12.2 Vũ công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: có plot-twist mới nha. Trong một chương mà có tận hai lọ dấm chua :))


"Thưa các quý khán giả!" Bà gọi lớn ,mở quạt và vẫy tay để thu hút sự chú ý của mọi người. Khuôn mặt bà rạng rỡ như một ngọn hải đăng dưới ánh đèn lồng. Mọi con mắt trong phòng đều chuyển sang bà, trong sự hoan hỉ. Ngay cả các đại biểu, mặc dù họ không nói được tiếng Nhật, cũng chăm chú nhìn vào bà. Không giống như Nadeshiko, bà thực sự là một phần quan trọng trong một căn phòng chỉ toàn đàn ông.

"Để chào đón phái đoàn Đức từ lãnh sự quán ở Osaka tham gia cùng chúng vào tối nay," bà cúi đầu chào hai người nước ngoài và những người vợ mặt chim của họ, "Các học viên của Học viện Quân sự Kouen và Trường Nữ sinh Seiyo sẽ mở đầu với điệu valse. "

"Bà ấy không thể làm thế được?! "Tôi nghe thấy Misaki Watarai rên rỉ gần tôi, hơi lớn. "Chúng ta thậm chí chưa được thực hành với họ dù chỉ một lần! Tay tớ ướt đẫm mồ hôi nè."

Tôi thương hại người bạn đời của cô. Hai chúng tôi là nhóm thành niên sự thiếu chuẩn bị. Các sĩ quan, đại biểu, người phiên dịch, những cậu bé nhỏ tuổi, tất cả đều lịch sự bước ra các góc của căn phòng. Các cô gái Seiyo, kỷ luật như mọi khi, xếp vào một hàng sạch ở góc cuối không gian.

Chắc chắn Nadeshiko và Amu không có ý định bỏ lỡ điệu valse mở đầu đâu ha?

Và chắc chắn là tôi không cố ý bỏ lỡ nó? Tôi bước về cuối hàng. Seiyo đã biến tôi thành một người phụ nữ ngoan ngoãn. Một vài năm trước, tôi đã đứng sang một bên và nhìn người khác, bảo với các giáo viên rằng điều đó thật nhàm chán, chỉ để không ai có thể biết tôi đã thiếu phối hợp như thế nào.

Tôi có thể chấp nhận việc đó. Một hàng học sinh Kouen đen bước tới, có chút kỳ lạ và chênh vênh. Ở phần cuối chỗ tôi, họ dường như đang chen lấn nhau một cách tinh vi, theo một cách nào đó. Chỉ là may mắn của tôi, phải không? Tôi đau khổ nhìn xuống theo hàng, chỉ đế thấy một mái tóc đuôi ngựa bên cạnh mái tóc ngắn hơn của Amu.

Cái quái gì! Tóc tôi dựng đứng, ​​tự hỏi họ đã lẻn vào từ khi nào mà không báo cho tôi. Tôi không được phép có thời gian để giận dữ. Vào lúc đó, tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt ở đâu đó, và cậu bé Kouen đối diện tôi cuối cùng cũng cúi đầu.

Chúng tôi chào nhau. Chân tôi loạng choạng vì bị kéo căng dưới lớp tơ. Tôi nao núng trước tiếng nổ đầu tiên của những nhạc cụ bằng đồng và đặt mình vào đôi tay mềm mỏng của cậu bé. Tại sao nó lại ồn như vậy? Đó phải là một dàn nhạc nửa mùa sau những tấm chắn vàng trên tầng hai. Nếu không thì làm sao có thể vang rõ như vậy được?

Tôi bắt đầu với những bước vụng về đến bước ngoặc cơ bản, quen với việc nắm chắc tay khi Yaya là đồng đội của tôi. Tôi ngạc nhiên, bước đi của tôi nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn tôi tưởng.

Tôi nghĩ, nó thật tuyệt vời. Tôi có thể thả lỏng đôi chân và thả lỏng cánh tay. Cậu bé Kouen làm tất cả các công việc kéo, vòng, xoay, nâng. Tôi được đưa lên không trung, nhẹ tựa lông hồng. Đây có phải là cách Nadeshiko cảm thấy khi nhảy buyo? Một cơ thể, không hơn không kém. Có lẽ tự tôi đã vui hơn khi không có người đàn ông nào lo lắng ở bên. Tôi không thể làm mặt hay làm hề với khuôn mặt như đá của học sinh Học viện Kouen, người có vẻ rất quan tâm đến việc bước đúng và cố định một điểm ở đâu đó qua vai tôi.

Khi tất cả chúng tôi duyên dáng kéo lại thành một vòng tròn, tôi nhìn thấy Yaya qua ba người từ chỗ tôi đang đứng và cố gắng nhìn cô ấy. Cô ấy say mê một cách kỳ lạ với điệu nhảy của mình, mặc dù đó đã làm một công việc khó khăn.

Tôi quay sang phía bên kia của mình. Misaki đang đu đưa cùng đối tác của mình xung quanh, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy một cách trìu mến. Thật tuyệt.

Với sự tò mò chầm chậm, tôi liếc nhìn lại bạn nhảy của mình, người đang nhìn tôi chằm chằm. Cậu giật mình quay đầu về phía vai tôi, mặt đỏ bừng. Tôi gần như đảo mắt nhưng vẫn cố giữ được tập trung. Thật, thật là xấu hổ làm sao. Ý tôi là, với cậu ấy.

Tôi đã trễ một nhịp. Tôi vội vàng quay người vào trong, rồi ra, đưa tay ra với kỳ vọng thay đổi đối tác. Tôi sẽ sớm thoát khỏi cậu bé kỳ lạ này.

Nếu bàn tay không được đeo găng, nó đã ướt đẫm mồ hôi. Vải có một chất lượng kỳ lạ, khó chịu. Tôi quay tròn một vòng, đoàn người bay qua sau lưng tôi.

"Mashiro-san?"

Tôi lướt nhanh trong không khí, như thể những bàn tay đầy mồ hôi đang sợ hãi khi chạm vào tôi. Có lẽ giọng nói là do tôi tưởng tượng. Tôi liếc nhìn xung quanh mình, nhưng thủ phạm chắc chắn là khuôn mặt của cậu bé Kouen trước mặt tôi, người bây giờ quá bận rộn khi cố gắng vừa nhảy vừa thì thầm tên tôi một lần nữa.

Đó là kiểu khuôn mặt thiếu tự tin. Một cái miệng hiền lành dễ chịu, hàm cậu vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Người ta có thể nhận ra rằng tóc của cậu giống ổ chuột khi nó không bị buộc hay vuốt lại. Ngay cả bây giờ, một vài sợi tóc đã bị tách ra. Cậu trông có vẻ ngoan ngoãn. Ngoại trừ đôi mắt, nơi tập trung với cường độ cao.

Có gì ẩn sau đôi mắt của Nagihiko không? Tôi cảm thấy như lẽ ra tôi phải nhận ra, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là chúng thường xuyên chán nản, như thể cậu muốn ở một nơi khác. Hay đầy thương hại, như khi cậu cầm roi tre trên tay.

Tôi loạng choạng và nắm lấy vai chàng trai chặt hơn. Cậu cười, như thể thật hài hước khi cậu là một vũ công kém cỏi.

"Đã lâu rồi không gặp, phải không ta? Nhưng cậu không hề thay đổi chút nào."

Cậu ta đang nói về cái quỷ gì vậy? Tôi bước sang một bên, xoay tay theo cách nào đó và... ồ, sau đó thì sao nữa...

Tôi cũng không nghĩ rằng cậu ấy biết nhiều. Vậy nên tôi không có ý định bất ngờ khi những chiếc vĩ cầm dừng lại, sau đó là âm thanh lạ lẫm của các nhạc sĩ đang đưa nhạc cụ của họ vào vị trí nghỉ ngơi.

Bắp chân tôi hét lên mong muốn được giải phóng và toàn bộ bàn chân tôi đau nhói. Ai lại thấy vui khi làm chuyện này cơ chứ?

Tôi nghĩ về người Áo đi bộ cho đến tận một giờ sáng. Đó có lẽ là lý do tại sao họ trông rất xấu tính. Những người khác dường như vẫn vui vẻ như trước, nhưng không ai hơn được Yamabuki Sāya, người dường như vẫn đang cố gắng nhảy lại từ đầu.

"Tớ không cho là cậu nhớ tớ là ai," cậu bé đối diện tôi nói, dường như không có khí ô xi. Là sao?

Tôi nhìn cậu. "Tớ không quen cậu."

"Tớ xin tự giới thiệu. Tên tớ là Kirishima Fuyuki, "cậu nói, với một cái cúi đầu trang nhã.

Kirishima Fuyuki. Trước mắt tôi, khuôn mặt cậu trẻ hóa. Đôi mắt vẫn dữ dội, nhưng quai hàm mềm đi, mũi tròn, mái tóc dựng đứng không tự nhiên trở lại thành một mớ xù xì.

... Không, tôi vẫn hoàn toàn không nhận ra cậu. Nhưng tôi đã biết tên, chỉ là vì Nadeshiko. Cô ấy đã làm điều này. Cô ấy đã gài bẫy tôi. Rốt cuộc chẳng phải cô là người nhớ nhiều hơn tôi sao? Chàng trai nóng nảy đã thổ lộ tình cảm rất tha thiết của cậu dành cho tôi, từ năm năm trước. Kirishima, phải không nhỉ?

Không, điều đó thật điên rồ. Nadeshiko không quan tâm đến tôi chút nào. Đó chỉ là một sự trùng hợp khủng khiếp. Ặc.

"Ừm," tôi nói.

"Vâng?"

"Ồ," tôi sửa lại.

Tôi phân vân tự hỏi gia đình Kirishima làm gì để kiếm sống và họ giàu có ra sao. Học phí không đáng kể đối với một gia đình nông dân khá giả, nghĩa là trong số tất cả những người đàn ông trong căn phòng này, một nửa là gia đình trung lưu, một nửa là bình dân, và có lẽ là một hoặc hai quí tộc. Quí tộc có thể được tính đến như con trai của Hotori. Số còn lại là phỏng đoán.

"Tớ đã rất ngạc nhiên khi nhận ra cậu. Tớ cho rằng đây là một sự trùng hợp kỳ lạ. "

Tôi nghĩ, hầu hết các cô gái đều thích một người chồng như thế này. Cậu rất lịch sự, không xấu xí, và không quá bốn mươi.

"Tớ nghĩ là tớ có thể đã nhìn thấy cậu ở làng Kamikawa, trong lễ hội ấy," Kirishima trầm ngâm thành tiếng. Tôi nhớ lại về Nagihiko và tôi khi mắc kẹt giữa quầy hàng.

"Ồ," tôi đã nói dối, vì một số lý do. "Không. Tớ đã không ở đó. "

"Ể ... Vậy à?"

Kirishima có vẻ bối rối. May mắn cho cậu ấy, có người đã xen vào cuộc đối thoại.

"E hèm."

Giọng nói nữ, nhưng khuôn mặt là của một cậu bé Kouen nào đó. Tôi sẽ cho bạn biết tên của cậu ấy hoặc mô tả ngoại hình của cậu, nhưng thành thật mà nói. cậu có kiểu khuôn mặt mà bạn quên ngay sau khi bạn ngừng nhìn. Điều khiến cảnh tượng trở nên đáng sợ là chiếc mặt nạ Noh đang mỉm cười của Nadeshiko đằng sau cậu đang hướng mũi tàu về phía tôi.

"Thứ lỗi cho sự gián đoạn của tôi," Nadeshiko nói, thậm chí không thèm nhìn người cô ấy đang xin lỗi là ai. "▒▒▒▒▒-san, nếu tôi có đủ tư cách để giới thiệu cậu với người bạn cùng trường của tôi, Mashiro-san..."

Tên của cậu đã bị nuốt chửng trong cuộc trò chuyện trước khi tôi có thể nắm bắt được nó. Bài giới thiệu của Nadeshiko hôm nay đặc biệt khúm núm và tự ti, cho dù là vì lịch sự hay tự phụ. Dù lý do là gì, nó thật đáng ghét. Tôi ước cô hãy nhanh lên, rời đi và nắm tay Amu như cô vẫn luôn muốn.

"Xin lỗi vì quá lời," Chàng trai vô diện bắt đầu. Tôi cảm thấy kinh hoàng. Ôi không. Cậu cũng đang nói giống như vậy! "Nhưng nếu có thể được, cậu sẽ cùng tớ nhảy điệu valse tiếp theo chứ..."

Nếu tôi có thể hạ mình để tỏ ra vô lễ với một người mà tôi vừa mới làm quen, đôi chân đáng thương của tôi đang gây ra những cơn đau nhức khó chịu cho cơ thể ngu ngốc này, trong sự hối hận vô kể, tôi muốn nói thế, nhưng đã không làm được.

Kirishima trông phờ phạc. Nụ cười của Nadeshiko đóng băng ngay tại chỗ. Như một quy luật, tôi không nghe theo lời mách bảo của mình. Nhưng đêm nay, cảm thấy thật buồn cười, giống như nó đang cố nói với tôi điều gì đó.

"Có lẽ là được," tôi nói, đưa tay ra hiệu.

Một điệu valse sẽ đưa tôi ra khỏi vùng của Nadeshiko và cứu tôi khỏi Kirishima. Một mũi tên trúng hai đích.

Chân tôi như bị hai hòn đá trói lại.

Tôi có thể cảm ơn các vì sao khi chàng trai được đề cập dường như không quan tâm đến việc trò chuyện chút nào. Cậu dẫn tôi về phía trước và có vẻ hài lòng khi nhìn chằm chằm vào tôi khi chúng tôi đi vòng quanh sàn. Vậy sao trước đó cậu còn hỏi?

Khi tôi nhảy - hay đúng hơn là, khi cậu khiêu vũ, và tôi miễn cưỡng nhảy theo - tôi quay qua vai để nhìn thoáng qua căn phòng. Utau đang nhảy cùng với ai đó, mặc dù cô trông như thể không quan tâm đến điều ấy. Một nhà ngoại giao người Đức và vợ của ông ta cũng có mặt, nhảy tốt hơn nhiều so với những người còn lại trong chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu họ có thể vượt qua cả những người như Nadeshiko hay không. Khuôn mặt của Fujisaki-sensei có thể được bắt gặp sau lần quay thứ hai của tôi, sâu trong bóng tối qua phản chiếu của đèn. Bà không khiêu vũ. Và bà ấy trông không vui. Lại chuyện gì nữa đây trời? Tôi còn chưa thèm động chạm gì với con trai của bà ấy.

Manami cũng vậy, cô trông ủ rũ bên lề, ba trong số những người mà tôi nghĩ có thể là bạn thân của Yamabuki Sāya cũng thế. Khi chúng tôi xếp thành hai hàng, một bên là con gái, một bên là con trai, tôi đã tìm ra lý do tại sao. Ở cuối hàng có một thiếu niên đang tách ra khỏi đám học sinh Kouen. Cậu hơi thấp một chút và thậm chí khi nhìn từ xa tôi có thể thấy đường nét thanh tú trên khuôn mặt cậu, hàng lông mi dài, cùng một đường cong mơ hồ đang mỉm cười ẩn hiện trên khóe miệng.

Con trai của Hotori khác với cha mình biết bao! Đối tác của cậu, không ai khác chính là Yamabuki Sāya, người đã ném cho tôi một cái nhìn khó chịu khi chúng tôi đi xen kẽ giữa các hàng. Amu có lẽ đã bị đánh bại.

Cậu ta rõ ràng không thể tuyệt vời như vậy nếu đã ngu ngốc khi đã chọn Sāya làm bạn nhảy thay vì Amu. Có lẽ đơn giản là do không đũ dũng khí.

"Mashiro-san?" chấm tròn đối diện với tôi thắc mắc hỏi

"Vâng?"

"Đã có ai từng nói với cậu rằng cậu rất xinh đẹp chưa?"

"Đôi khi," tôi nói, vẫn nhìn Hotori-san. Sự ghét bỏ của tôi dành cho cậu ta ngày càng tăng. Tôi tự hỏi cảm giác thế nào khi còn những thứ khác dành cho tôi, Amu, hay Utau.

Khi điệu valse thứ hai kết thúc, Fujisaki-sensei vỗ tay to nhất. Tôi thở mạnh bước ra khỏi vìa sảnh. Hai đầu gối của tôi run và va vào nhau dưới nếp váy. Đau quá! Đau thật đấy!

"Cậu có muốn nhảy lần nữa không, Mashiro-san?"

"Không," tôi nói. Cậu ta có bị điên không? "Tớ mệt rồi."

Cậu đề nghị đi lấy nước cho tôi - hoặc sake, nếu tôi muốn? Rồi cậu khuyên tôi nên ngồi xuống. Ba cậu bé khác ở các mức độ nhàm chán khác nhau bắt đầu tranh luận với chàng trai về giá trị của việc nghỉ ngơi và lượt quay. Khi nói, họ liếc trộm tôi như thể kiểm tra để chắc chắn rằng tôi vẫn đang lắng nghe. Nhưng tôi đã không.

Tôi để một trong số họ đỡ tôi lên đệm (seiza, nữa ư- tại sao?). Nhàn rỗi sinh bệnh tật. Nếu họ cứ lải nhải xung quanh và gây phiền toái, tôi sẽ phải bắt họ đi làm việc.

"Này mấy người kia," tôi nói với cả năm người họ. Tôi đưa tay ra sau và nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân. "Cậu bé thấp thấp ở đằng kia. Đó có phải là con trai của Tử tước Hotori-sama không?"

"Đúng vậy," một trong số họ trả lời. "Hotori Tadase-kun là tên của cậu ấy."

"Cậu ấy là người như thế nào?" Tôi nhíu mày. Nếu Amu muốn tấn công, cô ấy nên làm điều đó ngay bây giờ. Cậu ta đã từ chối lần khiêu vũ thứ hai với Yamabuki Sāya và bây giờ cậu đang quay lưng về phía tôi, bắt đầu trò chuyện với những người đàn ông lớn tuổi hơn trong bộ lễ phục với nhiều tết vàng.

Câu hỏi này không làm hài lòng câu lạc bộ người hâm mộ nhỏ của tôi. Tôi có thể thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan đang chờ đợi họ: nói tốt và họ sẽ trông tệ. Nhưng nếu nói xấu, họ vẫn sẽ trông tệ thôi. Không nói gì, và họ vẫn tệ như thế, bởi vì họ vốn đã trông xấu xí rồi.

Tôi được cho biết rằng Hotori Tadase là người tốt bụng, có trái tim ấm áp, có học thức, gia đình tốt và điềm tĩnh trước mọi khó khăn. Cậu chịu đựng mọi thứ với tinh thần chấp nhận cam chịu cổ điển của Nhật Bản. Cậu là thủ lĩnh của một tiểu đơn vị và những người làm việc dưới trướng của cậu đều kính trọng và tin tưởng cậu.

Họ cũng nhanh chóng dành những lời khen ngợi bằng những bình luận nhỏ vô thưởng vô phạt.

"Tớ tự hỏi cậu ấy thực sự nghĩ gì về thường dân như chúng ta."

"Cậu ấy rụt rè, và không nam tính chút nào."

"Đôi khi cậu ấy có quá nhiều lý tưởng."

Tôi nghiền ngẫm điều này, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phía sau đầu cậu. Còn cậu thì vẫn lịch sự lắng nghe những người đàn ông mặc quân phục. Họ có không khí vui vẻ mà các đối tác kinh doanh của cha mẹ bạn thường có với con cái của họ trong những ngày trọng đại này.

"Cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy?" tôi hỏi.

Các chàng trai nhìn nhau.

"Các sĩ quan từ Quân đội Hoàng gia," người đầu tiên bắt đầu. "Hạ sĩ Kusanagi ở bên phải—"

"Trưởng phòng Quan hệ công chúng mới được bổ nhiệm, ngài Tsukumo ở giữa—"

"—Và Thiếu tướng Yamabuki ở bên trái."

Những cái tên này chẳng có ý nghĩa gì với tôi, vậy nên tôi không cố gắng ghi nhớ chúng. Và tôi đã tự trách mình vì điều đó sau này. Sự trùng hợp thường tàn nhẫn hơn số phận.

Một đám đông học sinh Seiyo đi qua trước mặt tôi, tay nắm chặt áo choàng, chạy theo một nhóm học sinh Kouen. Manami ở trong số họ, cười tươi rói. Ồ, tốt, cô ấy đã tìm được một bạn nhảy. Amu đang ở đâu?

Khi đám đông giải tán, một cô gái xinh đẹp trong bộ kimono đứng đối diện với Hotori và mỉm cười.

"Các sĩ quan của Quân đội Hoàng gia," phần đầu tiên bắt đầu. "Hạ sĩ Kusanagi ở bên phải—"

"Trưởng phòng Quan hệ Báo chí mới được bổ nhiệm, Trưởng phòng Tsukumo, ở giữa—"

"—Và Thiếu tướng Yamabuki ở bên trái."

Những cái tên này chẳng có ý nghĩa gì với tôi, vì vậy tôi không cố gắng ghi nhớ chúng. Tôi sẽ tự đá mình vì điều này sau. Sự trùng hợp thường tàn nhẫn hơn số phận.

Một đám đông học sinh Seiyo đi qua trước mặt tôi, tay nắm chặt áo choàng, chạy theo một nhóm học sinh Kouen. Manami ở trong số họ, cười. Ồ, tốt, cô ấy đã tìm được một bạn nhảy. Amu đã ở đâu?

Khi đám đông giải tán, một cô gái xinh đẹp trong bộ kimono đứng đối diện với Hotori, mỉm cười.

Hotori Tadase quay người lại với một nụ cười để chào đón cô ấy, và - tôi không thể tin vào mắt mình - đưa bàn tay đeo găng của cô ấy lên miệng cậu để hôn lấy nó.

Chúa ơi!

Tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc này trong sự ghê tởm. Cả hai đều có ngôn ngữ cơ thể kỳ lạ, quá trang trọng so với những người bạn thân lâu nhưng ý thức được vai trò của mình trước công chúng.

Khi cô gái vén búi tóc và xoay đầu, tôi nhận ra ngay cặp lông mày thẳng và chiếc cổ dài. Làm thế nào mà tôi không nhận ra cô ấy? Đó là Nadeshiko!

Có lẽ cô ấy thực sự đã ăn cắp Hotori. Nó sẽ không khó. Họ trông thoải mái bên nhau, mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt phiền muộn. Tôi có thể từ bỏ gì đó để nghe những gì họ đang nói. Ngay khi tôi bắt đầu cố gắng đọc nhép môi, Nadeshiko đã mở một chiếc quạt và áp nó vào tai của cô ấy, che đi khuôn mặt của họ.

Không thể tin được!

"Thực ra nước là đủ rồi," tôi nói, đưa tay ra để được nâng lên.

"Phải r—"

"Năm cốc," tôi nói thêm. "Từ giếng bên ngoài."

Thật nực cười khi mọi người sẵng sàng làm, nếu bạn chỉ cần phải hỏi. Tất cả họ đều xoa dịu tôi bằng những lời hứa về việc bổ sung thêm nước và khiến họ tự động biến mất. Tôi lại chỉ có một mình.

Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu tôi vô hình trước mọi người trừ phụ nữ. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng kể từ khi tôi bước chân vào căn phòng vàng này, đàn ông không ngừng nhìn tôi. Ngay cả khi tôi đi vòng quanh ngoài rìa, len lỏi vào và ra, hàng nghìn con bọ tròn vẫn xoay xoay để tập trung vào da tôi. Seiyo đã quen với tôi. Những người đàn ông này thì không.

Tôi đặt tay lên một trong những thanh gỗ được làm từ cây hông. Tôi xem xét nó. Cánh cửa trượt ra khoảng một bước chân, đủ để tôi lách qua.

Là bóng tối bao trùm!— và một vài hộp dụng cụ.

Tôi men theo hành lang, thỉnh thoảng trượt cửa để nhìn vào phòng chính để tìm Amu. Tôi tưởng tượng về việc tôi sẽ vui vẻ thông báo với cô ấy rằng Hotori là một người tên đàn bà, nhu nhược, hợm hĩnh và rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu cô kết hôn với một kẻ lang thang hơn là con trai của một Tử tước. Nhưng tôi thấy mình ngày càng đến gần hơn với chính con trai của Tử tước, người vẫn đang nói chuyện một cách nhàm chán với Nadeshiko và một nhóm nam sinh Kouen khác.

Tôi không thể để Nadeshiko nhìn thấy mình. Cô sẽ kéo tôi vào cuộc trò chuyện về, tôi không biết nữa, ngắm trăng, hoặc giới thiệu tôi với những chàng trai điên rồ hơn muốn khiêu vũ với tôi. Hoặc tệ nhất là, cô sẽ tiếp tục phớt lờ tôi. Và dù sao đi nữa, tôi là ai mà dám xen vào câu lạc bộ dành cho những cậu bé nhàm chán mà cô đang tổ chức chứ? Một người đàn ông cần những người bạn nam khác. Hoặc chỉ tôi cho là thế.

Tôi giảm tốc độ rồi dừng lại khi tôi đứng vào góc chéo với nhóm.

"... Fujisaki-san thực là một vẻ đẹp cổ điển của Nhật Bản," một cậu bé nói. Không phải Hotori Tadase, may cho cậu ta, nếu không tôi đã bỏ đi và kết hôn với người cha ngu ngốc của cậu. "Giống như một cái gì đó trở nên sống động từ một bản khắc gỗ."

Lặng lẽ, tôi đá tung cánh cửa rộng bằng một ngón tay, chỉ để thấy mình lại bị chặn lại bởi một phần bởi tấm lưng rộng lớn của một người Đức. Nhờ kích thước đáng kể của ông, giống như một thân cây, tôi dễ dàng bị che khuất khỏi tầm nhìn.

Qua vai ông, Yamabuki Saya đang nói rất nhanh với cha cô ta, chắc chắn về việc bị Hotori hắt hủi chỉ sau một điệu nhảy. Những người bạn bị bỏ rơi của cô dường như đang âm mưu với Watarai Misaki về cách để thu hút sự chú ý của cậu. Nhưng bản thân Hotori Tadase dường như kiên nhẫn bị mê hoặc bởi Nadeshiko, một chuyên gia múa, như tấm lụa chuyển động.

"Tôi đã biết Amakawa-sensei được một thời gian," Nadeshiko cười sau chiếc mặt nạ than thở, "Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng những bài học của Amakawa-sensei dành cho những người lính tương lai lại chỉ là những lời tâng bốc sáo rỗng."

"Những lời tâng bốc sáo rỗng!" một trong những cậu bé kêu lên. "Đó chỉ là khi nó không đúng với sự thật!"

"Mẹ tôi chỉ cho tôi mỗi vẻ ngoài của bà ấy," Nadeshiko than thở, quạt cho mình. "Đừng khen một quả trứng chỉ vì con gà mái của nó!"

"Tất nhiên là cậu nói đúng," Hotori Tadase nghiêm túc cắt ngang. "Chúng tớ thật ngu ngốc, Nadeshiko-san."

"- điệu nhảy của cậu cứ như một thứ gì đó không thuộc về trái đất này. Nó dường như vượt qua khuôn mẫu và trú ngụ xa tầm biên giới. Tớ thấy an toàn khi nói điều đó, bởi vì tớ biết cậu đã làm việc chăm chỉ như thế nào để thực hiện được điều đó."

"Thấy chưa?" Nadeshiko nói, dùng quạt vỗ nhẹ vào vai Hotori. "Anh chàng hạ mình dễ dàng làm sao!"

Nụ cười rạng rỡ khá chân thật. Tôi lại nghĩ về những gì Nadeshiko đã nói với Amu trên xe kéo, về việc Hotori biết mọi thứ về cô ấy. Chẳng lẽ cậu nhận ra bí mật đó, nhưng không để tâm tới? Tôi không ngây thơ đến mức không biết về sự kêu gọi của các chàng trai trẻ trong rạp hát. Mắt tôi ngờ vực nheo lại qua khe hở.

Chúng ta nhìn thấy ở người khác những gì chúng ta sợ hãi ở chính mình. Có lẽ đó là chiến thuật tự bảo tồn xấu xí nhất trong tâm lý học mà tôi từng biết. Người đàn ông nhìn thấy sự giả tạo và tàn ác ở mọi nơi và tin rằng anh ta có lý khi giữ chúng sâu trong mình. Nếu anh để niềm tin của mình mất đi trong một phút yếu lòng, anh sẽ nhìn thấy một thứ còn kinh khủng hơn cả lỗi lầm của loài người: đó chính là anh ta, kẻ hiện lên trong mắt những người khác.

Tôi biết điều này, bởi vì tôi đã thấy mình trên bề mặt vàng óng từ chiếc quạt của Nadeshiko, chiếu từng tia sáng khúc xạ của vải tơ. Một cô gái mười bảy tuổi, làn da hồng hào, mặc một chiếc váy xinh xắn, để một lọn tóc xoăn rối tung sau cổ. Đôi mắt nhanh nhảu. Một cái miệng mở. Bị mê hoặc, lóa mắt, tê liệt bởi điều gì đó mà cô ấy muốn biết. Trốn sau đám đông chỉ để nghe từng lời Nadeshiko nói.

Những bức tranh chuyển động và những cuốn sách sến sẩm sẽ khiến tôi tin rằng việc nhận ra này là một đam mê hoặc sự thú vị. Nó chiếm lấy Hikaru Genji với sự cuồng nhiệt đến mức anh ta có thể nhảy xổ vào. Nhưng nó trở nên tàn nhẫn và khiến người ta phát điên trong sách tiếng Anh.

Nhưng đối với tôi, nó thật chậm chạp và kinh sợ. Tôi đang đứng dưới đáy giếng, và nước đang dâng lên. Nó đã từ từ nhỏ giọt trong tôi hơn một năm nay rồi. Khi nó dâng đến chân tôi, tôi đã không nghĩ đến việc nhìn xuống, và bây giờ... bây giờ....

"Cậu sẽ nói điều đó với bất kỳ người phụ nữ nào khác thôi!" cậu bé bên cạnh Hotori Tadase chế giễu. Tôi gật đầu đồng ý.

"Không, sẽ không đâu," Trong một chốc có một tiếng cười khúc khích lịch sự.

"Cậu đã nhảy cùng với Watarai-san phải không?" người đầu tiên nói.

"Ừ," người thứ hai nói, giọng khá nhạt nhẽo. "Con gái thời nay thật đáng sợ... ông cha ta luôn nói chồng luôn phải dẫn đầu, còn vợ thì phải phục tùng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Có một số tiếng thì thầm lúc này. Đúng hơn là không ai biết phải làm gì. Tôi giận dữ tìm kiếm biểu cảm của Nadeshiko, nhưng không có gì. Đúng như dự đoán, khuôn mặt cô ấy đông cứng lại trong nụ cười nhẹ như thường ngày.

"Không ai muốn một người phụ nữ quá thụ động," người thứ hai nói. "Một con cá chết chỉ nên nằm trên đĩa thôi. Phải không, Nadeshiko-san?"

Nadeshiko-san biến mất sau chiếc quạt của cô ấy, nhưng đôi mắt của Naghiko lại cười nham hiểm.

"Tôi không cần một chú cá ngừ còn ngọ nguậy trước khi ăn," cậu nói bằng giọng của Nadeshiko. "Tôi chấp nhận bất kỳ sự hiếu khách nào mình được tiếp đãi."

Tôi nghiến răng và một cảm giác sởn gai ốc nổi lên dưới cổ. Kiểu con gái nào sẽ nói một điều như vậy? Tôi muốn nhảy xổ vào cô, tốt nhất là đảy cô ấy xuống hồ. Cậu có muốn mọi người nhận ra cậu là một thằng tồi không? Cậu thậm chí còn không thể chống lại sao?

Hotori dường như cũng nghĩ như vậy: cậu hắng giọng đầy ẩn ý. Nadeshiko mỉm cười với cậu.

"Cậu không nên phàn nàn, Shouta-kun," giọng nói thứ ba mà tôi không thể nhìn thấy nói với vẻ không tán thành. "Mashiro-san là một trong những cô gái xinh đẹp nhất ở đây. Cậu không thấy mọi người đang tranh giành cô ấy như thế nào sao?

"Tôi không biết về điều đó," một người khác nói. "Hoshina-san có thể mở công ti, và cô còn là người thừa kế của một gia tài. Nếu tôi được sinh ra đủ tốt để có cơ..."

Một cuộc tranh luận vui nhộn đã nổ ra về việc ai mới thực sự là người phụ nữ xinh đẹp nhất của Học viện Seiyo. Lúc đầu, tôi tự hỏi tại sao họ lại có cuộc thảo luận này khi một người được cho là phụ nữ đang đứng ngay tại đó. Nhưng khi tôi nghe lén, tôi nhận ra rằng Nadeshiko đang khéo léo cho phép mình trở thành một phần của đồ nội thất. Cô lùi lại, ngày càng gần màn hình nơi tôi đang cúi xuống lắng nghe. Bóng của cô ấy lớn dần, cho đến khi tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của lưng cô ấy áp vào má tôi qua ô giấy hai lớp.

Thật không may, cuộc trò chuyện đã trở lại.

"Thật đáng tiếc khi một khuôn mặt xinh đẹp lại không được rèn luyện kĩ," một trong số họ than thở. "Thật kinh khủng phải không?"

"Cô ấy nhảy như thể chân cô được làm bằng sắt vậy," Shouta thản nhiên nói. "Tôi không tin là cô ấy còn biết đấy. Cô ấy còn nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể cô thậm chí không muốn ở đó."

"À," một người khác nói, dường như thấy toàn bộ chuyện này rất buồn cười. "Cứ như một con búp bê và nhảy cũng giống búp bê nữa!"

Các sĩ quan quân đội không cười, nhưng có một vài tiếng tán thưởng về điều này. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đẩy mình vào tư thế thẳng đứng—nhưng không chỉnh đúng—

Ba ngón tay lướt qua tờ giấy vàng với một tiếng bốp nhẹ! Chúng được giấu vào lớp vãi lụa của chiếc obi màu hoa cà của Nadeshiko.

Tôi đã thấy Nadeshiko mặc quần áo đủ nhiều lần để biết rằng đây không phải là lý do để hoảng sợ: một chiếc obi được quấn bên ngoài nhiều lớp đệm đến nỗi tôi có thể cho một chiếc xe tải mười tấn đâm vào giữa cô ấy mà cô vẫn sẽ không cảm thấy gì.

Tuy nhiên, có hai điểm mấu chốt khiến tôi thất bại trong lưu ý này:

Thứ nhất, giấy bị xé toạc ra. Nếu Nadeshiko chưa nghe thấy tiếng xé, cô sẽ sớm thấy vệt rách.

Thứ hai, cô đang mặc obi theo phong cách hiện đại, sành điệu tối nay – tức khuôn rộng, nhưng không có đệm, giống như tấm ván cứng thông thường hoặc nệm hình nút thắt. Nơi mà cô có thể đã có thể gục với bất kỳ cú chọc từ phía sau vào bất lúc nào, nhưng tối nay, cô ấy đã không bị.

Nadeshiko ré lên. Một con mắt nâu hiện ra qua vết rách ba inch.

Tôi bỏ chạy.

Hay đúng hơn, tôi bị đằm. Giống như một con chuột, một con chuột chù, một con gấu trúc, hay bất kỳ con vật nhỏ bé, vô duyên nào đó, không có khả năng, không chút tài nghệ. Chỉ có vẻ bề ngoài. Mặt tôi nóng bừng. Tôi vô cùng mong có Kusukusu ở đây, để làm một bộ mặt ngớ ngẩn, hoặc kể một câu chuyện cười cho tôi bớt thấy tệ hại. Nhưng một trò đùa cần có khán giả, nó không thể được nói với một hành lang trống rỗng.

Tôi đã đến góc nơi dàn nhạc đang ngồi. Bất đắc dĩ, tôi nhìn ra phía sau và mở tấm bình phong để vào lại phòng. Tôi va vào vai ai đó, và định di chuyển thì—

Đó là Yaya và Utau, đang nói chuyện trong góc.

Tất nhiên. Tất nhiên rồi. Tôi đã có một người giỏi gần như Kusukusu. Vâng. Nadeshiko không thể tấn công tôi hoặc buộc tội tôi nghe lén nếu tôi đang nói chuyện với Yaya.

"Yaya," tôi nói, nắm lấy cánh tay cô ấy. "Em có..."

Yaya quay người lại, tôi bắt đầu ngạc nhiên. Đôi mắt cô bé ngấn đầy nước, có nguy cơ trào ra và hai môi cô run rẩy.

"Yaya?" Tôi bối rối.

"Để tôi yên đi, Rima-tan!"cô hậm hực, mắt hằn lên nhưng vết đỏ. Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm. Gần đó, Hotori và một cậu bé Kouen đeo kính nhìn với vẻ lo lắng. Cô gái Trán Lớn, Marimo, đang tròn mắt nhìn chúng tôi. Đằng sau Hotori, Nadeshiko liếc qua với vẻ hoảng loạn.

Khi thấy Nadeshiko, tôi được thôi thúc phải làm đúng như những gì Yaya yêu cầu. Tôi quay người bỏ đi trong kích động.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu. Không ai đi theo sau tôi. Tôi đi thẳng, quay người rồi né tránh Saya, Manami, Haruka, Ayaka, Misaki và hơn chục bạn học khác. Tôi kéo cánh cửa lưới ra và nhanh chóng bước vào hành lang. Tôi mở cánh cửa thứ hai bên ngoài mà không cần suy nghĩ.

Đó là một ý tưởng ngu ngốc. Pháo đài được xây dựng trên một tảng đá khổng lồ, cao sừng sững giữa tứ phía. Tôi đã không mong rằng nó sẽ mở ra. Khi nó mở tôi thấy mình đang ở sân trong, ẩm ướt vì mưa.

Hay đúng hơn, nơi từng là sân trong. Không giống như của Seiyo, nó được lấp đầy bằng xi măng. Cỏ dại đón khí trời. Một dây phơi quần áo trống không, một đài tưởng niệm bằng đá duy nhất tưởng nhớ một người lính nào đó, một ngôi đền nhỏ chứa Bản Tuyên ngôn Hoàng gia về việc giáo dục.

Mưa vẫn rơi như búa bổ từ bầu trời đen kịt, rơi theo độ dốc của mái nhà như một dòng nước chảy đều đặn. Thật điên rồ khi phải ở ngoài này, nơi mưa có thể làm tóc tôi thêm hư tổn hoặc làm ướt chiếc váy lụa của tôi hoặc khiến tôi bị cảm lạnh vì đã quá kiêu ngạo khi không thèm tìm chiếc áo khoác của mình trước khi bước ra ngoài. Nhưng ở đây yên tĩnh và không có nhiều người xét nét mọi hành động của tôi.

Tôi thu mình dưới mái hiên, chân lảo đảo. Tôi cởi một chiếc giày, rồi đến chiếc còn lại, xếp chúng ngay ngắn bên cạnh trước khi kéo hai chân lên ngực. Cái lạnh ẩm ướt đọng lại trên cánh tay khiến tôi dựng tóc gáy, nhưng nó giống như một tấm khăn mát trên khuôn mặt vẫn còn nóng bừng của tôi.

Nadeshiko cười nhạo tôi với Hotori ngu ngốc và những người còn lại. Sắt quấn ở chân tôi. Yaya thì cáu gắt. Tôi nên đã nghĩ đến trường hợp này. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại đã không.

Tôi đã quá bận rộn, tôi nghĩ, cằm vùi vào đầu gối, bụng trống rỗng và quặn thắt. Quá bận rộn với việc ghen tị với những người khác để thấy điều gì đang diễn ra bên trong tôi.

Tôi muốn khóc, dù chỉ có vậy, nhưng tôi đã không khóc trong nhiều năm. Tôi gượng ghịu trong vài phút, nhưng mắt tôi không ướt. Rồi tôi muốn Amu. Sau đó, tôi muốn mẹ, trước khi đổi ý và muốn mẹ của người khác. Tôi loay hoay với những mong muốn và uớc vọng của mình như thế này được một lúc, cho đến khi cơn lạnh thực sự bắt đầu chiếm lấy xương tôi. Răng tôi bắt đầu lập cập.

Cửa ngoài trượt mở.

"Amu?" Tôi hỏi, đầu gối ướt sũng nước.

Có lẽ đó là Utau, đến để cho tôi biết tôi đã sai phạm như thế nào.

"Mashiro-san?" Đó là một giọng nói lúng túng.

Tôi quay đầu lại. Tóc cậu giống như một con gà trống.

Kirishima?! Kirishima Fuyuki? Tôi có thể đã rên rỉ với sự thất vọng.

"Vâng?" Tôi nói, một cách lịch sự, như thể cậu ấy đã ngắt lời tôi khi đang làm một việc quan trọng.

"Cậu đang làm gì..." Cậu đổi từ chân này sang chân khác, hất tóc ra sau lần nữa. Nó không thành công và những chiếc tóc mái lại đâm vào mắt. Tôi đã được nhắc nhở rằng cậu không xấu trai. "Tớ cho là cậu đang hít thở không khí trong lành?"

"Đúng thế," tôi nói, toàn bộ khuôn mặt nhăn lại với vẻ buồn bã như trẻ con.

"Ồ," cậu nói. "Cậu có thể bị ốm với thời tiết như này."

Cậu dường như đang lấy hết can đảm để tiếp tục chủ đề này. Cậu chắp hai tay và nhíu mày. Vì thế nên tôi im lặng.

"Mashiro-san, nếu không phiền tớ... có thể hỏi liệu cậu có vinh dự cùng tớ nhảy điệu tiếp theo không?"

Cậu ấy trông không tệ. Khuôn mặt sạch sẽ, hiền lành. Tôi đã cảm thấy tiếc cho cậu.

"Cậu được phép hỏi," tôi nói, "Nhưng tớ sẽ nói không."

Khuôn mặt kirishima rũ xuống. Tôi cảm thấy như thể mình đã giẫm phải một bông cúc.

"Tớ hiểu mà" cậu nói, với một nụ cười dũng cảm. "Cảm ơn cậu."

"Giày của tớ đang làm nhức chân tớ," tôi nói thêm. "Tớ không có nhiều thể lực vậy nên tớ đang rất mệt."

Cậu nhìn tôi, ngây người.

"Tớ khá vụng về và nhảy không giỏi." Nếu Kirishima thực sự muốn lấy một phần đó của Rima Mashiro, cậu ấy có thể lấy. Ai mà quan tâm? "Điều đó không thú vị đối với tớ chút nào. Nhưng nếu muốn, cậu có thể ngồi ở đây."

Kirishima mở miệng. Rồi lại ngậm lại. Cậu ngước nhìn màn mưa, rồi nhìn tôi, cuộn tròn người trong tư thế bào thai trong chiếc váy hở lưng. Với một chút lo lắng, cậu cẩn thận ngồi xuống bên cạnh tôi, khiến chỗ ngồi khá nặng cho hai người và một nửa.

"Mashiro-san, cậu có chắc là mình ổn không...?"

"Tớ không cảm thấy ốm," tôi nói, mặc dù tôi đang lạnh cóng. Tôi ghen tị nhìn chằm chằm vào bộ quân phục Kouen. Nhìn gần, tôi có thể thấy đó là một chiếc màu đen, vải twill, có đệm với cổ áo cao kiểu quân đội và năm chiếc khuy vàng. Nó đã được thắt lại. Nó trông thật ấm áp.

Cậu yên lặng, ngơ ngác nhìn ra ngoài sân.

"Kỳ lạ," cậu thì thầm.

Tôi ngẩng đầu ra khỏi đầu gối.

"... cái sân trông thật kỳ lạ, khi nó trống trải. Thỉnh thoảng chúng tớ vẫn tập trận ở đây."

"Khi tr-trời mưa á?" Tôi hỏi, lạnh lùng.

"Đặc biệt là khi trời mưa," Kirishima rầu rĩ trả lời, quên mất sự căng thẳng xung quanh tôi. "Có lần, họ cho trung đội của tớ đứng gác bên ngoài tòa phía tây trong một trận lở đất."

Tôi ngạc nhiên trước những lời nói của cậu. Trong suốt thời gian này, tôi đã phàn nàn với bản thân về nhiều sự lạm dụng khác nhau: thêu thùa, khiêu vũ, Rồng, Kichigai-sensei và sự điên rồ của cô, nhưng họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc cố tình để chúng tôi phải đối mặt với điều kiện thời tiết khủng khiếp như thế. Chúng tôi là những con nhậy tơ, được ấp ủ để sinh đẻ trong tương lai. Không phải binh lính.

"Ghê gớm quá," tôi nói, cung cấp thông tin cho cuộc trò chuyện này.

"Ừ," cậu nói, thoải mái chuyển sang phương ngữ Osaka mà không nhận ra. "Một trong hai người chúng tớ bị bợt da. Tớ cảm thấy như chân mình sẽ không bao giờ khô lại nữa, nhưng tớ chắc chắn rằng điều tồi tệ hơn đang chờ đợi chúng tớ ở phía bên kia đại dương, vậy nên..."

Tôi gần như đã quên mất lời tuyên chiến của Nhật Bản với Trung Quốc. Đột nhiên hờn dỗi như thế này cảm thấy rất trẻ con. Lần này tôi nhìn thẳng vào Kirishima.

Cậu không thể lớn tuổi hơn tôi. Gần như bằng tuổi. Mười bảy. Còn quá trẻ để rời đảo quốc nhỏ bé của chúng ta và đến một đất nước xa lạ với khẩu súng trên tay. Nếu tôi là mẹ của cậu, tôi sẽ nguyền rủa các vị thần.

"Bợt da là gì?" tôi hỏi.

Kirishima chọn thời điểm này để nhớ ra rằng cậu đang nói chuyện với một cô gái. Một người có khả năng nuôi dạy tốt, như Hotori, hay Nadeshiko, sẽ nói với tôi rằng điều đó thật quá khó chịu để nói với một người phụ nữ. Nhưng xuất thân của Kirishima không đủ để biết điều này.

"Nếu cậu đứng quá lâu trong bùn và nước lạnh, nó sẽ ngấm vào ủng của cậu," Kirishima nói với tôi. "Bàn chân của cậu sẽ chuyển sang màu đỏ hoặc xanh lam và cậu không thể cảm nhận được chúng. Nó sẽ sưng lên. Rồi bắt đầu thối rữa và..."

Kirishima hẳn đã nhìn thấy đôi mắt mở lớn của tôi, vì cậu vội vàng nói thêm, "Không quá tệ đâu! Tớ đã trải qua rồi. Cậu chỉ cần vào trong và cởi giày ra... nhưng không ai muốn làm điều đó, vì nó có mùi rất kinh khủng."

Cậu dường như thấy mình đã đi quá xa, bất chấp thân phận tầng lớp trung lưu của mình  và trông có vẻ kinh hoàng. Kirishima không nhận ra rằng điều này chỉ làm tăng thêm hình ảnh sống động trong đầu tôi về một bầy con trai, bao gồm cả Hotori, phản đối việc cởi ủng ra khỏi đôi chân thối rữa của họ chỉ vì nó có mùi rất tệ.

Tôi cười phá lên.

"Hahaha! " Răng tôi va vào nhau trong tiếng cười. "Ha ha... ha ha ha ha..."

"Mashiro-san..." cậu bắt đầu, như thể muốn kiểm tra lần thứ ba xem tôi có bị điên hay không. Nhưng thay vào đó, vẻ mặt cậu dịu lại, và cười yếu ớt. Bờ vai đen nhích lại gần.

"Trông cậu thật khác khi cười," cậu nói với vẻ ngạc nhiên hài lòng.

Tôi cảm thấy rất tội lỗi khi nói với cậu rằng hầu hết phụ nữ trông khác đi khi nét mặt của họ thay đổi. Tôi biết điều này bởi vì sự tương phản rõ rệt giữa chiếc mặt nạ Noh của Nadeshiko và tiếng cười rú lên của Nagihiko có thể là hai người khác nhau.

"Vâng, đúng thế" tôi buồn bã nói. Nghĩ đến Nadeshiko mang lại cảm giác ớn lạnh trống vắng, lắng xuống đâu đó ngay đường tiêu hóa của tôi.

"Không tệ đâu," Kirishima sửa . "Tớ rất thích nó."

Cơn lạnh tỏa khắp người tôi. Cậu tốt bụng và trung thực. Tôi nghĩ thật tuyệt biết bao khi có một người chồng như thế này, người đã nói đúng ý những gì mình nghĩ và thích bạn vì chính con người bạn. Tôi có thể nhắm mắt lại và học cách nuôi dưỡng lòng thương cảm này thành một bản sao như tình yêu không? Tôi có thể học cách ngừng chạy theo ánh trăng phản chiếu trên mặt nước và hài lòng với ánh mặt trời không?

Một cái gì đó ấm áp bao phủ bàn tay tôi đang chống vào hiên nhà. Đó là bàn tay rộng lớn của Kirishima, dẫu có nhút nhát. Bàn tay nhỏ bé của tôi đông cứng bên dưới đó như thể dán chặt vào nó.

Tôi muốn cười vào chính mình, đầy khinh bỉ. Kirishima sợ hãi, nhút nhát như một con chuột, người mà tôi vừa gọi là tốt bụng và trung thực! Tôi ghê tởm từng chút một. Tôi cần phải rời đi. Nhưng làm sao tôi có thể...

"Ôi chao," một giọng nói mượt mà cất lên sau lưng tôi, mặc dù nghe không có vẻ ngạc nhiên cho lắm. "Là lỗi của tôi."

Utau đang đứng phía sau chúng tôi, ngược với ánh sáng hành lang, giống như một thiên thần được gửi đến từ địa đàng.

"Hoshina-san," tôi nói, trượt tay ra khỏi tay Kirishima. "Cậu đang kiếm tôi à?"

"Ừ, tôi đã từng," cô nói, chuẩn bị rời đi. "Nhưng tôi có thể cho hai người thêm chút riêng tư."

Kirishima đỏ mặt. Con gái thời nay thật đáng sợ. Tôi bắt đầu nghĩ rằng ý đó của tôi có lý.

"Có gì sao?" Tôi nói rồi đứng dậy nhặt đôi giày trên tay. Vạt áo của tôi ẩm ướt, và đôi vớ của tôi chất đầy những mảnh vụn như đá. Cơn mưa lạnh giá tạo phản ứng kỳ diệu lên đôi chân của tôi, màu đỏ tươi xuyên qua lớp vải ni-lông của tôi và trông giống như đôi chân bị tê cứng một cách đáng ngờ.

Utau đợi cho đến khi tôi ra khỏi tầm nghe của Kirishima.

"Tội nghiệp anh chàng," cô nói nhỏ, hất cằm về phía Kirishima. "Cậu ta có biết cậu có miễn dịch không?"

Tôi biết rõ ý của cô ấy khi nói điều này và có cảm giác bị coi thường.

"Cậu muốn gì?"

"Tôi muốn Yaya ngừng khóc trên vai tôi chỉ vì Rima-tan tàn nhẫn và nhẫn tâm như thế nào. Cậu cần phải đi xin lỗi."

"Tại sao-?"

"Đừng ngu ngốc nữa," Utau ngắt lời. "Bất kể mối quan hệ giữa cậu với Amu và Fujisaki-san có là gì thì cũng không phải việc của tôi, thật đáng tiếc khi tôi lại dính vào, thực đấy, nhưng nếu cậu tiếp tục đối xử ích kỷ với Yaya, tôi sẽ-"

Kirishima lúng túng đứng dậy và lẻn qua tấm bình phong mà Utau đã không đóng lại sau lưng cô.

"Tôi... tôi sẽ để các quý cô không gian riêng tư," cậu nói, đưa tay chạm vào đôi lông mày vẫn còn ửng hồng của mình. Cả hai chúng tôi chìm vào im lặng cho đến khi nghe thấy tiếng cửa trượt đóng lại.

"Tôi biết," tôi nói.

"Hở?" Utau gầm gừ, nghĩ rằng tôi đã nói điều gì đó thô lỗ.

"Tôi biết," tôi lặp lại, chết lặng. "Tôi sẽ nói gì đó với em ấy."

Sẽ thật tuyệt nếu Utau cho tôi một số phản hồi giống Amu về việc này, chẳng hạn như khen ngợi sự trưởng thành của tôi hoặc hãy loại bỏ sự tiêu cực trong trái tim mình. Thay vào đó, cô thả hai tay xuống hai bên và nhìn tôi nghi ngờ.

"Cậu không sao chứ?" cô hỏi. Tôi đã được hỏi điều đó khá nhiều tối nay.

"Tôi đỡ hơn rồi," tôi nói, xoa xoa cánh tay và tiến về phía hơi ấm của lâu đài. "Em ấy ở đâu?"

Và rồi tôi không cần phải tìm kiếm nhiều. Cô đang đợi ở phía bên kia của cánh cửa (đang nghe lén), lau mũi bằng găng tay và khịt khịt. Tôi gần như ngưỡng mộ sự thiếu lịch sự của Yaya ở nơi công cộng. Tôi sẽ không bao giờ khóc và lau mũi trước mặt cả một nhóm các nhà ngoại giao, nhưng cô vẫn ở đây, xì mũi ướt vào chiếc khăn tay đi mượn trong khi cả đám đông đứng nhìn.

"Yaya," tôi nói, bằng một giọng mà tôi nghĩ là rất nhẹ nhàng, "Đừng để nước mũi chảy ở nơi mà mọi người có thể nhìn thấy em."

"Rima-tan quan tâm làm gì!" Yaya rên rỉ. Hotori-san và một cậu bé đeo kính đang nhìn chằm chằm, người trước đó đã có chút lo lắng. Marimo đang ở gần đó, báo trước lại cho Nadeshiko, người vừa bước xuống sàn và thoát khỏi cánh tay của một cậu bé nào đó. Bụng tôi lại lộn nhộn.

"Đi chỗ khác thôi," tôi lẩm bẩm, nắm lấy cánh tay cô.

"Yaya đang bị bắt cóc!" Yaya hét qua vai.

"Không, cô ấy không bị bắt," tôi cáu kỉnh đáp trả.

Hơi ấm của căn phòng vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại với tôi và chiếc váy của tôi vẫn nhỏ từng giọt lên sàn nhà. Thay vì quay về sân lạnh, tôi lại đem Yaya đi qua tấm bình phong gần nhất. Chúng tôi tình cờ lọt qua một hành lang tối tăm, ngoài tấm che vang vọng tiếng mưa rơi lộp độp.

"Lối này," tôi tự tin dẫn cô đi về phía bắc xuống hành lang, mặc dù không biết mình sẽ đi đâu. Thật ngạc nhiên, tôi tìm thấy một ván dốc, kéo thành một lỗ vuông trên trần nhà.

Tôi cầu nguyện không ai mắc phải sai lầm mà tôi đã mắc phải khi leo lên những thứ này. Cầu thang trong các pháo đài của Nhật Bản hẹp, dốc và không khác gì một chiếc ván mỏng được đóng thành một đường nghiêng. Chúng được tạo ra cho những người thấp hơn ba inch đi dép cói có độ bám tốt chứ không phải những thanh thiếu niên có bắp chân yếu ớt đi giày Tây cùng gót cao.

"Chị định đưa em đi đâu!" Yaya đã khóc khi tôi đẩy cô lên phía trước. Cô leo lên bằng bốn chân, giống như một con khỉ.

"Một nơi nào đó yên tĩnh," tôi bực bội nói. "Nơi chị có thể suy nghĩ thấu đáo."

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Yaya dừng lại ở phía trên cùng để đợi. Tôi rất vui vì tôi vẫn đang cầm đôi giày của mình trong tay. Gỗ chắc chắn không tốt cho đôi tất đã bị lạm dụng của tôi.

"Đây," tôi thở mạnh khi lên tới đỉnh. Chúng tôi đang ở trong một hành lang trống, được đánh dấu bởi những cây cột gỗ. Không giống như những bức bình phong mỏng ở tầng một của pháo đài, đây là thứ chắc chắn nhất mà tôi từng thấy. Không có giấy che, chỉ có hành lang quanh co bằng gỗ và thạch cao, tạm thời mở để cho tôi xem một hoặc hai cửa sổ có chấn song. Tôi ngạc nhiên đi vòng qua các góc, thử sượt mở một tấm gỗ. Nó dịch chuyển sang một bên, mở ra một căn phòng tối khác, chắc chắn phải dẫn đến một căn phòng khác, và một căn phòng khác...

Tôi lại tự hỏi nơi này được dùng làm cái quái gì khi nó không tổ chức những màn phô trương của cải giàu có.

Tôi nhìn sang bên phải và gần như giật bắn mình. Cách mặt tôi một gang tay là bốn hàng bao kiếm katana rỉ sét, vẫn treo trên móc.

"Xin lỗi," tôi nói với thanh katana.

"Hểh?" Yaya sụt sịt nói.

"Chị xin lỗi," tôi nói, cảm thấy bị xúc phạm. "Em khóc vì chị đã ích kỉ đúng không?"

Yaya đã không còn ác cảm. Cô vòng tay qua cổ tôi và khóc vào vai tôi.

"Rima-taaaan!" cô rên rỉ. "Em không buồn! Em thậm chí còn không tức giận! Em cứ như một đứa nhóc con vậy! Chị không phải làm bất cứ điều gì cả! "

"Được rồi," tôi nói, vỗ nhẹ vào lưng cô, "Em có hơi cực đoan rồi đấy."

"Chị có thể lấy tất cả thức ăn của em!"

"Không cần thiết. Nào, chúng ta hãy..."

Tôi định đề nghị chúng ta quay xuống xem Amu đang làm gì, hoặc có thể xem liệu chúng tôi có thể lạc vào bên trong lâu đài này và không bao giờ quay lại được trường học hay không. Nhưng thay vào đó, khi quay trở lại cầu thang hẹp, tôi nghe thấy một giọng nói trầm và tiếng lắp bắp của một cô gái. Lắp bắp?

Tôi áp mi lên thanh gỗ cửa sổ, nhìn ra hành lang. Một cô gái mặc váy đỏ. Một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục quay lưng về phía tôi. Họ ôm lấy nhau như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị chia xa. Anh thì thầm vào tai cô. Tôi cảm thấy ghen tị không thể giải thích được.

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng cô gái không lắp bắp về những điều cần nói. Tôi nắm lấy tay Yaya và rít lên.

"Quá nhiều cho những người trông trẻ rồi," tôi thì thầm. "Yaya, chúng ta đi lối này."

"Tại sao?" Yaya nói, hoặc không hiểu hoặc cô thật sự đang sống trên một hành tinh khác.

Chúng tôi cùng nhau đi qua một dãy phòng dài đằng đẵng. Tôi biết rằng nếu chúng tôi có thể đến được một nơi nhất định thì chúng tôi có thể đi vòng quanh chu vi cho đến khi tìm thấy cầu thang thứ hai, chắc chắn, chắc chắn thế!

Chúng tôi đến gần một tấm bình phong vẽ một bông huệ màu cam duy nhất, và tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm trò chuyện bị bóp nghẹt và tiếng nhạc Strauss bên dưới. Vậy là chúng tôi phải ở gần cầu thang rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm và hồi hộp. Nadeshiko, Amu và Utau có thể đang đợi ở tầng dưới, và tôi sẽ phải tìm cách nào đó để giải thích lại.

Một vòng tròn màu xám, mờ ảo xuất hiện trên tấm che, được vẽ bằng một bông hoa loa kèn màu cam. Tôi nghĩ có thể có ai đó đang tìm kiếm chúng tôi, nhưng Yaya đã kéo tôi lại. Một đốm xám khác xuất hiện. Cả hai đều lớn dần thành bóng người trên mặt tấm chắn. Một người thanh lịch và nữ tính và tôi có thể thấy một chiếc quạt giơ lên trước mặt bà, như thể để bảo vệ. Người kia cao hơn một chút, to lớn hơn, nhưng không xác định được giới tính.

Có phải chúng ta đã bao vây cả hai bên bởi toàn người? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, từ từ lùi lại và quay sang Yaya với ánh mắt trầm lặng. Cô nhìn lại, không biết phải làm gì.

"Chà, Tsubaki-san," một giọng trầm trầm vang lên phía bên kia tấm bình phong.

Tôi tự hỏi tại sao nó nghe có vẻ quái quái. Sau này, tôi nhận ra rằng đây là cách mọi đàn ông nói khi họ quá say để tự kiểm duyệt lời nói của mình.

"Ta đã cố gắng để tìm em cả đêm. Em đã tránh ánh mắt của ta. Để xem nào,... mười sáu năm? Lâu đến vậy rồi sao!"

Tsubaki. Máu tôi đông cứng lại. Fujisaki Tsubaki. Rồng của Seiyo. Hiệu trưởng của chúng tôi. Gốc rễ của mọi sự đau khổ của tôi. Chúng ta không nên ở đây.

"Tướng quân Yamabuki," giọng hiệu trưởng nhẹ nhàng vang lên. "Tôi cầu xin sự tha thứ của ngài. Tôi e rằng tối nay tôi đã quá rối trí với tất cả các phái đoàn nên không thể nhận ra sự hiện diện của ngài. Quả thật là đã lâu lắm rồi phải không ạ?"

Tôi nhéo cổ tay Yaya vì sợ bị nghe thấy. Đi thôi! Phải đi! Ngay giờ! Chúng ta có thể quay lại theo hướng khác. Tôi thà làm phiền những học sinh hợm hĩnh còn hơn là nhìn thấy khuôn mặt của Rồng khi bà ấy nhận ra rằng chúng tôi đã nghe lén cuộc trò chuyện riêng tư của bà.

"Ta rất hân hạnh được làm quen với cô con gái quyến rũ của em," giọng người đàn ông cất lên. Đó là một điều tốt đẹp để nói, nhưng không phải theo cách ông ta đang nói. "Em chắc phải rất tự hào."

Tôi dừng lại, giữ nguyên tư thế.

"Rima," giọng Yaya thì thầm vào tai tôi. "Hãy..."

Tôi lắc đầu, không thể di chuyển.

"Ngài đang tâng bốc tôi," Fujisaki-sensei nói với giọng tự hào. "Những thành tựu của Nadeshiko đều là do con bé tự tạo nên."

Trong cơn kích động, Yaya va vào tấm màn che phía sau chúng tôi. Gỗ kêu lạch cạch trên thân chính nó.

"Ai ở đó?" Tướng Yamabuki nói một cách gay gắt.

Sau đó là một khoảng lặng không phản hồi trong mười giây kinh hoàng nhất trong cuộc đời tôi.

"Ôi trời," bóng dáng nhỏ bé của Fujisaki lo ngại. "Có vẻ như có thứ gì đó rơi xuống cầu thang. Chúng ta phải..."

"Giờ ta mới nghĩ đến đấy," Yamabuki ngắt lời, bóng tối lờ mờ từ xa. "Em có bao nhiêu đứa con ấy nhỉ?"

"Chỉ một thôi," Fujisaki-sensei nhẹ nhàng nói.

"Ta đã nghe từ nhiều năm trước rằng em có một cô con gái đã chết khi còn nhỏ. Có đúng không?

"Ngài nhầm rồi," bà nói. Bóng bà lặng như tờ giấy cắt. "Đó là một bé trai."

"Thật đáng thương," Tướng Yamabuki trầm ngâm. Tôi cảm thấy hơi buồn nôn. "Cái chết của đứa con trai duy nhất là vết thương lòng sâu sắc nhất mà một người mẹ phải gánh chịu. Khi không có ai chăm sóc khi về già..."

Những ngón tay của bà liên tục chỉnh đi chỉnh lại chiếc quạt.

"Tôi sợ Amakawa-sensei sẽ cần đến tôi, với tất cả những việc phải làm," Fujisaki-sensei nói xa xăm. "Chúng ta có nên quay trở lại và nói với cậu ấy rằng ngài đang ở đây không? Cậu ấy thích nhắc lại với bất cứ ai khi nhớ tới Kyoto xưa cũ."

"Mẹ kiếp, Kyoto," Tướng Yamabuki nói. Những cái bóng liến kết cánh tay vào nhau, như thể ông ta đã tóm lấy bà.

Yaya mở miệng định hét lên. Tôi lấy tay bịt miệng cô lại và kéo đầu cô xuống ngang tầm tôi. Tôi gắng thở càng nhỏ càng tốt, không khí thu vào và thoát khỏi mũi tôi.

"Ta không muốn nói chuyện với hoa quả—" Tôi không biết đây là một lời sỉ nhục hay không. "— người đã giúp tình nhân của ta chạy trốn với một okama chết tiệt. Em còn lớn gan hơn cả tên chồng của em khi dám nói dối trước mặt ta, khi chính gã cũng không đủ cạnh tranh. "

Fujisaki-sensei đóng vai con linh dương bị thương một cách thuyết phục. Giọng bà ấy có vẻ ai oán, mặc dù tôi nghĩ bà có thể mổ bụng ông ra nếu muốn.

"Ngài định sẽ bôi nhọ danh tiếng của một người mẹ đã có gia đình hạnh phúc, chỉ vì một chuyện đã xảy ra mười sáu năm trước ư?"

"Mười bảy," ông gầm gừ. "Em đã biến ta thành kẻ bị bỏ rơi, và phản bội Hoàng đế, em còn chạy theo tên có đủ tư cách ngay khi cuộc chiến này tiếp diễn."

"Con trai tôi đã chết rồi!"

Cái quạt đóng lại, và cái bóng của cô cúi xuống. Tướng quân Yamabuki càu nhàu— bà gạt tay ông ra. Chiếc quạt trên đầu bà run lên.

"Thằng bé đã chết từ mười sáu năm trước, trong trận dịch tả vào năm Đại Chính thứ mười! Hãy về với phu nhân của ngài đi, Thiếu tướng Yamabuki. Tôi không có bất cứ đứa con trai nào để góp thêm vào cho quân đội của ngài đâu! "

"Không à?" ông nói, thở mạnh. Cái bóng được nhân đôi lên. "Em có chắc chắn về điều đó không? Cha nào con nấy. Nếu em đang nói dối, thì đó là tội phản quốc, Tsubaki bé nhỏ à."

Fujisaki-sensei không nói gì. Cánh tay của bà vẫn bị giằng qua đầu.

Trước sự hoài nghi của tôi, Thiếu tướng Yamabuki bỏ đi, bóng đen tan vào sàn nhà. Fujisaki vẫn ở lại một mình.

Bà gục đầu vào đôi bàn tay run rẩy. Người khuỵu xuống.

Tôi cảm thấy mình cùng làm như vậy. Chính Yaya đã buộc tôi phải di chuyển, kéo tôi trở lại cánh cửa. Chúng tôi vội vã đi qua những căn phòng ngoằn ngoèo và những hành lang tối đen mà không bị gián đoạn, đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt lại nhau. Chúng tôi đã không gặp thêm một linh hồn sống nào khác trên tầng hai của lâu đài Kouen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro