1.Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 帰途

Returning


Trong tầm mắt của tôi sân ga xe lửa Tokyo trật kín các thiếu nữ và đàn bà , họ tụ họp lại thành những vòng tròn và từng hàng cứ như những con chim làm tổ. Ngời họ bọc trong áo khoác, áo tơ choàng và haori ,các cô gái đón nhận những nụ hôn của mẹ, những người bà kính yêu và những đứa em trai hư hỏng giấu mình sau nếp váy. Đó là cảnh quá đỗi quen thuộc, và có một điều duy nhất không thay đổi là chiều cao của lũ trẻ và sự mệt mỏi của người lớn. Mọi thứ gần như...bình yên.

Mẹ tôi đã không đến tiễn tôi. Bà ấy không có thời gian, bà bận rộn giữa việc giúp bà ngoại công việc kinh doanh gia đình và chăm sóc những đứa trẻ của chị gái mình. Sao tôi có thể bắt bẻ bà chứ? Tôi giờ đây đã là một thiếu nữ, ở lứa tuổi mười sáu và chuyện kỳ lạ là tôi đã bị tống đến trường. Tôi đã quyết định sẽ không hỏi tại sao tôi không được ở nhà để giúp đỡ mọi người. Gia đình của tôi đã có những ý kiến khác nhau và những quan niệm trái chiều về việc giáo dục của tôi, những ý tưởng mà tôi chỉ muốn nhét chúng vào một hộp sơn mài và quăng xuống Biển Đông.

Đồ ương ngạnh, một giọng nói trong đầu tôi phát ra, ghê tởm làm sao. Từ khi nào mà mày cứng đầu như vậy?

Tôi lờ đi giọng nói đó, vì tôi vừa nghe thấy âm thanh yêu thích khác của mình. Ai đó trên sân ga đã ré lên ''Ế?!''khá ồn ào, và tôi biết chính xác đó là ai. Tôi quay ngoắt lại, chiếc mũ gần như bay  khỏi đầu và tôi nheo mắt nhìn vào đám đông.

Cô ấy đây rồi, cô gái hay lảng tránh Hinamori Amu, cô vẫn cố tỏ vẻ ngầu lòi sau khi đánh rơi vali của mình. Những chiếc khăn tay nhiều kiểu dáng tuột ra trên mặt đất, và Yuiki Yaya đang nhảy dựng lên xung quanh, cố gắng hết sức để nhặt lại tất cả. Cố giấu đi nụ cười, tôi chọn cách đi qua đám đông.

''Ôi! Hinamori-san, em thật vụng về làm sao." Tôi rung lưỡi nhẹ, nhả âm nốt cao nhất của mình và nói thẳng vào tai cô ấy. ''Thật vô duyên...làm rơi vali của bản thân ư? Em có muốn bỏ thuốc lá cho chồng khi đã kết hôn không? Hay em định sẽ ôm lấy một người đàn ông với những cánh tay vụng về của mình hả, cô nàng tầm thường?"

Amu nhảy cẫng lên và hét lên lần nữa, cô lúng túng và nắm lấy tay cầm vali. Tôi đang bắt chước nữ hiệu trưởng của chúng tôi, Fujisaki-sensei, một người phụ nữ với giọng nói ngọt ngào, dịu dàng và có sở thích đâm chọt người khác bằng những lời nhục mạ. Chúng tôi thích gọi cô ấy là Rồng sau lưng, đa số người cảm thấy rất thích thú với nó hoặc không. Yaya đứng đằng sau Amu phá lên cười và chạy đến ôm tôi.


''Chào em, Yaya.'' Tôi thì thầm, đáp lại cái ôm bằng một cánh tay nhưng tiếng còi chói tai của động cơ hơi nước làm át đi giọng nói yếu ớt của tôi. Ba chúng tôi đem theo hành  lý cùng nhau lên tàu ,chúng tôi đội mũ lên đầu và trò chuyện thêm một lúc.

''Nhìn kìa." Yaya thở dài. ''Trông chúng thật bóng loáng.''

Những chiếc xe lửa của trường thật sự đẹp, tôi phải thừa nhận điều đó một cách miễn cưỡng. Các mô hình nghệ thuật từ Đức, chúng được bọc bằng gỗ đào lấp lánh, chúng vẫn làm tôi lúng túng và ngáo ngơ trong kinh ngạc sau bốn năm đi lại. Khoang tàu đã chật kín tiếng rì rầm giọng nói của các cô gái và tiếng đế giày thấp gõ xuống sàn gỗ. Tôi kéo tay áo của Yaya.''Em đi tìm một khoang đi.'' Tôi thì thầm giục, nắm chặt cả hai tay của cô ấy và Amu .

Amu là người cao nhất, cô dẫn đầu và đi qua các nhóm nữ sinh. Nhiều người gọi to chào hỏi khi cô bước qua. Amu rất nổi tiếng cho dù cô có phủ nhận nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, mọi người vẫn luôn hướng về phía cô. Mặc dù vẻ bề ngoài xa cách che đậy bên trong sự nhút nhát, sự vụng về tuổi mới lớn, cô có một sức lôi cuốn đặc biệt. Khác xa với một vẻ đẹp lý tưởng, cô vẫn có một khuôn mặt ưa nhìn. Cuốn hút cả nam lẫn nữ.

Tôi không có năng khiếu thu hút và làm bạn cùng các cô gái ,tôi là kiểu người mà một giáo viên cho là người phụ nữ có khí chất băng giá và Yamabuki Sāya gọi tôi như là một con điếm thiếu muối. Tôi chỉ có thể biết ơn rằng Amu đã không quan tâm đến 'tính khí lạnh lùng' của tôi. Tôi đã thay đổi qua ba bản ngã ban đầu là một cô con gái nhà thương buôn hướng nội, ít quan tâm đến bất kỳ ai. Sang năm sau, tôi đã trở thành một con người tự tin, khá hoạt bát nhờ Hinamori Amu - hoặc là do tôi muốn nghĩ vậy. Vì thế tôi dễ ghen tị và bảo kê Amu như một người phụ nữ bảo vệ một chuỗi ngọc trai, với suy nghĩ cô ấy thuộc về tôi một cách kinh khủng.

Bỏ suy nghĩ đó đi, tôi quay lại cuộc trò chuyện khi chúng tôi đi vào một khoang. Yaya đang kể lại một câu chuyện mà có thể do cô tự dựng lên, và khi Amu chất đầy túi của chúng tôi lên giá đỡ hành lý, tôi thấy bạn ấy dừng lại. Điều đó thật không tốt chút nào.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh khi cô ấy nhìn qua vai tôi và chắc chắn rằng Amu đang mỉm cười dịu dàng. "Oh! Là Nadeshiko-chan! Tớ...'' Cô ấy dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể cảm thấy rằng khuôn mặt của chính tôi đã chuyển từ một nụ cười yếu ớt thành vẻ mặt vô tình.

Nadeshiko-chan! Nadeshiko-chan tuyệt vời. Nadeshiko-chan hoàn hảo. Nadeshiko-chan đáng yêu, con gái của Rồng, học viên chủ trì của Học viện nữ sinh Seiyo. Amu chắc đã đọc ra biểu cảm của tôi, vì trông cô ấy gần như bị tổn thương.''Biết gì không?'' Amu nhăn mũi, làm cho cô ấy trông giống như một con sóc bị nghẹn vì hạt táo. ''Cậu bắt đầu ghét Nadeshiko-chan khi nào vậy? Cô ấy rất tốt bụng!"


Tôi cố giữ vẻ mặt bướng bỉnh, nhét tay vào túi áo khoác. "Tốt bụng?Ừ đúng thế, tất nhiên rồi.'' Nadeshiko rất tốt còn những chú cọp là những động vật thân thiện, hòa đồng và từ rất sớm đã có tinh thần trách nhiệm.''Được rồi đấy, Amu. Đi Đi và hỏi thăm cô ta đi."

Cô đứng yên đó, cắn môi. Tôi có thể nói rằng cô ấy không đánh giá cao sự hỗn xược của tôi, nhưng tôi đã quá cứng đầu để chịu thua. Yaya cười, không biết gì về sự căng thẳng đang diễn ra. 

 ''Rima, chị chỉ ghen tị mà thôi, vì Nade-chan đã sở hữu Amu-chi trươ-A..AU!''

Yaya kêu lên, nhảy ra sau như một con chim sẻ phạm phải tội.Tôi đã dậm thật mạnh vào chân cô ấy .Yaya có một thói quen khủng khiếp là nói lên những sự thật phũ phàng và sau đó cười nhạo chúng. Đôi khi tôi thích nó, nhưng không phải bây giờ. Ghen tuông rất vô nghĩa và tôi không muốn nghe thấy việc tôi ghen tị với người mà tôi không thể đứng ngang hàng. Không phải vì gia đình của Nadeshiko là đám quý tộc ,cô cũng không phải là một bông cẩm chướng nở rộ với lý tưởng vợ hiền của nước Nhật Bản. Nó chỉ đơn giản là vì-

Amu đưa tay lên miệng, mắt mở to.''Rima ,cậu ghen tỵ sao?''

Khả năng hòa đồng của cô ấy. Theo cách cô luôn có được những gì mình muốn, sở trường của cô là thu hút các cô gái vây xung quanh cô bởi hiểu biết về tâm lý phụ nữ. Nổi loạn, tôi không phải là một tomboy theo tiêu chuẩn, nhưng bên cạnh cô ấy tôi cảm thấy như vậy, tôi quá thấp so với độ tuổi trung bình, đầu gối bụ bẫm, tôi có khiếu hài hước tầm thường không phù hợp với địa vị của mình và sự  thật thà hư  khiến các giáo viên tuyệt vọng cho tương lai của tôi. Ý tưởng hài hước của Nadeshiko có một chút thông minh và vớ vẩn với trò chơi chữ hiragana. Cô ả thật ngốc. Đồ ngu. Tôi ghê tởm khả năng nữ tính của cô, từ chỏm đuôi thẳng tắp ngay ngắn trên đỉnh đầu cô ấy và tóc mái màu cà tím.


 ''Tớ không thấy ghen tị.'' Tôi đã nói dối. Hất một trong những bím tóc qua vai tôi, tôi né mình vào khoang tàu, giả vờ rằng khuôn mặt ếch ngớ ngẩn của Amu không tồn tại. Và rồi đôi mắt tôi bị thôi miên, quan sát thật kỹ những chiếc kẹp tóc sakura và mái tóc đuôi ngựa mượt mà của Con gái Rồng ,tôi va ngay vào cửa sổ, đập đầu ra sau. Xoa bóp nó một cách thảm hại, tôi nghe thấy một tiếng cười: mạch máu trong tôi đông cứng lại.

"Rima-sama vẫn đĩnh đạc như mọi khi."Giọng nói êm dịu của Nadeshiko dễ dàng truyền qua khoang và vang qua vai Amu. Giống như một con quái vật, cô xuất hiện cùng mái tóc đuôi ngựa vẫn bồng bềnh khó chịu như mọi khi, đôi chân dài và khuôn mặt sáng. Giống như ánh trăng tĩnh lặng. Thật lòng tôi chỉ muốn kéo phắt cái đuôi ngựa mượt mà đó ra.

"Nadeshiko!" Amu quay người lại, đôi mắt sáng ngời. Đôi mắt của Nadeshiko dịu đi khi thấy cô ấy .Sự ôn hòa của cô là Amu ,một cảm giác kỳ lạ khác, cơn đau nhói lên bởi suy nghĩ ấy. Nhìn hai người đó ở bên nhau cứ như tự đâm ốc vít vào ngực. Tôi khó khăn rời mắt đi, ngay lập tức Fujisaki hướng sự chú ý về phía tôi, với một tiếng cười lanh lảnh.

''Đầu cậu không sao chứ, Rima-chan? Khi nãy nó phát ra tiếng đập khá lớn! Gần giống như một quả bầu va vào thủy tinh, cậu có một hộp sọ bền thật đấy. Ngưỡng mộ ghê ta.''

Tôi không biết phải nói gì với điều này, nhưng tôi biết chính xác những gì cô ấy đang ám chỉ, một quả bầu không đầu và hộp sọ dày to vang lên trong không khí. Như mọi khi, tôi biết rất ít những gì cần nói trước sự hiện diện của Nadeshiko, người chờ đợi những khoảnh khắc vụng về của tôi như một con kền kền đang chờ một xác chết để phá nát ra. Tiếng cười của Amu là điều duy nhất cổ vũ tôi nói, cùng một âm giọng nhỏ hờn dỗi.

''Thật là tốt quá, ừ thì, không phải ai cũng có đầu như vỏ trứng như cậu đâu, Fujisaki-san.''

Tôi nghe thấy ai đó tạo ra những tiếng cười to nhất bằng lỗ mũi lướt qua tai tôi, nhưng tôi không để tâm. Nụ cười của Nadeshiko chỉ kéo rộng ra, và cô kéo tay Amu. Tức giận với chính mình, tôi bực dọc tham gia vào cuộc trò chuyện với Yaya. Tôi nghe thấy giọng nói vui mừng của Amu và tiếng bước chân mờ dần. Cô đã rời đi với Nadeshiko. Sau tất cả, bọn họ vẫn là bạn thân.

Một cuộc tấn công lén lút. Đó luôn là cách cô ấy thắng tôi, cô quan sát con mắt cảnh giác của tôi cho đến khi tôi bị phân tâm và sau đó lao vào giết người như một con linh cẩu. Tôn Tử sẽ cảm thấy tự hào về những người như Nadeshiko, những lời lăng mạ của cô ấy được tạo ra với sự quan tâm và tinh tế đến mức mãi tôi mới có thể hiểu được ý định thực sự của chúng! Đến mức tôi tự hỏi nếu tôi đang mất đi tư duy.

Đúng, chắc chắn tôi đã đọc quá nhiều .Có phải Rima-sama vẫn đĩnh đạc như mọi khi chỉ là một trò trêu chọc nhẹ thôi không? Tôi không quen với cách mà hầu hết các cô gái pha trò ... có lẽ tôi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều tồi tệ nhất về cô ấy? Hoặc có lẽ đó là những gì cô ấy muốn tôi nghĩ. Kiệt sức, tôi mềm nhũn người dựa vào ghế tàu. Tôi cảm thấy bàn tay của Yaya khẽ vỗ nhẹ vào lưng, và rồi một bóng dáng chậm chạp lướt qua tôi:

 ''Cậu nên tự sửa lại đi, với một thái độ như thế. Những cô gái như cô ấy sẽ ăn sống cậu.''

Tôi nhìn lên, giống như con tàu đang bắt đầu từ từ di chuyển. Nằm đối diện với tôi, một chân thon dài vắt chéo qua chân bên kia, cô là kẻ vừa phát ngôn mấy từ vừa rồi. Tất nhiên tôi biết cô ấy là ai. Hoshina Utau, lớn hơn tôi một tuổi, dù sao cũng nổi tiếng với lý lịch của mình. Mẹ cô đến từ một gia đình tài chính nổi tiếng ở Tokyo, Hoshina Souko gần đây đã tái hôn với người đứng đầu một công ty điện lực lớn. Đây rõ ràng là một chủ đề nhức nhối đối với Hoshina, vì học kỳ trước khi được hỏi đến, cô đã chửi mắng nhiều nữ sinh khác đến mức bật khóc (vụ đó khá là ấn tượng).

Hoshina và Amu dường như là những người bạn tôn trọng lẫn nhau, tất nhiên là vậy rồi, nhưng còn tôi thì sao? Tôi bắt gặp ánh mắt thích thú của cô, và tôi quyết định chống lại bất kỳ sự coi thường nào về thanh liêm của mẹ cô. ''Chào cậu, Hoshina-san.'' tôi nói thẳng thừng, khi những đám khói bay ra từ động cơ. Yaya hồ hởi nói thêm ,ngón tay nhỏ bé xoè ra mong đợi, rụt rè và háo hức, ''Em chào chị!''

''Không cần thiết phải chào.'' Cô trả lời, chỉ tay vào chỗ trống và gật đầu trước cửa ngoài. Thật không ra thể thống gì cả.''Tôi không biết rõ về Fujisaki-san, nhưng nhìn vậy cũng đủ hiểu. Cậu đang đe dọa cô ấy. Một là ngừng chọc vào giữa hai mắt rồng, hai là cải thiện lại và phát triển xương sống.''

Note : Bạn tác giả sử dụng hai cách nói ẩn khó nghe trong câu

(''chọc vào giữa hai mắt'' aka ''Poke in sth between eyes'' có nghĩa là gây khó chịu hoặc xúc phạm ai đó

'' phát triển xương sống'' aka ''grow a spine'' có nghĩa là cải thiện hoặc dùng để khuyến khích một ai đó.)

Thật khó để không cảm thấy bị xúc phạm với cách nói khó nghe của Utau. Tôi đành ngả người ra sau một chút, với một cái nhìn khó chịu. ''Ai nói mình chọc vào giữa mắt cô ta?''

''Chà.'' Cô ấy ngước lên, trông có vẻ hơi ngạc nhiên. ''Tôi cho rằng cậu đã chọc tức Fujisaki. Mặc dù có khả năng chỉ bởi sự tồn tại của cậu đang đâm chọt vào mắt cô ấy, nếu cậu hiểu ý tôi thì...''

''Tôi hiểu.'' Tôi mỉa mai nói. "Tôi biến khuất mắt người ta là được rồi chắc.''

''Rima-tan...''Yaya bắt đầu nói theo kiểu Rima-à-làm-ơn-hãy-đối-xử-tốt-với-thần-tượng-của-mình ,tôi chỉ im lặng. Utau lắc đầu, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. ''Tôi chỉ đang làm rõ chuyện cho cậu.'' Cô nói một cách thô lỗ, mái tóc đuôi ngựa di chuyển với mỗi cú va chạm của tàu.''Cô ấy đang cố gắng để làm cậu phát khùng lên và tôi khuyên cậu không nên để cô ta đạt được điều đó.''

Cô lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ nhiều hơn trước, cho thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc. Toa xe lửa rơi vào im lặng.

Amu trở lại một thời gian sau đó, vui vẻ cùng với Nadeshiko, với cái nhìn dò hỏi về Hoshina, và thậm chí còn đưa mắt đầy vẻ thắc mắc về phía tôi, cô ấy ngồi xuống chỗ một cách thận trọng. Tôi chỉ lạnh lùng gật đầu, nhưng thật khó để giận cô ấy. Tôi nhanh chóng cầu xin cứu viện từ Yaya qua mắt.

Sau đó, tôi gần như tự vui vẻ với chính mình. Chúng tôi đã đi xe lửa bằng cách ăn bữa trưa đóng gói và chơi shiritori đến mức phát ngán. Đó là một trò chơi nhỏ của Nadeshiko, trò chơi chữ thông minh chính xác vô nghĩa mà tôi muốn loại bỏ. Lúc Yaya bị lặp đi lặp lại với những âm -n và tôi phải dùng đến việc tạo ra tiếng Anh giả, tàu đã rời khỏi Tokyo và tôi cuối cùng cũng thoát ra khỏi trò chơi. Bắt chước Hoshina, tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh của Hyougo lướt qua nhanh hơn cả một cái nhìn, không gì khác ngoài những hạt lúa mì vàng rực rỡ và cái lạnh lẽo bất tận của bầu trời.




***




Khi chúng tôi xuống tàu, tiếp đó là cảnh tượng hành lý lỉnh kỉnh và tiếng la hét ở khắp nơi. Manami đã đặt nhầm thứ gì đó, Yamamoto đang hét lên và Amu bị thiếu chiếc khăn tay. Các giáo viên của chúng tôi trông như bật khóc giữa bản thơ biển đen và trắng của các nữ sinh Nhật Bản ,sự mệt mỏi hiện đang tràn ngập quanh họ ở mọi phía. Trông họ như những người đàn ông chết đuối. Trong lòng tôi không thể tìm thấy bất kỳ căn phòng nào để thấy thương hại cho bất kỳ ai trong số họ, đặc biệt là Sanjou-sensei, người khét tiếng là đánh tôi bằng một cây sào tre và viết giấy về nhà vào năm ngoái sau khi tôi đốt pháo hoa sau nhà. Tốt .Cứ để mụ chịu đựng tiếp.

Seiyo đúng chất là một nông thôn, những con đường không được trải nhựa như ở Tokyo. Thay vào đó, trên đường toàn bụi bẩn và không lâu sau đó tất và giày của chúng tôi bị bụi bẩn từ những đám dày đặc phủ lên. Nhiều người trong chúng tôi đã bết mồ hôi ,mệt mỏi và đi đã xa hơn nhiều so với nhà Ga Tokyo, Yamamoto đã đến từ một nơi xa xôi như Nagoya. Khi chúng tôi đến dãy tòa nhà nằm trong các lớp học quý giá của mình, tôi đã nghĩ rằng tất cả chỉ là một cuộc đi bộ tuyệt vời chẳng vì gì cả. Những ngôi nhà trong thị trấn Seiyo rất khó phân biệt, ngoại trừ kích thước và bị ảnh hưởng một chút từ phương Tây, ít nhất nó không phải là một cấu trúc vĩ đại, chúng được xây thấp từ bề mặt đất. Tòa nhà ký túc xá đằng sau nó tương phản rất nhiều với phong cách của ngôi trường, đó là hình ảnh một ngôi nhà phương Tây đáng bị khinh bỉ từ các tờ báo, một chiếc hộp trắng xóa và các ô cửa sổ nhỏ cùng một lời bào chữa đáng tiếc cho mái hiên.

Việc quản lý trường học không thật sự nghiêm ngặt, vì không có nhiều người , có lẽ nhiều nhất là chín mươi cô gái, chia thành ba lớp không đồng đều. Các giáo viên hành động giống như những con chó chăn cừu phải cam chịu hơn là chỉ huy, họ chen chúng tôi vào tòa nhà ký túc xá, bằng nhiều cách.

Số lượng học viên dường như tăng lên năm nay. Vào thời điểm chúng tôi vội vàng chạy vào các tòa nhà ký túc xá để ký gửi túi và hành lý của mình, tôi khá chắc chắn rằng năm thứ nhất được xắp xếp chỗ ở ngang với lính cũ như chúng tôi- Điều này thật gây tò mò.

Tôi nắm chặt tay áo của Yaya, nói rằng chúng ta nên đi tìm phòng của mình. Yaya đã là bạn cùng phòng của tôi từ khi tôi mười một tuổi, và mọi thứ vẫn diễn ra như vậy. Ngay khi tôi chuẩn bị vặn cửa , tôi có cảm giác như một bàn tay đặt lên vai tôi. 

''Ma-shi-ro.''

Ai đó đọc họ của tôi bằng cái tiếng hét cao vút. Thật khó để không quay đầu lại. Tôi trông như thể bị dọa chết khiếp ,một tiếng cười nhỏ phát ra sau đó.

''Là cô sao...''Cảm xúc vui vẻ của tôi gần như bay đi mất khi thấy giáo viên dạy xã hội, hướng bả vai tôi cách xa cánh cửa như một con thuyền nghiêng ngả trong bão tố.

''Các phòng đã được phân chia do năm nay quá đông học viên. Em được chỉ định ở phòng đầu tiên sảnh phía Đông. Tôi đề nghị em quay về vị trí của mình.''

''Sảnh phía Đông?!'' Tôi thốt lên, cảm thấy thất vọng và bị khinh thường. "Nhưng mặt trời sẽ chiếu vào mắt em vào buổi sáng.''

Giáo viên Xã Hội hít một hơi thật sâu đến mức làm tôi ngạc nhiên rằng cô khịt ra từ lỗ mũi mấy đứa nhóc. Cách cư xử thô lỗ trắng trợn gì thế này .

 ''Thật xin lỗi Mashiro , khi nãy tôi đã quên rằng thế giới luôn xoay quanh em.''

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi lồi ra của cô, định nói ''Điều đó chả sao cả! Nó vốn là như thế''nhưng tôi thận trọng quyết định chống lại suy nghĩ đó. Thay vào đó, tôi lao đi như một con bọ đáng sợ. Tôi biết rõ, tốt hơn là nên mặc kệ Kichigai-sensei ngay từ đầu. Bản năng của tôi đã chứng minh sự đúng đắn, nhưng một lần nữa, khi tôi nghe thấy giọng nói của cô từ phía xa. ''Hinamori! Em có thể cho tôi biết chính xác tại sao lại có người phụ nữ đi nhìn chằm chằm vào không khí như một con nhà quê rảnh rỗi há miệng không hả?''

Tôi xoay người nhanh chóng chạy đi, không dừng lại, tôi tự hỏi liệu các giáo viên có quá nghiêm với Amu không. Nhiều người trong chúng ta sinh ra đã xuất phát từ vạch đích, hoặc ít nhất là sở hữu những người cha ngoại giao nước ngoài. Amu chỉ là một người rất đỗi bình thường. Cô ấy là người Nhật Bản thuần gốc thuộc tầng lớp lao động. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy lo lắng mọi lúc, cô tự hỏi tại sao cô lại được giáo dục ở một nơi mà rõ ràng cô không thuộc về.

Tôi cũng tự hỏi, nhưng tôi đã không dám hỏi. Rốt cuộc, tôi được coi là khá giả nhưng không hoàn toàn vì lý do thô tục nào cả, có lẽ cũng giống cô ấy .Giữ vững tâm trí của mình về điều này, tôi quay gót một lần nữa, chậm lại và đi bộ.

Phòng đầu tiên ở sảnh phía đông ... Chắc tôi phải bước chân đến đây ít nhất một hoặc hai lần, tâm trí tôi có chút hồi ức về nó. Những bức tường gỗ tạo cảm giác quá xa lạ với tôi, mặc dù ở trong cùng một tòa nhà. Hội trường phía tây ngập tràn ánh sáng, vàng hoe và hoa hồng rực rỡ, ngược lại cánh phía đông luôn lạnh lẽo yên ắng và chỉ toàn bóng râm, quay ngược mặt trời. Một người phụ nữ trong tiểu thuyết luật sẽ thì thầm điều gì đó xì xào và khôn lỏi, như là ''vậy đây là cảm giác của Chang'e'' một mình trên mặt trăng! ''Thật cô đơn!'' Nhưng tôi rất tiếc phải nói rằng suy nghĩ duy nhất của tôi là những từ ngữ không thể hiểu được và một cơn ớn lạnh đột ngột. Trời lạnh. Chết tiệt.

Tôi không có thời gian xử lý chiếc túi du lịch khó sử dụng của mình do phải dò dẫm mở tay nắm cửa kỳ quái. Tôi ghê tởm những tay nắm cửa kiểu này và tự hỏi tại sao chúng tồn tại. Chúng là một thứ kì cục, ngay cả đối với thời hiện đại. Trong các trường nữ sinh truyền thống, tòa nhà ký túc xá là một căn phòng đơn giản được lót bằng chiếu. Tình cảm chị em được củng cố giữa các cô gái, Futons (tấm nệm Nhật)sẽ được đặt theo các ô, các cô gái bị giam trong căn phòng lớn để ngủ, dựa vào sức nóng cơ thể của nhau. Không khác gì một đàn chim cánh cụt. Thay vì điều này, Seiyo đã làm tôi ngạc nhiên với một tòa nhà ký túc xá kiểu phương Tây, tách biệt hai bên: những căn phòng nhỏ, giống như phòng giam lạnh lẽo với những cánh cửa nhỏ hình ô vuông. Với những đồ trang sức bằng đồng rất khéo léo, chẳng hạn như ... tay nắm cửa rắc rối này. Tôi đã luôn tự hỏi tại sao họ ép chúng tôi sống theo phong tục nước ngoài như vậy. Phải hơn một lần lận, ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu tôi rằng họ không muốn có tình cảm chị em, họ muốn chia rẽ. Nhưng điều đó thật hoang tưởng và vô nghĩa. Họ được lời gì ở đây chứ?

Dường như bạn cùng phòng của tôi vắng mặt. Tôi ném chiếc túi của mình lên một trong những chiếc giường thấp, theo kiểu không giống ai và thò đầu ra cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Chưa hẳn đến buổi tối, những ngọn đồi dốc và những cái cây nhỏ nổi bật trên nền xanh thẫm và từ từ chuyển sang màu đen. Nó làm tôi nghĩ đến bữa tối, ngay khi tôi chuẩn bị đi tìm Amu và Yaya thì-

''Mashiro.'' Một giọng nói vang lên, cùng trạng thái déjà-vu bất ngờ. Tôi quay lại, hy vọng giáo viên xã hội tâm thần của mình sẽ quay trở lại và dày la về điều gì đó khác- thay vào đó tôi chỉ thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu nhạt hẹp của Fujisaki Nadeshiko. Cô khoanh tay trước ngực, hai chân cách xa nhau, trông có vẻ như không hài lòng. Cú sốc ngay lập tức biến mất thay cho phẫn nộ. Cô ấy đang làm trò gì ở đây và ...trông thật hề hước?

Tôi cố gắng lùi lại một bước, quên rằng mình đang đứng đối lập với một bức tường, và một lần nữa ngay lập tức đầu tôi đập vào cửa sổ. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh khi đối mặt với con dở hơi mặc đồng phục kia, dịu dàng chạm ra phía sau đầu và tôi cố gắng giả vờ rằng đó là một vết sưng dễ thương chứ không phải là một cú đập đau bởi thủy tinh.

Chẳng thay đổi lấy một biểu hiện, cô ấy không thèm để ý đến sai sót nào trong vẻ nữ tính của tôi, thay vào đó lại lườm tôi. Thật lạ lùng, rõ là cô ta đang diễn trò. Cô bất đầu ái ngại nói "Cậu đang làm gì ở đây thế? Căn phòng này là cho các học sinh thiếu phòng. Nếu những nghi ngờ của tôi là chính xác thì cậu phải ở bên sảnh phía Tây. Làm ơn-''

Cô ấy đã bối rối đến nỗi nó làm tôi thấy thú vị. ''Tớ đã được chuyển chỗ ở'' tôi trả lời.''Đây là phòng ký túc của tớ. Nếu cậu gặp vấn đề, cậu có thể giải quyết với Kichigai-sensei.''

''Nếu cậu có vấn đề.'' Cô buộc vổng tóc đuôi ngựa của mình lên.

Tôi nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không nói lên lời. Phải mất một lúc để tôi nhận ra rằng thay vì trả lời tôi một cách đúng đắn, cô ấy vừa sửa lỗi ngữ pháp của tôi. Tôi lịch sự đưa ra một đề nghị và thay vào đó cô ấy có thể sửa lỗi ngữ pháp của tôi ,tôi không bao giờ có cơ hội. Cô bật gót giày và ra khỏi phòng, giống như một con bướm chuyển khẩu vị sang những thứ tốt hơn. Tốt .Tôi lại ở một mình.

Mặc dù vậy, thái độ của Nadeshiko đã gây rắc rối cho tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ ăn nói vắn tắt và kín đáo đến mức riêng tư như vậy, đáng lo ngại hơn là ,hàm ý rằng cô ấy chỉ làm cho tôi bối rối khi những người khác theo dõi. Tại sao vậy? Chính sự xúc phạm đến bản thân mà cô coi tôi như cái túi đấm trước mặt Amu, nhưng lại để tôi yên khi cả hai ở riêng. Đúng là dở hơi! Khoan đã! Đây là kế hoạch của cô ta! Cô muốn tôi nghĩ như vậy! Tốt thôi cô ta muốn lịch sự? Tôi có thể lịch sự. Tôi sẽ hoàn toàn đối xử tử tế với cô ta. Vậy là xong.

Tôi phát cáu với lòng tốt không thể nguôi ngoai của mình trên giường. Không lâu sau đó, cách cửa mở ra và Nadeshiko đứng đó. Cô ấy trông bình tĩnh hơn rất nhiều và hành động như mọi khi. Cô ấy mỉm cười với tôi, rất bất lịch sự.''Cậu vẫn ở đây sao, Rima-chan?''

Đừng gọi tôi như thế.Con điên.

Tôi gật đầu.

"Rất tốt. Có vẻ như cậu đã nói thật.''Tại sao tôi lại nói dối? Con dở hơi. ''Sensei đã xác nhận rằng cậu phải chuyển phòng, do học viên năm nay đã tăng lên. Họ đang sắp xếp năm nhất ở sảnh phía tây. Vậy nên tớ nghĩ là..''

Cô cố gắng mỉm cười, nhưng trái tim cá sấu của cô đã chứng minh việc này là sự cố gắng vô dụng. Hoặc có lẽ tôi chỉ đơn giản cố đọc được nụ cười hồn nhiên này, nhưng điều đó là không thể, Nadeshiko không hề ngây thơ.

''–Tớ nghĩ là chúng ta sẽ thành bạn chung phòng.''

Gì.

Cô ta bị sao vậy, ngu chắc? Cô ta không thể là bạn cùng phòng của tôi. Tôi sẽ điên chết mất .Ngoài ra, cô sẽ ăn sạch da tôi vào giữa đêm. Tôi không thể tiết lộ những lời khẳng định này trước mặt cô, vậy nên thay vào đó tôi trả lời, khá dè dặt ''Không. Không đâu.''

Nụ cười đó trông đẹp đến mức nào. Giống như cô đã tưởng tượng ra làn da của tôi trông sẽ ra sao. Da tôi, khi cô ấy ăn nó sạch sẽ vào đêm đó!

(*Eat someone's skin- nghĩa là đánh hoặc làm điều gì đó sau lưng.)


 ''Cậu không cần sợ hãi đến mức đó đâu, Rima-chan.'' Cô ấy vỗ vai tôi theo kiểu mấy bà mẹ hay làm. Rõ ràng nỗi kinh hoàng mà tôi cảm thấy đang hiện trên khuôn mặt. ''Tớ cũng cảm thấy giống như cậu. Đây chỉ là sự sắp xếp tạm thời, cho đến khi tớ có thể thay đổi. Ba ngày là nhiều nhất.''

Quả nhiên là vậy. Tôi đã quên rằng Nadeshiko là con gái của nữ hiệu trưởng, rằng cô nắm giữ quyền lực thực sự. Tôi thật ngốc. Tất nhiên cô ta sẽ sửa nó trong nháy mắt và tôi là một con ngốc khi nghĩ lung tung.

Trong khoảnh khắc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra, hoàn cảnh bên ngoài đã liên kết hai chúng tôi lần đầu tiên trong đời. Nó đã vượt qua thứ gì đó nhỏ nhặt như được sắp xếp vào cùng một phòng, nhưng nó khiến tôi cảm thấy như chúng tôi ở cùng một phe. Thật kỳ lạ, cảm giác hợp tác cùng Nadeshiko!

Nó đủ để khiến tôi suy nghĩ lại về sự háo hức của mình khi thoát khỏi sự sắp xếp của bạn cùng phòng. Khi tôi bắt đầu nghĩ về nó, Nadeshiko sẽ sửa chữa điều này như thế nào? Dĩ nhiên, cô ấy sẽ chuyển tôi trở lại phòng của Yaya. Nhưng cô cũng đã xác nhận rằng các ký túc xá đã quá đông trong năm nay. Với tòa nhà ký túc xá trong tình trạng đông đúc như vậy, Nadeshiko không thể trở thành người độc chiếm một phòng duy nhất, cô có thể sẽ phải nhận một người bạn cùng phòng mới. Nếu cô ấy được lựa chọn, cô ấy chắc chắn sẽ chọn Amu.

Không.

''Không?'' lông mày Nadeshiko nhíu lại. "Không gì cơ?"

Tôi đưa một bàn tay lên che miệng, nhận ra rằng tôi đã nói to. Tôi phải làm thế nào để có thể thuyết phục Nadeshiko tiếp tục ở chung phòng với tôi? Đó chắc chắn không phải là một ý nghĩ ngon nghẻ gì, nhưng nó còn tốt hơn gấp ngàn lần so với ý tưởng cô và Amu làm ấm lên cùng nhau và sau đó tiến vào hoàng hôn và có thật nhiều đứa con. Tôi quyết định rằng tốt nhất là chơi tiếp cuộc chiến một bên của Nadeshiko hơn là bất cứ điều gì khác.

''Ý tớ là, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.''Tôi nói thật chậm, quay lưng lại với cô ấy và mở cánh cửa tủ quần áo trong trạng thái ngẩn ngơ.'' Mỉa mai thay cậu lại sợ tớ. Tớ không mong đợi sự hèn nhát như vậy từ cậu, Nadeshiko-chan.''

Có thật là tôi đã làm đúng? Liệu tình cảm trọn vẹn của tôi dành cho Amu có thể vượt qua sự chán ghét mà tôi dành cho Nadeshiko? Đến giờ sự hợp lý của cô đã gây ấn tượng với tôi. Đối với tất cả sự tàn nhẫn ở nơi công cộng, cô ấy rất lý trí đối mặt với tôi. Tôi nhớ đôi mắt ấm áp của Nadeshiko trên tàu và giọng nói vui vẻ của Amu. Những suy nghĩ đơn thuần về nó đã đưa tôi đến quyết định của mình. Chính xác, đây là điều đúng đắn. Tôi đã làm đúng. Tôi quay lại, an tâm với niềm tin của mình, rồi chỉ để thấy Nadeshiko đang cau mày với tôi.

 ''...Cậu có nghe gì không đấy, Rima-chan?''

''Không.''Tôi trả lời ,và đóng cửa tủ.

''Tớ nói là ,tốt thôi.'' Cô ấy vuốt phẳng phần trước váy, cùng một cái nhìn khá cam chịu sang tôi. "Nếu cậu đã muốn đến vậy thì tớ cũng không có vấn đề gì.''

Tôi đã ngạc nhiên rằng chiến thuật đơn giản của tôi lại thành công dễ dàng vậy. Là Nadeshiko dễ thao túng hay tôi đang bị chơi trong tay cô ấy? Đợi đã. Đây là những gì cô ấy muốn tôi nghĩ. KHÔNG.

''Tuy nhiên, tớ có một vài hạn chế.'' Cô ấy xoay đầu, mỉm cười. Ôi không, không, không, không, không. Đây không phải tín hiệu tốt, điều gì có thể khiến Nadeshiko cười như thế kia hứ. Tôi đã thua một ván bài.

''Như cậu đã biết, tớ là một học viên khá nổi bật. Tớ có một lịch trình khá nghiêm ngặt, và đúng hơn là cậu không nên làm phiền tớ ,Rima-chan. Đèn tắt lúc chín giờ ba mươi, tớ cần hai mươi phút trong phòng tắm vào buổi sáng, và khi tớ đang học ... ừm, im lặng tuyệt đối, vậy đó.''

Không, không, không. Có con cẹc ấy. Im lặng tuyệt đối? Bên cạnh đó, ai lại mất đến hai mươi phút trong phòng tắm vào buổi sáng? Tôi thậm chí không muốn nghĩ tại sao điều đó lại cần thiết! Có phải đồng hồ cơ thể của cô ấy chạy như một chuyến tàu Đức?!


Vì Amu. Tôi phải làm điều này để cứu Amu khỏi bị buộc phải ở chung phòng với Nadeshiko và bị đánh cắp mãi mãi bởi con khốn ăn cắp bạn thân. Tôi ngước quai hàm lên, bắt gặp ánh mắt của Nadeshiko.

''Được thôi, Nadeshiko-san.''

Cô ấy có vẻ như muốn hỏi tôi có chắc không, nhưng cô không nói gì cả. Tôi có lý do để nghĩ rằng cô ấy đang cố gắng ngăn cản tôi ở chung phòng với cô ấy, mặc dù có sự đồng ý từ thái độ bên ngoài. Tại sao lại như vậy? Cô là một cô gái kỳ quặc. Có lẽ tôi có thể có ý đồ xấu với cô ấy. Với suy nghĩ lạc quan khó chịu này trong đầu, tôi lẩm bẩm điều gì đó về bữa tối, và rời khỏi phòng.




***




Tôi đã kể câu chuyện rất khác biệt cho Amu và Yaya. Sử dụng cá́ch vắn tắt tự nhiên, với ít thời gian cho một giai thoại, tôi đã nhấn mạnh vào nhiều điểm cần thiết hơn.

Thật ra không có điểm nào cần thiết để nói về. Tôi đã kể toàn bộ câu chuyện như thế này:

''Giáo viên tâm thần nhốt tớ vào một căn phòng cùng với Fujisaki-san. Khuôn mặt của bạn ấy khi phát hiện ra rất chi là buồn cười.''

Sau câu đầu tiên, cả hai người họ đều mở miệng to một cách khó tin, giống như họ đang thử giọng cho Dàn hợp xướng ếch quốc gia vậy. Tôi đã cố gắng tái tạo khuôn mặt Nadeshiko lần đầu tiên khi cô ấy bước vào phòng, nhưng không có tiếng cười nào từ cả hai.

Thay vì thất vọng, tôi chuyển sang bắt chước khuôn mặt Ếch mở miệng của họ. Vẫn không xảy ra gì cả.

''Vậy là sao?'' Tôi yêu cầu, ngồi phịch xuống ghế. Chúng tôi đang ngồi ở cuối băng ghế dài, nơi phục vụ bữa ăn ở trường, cái bàn chỉ có một nửa học sinh. Tôi đang mân mê quả mận ngâm trong bát cơm và Yaya đang nhìn nó một cách thèm khát, giống như...một con cún. Tôi nhặt quả mận lên bằng đũa và quơ nó trước mặt, trước khi nuốt nó với một động tác thật nhanh.


Điều này dường như đã khiến Yaya giật ra khỏi ảo tưởng của chính mình. Nhìn Amu, cô nói bằng một giọng rất đỗi bình thường.''À thì, mọi người đều biết rằng Nade-chan không bao giờ phải nhận bạn cùng phòng. Chị ấy luôn có một căn phòng riêng.''

Tôi đã hỏi lại, giọng khàn khàn. "Tại sao?"

''Em nghe nói là bởi vì chị ấy có một cặp song sinh dính liền với mình, tất cả đều dính liền lại, chị biết đấy, vì vậy không ai được phép nhìn thấy Nade-chan thay đồ.''

Câu nói của Yaya thúc đẩy Amu ra khỏi quán tính. Cô ấy dường như quyết định rằng nếu có ai đó đang bàn tán về Nade-Nade quý giá của mình, thì đó phải là cô ấy. ''K-Không thể nào, Yaya! Cẩn thận cách ăn nói. Bạn ấy là con gái của nữ hiệu trưởng, phải không? Điều đó có nghĩa là cô có thể có một căn phòng đơn đẹp hơn, chỉ có thế thôi.''

Tôi tạo một chữ X bằng cánh tay của mình. "Làm gì có chuyện đó. Căn phòng ấy giống như tất cả những phòng khác.''

Chà ... ngoại trừ có thêm phòng tắm khá đầy đủ. Amu và Yaya hẳn đã thấy sự do dự trên khuôn mặt tôi, nên tôi chậm rãi nói thêm. '' Và ngoài ra bọn tớ có phòng tắm riêng.''

 ''Nhà vệ sinh có bồn tắm? Thật may mắn, Rima-tan! Không có gì ngạc nhiên khi chị muốn giữ nó!'' Yaya trông rất thích thú bởi sự khôn ranh của tôi đến nỗi tôi dùng nó để làm cái cớ cho việc ở chung. Không ai cần biết việc thực ra tôi ở chung phòng với Nadeshiko là để bảo vệ Amu, ý đồ rất rõ ràng.

''Chà, dĩ nhiên rồi."Tôi tự mãn gật đầu. ''Tớ đã đá đít hai Nadeshiko để có phòng tắm riêng.''

''Điều đó sẽ rất tuyệt đó nha.'' Yaya ghen tị nói và Amu gật đầu đồng ý. Tôi cảm thấy như cô ấy không hoàn toàn nghĩ vậy, thế nên tôi vội vàng thay đổi chủ đề, tôi nhìn Yaya.

''Em có nghĩ đó là lý do tại sao cô có phòng tắm của riêng mình? Vì vậy mà không ai phải nhìn thấy người chị em sinh đôi bị thu nhỏ khi cô tắm?''

''Ngừng lại đi! "Amu hét lên.



*** 




Tôi quên mất giờ giới nghiêm chín giờ ba mươi của Nadeshiko, cho đến khi tôi bắt gặp chiếc đồng hồ của Yamamoto. Kim phút đang quay tích tắc về phía nam. Chết tiệt.

Tôi đã ở cùng Yaya và Amu cho đến khi trời tối, trò chuyện với những cô gái đến thăm phòng, họ nói với một khuôn mặt tươi vui về những nơi họ đã đi trong kỳ nghỉ xuân. Một người có cha đóng quân ở miền Bắc Trung Quốc, ai đó đã đi chơi xa tới tận Pháp, đất nước xa xôi đến nỗi nó cũng có thể trên mặt trăng. Tôi chưa bao giờ bước chân ra ngoài Nhật Bản. Nó thật sự là một hòn đảo nhỏ.

Bởi đống suy nghĩ này mà tôi đã mất dấu thời gian, và phải rời khỏi trường học khá vội vàng. Cái ôm lạnh lẽo và  tối tăm ở Đại sảnh phía Đông vẫn khó chịu hơn bao giờ hết. Mặc dù tôi được ôm bọc trong bộ đồng phục mùa đông, cái lạnh có khả năng thấm qua lớp vải. Tôi rất biết ơn vì đã an toàn về đến phòng ngủ mới của mình, tôi cẩn thận dò dẫm đóng cánh cửa phía sau.

Căn phòng tối đen, chỉ độc một chiếc cửa sổ màu xanh lạnh mập mờ trong tầm nhìn của tôi. Tôi đã lo lắng rằng điều này có nghĩa là Nadeshiko đã lên trên giường, chờ đợi tôi với đôi mắt thằn lằn độc ác của cô ấy, nhưng sau đó tôi phát hiện ra vệt vàng mờ nhạt trên sàn nhà.

Cô đang ở trong nhà tắm . Tốt .Tôi có thể chui vào áo ngủ, bò vào chăn và giả vờ rằng tôi đã ở trong đó suốt, giống như một người bạn cùng phòng tốt. Tôi thắp lửa lên một trong những ngọn đèn dầu và bắt đầu tự động kéo chiếc áo đồng phục của mình qua đầu.


Khi tôi cởi quần áo, tôi giữ một mắt tập trung vào ánh sáng hắt dưới cánh cửa. Chúng tôi có thể là hai người phụ nữ không có gì để che giấu, nhưng tôi chắc chắn chưa sẵn sàng chia sẻ mọi thứ cho cô chỉ để nghe thêm nhiều lời xỉ nhục khác. Với sự hiểu biết về Nadeshiko của mình, cô ta sẽ tìm ra cách khiến tôi cảm thấy tồi tệ về cơ thể trần trụi của mình, một điều gì đó về dạ dày hoặc màu sắc kỳ lạ. Tôi sẽ không để cô ấy biết.

Những lo lắng của tôi là vô ích. Tôi thay đổi mà không có sự cố gì và trong sự im lặng chết chóc của bóng tối. Đúng ra là quá im lặng đi, không có bắt cứ âm thanh từ phía bên kia cánh cửa. Không có bước chân, không có cái bóng nào. Chính xác thì cô ấy đang làm gì ở đó?

Không thể lý giải được, giọng nói của Yaya vang lên trước mặt tôi: ''... bởi vì chị ấy có một cặp song sinh dính liền với bản thân.''

Tôi khịt khịt mũi .Chắc chắn không phải nó. Tôi không phải là loại người dễ lo lắng hay hoang tưởng, nhưng có lẽ đã có một sự cố nào đó. Có khi nào cô ấy đã ngất?

Không có gì lạ khi mọi người bị bỏng bởi nước nóng, ngất xỉu và sau đó chết đuối. Tôi không thích Nadeshiko, nhưng tôi không ghét cô ấy đến mức muốn cô chết. Với một tiếng thở dài mệt mỏi, tôi bước đến cửa, ngập ngừng gõ vào nó. Tôi thì thầm gọi qua cửa. và sau đó gọi to hơn. ''Fujisaki!''

Im lặng. Nhưng tôi có thể nghe thấy âm thanh nhẹ nhất, ngoại trừ tiếng đập cánh phía bên kia. Hơi thở.

Cô vẫn thở, nhưng không trả lời. Điều này rõ ràng nghĩa là cô đã bất tỉnh trên sàn nhà.

Chính là lúc này. Cuối cùng, tôi đã có thể phá tay nắm cửa ngu ngốc này. Kiên nhẫn luồn sợi dây thép bé tẹo, tôi vặn nó ra. Khi tay nắm cửa quay ra, tôi cảm thấy sư kháng cự, như thể ai đó đang nắm chặt nó từ phía bên kia nhưng điều đó là không thể! Tại sao chứ...

Tôi chống vai vào cánh cửa, cảm thấy một lực mạnh kinh khủng, và tôi bị kẹt chân vào khung cửa ,buộc cơ thể tôi lách qua với cảm giác chiến thắng nhè nhẹ, tôi lập tức biết mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.

Nadeshiko không nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Hoặc đúng là vậy, có điều, cô bị đập vào bức tường đằng sau cánh cửa trong sự kinh hoàng, váy đồng phục ôm sát vào ngực, tóc buông thõng xuống và tràn qua vai. Ngay cả khi nhăn nhó, cô ấy trông vẫn thật xinh đẹp. Tôi tự hỏi tại sao ý nghĩ không thể lý giải được sượt ngang qua đầu tôi, ngoại trừ việc có lẽ tôi đã tìm thấy một vẻ đẹp nào đó trong đau đớn.


Cô ấy chắc chắn bị thương. Cô bị phát hiện giữa chừng khi đang mặc quần áo. Ngay cả khi tôi chuyển mắt theo phản xạ, tôi không thể không thấy rằng cô ấy có cơ thề cân đối hơn tôi, với đôi vai nhô ra và xương ức rắn rỏi. Cái thứ đó không phát triển trên bất cứ người phụ nữ nào chỉ đề liếc nhìn, và chắc chắn không phải trong tình huống này. Tuy nhiên, thật đáng buồn, tôi không thể khống chế bản thân mà nhìn chằm chằm vào đường nét trên ngực của cô ấy với một sự mê hoặc kỳ lạ mà tôi chưa từng cảm thấy trước đó, xuống bụng và dưới rốn của cô ấy, nơi những sợi lông đen kéo xuống phía dưới - ... 

Sự tò mò của tôi đã xong và quá đủ, tôi thét lên không to hơn nổi một con chuột đồng, vấp ngã lần thứ ba vào ngày hôm đó và đập đầu vào tấm gương đằng sau tôi. Quá muộn, tôi vỗ tay che mắt, vì sự tôn trọng muộn màng với phẩm giá người phụ nữ của tôi. Dù tôi có che mắt thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn có một cảm giác kinh khủng.

Khi tôi muốn chọc ghẹo Nadeshiko, tôi đã tưởng tượng ra một thứ gì đó vô hại, vui nhộn, thậm chí là một thứ gì đó giống như có một tình yêu sâu sắc với Harold Lloyd, một thứ ngu ngốc như thế. Không phải cái này. Không bao giờ.

Fujisaki Nadeshiko, cô nàng đứng đắn được yêu thích của trường, dứt khoát là một cậu bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro