạn là ai ??

Dòng chữ in đậm, một lá thư hăm dọa được viết bằng bút sharpie chạy dọc từ lòng bàn tay xuống khủy tay tôi.

'onee-chan, đó là gì thế ?'

Nhìn lên, tôi thấy Yotsuha đang đứng trước cánh cửa kéo. Tôi nhìn con bé và nói 'đó cũng là điều chị muốn biết đây.' Con bé đáp lại 'Mà kệ đi.'

'Ít nhất là hôm nay chị không sờ ngực nửa nhỉ. Nhanh ra đây đi, tới giờ ăn sáng rồi.'

Tôi vẫn ngồi trên tấm botton và nhìn con bé đóng cửa đi ra như mọi khi. Hể, hôm nay tôi không sờ ngực nữa là sao nhỉ ? Hình ảnh mình đang hào hứng sờ mó ngực của chính mình đang hiện ra trong đầu tôi. Thật là đồi bại !

**********************************

Chào buổi sáng !

Khi tôi bước vào lớp, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía tôi.Ể ? Gì thế ? Rụt rè đến chỗ ngồi của tôi gần cửa sổ, tôi thóang nghe những lời xì xào bàn tán của lũ bạn trong lớp. Ngày hôm qua Mitsuha thật là tuyệt. Mình nghĩ nên thay đổi cách nhìn về cậu ấy. Nhưng có thật là tính cách của cậu ấy thay đổi rồi không ?

'Hình như mọi người đang nhìn mình...'

'Cũng bình thường thôi, hôm qua cậu nổi trội quá mà...'- Saya-chin nói.

'Ngày hôm qua ?' Tôi ngổi xuống và hỏi. Saya-chin nhìn mặt tôi lo lắng.

-Ngày hôm qua lúc ở lớp học vẽ. Khi chúng ta vẫn đang phác họa về cuộc sống. Hể, cậu vẫn không nhớ gì sao ? Cậu ổn chứ ? Mấy đứa mình một nhóm giống vậy, vẽ lọ hoa và táo. Nhưng thay vào đó cậu lại đi vẽ cảnh sắc. Mà dù sao đằng sau chúng tôi, Matsumoto và mấy đứa khác vẫn đang tán gẫu như mọi khi. - Ể? Về cái gì? bàn về vụ cuộc tranh cử chức thị trưởng. Cụ thể là sao? Giống như việc chia nhau tiền tài trợ và ai làm cũng được. Như nhau cả thôi. Khi cậu nghe bọn nói, cậu đã hỏi mình"Họ đang nói về mình phải không?" mình trả lời "Uhm, Có lẽ thế...." Và sau đó việc tiếp theo cậu làm là. Cậu không gì thật hả? Cậu đá mọi thứ trên bàn có cái bình hoa và mọi thứ đặt trên đó về phía Matsumoto và mấy đứa kia! Cười khẩy! Matsumoto và mấy đứa kia đã rất hỏang sợ. Tất nhiên bình hoa thì vỡ, cả lớp im lặng, cả tớ cũng rất sợ hãi...

"Cái-cái-cái gì...."

Khuôn mặt tôi tái mép. Tôi vội phi về nhà. đi ngang qua phòng khách nơi bà và Yotsuha đang thong thả uống trà, chạy lên cầu than, nhốt mình trong phòng ngủ và mở cuốn tập toán. Bạn là ai ? Tôi tiếp tục lật qua những trang tiếp theo.

Cả người tôi ớn lạnh. Dòng chữ viết tay trên cùng, 2 trang đã bị dấu. đầu tiên là dòng chữ Miyamizy Mitsuha được viết rất to, xung quanh nó có rất nhiều dấu chấm hỏi và vài mẩu thông tin cá nhân.

Lớp 3 năm 2/ bạn : Teshigawara- bí ẩn kì quặc, ít nói nhưng đẹp trai/ Bạn : Sayaka- Sống nội tâm, khá dễ thương/ Sống với bà và em gái Yotsuha/ở nơi xa xôi hẻo lánh/Bố là thị trưởng/ Vu nữ ?/Mẹ hình như đã qua đời/ Bố ở riêng/Khá ít bạn/ Có ngực.

Phía dưới cùng là một dòng chữ lớn : Cuộc sống này là gì ? Tôi nhìn vào cuốn tập, cả người tôi run lên. Quang cảnh của Tokyo hiện hữu mờ nhạt trong tâm trí tôi như thể tôi đang cố nhìn những thứ đằng sau làn khói trắng xóa. Quán cà phê, việc làm thêm, bạn bè, đi bộ về nhà với một ai đó,....ở một góc nào đó trong tâm trí tôi bắt đầu hiện ra cái sự thật vô lí.

"Cái này....không lẽ là...'

"Cái đó...không sẽ thật sự là..."

Nấp mình trong phòng. Tôi nghi ngờ kiểm tra điện thoại. Những ngón tay bắt đầu run lên dữ dội một lúc lâu, như thể nó gần như được điều kiển bởi một người nào đó không phải tôi. Những ngón tay lướt qua thư mục ghi nhật kí. Ở giữa những mục nhật kí mà tôi đã viết là một dòng caption lạ. Giờ nó còn nhiều hơi chỉ vài con số.

Lần đầu tiên đến Omotesandou <3/ Mì Panini quá tuyệt <3/ đến đảo Odaiba câu cá với 2 người bạn <3/ Viewing platform tour và chợ trời/ ghé thăm nơi làm việc của ba <3 Kasumigaseki!

Không lẽ là..

Tôi và cô gái trong giấc mơ đó.

Tôi và cậu trai trong giấc mơ đó.

Hóan đổi cơ thể!?!?

*************************************

Mặt trời buổi sáng lấp ló ở giữa những ngọn núi xa kia. Ánh nắng rọi chiếu xuống tòa nhà ven hồ đang xây dở. Tiếng chim hót vào buổi sáng, sự tĩnh lặng của buổi trưa, tiếng kêu của các loài côn trùng vào buổi chiều và bầu trời lấp lánh ánh sao vào buổi đêm.

Mặt yrời buổi sáng lấp ló qua những tòa nhà chọc trời đằng xa, Ánh nắng mai chiếu rọi qua những ô cửa sổ của mỗi căn hộ, đám đông vào buổi sáng, sự nhộn nhịp của buổi trưa, mùi hương vào buổi chiều và sự tráng lệ của thành phố khi màn đêm phủ rèm.

Mỗi cảnh sắc, mỗi khỏanh khắc, cứ làm chúng tôi mê mẩn hết lần này đến lần khác.

Và cuối củng, hai chúng tôi dần hiểu ra.

Tachibana Taki — Taki-kun- một học sinh trung học trạc tuổi sống tại Tokyo.

Miyamizu Mitsuha- Một cô gái sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Phép màu đó cứ ngẫu nhiên xảy ra, khoảng hai hay ba lần một tuần. Thường là lúc ngủ, không rõ vì sao.

Và kí ức của chúng tôi sau mỗi lần hoán đổi đều trở nên mờ nhạt sau khi thức dậy vào ngày tiếp theo.

Gần như chúng tôi chỉ đang trải qua một giấc mơ sống động.

Tôi tin chắc là chúng tôi đã hoán đổi cơ thể. Phản ứng cùa tất cả mọi người xung quanh đã minh chứng cho điều đó.

Và kể từ đó chúng tôi đã nhận ra, những chuyện đã xảy ra trong mơ càng lúc càng mờ nhạt trong kí ức của chúng tôi. Ngay cả khi tỉnh dậy, tôi vẫn biết rằng có một chàng trai tên là Taki đang sống ở một nơi nào đó trong thành phố Tokyo.

Tôi biết cô gái tên là Mitsuha đó đang sống ở một nơi nào đó trong một thị trấn xa xôi trên đất nước này, Tôi không biết nguyên do hay có bằng chứng gì vệ vụ này. Nhưng tôi tin chắc là thế.

Và hai chúng tôi bắt đầu liên lạc với nhau từ đó. Những lúc chúng tôi hoán đổi cơ thể, mỗi chúng tôi đều để lại dòng nhật kí hay nét chữ nghệch ngoạc trong mấy cuốn tập.

Dù chúng tôi cố gắng gọi điện hay nhắn tin, nhưng không hiểu vì sao lại không được. Nhưng may mắn sao chúng tôi vẫn còn một cách để thông báo cho nhau. Hai chúng tôi quyết định thiết lập một số nguyên tắc để bảo vệ cuộc sống thường nhật của đối phương.

<đến Taki-kun : điều cấm #1>

Tuyệt đối không được tắm.

Không được sờ hay ngó vào cơ thể của mình.

Khi ngồi thì khép chân lại

Đừng thân thiết với Tesshi quá mức, Cậu nên thân với Saya-chin

Đừng chạm vào cậu trai khác.

Đừng chạm vào cô gái khác.

<đến Mitsuha : điều cấm #5 >

Không được lãng phía tiền của mình

Đừng đi học hay đi làm trễ, nhớ đường đi đấy.

Đừng nói giọng địa phương.

Cậu bí mật dùng phòng tắm à ? Tớ ngửi thấy mùi xà phòng.

Đừng quá thân với Tsukasa, cậu sẽ khiến anh ta hiểu nhần đấy.

Cũng đừng có những hàng đông thân mật với Okudera-senpai.

Khi đọc những dòng nhật kí mà Mitsuha để lại, tôi chả thể làm gì ngoài sự thất vọng.

Đọc những dòng nhật kí của Taki-kun, tôi chả thể làm gì ngoài tức giận.

Thật sự, cậu trai đó !

Thật sự, cô gái đó !

Chơi bóng rổ trong suốt giờ thể dục !?Tớ không phải là loại người đó ! Nhảy vòng quanh trước đám con trai !? Mình bị Saya-chin mắng vì không che kín phần ngực, bụng và chân ! Coi chừng váy của cậu và ánh nhìn từ bọn con trai đó ! đây là nguyên tắc cơ bản nhất mà !

Mitsuha ! đừng có ăn chiếc bánh ngớ ngẩn đắt tiền đó ! Cậu đang là cho Tsukasa và Takagi nghi ngờ đó. Hơn nữa đó là tiền của mình !

Người ăn chiếc bánh đó là cơ thể cùa cậu mà ! Hơn nữa tớ cũng đi làm thêm ở nhà hàng đó mà. Cậu có quá nhiều ca làm, sao mà mình làm hết được !

Đó là bởi vì chi tiêu của cậu ! Làm mấy cái Kumuhimo hay cái gì đó chung với bà của cậu. Đó là đó là điều không thể với tớ !

Trên đường về nhà, tớ đã uống trà với Okudera-senpai ! Tớ bảo sẽ trả tiền trà nhưng chị ấy bảo lần này chị ấy trả ! kèm theo câu 'Nhớ đãi chị sau khi tốt nghiệp cao trung.' Tớ khôn ngoan và thận trọng đáp lại. 'Chắc chắn em sẽ đãi chị !' Mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp là nhờ tớ đấy nhé !

Này, Taki-kun, bước thư tình này là sao ? Tại sao một cậu trai tớ không quen biết lại tự nhiên đi tỏ tình với mình thế ? Và mình lại trả lời 'Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó' là sao ?

Haha. Cậu đang đánh giá thấp bản thân mình rồi. Nhờ tớ mà cậu nổi tiếng hơn rồi đó.

Đừng có mà tự mãn. Cậu thậm chí còn chả có một đứa bạn gái nào

Kể cả vậy thì tớ cũng chả thấy phiền lòng về điều đó đâu

Tôi

************************************

Báo thức của Mitsuha.

Một ngày khác tại thị trấn nhỏ.

Những suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí tôi lúc tôi vẫn còn ngái ngủ. Thế nghĩa là tôi vẫn tiếp tục đến quán cà phê đang xây với Teshigawara sau trường học.

Tôi ngồi dậy khỏi tấm fotton và nhìn xuống cơ thể. Gần đây, bộ pajamas của Mitsuha nặng hơn bình thường. Trước kia chỉ có một chiếc váy mỏng và không có áo ngực bên trong, Nhưng sáng nay bên trong thì mặc đồ lót, một chiếc áo sơ mi phủ bên ngoài và cài cúc rất chỉnh tề. Tất nhiên, cô ấy làm vậy để ứng phó với việc hóan đổi có thể xảy đến bất cứ khi nào. Diều ấy tôi có thể hiểu được. Chỉ là.....

Dôi tay lại bắt đầu bị hút về phía ngực mình. Hôm nay đây chính là cơ thể của tôi. Thế thì chả có vấn đề gì nếu tôi có chạm vào bộ ngực này nhỉ ? Hoặc ít nhất đó là những điều tôi nói với chính mình mỗi lần như vậy. Hm, một chút lưỡng lự..

Tôi dừng tay lại. 'Làm vậy có lỗi với cậu ấy quá chừng...'

Bỗng nhiên, cánh cửa kéo mở ra 'Onee-chan, chị thích sờ ngực mình vậy hả ?' Yotsuha hỏi và lại đi ra ngoài.

Tôi nhìn con nhóc đóng cửa đi ra ngoài khi tay vẫn đang sờ ngực. Sờ ngay trên quần áo thì sẽ không sao đâu nhỉ....

*****************************

'Bà ơi, sao Shintai nhà ta lại xa đến vậy ? Yotsuha thắc mắc

Không phiền lòng khi quay lại, bà tôi trả lời 'Do Mayugorou. Nên bà cũng không biết.'

Mayugorou ?

'Ai vậy ?' Tôi quay qua hỏi Mitsuha, con nhóc đang đi bên cạnh tôi.

'Hể ? Chị không biết à ? Ông ta nỏi tiếng lắm...'

Nổi tiếng ? Có lẽ là mấy người đó..

Ba người phụ nữ của nhà Miyamizu gồm bà, tôi và Yotsuha đang cuốc bộ trên con đường lên núi gần một giờ đồng hồ. Hôm nay chúng tôi phải lên đền Shintai trên đỉnh núi này để gé thăm và trả lễ. Thế giới mà Mitsuha sống thật sự trông có vẻ như một câu chuyện dân gian thời xa xưa.

Những chùm lá đỏ trên những tán cây gần đừờng được ánh mặt trời soi rọi mang màu đỏ rực rỡ trông như được ai đó nhuộm màu. Bầu không khí trong lành và thanh mát, chúng tôi có thể ngửi thấy mùi hương của lá khô quyện vào trong làn gió nhẹ. Tháng 10, ở một nơi nào đó trên đường lên núi, thóang thấy bóng dáng của mùa thu, thu đã về trên khắp làng mạc.

Mà tiện thể, không biết chính xác bà bao nhiêu tuổi rồi? Tôi tự hỏi và nhìn chằm chằm vào lưng bé nhò cùa bà. Ngay cả khi đây là một chuyến đi lên núi, bà vẫn mặc bộ đồ truyền thống. Bà đi bộ rất giỏi, nhưng lưng bà bị còng nên bà phải dùng gậy chống. Cũng vì chút kinh nghiệm sống ít ỏi với người lớn tuổi, tôi không thể đóan được số tuổi hay thể trạng sức khỏe của họ.

"Nè, bà ơi!" Tôi chạy lên trước bà, cúi xuống và hạ thấp lưng. Người bà tinh ý nâng Mitsuha và Yotsuha xếp hộp bento ngon lành lại. "Để cháu cõng bà nhé!"

"Uhm. Được rồi." Khuôn mặt bà sáng lên khi tựa mình vào lưng tôi. Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc lạ lùng, mùi hương đó hình như tôi đã từng ngửi ở nhà người nào đó cách đây rất lâu. Trong khỏanh khắc, sự ấm áp của kí ức ảo giác (deja vu) lại hiện về.

'Bà ơi, bà nhẹ thật đấy~'

Ngay cả khi tôi cố gượng dậy, cơ thể tôi vẫn khụy xuống bởi trọng lượng của bà. Yotsuha đến giúp và gắt gỏng tôi. Bây giờ tôi nghĩ, cơ thể của Mitsuha thật sự yếu ớt và mỏng manh. Vậy mà thận chí cô ấy vẫn sống.

"Mitsuha, Yotsuha" Bà tôi đang ở trên lưng tôi và hỏi "Các cháu có biết "musubi" là gì không?" [Nghĩa gốc là "Kết nối" hoặc "Quan hệ"]

"Musubi?" Yotsuha mang chiếc ba lô ở trên bụng và quay lại hỏi. Bên dưới, xuyên qua khoảng trống của những hàng cây, tôi có thể nhìn thấy tòan hộ hồ Itomori. Chúng tôi đã khi một đòan cũng khá xa. Những giọt mồ hôi đã bắt đầu chảy xuống khi tôi vẫn tiếp tục cõng bà trên lưng và bước đi

"Ngôn ngữ cổ gọi "Musubi" là thần thổ địa. Từ này cũng có ý nghĩa khác rất sâu xa."

Thần? Ý bà là gì nhỉ? Nhưng giọng của bà nghi bí ẩn như giọng của bà như người dẫn truyện trong Cartoon Tales of Old Japan có một cái gì đó rất huyền bí làm tôi muốn nghe hết lời bà.

'Các cháu có biết không ?' Bà tôi hỏi lại. 'Buộc những sợi chỉ lại với nhau là 'Musubi', kết nối giữa người với người là 'Musubi', dòng chảy của thời gian là 'Musubi', những cái đó đều dùng chung một từ. Tên của một vị thần, cũng như quyền năng của ông ấy. kumihimo mà chúng ta làm cũng là một tặng phẩm của thần linh. đó là sự thể hiện của dòng thời gian trôi chảy.'

Tai tôi nghe lóang thóang tiếng nước róc rách chảy. Tôi nghĩ không biết đó có phải là tiếng của dòng chảy qua khe của một ngọn núi xa xôi nào đó không

'Hợp lại với nhau và làm nên hình dạng, xoắn vào nhau và quấn vào nhau, đôi khi lại trở về hình dạng ban đầu, đôi khi lại tách ra, rồi lại kết hợp lại. đó là kumihimo. đó là thời gian. đó là musubi'

Tôi hình dung một dòng nước trong vắt đang chảy. đập vào một hòn đá ở dòng suối và bắn nước tung tóe, trộn với chất mới, sau đó lại nhập vào với nhau, liên kết lại thành một thể thống nhất. Tôi chẳng hiều về những thứ bà đang nói, nhưng cảm giác như tôi vừa mới học được một thứ gì đó rất quan trọng. Musubi. Tôi sẽ phải nhớ từ này khi tôi tỉnh dậy. Giọt mồ hôi trên vai tôi vang lên một tiếng lớn khi giọt xuống đất và nhanh chóng hòa vào lòng đất khô.

'Uống đi cháu !'

Khi chúng tôi nghỉ ngơi dưới bóng của một tán cây, bà đổ nước vào nắp bình và đưa cho tôi. Chỉ đơn giản là trà pha đường. Nhưng nó ngon đến ngạc nhiên. Tôi uống liền hai nắp trước khi Yotsuha đòi uống. Dây có lẽ là thức uống ngon nhất mà tôi đã từng uống.

'đây cũng là Musubi.'

Tôi đưa bình cho Yotsuha và nhìn về phía bà. Bà đang ngồi lên rễ cây.

'Cháu biết không...Nước, gạo, sake,... Hành động đưa một thứ gì đó vào cơ thể cũng được gọi là 'Musubi'. Những thứ đi vào cơ thể và liên kết với linh hồn. Việc hôm nay chúng ta đi thờ cúng cũng là một phần quan trọng trong tập tục để liên kết con người với thần linh, được duy trì bởi nhà Miyamizu trong hàng trăm năm qua.'

Chúng tôi tiếp tục đi, những hàng cây ven đường dần mất hút, và ngôi làng ven hồ phía dưới giờ hệt như một bản vẻ phác họa, một phần bị những đám mây bao phủ. Những đám mây trên cao không hề có trọng lượng, mỏng manh và trong suốt, chỉ đơn giản là bị gió thồ trôi vô định giữa trời. Nhửng gì còn lại xung quanh chỉ là những tảng đá rêu phơi. Ba bà cháu đã lên tới đỉnh núi.

'nè, nhìn thấy rồi !'

Tôi bắt kịp Yotsuha và nhìn theo ánh mắt của con bé. Trước mắt tôi là một miệng núi lửa khổng lồ- hệt như một hố đất trũng. Cứ như thể có ai đi ngang qua và xới tung đỉnh núi lên. Cả khu đất được bao phủ bở màu xanh ngát của hoa cỏ, ở giữa miệng núi lửa khổng lồ ấy là một cây đại thụ đứng trơ trọi.

Tôi trợn tròn mắt nhìn lên một cách kinh ngạc. Nó hệt như một khu vườn trên thiên đàng. Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy cảnh sắc này khi về nhà nữa. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ vùng đất này.

"Phía dưới đây là Kakuriyo."

"Kakuriyo?" Yotsuha và tôi đồng thanh hỏi

"Kakuriyo-Thế giới bên kia."Bà nói làm tôi có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, giống như hứng phải một cơn gío buốt. Chân tôi hơi cứng đờ. Ngọn núi linh thiêng, nơi đầy quyền năng, cứu điểm,.. hay gọi theo cách tôi muốn đều được. Đây thật sự là bầu không khí của thế giới bên kia tràn vào nơi này. Như tôi không thể bước thêm được nữa. Tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại đây được nữa phải không? Phải không?

"Ohhh... Thế giới bên kia." Yotsuha hớn hở khi nhảy một bước băng qua dòng suối.

Trẻ con đúng là.. ngây thơ và tràn đầy sức sống. Mà, thời tiết hôm nay thật đẹp, những cơn gió nhè nhẹ thổi, dòng suốt chảy êm ả. Tuy có lẽ ở đây tôi bị thừa ra. Tôi nắm tay dìu bà qua, cận thận băng qua những tảng đá để qua bờ bên của con suối.

"để quay về thế giới này" Bà đột nhiên nói ra chiều bí ẩn "Cháu phải đánh đổi một thứ quan trọng nhất đối với mình."

"Ể?" Tôi vô tình hét lên. "Kể về chúng trước khi ta qua nhé !'

Tôi quả quyết nhưng bà tôi chỉ cười. nụ cười nhẹ nhàng để lộ hàm răng đã bị rụng đi vài chiếc càng làm tôi cảm thấy sợ hãi.

'Không cần sợ. Bà đang nói về kuchikamisake.'

Bà thúc dục. Tôi và Yotsuha, mỗi người đều cầm một cái lọ trắng từ ba lô. Một chiếc bình sứ màu trắng, nó giống như chiếc bình sứ hay được tìm thấy trong kamidana [một miếu thờ nhỏ đặt ở trong nhà] với cái đế hình tròn và sợi kumihimo quấn quanh nắp để giữ nó thật chặt. Tôi có thể nghe thứ chất lỏng ở bên trong vẩy nước ra ngoài.

'Phía dưới 'thần thể' đó' Bà nói trong khi nhìn vào thần thụ. 'Ờ đó có một miếu thờ nhò. Cháu sẽ dâng hiến cho 'thần thể' ở đó. Đó là sake tượng trưng cho một phần cơ thể cháu.'

Một phần cơ thể của Mitsuha. Tôi nhìn chai rượu trên tay. Kuchikamisake được làm bằng cách nhai cơm. Sake được làm bằng cách hình thành mối liên kết giữa cơ thể và phần cơm. Và tôi là người tạo ra nó. Một cảm giác lạ lẫm xen lẫn giữa sự bối rối và niềm tự hào giống như việc tôi ghi một bàn thắng vào khung thành bằng đường truyền của một đồng đội mà tôi đã cãi cọ, tôi bắt đầu tiến đến cái cây.

***************************************

Đây chắc là lần đầu tiên tôi thật sự nghe thấy tiếng kêu của ve sầu vào lúc chạng vạng tối. Tôi nhận ra tiếng kêu vì tôi đã từng nghe nó giống như một hiệu ứng âm thanh trong một trò chơi hay một bộ phim nào đó. Cảm giác những tiếng kêu vang vọng xung quanh tôi rất chân thực, khác hẳn trong mấy bộ phim trên tivi.

Đột nhiên, một đám chim sẻ bay ra khỏi đám cây gần đó, tạo ra những tiếng xáo động cây lá làm những chiếc lá kêu xào xạc. Tôi đã hơi mất cảnh giác vì cứ nghĩ rằng chim thì chỉ được tìm thấy trên nhưng cái cây, trái ngược với tôi Yotsuha đuổi chúng bay vòng vòng một cách hào hứng. Mùi thức ăn của bữa tối phảng phất quyệt vào làn gió nhẹ thổi qua trong đêm. Lần nữa, tôi rất ngạc nhiên khi chính tôi cũng phân biệt được mùa hương của cuộc sống con người trong làn gió.

'Trời sắp tối rồi' Yotsuha nói bằng giọng tươi tỉnh như kiểu con bé vừa trải qua một ngày dài đằng đẵng mà cuối cùng cũng làm xong btvn. Ánh mặt trời của buổi chiều tà chiếc rọi lên khuôn mặt của bà và Yotsuha tạo nên một cảnh sắc tuyệt trần

'Woo...' Tôi thốt lên đầy cảm xúc của mình đầy vẻ ngưỡng mộ. đằng kia,trải rộng trước mắt tôi là tòan cảnh ngôi làng của Mitsuha và khung cảnh ven hồ. Ngôi làng đã bị bóng tối bao phủ, nhưng cái hồ lại phản chiếu sắc đỏ hồng của bầu trời buổi chiều tà.

Sườn núi gần đó, những màn sương đã bắt đầu giăng kín. Những ngôi nhà đã bắt đầu lên đèn, những làn khói bay ra từ ống khói từ những ngôi nhà, họ đang chuẩn bị bữa tối. Bầy chim sẻ nhảy ríu rít quanh lành, ánh sáng lờ mờ như những hạt bụi trong những lớp học trống trơn sau giờ học.

'Không biết chúng ta sẽ có thể thấy sao chổi không nhỉ ?' Yotsuha nói trong khi con bé đưa mắt nhìn lên bầu trời, dùng bàn tay che ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt.

'Sao chổi ?'

À phải nhỉ. Tôi nhớ là người dẫn chương trình tin tức nói về vụ sao chổi suốt cả buổi sáng. Sẽ có lúc sao chổi tiến sát trái đất đủ cho ta có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường. Nó sẽ được hiện thị phía trên sao kim.

'Sao chổi....' Tôi lặp lại. Thật bất ngờ, có cảm giác tôi đã quên mất một thứ gì đó. Tôi nheo mắt lại và cùng Yotsuha nhìn về bầu trời phía Tây. Tôi ngay lập tức nhìn thấy nó:Rõ ràng là ở phía trên sao Kim. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang cố hiện ra trong kí ức của tôi.

Đúng là nó rồi. Ngôi sao chổi này.

Tôi đã.

Một lúc sau....

"Này Mitsuha..." Giọng nói của bà kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Bà nhìn tôi chăm chú, tôi có thể thấy đôi mắt đen và sâu thẳm của bà.

"Cháu đang nằm mơ hả?"

!

Bỗng nhiên, tột giật mình thức giấc. Tấm ga nảy lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống cạnh dường. nhịp tim tôi đập lên như thể nó sắp bay ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể nghe hết nhịp đập của con tim này. Thật lạ lùng, tôi nghĩ. Sau đó mạch máu của tôi cũng đập lên thành tiếng. Khúc nhạc cất lên của những chú chim vào buổi sáng sớm. Tiếng động cơ của xe ô tô. Tiếng xình xịch của những đòan tàu. Hệt như tôi đã quay trở về với cơ thể của chính mình. Tai tôio bắt đầu nghe thấy những âm thanh uyêu náo của thành phố Tokyo.

"Nước mắt?...."

Một giọt nước mắt đọng lại trên đầu ngón tay. Tôi đưa tay chạm vào má. Tại sao? Bối rối, tôi dùng tay lau nước mắt. Khi tôi làm, cảnh sắc tuyệt trần của buổi chiều ta mà tôi đã được chiêm ngưỡng, những lời nói của bà mà tôi đã được nghe đang dần tan biết như dòng nước thấm vào cát khô.

Ding

Chiếc smartphone rung lên bên dưới chiếc gối.

Chị đến đó trước.~ Mong chờ hôm nay quá~ <3

Dòng tin nhắn từ Okudera-senpai. ở đó?Ở đâu? Cái gì? Chờ đã....

"Mitsuha!"

Tôi nhanh chóng lướt qua dòng nhật kí của cô ta để lại.

"Hẹn hò?"

Tôi bước ra khỏi dường chạy như bay.

~Ngày mai cậu có một cuộc hẹn hò với Okudera-senpai ở Roppongi! GặpYotsuya trước trạm xe lửa lúc 10:30. Tớ muốn đi, nhưng nếu bị hóan đổi thân xác trở lại, thì cậu cứ tận hưởng nó đi Và nhớ biết ơn tớ. desu~

May thay, nơi gặp gỡ ở gần đó. Tôi kiểm tra điện thoại trong khi cố giữ ổn định nhịp thở. Bằng việc cố chạy thật nhanh đến đó, tôi có thể đến sớm hơn vài phút trước giờ hẹn. Có lẽ senpai vẫn chưa đến. Dù đây là một buổi sáng cuối tuần, nhà ga vẫn chật kín người.

Tôi thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt, chỉnh chu lại áo và miệng bẩm bẩm câu "Mitsuha ngu ngốc" đến 3 lần trước khi bắt đầu tìm kiếm senpai phòng khi senpai tới trước.... Hẹn hò với Okudare-senpai? Đây là lần đầu tiên, từ trước tới nay là lần đầu tiên tôi đi hẹn hò. Lần đầu tiên tôi hẹn hò với một người đẹp hệt hoa hậu Nhật bản như Okudare-senpai. Có phải quá nhiều không nhỉ? Làm ơn có thể để tôi hóan đổi lại với Mitsuha ngốc nghếch đó!

"Taaki-kun!"

"Vâng." Tôi bật ra tiếng đáp với một ai đó gọi tôi từ đằng sau. Hơi bối rối, tôi quay người lại.

"Xin lỗi, em đợi chị có lâu không?"

"Không... AÀ có... À...k-h-ô-n-g.." Câu hỏi kiểu gì thế chứ!? Nếu trả lời là có senpai có thể thấy có lỗi.Nhưng nếu trả lời là không thì làm như là tôi đã tới trễ. Rốt cục tôi không biết trả lời ra sao

"Em chỉ vừa mới tới."

"Tốt quá." Senpai cười khúc khích.

"Chúng ta đi thôi."

Senpai nắm tay tôi kéo đi. AA, khoảnh khắc đó, chỉ trong khoảng khắc đó,....Tay tôi va chạm vào ngực của senpai. Tôi đột nhiên nhận được yêu cầu lau chùi các cửa kiếng trong thành phố cho đến khi sạch bong bong trở lại (bp ẩn dụ: Ý là ngạc nhiên và hạnh phúc).

*****************************

"Mình hòan tòan không thể nói được gì..."

Đứng ở nhà vệ sinh, tôi muốn đập đầu vào trong chiếc gương. Tôi gục đầu xuống. Ba giờ đã trôi qua kể từ lúc bắt đầu cuộc hẹn hò. Đó là khỏang thời gian mệt mỏi nhất mà tôi chưa bao giờ gặp trong cuộc đời. Tôi thiếu kĩ năng hẹn hò với gái một cách trầm trọng. Không phài, ngay từ đầu chuyện này đã là một sai lầm. Tôi muốn tin chuyện này cực kì sai lầm. đó là lỗi của Mitsuha, lôi tôi vào tình huống mà không báo một tiếng để tôi chuẩn bị. Và trên hết, vẻ đẹp của senpai làm tôi không làm được gì.

Đúng là tất cả mọi người đi nang qua đều dừng lại và há hốc miệng nhìn senpai.Sau đó họ nhìn tôi đi bên senpai, nhăn mặt và hỏi "Thế quoái nào mà cô ấy lại với thằng nhóc này?" Hay ít nhất, đó là những gì họ nghĩ về tôi. Mà, họ nghĩ vậy cũng chả có gì sai cả. Thậm chí tôi biết tôi chả mảy may một cơ hội nào với senpai cả. Thậm chí tôi còn chưa bao ngỏ lời với senpai! Mỗi lần có ai đó đi qua, tôi lại muốn dùng vai đẩy họ và thanh minh cho chính mình. Dù sao, vì tất cả những lí do đó, tôi hòan tòan chả thể nói được gì. Senpai bắt đầu bắt chuyện với tôi, chỉ là tôi không thể chịu nổi nữa. Và sau đó tôi trở nên không thể nói hòan chỉnh một câu. Mộtv vòng luẩn quẩn

Mitsuha chết bầm! Cậu thường nói với senpai những chuyện gì thế hử? Tìm kiếm sự giúp đỡ trong tuyệt vọng, tôi vớ chiếc smartphone và lướt qua những dòng demo của Mitsuha.

Nè, đề phòng việc một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lần đầu tiên đi hẹn hò với gái. Mình đã lựa chọn cận thận một số link hữu ích cho cậu học hỏi đây~

"Woah.Thật hả?" Tạ ơn trời. Mitsuha như vị cứu tinh của tôi. Tôi nói và click vào mấy cái link.

Link1: Con Trai Và Những Lo Lắng Thường Gặp Với Bạn Gái.

Link2: Mẹo Đối Thoại Cho Những Người Chưa Bao Giờ Hẹn Hò Trong Đời.

Link3: Những Thói Xấu Của Con Trai Không Bao Giờ Được Biểu Hiện ! Làm Thế Nào Để Được Yêu: Bộ Sưu tập Đặc Biệt.

Giờ thi tôi cảm thấy Mitsuha đang kinh thường tôi thì phải.....

Dù sao, tôi rời khỏi nhà vệ sinh vì cuối cùng tôi cũng cảm thấy khá dễ chịu trong lúc đi bộ bên ngoài bảo tàng nghệ thuật. Tôi không mảy may quan tâm đến cuộc triển lãm ảnh mang tựa đề "Homesickness" (Nỗi nhớ nhà). Nhưng tôi cảm thấy biết ơn một môi trường nơi mà dù lảng tránh không nói cũng không sao. Okudera-senpai bước đi cách tôi khỏang 2m, trầm tĩnh nhìn vào bức ảnh.

Furano, Tsugaru, Sanriku, Rikuzen, Aizu, Shinshuu,... Triển lãm được chia thành nhiều phần khác nhau dựa trên mỗi vùng miền. Nhưng tất cả chúng đều trông giống như vùng quê tôi đến. Tất nhiên là tôi không biết bức ảnh nào đẹp hơn cả, chỉ có sự khác biệt duy nhất mà tôi có thể nhận biết là cảnh đồi núi hay là biển hay là nó được chụp trong mùa hè hoặc mùa đông. Những ngôi nhà, trạm xe lửa và tất cả mọi người đều mang một sự tương đồng lạ kì. Tôi nghĩ cảnh nông thônNhật Bản phải là loại cảnh sắc bất cứ nơi đâu bạn đi. Đối với tôi, những người hàng khác ở Tokyo, Shibuya và Ikebukuro, Akasaka và Kichijouji, Meguro và Tachikawa đều có những đặc điểm khác biệt.

Khi tôi đang đến vùng "Hida" được đánh dấu, nhưng chân tôi bỗng khựng lại. Ở đây khác hẳn. Cảnh sắc trong bức ảnh này cũng khá giống những bức ảnh khác. Nhưng tôi bỗng thấy nó thật thân quen. Tôi biết hình dáng của những ngọn núi, những con đường uốn lượn, chiều rộng của hồ nước, hình dáng cánh cổng Torii (Torii: 鳥居. 鳥:chim 居: nơi chốn. Phiên âm hán việt: điểu cư; là một cổng loại truyền thống của , thường được thấy ở lối vào hoặc trong đền thờ, tương truyền là cánh cỗng gắn kết giữ thế giới con người với thần linh ); vị trí của các cánh đồng hệt như bạn ngay lập tức tìm thấy đôi giày của mình trong đống giày sau khi học thể dục xong. Đó có thể là một vùng quê tôi thường nán lại nhà bà con vào mỗi kì nghỉ hè.Thật sự tôi chưa bao giờ đến đó. Nhưng thật kì lạ, cảm giác mãnh liệt của sự thân quen đánh thức tôi. Đó là.....

"Taki-kun?"

Theo tiếng gọi, tôi thấy senpai đang đứng kế bên tôi. Trong giây lát, tôi hòan tòan quên mất có senpai đi cùng.

"Taki-kun." Senpai cười nói. "Hôm nay trông em như một người khác vậy." Vẻ ngoài của senpai như thần tượng điện ảnh vậy, xinh đẹp và tao nhã, sau đó senpai đi trước và bỏ tôi ở đằng sau.

*******************************

Tôi đã sai.

Cả ngày, tôi chỉ đơn giản lả thực hiện theo kế hoạch cho buổi hẹn hò của Mitsuha giống như mệt nhọc cày đống bài tập về nhà chán ngắt. Gần như tôi dành tòan bộ thời gian với mấy lí lo ập đến trong suy nghĩ, không nghĩ đến những cảm xúc của senpai. Tôi là người mời senpai đến đây. Tôi nên dành thời gian làm senpai vui vẻ. Tôi đã luôm mơ về ngày đó, một phép màu sẽ xảy ra.

Từ cây cầu đi bộ chúng tôi đứng, tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một khu mua sắm Roppongi, chỗ chúng tôi vừa ghé qua. Những ô cửa sổ phản chiếu tia nắng mặt trời của buổi chiều tà rực rỡ ánh vàng. Tôi đưa mắt nhìn senpai đang trầm ngâm bước đi ngay phía trước tôi. Mái tóc lấp lánh, quần áo và mũ trông rất mới,.... Có lẽ senpai đã rất kì công chuẩn bị chỉ để đi hẹn hò với tôi hôm nay. Lồng ngực tôi đau nhói và cảm thấy có lỗi khi nghĩ về việc đó. Làm tôi thở rất khó khăn như thể lượng Oxi trong không khí đột nhiên hóa lỏng. Tôi bất lực nói...

"uhm... senpai." Senpai đã không quay lại. "Chị có thấy đói không? Hay chúng ta đi ăn tối.... ?"

"Hôm nay đến đây thôi!" Senpai nói bằng một giọng mềm mại và dịu dàng.

"Vâng" Cái miệng ngu ngốc của tôi chả nói được từ nào khác. Okudera-senpai quay mặt lại nhìn tôi, mặt senpai bị ánh mặt trời che khuất.

"Taki-kun, nếu chị nhầm thì đừng bận tâm.."

"Vâng."

"Em đã từng thầm thích chị phải không?"

"Ểhhh?" Senpai biết!? Tại sao!?

"Nhưng giờ em đã thích người khác rồi..?"

"Ểhh?" Mồ hôi bắt chảy trên khuôn mặt và túa ra như tắm. "K-Không có...."

"Thật chứ?"

"Thật mà!Không có ai cả!"

"Thật chứ?" Senpai nhìn tôi một cách chăm chú tỏ vẻ hoài nghi.

Tôi thích một người khác? Không đời nào. Mái tóc dài và bộ ngực mềm mại chợt hiện lên trong suy nghĩ của tôi, rồi tan biến trong khoảnh khắc.

"Mà thôi." Senpai vui vẻ nói. Khuôn mặt senpai lại bình thường trờ lại.

"Hể?"

"Hôm nay cảm ơn em. Hẹn gặp em tại chỗ làm thêm nha."

Senpai vẫy tay chào tôi rồi ra về. Lúc đó tôi định nói một từ nào đó nhưng lại thôi. Sau đó tôi định thử thêm lần nữa nhưng cuối củng chả nói được gì cả. Những gì tôi có thể làm là đứng nhìn senpai từ chiếc cầu đi xuống và mất hút trong biển người tại nhà ga xe lửa.

Bỏ chính mình lại phía sau, tôi nhìn đăm đăm về phía mặt trời lặn, lắng nghe âm thanh bất tận của dòng xe bên dưới. Tôi cảm thấy như mình đang đứng trên một cây cầu bắc qua dòng song. Mặt trời bắt đầu khuất buông rèm phía sau thác nước, chỉ để lại thứ ánh sáng lờ mờ báo hiệu trời sắp tối. Tôi nhìn chằm chằm về phía mặt trời vì làm vậy có thể giúp tôi gợp lại một thứ gì đó.

Ở đó có lẽ có những thứ khác mà tôi phải làm, nhưng tôi lại không nhớ ra là thứ gì cả. Tất cả những việc tôi muốn làm là đến ngôi làng Mitsuha đang sống, trở thành Mitsuha cũng có nghĩ là nói chuyện với Mitsuha. Từ khi hóan đổi cơ thể, giữ chúng tôi đã hình thành một mối liên kết rất đăc biệt. Chia sẻ kinh nghiệm, ràng buộc với nhau. Musubi (mối liên kết). Tôi cảm thấy như tôi có thể kể về buổi hẹn hò thảm họa ngày hôm nay với Mitsuha. "đó là lí do tại sao cậu không thể trở thành bạn gái tớ được. "Cậu là người có lỗi khi lập ra một kế hoạch cho buổi hẹn hò đầu tiên của tớ." Tôi muốn trêu chọc và đùa dỡn với cô ấy.

Mở chiếc smartphone, tôi phát hiện ra dòng ghi chú do Yotsuha viết.

"Sau khi buổi hẹn hò kết thúc. Ta có thể nhìn thấy sao chổi. AA Lãng mạng quá! Mong chờ đến ngày mai. <3 hôm nay hoặc ngày mai dù là tớ hay cậu. Chúng ta cùng cố gắng nhé!

Sao chổi?

Tôi ngước nhìn lên bầu trời. Ánh mặt trời buổi chiều đã tắt hẳn, chỉ còn lác đác vài ngôi sao và một chiếc máy bay có thể nhìn thấy trên bầu trời đêm. Như kì vọgn chả thấy nhìn thấy bóng dáng của ngôi sao chổi nào.

"Cô ấy đang nói về cái gì thế?" Tôi bẩm bẩm.

Trước tiên, nếu ở đây có thể nhìn thấy được sao chổi bay ngang qua, thì nó phải được lên trang nhất trên bảng tin. Cô ấy hẳn đã nhầm lẫn.

Đột nhiên, Lồng ngực tôi rung động.

Tôi cố nhớ một thứ gì đó.

Tôi lướt qua số điện thoại của Mitsuha và nhìn chằm chằm vào 11 chữ số. Tôi đã cố gọi cho cô ấy vài lần kể từ lúc "phép màu" ấy xảy ra, nhưng không hiểu sao tôi chưa bao giờ gọi điện được dù chỉ một lần. Tôi gọi, chiếc điện thoại reo lên một lúc, rồi sau đó có một giọng nói vang lên.

Số điện thoại của quý khách hiện tại không liên lạc được. Có thể số điện thoại này hiện không tồn tại, điện thoại đã bị tắt nguồi hoặc ngoài vùng phủ sóng........

Tôi để điện thoại ra xa khỏi tai và tắt cuộc gọi. Như dự đóan, không thề gọi được. À mà, tôi sẽ nói với cô ấy về buổi hẹn hò thảm họa hôm nay cho cô ấy nghe trong lần hóan xác tiếp theo. Tôi cũng có thể hỏi cô ấy về vụ thấy sao chổi. Chúng tôi sẽ bất ngờ hóan xác vào này mai hay ngày kia. Những suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi. Cuối cùng, tôi cũng bước xuống cầu đi bộ. Trên đầu tôi, vầng trăng khuyết chiếu sáng mờ nhạt và đứng trơ trọi trên bầu trời đêm như thể ai đó bỏ quên trên bầu trời.

Sau ngày đó, Mitsuha và tôi không bao giờ hóan xác thêm một lần nào nữa...

dfp_ad_Home_72818

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimi#wa