2 .Cậu bé ở phía đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


東館の男



Cô ấy là một cậu bé.

Sự thật này đã làm tôi sốc, nhưng không nhiều như tôi nghĩ. Theo một cách kỳ quái nào đó, nó gần như làm rõ mọi thứ ,như thể là một mảnh ghép được lắp vào vị trí trống . Nụ cười giống như mặt nạ, đôi chân mạnh mẽ, cô ấy luôn có một căn phòng riêng ... Sự hiển nhiên ấy cùng những gợi ý mà tôi đã không có được, khiến tôi bực bội vì một số lý do.

Khuôn mặt cậu ta như mắc phải tội, như thể cậu bị bắt quả tang khi đang làm điều gì đó mà cậu không nên vậy- kỳ quặc là tôi lại thấy được biểu hiện dễ bị tổn thương như vậy trên khuôn mặt của một người luôn luôn điềm tĩnh. Nadeshiko sẽ không thể hiện cảm xúc yếu đuối như vậy trước mặt tôi. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ để bất cứ ai thấy được bộ dạng này cả.

Đây không phải là khuôn mặt của Nadeshiko, mà chỉ là khuôn mặt một cậu bé kinh sợ. Nó buộc tôi phải kết luận rằng Fujisaki Nadeshiko mà tất cả chúng ta đều biết thật ra không tồn tại, không hơn gì một chiếc mặt nạ Noh.

Đeo một chiếc mặt nạ để làm gì? Tại sao phải để tâm chứ?

Tôi lén nhìn qua các ngón tay, chỉ để thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhanh chóng biến mất sau những ngón tay của mình một lần nữa. Đừng nhìn. Đừng nhìn!

"Rima."

Cậu nói ra tên tôi một cách dễ dàng như tiếng gió ầm ầm trước cơn bão, và một cơn run giật chạy dọc sống lưng tôi. Giọng nói của cô ấy lúc nào cũng trầm thấp, nhưng vô cùng yếu đuối và khe khẽ, lúc này có thể thấy rõ ràng là giọng nói "thấp tự nhiên" của cô đã lộ ra rõ hơn từ đầu đến cuối. Tôi giơ bàn tay còn lại lên che mặt cùng một tiếng than vãn.

"Mashiro-san." Giọng của Nadeshiko nghe có vẻ hơi bực bội. Khi cậu nói, tôi trượt từ từ trên tường trong tư thế cúi người xuống, vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay. Cậu cao giọng nói ,át đi tiếng lưng tôi cọ trên tường. "Khi nãy lúc tôi nằm trên sàn, có lẽ cậu đã thấy phần dưới của tôi,nếu không nói quá thì trông cậu khá là căng thẳng. Cậu nên rời khỏi căn phòng này vì sự an toàn của chính mình."

Tôi giữ hai tay che trước mặt và không nhúc nhích nổi một inch.

Tôi nghe tiếng Nadeshiko thở dài. "Thôi được rồi."

Tôi nghe thấy tiếng xột xạt như một chiếc váy đang được gấp lại. Tôi mở mắt ra và nhìn qua khe. Tôi nghi ngờ rằng cậu ta biết tôi đang nhìn trộm- đôi vai đẹp đẽ xoay người và khoác lên một chiếc áo jinbei, cơ tay trên mạnh mẽ, đoạn giữa rất săn chắc. Đó chắc hẳn là một sự tồn tại riêng biệt, làm gì có cô gái nào lại đi để khoe cơ bụng cơ chứ. Thật là một tên đáng ghét.

Sau đó tôi vẫn là người duy nhất đang nhìn. Tôi không có anh em, cũng không có đàn ông trong nhà để trông cháu trai hai tuổi, cơ thể đàn ông là một bí ẩn đối với tôi. Có lẽ tôi không có quyền chỉ trích cậu ta vì đã khoe khoang cơ thể vì tôi là kẻ đang bị mê hoặc bởi một thứ dâm dục như vậy. Nhưng đó là chủ ý cơ địa khoa học. Ai có thể trách tôi?

"Được rồi." Cậu nói bằng giọng nhỏ nhẹ và sau đó tôi nghe thấy cậu nói thẳng thừng. "Tôi xong rồi."

Cứ nghĩ rằng Nadeshiko có thể nói với tôi bằng một giọng nói nhẹ nhàng, thận trọng như vậy thật là tức cười. Rồi sự cân bằng sức mạnh giữa hai chúng tôi đã bắt đầu nghiêng. Nadeshiko đã thực sự chiếm thế thượng phong sao? Tôi dần dần vượt qua cú sốc về việc Nadeshiko là nam, nhận ra những ám chỉ, những điều tôi có thể làm. Tôi không muốn tận hưởng ý nghĩ điều khiển Nadeshiko. Nhưng bởi cái địa ngục mà cô đã từng bắt tôi trải qua đã cám dỗ tôi.

Chỉ với một từ duy nhất và nhà trường sẽ biết: cậu ta sẽ bị đuổi học, cả gia đình sẽ mang tiếng, Fujisaki Nadeshiko biến khỏi mắt tôi. Và tất cả điều này chỉ là phần nổi của tảng băng, chỉ là sự khởi đầu, trong tay một người thực sự độc ác, người ta có thể tống tiền và đe dọa khi muốn. Và điều hấp dẫn nhất là tôi có thể nói sự thật với Amu, làm cho cậu ta trở nên đáng trách trong mắt cô vì sự lừa dối này. Cả nhà cậu sẽ mất mặt. Một cơn ớn lạnh lạ lùng lướt qua tôi - tôi không muốn điều đó, không thể muốn điều đó.

Tôi ngẩng đầu khỏi tay mình, tôi cảm thấy khuôn mặt mình thật xa lạ, dường như nó không phải của tôi nữa. Rõ ràng là thế, bởi vì cậu bé Nadeshiko đã lùi lại một cách thận trọng.

Tôi nhìn cậu chằm chằm.

Cậu ta lùi lại một bước. Như mọi khi trái tim tôi đã chiến thắng ác ý. Tôi không có khả năng làm mất đi danh tiếng của cả một gia tộc chỉ vì mối hận vụn vặt của một nữ sinh. Cậu không cần phải biết điều đó.

"Cậu là con trai." Tôi nói. Giọng nói của tôi có thể trở nên yếu đi vào thời điểm tồi tệ nhất.

''Đúng vậy.'' Cậu lặng lẽ trả lời. Tôi không thể mong đợi gì hơn. Cậu không đưa ra lời giải thích hay lời biện hộ. Cậu chỉ đơn giản đứng đó, dựa người vào chân giường và nhìn chằm chằm với đôi mắt sáng ngời.

Tôi đã nghĩ Nadeshiko luôn là tiêu chuẩn của cái đẹp ,nhưng việc chuyển hóa các đặc điểm của cô ấy sang khuôn mặt nam giới quả là khó khăn. Trong trang phục unisex, tóc để xõa xuống, tôi không thể biết cậu ta trông đẹp trai, xinh đẹp, có thể là cả hai hoặc không. Tuy nhiên, cậu ta dường như đứng giữa danh giới hai giới tính, một điều mà tôi chưa thấy ai như vậy. Cậu ta là con trai. Tôi sẽ làm gì với thông tin này đây?

Có lẽ đây chỉ đơn giản là một trò chơi khác của Nadeshiko, bất cứ điều gì tôi định làm sẽ nói lên một phần nào đó về nhân cách con người của tôi. Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi làm gì đó và bị nguyền rủa nếu không làm gì cả. Cứ cho là vậy đi: Tôi sẽ rút lui.

"Tôi sẽ đi ngủ." Tôi thì thầm, quay người lại.

Vậy là đã đạt được mong muốn. Tôi nghe thấy tiếng kêu cọt kẹt bên giường. "Mashiro-san, chờ đã."

Tôi cảm thấy rùng mình khi nghe Nadeshiko khẩn thiết bởi sự rút lui của tôi. Tôi xoay vai, đôi mắt rưng rưng. "Bây giờ đã mười giờ , giờ giới nghiêm của cậu cũng qua mất nửa tiếng. Và tôi đã mệt lả người rồi."

Đó không phải là một lời nói dối, thông tin mới này khiến tôi kiệt sức. Quá nhiều thông tin khó chịu, và những buổi học còn chưa bắt đầu ... dạ dày tôi quặn lên vì kế hoạch với tiết may vá và tu từ học sẽ diễn ra vào ngày mai.

Không đợi câu trả lời, tôi lấy ống thủy tinh ra khỏi đèn dầu, khẽ thổi nến. Căn phòng trở nên tối đen.



***




Giấc ngủ không đến một cách dễ dàng, tâm trí tôi quá bận rộn quay cuồng với suy nghĩ về những người mặc trang phục ngược giới tính và thêu mũi chữ thập. Tôi đã lật người liên tục và rơi vào một giấc ngủ tạm thời, cảm thấy khó chịu chỉ vì một cơn ác mộng nửa chừng và làm tôi thức giấc. Chân tôi lúc nóng lúc lạnh và toàn bộ khuôn mặt của Nadeshiko nhảy múa trong đầu tôi.

Tôi đang ngủ cách một cậu bé vài bước chân. Tại sao?! Mẹ tôi sẽ bị phình động mạch não nếu biết chuyện này! Sau khi trải qua mười bốn năm kỳ lạ khiến tôi tránh xa những người đàn ông xấu xa, chuyện này lại xảy ra ... Không phải là tôi sợ đàn ông, nhưng tôi cảnh giác. Họ không thích phụ nữ. Họ nguy hiểm, bị ám ảnh bởi các bộ phận cơ thể. Đàn ông cười với tôi trên đường phố. Tôi ngửa người, nhìn chằm chằm vào bóng tối khắp căn phòng. Có phải Nadeshiko cũng như vậy không?

Cuối cùng tôi rơi vào một giấc ngủ bứt rứt, dường như chỉ năm phút sau, một ánh sáng đo đỏ và ấm chiếu lên mí mắt tôi, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi cố gắng mặc kệ nó, nó thật bướng bỉnh. Tôi không thể ngủ lại được.

Tôi rên rỉ. Phòng tắm riêng thật không đáng với tia nắng buổi sáng.

Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi gấp chăn lại, vấp phải bộ đồng phục được xếp ngay ngắn dưới chân giường. Sau khi bị vấp vào giường, tôi mở mắt ra. Nadeshiko đã biến mất. Chiếc giường được xắp xếp hoàn hảo, như ở bệnh viện, ai lại có thể khoe khoang nữa nạc nữa mỡ như thế kia .Đồ làm màu.

Tuy nhiên như vậy lại càng tốt. Tôi có thể thay đồ trong hòa bình, tôi đâu có bị ngu. Xem xét lại chuyện tối qua, tôi hy vọng tâm trạng tôi có thể tốt hơn chút. Nadeshiko đã tự trốn đi, tôi đã ngủ một chút và ít nhất tôi có thể sống qua một ngày mệt mỏi.

Tâm trạng tốt đẹp của tôi tan biến ngay khi tôi mở cánh cửa là một hành lang vắng vẻ. Đó không phải là điềm tốt, buổi sáng thường có các cô gái vội vã chen lấn nhau, như việc quăng bàn chải tóc và ruy băng khắp các phòng, tất vớ trên sàn gỗ. Thay vào đó, hành lang bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Tôi có thể đã nghe thấy tiếng chốt.

Và điều đó có nghĩa là tôi đã trễ. Khốn nạn thật! Tôi chạy như điên. Tiết đầu tiên của hôm nay là gì? Âm nhạc với Sanjo-sensei. Mẹ kiếp. Tôi nhớ ra rằng những cuộc chạy bộ không có tí sức hút hay nữ tính nào, tôi liền chạy chậm lại một nửa, là kiểu chạy bộ khập khiễng. Nó chỉ thành công trong việc khiến tôi trông giống như một con lừa bị gãy chân.

Không bị cản trở trong nhiệm vụ chạy bộ của mình, tôi - một con lừa đi khập khiễng trên bãi cỏ và lên cầu thang để đến trường. Tôi rất cảm kích với vẻ duyên dáng và sự phối hợp của bản thân cho đến khi tôi mở cửa lớp và Sanjo-sensei gắt lên "Mashiro, em đang làm cái quái gì thế?"

Có một vài tiếng cười khúc khích. Tôi đóng cửa phòng học lại sau lưng, vội vã đi chậm về phía bàn. Tôi đi học muộn vào ngày đầu tiên và không có bữa ăn sáng. Ngày hôm nay của tôi nhanh chóng qua đi và  có thể coi như tạm chấp nhận được, tất cả mọi việc được định ra bằng việc hóa thân như một con sếu duyên dáng rơi xuống đầm lầy.

Tôi chưa bao giờ có cơ hội đến bàn học của mình. Cánh cửa mở ra một lần nữa ngay khi tôi vừa đến gần nó và Sanjo-sensei chậm rãi ghi chú lại với một vẻ mặt cực kỳ khó chịu. "Một cô gái đã đến trễ." Giọng cô vang lên đậm mùi mỉa mai. "Hãy cầu nguyện đi, rằng thảm họa tự nhiên nào đó sẽ xảy ra để giữ các em khỏi phải đến lớp.''

"Thưa cô. Nữ hiệu trưởng muốn nói chuyện với Mashiro-san."

Vẻ mặt cáu kỉnh mệt mỏi trên khuôn mặt của Nadeshiko được tất cả giáo viên yêu mến. Tôi cảm thấy trái tim mình rơi xuống sâu hơn trong khoang ngực, trú ngự đâu đó quanh đáy lồng ngực  khẽ gầm lên. Cho đến khi tôi nhận ra đó là vì đói chứ không phải do tôi buồn. Bữa sáng đã kết thúc trước khi tôi thức dậy.

"Tớ xin lỗi, Nadeshiko-chan, nhưng tớ không thể bỏ bê việc học của mình." Tôi trả lời một cách ngọt ngào. Mịa nó! Tôi biết rằng tôi không nên đi ngủ đêm qua mà không biết về những gì mình sẽ phải làm vào sáng hôm sau. Rõ ràng là Nadeshiko nghĩ rằng tôi sẽ ré lên và đến đây để kéo tôi ra khỏi lớp trước khi tôi có thể nói với mọi người rằng cậu ta là một chàng trai! "Ca hát rất quan trọng đối với tớ và tớ phải học hỏi chăm chỉ hơn, vậy nên tớ không thể rời khỏi lớp học được..."

Điều này rõ ràng không thuyết phục Sanjo-sensei, người đang lườm tôi, mắt kính cô lóe sáng. "Tôi mong rằng em sẽ trở lại sau mười phút nữa, Mashiro."

"... Em thực sự cần tập trung hết sức vào dây thanh âm của mình trong tiết học ..."

"Mashiro."

"... Vâng, thưa cô." Tôi nói một cách nhu mì và cúi người dưới cánh tay của Nadeshiko với một vẻ hờn dỗi. Có lẽ cậu ta để tôi ngủ quên, biết rằng sẽ dễ dàng bắt cóc tôi hơn nếu tôi bị thiếu ngủ và đến muộn. Chết tiệt, sao tôi có thể ngu ngốc đến thế? Tôi đã làm giảm sự cảnh giác của mình!

Nhưng khi Nadeshiko đóng sập cánh cửa lại sau lưng tôi, hai chúng tôi bị khóa ngoài hành lang đầy nắng yên tĩnh, trông cậu không ổn chút nào. Cậu có những vết thâm mờ dưới mắt và đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi không hề nghe thấy bất cứ gì hay tiếng thở sâu từ chiếc giường còn lại đêm qua.

"Cậu không gặp rắc rối." Nadeshiko nói một cách thận trọng như một lời giải thích và tôi hơi bực mình một chút. "Tại sao lại là tôi?"

Cậu không trả lời. Tôi cho rằng cậu ta không cần phải làm thế. Tôi bực bội đi theo cậu, đầu óc quay cuồng. Nữ hiệu trưởng ... Fujisaki-sensei, Rồng. Tôi vẫn chưa gặp bà ấy, mặc dù bà đã có một bài phát biểu vào đầu mỗi nhiệm kỳ thường khá buồn tẻ và liên quan đến một chút đến ngôn ngữ hoa mỹ không đáng nói vì tôi không bao giờ nghe. Bà cũng khét tiếng là rất đáng sợ, mặc dù có khuôn mặt dịu dàng. Bà ấy muốn gì ở tôi? Tôi sẽ bị đuổi học? Tôi có thể không vui vẻ gì với vị trí của mình tại Học viện nữ sinh Seiyo, nhưng bạn bè của tôi đang ở đây và nó tốt hơn gấp ngàn lần so với việc quay về nhà với omiai (đi xem mặt) và máy bông.

Có lẽ tôi có thể chạy đi trong khi lưng của Nadeshiko vẫn đi về phía trước. Tuy nhiên, kế hoạch thoát hiểm nửa vời của tôi đã bị phá hỏng ngay lập tức, bởi vì ngay lúc đó cậu ta quay đầu qua vai và cố gắng mỉm cười.

Tôi nhìn lại. Chúng tôi đứng trong một khu vực dường như cũ hơn, kiểu nhà mà tôi chưa từng thấy trước đây, mặc dù đã tham gia các lớp học ở đây từ lâu. Đây hẳn là văn phòng của Fujisaki, nhưng bà ấy cần một văn phòng để làm gì? Theo dõi các cô gái học may?

Nadeshiko mở cánh cửa ra vào và đứng sang một bên, chờ đợi. Cậu có nghĩ rằng mình đang là một quý ông không? Thật là một tên ngốc. Tôi đi qua cùng ánh mắt nghi ngờ hướng về phía cậu ta. Tại sao cậu phải làm điều này?

"Chờ ở đây."

Mái tóc đuôi ngựa của cậu ta rời khỏi tầm nhìn phía sau tấm bình phong. Tôi bị bỏ lại một mình trong phòng tiếp tân với thư ký của Fujisaki. Mặc dù căn phòng nhỏ và đơn giản, nhưng nó sang trọng hơn nhiều so với các lớp học của chúng tôi: có một bông hoa trên bàn bên cạnh cuộn thư pháp và bàn sơn mài đen của thư ký chắc chắn không hề rẻ. Dấu hiệu duy nhất của những ảnh hưởng của thời hiện đại là tiếng lách cách mềm mại mà thư ký gõ trên máy đánh chữ của cô và âm thanh bị bóp nghẹt, xa xôi của nhạc enka (dòng nhạc sến của Nhật bản) từ máy ghi âm. Tôi có thể nhìn chằm chằm vào bản sao mô phỏng những người phụ nữ giàu có thời Heian ở phòng tiếp tân. Tộc Fujisaki là kiểu gia đình giàu có điển hình.

Tôi ngồi xuống ghế , đôi chân gần như không chạm sàn. Tôi thấy cô thư ký ngước nhìn tôi, tò mò (cô ấy có nghĩ tôi là một kẻ có tội không?) Nhưng thay vào đó tôi bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào lọ hoa trang trí.

"Tôi làm nó đấy."

Tôi giật mình như bị đánh thức với một cơn đau quằn quại. Nadeshiko đang đứng đó, trông khá tự mãn, phải mất một giây tôi mới nhận ra cậu ta đang nhìn vào lọ hoa. Thật là một thứ quái dị, đáng ghét. Giống như cậu ta vậy.

"Heika đẹp đấy. Tôi thực sự thích cách cậu cắm hoa vào bình."

Cậu ta mỉm cười hài hước, như thể sắp thực hiện một trò đùa chữ hiragana rất thông minh. "Cảm ơn. Thực ra nó là một nageire."(kiểu cắm hoa tối giản ,mộc mạc)

Đó là kiểu chơi chữ gì vậy? Đi chết nghẹn đi , Fujisaki.

Trước khi tôi có thể nói nhiều như vậy, cậu gật đầu với cánh cửa bên kia, với một biểu hiện không thể đọc được. "Bà ấy đã sẵn sàng rồi. Thử ăn nói một cách lịch sự, nếu điều đó không quá khó khăn với cậu."

Điều gì đã làm cậu ta nghĩ rằng tôi đang ráng sức để nói một cách lịch sự?! Cậu ta thì biết được gì chứ. Tôi lườm cậu ,bước qua tấm bình phong trước khi cậu ta có cơ hội làm điều đó thay tôi.

Văn phòng của nữ hiệu trưởng được thiết kế giống như khu vực tiếp tân, trừ việc nó rộng hơn, lớn hơn và trống trải hơn. Cần phải có một cái gì đó để trang trí thêm. Bàn làm việc được đặt trên chính giữa bục cao, và tôi phát hiện ra máy ghi âm đang phát nhạc enka trên chiếc kệ gần đó.

Sau đó, sự chú ý của tôi chuyển sang hai chiếc đệm đặt ra trước mặt Fujisaki-sensei, cùng một dự cảm không tốt, khoan, tôi biết điều này có nghĩa là gì.

Cảm ơn vì đã bắt tôi phải ngồi seiza(đệm ngồi Nhật)Fujisaki-sensei, chắc Chúa Trời đã cấm bà mua vài cái ghế bình thường. Tôi lớn lên trong một ngôi nhà tương đối Tây hóa và mỗi lần tôi chú ý đến một cái đệm ngồi, tôi thực sự có thể cảm thấy đầu gối của mình đang la hét. Seiyo chưa bao giờ dạy tôi đủ tốt với việc quen ngồi yên trên tấm nệm.

Trong khi Nadeshiko có thể chọn ngồi thẳng và duyên dáng trên một chiếc đệm như một bông hoa mẫu đơn dơ bẩn tôi nhận thấy rằng thay vào đó cậu ta chọn cách đi bộ quanh bàn của mẹ mình và đứng thoải mái sau ghế của bà, nửa người bị che khuất sau bóng dâm. Về phần nữ hiệu trưởng, tôi không thể nói cho bạn biết bà ấy trông như thế nào. Tôi đã quá bận rộn với việc nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Tuy vậy tôi vẫn nghe bà ấy nói.

"Em có thể ngồi xuống, Mashiro-san."

Tôi lúng túng quỳ xuống như thể tôi là một khối bê tông rơi từ trên cao, không giống như một con chim bay vào tổ của nó mà Kichigai-sensei muốn. Tôi nghe thấy tiếng khịt mũi của Nadeshiko từ vị trí thuận lợi của cậu ta trong Vương quốc Bóng tối và tôi lườm cậu ta.

Bất đắc dĩ, tôi chuyển ánh mắt sang Fujisaki-sensei. Nhiều người cho rằng bà và Nadeshiko giống nhau như hai giọt nước. Tôi đã luôn luôn không đồng tình với điều đó. Khuôn mặt bà sắc sảo, với xương gò má như một tên sát nhân .Mặt hiểm độc của Nadeshiko là bơ ấm và đường, còn người phụ nữ này thì không hề giả vờ yếu đuối, bà như một cỗ máy chiến tranh lạnh lùng trong bộ kimono. Bà là Yamato trong Yamato Nadeshiko (Một yamato nadeshiko phải dịu dàng và thanh nhã nhưng cũng có khả năng chịu đựng tất cả những đau đớn và sự bần cùng của cuộc sống vì chồng và tổ quốc), là lõi thép không thể phá vỡ với bề ngoài dịu dàng của Nadeshiko (hoa cẩm chướng).

Tôi không thể biết nụ cười của bà ấy là thật hay mỉa mai và điều này làm tôi sợ. Ngay cả với khuôn mặt nghiêm khắc của mình, bà vẫn xinh đẹp nhưng theo một cách đáng sợ và không thể tin nổi bà mới qua tuổi ba lăm. Có tin đồn, được lặp đi lặp lại cứ sau vài năm bởi một nữ sinh có quan niệm lãng mạn, rằng Fujisaki-sensei đã từng là một geiko nổi tiếng ở Gion. Một vũ công thành đạt ( thật sự đúng là vậy), bà biểu diễn ở những quán trà ngon nhất ở Kyoto và hải ngoại, mọi thứ gây xôn xao khi bà đột ngột nghỉ hưu ở đỉnh cao của sự nghiệp để kết hôn với một nghệ nhân kabuki nổi tiếng không kém. Tôi không chắc bao nhiêu phần trong câu chuyện này là giả, nhưng bà ấy chắc chắn là một vũ công thành đạt: mỗi một chiếc cúp sau bàn của bà đều là giải thưởng cho một điệu nhảy nào đó.

"À phải rồi, trà chứ nhỉ?" Đôi mắt của Fujisaki-Sensei lóe sáng và bà ấy cầm ấm trà lên.

Ôi không, đừng cho tôi cơ hội để uống trà Fujisaki-sensei, tôi khẩn thiết cầu xin.

Mọi thứ tạm dừng. Tôi tự động liếc sang Nadeshiko để được giúp đỡ. Như một vị khách không hài lòng, cậu ta dường như là đồng minh duy nhất của tôi trong phòng. Rốt cuộc, cậu ta đã nỗ lực nói chuyện với tôi trong khi cậu có thể giả vờ như tôi không tồn tại. Tôi hy vọng cậu có ý định giúp tôi vượt qua thế giới truyền thống đen tối bị che giấu mà tôi đã lạc lối trong vô vọng.

Cậu gật đầu với tôi. Nó có thể là sự thừa nhận hoặc lời khuyên. Tôi đã đi muộn, cùng cái vẻ lịch sự vớ vẩn và cơn đói.

"Tất nhiên rồi ạ." Tôi lẩm bẩm, lúng túng chấp nhận tách trà. "Em cảm ơn cô."

Tôi hy vọng nó không có thuốc độc. Nadeshiko di chuyển trong bóng tối và bắt gặp ánh mắt của tôi, ra hiệu như điên.

Tôi dừng lại, nhìn cậu chằm chằm. Cậu ta đang làm một chuyển động tròn. Tôi trông giống như một kẻ ngốc nhìn qua vai Fujisaki với vẻ trống rỗng trên khuôn mặt. Tôi chợt hiểu tay cậu đang ra hiệu cách uống trà. Thôi xong .Rất chậm, tôi bắt đầu đặt tách trà lên lòng bàn tay phải.


Bên trái! Bên trái! Nadeshiko nói, chỉ vào tay trái của mình. Tôi thở mạnh, nhanh chóng chuyển sang lòng bàn tay trái và xoay cái cốc làm rớt một ít trà trước khi nhấp một ngụm khá lớn. Tôi có thể nói rõ ràng Nadeshiko đã nghĩ rằng chiếc cốc của mình biến thành một thứ kém chất lượng từ cách cậu ta hơi nhăn mũi.

Fujisaki-sensei đợi trước khi nói. Giọng bà đều đều, những lời bà nói như thể mọi thứ đều nghiêm túc và quan trọng.

"Nagihiko nói với tôi rằng em đã phát hiện ra giới tính của thằng bé đêm qua, Mashiro-san. Đây có phải là sự thật không?"

Tôi ngước mặt ra khỏi cốc, ngơ ngác. Nagihiko là ai vậy?

Đó là khoảnh khắc trước khi tôi nhận ra rằng chắc chắn không có người mẹ nào đặt tên cho con trai của họ là Nadeshiko, nó gần như yêu cầu mọi người khóa cậu ta vào tủ. Nagihiko ... tên thật của cậu ta là Nagihiko? Không phải hơi thân thiết sao, một cái gì đó ghê tởm mà tôi không nên dùng.

Tôi liếc nhìn Nag ... eshko, nhưng cậu ta không còn nhìn tôi nữa mà đang mải mê với những chiếc cúp nhảy.

"Vâng." Tôi trả lời lặng lẽ. Tôi đã cầu nguyện rằng Nageshiko (?!) đã không đi sâu vào chi tiết cụ thể về cách thức mà tôi biết được việc này - vì một lý do điên rồ nào đó, tôi không nghĩ mẹ cậu ta sẽ ấn tượng với việc tôi nhìn chằm chằm vào thân hình trần trụi của cậu ta lâu hơn cần thiết.

"Ra vậy." Fujisaki-sensei nâng cốc của mình lên môi theo chuyển động thẳng đứng tuyệt đẹp, cánh tay đưa lên với sự thích thú. Thật đau đớn khi nhìn bà ấy đặt nó xuống một lần nữa.

"Đầu tiên, tôi phải cầu xin sự tha thứ của em. Đối với một cô gái trẻ như em, tôi chắc chắn một điều như vậy là rất sốc. Nếu cần thiết, em có thể đảm bảo với gia đình rằng chưa từng có sự sỉ nhục nào xảy ra, sự cố này sẽ không mang lại lợi ích gì cho ba chúng ta."

Tôi rất lo lắng về việc trở thành món hàng bị hư hại và có rất ít ý định để nói với mẹ tôi nhiều chuyện như vậy. Nó sẽ chỉ mang lại cho bà ấy một cái gì đó khác để lo lắng thêm.

"Thứ hai, tôi hiểu rằng đây là một bí mật lớn cần phải giữ. Nhưng tôi tin rằng em sẽ nỗ lực phần nào che giấu nó. Nagihiko hoàn toàn thành thạo trong việc đưa ra lý do của riêng mình, em sẽ phải giúp nó một chút." Từ giọng điệu cuối cùng trong giọng nói của bà ấy muốn chỉ ra rằng nói với ai đó bí mật của Nagihiko không phải là một lựa chọn. Tôi đã mong đợi rất nhiều và rồi cũng chỉ gật đầu một cái.

"Tôi cảm thấy ..." Đoạn này bà ấy do dự, và tôi thấy Nagihiko thay đổi một chút. "... Cá nhân tôi cảm thấy rằng vì những gì em đã chứng kiến ​​... tôi đang nợ em một lời giải thích. Em chắc chắn đã tự hỏi tại sao chúng tôi lại làm một chuyện như vậy, mặc dù em im lặng. Tuy nhiên, tôi do dự, vì truyền thống của chúng tôi đôi khi có thể lạc hậu - gần như man rợ đối với người ngoài."

Giờ đây bà ấy thực sự làm tôi hứng thú ,bà là một người kể chuyện hay, một điều mà thậm chí tôi có thể đánh giá cao. Có lẽ những câu chuyện về bà là một nghệ nhân giải trí không chỉ để kể cho có. Tôi gật đầu và ngồi trên đôi chân đã tê liệt của mình để chuẩn bị cho một câu chuyện dài.

"Chà, yên tâm đi, bị sắp xếp vào phòng cùng Nagihiko là một sai lầm hành chính."

(Ha ha. Tôi biết điều đó. Kichigai-sensei là một kẻ bất tài.)

"Vì một vài lý do ,Nagihiko luôn ở phòng riêng một mình. Các giáo viên biết về lý do thật sự là có sự chọn lọc... có lẽ một phần lỗi là về phía tôi. Sự bất cẩn trong việc bảo vệ cho con trai của người mẹ.''

"Gia tộc chúng tôi theo nghề múa nữ Buyõ." Nhìn thấy sự bối rối của tôi về sự thay đổi chủ đề đột ngột, bà ấy mỉm cười dịu dàng. "Nichibu, Mashiro-san. Điệu nhảy truyền thống của Nhật Bản. Chúng tôi chỉ nhảy vai nữ, theo phong cách chỉ dành riêng cho phụ nữ. Thật ý nghĩa phải không? Không ai có thể đánh giá cao vẻ đẹp và sự kiều diễm của phụ nữ hơn đàn ông."

Tôi lại nghĩ khác.

"Nhưng một người phụ nữ là một sự phức tạp, em biết đấy. Phải mất nhiều năm để hiểu. Đây là lý do tại sao những người đàn ông trong tộc Fujisaki được nuôi dưỡng như phụ nữ, từ khi họ bắt đầu tập múa cho đến khi ra mắt trên sân khấu. Thực ra chúng tôi phải đặt cho con trai mình những cái tên nữ và cả trang phục. Khi làm như vậy, họ học được suy nghĩ của người khác giới nhiều hơn bất kỳ người đàn ông bình thường nào, điều đó được thể hiện trong nghệ thuật sân khấu như minh chứng vị trí mà chúng tôi có được trong nghề. Theo em monomane có nghĩa là gì?"

Tôi đã thực sự ngạc nhiên, thật đấy, tôi biết monomane là gì. Tôi đã mong đợi đó sẽ là một từ dài dài, liên quan đến nhà hát mà tôi không hiểu. Monomane là một thuật ngữ được sử dụng trong các chương trình hài kịch, dành cho những người có thể bắt chước thật hài hước các nhân vật nổi tiếng, theo định nghĩa này là vậy, tuy nhiên nó dường như không phù hợp với những gì Fujisaki-sensei đang hỏi.

"Tài bắt trước." Tôi trả lời một cách lo lắng, cảm giác như thể đây không phải là câu trả lời đúng.

"Nói một cách đơn giản thì đúng là vậy. Đối với chúng tôi, nó có ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều, nó có nghĩa là mong muốn của một nghệ nhân muốn truyền tải ý nghĩ của nhân vật mà họ đang diễn trên sân khấu. Từ một nhân vật mà biến thành một con người thật."

Thật lòng tôi nghĩ rằng lời giải thích này thật vô nghĩa và cái gì mà được nuôi dưỡng như một cô gái. Theo lời cảnh báo phải biết giữ mồm giữ miệng trong đầu, tôi im lặng và gật đầu.

"Nagihiko cũng giống như những người khác trong gia đình chúng tôi, được định sẵn cho một cuộc sống như vậy. Ồ và .." bà nói thêm, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên nhẹ trên khuôn mặt của tôi, tôi nhìn vành cốc của mình. "Thằng bé sẽ kế thừa ngôi trường này, một ngày nào đó, nhưng trước tiên nó sẽ phải thành thạo tất cả các hình thức múa truyền thống của Nhật Bản, theo thông lệ trong gia đình chúng tôi. Cho đến lúc đó, thằng bé sẽ sống như một cô gái."

Có điều gì đó rất dữ dội theo cách mà bà ấy nói khiến tôi ngạc nhiên, để đóng một vai diễn, không ai cần phải gay gắt như vậy. Đâu đó là sự tuyệt vọng trong giọng nói của bà, cảm xúc thực sự. Với sự nghi ngờ, tôi tự hỏi nếu tôi muốn biết tại sao hoặc mặc kệ một điều khó chịu như vậy, chỉ như là một sự xúi giục tầm thường.

Nagihiko dường như không chú ý, mặc dù việc cậu ta quá quan tâm đến bằng khen của mẹ mình là hiển nhiên. Mẹ cậu nhìn theo ánh mắt của tôi, như thể lần đầu tiên nhận ra rằng con trai mình đang ở đó. Cách bà ấy nói chuyện như thể Nagihiko không ở trong phòng khiến tôi rất khó chịu, đến mức tôi biết ơn khi bà ấy quay lại, bà nhẹ nhàng nói:

"Nagihiko, ta sẽ để Shion đưa Mashiro-san về. Cảm ơn vì con đã đưa cô bé đến đây, con có thể quay về lớp học của mình."

Nagihiko nhìn tôi miễn cưỡng, như thể cậu không muốn để tôi một mình trong phòng với mẹ. Ai có thể trách cậu chứ? Một người phụ nữ giỏi ăn nói như bà ấy vẫn có một chút đáng sợ.

Không có nhiều lựa chọn, cậu ra khỏi phòng, ném cho tôi một ánh mắt ngờ vực. Fujisaki-sensei đợi cho đến khi bước chân của cậu mờ dần, trước khi đổ đầy trà vào cốc của tôi trong im lặng. Tôi lặng lẽ tiếp tục uống trà như một con cá mập to béo.

"Học viện nữ Seiyo là ý tưởng của bố vợ tôi." Fujisaki-sensei ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà trên đầu bà ấy với một cái gì đó giống như đang thật thà kể lại. Tuyệt rồi đây .Và giờ tôi đã được học một bài học lịch sử của trường mình. Một khi là một giáo viên, sẽ luôn luôn là một giáo viên. Bụng tôi réo lên.

"Trước khi chính quyền Meiji ra luật, đây là một trường dạy nhảy. Nhưng sau chiến tranh, không ai có thời gian để làm đẹp và nhảy múa ... các nhà máy đến đây và muốn đuổi chúng tôi. Vậy nên chúng tôi đã mở trường cho tất cả các cô gái muốn học. Một số người chế giễu chúng tôi. Họ nói rằng một người phụ nữ không đời nào có chỗ đứng trong trường lớp, nên giữ họ ở nhà và học nữ công gia chánh từ mẹ. Tôi không đồng ý với điều đó."

Bà ấy lại nhìn tôi và mỉm cười. Tôi không biết mình có nên cười lại hay không, vì vậy tôi giữ khuôn mặt bình thường. Mất tập trung và dạ dày kêu lên vì đói, tôi tự hỏi khi nào thì đến giờ ăn trưa.

"Để trở thành một người vợ tốt, một người phụ nữ phải được giáo dục trong nhiều vấn đề. Rốt cuộc thì đâu có người đàn ông nào quan tâm đến một người phụ nữ có đầu óc đơn giản và chỉ có suy nghĩ về nấu ăn và con trẻ đâu? Một người phụ nữ khôn ngoan sẽ nuôi dạy đứa con trai trở nên mạnh mẽ, học được nhiều thứ từ mẹ của mình từ trong nôi hơn là trong những năm tháng đi học. Số phận của những người đàn ông được giữ gìn và định hình trong tay chúng ta, Mashiro-san. "

Tại sao bà ấy nói với tôi điều này? Tôi không thể nói chuyện với trẻ con, nhưng suy nghĩ duy nhất của tôi chắc chắn là về nấu ăn. Nồi nấu. Nồi thịt lợn ... ực. Chúa ơi, tại sao tôi lại bỏ bữa sáng?

"Đây là lý do tại sao chúng tôi giáo dục các cô gái, để họ có thể giáo dục con trai cho đất nước của chúng ta. Nhưng nó cũng là ý tưởng tốt cho việc giáo dục Nadeshiko: ở đâu có thể học cách trở thành phụ nữ tốt hơn là học cùng người phụ nữ khác, học những kỹ năng mà thằng bé sẽ cần để miêu tả họ?"

Mặc dù mặt tôi trắng bệch vì đói, tôi hiểu những gì Fujisaki-sensei đang nói rất rõ. Nagihiko được định sẵn sẽ trở thành một người đàn bà trên sân khấu, khuôn mặt được tô vẽ quyến rũ trong bộ kimono và tôi đã được định sẵn sẽ trở thành một người phụ nữ trong bếp, một người vợ tốt và một người mẹ khôn ngoan. Tôi cảm thấy một cái gì đó kinh khủng đang khuấy động trong tôi. Điều này thật không công bằng.

Tôi nuốt nước bọt, cứng ngắc nói. "Em hiểu rồi."

"Và người đó là em, Mashiro-san."

Tôi? Gì cơ. Tôi không muốn chút nào.

"Tôi có một chút khó xử." Bà ấy vung tách trà trong cốc, nhìn chằm chằm xuống nó. Tôi không còn trà. Ôi trời. "Việc để em ở cùng phòng với Nagihiko là không phù hợp cho việc dạy dỗ một người phụ nữ tốt."

"Vâng." Đúng vậy ,đây là sự thật.

"Mặt khác, chúng ta rất đông học viên trong năm nay, với lượng học sinh mới tăng lên. Các phòng đã chứa đủ người rồi và tình trạng nội trú của Nagihiko đã làm dấy lên nhiều tin đồn về sự ưu ái giữa các học sinh và giáo viên. Chúng ta không nên làm gì để rồi gây thêm náo loạn bằng cách chuyển em ra ngay bây giờ: mọi người sẽ bàn tán. "

Ôi, không, tôi không thích cách mọi thứ đang diễn ra.

"Gạt điều này sang một bên, nó sẽ tạo cơ hội học tập tốt cho Nadeshiko, để đảm bảo thằng bé không bị cô lập sau các tiết học. Tôi đã nuôi dạy thằng bé một cách ngoan ngoãn. Và dù sao thì ..." một gì đó rất lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt bà. Tôi co rúm người lại tại chỗ, lưng hơi gù. Đầu gối tôi hét lên với nỗi đau khi phải quỳ trên seiza.

"...Quả đúng là em không phải là cô gái được nuôi dưỡng tốt nhất ... Mashiro-san. Do hoàn cảnh không may của mình, em có phần phải chịu thiệt thòi hơn."

Bà ấy biết. Làm thế nào mà bà phát hiện ra, tôi không biết, nhưng tôi cho rằng sẽ không khó để tìm ra nếu một người nhìn nhận đủ sâu. Nó khẳng định và thêm lý do mà tôi không thể thích nổi trong suốt bài diễn văn của bà. Tôi sẽ không tin tưởng bà ta cùng với một xô nước nếu quần đùi của tôi nếu bốc cháy.

Tôi tự giác nói khẽ. "Em không bận tâm đến chỗ ở của mình đâu, thưa cô."

Suy nghĩ của tôi không có gì ngoài Amu, như mọi khi, nhưng lần này cũng có một chút Nadeshiko ở đó. Không, không phải Nadeshiko, mà là Nagihiko. Cậu ta không độc ác như cách cậu đang giả vờ và cậu đã giúp tôi ra ngoài hôm nay. Tôi hầu như không cảm thấy thân thiết với cậu ta, nhưng ít nhất tôi đã tê chân đến mức không còn bận tâm nếu chúng tôi cùng nhau chia sẻ một không gian .Có những người bạn cùng phòng tồi tệ hơn Fujisaki Nagihiko. Tôi sẽ thu xếp lại, đặc biệt là khi theo Fujisaki-sensei tôi có ít sự lựa chọn. Tôi cũng có những quyền hạn của riêng mình.

"Em sẽ không phiền đâu." Tôi nói, to hơn một chút. "Nếu em có thể xin cô một ân huệ, Fujisaki-sensei."

Bà nhìn tôi bằng đôi mắt sáng, nụ cười yếu ớt hé mở quanh miệng. Bà ấy trông giống như một con báo trước khi ăn thức ăn của nó. "Ồ? Em có thể hỏi tôi bất cứ điều gì , Mashiro-san?"

Tôi ngập ngừng. Tôi phải thừa nhận rằng tôi chưa có mong muốn gì cả, nhưng tôi đã quyết tâm phải có được gì đó từ thỏa thuận này. Fujisaki-sensei nâng lên một bàn tay dịu dàng và tôi im lặng ngay lập tức.

"Tôi hiểu rồi, Mashiro-san, sẽ thật ngu ngốc khi hy vọng em giữ một bí mật lớn như vậy. Tôi sẽ để em nghĩ về những gì em muốn, em có thể hỏi tôi sau khi tôi xem xét mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào." Bà vừa nói vừa cười, cùng một cái gật đầu với tôi. "Em thích hài kịch, có thể sắp xếp được hoặc nếu bố mẹ em muốn em học đại học, hay là để em kết hôn với người ở tầng lớp cao hơn. Tất cả phụ thuộc vào điều mà gia đình hướng em đi."

Rõ ràng trong các ngữ điệu của Fujisaki, bà ấy ít nhất cũng say mê hài kịch đủ để hiểu định nghĩa về monomane của tôi. Tôi cho rằng những người trong tộc Fujisaki phải nghiên cứu tất cả các loại nghệ thuật biểu diễn. Tuy nhiên, ý nghĩa về việc Fujisaki-sensei ngồi thật lộng lẫy trong những bộ kimono đáng yêu của bà và xem mọi người tát nhau bằng quạt giấy là một hình ảnh rất thú vị. Tôi phải kìm nén cảm giác thôi thúc cười và mím môi lại. Trông như thể tôi đã nuốt một quả chanh.

Bên cạnh đó tôi rất ít quan tâm đến trường đại học. Đó là thế giới của một người đàn ông, dành cho những người có một tương lai hứa hẹn. Tôi rất lăn tăn vì điều đó và sẽ là một sự lãng phí cho việc hoàn trả bằng không. Và kết hôn? Để cho tôi một người chồng tốt sẽ giống như tặng tiền vàng cho một con mèo.

Tôi biết tôi sẽ chọn điều gì, và gia đình muốn tôi chọn điều gì. Cảm ơn chúa vì Fujisaki-sensei đã cho tôi vài tháng để suy nghĩ kỹ, bởi vì tôi biết rằng bất cứ điều gì tôi chọn sẽ không khiến tất cả mọi người hài lòng.

Tôi cúi thấp người trên đệm. Tôi đã mất tất cả cảm giác ở chân vì quỳ lâu, vậy nên sự dồn máu đột ngột khiến tôi như bị găm và kim đâm. "Em cảm ơn cô rất nhiều." Tôi thản nhiên nói.

"Em có thể quay trở về lớp học, Mashiro-san. Bây giờ ... mới chín giờ sáng, nên các em hiện đang có tiết thêu."

Tiết thêu. Thật đáng ghét. Tôi gật đầu hiểu ý và bước ra khỏi văn phòng vắng vẻ.

Cô thư ký trẻ Shion, tiễn tôi đến cửa lớp học, tôi bước vào với trạng thái cam chịu. Tôi biết Yaya sẽ hấp tấp hỏi tôi tại sao lại là Nadeshiko mà không phải ai khác kéo tôi đi trong tiết nhạc - và tôi phải nghĩ ra một loại lý do nào đó, và tiện ích.

Một người phụ nữ thấp bé, già nua, hơi điếc đang dạy thêu. Tôi không quan tâm đến việc bị làm khó bằng lời nói, như với Sanjo-sensei. Thật vậy, người phụ nữ chỉ gật đầu nhẹ khi tôi đóng cánh cửa lại sau lưng mình.

Yaya chú ý đến tôi ngay lập tức và lời tưởng như thì thầm phát ra với giọng đủ lớn để cả lớp học có thể nghe thấy. "Rima-tan! Hãy ngồi cùng bọn em!"

Bốn cái bàn, bao gồm cả của tôi được đẩy liên tiếp vào nhau. Yaya ở cuối bức tường, gần cửa sổ nhất. Bên cạnh cô là Amu, đang cố gắng sửa chữa một mớ chỉ và bên cạnh Amu, một mái tóc đen lấp lánh đổ dài như thác dưới ánh mặt trời .Vớ vẩn thật. Chỗ ngồi duy nhất là bên cạnh Nagihiko và tôi có thể biết được bằng cách mắt cậu ta liếc nhìn tôi từ phía bên kia lớp học cho thấy rằng cậu đã cố tình dựng bàn theo cách này. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài ngồi xuống bàn học ở cuối hàng. Và giờ cậu ta định làm gì đây?

"Của cậu đây, Rima." Amu đưa cho tôi chiếc vòng thêu của tôi, mỉm cười như không. "Cậu ổn chứ? Fujisaki-sensei có ác quá không?"

Tôi nhìn cô chằm chằm. Rồi tôi hướng ánh mắt về phía Nagihiko. Tôi cho rằng cậu ta sẽ kể ra một câu chuyện bịa đặt nào đó trước khi tôi có thể làm gì đó. Biết rõ về điều này, đó chắc không phải là câu chuyện bị xào xáo quá khủng khiếp.

"Cô ấy cũng ổn, cứ cho là vậy đi." Tôi nói một cách mơ hồ, cầm chiếc vòng thêu của mình và xâu lại kim của tôi với một không khí buồn bã. Nagihiko đã cứu tôi phần nào khỏi phải nói quá nhiều - một đặc ân tạp nham.

"Cậu không cần lo lắng về việc học nhảy, Rima-chan! Chúng tớ đều ở đây để giúp cậu."

Chết tiệt! Có phải đó là câu chuyện bịa đặt mà cậu đã kể, Fujisaki? Thực tế là tôi luôn không thể hiện tốt trong môn nhảy? Lẽ ra tôi phải phỏng ̣chừng nhiều hơn. Tôi lườm cậu ta một cái. Cậu vẫn cười rạng rỡ với Amu và Yaya, ai nấy đều mỉm cười háo hức.

"Tất nhiên, Rima. Bản thân tớ không giỏi nhảy lắm, nhưng tớ có thể giúp cậu một vài hướng dẫn!" Thật là giả dối. Amu không có nổi một khuôn mẫu ,nhưng cô có thứ mà Fujisaki-sensei luôn hứng thú gọi là "trái tim rạng rỡ". Amu gần như là thú cưng của bà ta giống như Nadeshiko. Nhưng khác với Nadeshiko, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi bất lực từ chối trước khi sự nghi ngờ tiếp tục tăng hơn nữa, tôi đã tạo ra một tiếng nói "Ờm" và tiếp tục ngoan cố khâu hoa hồng vàng. Nagihiko khéo léo chuyển cuộc trò chuyện sang một thứ gì đó phù hợp, như ngắm hoa anh đào hoặc việc gì đó khác và tôi thêu dệt trong im lặng trong khi họ nói chuyện.

Sau một thời gian, Amu và Yaya bị phân tâm khi nói về điều gì đó hoặc những người khác về các ngôi trường và Nagihiko đã tham gia vào trò chơi may vá im lặng của tôi. Cậu ta đã thêu một cảnh mẫu với những nhánh tử đằng kéo dài trên mặt ao. Một dạng vật phẩm tự nhiên ,các giáo viên sẽ phát điên lên vì nó.

Nhìn đôi tay cậu âu yếm từng gợn sóng nhỏ trên mặt nước, tôi khó có thể tin cậu ta là con trai. Tất cả mọi thứ, từ việc ngồi vắt chéo chân, đến cách cậu cầm kim thật tinh tế, đều nữ tính một cách phi thường. Ngay cả khi biết cậu là con trai, tôi vẫn hơi bị lừa.

Trước khi tôi có thể giả vờ như tôi không nhìn chằm chằm vào cậu, cậu ta liền quay sang tôi, màn tóc rủ xuống như một rào cản giữa cậu với Amu và Yaya. Cậu tiếp tục khâu ,thì thầm. "Mẹ tôi đã nói gì với cậu?"

Tôi nhìn cậu, lý do đột nhiên rõ ràng. Cậu ta đã sắp xếp bàn học theo cách này để thẩm vấn tôi về những gì Fujisaki-sensei đã nói sau khi cậu rời đi. Trong khi Nagihiko vẫn là một kẻ hai mặt tồi tệ không nhất quán, tôi thực sự không sẵn sàng để nói rằng mẹ cậu ta và tôi đã trao đổi có qua có lại về việc giới tính bị chuyển đổi của cậu ta.

"Chà, mẹ đã rất lo lắng vì tôi đã biểu diễn một cách thậm tệ trong các tiết học nhảy, cậu thấy đấy, Fujisaki-san." Tôi nhướng mày nhìn cậu, nâng nhịp như hát. "Vì quá lo lắng nên bà ấy viết thư cho nữ hiệu trưởng. Fujisaki-sensei nói với tôi rằng, tôi nên tập chăm chỉ hơn và dĩ nhiên bà ấy hoàn toàn đúng."

Nagihiko khẽ mỉm cười đáp lại, mặc dù đôi mắt cậu phản lại cùng một chút khó chịu. Cậu ta thực sự tin vào khả năng bốc phét của mình ,cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể thẳng thừng hỏi tôi và nhận được một câu trả lời trung thực.

"Mashiro-san." Cậu bắt đầu thêu những chiếc lá tử đằng, một màu xanh lá mềm mại và u tối. "Mẹ tôi rất thành thạo trong việc đặt mua một túp lều và sau đó đòi hỏi một lâu đài."

Tôi cười khúc khích, quên mất tia lãnh lẽo trong những ẩn dụ kỳ quái của cậu ta. "Vậy điều đó có nghĩa là gì?"

"Có nghĩa là..." cậu quay sang nhìn tôi. Cánh hoa tử đằng tím nhạt trên tấm bạt của cậu ta kéo dài về phía mặt nước như đang vươn tay ra. "Rằng nếu cậu thỏa thuận với bà ấy, cậu có thể sẽ nhận được nhiều hơn những gì cậu thương lượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro