13. Yamato

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


大和


Tôi chưa bao giờ mong muốn điều này.

Tôi lo sợ cho Nagihiko, chán ghét cậu ,còn yêu thích cậu một cách cay đắng. Tôi giận dữ thay cho Fujisaki-sensei. Tôi cũng giận bà vì đã buộc tôi phải giữ bí mật bằng việc đe dọa. Nếu tôi biết trước rằng thứ tôi đang bảo vệ còn là một thứ khác chứ không phải truyền thống gia tộc, liệu tôi có còn đồng ý hay không? Tôi đã bao giờ được đưa ra lựa chọn chưa?

Mẹ có thói quen đòi hỏi một mái chòi, rồi đòi lại một tòa tháp. Tôi, do quá tự mãn khi nghe cậu, rồi vô tình hỗ trợ xây dựng nó.

Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ của mình—nếu Nagihiko bị phát hiện là nam giới—và nếu tin tức đến được văn phòng nhập ngũ... tôi sẽ mất hết. Cậu sẽ được phân việc đến Trung Quốc ư? Càng nghĩ về nó bao nhiêu, tôi càng thấy vô nghĩa! Nếu lớp tốt nghiệp của Học viện Kouen chưa được gọi đi, tại sao Nagihiko, một thanh niên mười bảy tuổi chưa qua đào tạo thì lại có thể? Nếu Yamabuki là một kẻ giống như con gái của ông ta, thì có lẽ ông đang đưa ra những lời đe dọa trống rỗng.

"Rima-tan?" Yaya thì thầm, sợ hãi. Tiếng hét của Thiếu tướng đã làm cô run rẩy.

"Chúng ta cần phải nhanh lên," tôi nói, trèo xuống cầu thang hẹp.

"Tại sao?"

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ ngay bây giờ là không có gì tồn tại giữa Thiếu tướng Yamabuki và Nadeshiko ngoài một số lịch sự thể hiện từ bề ngoài. Nếu muốn, ông có thể bắt quả tang Fujisaki-sensei trong lời nói dối trơ trẽn của bà ấy.

Chúng tôi xông vào phòng khiêu vũ, chỉ để được chào đón bằng cảnh một bữa tiệc đang kết thúc bằng một tiệc rượu nực cười. Những ngọn đèn treo trên xà nhà đã cháy hết dầu và hòa thành màu cam ám khói. Các giáo viên thì không thấy đâu, ngoại trừ Sanjō, người đang cầm cốc rượu sake trên tay và mặt thì đỏ hơn cả lá cờ Hoàng gia. Các phiên dịch viên và các nhà ngoại giao say xỉn cất lớn chất giọng song ngữ khó chịu của họ. Ba người đó cãi nhau. Học sinh Seiyo và Kouen đang khiêu vũ và trò chuyện một cách vô tổ chức đến mức tôi không thể biết ai đang trong cuộc và ai thì đang ngồi ngoài. Ban nhạc đang tán dương điều gì đó rõ ràng không phải nhạc Strauss.

"Mấy giờ rồi?" Tôi hỏi, chết lặng.

"Làm sao em biết được?" Yaya nói— ngay lúc đó, cô cố nén một cái ngáp.

"Mashiro-san!" hai chàng trai hét cùng lúc, xuyên qua đám đông đến tìm tôi. Một người nói, "Nước của cậu đây!"

Tôi nốc cạn một hơi, trả lại cốc cho cậu.

"Thứ gì đó mạnh hơn," tôi lạnh lùng nói.

"Được chứ!"

"Chị sẽ đi tìm Nadeshiko," tôi nói với Yaya theo phép lịch sự. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô nắm lấy cánh tay tôi.

"Chị định kể nghe những gì chúng ta nghe được à?! Về–" Yaya vẫn còn sợ hãi. "Về người anh đã chết ư? Rima-tan, chị không thể làm thế!"

Tôi quên rằng Yaya có một người em trai thực sự. Môi dưới của cô run lên, và tôi có ý muốn an ủi cô ấy.

"Chị sẽ không nói với ai những gì chúng ta đã nghe thấy," tôi nói bằng một giọng trầm ổn. "Và em cũng không thế. Được không?"

Yaya gật đầu, và nắm lấy ngón út của tôi bằng ngón tay của cô. Chúng tôi lắc tay và thả nhau ra.

Khi lùng sục trong đám đông để tìm bất kỳ bóng dáng nào của Nadeshiko, tôi đã lưu ý hai điều.

Thứ nhất, bất chấp sự vắng mặt kỳ lạ của Amu, cô vẫn bị nhắc đến quá nhiều. Tôi cảm thấy tốt hơn khi đi khảo sát lúc đó.

Thứ hai, tôi thấy rõ ràng Amakawa nhìn về hai hướng phía trước khi biến mất vào cùng một tấm màn che mà tôi đã ở trước đó.

Ông ấy cũng không nói cho chúng tôi biết sự thật, tôi tức giận nghĩ. Thật đúng lúc, khi bỏ qua việc mẹ geisha của Nagihiko từng là người tình của một vị tướng quân đội, lại ngủ với một người đàn ông khác sau lưng ông ta!

"Không gì kinh khủng hơn việc bị từ chối tình cảm," tôi lẩm bẩm với chính mình. Trước khi tôi có thể kết thúc câu trích dẫn, tôi nhận ra mình đã đi vòng quanh phòng hai lần. Nếu Nadeshiko ở đây, cô ấy sẽ xuất hiện.

"Utau," tôi nói, chạm vào cánh tay cô gái. Cô bước ra khỏi sàn nơi cô đã khiêu vũ với một trong những nhà ngoại giao. Đôi mắt vốn đã nặng trĩu của cô càng mệt nhọc hơn khi nhìn thấy tôi. "Cậu có thấy Nadeshiko không?"

"Không," cô nói. Cô chỉ vào lưng một học sinh Kouen. "Hỏi Amu đi. Cô ấy mới về đây thôi."

"Amu!" Tôi kêu lên nhẹ nhõm, tới chỗ cô. Amu xử lý đồ uống của mình thậm chí còn tệ hơn tôi tưởng. Toàn bộ khuôn mặt và cổ của cô đỏ bừng, giống y xì chiếc váy của cô. Cô đang cần một chiếc kẹp tóc. Không có gì ngạc nhiên khi tôi không thể gặp cô sớm hơn.

"Amu," tôi nói, cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với cậu bé đeo kính lúc nãy. Đối tượng đi đến hôn nhân của cô có thể chờ được. Tôi đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi ấy nhỉ? "Cậu có thấy Nadeshiko đã đi đâu không?"

"H-Hả?" Amu nói, tiếp thu chậm.

"Nadeshiko," tôi gấp gáp nhắc lại. Cô đã say tới mức nào rồi? "Cậu ấy không ở đây. Nadeshiko đi đâu rồi?"

Nỗi tuyệt vọng len lỏi vào giọng nói của tôi, dâng lên cùng dòng cảm xúc chợt thoáng. Tôi cảm thấy nếu muốn, tôi có thể buông tay bất cứ lúc nào và khuất phục trước sự tuyệt vọng của mình.

"Tôi đã thấy," cậu bé Kouen nói, khiến cả hai chúng tôi ngạc nhiên. Anh đẩy kính lên sống mũi. "Cô ấy đã vào lối sân phía Đông năm phút trước."

Tôi đã có thể hôn cậu ấy ngay khi ấy.

"Nhưng tôi sẽ không khuyến khích việc tìm kiếm cô ấy trừ khi đó là trường hợp khẩn cấp," cậu nói thêm một cách lúng túng. "Cô ấy đã ở với-"

"Đây là trường hợp khẩn cấp," tôi nói, chen vào đám đông để đến lối ra. Năm phút trước? Tôi đã quá muộn. Có lẽ ông ta đã nhúng tay vào bộ kimono của cô ấy. Có lẽ ông đã gọi cho thư ký quân đội và gọi cậu đến để kiểm tra y tế.

Một điều tồi tệ hơn kịch bản ác mộng này đã xảy ra: sân tối và trống không.

Tôi vô vọng nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Chết đứng tại chỗ. Một nơi xa lạ hoàn toàn. Không thuộc địa phận của trường. Bị bắt cóc sao? Mắt tôi bắt gặp đài tưởng niệm của một quân nhân và ngôi đền nhỏ dành cho Hoàng đế và Hoàng hậu. Không thể nào. Ngôi đền được làm bằng bê tông cốt thép và luôn bị khóa. Chỉ có kẻ điên mới đột nhập vào đó.

Không có gì đằng sau đài tưởng niệm của người lính. Có một cái gì đó đằng sau ngôi đền. Không phải vì tôi đã kiểm tra— mà vì tôi nghe thấy tiếng cười man dại của Nadeshiko và lời trách cứ, "Thiếu tướng!"

ả điên rồi, tôi nghĩ, như thể một chút điên rồ sẽ cải thiện tình hình. Nhưng nó đã không.

Hotori hoàng tử bây giờ đang ở đâu? Tôi tức giận nghĩ, lao về phía họ—nhưng khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng cậu ta không ở vị trí tốt hơn tôi để làm bất cứ điều gì. Nếu Sāya đang nói sự thật, Thiếu tướng Yamabuki là bạn của cha Hotori và bên cạnh đó là cấp trên của quân đội ông. Nếu tôi quy trách cho tất cả những người đàn ông đã có gia đình trong căn phòng này tối nay vì đã tán tỉnh các bạn cùng lớp chỉ tầm tuổi với con gái của họ, thì tôi...

Bụng tôi chùng xuống.

Tôi sẽ phải ở đây thêm một thời gian dài nữa.

Từ vị trí thuận lợi phía sau đài tưởng niệm, tôi bị ấn tượng bởi ánh mắt biết cười và ngôn ngữ cơ thể của Nadeshiko. Chân hướng về phía ông, cơ thể đi ra xa. Cằm nghiêng về phía trước, một vai hướng lên. Bàn tay ông ta vững chắc trên cánh tay cô. Dưới ánh đèn cam nhạt, một lần nữa tôi lại nhớ đến con cá vàng trong lễ hội của Yaya: dễ chạm vào nhưng lại quá trơn trượt để bắt.

Cô ấy kiểm soát được nó. Cô có mánh khóe và cưỡng đoạt những người đàn ông trưởng thành theo ý thích của mình và đã từng làm như vậy trước đây. Tôi ước mình có đủ tự chủ để tránh xa cô .

"Em làm tôi nhớ đến mẹ của em rất nhiều, Fujisaki-san. Hai bông hoa từ cùng một nhánh," Thiếu tướng Yamabuki đang nói, như một bản chất dịu dàng hơn nhiều so với Sāya. Tuy nhiên, có điều gì đó trong cách nói chuyện tự đề cao của ông ấy khiến tôi nhớ đến con gái ông. Trong một chốc, tôi gần như cảm thấy thương hại và tự hỏi cuộc sống như này sẽ như thế nào.

"Tướng quân Yamabuki thật quá mềm lòng khi nghĩ đến mẹ tôi!" Nadeshiko nói, làm chệch hướng cái tôi của ông như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào điều đó. Cả hai má cô đều được điểm xuyết bằng một màu hoa mận hấp dẫn, nhưng mắt ông thì lịch sự nhìn chằm chằm vào tai trái của mình, tay chắp sau lưng. Tôi đã từng xem hành động này trước đây, nhưng chưa bao giờ vụng về như thế này. Ông ta có say không? Tôi tự hỏi liệu rượu sake có phải là ý tưởng của Yamabuki, để khiến lưỡi của mọi người - và thời gian để phản xạ - bị chững lại.

"Tôi phải nói thật, bản thân tôi đã coi người lính lịch lãm ấy chết rồi," ông than thở, hớp một ngụm nhỏ. 

"Nhưng, thành thật mà nói... nghe ngài nói những điều như vậy khiến tôi hy vọng vào bản tính của quân đội chúng ta. Tôi hy vọng ngài sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ vì lợi ích của đất nước chúng ta."

Nếu tôi có tâm trạng tốt hơn và tình hình bớt nghiêm trọng hơn, có lẽ tôi đã mỉm cười trước cách Nagihiko cổ vũ một cách thiếu chân thành. Như đã đoán trước, tôi cau có. Thiếu tướng Yamabuki cũng vậy, người rõ ràng là không nhận được câu trả lời mà mình muốn.

"Tôi tự hỏi," ông nói, lạnh lùng và say xỉn, "liệu bên dưới em có giống bà ấy không?"

"Thiếu tướng!" Nagihiko nói, bị sốc, nhưng không đủ. "Ngài say rồi! Tôi phải đưa ngài trở lại chỗ Hạ sĩ Kusanagi một cách an toàn. "

"Tất nhiên là em sẽ nói thế rồi," ông nhếch mép, những ngón tay dày cộp cào vào bộ kimono của cô. Khi lớp vải hở ra, một thứ gì đó nóng hổi đập vào tai tôi, tức giận hơn cả, nóng bỏng hơn thảy Địa ngục.

"Thiếu tướng, tôi–" Giọng Nagihiko hoảng loạn. Màu trắng của chiếc áo lót của cô lóe lên trước mắt tôi như một ngọn lửa.

"Giống như—"

"Nadeshiko-san!"

Tôi hét to hết mức có thể. Nó vọng lại qua khoảng sân, to và giận dữ. Tôi bước đến, quấn lấy cánh tay Nagihiko như một chiếc còng sắt. Tôi liếc nhìn Thiếu tướng như thể ông ta là thứ gì đó dưới đáy giày của mình.

"Cậu vẫn nợ tớ một điệu nhảy," tôi nói, bằng giọng mà tôi dành riêng cho Amu. "Dàn nhạc đang chơi bài hát cuối cùng trong đêm. Tại sao cậu lại kéo dài thời gian như vậy!"

Tôi ý thức được Nagihiko đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt khó hiểu. Chiếc mặt nạ đã biến mất, nhưng những gì bên dưới nó vẫn có thể đọc được. Cậu ấy ghét mình, tôi nghĩ, vẫn còn choáng váng vì chất xúc tác adrenaline. Tôi cắm móng tay vào cánh tay cậu, hy vọng nó sẽ đau. Cứ ghét tôi đi, mặc dù tôi đang cứu cậu!

Tôi tình cờ nói thêm, "Ai đây?"

"Tôi thật thô lỗ," Nagihiko nói từ sự mơ màng của mình. Hai cánh tay cậu bị kẹp chặt vào ngực. "Đây là Thiếu tướng Yamabuki, cha của Yamabuki Sāya-san."

"Tớ có người quen, là con gái của Yamabuki-san," tôi nói.

"Cháu có quen biết nó à?" Thiếu tướng nói, trông rất bối rối và nghi ngờ.

"Vâng," tôi bắt gặp ánh mắt ông một cách giễu cợt. "Ngài phải rất tự hào vì bạn ấy."

Tôi đã không nói một lời nào với Nagihiko trong suốt quãng đường trở lại. Khi chúng tôi bước vào hành lang vắng, cậu quay sang tôi, định nói điều gì đó. Phớt lờ đi, tôi đẩy cậu trở lại vào căn phòng lớn có cửa chắn vàng, đẩy cậu từ sau với nắm đấm nhỏ đầy thịt của mình.

"Rima," cậu nói, khi tiếng vĩ cầm bắt đầu. Thiếu tướng Yamabuki đang nói chuyện với Hạ sĩ Kusanagi ở góc phòng, vẫn nhìn Nadeshiko với đôi mắt đỏ hoe. Quay người lại nhìn, tôi vòng tay quanh cổ Nagihiko. Cậu nhìn theo ánh mắt tôi trong bối rối. Có lẽ cậu đang nhảy trong chính giấc ngủ của mình. Lơ đãng, như thể đang đi dạo, cậu nắm lấy tay tôi và đẩy tôi lùi lại.

"Rima," cô thử tiếp, nhăn mặt như bị đau đầu. Màu mận đang nhạt dần trên má.

"Đồ con sâu không xương," tôi nói một cách man rợ.

Nagihiko thở dài. Tôi cảm thấy có lỗi, trước khi cảm giác đó bị thay thế bởi một thứ gì khác to hơn, hú xuyên qua tôi như gió xuyên qua đường hầm. Hai tay tôi bấu vào lưng cậu, và cố gắng bắt kịp những bước valse ấy, dù không chịu nhìn xuống.

"Từ không muốn phải có trong vốn từ vựng của cậu," tôi rít lên, ngay dưới tiếng nhạc. "Cậu là thứ gì hả, một tấm thảm chùi chân chắc? Thật là một sự liều lĩnh gây nguy hiểm. Loại người ngu ngốc nào lại để bản thân ở một mình với một gã đàn ông? Cậu có biết những gì có thể đã xảy ra? Cậu có quan tâm chút nào không?"

"Có không nhỉ?" Nagihiko trả lời, với một chút thích thú, đáp lại tôi. Cậu buớc chậm rãi, trong một khắc, nhìn chằm chằm vào tôi, trước khi xoay tôi sang trái. "Nào."

"Cái gì?" Tôi giận dữ nói.

"Thả tay tôi ra. Cậu đang nhảy sai rồi."

Vẫn trừng mắt, tôi buông tay. Cậu với lấy tay kia và đưa tôi lại gần. Mặc dù rất tức giận, nhưng tôi tự hỏi liệu mình có thể đánh lừa bộ não của mình để kéo dài càng lâu càng tốt không. Chỉ cần một mình cậu để mắt đến tôi thôi đã là hạnh phúc rồi.

"Cậu biết rằng tôi không có bất kỳ đức hạnh nào để phải bảo vệ mà," Nadeshiko nói, viện dẫn logic của tôi. "Tôi có thể tự bảo vệ mình trước những kẻ say xỉn."

"Cậu đang làm rồi đó," tôi nói một cách mỉa mai, di chuyển dưới cánh tay cậu và vặn cổ tay cậu một cách kịch liệt.

Nagihiko thở hổn hển vì đau, rồi buông ra, nắm lấy tay tôi từ phía bên phải. Cello kéo dài âm. Không hài lòng, tôi để ý rằng Nagihiko đã không đánh mất cảm giác duyên dáng của mình. Trên nền nhạc vui nhộn, tôi thấy chân chúng tôi xếp thành hàng và tôi thấy mình biến thành làn nước chảy trong tay cậu, nhảy với sự đồng điệu.

"Làm tốt lắm," cậu nói bằng một giọng trầm đầy đe dọa. "Cậu đã không cố gắng với những người khác. Đây là buổi khiêu vũ tuyệt vời nhất của cậu trong cả đêm nay đó."

Tôi có thể đã che lại hai tai cậu. Tôi vui vẻ tưởng tượng về việc tát thẳng vào mặt cậu. Ngay khi chúng tôi trở lại phòng ký túc xá, tôi sẽ túm tóc, ấn đầu cậu ra sau rồi ngấu nghiến miệng cậu.

Ối. Tôi rùng mình và sự đồng bộ bị phá vỡ.

"Có điều gì đó mà cậu không muốn nói với tôi," Nadeshiko nhận xét, hiểu nhầm sự rùng mình của tôi thành sự ghê tởm.

"Tôi không có gì để nói cả."

"À," cô thở dài. "Nếu cậu đã nói vậy thì thôi."

Cô nhảy thêm vài nhịp nữa, nhìn tôi với vẻ lo lắng. Mỉa mai. Cô nên lo lắng cho bản thân mình. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên hỏi cậu xem liệu cậu có biết sổ hộ khẩu của mình như thế nào không, nhưng tôi quyết định không hỏi.

"Thật tốt khi cậu đã đến tìm tôi," cuối cùng cô nói, nhưng giọng nghe có vẻ buồn. "Cảm ơn."

"Đừng cảm ơn tôi," tôi nói, cảm thấy như trái tim mình đang chạy qua một cái máy xay thịt. "Tôi đang làm phần cuối của thỏa thuận."

Nadeshiko im lặng trước điều này, có lẽ vì cô biết tôi đã đúng. Nhưng khi bài hát kết thúc, cô dẫn tôi sang phía bên kia của căn phòng, nói:

"Cậu bảo vệ những người mà cậu coi là bạn của mình bằng tất cả những gì cậu có."

Tôi không biết phải nói gì.

"Đó là điều mà tôi luôn cố gắng bắt chước," cô nói thêm một cách đơn giản. "Và ngưỡng mộ."

Một lời xin lỗi? Một lời thú nhận? Hay đơn giản là một bí mật khó hiểu khác của Nadeshiko, được thiết kế để làm rối trí tôi? Tôi có thắc mắc bao nhiêu cũng không tìm ra nên có tự hỏi cũng vô ích.

Tôi không chắc khi nào và bằng cách nào mà tất cả chúng tôi nép vào nhau trên những chiếc xe kéo, quấn quanh mình những chiếc khăn choàng. Tôi nhớ mình đã bị kẹp giữa Utau, hoàn toàn tỉnh táo và Yaya, đang ngủ say trên vai tôi. Nhóm tam giác Mùa đông đang nhô lên về phía đông bắc, báo trước cái lạnh. Tôi tự hỏi những đôi Tanabata bây giờ đang ở đâu, mong chờ nhau ở đâu đó dưới chân trời.

Điều hạnh phúc khi dành thời gian với Utau là khi cô không nói trừ khi có điều gì đó đáng để nói. Những vì sao mờ ảo trải dài mơ màng, tôi có cảm giác như mình sẽ không bao giờ thấy được sự ấm áp lần nữa. Trời rất lạnh, nhưng chiếc xe kéo đi tới đi lui, như thể muốn tôi lịm đi.

Tôi không thể xác định chính xác thời điểm tôi ngủ thiếp đi. Tôi thức dậy vào một lúc nào đó vào tầm nửa đêm, vẫn mặc quần lót, nhưng không còn váy hay giày. Tôi đã mất một phút kinh hoàng để nhận ra rằng mình đã trở lại trường nữ sinh Seiyo - ở cánh phía Đông - trên giường của mình mà không hề biết mình đã đến đó bằng cách nào. Như một thây ma, tôi ra khỏi giường và tìm đường sang giường bên kia.

Nadeshiko có ở trong đó không? Nó tối đen như mực, chỉ có những hình thù mơ hồ, xám xịt dẫn đường cho tôi. Trong cơn mê, tôi đưa tay chạm lên tấm khăn trải giường, chỉ cảm thấy có gì đó ấm áp và sống động bên dưới. Tay tôi dừng lại, thả lỏng.

"Ưmm," Nadeshiko thở dài.

Yên tâm, tôi lảo đảo trở lại giường. Khi tôi tỉnh dậy, chiếc giường đã trống không. Tất cả đều bình thường trở lại.

Có lẽ mọi thứ sẽ quay về như cũ. Từ lâu, tôi đã không còn tin những lời cầu nguyện có thể đến tai các vị thần, nhưng cơ hội chỉ đến một trong mười.


**


Tâm trạng trong những tuần tiếp theo là một càm giác nhớ nhung mệt mỏi. Vũ hội của các nhà ngoại giao chỉ là một loại sự kiện để giải tỏa căng thẳng sẽ duy trì hầu hết cho đến hết tháng 11. Cha của Yaya đã trở lại vị trí của mình ở Taihoku, ông gửi những bức thư và ảnh hết trang này đến trang khác để nói về niềm vui mà tất cả họ sẽ có khi Yaya trở lại thuộc địa vào mùa hè. Tôi đã cố gắng hết sức để không ghen tị. Quân đội chỉ còn vài ngày nữa là chiếm được Thượng Hải. Xung đột Trung Quốc sẽ kết thúc vào năm mới. tinh thần của tôi tăng lên. Amu đột nhiên thở dễ dàng hơn, cười nhiều hơn và ngừng cáu kỉnh với Nadeshiko, người đã vui lên đáng kể.

Và tôi thì ghét chuyện đó.

Trường học trở nên chán nản khi biết rằng vào mùa hè tôi sẽ xong việc. Tôi sẽ không bao giờ phải nhảy thêm một bước nào nữa hay tổ chức một buổi trà đạo nào. Hơn hết, tôi sẽ chỉ phải giữ bí mật của Nagihiko trong tám tháng nữa. Nó không thể đến quá sớm. Tôi muốn thoát khỏi những trách nhiệm nguy hiểm hiện nay của mình, không, tôi muốn thoát khỏi chúng ngay bây giờ.

Tôi ậm ừ trong lớp văn, vung chân sung sướng khiến đám con gái lớp dưới khiếp sợ. Sớm thôi, tôi tự mãn nghĩ. Mấy đứa cũng sẽ học cách ghét nơi này!

Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Nadeshiko sau khi tôi rời đi. Cậu biết nơi tôi sống, nhưng từ Hiroshima đến Tokyo là một chuyến tàu đêm và nhiều chuyến chuyển, và tôi nghi ngờ việc cậu muốn đến thăm lần nữa. Cậu sẽ quá bận rộn với việc dạy khiêu vũ cho những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn ở Seiyo.

Với thời gian và khoảng cách, tôi chắc chắn tình cảm của mình sẽ cạn kiệt. Nếu không... tôi cắn môi, nhìn chằm chằm vào mái tóc đuôi ngựa óng ả của Nadeshiko, đung đưa theo mỗi cái nghiêng đầu của cô ấy.

Tôi có thể tình cờ gặp Utau và Amu, cả hai đều sống trong thành phố. Họ có thể rời khỏi trung tâm Tokyo khi kết hôn, nhưng tôi có thể chấp nhận điều đó. Tôi đã quen với việc ở một mình.

"Mashiro-san," giáo viên dạy văn của tôi nói, nhìn tôi qua các bàn. "Đọc đoạn văn tiếp theo."

Yaya đã mở cuốn Truyện kể Genji và đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ừm. Cô ấy chỉ lên đầu đoạn văn, và tôi đọc nó bằng một giọng đều đều.

"Ta rất sẵn lòng cho cả thế giới thấy..."

"Mashiro-san," giáo viên dạy văn ngắt lời. Bình thường tôi rất thích anh ta, nhưng hôm nay anh lại chọc tức tôi. "Đọc với một chút ngọt ngào quý phái trong giọng nói của mình."

Đây giọng nói ngọt ngào, nữ tính của tôi! Tôi nói giọng đường mật mà tôi đã sử dụng khi cố gắng moi móc điều gì đó từ một người đàn ông.

"Ta rất sẵn lòng cho cả thế giới thấy vẻ đẹp của bông cẩm chướng này, nếu không sợ việc đàn ông sẽ hỏi ta về hàng rào mà nó mọc lên từ."

Cả lớp cười khúc khích. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là vì tôi đang làm một công việc vui nhộn. Sau đó, tất cả mọi người quay lại chỗ ngồi của họ để hướng đầu về phía Nadeshiko.

Tôi quên rằng Nadeshiko và cẩm chướng đã là cùng một từ. Tôi khom người.

"Em là Genji, đang nói chuyện với người thương thân yêu của mình," giáo viên nhắc nhở tôi. Nếu thích Genji đến vậy, tại sao anh ta không cưới gã luôn đi? Tiêu chuẩn của Genji rõ ràng là thấp, hắn còn sưu tập vợ như sưu tập tem. "Giọng nói của em phải yêu thương và dịu dàng."

Nadeshiko ngồi cách đó ba ghế, thì thầm với Amu. Tôi hít một hơi và thử lại.

"Ta đã giấu nàng đi như một con nhộng trong một cái kén."

Nadeshiko nhìn lên.

"Tốt. Tiếp tục," giáo viên dạy văn nói, người mà tôi vẫn không tha thứ. Tám tháng nữa, tôi tự lặp lại. Tám tháng nữa.

"Nàng trả lời bằng văn đối:

'Ai mà thèm quan tâm đến một nadeshiko

từ hàng rào thấp kém của nông dân lần đầu tiên được cấy ghép là từ đâu?'

"Câu hỏi tuyệt vời. Vì nếu là em thì em sẽ như vậy," tôi nói thêm một cách cộc cằn.

Lần này lại là một tràng cười. Các bạn cùng lớp của tôi đã tuyệt vọng vì những trò đùa muộn. Tôi từ chối giao tiếp bằng mắt với Nadeshiko.

"Nếu phu nhân Murasaki muốn bài bình luận ngang ngược của em, Mashiro-san, tôi tin rằng bà đã yêu cầu nó rồi," giáo viên dạy văn nói, thậm chí không thèm nhìn tôi. "Vì em có rất nhiều ý kiến về hành vi của Tamakazura, em có thể cho chúng ta biết ý nghĩa của việc trao đổi vấn đáp này."

Không phải lúc nào tôi cũng biết câu trả lời của giáo viên. Tôi cắm rễ ngay tại chỗ.

"Mashiro-san," giáo viên nói, bằng một giọng thể hiện rằng bây giờ không phải là lúc để bướng bỉnh.

"Genji muốn giữ đứa con gái nuôi của mình cho riêng mình," tôi ôn tồn nói. "Bởi vì anh ta có tính chiếm hữu và điên rồ. Nhưng con gái nuôi biết rằng đàn ông nông cạn và không quan tâm gì đến nguồn gốc và những khao khát bên trong của phụ nữ. Họ chỉ quan tâm rằng, giống như một bông hoa, nàng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc vui thú của bọn họ."

Tôi ngồi xuống.

Giáo viên nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa đốt cha anh vậy. Amu cũng vậy. Utau, tuy nhiên, có vẻ đang nhếch mép cười.

"Tôi nghĩ nhiều khả năng Genji lo lắng về nguồn gốc của nàng bị suy đoán, vì là con gái ngoài giá thú của đối thủ của anh ta," anh chậm rãi nói. "Điều đó được nói như một hoài nghi đặc biệt được viết qua một đoạn văn thường bị bỏ quên. Tôi mong chờ thêm những ý kiến của em."

Cả lớp cười ồ. Nadeshiko thì không.

 "Các cậu đi trước đi," tôi nói với Yaya và Nadeshiko khi lớp học kết thúc. "Tớ có chuyện cần hỏi sensei."

"Đó có phải là về việc lũ đàn ông nông cạn không?" Sāya nói một cách khó chịu, va vào vai Amu trên đường ra ngoài. Tiếng hô-hô-hô của cô vang vọng khắp hành lang.

"Thực ra thì là về cậu," tôi khao khát được nói, hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới. "Cho rằng cậu nông cạn và không quan tâm đến mọi người, tôi lo rằng cậu đang bí mật là một người đàn ông chăng?"

Thay vào đó, tôi quay đầu lại, nghiến răng.

"Sensei," tôi nói, đi quanh bàn của anh. "Em muốn biết liệu em có thể mượn một cuốn sách không, nếu thầy có nó."

Giáo viên dạy văn nhìn tôi với vẻ phán xét. Phụ nữ đọc để giải trí được coi là là mọt sách kém hấp dẫn và tồi tệ hơn thì là một nữ học giả.

Tôi nhăn mặt với những gì chuẩn bị buột khỏi miệng mình.

"Thầy có một bản sao của Bộ luật Hình sự không?"

"Bộ luật hình sự?" anh nhắc lại. "Em lo là mình đang vi phạm pháp luật sao, Mashiro-san?"

"Ờm..," tôi ngập ngừng. Tôi thấy hơi xúc phạm khi giả định đầu tiên của anh là hoạt động tội phạm.

"Em vẫn còn là một cô gái trẻ. Tôi không hài lòng khi để em đọc về mọi tội ác ghê tởm mà con người biết đến." Anh rùng mình. "Nó sẽ làm em sợ. Tại sao không mượn thứ gì đó tốt đẹp hơn?"

"Nó không dành cho em," tôi buột miệng, cố gắng rơi nước mắt giả tạo. Có lẽ anh sẽ thương hại tôi nếu tôi giả vờ rằng gia đình mình bị phá sản.

"Thầy không phải là luật sư," anh nói gay gắt. "Và em cũng vậy. Tôi không có."

Nước mắt cá sấu của tôi ngừng lại trong cổ họng. Đầu tôi gục xuống ngực. Nơi nào khác tôi phải tìm ra tội ác mà tôi đã nói đến? Tôi là một phụ nữ ít học ở vùng núi tỉnh Hyōgo, cách xa bất kỳ thành phố nào phải ít nhất một giờ đi tàu. Vậy thì, mục đích của việc biết chữ là gì nếu danh sách đọc của tôi được một người nào đó khác trau dồi?

Thầy lục trong bàn và đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ bìa vàng.

"Đây, đây là một cuốn sách hay," thầy nói một cách tử tế. "Đó là về sự tán tỉnh theo truyền thống. Các cô gái thích nó."


**


" Tôi ghét phải ở đây."

Tôi ngạc nhiên nhìn quanh. Mắt tôi dừng lại ở Utau, ngồi đối diện với chúng tôi. Cô đang nhìn chằm chằm vào hai dải cá hồi với quả anh đào khô trên cơm của mình với vẻ mặt không vui.

"Tôi hiểu mà," tôi nói một cách xoa dịu, kẹp cuốn sách tìm hiểu giữa hai đầu gối.

"Đáng lẽ tôi nên đến Mãn Châu với Ikuto," cô cay đắng nói.

"Không đâu," Amu nói, tìm lại giọng của mình. "Mãn Châu ở rất xa. Cậu sẽ nhớ chúng tớ. Còn mẹ cậu nữa..."

"Tôi là một kẻ hèn nhát," Utau chế nhạo, chọc vào cơm của cô. "Tôi đã nghĩ rằng mình có thể tìm được một người chồng quyền lực và đuổi Giám đốc Ichinomiya ra khỏi công ty, nhưng vô ích. Ngay cả quân đội cũng quá hèn nhát để chống lại hắn ta. Hôn nhân sẽ chỉ cho tôi một người đàn ông khác để trả lời tiếp. Vậy thì có nghĩa lý gì?"

"Hoshina-san!" Nadeshiko nói, hoặc thấy xúc phạm hoặc thông cảm— Tôi không thể nói điều gì.

"Một số phụ nữ sẽ không bao giờ được đào tạo ra để kết hôn, cho dù các giáo viên có cố gắng thế nào," tôi nói, nghĩ về hoàn cảnh của mình một cách tủi thân.

"– Tại sao quân đội lại quá hèn nhát để chống lại công ty của Hoshina-san?" Nadeshiko hỏi, khiến mọi người trong bàn ngạc nhiên, đặc biệt là tôi. "Quân đội đã bất hòa với các công ty lớn trong nhiều năm. Họ muốn giải thể chúng."

Utau nhìn lên, đe dọa.

"Không phải giải thể," cô nói. "Mà là quốc hữu hóa chúng."

"Không," tôi nói bằng một giọng trầm. Chuyến đi của Tử tước Hotori—

"Các nhà máy của chúng tôi đã bị Bộ Chiến tranh tịch thu," Utau nói một cách hằn học. "Các cậu nghĩ ai đang trả tiền cho cuộc xâm lược Trung Quốc? Sản xuất một phần tư số tàu chiến và máy bay của họ?"

"Cuộc xâm lược Trung Quốc á?" Nagihiko hỏi, trong một loại giọng như hỏi cậu-có-chắc-đó-là-cái-gì-không. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta và kìm lại ý muốn đá vào chân cậu. Không phải lúc!

"Phải," Utau trả lời gay gắt. "Nó không còn là của tôi nữa – nếu nó đã từng như vậy. Bây giờ thì là của Hoàng đế."

Chiếc bàn rơi vào một sự im lặng ảm đạm.

"Họ nói," tôi nói, bám vào chút hy vọng còn sót lại, "rằng cuộc chiến sẽ kết thúc vào năm mới."

Mắt tôi đổ dồn vào Yaya, người vừa xới cơm quanh bát của cô. Utau trao cho tôi một cái nhìn thương hại mà tôi không thích.

"KHÔNG!" một cô gái hét lên từ đầu bàn bên kia. Yaya dựng ngược lên. Có tiếng bát đĩa loảng xoảng, một vài cô gái làm rơi đũa xuống sàn và một trong những cô gái trẻ hơn hét lên vì ngạc nhiên.

Chỉ có một cô gái có giọng nói lớn như vậy.

"Watarai-san!" Kichiga-sensei mắng mỏ, gần như lấn át cô ấy về âm lượng. "Gầm như một con hổ hoang dã thật không giống một quý cô!"

Misaki Watarai loạng choạng đứng dậy, hai má giàn giụa nước mắt. Watarai không bao giờ khóc. Chúng tôi tê liệt theo dõi khi cô xông tới chỗ Yamabuki Sāya. Một mảnh giấy ẩm ướt được nắm chặt trong tay cô. Giống như một vụ tai nạn ô tô, tôi có thể nhìn thấy vụ va chạm trước khi nó xảy ra, nhưng lại bất lực trong việc ngăn chặn nó.

"Cha của mày đã làm điều này!" Watarai khóc, hất lá thư vào mặt Saya. "Tao biết là lão ta đã làm–! Cha đã quá già để phục vụ cho quân đội và dù vậy thì ông vẫn được gọi đi nhập ngũ! Tại sao! Một người đàn ông ở độ tuổi của ông không thể đến Nam Kinh, đó là một bản án tử hình- Tao hy vọng những con quỷ dưới Địa ngục sẽ trừng phạt cả gia đình mày trong sáu thế hệ tiếp nối- tất cả chỉ vì cha tao đã in những điều đó về lão ta trên báo hả? Hay là vì mày quá sợ mất Hotori-san? Mày là đồ tồi-"

"Đủ rồi, Watarai!" Sanjō gầm lên, xuất hiện từ hư không. Cô túm lấy cổ áo hải quân của Misaki. Watarai tiếp tục rùng rằng dây xích của cô, biết rằng khi bị nhiễm độc, họ có thể ăn cả đĩa.

"Đến phòng hiệu trưởng ngay! May mà bố mẹ em không có ở đây để nghe những lời tục tĩu này, nếu không thì sẽ nhục nhã chết mất!"

Phải mất cả Sanjō và Kichiga cùng nhau để vật cô ấy đi. Saya nhướng mày. Cô ấy không vui khi thấy những người đàn ông bị trừng phạt. Cô cũng không lấy gì làm khó chịu về điều đó.

Ngay khi Watarai biến mất sau cánh cửa mà tôi biết là dẫn đến sân của Fujisaki-sensei, phòng ăn trở nên nhộn nhịp với tiếng thì thầm của các cô gái.

"Tội nghiệp-"

"Nhưng bằng cách nào..."

"Những gì đã được đăng..."

"Thật xấu xí, cứ phải hét lên như thế!"

"Rima-tan, chị ổn chứ?" Yaya ngập ngừng hỏi. "Thật kinh khủng."

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng, ngọt ngào của Nagihiko. Cậu ấy nhìn lại tôi lần đầu tiên sau hàng tháng trời. Cậu là người tiếp theo, tôi nghĩ, máu đóng băng trong huyết quản ngay cả khi trái tim tôi vẫn tiếp tục đập dữ dội . Nếu Thiếu tướng Yamabuki có thể lấy đi mạng của một ông già, thì ông ta có thể lấy đi mạng của một cậu bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro