12.1 Vũ công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


舞姫


Nhờ từng chỉ bạc thêu trên vải sa tanh mà đôi giày của tôi lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Đó là đôi giày đầu tiên của tôi có gót cao và mỗi bước đi trên sàn đá đã nói lên điều đó.

"Cẩn thận!" Amu kêu lên, chồm tới để đỡ lấy tôi. Tôi gục mặt vào phần xương quai xanh khỏe khoắn của cô ấy, rồi quên mất việc buông cô ra.

Cuốn tổng các mẫu hàng từ Osaka đã đến. Chúng tôi đã viết số mẫu của chiếc áo choàng mà chúng tôi muốn cùng với số đo ba vòng trên mẫu đơn đặt hàng và gửi lại địa chỉ trả hàng qua đường bưu điện. Họ sẽ gửi bưu điện đến sau sáu tuần sau đó cho khách hành.

Tôi không cần phải làm vậy. Một chiếc áo choàng lụa crêpe đã tự rơi vào đáy vali của tôi và đôi giày đi cùng nó được cất ở trong hộp đựng mũ. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Mẹ biết - và kiếm ra số tiền. Cha của Yaya đã quên gửi một chiếc do không có vợ ở cạnh để xem xét đến các sự kiện ở trường. Mẹ của Amu đã tự tay may cho cô một chiếc áo choàng màu đỏ rượu dành riêng cho một người phụ nữ lớn tuổi và can đảm. Amu đã thử nó sau bức bình phong của chúng tôi, má nóng bừng vì xấu hổ.

"Mẹ luôn như vậy!" Amu rên rỉ, kiểm tra phía sau lưng trong chiếc gương soi toàn thân của Nadeshiko, cố gắng điều chỉnh nó trong vô vọng. "Bà ấy nói đó là thời trang bây giờ và rằng tớ không nên ăn mặc trẻ hơn so với tuổi thật..."

"Tớ có thể nhìn thấy toàn bộ lưng của cậu," Nagihiko nói, chỉ vào khu vực được nói đến bằng một chiếc quạt gấp. Một biểu hiện trêu chọc lấp lánh trong mắt cậu. Điều này khiến Amu rơi vào tình trạng bối rối lần nữa.

"Không có gì lạ cả đâu, Nadeshiko!" Amu kêu lên, phòng thủ. "Rima cũng có một cái như thế! Utau cũng vậy, tớ cược đấy! "

Quả đúng là như thế. Tôi đã mặc vào chỉ vì những người khác cũng vậy, nhưng không cảm thấy hứng thú chút nào. Tôi đang có ý định tìm một chiếc kéo để cắt một sợi tơ thừa ra mà tôi phát hiện được trên ống tay áo.

"Tớ chỉ nói là tớ có thể nhìn thấy lưng của cậu thôi mà," cậu nói, thậm chí không thèm liếc nhìn tôi.

"Ồ, em tìm thấy rồi nè," tôi nói với Yaya, chỉ về một chiếc kéo may. "Nó ở ngay đây..."

"Tớ biết cậu có thể nhìn thấy nó!" Amu nói, mặt tái mét. "Đừng hướng tay về phía này nữa – nó vô dụng thôi!"

Tiếng cắt chỉ rõ mồn một của Yaya ở ống tay áo của tôi kêu rất lớn. Cả hai chúng tôi đều quay lại để thấy Amu đang cáu kỉnh. Nadeshiko bướng bỉnh ngồi trên thành giường của tôi, trông như thể vừa bị tát.

Yaya bối rối nhìn lại tôi. Yaya đã dành rất nhiều thời gian chỉ để bối rối.

Tôi đưa mắt vể phần lụa yêu thích bị cắt lệch, đúng lúc đó thì Amu cất giọng, "Tụi mình lại phải tập nhảy rồi. Ta nên đi thôi."

Ồ, trời, không. Đừng mà.

"Các quý cô!" Giọng của Amakawa vang lên. "Ta cho là tất cả mọi người đều mang giày cao gót để tập rồi nhỉ? Thật đáng yêu."

Đầu gối tôi run rẩy. Đôi giày vải sa tanh trông rất không hợp với bộ đồng phục màu đen. Sau cùng thì tất cả những người khác cũng như vậy.

"Ta đếm... một, hai, bla, bla bla..."

Chất giọng lanh lảnh của Strauss vang khắp vòng. Cam chịu, chúng tôi bắt đầu quay người theo chiều ngược của kim đồng hồ với không khí mệt mỏi.

Tôi xem xét vòng kết nối bạn bè đang chia tán ra của mình. Tôi đã cảnh giác với Utau kể từ lần khiển trách của cô ấy, mặc dù cô chẳng làm gì ngoài nói thật. Cô hiện đang nhảy vào vai nam cho Amu, người dường như vẫn đang gặp khó khăn vì một lý do nào đó. Còn Nadeshiko thì nhảy với Hakenaki Mashimaro (?) thêm lần nữa, có lẽ là theo lời đề nghị của học sinh lớp dưới.

Một người theo chủ nghĩa vị kỷ như Nagihiko không bao giờ có thể từ chối một người hâm mộ yêu mến. Cằm của cô đã được nâng lên, và đôi mắt thì đang cười vì điều gì đó mà Maraschino đang nói đến. Nếu tôi từng nghĩ rằng cậu đã bao dung với tôi trước kỳ nghỉ hè, hoặc thậm chí có thể coi tôi là bạn của cậu, thì giờ đây chuyện đó đã trở nên quá đỗi xa vời.

Tôi cảm thấy hổ thẹn đến mức phát ốm. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là những điều tôi đã nói với cậu một cách tự tin - những lời buộc tội. Về người cha ngoại quốc của tôi và tệ hơn nữa vẫn là xuất thân của tôi. Cậu đã nói điều đó chẳng có nghĩa lý gì với cậu cả, tuy thế... Cổ họng tôi nghẹn lại khi nghĩ đến điều đó. Đó là cảm giác cố kìm nước mắt, nhưng thứ gì đó nhọn hơn, với các cạnh sắc cứng hơn.

Tôi nuốt nước bọt và nhìn đi chỗ khác.

Tôi và Yaya, không còn lựa chọn nào khác, nắm lấy tay nhau nhảy điệu valse. Tôi nghĩ Yaya là một người đàn ông hoặc có lẽ là tôi. Qua tiếng thở tôi đã không hoàn toàn hình dung ra nó. Một điểm nào đó trong cô ấy cứ như Amakawa-sensei, với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, lắc lư vai theo từng lượt xoay tròn. Rồi cô lại là Sanjō, từ chối khuỵu chân bằng đầu gối. Tôi mím chặt môi vào nhau để không cười ngớ ngẩn và loạng choạng sang hướng gót chân sang một bên. Tôi va vào vai Misaki và chúng tôi vội vàng thu hẹp khoảng cách trong vòng tròn.

"Quây tròn lại!" Giọng của Amakawa đột ngột cất lên. "Hình tròn, các cô gái! Ngay nơi Hinamori và Hoshina-san đang đứng!"

Quây tròn, quây tròn, quây tròn. Tôi băng qua bên trái, có nghĩa là, lần này tôi cho rằng tôi vào vai nữ. Yaya và tôi phi nước đại theo vòng tròn với tốc độ tối đa, lượn vòng và thu mình dưới cánh tay nhau, lặng lẽ khịt mũi suốt lúc ấy. Tôi thoáng thấy đôi mắt nheo lại của Utau, và cái nhìn bối rối của Nadeshiko. Tôi không quan tâm. Và tại sao tôi phải quan tâm?

Nadeshiko có thể lãng phí thời gian để khiêu vũ cho đến khi chân cô rỉ máu, nhưng tôi không thấy nó có tác dụng gì với những người như chúng tôi. Utau là một kẻ ngốc, hành động như thể nó đang làm tổn hại đến tương lai của tôi khi tôi muốn một chút vui vẻ với nó. Hai mươi năm nữa, có khi nào tôi sẽ hối hận vì bước đi của mình không nhẹ nhàng, thục nữ hơn không? Hay tôi sẽ hối hận vì đã không cười với bạn bè khi tôi vẫn còn có thể? Một người đàn ông không mặt hiện lên trước mắt tôi, anh mặc một chiếc áo đuôi tôm lịch sự đối diện với con Ki-15 đen ầm ầm trên đầu. Anh đưa một cốc rượu sake cho tôi, mời tôi uống và phong ấn số phận của tôi–

"Rima-tan, mặt chị trông sợ quá," Yaya cười khúc khích.

Tiếng vĩ cầm của Strauss quay trở lại vào ý thức của tôi. "Ồ," tôi nói.

"Nhanh hơn nữa, các cô gái!" Amakawa-sensei vui vẻ gọi. "Đây là một nhịp nhanh!"

Tôi nhìn xuống đôi Mary Janes của Yaya, chúng dán chặt trên sàn nhà.

"Chị ghét điều này," tôi nói.

"Em thì thích lắm!"

Mọi người khác dường như đang quay vào khi dựa vào ngực của đối tác của họ, và tôi đã làm như vậy, cánh tay bị buộc ở tư thế khoanh lại trong khi tôi nắm chặt tay Yaya. Đúng. Điều đó trông đúng.

"Và bây giờ," Amakawa-sensei nói, dừng chiếc máy chạy nhạc. Tất cả chúng tôi đều giật mình nhìn lên. Tôi loạng choạng ngay tại chỗ.

"Phía vai nam, hãy buông tay vai nữ bằng tay trái của các em và đưa nó ra sau lưng . Phần vai nữ, khi đếm đến ba, các em sẽ tự nhiên tao dáng hình quạt... "

"Chị ghét điều này," tôi lại lẩm bẩm, nhưng ngoan ngoãn làm theo.

"—Phía nam, thả tay ra, vươn ra phía sau —"

Tiếng vĩ cầm lại bắt đầu, và Yaya thả tôi ra. Tôi bất lực nhìn Yaya nắm lấy eo Misaki Watarai như một người nông dân đang kéo một bao gạo. Tôi liếc qua vai khi quay vào khoảng không, khi—

Ai đó nắm lấy eo tôi, cuốn tôi vào vị trí khép kín. Tôi nhìn lên và thấy mình đang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thích thú của Nagihiko.

Tôi không có thời gian để nhìn bất cứ điều gì ngoài sự kinh ngạc. Cái ôm của cậu chặt hơn so với Yaya. Cậu có vẻ ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng tôi gần như có sức chống cự và cân nặng của một con rối vải.

"Và sau đó, nâng người vai nữ và chuyển vai," Amakawa nói qua âm thanh của chiếc cello. Trước khi Amakawa có thể giải thích, Nagihiko đã kéo tôi về phía trước khi sượt qua phần xương ức.

"Aa," tôi rít lên, đau đớn bởi thấy bê bối hơn là sự khó chịu. Ở bên phải , tôi thấy Mamamoo đang nhìn vào đám đông, bây giờ đã vào tư thế với Wakana. Mọi người đã thay đổi đối tác.

"- Các em hãy giữ chặt, bên dưới cánh tay, và nâng -"

Chân tôi nhấc khỏi sàn cùng một luồng không khí vội vã. Hai tay tôi mò mẫm trên vai Nagihiko để tìm điểm tựa, nắm chặt lấy vì mạng sống này. Cậu xoay tôi theo hình parabol hướng bên phải, nhẹ nhàng đưa tôi trở lại vị trí mặt đất giữa cậu và Yaya như thể tôi được làm bằng thủy tinh.

"Xin lỗi," Nadeshiko thì thầm, cuối cùng cho rằng tôi xứng đáng được để ý. "Nhẹ hơn tôi mong đợi."

"Cậu đang nói tôi béo hả?" Tôi rít lại.

"- Giống như Fujisaki-san vừa làm," Amakawa-sensei nói xong, nhìn chúng tôi. Phần còn lại của lớp làm theo. Tôi xoa xoa xương sườn của mình, tránh ánh mắt của Amu.

"Tôi đã định nói rằng nó giống như là một cú nẩy nhẹ hơn là một cái nâng chính xác," Anh ấy nói thêm, với một chút mỉm cười. "Làm rất tốt."

Thật là tệ hại. Tôi trừng mắt nhìn Nagihiko. Cậu ta quá bận rộn để phơi nắng.

"Từ đây, các em nhảy lại các bước với đối tác mới của mình, bắt đầu với một bước quả trám đơn giản và xoay..."

Tôi ôm lấy hai bên mình và kìm nén một tiếng rên rỉ.


***



"Hotonoto-san," tôi nói, trong giờ ăn trưa, "Chị nghĩ là chị thấy bạn bè của em đang vẫy tay chào đấy."

Amu bắn cho tôi một cái nhìn kinh hoàng, như thể muốn nói: Rima! Hãy đối xử tốt với các học sinh lớp dưới đáng quý!

"Ồ... phải là Hatanaka-san," Himenanda Mamoro nói. Cô cắn môi, liếc nhìn giữa Nadeshiko và chiếc bàn phía xa, nơi những người bạn của cô đang ngồi chờ đợi.

"Đừng lo cho bọn chị," Nadeshiko nói, mỉm cười ấm áp. "Nhưng nếu em thích, em có thể ngồi cùng."

Gì cơ? Tôi nhìn Nadeshiko một cái, nhưng lại bị phớt lờ. Điều gì đó về nó đã gặm nhấm ruột gan tôi. Moscato, luôn biết ơn, ngồi xuống phía bên kia cạnh Nadeshiko với một nụ cười ngượng ngùng.

"Điệu nhảy của em thật đáng yêu, đối với một người còn quá trẻ như này," Nadeshiko tâng bốc cô bằng chất giọng ngu ngốc. "Chị chắc chắn rằng em sẽ trông rất đáng yêu khi ở đại sảnh."

"Ồ, không!" Matxcơva nói, cố tỏ ra khiêm tốn. "Tất cả là vì em đã khiêu vũ với chị, Fujisaki-senpai, thật đó! Thành thật mà nói, em đã hy vọng có thể hỏi chị về... ừm... Em có hơi lo lắng ".

Amu nghiêng đầu. "Về cái gì? Đại sảnh á?"

"Đó là một nơi phô trương dễ thấy của đám nhà giàu," Utau nói với vẻ hậm hực, đứng dậy với chiếc bát trống rỗng của mình. "Để khiến các nhà ngoại giao và Bộ trưởng Bộ Giáo dục nghĩ rằng chúng ta giàu có và văn minh."

Không nói thêm một lời nào, cô bỏ đi.

"Ừm," Amu nói, nhìn cô ấy đi. "... Chị đoán là vậy."

Những khu đại sảnh kiểu phương Tây của Seiyo chỉ được tổ chức vài năm một lần. Lần cuối cùng của tôi là lúc mười hai tuổi, khi mới ổn định cuộc sống ở Seiyo chỉ một năm trước đó. Tôi đã cho rằng nó thật khủng khiếp. Tôi đã rất không tự tin về bản thân mình. Tôi mập mạp và có khuôn mặt trẻ con, điều mà mẹ tôi vì không còn cách nào khác nên phải gửi tôi đi vào nề nếp. Ở đây cũng cho phép việc tiếp khách. Tất cả những gì tôi đã làm là quan sát Amu bám lấy Nadeshiko và bị ám ảnh bởi các chàng trai Kouen, trong khi các cô gái lớn hơn thì nhảy múa. Tôi đã ngồi trong một góc, chơi với các quý ngài thích bị ra lệnh suốt cả đêm. Giống như bất kỳ đứa trẻ mười hai tuổi nào trong một chuyến đi chơi, đó là một trò giải trí nhẹ nhàng, yêu cầu họ làm những việc vặt cho mình.

Ồ, và sau đó một cậu bé đã cố gắng tỏ tình với tôi, bằng cách nào đó Nadeshiko rất thích nhắc nhở tôi chuyện ấy. Kirishima thì phải? Tôi thậm chí không thể nhớ nổi.

"... Em thấy đấy, mẹ chị đã được truyền cảm hứng từ những điệu nhảy của Viên," Nagihiko nói một cách sôi nổi. "Những điệu valse của họ không giống như Anh Quốc - phải nhìn thấy mới tin được. Họ xử lý những người phụ nữ rất tế nhị, và mọi cử động đều rất dịu dàng. Mẹ đã có ý tưởng thực hiện một sự kiện trang trọng như thế tại Học viện Seiyo, để thúc đẩy mối quan hệ đôi bên giữa trường chúng ta và học viện quân sự ở thị trấn bên cạnh. Ít nhất, đó là những gì chị nghĩ... "

"Còn Rồn- người mẹ đáng kính của cậu giờ đang ở đâu?" Tôi lịch sự hỏi.

"Tất nhiên là ở Kouen," Nagihiko ngạc nhiên nói, tiếp tục giải thích với Manolo.

"Để hướng dẫn các chàng trai. Nhưng thực ra, không có gì phải lo lắng cả, nó chỉ là một tiết mục để giúp giải trí cho các Bộ trưởng và các cán bộ ngoại quốc khác đến từ Kobe. Họ rất thích những điệu valse của Đức. "

"Ra vậy..."

"Các chàng trai Kouen đều là những quý ông," Nadeshiko nói thêm, mỉm cười với Amu. "Và khá đẹp trai, nếu tớ có thể chắc chắn như vậy. Các cậu sẽ được chăm sóc tốt thôi."

Tôi tròn mắt nhìn Yaya.

"Gì vậy, Rima-tan?" Yaya cười, cọ vào giày của tôi. Nagihiko nhìn theo tầm mắt của cô.

"Tất nhiên," cậu nói, vội vàng "Mashiro-san có nhiều tiêu chuẩn kĩ càng hơn. Giống như mọi khi vậy."

Merino lo lắng cười khúc khích.

"Tớ đoán..." Amu có vẻ trầm ngâm. "Rima là kiểu con gái rất nổi tiếng với các chàng trai, nhưng tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy thích ai cả."

Không khí vẫn căng thẳng như trước. Nadeshiko nhặt từng hạt cơm.

"Không ai cả," tôi nói.

Mimikyu kinh ngạc.

"Đó là bởi vì chúng ta không chưa bao giờ thấy một chàng trai nào cả," Yaya chỉ ra và làm đổ cơm ra bàn. "Họ sẽ nghĩ chúng em là nữ tu!"

"Không đúng đâu, Yaya-chan," Nagihiko nói, miệng nhếch lên. "Có Sōma-kun, người mang thư đó."

Cả bàn chìm trong ảo não.

"Đừng để nước dãi của em rơi xuống bàn," tôi nói, đứng lên với vẻ ghê tởm. Ngay cả Nagihiko cũng trông có chút đờ đẫn. "Tớ sẽ đi thêu sớm. Amu thì sao? "

Tôi nghiêm túc đợi Amu dọn đĩa đi và đi theo tôi, nhưng dường như cô ấy đang dán mắt vào một điểm xa xôi mà không ai trong chúng tôi có thể nhìn thấy.

"Ồ," cô ấy đột ngột nói, ngước lên. "K-không đâu, cậu cứ tiếp tục mà không cùng với tớ đi, Rima. Tớ cần lấy một thứ từ phòng của mình."

Lấy gì đó từ phòng của cô ấy? Amu là kẻ nói dối tồi tệ nhất còn tồn tại. Tôi nhướng mày nghi ngờ nhưng không nói gì.


***



Cuối tháng 10 bước về phía chúng tôi như một ông già bị còng. Những đêm buốt giá tới tận xương. Yaya tung những chùm lá phong đỏ trên bãi cỏ trước bữa tối. Một đàn ngỗng bay qua đầu tôi, trở về từ nơi hẹn cũ của chúng ở phía bắc.

Sự bắt đầu của mùa thu đã gợi lên tính đa cảm ở Nadeshiko. Tôi sẽ bước vào phòng của chúng tôi và nhìn thấy cô, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ và nhìn vô định về những ngọn đồi ngập nắng.

"Có thấy gì ngoài đó không?" Tôi thường hỏi vậy, cởi bỏ chiếc áo ngoài cộc tay để chỉ để lại chiếc áo cổ lọ. Tôi lấy ra cuộn tơ mà tôi đã bắt đầu bằng lụa của Hotori. Quay lưng lại với Nadeshiko, tôi ấn những chiếc kim ghim sâu vào bề mặt của nó như những điểm neo, giống như cắm vào búp bê voodoo hơn là đồ thủ công.

Cô thích thở dài để đáp trả. Đôi khi cô ấy nói "ừm", đó là dấu hiệu để tôi im lặng.

Tại sao tôi thậm chí còn bận tâm mà hỏi? Cứ như bị thúc dục chơi đánh cược, tôi quyết, như một kẻ thích tung xúc xắc để xem những gì có trong cái đầu đầy ma lực của Fujisaki-san vĩ đại.

Có lần, cô ấy đã nói"Rima, đến xem này," và chỉ lên bầu trời.

Là trăng mùa thu hoạch, tôi tự nghĩ, chết tiệt. Cô ấy mất trí rồi.

"Rất lớn," tôi nói.

"Nó chiếu sáng bãi cỏ rực rỡ làm sao," Nadeshiko thì thầm, với tâm trạng kỳ quặc. "Nó dường như hấp thụ mọi nỗi buồn."

"Đúng. Rất lớn, "tôi nói.

Buổi sáng càng lúc càng tối. Một tuần trước khi vũ hội diễn ra, Hīragi (chim mỏ nhát) để một ngọn đèn dầu không được đậy và thắp sáng trước khi cô lên lớp. Cấu trúc bằng gỗ của Seiyo đã có thể tránh khỏi ngọn lửa. Nhưng rèm cửa của Hīragi thì không.

Một số giáo viên mê tín hơn cho rằng bùa hộ mệnh của tòa nhà đã bảo vệ chúng tôi khỏi hỏa hoạn. Tôi nghĩ đó là một sự may mắn ngu ngốc. Mùi hôi thối của cái rèm kéo dài nhiều ngày khắp cả hành lang.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Bất chấp gió bên ngoài, tôi vẫn mở toang cửa sổ hết mức mà các thanh sắt rỉ có thể cho phép. Mùa bão đang phập phồng những hơi thở cuối cùng, tôi ngay lập tức hứng trọn một cơn gió ẩm ướt.

Hīragi, bà già ngốc đó. Tôi quấn tóc quanh cổ và rùng mình.

Trên vùng đồng bằng gợn sóng Đồi Seiyo, những bụi hoa cỏ rậm rạp rải rác khắp vùng nông thôn nở lần cuối trước khi băng giá ập đến. Những con chim tạo ra những tiếng động khó chịu trên cành cây khi chúng di chuyển trong đêm. Tôi nghĩ rằng những lần mơ mộng tuyệt vời của Nadeshiko quả thật không phí phạm. Dưới ánh hoàng hôn, tôi nghĩ rằng tôi đã cảm nhận được thoáng qua vẻ u sầu mùa thu mà Nadeshiko đã phải cảm thụ rất sâu sắc.

"Ồ, "tôi thở dài.

Tôi gần như không nghe thấy chân cậu tiến lại phía sau tôi, giữ bức màn sang một bên. Đầu cậu mơ màng dựa lên tay, đôi mắt đen ánh lên sắc sáng màu lam.

"Khao khát được gặp gỡ,

Khao khát mà em đã luôn chờ đợi

Hoa cỏ bụi mùa thu:

Hoa chỉ nở trong bụi -

Sẽ không còn điều gì xảy ra hơn thế ư? "

Nếu tôi được thấy nó viết trên giấy, hoặc có thời gian để suy nghĩ về nó, tôi có thể đã trả lời theo cách hóm hỉnh. Thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu cười khó hiểu. "Thơ của Manyoshuu," cậu nói, rồi rời khỏi cửa sổ.

Sẽ không còn điều gì xảy ra hơn thế nữa ư? Sợi tơ của tôi căng phồng lên với những đường kim cương lởm chởm được khâu chắc chắn vào bề mặt của nó, nuôi dưỡng hy vọng và nỗi sợ hãi trong tôi.

Đến cuối tuần nhưng vẫn chưa hết mùi hôi. Nó như một hỗn hợp chung từ những trận mưa bão và các tầng trệt rò rỉ nước từ cánh phía tây. Cái mùi nồng lên như thịt hỏng, hoặc cống rãnh.

Bạn có thể nghĩ rằng nó không hề tồn tại từ cái cách mà mọi người nói về một thứ, và chỉ duy nhất. Tối thứ sáu bắt đầu một cuộc chuẩn bị điên cuồng.

"Tất nhiên là Tadase-kun đánh giá cao tớ nhất," Yamabuki Sāya nói với mái tóc cuộn, cúi lưng xuống hai bồn rửa mặt để chuốt mascara. "Cha của chúng tớ là bạn, các cậu biết đấy, và nếu đó là giữa chúng tớ... thì hội sảnh có thể tạo bầu không khí có lợi cho..."

"Đại sảnh," Watarai Misaki hét lên, cố gắng nhét bạn mình vào một chiếc váy quá nhỏ ( và thô tục). "Diễn ra từ sáu đến bảy giờ, cho chúng ta quá ít thời gian để thu hút sự chú ý của Hotori-kun–"

"Tớ không ngờ là có rất nhiều cô gái ở đây dường như đều có ý với Hotori-kun, tớ không biết nữa, có lẽ là tớ nên từ bỏ–" Amu đau khổ.

"... Kouen là một lâu đài, thật đó, giống như một lâu đài thực vậy..."

" các cô gái năm dưới sẽ được đưa về nhà sau bốn giờ, còn chúng ta có thể ở lại muộn!"

"Amakawa-sensei nói rằng tư thế của tớ..."

Bảy giờ đồng hồ ? Tôi đã làm một số tính nhẩm nhanh. Một thời điểm nào đó vào sáng sớm?

Không cần phải chịu đựng lâu như vậy. Tôi giả ho khi ngắm nhìn thảm họa tột cùng của những chiếc ghim, tất chân, lô tóc, giấy ăn, giày, bàn chải tóc và chất bẩn trang trí trên mọi bề mặt có sẵn trong phòng giặt của hội trường chúng tôi.

"Khụ khụ" Ho làm cho đôi mắt của tôi chứa đầy nước mắt. "Tớ thấy tệ quá."

"Rima-tan, không! "Yaya khóc, thình lình xuất hiện sau tôi. "Khi Yaya bị bệnh, mẹ luôn đun sôi gừng và nước với nhau và cho đường vào đó. Chị phải bỏ thật nhiều đường vào, nếu không thì nó không có chất gì cả. "

Tôi lắc đầu tại chỗ. Đã quá muộn để tiếp tục theo kế hoạch giả bệnh khẩn cấp của tôi, hơn nữa tôi cũng đã lên đồ rồi.

"Ôi, không, Rima-chan!" Nadeshiko than thở một cách kỳ dị. Cô ấy trông giống như một con ma trong chiếc áo khoác màu trắng của mình và đôi tất Tabi. Tại sao Nadeshiko lại mang vớ còn chúng tôi thì không? Cô ấy đặt tay lên trán tôi.

"Cậu không sốt. Có khi nào là do... lo lắng không? "

"Lo cái gì?" Tôi nói, một cách khó khăn. Như thể Nagihiko quan tâm nếu tôi biến mất và chết!

"Chà, tớ có thể hiểu nếu.. điệu nhảy của cậu..."

Amu nhìn chằm chằm vào tôi. Yaya vẫn còn lan man về những quả dưa đắng và nước nóng.

Tôi nói "rất tốt," một cách vui vẻ, tránh ánh mắt của Nagihiko. "Tớ thấy ổn rồi. Đi thì đi. "

Amu cố nén lại một nụ cười nhẹ khi cô hộ tống tôi trở về phòng, chiếc váy đỏ bay từng gợn quanh mắt cá chân cô. Tôi nhận ra cô ấy trông rất trưởng thành, mặc dù tôi không chắc tại sao trái tim tôi lại trùng xuống khi nghĩ về điều đó.

"Cậu trông thật xinh đẹp, Amu" tôi nói thêm.

Amu giật mình. "Ồ ồ!" Cô quay đầu đi ngay, rõ ràng là xấu hổ.

"Dù có một chút loè loẹt, nhưng ", rồi cô lầm bầm. "Các cậu cũng vậy."

Nadeshiko cúi đầu khiêm tốn. Tôi thấy được nụ cười ở cô.

"Tớ sẽ đi tìm mẹ để buộc obi, " cô nói, vác theo một bộ kimono với vạt áo dài nhất mà tôi từng thấy. Chúng lủng lẳng nguy hiểm gần chân cô, càng gần sàn càng nhạt thành màu tím đậm. Nếu ba cậu có thể đợi tớ, chúng ta có thể đi chung một chiếc xe kéo nhỉ? "

Cửa đóng lại. Amu liền lo lắng. "Cậu ấy gầy quá, đúng không nhỉ? "

"Ai cơ?" Tôi nói.

"Nadeshiko, " Amu nói, nhìn vào bông hải đường sắp chết. Cô nói với giọng êm dịu, như thể con ma Nadeshiko xông đến và đang thở vào cổ chúng tôi. Tôi chưa bao giờ nghe Amu nói bất cứ điều gì để đánh giá Nadeshiko. Có phải tất cả những sự khó chịu này đều vì một bình luận về một chiếc váy?

Tôi đã chịu đựng tồi tệ hơn nhiều bởi cái lưỡi của Nadeshiko.

"Tớ chưa từng nhìn thấy cô ấy khi chỉ có vài lớp vải trên người như thế. " Amu lầm bầm.

Yaya đã nhại lại nó bằng những giọng trẻ con, ngọt ngào hơn. "Em không nghĩ rằng chị ấy có bất cứ thứ gì dưới lớp áo đó! "

"Ồ" Tôi ngu ngốc thốt lên. Sau đó, điềm tĩnh lại nói thêm: "Có nha. Cậu ấy trông giống như một đứa trẻ suy dinh dưỡng khi không có quần áo. Hai người có thể buộc tóc tớ lên không, khi cả hai đều đang đứng đó? "

Thật dễ chịu khi ngồi trên giường Nadeshiko, trong khi Amu và Yaya (chủ yếu là Amu) băn khoăn với những bím tóc dày, cố gắng nhét chúng vào một thứ gì đó giống như một cái búi thấp. Tôi gần như thất vọng khi Nadeshiko quay lại, cuộn mình trong lụa như vỏ xúc xích. Cô đã trả lời câu hỏi của tôi. Thay vì giày, cô đi một đôi geta đã sơn mài.

"Cậu định nhảy với đám người đó kiểu gì?" Tôi thô lỗ hỏi.

"Như mọi khi thôi," Nadeshiko nói, không cười. Cô nói một cách bình thường, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy nóng lên và xấu hổ về bản thân mình. Tôi trượt người ra sau Yaya, mặc áo choàng của mình.

"Trời đang mưa,"Nadeshiko nói thêm. Cô nhìn thẳng vào tôi.

Mưa như chút nước. Đã năm rưỡi chiều. Các cô gái ở khắp mọi nơi đang la hét, chuẩn bị cho mình ô, khăn choàng , báo và găng tay. Yaya và tôi rúc vào nhau dưới mái hiên Học viện Seiyo, mưa trút lên chiếc ô của Yaya. Trước mắt chúng tôi, Amu và Nadeshiko đang cúi mình dưới chiếc dù màu đỏ tươi của cô, cười nói thì thầm. Mặt sau của lụa bắt ánh nắng mỗi khi cô di chuyển, chiếu sáng những bông hoa anh đào hồng nhạt thêu trên bề mặt của nó.

Họ trông thật đẹp đôi. Khách quan như vậy, giống như một cặp ngựa trở đám cưới. Răng Amu va vào nhau và Nadeshiko thì nói gì đó bằng bàn tay tự do của mình. Một tập hợp các viên tượng phù hợp cho một chiếc kệ lò sưởi.

Sau đó, các bức tượng nói chuyện và hủy hoại cuộc sống của tôi.

" Có ba chỗ ngồi thôi sao, " Nadeshiko lẩm bẩm khi một chiếc xe kéo bị trống kéo đến phía trước, ra hiệu cho chúng tôi. "Làm sao giờ..."

"Yaya,"Tôi nói ngay lập tức. "Nhìn xem, có một không gian trống ở xe kia."

"Dạ?" Yaya bối rối, nhìn lên xuống.

"Phía đó, " tôi nói, chỉ vào xe phía sau chúng tôi.

"Em không-"

Tôi bước lên xe kéo miễn phí và vào chỗ ngồi xa nhất, kiên nhẫn chờ đợi Amu theo chân. Yaya vẫn cầm chiếc ô, nhìn chằm chằm. Amu đi theo tôi, để lại Nagihiko với ít lựa chọn. Khi cậu ta bước vào, cậu nhíu mày nhìn tôi. Cậu thì có quyền gì mà phán xét quyền tôi?

Amu dường như ý thức được việc bị giằng giữa hai người cạnh tranh. Cô liếc nhìn lo lắng, từ Nadeshiko đến tôi.

"Ôi chao, vẫn mưa thì phải? Thật đáng tiếc, chúng ta không thể nhảy trong sân."

"Trong thời tiết này ư? Cậu sẽ bị lạnh đó! " Nadeshiko kêu lên, cọ hai tay. Cái nhìn lo lắng đã biến mất.

Những nghi ngờ của tôi liệu có đúng không?  Tôi quan sát hai người cẩn thận. Amu thích Nadeshiko. Tại sao lại không nên? Nadeshiko đã cho cô ấy mọi thứ mà cô muốn. Cô gọi và Nadeshiko đến, đòi hỏi và nhận lại, khóc và gặp được một bờ vai để tựa. Cô ấy hỏi những điều với Nadeshiko mà cô sẽ không bao giờ hỏi tôi.

Không có gì lạ, tôi nghĩ, nhìn cơn mưa nhỏ giọt trên mái xe. Tôi không ấm áp và đáng yêu. Tất cả mọi thứ tôi muốn từ Amu đều phải yêu cầu. Tôi đã chiến đấu vì những thứ  đơn giản trong khi Nadeshiko đã có trong tay. Có lẽ tôi sẽ không chiến đấu mạnh mẽ như vậy nếu tôi ít cô đơn hơn. Tôi nghĩ, trong những suy tưởng của tâm trí mình, rằng nếu tôi đủ kiên trì, cô sẽ không thể từ chối tôi. Chắc chắn, cô sẽ hiểu được cảm xúc của tôi, giống như cô ấy hiểu những người khác rất tốt. Nhưng bằng cách nào đó, cô không bao giờ hiểu.

Nhưng Amu có thể làm được gì cho một người phụ nữ như Nadeshiko? Cô ngưỡng mộ năng lực của Nadeshiko, từ bếp núc, cắm hoa và nghĩ rằng Nadeshiko có thể đi trên nước. Cá nhân tôi không quan tâm đến các câu lạc bộ fan hâm mộ, và cho rằng họ chỉ là một công cụ hơn là bất kỳ nhóm đáng tin cậy nào. Có lẽ Nadeshiko thì khác?

Tôi đã quá để ý Amu lâu đến nỗi một điều kỳ lạ đã xảy ra. Tôi không thể hiểu những gì một người nào đó ngoài tôi có thể thấy ở cô ấy. Tất nhiên, tôi hiểu trái tim dao động của Amu không có khả năng nhìn thấy ai đó trong trạng thái đau khổ. Amu là chốn an toàn của Nagihikio trong một biển chỉ toàn những người phụ nữ tàn nhẫn.

Và tôi là một trong số họ.

Nhưng tất cả những gì họ đang làm là nói về Hotori-san! Thật buồn tẻ! Tôi bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. Tôi có thể đã hạnh phúc hơn với Yaya và Utau, khi nói về, tôi không biết nữa, có thể đồ chơi tắm và công việc.

Tại sao, tại sao, tại sao chứ...!

Tại sao tôi lại muốn sự chú ý của họ nhiều như thế, khi tất cả những gì họ đã làm là bơ tôi đi!

" Cậu ấy là một đứa trẻ dễ thương. "Nadeshiko hồi tưởng, ngồi vịn vào tay và mỉm cười. "Cậu biết không, chúng tớ đã biết nhau từ khi còn trẻ. Nếu có một người đàn ông mà biết mọi thứ về tớ thì ..."

Tôi liếc về phía Nagihiko- thực sao? Mọi thứ? Nhưng cậu ta đã không chú ý đến tôi.

"Sao- đừng nói là cậu cũng thích cậu ấy, Nadeshiko!"

"Ah?" Cô quay người với Amu, chớp mắt ngây thơ. "Cậu nghĩ rằng tớ sẽ ăn cắp Hotori-kun khỏi cậu sao?"

"Không , không đâu, nhưng ý tớ là, những người đàn ông sẽ thích cậu, Nadeshiko thật sự rất đẹp."

Tôi thấy điều này quá nhàm chán và nghiêng người về phía trước. "Gia đình Hotori đã gây ấn tượng khá nhàm với tớ, " tôi nói, quyết tâm nói về hình dáng thần thánh không bệ của Hotori. "Cha của cậu ta là một gã khờ."

Amu bịt miệng, quay sang tôi với một biểu cảm xám xịt. "C- cái gì? " Cô ấy nghẹn ngào, gió thổi bay tấm màn. "M- Một gã khờ?"

"Hạ mình chỉ vì tài sản của tớ. Đàn ông thật rác rưởi."

"G-gì cơ? Cậu đã gặp Hotori-sama rồi sao, Rima? Ông ấy là một tử tước!"

Cô ấy nói giống như mẹ tôi. Tôi kéo cổ áo của chiếc áo choàng chặt hơn quanh cổ. Xe đi vào sông Ochi, gập ghềnh với nước mưa, và tiếng gầm của nó tạm thời lấn giọng chúng tôi.

" Việc kinh doanh thôi "Tôi nói, trong thời gian ngắn. "Và ông để nghị tớ một cuộc gặp ra mắt với con trai ông, không còn nghi ngờ gì nữa."

Amu ngã lại vào chỗ ngồi của xe ngựa, nhìn về phía trước với vẻ mặt có phần vô vọng. Trái tim tôi nảy lên sự cảm thông, tôi đặt một bàn tay ​​lên cánh tay cô .

"Xui xẻo thay, "Nadeshiko nói lặng lẽ. "Có vẻ như mọi người ở đây đều đang âm mưu đánh cắp Hotori-kun của cậu, Amu-chan."

"N-"

"Làm như thể cậu ta có cơ hội với tớ vậy, " tôi khó chịu cắt ngang. "Cậu ta cơ bản là không thể. "

Nagihiko mở miệng, như thể định vặn lại. Ngay lúc đó, chiếc xe kéo đã dừng lại trước một cánh cổng sắt, bên cạnh hai hòn đá cẩm thạch. Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào những người bạn đồng hành của mình như thể đây là lỗi của họ. Đây không phải là một trường quân sự. Chúng ta đang ở đâu đây?

Xung quanh chúng tôi, các cô gái bắt đầu bước nhanh đến chỗ trú mưa trước cổng xe kéo. Mưa đã rơi chậm lại thành mưa phùn, nhưng đủ để khiến lọn tóc của Yamabuki gặp nguy. Tôi biết điều này vì tôi có thể nghe thấy giọng nói choang choảng của cô ta hét lên về chuyện đó. Quanh tôi, những chiếc ô mở ra như thể được làm phép.

Chúng tôi thấy mình ở giữa sân đầy bối rối, được bao bọc bởi một bức tường cao quét vôi trắng. Trong mưa, chúng trông không khác gì những ngôi nhà lổm nhổm, giống như bất kỳ những thị trấn khác.

Khi chúng tôi đi qua dòng lũ, và cẩn thận bước lên những viên đá trên đường, tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra. Bạo loạn? Nổi dậy? Có phải tất cả các xe kéo đã bị hỏng? Động đất? Hay bị lở? Tôi nghĩ điều cuối cùng là hợp lý nhất. Những cơn mưa lớn đôi khi làm trôi đất đá gần núi Rokko, làm nó lao xuống dốc và chặn đường đi.

Ngay lúc ấy, đầu của Nadeshiko ngước lên, và tôi đã có đủ tầm nhìn về tòa nhà mà chúng tôi đang bước vào. Tôi đã sai. Đó là một học viện quân sự.

Wakana đã đúng. Học viện quân sự Kouen là một lâu đài.

Đỉnh giữa trung tâm chọc qua bầu trời đầy mây u ám, rực rỡ như vỏ hồng. Những mái ngói sơn mài của nó lấp lánh một màu xanh dương tịnh mịch dưới cơn mưa xối xả. Ba tòa tháp trồng lên nhau. Bốn, nếu bạn đếm được tòa tháp đã được tân trang lại ở trên cùng nó với một chiếc chuông bảo vệ. Ở đỉnh của mỗi đầu tháp đều có mặt cờ hiệu giống như Seiyo, chỉ là nó bằng vàng và có hình mặt trăng lưỡi liềm quen thuộc. Các bạn cùng lớp của tôi rít lên và kêu như đám chuột phá hoại.

Những công trình kiến ​​trúc nối liền nhau chắc hẳn là một thành trì và đã trở thành dinh thự của quí tộc đời trước. Con sông chúng tôi đi qua là một công trình tự nhiên. Thật là...

Thật là một lâu đài lãng phí!

Seiyo đã tối giản hơn nhiều, và chúng tôi không được chuẩn bị cho quân đội. Amu kéo tôi về phía trước bằng cùi chỏ, kéo theo Nadeshiko bằng tiếng lảm nhảm đầy phấn khích. Tôi nhìn vào tháp chuông ở trên cùng với vẻ khó chịu và tiếp tục như vậy cho đến khi chúng tôi an toàn sau cửa ra vào.

Amakawa-sensei đứng ngay trong tiền sảnh để chào đón chúng tôi. Có vẻ như anh gần như không bận tâm đến việc ăn mặc gì cả. Tuy nhiên, một số cô gái chào đón anh một cách lễ phép như thể anh thực sự là một Hoàng tử, không phải là một giáo viên được trả lương thấp. Anh thậm chí còn có cấp bậc sao?

Có lẽ họ đã bị cuốn vào khung cảnh của đại sảnh: trần nhà hình vòm trên đầu chúng tôi, ngọn cờ đỏ rực phía trên bức chân dung của hoàng đế...

... Và chỉ có thế. Không có gì nên thơ lơ đãng bên trong thành trì Kouen. Trường nữ sinh Seiyo rất khó để tìm thấy một bề mặt không được trang trí. Bất kỳ tấm màn hoặc bìa lồng đèn nhất định nào đều được vẽ bằng tay bởi một học sinh và chúng tôi có khuynh hướng bày biện. Học viện quân sự Kouen thô và chưa hoàn thiện, gỗ rồi gỗ rồi lại thạch cao. Nó tối, bóng loáng và thô cục. Nagihiko sẽ ghét phải ở đây, tôi nghĩ.

Tôi tìm kiếm khuôn mặt của Nagihiko để xem cậu ấy nghĩ gì. Cậu đã biến mất cùng với Amu.

Tôi đã tìm kiếm trong đám đông nhưng không có kết quả. Xung quanh tôi, các cô gái đang cởi bỏ những chiếc áo khoác nhỏ nước của họ và điên cuồng sửa tóc cho nhau. Tôi tự hỏi ai sẽ lấy đi áo khoác cho chúng tôi, khi một loạt các cậu bé, không quá mười một hay mười hai tuổi, chạy tán loạn khắp các ngõ ngách. Đó là một câu hỏi bỏ ngỏ.

Trước sự ngạc nhiên, tôi đã có thể nghe thấy âm thanh bị bóp âm lại của cuộc trò chuyện và thanh nhạc của điệu ponca châu Âu, như thể sự kiện đã được tiến hành và đã được một giờ hoặc lâu hơn thế.

Nhưng nó không thể là cùng một bản. Âm thanh ấy quá đẹp, quá phong phú. Tôi đi vài bước về phía cuối tiền sảnh, cúi xuống dưới vòng tay của một cô gái.

Tôi áp tai vào cánh cửa (vàng trơn, không sơn). Nó dày hơn tôi mong đợi. Tôi có thể nghe thấy tiếng rung trầm ấm của những người đàn ông trưởng thành đang nói dưới âm thanh sôi nổi của một dàn nhạc đông đủ. Điều đó khó có thể xảy ra. Học sinh Kouen là con trai, không phải đàn ông. Việc nghe trộm trở nên tệ đi. Tôi không thể hiểu họ đang nói từ nào.

"Mit ihm ist nicht zu spaßen..."

Đó không phải là tiếng Anh. Đó cũng không phải là tiếng Nhật.

"Ich möchte nicht versäumen zu erwähnen, dass. Was ist ...? "

Vào lúc đó, tấm bình phong trượt dưới má tôi, và một luồng không khí ấm áp phả vào mặt tôi. Tôi nhìn lên đôi mắt xanh lam, màu mắt của một người nước ngoài không mấy nổi bật nhất mà tôi từng thấy. Cuối cùng tôi có thể thấy rằng cả hai đang trò chuyện ở góc phòng trong bộ áo vest được trang trí.

Nếu tôi được nuôi dạy tốt hơn nữa, tôi có lẽ đã cúi đầu xin lỗi vì đã xâm nhập. Thay vào đó, tôi chỉ cởi chiếc áo khoác của mình và đặt nó lên tay một đứa nhóc đã đến tuổi. Nếu họ định mở tấm bình phong và bắt được tôi đang nghe lén, tôi cũng có thể bước vào đó.

"Xin lỗi," tôi nói với hai người họ, bước vào căn phòng trung tâm rộng lớn. Tôi lịch sự quay lại đóng tấm bình phong sau lưng. Trước cửa, tôi nhìn thấy những khuôn mặt tái nhợt, buồn bã của các bạn cùng lớp tụ tập trong bóng tối của tiền sảnh.

"Mashiro-san," Manami rít lên, xấu hổ. "Cậu đi vào đó một mình ?!"

À— Họ sợ vào, vì có con trai. Tôi nhún vai và quay đi.

Khi tôi bước vào hội trường rộng lớn, cuộc trò chuyện lặng đi. Tất cả các tấm chắn ngăn cách đã được dỡ bỏ khỏi trung tâm của tòa nhà, để nó có thể mở ra trần nhà cao 15 m với vẻ đẹp cổ kính chói lọi. Tôi gần như có thể nhìn thấy vị tướng quân trong quá khứ ở cuối căn phòng, chỉ huy quân đoàn và binh đoàn thuộc hạ của ông ta.

Nhưng rồi hình ảnh tưởng tượng của tôi biến đổi, và tôi nhận ra đó thực chất là Fujisaki-sensei, trong bộ kimono đen, trang trọng. Bà ấy chỉ có kích thước như một con búp bê so với vị trí đứng của tôi. Bà dường như đang mải mê trò chuyện với một cô gái nhỏ hơn, người có nước da trắng và đôi môi đỏ mận.

Trong khoảnh khắc đó, bà liếc nhìn về hướng tôi. Tôi phá vỡ giao tiếp bằng mắt với bà.

Giữa Fujisaki-sensei và tôi là một đám người trưởng thành và ít nhất phải có một trăm học sinh. Những người đàn ông Nhật Bản lớn tuổi có vẻ ngoài giống như một quân nhân chững trạc. Những chiếc huy hiệu sáng chói và lấp lánh của dây tết vàng trên người các Sĩ quan Hoàng gia đẹp hơn bất cứ thứ gì Nadeshiko có thể nghĩ ra từ tủ quần áo của mình. Như một con chim ác, mắt tôi thèm thuồng dán vào quân hiệu được gắn bằng những dải ruy băng nhiều màu. Đọ là trang phục của một hoàng tử, không phải bất cứ thứ gì mà thầy Amakawa đang mặc. Các học sinh Kouen chìm trong sự so sánh và chen chúc nhau.

"Thật khoe mẽ," tôi nghe thấy tiếng Yamabuki rít sau cửa. Tôi nghĩ, thật ngốc. Tôi không khoe khoang gì cả.

Với việc Amu và Nadeshiko đã biến mất (để vuốt ve nhau?), tôi dường như không thể làm gì để khiến cho bản thân thấy vui thích. Tôi đã tuyên bố lãnh thổ của mình ở bức tường chính giữa phía xa, nơi có vẻ ổn khi làm như vậy. Vợ của những người nước ngoài dường như cũng vui khi làm điều tương tự. Cả hai đều đang trò chuyện nhanh bằng tiếng Anh mà không phải tiếng Anh với mái tóc nhẹ bồng bềnh ôm sát vào hộp sọ.

Khi tôi ngừng cử động và khoanh tay lại, cuộc trò chuyện lại bắt đầu, hơi chậm và nghe có vẻ ngượng ngùng. Điều này thực sự rất giống đi bộ. Ở một nơi nào đó trong vũ trụ thay thế, Rima giả vờ bị bệnh đang đọc Brontë dưới ánh đèn và lắng nghe tiếng bước chân kiểm tra của Kichiga-sensei. Tôi ghen tị với cô ấy. Không, tôi không ghen. Hoặc có lẽ là một chút.

Những cô gái còn lại tham gia cùng tôi, những người dũng cảm trước, những người nhút nhát cuối cùng. Utau, Watarai Misaki và Yamabuki không gặp vấn đề gì, mặc dù Utau tỏ ra không hài lòng khi làm như vậy. Wakana  lưỡng lự, cũng như Marino, cô gái có vầng trán cao, người nghĩ rằng Nadeshiko là món quà của Chúa gửi đến nhân loại.

Nadeshiko đang ở đâu?! Tôi quay về phía cửa , tính toán xem làm cách nào để có thể trượt ra ngoài và tìm kiếm hai người họ. Nhưng ngay lúc đó, Fujisaki-sensei vỗ tay vào nhau. Dàn nhạc dừng lại.

-To be continue-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro