14. Hoa hải đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ベゴニア


Những người đàn ông thông minh, tự mãn thích nói câu "cuộc xung đột này có thể đoàn kết hoặc chia rẽ chúng ta." Tôi ghét cụm từ này. Vì những trường hợp như vậy hiếm khi xảy ra.

Sự giận dữ của Watarai đã chia cắt chúng tôi thành hàng nghìn phe phái khác nhau. Không ai thích Sāya—nhưng không ai thích một kẻ phản bội bị kéo đi chiến đấu cho đất nước của mình. Khi tin tức bắt đầu xuất hiện về việc nước khác can thiệp vào Trung Quốc, vì cũng không ai thích người nước ngoài. Tôi tự hỏi nếu tôi cũng được tính vào.

Tôi sống trong sợ hãi bởi cái bóng của Thiếu tướng Yamabuki. Tại sao ông ta vẫn chưa tìm đến Nagihiko?

Có phải vì không giống như cha của Misaki, Fujisaki Nagihiko không tồn tại trên pháp luật? Thiếu tướng Yamabuki khó có thể triệu tập một cậu bé đã chết khi còn nhỏ, hay một cô gái, để kiểm tra sức khỏe quân sự. Không - ông cần một số bằng chứng cụ thể về tội trạng. Tại thời điểm này, bằng chứng cụ thể duy nhất về tội trạng cách tôi ba chỗ ngồi, đang đọc to một đoạn trong Bản ghi chép của Hoàng gia.

Câu hỏi của tôi đã được trả lời vào sáng hôm sau, không phải bởi tờ báo mà chúng tôi đã ngừng đọc, mà bởi sự khoác lác của Yamabuki Saya. Thật khó tránh khỏi những lúc chúng tôi chen chúc nhau trên bàn trong giờ ăn.

"Tôi, Yamabuki Sāya, giờ là con gái của một Trung tướng," cô nói to, trong khi bạn bè ồ lên và vỗ tay. "Của Quân đoàn 10."

"Wahh!" một trong những cô gái ngạc nhiên một cách ngu ngốc. "Điều đó nghĩa là sao?"

"Tuần này ba sẽ đi Trung Quốc," cô nói, nhìn thẳng vào chúng tôi. "Giết bọn phản động ở Đông Châu."

Tôi tránh ánh mắt của cô ta, nhưng trái tim tôi vang lên sự nhẹ nhõm. Trung tướng Yamabuki bây giờ sẽ không có thời gian để xác minh giới tính sinh học của bất kỳ ai khi đã cách xa cả một đại dương, trong cuộc nổi dậy dày đặc của Trung Quốc!

"Đó không phải là tất cả," cô nói to. "Cha của Hotori-san đã được thăng chức."

Đôi tai của một số cô gái vểnh lên. Tôi vẫn không thấy nổi những gì mọi người nhìn thấy ở cậu ấy.

"Ông ấy là Bá tước rồi à?" một cô gái khác thở hổn hển.

"Bây giờ ông đã là một Bá tước," Saya nói, tức giận vì bị chen lời. "Theo lệnh của Hoàng đế."

"Thật tốt..." một cô gái nói với vẻ đăm chiêu.

"Tớ không cho rằng bất kỳ ai trong chúng ta có đủ thứ hạng cao để trở thành con dâu của một Bá tước," một người khác nói.

"Mơ thôi không phải là đã được sao?" cô gái thứ ba ủ rũ nói.

Tôi vỗ nhẹ vào tay Amu một cách thông cảm, biết đây hẳn là một cú đánh. Cô ấy thậm chí còn không chú ý. Cô đang nhìn chằm chằm vào thứ mà không ai trong chúng tôi có thể nhìn thấy.


***


Mũi tên cắm phập vào mục tiêu, khẽ động đậy trong làn gió tháng 11 lạnh giá. Một số tiếng ồ và waa phát ra trong sương mù.

Giáo viên thể dục là một cựu chiến binh đã nghỉ hưu của Quân đội phố Quảng Đông. Bạn có thể cho rằng ông ta vẫn đang cố gắng xâm chiếm Mãn Châu từ cách cố hạ bệ chúng tôi.

"Yamamoto," Ông sủa, vung cây gậy trỏ của mình như một thanh katana. "Mắt nhắm vào mục tiêu, không phải tay của em. Kusanagi, duỗi thẳng cánh tay. Fujisaki..."

Nadeshiko mong đợi lời khen ngợi của cô ấy như mọi khi.

"Tiếc là em không được sinh ra như một đứa con trai," ông nói. "Em là một vận động viên xuất sắc."

Tôi đảo mắt và bắt chước một chuyển động bịt miệng. Yaya giẫm lên chân tôi.

"Đây là một cuộc thi sao, Fujisaki-san?"

"Không, thưa ngài," cậu nói, quai hàm khóa chặt.

"Chính xác. Không phải là một điệu nhảy, không phải là một cuộc thi. Đó là kỷ luật cho cơ thể và tinh thần của em. Em cần phải xem xét nó như vậy. "

Câu lạc bộ những người hâm mộ Nadeshiko thường trú đã phàn nàn về điều này. Tôi muốn Nagihiko phải chịu trách nhiệm, mặc dù tôi không biết tại sao.

Nụ cười tự mãn biến mất trên khuôn mặt tôi khi ông ấy gọi ba người tiếp theo lên.

Nadeshiko tháo găng tay và miếng bảo vệ ngực của cô ấy. Cô đưa cây cung của mình cho Amu với một nụ cười hiểu biết. Tôi lườm và tự hỏi liệu mình có bao giờ ngừng ham muốn người yêu của người khác không.

"Giữ áo len cho chị," tôi nói, giơ nó ra.

Yaya lao về phía trước để bắt lấy nó. Tôi thích cái cảm giác se se lạnh của mùa đông tháng 11 trên khuôn mặt nóng bừng của mình.

"Chân của em!" giáo viên thể dục gọi. Chúng tôi rẽ sang trái.

Tôi cảm thấy con trỏ trên chân mình, bảo tôi di chuyển chúng trở lại. Tôi chuyển chúng trở lại.

"Chuẩn bị cung!"

Tôi đặt mũi tên của mình vuông góc với dây cung, nó cao gần bằng tôi. Cuộn rơm trên giàn giáo bằng gỗ đã lọt vào tầm mắt của tôi. Tôi lờ mờ cảm thấy con trỏ của giáo viên đẩy cùi chỏ của tôi ra.

"Nâng lên!"

Chúng tôi giương cung lên trên đầu.

"Mashiro, cao hơn."

Nó được nâng cao hết mức mà tôi có thể. Thật không may, con trỏ của nó đã đập vào khuỷu tay trái của tôi và buộc nó vào tư thế cong lưng một cách bất thường.

"Chuẩn bị!"

Tôi chợt nhớ đến những học sinh Học viện Kouen đang tập trận dưới mưa. Ít nhất chúng là những bài tập cụ thể để đồng bộ hóa các hoạt động của một người thành một tiểu đoàn, chứ không phải những bài tập thể chất và tinh thần vô nghĩa với những mũi tên. Tôi ước mình được sinh ra là con trai. Việc tập luyện như này là để làm gì?

Ông đợi cho đến khi chúng tôi kéo căng cung hoàn toàn, tức để cung tên theo hướng bay song song với miệng của một người. Tay tôi run lên vì căng dây cung quá lâu.

Tôi nhìn chằm chằm vào mục tiêu, và quyết định rằng cắm vào đâu mà chẳng được.

"Bắn!"

Những ngón tay đẫm mồ hôi của tôi tuột khỏi dây cung. Mũi tên cắm sâu vào lớp đất đóng băng, tê cóng cách chân tôi như một hòn đá. Cánh tay tôi khóa chặt tại chỗ, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm tràn ngập khắp cơ bắp.

"Cúi cung tên xuống," giáo viên nói. Mũi tên của Amu đã sượt qua và bật ra khỏi giàn giáo bằng gỗ và nằm dưới đất. Mũi tên của cô gái thứ ba đã trúng mục tiêu. Còn mũi tên của tôi đã đi chệch mục tiêu xa nhất. Đến bao giờ tôi mới phải bắn một mũi tên đẫm máu vào tương lai hôn nhân của mình? Khi nào thì tôi sẽ hành quyết chồng mình?

"Hinamori, tập trung hơn một chút," giáo viên nói, tiếp cận mục tiêu ở giữa. "Tốt."

Sau đó, ông đi bộ đến chỗ tôi.

"Coi chừng đấy, Mashiro-san," ông nói. Có phải ông nghiêm túc mời mọi người cười nhạo tôi không?

"Đôi mắt cố định vào mục tiêu. Tư thế nên được duy trì sau khi lên cung," Sự căng thẳng đang chạy trốn khỏi cơ bắp của tôi. Tôi không cảm thấy gì cả, thấy tê liệt hơn ngọn lửa ghen tị.

"Sức mạnh có thể được bồi thêm," ông nói thêm. "Mục tiêu không quan trọng. Nhưng suy nghĩ chỉ có thể được trau dồi từ bên trong."

Tôi đã cười. Người xem cho rằng đó là sự kiêu ngạo, tôi gần như không thể kìm được tiếng cười của mình khi bị gọi là ý thức trống rỗng và coi nó như một lời khen.

"Em không biết tại sao Nade-chin lại được khen," Yaya lập luận, cắn một củ cải sống. Bất cứ ai đang làm nhiệm vụ làm vườn đều phải đánh trả Yaya để không ăn vặt rau quả, không khác gì một con nai.

"Chà, nếu ông ta đang chấm điểm vì đầu óc..." Tôi thở vào tay và xoa lên chân. "Sāya-san lẽ ra nên khiến tất cả chúng ta ngừng kinh doanh."

Amu ném cho tôi cái nhìn chằm chằm Rima-chan-nói-thế-không-được-đâu của cô ấy. Nadeshiko tỏ ra khiêm tốn.

"Sensei đã đúng. Tớ không có kỷ luật, cô ấy nói. Cô bắt gặp ánh mắt của Amu, cắn môi và mỉm cười. "Thực ra, tớ nghĩ mình đang khoe khoang."

Tôi khoác tay Amu, kiên quyết không nhìn Nagihiko. Làm như Amu sẽ bị ấn tượng bởi trò hề bắn cung ngu ngốc ấy!

Tôi nghĩ đến cuốn sách tán tỉnh bằng vàng mà giáo viên dạy văn đã đưa cho tôi và tự hỏi liệu mục tiêu thực sự có ở trong đó không.

"Chúng ta ăn tối thôi," tôi nhắc cô ấy. "Đi nào."

"À, cậu nói đúng," Amu ngạc nhiên nói, nhìn mặt trời yếu ớt lấp ló sau những tán cây. "Chúng ta nên nhanh lên. Hẹn gặp lại vào bữa tối nhé?"

Sau hai tuần với sự hiện diện như cực hình của Nadeshiko, ở một mình với Amu vẫn thật yên bình. Tôi nhớ cô. Tôi không phải là một người bạn tốt. Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.

Một tay tôi luồn dưới áo cho ấm, tay kia bấu chặt vào lò sưởi. Chúng tôi đang ở khu vực ngoài trời có mái che, nơi có bếp đun nước. Amu đã chuẩn bị sẵn bao gạo.

Chờ đợi nồi nước sôi là một công việc buồn tẻ, đặc biệt là khi đó là một mẻ cho tận năm mươi cô gái. Tôi dập lửa thật mạnh, một làn khói bay lên phả vào mặt. Tôi ho và kéo cao cổ áo lên cằm.

"Rima," Amu thoải mái nói, "Quân đội đang cố gắng chế tạo một chiếc nồi cơm điện, vậy nên ta không cần phải đun nước hay sử dụng gas."

"Nghe giống như một cái bẫy chết người do điện giật vậy," tôi nói. "Amu, có điều gì mà cậu không nói với tớ à?"

Amu giật mình, như thể tôi bắt gặp cô ấy vừa tụt quần. "Gì-?! Không, tất nhiên là không rồi, Rima! Nếu có tớ đã nói với cậu rồi, phải không? Tớ chỉ mới nói đến chuyện quân đội bởi vì, ừm, vì đã nghe nó từ ai đó ở Học viện Kouen, và..."

"Không phải thế," tôi cau mày nhìn ngọn lửa. "Do cậu quá hời hợt, rồi còn hành động kỳ lạ. Cậu mắc phải căn bệnh đáng xấu hổ nào đó à?

Amu thở ra. "Ồ," cô nói, nhẹ nhõm. "Không, tớ không bị gì cả, chỉ là..."

Tôi chờ đợi.

"Chỉ là... tớ nghĩ là có rất nhiều thứ đang cần tớ lo đến," cô lẩm bẩm, với chính mình hơn là với tôi. "Cái...!"

Amu nghiêng người về phía trước, đột nhiên trông có vẻ rụt rè.

"Tớ tự nhiên nghĩ tới một thứ. Cậu có muốn xem những gì tớ đã nhận được từ một người bạn vào hôm trước không?

Tôi nhấc tai nồi lên. Nước vẫn còn đầy bọt nhỏ và không sôi.

"Được rồi," tôi nói, thổi vào tay mình lần nữa. "Cho tớ xem."

Amu hào hứng lục tìm trong túi áo ngực của bộ đồng phục. Cô mở một cuộn giấy da nhỏ và đưa cho tôi. Nét chữ nhẹ nhàng, thanh thoát, được viết theo chiều dọc bằng bút lông:

Gió thu lướt mạnh

Giữa chúng ta,

trong tôi khao khát

gào thét sự âu yếm

từ em.

"Vậy, cậu... cậu nghĩ sao?" Amu lo lắng nói. "Cậu có... có nghĩ nó ổn không?"

"Không sao đâu, cứ cho là vậy," tôi nói, không có điểm tham chiếu nào để so sánh.

Amu ủ rũ. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là từ Hotori-san đưa cho cô ấy không. Đó có phải là lý do tại sao cô ấy hỏi tôi, mà không phải Nadeshiko? Giả sử cô đã cho Nadeshiko xem rồi thì sao? Không, cô sẽ nói toạc ra về điều đó.

Tôi nghi ngờ nhìn Amu, thực sự tự hỏi tại sao cô lại hỏi tôi mà không phải người bạn thân của mình.

"Nghe tựa tựa thơ Man'yōshū," tôi nói, cảm thấy rất trí thức.

"Nó bình thường, đúng chứ?"

"Ừ," tôi nói một cách không chắc chắn. "Rất chuyên nghiệp, nhưng đáng sợ."

Tôi không muốn nghĩ về một cậu bé Kouen nào đó khao khát được ở gần để đụng chạm vào ai đó. Có lẽ cô ấy hỏi tôi vì muốn có một lý do chính đáng để từ chối anh ta. Chính là tôi, được rồi, tôi nghĩ với sự mỉa mai. Rima - kẻ ghét đàn ông.

"Cậu sẽ nói gì với một thứ như thế này?" Amu lo lắng hỏi.

"Tớ á?"

"Đáp lại nó. Ý tớ là, như trong Genji, nếu cậu được gửi một bài thơ, cậu phải trả lời lại..."

"Ai đã gửi nó?" Tôi hỏi, cộc cằn. "Điều đó ảnh hưởng đến câu trả lời của tớ."

Mặt Amu chuyển sang màu xám như cháo.

"Đ-Đó là một bí mật!" cô lắp bắp. "Tớ không muốn nói cho cậu biết! Nó sẽ làm ảnh hưởng đến ý kiến khách quan của cậu!"

Đó hẳn là người mà tôi ghét. Tôi sàng lọc những nghi phạm trong đầu. Hotori-san? Cậu bé đeo kính? Không thể nào là Souma-kun, người không biết đọc.

Tôi nuốt nước bọt. Một bài thơ là điều mà Nadeshiko sẽ gửi. Tuy nhiên, bài thơ này gần như không hoa mỹ như bài tôi đã nghe cậu đọc trước đây. Tôi nghi ngờ rằng cậu sẽ gửi một thứ gì đó ngay từ đầu theo tiêu chuẩn của tộc Fujisaki. Âu yếm ư? Không, cậu sẽ so sánh Amu với một cái cây hay thứ gì đó thì hơn.

"Viết lại và nói, nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát," tôi đề nghị.

"Rima, cậu không thể chỉ—!" Amu luồn một tay qua mái tóc của cô. "Và bên cạnh đó," lần này cô nói với giọng có lý hơn, "Nó phải ở dạng thơ."

Cô ấy thực sự nghiêm túc về việc trả lời.

"Nadeshiko giỏi hơn trong khoản này. Cậu nên hỏi cô ấy," tôi nói, cố không tỏ ra giận dữ.

Hơi nước thoát ra khỏi nắp nồi. "Nước sôi rồi," tôi nói thêm.

Tôi muốn chộp lấy cuốn sách tán tỉnh ngu ngốc đó và điên cuồng lật nó ngay bây giờ, nhưng sau bữa tối, chúng tôi phải dọn bàn. Sau đó, chúng tôi phải múc cơm cho mọi người, một muôi đầy oden, cùng một miếng bánh mì cứng. Ngón chân tôi sốt ruột gõ xuống sàn. Tôi có thể cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu nhói lên sau nhãn cầu của mình. Nó giống như một người chơi koto đang đàn bài Lang thang ở Nagasaki trong thị giác của tôi. Và tất cả là lỗi của Nadeshiko.

"Được rồi," Amu thở hổn hển, nóng bừng từ trong bếp. "Tớ nnghĩ chúng ta gần xong rồi – này, tớ có thể hỏi cậu một điều được không?"

"Được," tôi nói, di chuyển dưới ngọn đèn dầu treo trong bếp. Một con bướm đêm đang quẫy mình một cách tuyệt vọng trên tấm kính. Trán tôi đẫm mồ hôi. Kinh tởm.

"Có ổn không nếu Yamamoto-san ngồi với chúng ta?"

"Yamamoto-san?" Tôi hỏi vu vơ. "Tại sao?"

"Ừm... Tớ không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy và Kusanagi-san không thân nữa."

Tôi nhún vai. Amu coi đó là sự đồng ý.

Tôi đã cố gắng ăn tối, nhưng tôi lại không đói. Amu và Nadeshiko khoác vai nhau. Yaya ở bên trái tôi. Yamamoto lạnh lùng, xa lạ và ít nói. Cuối cùng, tôi đẩy bữa tối chưa ăn của mình về phía Yaya, và thay vào đó cố gắng nghiên cứu bầu không khí giữa Amu và Nadeshiko.

Nadeshiko luôn tỏ ra thoải mái và vui vẻ, nhưng giờ đây tôi biết bản chất của cô là người khép kín và kìm nén với những khoảng thời gian bùng nổ bởi hành vi sai trái. Chẳng có gì khác thường: vẫn kìm nén, vẫn căng thẳng. Giống như tôi, cô đang tính toán sự gắn kết của nhóm. Không giống như tôi, sự tính toán dường như tập trung trực tiếp vào cái bát mà tôi đẩy về phía Yaya.

"Haiz... ngày đầu tiên của mùa đông sao mà khiến tớ mệt mỏi quá," Nadeshiko nói một cách du dương, đứng dậy. "Đây có phải là cảm giác già đi rồi không?"

Tôi nén cười và hắt hơi.

"Tất cả các cậu sẽ tha thứ cho tớ nếu tớ về trước chứ?"

"Ồ, Nadeshiko..." Amu bĩu môi, như thể điều này đã phá hỏng cả buổi tối của cô.

Một lần nữa, tôi đã ra về tay trắng. Kiệt sức, tôi đứng dậy đi theo Nadeshiko.

"Cậu cũng mệt à, Mashiro?" Utau hỏi, xáo một bộ bài. "Chúng ta sẽ chơi cá koi bằng tiền cược."

Tôi nhìn các giáo viên ở đầu bàn bên kia, trò chuyện trong niềm vui sướng khi không biết gì về vòng cờ bạc của Utau. Utau nhướng mày, như muốn nói cứ để họ thử ngăn tôi lại.

"Có lẽ để lần sau," tôi nói.

Tôi đi theo Nadeshiko, biết ơn vì đã có lý do để rời đi. Cô lấy một cây nến và bén lửa bằng cỏ từ một ngọn đèn dầu gần đó, trước khi đặt một chiếc chụp đèn lồng lên trên nó. Chỉ khi chúng tôi đi được nửa đường trên bãi cỏ đóng băng, tôi mới nhận ra mình đã để quên áo khoác trong phòng ăn. Mặc dù đó là ngày đầu tiên của mùa đông, tôi cảm thấy khá mát mẻ khi không có nó.

"Cậu sắp cảm lạnh rồi đấy," Nagihiko nói, phá vỡ sự im lặng.

"Tôi thấy ổn," tôi nói, mặc dù cơn đau đầu vẫn còn nhức nhối sau mắt. Chỉ sau khi cậu nói, tôi mới nhận ra Nagihiko cũng không trò chuyện nhiều với tôi.

Bởi vì cậu ghét tôi. Tôi lườm nguýt vào lưng cậu. Cậu đi vào ký túc xá trước và cẩn thận đặt chiếc đèn lồng xuống sàn.

"Đi tắm trước đi," cậu nói, vén chiếc áo sơ mi ngang qua đầu để lộ chiếc áo lót màu trắng. Cậu lấy một hộp kimono từ kệ trên cùng xuống. Cậu đã không nói dối. Cậu có bọng mắt sưng húp và vẻ mặt đờ đẫn.

"Tôi sẽ không trở lại cho đến khi muộn," Cậu nói một cách lịch sự, đáp lại vẻ mặt của tôi. "Tôi cần xem qua một bộ phim với mẹ."

Những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ như những mảnh băng trên cánh đồng đen thẳm. Tôi nhìn qua đồng hồ của Nagihiko. Lúc đó đã gần hết giờ Tuất.

"Bà ấy ép cậu quá rồi," tôi lầm bầm dưới hơi thở, cáu kỉnh.

Cậu có nghe tôi nói không? Cậu ấy buộc lại chiếc obi của mình với biểu cảm khó hiểu đó.

"Chỉ là bây giờ thôi," cậu nói. "Để tôi cho cậu biết..."

Mắt tôi đang liếc từ cuốn sách tán tỉnh, trở lại về hướng cậu. Đúng? Rồi? Biết gì? Có phải cậu tránh mặt Amu vì yêu cô ấy điên cuồng và vùi mình vào công việc để quên đi?

"Tôi đã nhận vai trong vở Thiếu Nữ Tử Đằng ," cậu nói rất nhanh, như thể đang muốn nói với ai đó.

"Ồ," tôi nói. "Ở đâu? Khi nào?"

"Ở quê nhà," cậu nói một cách khiêm tốn, di chuyển chiếc obi của mình ra phía trước để có thể thắt nút. Hi-rô-si-ma? "Với một đoàn kịch, trong kỳ nghỉ năm mới. Đó là bản nhạc mà cha tôi đã biểu diễn trong buổi lễ đặt tên của ông, vì vậy nếu tôi thể hiện tốt, tôi nghĩ..."

Tôi ước mình hiểu được một chút về điều này, nhưng tôi đã quá mải mê với nụ cười ngượng ngùng khác thường của Nagihiko để sử dụng bộ não của mình.

"Đã lâu rồi tôi mới đi xem kịch kabuki," tôi đáp, thay vì nói muốn xem cậu biểu diễn. Đã hơn tám năm, một thời gian dài. Trở lại khi chúng tôi có tiền. Tôi bâng khuâng tự hỏi liệu mình có thể chơi với một số người giàu có đần độn để kiếm thêm thu nhập hay không.

Khuôn mặt cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Tôi quá kém cỏi trong mắt cậu, Mashiro-san," cậu nói. Tôi nhìn cậu với vẻ không ưa.

"Vậy thì tôi sẽ phải đợi cho đến khi cậu biểu diễn ở nhà hát kabuki ở Ginza," tôi nói, nóng hết cả người. "Và xin chồng tiền để đi."

Cậu ấy lại nhìn tôi, giống như khi tôi hỏi cậu nhảy geta như thế nào. Đó không phải sự tức giận. Cũng không phải là sự cảm mến. Đó là biểu hiện của một người đàn ông khi cậu đâm một con dao vào giữa xương sườn của anh ta.

Tôi chộp lấy cuốn sách tán tỉnh và đi tắm. Cậu thật là hèn hạ, tôi giận dữ nghĩ. Phải mất vài lần quẹt diêm mới thắp được cái bếp bên dưới cái chậu. Không phải cậu vừa nói không một cách lịch sự hay sao? Tôi có thể đã chết vì xấu hổ. Tại sao lại nói với tôi, nếu đã không muốn tôi xem? Tôi không còn biết liệu cậu ấy có hối hận khi làm bạn với tôi hay không.

Trong khi nước tắm nóng lên, tôi kỳ cọ thật mạnh đến nỗi những đốm nhỏ màu hồng xuất hiện trên ngực. Cuối cùng khi tôi chìm vào trong chiếc bồn hẹp, tôi nhắm mắt lại, để nước tràn đến cằm. Sau đó, tôi chộp lấy cuốn sách tán tỉnh, nhẹ nhàng giữ nó ngoài tầm với của nước.

Có một mục lục, nhưng tôi không buồn đọc nó. Tôi lướt qua các trang một cách ngẫu nhiên, đọc các tiêu đề của chương. Tôi thở dài, hít một hơi và cảm thấy cơn đau đầu dịu đi đôi chút.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, cuốn sách không nói về sự tán tỉnh theo nghĩa đen, mà là những mối tình lãng mạn cổ điển trong tiểu thuyết và thời Edo. Các tiêu đề lướt qua mắt tôi với một vệt xám mờ: Cấu trúc của thơ và câu thơ —Hiệu suất — Kỹ năng võ thuật — Tay nghề nữ —

Tôi thấy việc "thể hiện bằng cách nhắm trúng mục tiêu" khá dễ dàng (kỹ năng võ thuật, năng khiếu kyūdō) nhưng không hiểu liệu đó có phải là một chiến thuật tán tỉnh hay chỉ đơn giản là một tiêu chuẩn lâu đời về sự hấp dẫn. Tôi buộc phải kết luận rằng Nagihiko chỉ là một kẻ cố chấp.

Về nghề thủ công của phụ nữ, người ta ca ngợi rất nhiều về sự kỳ diệu của đôi bàn tay người phụ nữ, về sự cẩn thận nhỏ nhặt mà nàng thể hiện năng khiếu trong việc làm vợ. Tôi không thể không cười thầm, nghĩ rằng mọi thứ Nadeshiko làm là một cuộc tìm kiếm tuyệt vọng, không bao giờ kết thúc để có được năng khiếu ấy.

Trong các tác phẩm cổ điển, người phụ nữ lý tưởng là người có giọng nói nhẹ nhàng, với ngôn ngữ nữ tính. Nàng nấu ăn ngon, yêu động vật nhỏ và trẻ em. Nàng hy sinh tất cả cho gia đình và ngoan ngoãn nghe lời mẹ chồng. Nàng cũng thực dụng, một người mẹ nghiêm khắc nhưng công bằng, thông minh và là một người quản lý gia đình giỏi. Nàng đẹp một cách nhẹ nhàng, kín đáo chứ không lòe loẹt hay trang điểm quá đà. Thông thường, biểu hiện tình yêu của nàng là một bữa ăn, một đồ vật truyền thống thủ công hoặc cắm hoa để thể hiện gu thẩm mỹ tinh tế. Trong văn học, trang trí hoa thường được sử dụng song song với mùa và giao cảm giữa chúng.

Tôi đọc lại hai câu cuối cùng và chợt nhớ lại cô gái cắm lọ nageire đang đợi trước văn phòng của Fujisaki và Amu đang ngâm nga bên mấy cây thu hải đường ngu ngốc. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là dấu hiệu của một trái tim đang nóng nảy hay chỉ là Nadeshiko đang cố gắng trở thành phụ nữ. Hoặc đơn giản là thích cắm hoa.

Để chắc chắn, tôi lật sang phần về ngôn ngữ của các loài hoa và kiểm tra từng loài hoa mà tôi có thể nhớ là Nadeshiko đã chạm vào.

Những bông hoa anh đào bằng thủy tinh mà cô luôn cài trên tóc là sự phù du của cuộc sống, mà tôi thấy hoàn toàn vô vị. Thu hải đường là tình yêu đơn phương. Đây là tất cả tin nóng đối với tôi, người trung thành theo ý nghĩa hoa Anh Quốc.

Bài thơ của Amu là một chương đầy đủ, sử dụng tất cả các loại sách thời Heian làm nguồn và ví dụ. Nhưng tôi vẫn không biết liệu Nagihiko phải người gửi nó hay không. Ngay cả khi là cậu, làm sao tôi có thể chứng minh được, trừ khi tôi làm điều gì đó điên rồ, chẳng hạn như đột nhập vào bàn của cậu ấy và so sánh các nét viết?

Tôi dừng đọc, đứng dậy khỏi bồn tắm, nước ấm nhỏ giọt. Tôi đặt cuốn sách xuống.

Tôi mặc lại chiếc váy ngủ và đi một đôi tất tabi để cản trở cử động của mình, ngoài ra trời còn rất lạnh. Cuối cùng, tôi kéo khăn trùm lên vì lạnh cóng.

Chiếc bàn đặt trên đùi của Nadeshiko là một thứ đẹp đẽ mà tôi đã thèm muốn từ lâu, được sơn đen và dát vàng. Nó gập xuống từ hình dạng giống như cái rương, thứ gì đó giống bàn thư ký hơn. Vì lý do nào đó, cô ấy đã để nó không khóa, điều đó thật ngu ngốc.

Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ đơn giản là ngồi trên đệm trong tư thế seiza và tận hưởng trò chơi đố chữ nhỏ là Nadeshiko. Tôi rất xinh đẹp và thanh lịch, đôi chân không bị tê liệt chút nào! Nghĩ đi, Rima. Hãy đặt mình vào vị trí của cô ấy. Cô sẽ giấu bút và giấy ở đâu để gửi những bức thư tình bất hợp pháp cho người bạn thân nhất của bạn?

Trong các ngăn thụt vào phía sau, tôi cảm nhận được cục và lọ mực quen thuộc. Những ngón tay tôi sục sạo trong những ngăn vuông nhỏ xíu khác, rồi tìm thấy một bộ sưu tập những cây bút chì lớn, một cây bút máy và một khối vuông kỳ lạ. Tay tôi dừng lại trên đó, bối rối.

Khi moi nó ra, tôi nhận ra đó là con ấn có tên nam giới của cậu mà chúng tôi đã mua cùng nhau vào mùa hè năm ngoái. Tôi mỉm cười và đặt nó trở lại.

Không có gì. Tiếp theo, tôi nhấc tấm bảng phía sau lên, tìm thấy một tập giấy viết và một cuốn sách. Một quyển sách! Tôi không biết Nadeshiko đã đọc. Tôi gần như vui mừng khi phát hiện ra bí mật nhỏ này, cho đến khi tôi mở nó ra và nhận ra đó là một tuyển tập truyện ma từ những năm 1700.

AW! Cái quỉ gì đây?

Có một cuốn sách mỏng hơn đằng sau nó không có tiêu đề. Tôi lơ đãng lật sang một trang ngẫu nhiên.

Ngày 5 tháng 4 năm 1937

Thời tiết: mùa xuân lạnh bất thường, nhưng bầu trời không có lấy một gợn mây, cứ như mặt dưới của một chiếc bát sứ.

Vào ngày cuối cùng của chúng tôi ở Nagoya, một cựu sinh viên của cha đã đến. Chúng tôi không thể ở lại lâu vì chúng tôi cần có mặt ở ga Nagoya để đón tàu. Lẽ ra tôi nên nói chuyện với anh ấy, nhưng có lẽ điều đó là không thể được.

Tin tức từ cuộc hành trình: Cuộc sống gia đình của Yu-san thật thú vị, tôi không bao giờ chán nghe về nó. Mới nhất là cha cô hiện đang cho hạn chế tất cả các quý ông đến cổng vườn. Mo-san vẫn ghen tuông và không thể chịu đựng được, như thường lệ.

Tôi phải mất vài dòng để nhận ra đó là nhật ký của Nadeshiko, dù nó được nguy trang như một cuốn tiểu thuyết lâu đời. Tôi lật người về phía trước, cố không cảm thấy đau nhói. Chắc chắn Mo-san là tôi, dù cậu có cố gắng thay đổi như thế nào.

Ngày 24 tháng 7 năm 1937

Tiếng ve kêu

từ rặng cỏ cao

Trong cái nóng nực của mùa hạ

Liệu tình yêu này

Chỉ đi đến đây thôi ư?

Tình yêu, mùa hạ? Tôi lật trước hai trang, cố gắng tìm thêm manh mối.

Ngày 2 tháng 8 năm 1937

Tôi đã bị buộc tội ích kỷ. Mặc dù điều đó có thể đúng, nhưng tôi cũng muốn theo đuổi hạnh phúc.

Tôi chính thức ghét cậu. Tại sao ngay cả trong những dòng nhật ký của cậu cũng mơ hồ, khó hiểu vậy? Và tại sao tôi không còn xuất hiện nữa?

Ngày 30 tháng 8 năm 1937

Bị từ chối. Tôi đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.

Tôi cũng vậy. Trong khoảnh khắc khủng khiếp đó, tay nắm cửa bằng đồng vặn lại.

Tay chân tôi bủn rủn, tim nhảy lên tận cổ họng. Tôi có nên làm kẹt cửa không? Hay di chuyển nhanh nhất có thể? Không có thời gian! Tôi nhét cuốn nhật ký dưới cuốn truyện ma ngay khi Nagihiko xuất hiện ở ngưỡng cửa. Tôi không biết đó chỉ đơn giản là mệt mỏi hay cảm giác buồn ngủ, cậu trông hơi nhợt nhạt.

"Fujisaki-san," tôi giận dữ nói. Toàn bộ khuôn mặt của tôi như bốc cháy và giọng nói của tôi như đang run lên. "Tôi đã lục lọi những thứ này. Cậu để bút chì ở đâu thế?"

"Trên đây," cậu nói ngắn gọn. Nó xác nhận những nghi ngờ tồi tệ nhất của tôi.

"Cảm ơn," tôi nói, chộp lấy một cái và loạng choạng lùi lại. Tôi quay lại và giật lấy Agnes Gray ở đầu giường và làm như thể tôi đang ghi chép vào sổ viết. Tôi đã rất đau khổ. Liệu cậu có tin tôi không? Liệu cậu có đang nhìn tôi không? Nó có còn quan trọng nữa hay không?

Tôi đã nghĩ lại một lượt. Nếu cậu đang tán tỉnh Amu, đó không phải là việc của tôi mà nhỉ? Không phải tôi đã không đồng ý thông báo cho mẹ cậu sao? Và nếu mọi chuyện tệ đi, tôi sẽ làm gì?

Tôi lén nhìn qua đầu cuốn sách. Dòng ngày 30 tháng 8 đã hằn lên mí mắt tôi.

"Bồn tắm đã sẵn sàng," tôi nói trong căn phòng yên tĩnh. "Tôi đã cho thêm củi vào trước khi ra ngoài, nên chắc sẽ nóng lắm."

"Ồ," cậu thốt lên. Tôi ghét giọng nói của cậu. Tôi ghét sự thay đổi của cậu. Tôi có thể lượm lặt được gì từ nó ư? Không ngạc nhiên, không yêu, không ghét, không thương hại.

"Cảm ơn."

Tôi nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô biến mất vào bồn tắm. Có phải Nadeshiko đã bị Amu từ chối? Tôi không thể nghĩ ra ai khác có thể nhận được tình cảm của Nadeshiko. Tôi ngã ngửa ra giường, đầu quay mòng mòng. Một loạt ý tưởng mơ hồ vô định hình lặp đi lặp lại.

Tôi, trong cơn ghen tuông và không thể chịu đựng được. Nagihiko, bị từ chối vào tháng 8, cùng lúc cậu đến Tokyo để xem mắt. Có một số cô gái sống ở Tokyo. Utau ở Chiyoda, Amu ở Shibuya. Cậu ấy đã gặp Amu mà không nói với tôi và cô đã từ chối cậu. Tại sao? Làm sao mà? Làm thế nào mà tôi có thể nhầm lẫn được?

Tôi giật mình tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi. Lớp thạch cao trên trần nhà nhìn tôi chằm chằm không thương tiếc, trắng xóa dưới ánh nắng ban mai. Giường của Nadeshiko trống không như thường lệ. Và giống như mùa xuân trước, tòa nhà vẫn yên tĩnh.

Tôi loạng choạng đứng dậy. Bằng một phép màu nào đó, tôi tìm thấy bộ đồng phục của mình nhàu nát trên sàn cùng một chiếc quần bó sạch sẽ trong vali. Tôi tìm thấy phòng âm nhạc trước khi lớp học bắt đầu, trong khi cảm thấy mất phương hướng.

"Cậu đây rồi," Amu thì thầm, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh cô. Yaya và Utau nhìn lên. Nadeshiko thì không. "Tớ không thấy cậu lúc ăn sáng."

Tôi đứng hình tại chỗ. Sao cậu có thể từ chối Nadeshiko? Tôi nghĩ trong mông lung , nhìn lại cô. Sao cậu có thể từ chối người phụ nữ hoàn hảo, người không đòi hỏi gì ở cậu ngoài việc được thấu hiểu?

Tôi phát ốm với mọi thứ.

"Tớ thấy hơi mệt," tôi thì thầm và tôi thực sư mệt. Đầu tôi vẫn quay quay. Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu mơ hồ, như thể tôi không nên ở đây. Tôi đã thua.

Sanjo tập trung ánh mắt đại bàng vào tôi, vẻ nghiêm khắc.

"Mashiro!" cô sủa. "Em lắc lư cái gì thế. Làm ơn đi vào đội hình koto ngay."

Ngoan ngoãn, tôi loạng choạng tiến về phía trước, liếc nhìn sau gáy Nadeshiko một cách khao khát. Giá như cô ấy chịu nhìn tôi! Tại sao lại trừng phạt tôi vì hành động của Amu?

"Tớ thấy hơi mệt," tôi lặp lại. Những bức tường và sàn nhà biến mất và tôi cảm thấy não mình rơi vào khoảng không, trở nên trống rỗng một cách dễ chịu.

Tôi ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro